Chương : 7
Chương 7: Khách Không Mời Mà Đến
Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Tô Du Du, chỉ thấy trên bắp đùi và cổ trắng như tuyết của cô quả nhiên đầy vết xanh tím!
Ánh mắt Lục Viễn Tiêu trên sân khấu cũng rất lạnh.
Quả nhiên, hắn đoán không sai, Tô Du Du chính là cô gái như vậy, buồn cười nhất, hắn cũng vì hủy hôn mà đối với cô có chút hổ thẹn! Hiện tại xem ra, loại phụ nữ phóng đãng này, căn bản không đáng để hắn hổ thẹn!
Mẹ nuôi Khưu Thục Vân lúc này cũng đến, kéo tay Tô Du Du, kêu khóc: “Du Du, chúng ta đã nuôi con lớn như vậy, tại sao con lại không có tự trọng như vậy! Cho dù không muốn gả cho Viễn Tiêu, con cũng không thể tự chà đạp bản thân mình.
Thân thích Tô gia xung quanh đều nhìn Tô Du Du, ánh mắt càng thêm mấy phần chán ghét, khinh thường.
Cứ tưởng rằng Tô Du Du này là người quê mùa, nhưng dù sao cũng trung hậu thành thật, nào ngờ là loại không biết xấu hổ như vậy! Tuổi còn nhỏ đã để cho người ta làm đi làm lại nhiều lần thành cái dạng này! Quả thực quá dơ bẩn!
Tô Hải Sơn chỉ còn lại là sắc mặt đỏ bừng.
Tô Du Du làm như vậy, dù thế nào cũng liên quan đến dòng họ Tô gia hắn, nhưng nó lại còn không biết hổ thẹn, đúng là làm mất hết mặt mũi Tô gia.
Trong tâm hắn bắt đầu phẫn nộ, trực tiếp cầm lấy chén trà bên cạnh, nghiêm khác ném về trán Tô Du Du.
“Mày đúng là loại chẳng biết xấu hổ! Nhất định là do thiếu giáo huấn!”
Mắt đã nhìn thấy chén trà sắp đập trúng chán của Tô Du Du, nhưng đột nhiên…
Loảng xoảng!
Bên cạnh đột nhiên bay lên một chén trà khác, ném chuẩn về phía Tô Hải Sơn ném ra.
Xoảng!
Hai chén trà va nhau, vỡ thành mảnh vụn.
Toàn hội trường hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người đều giật mình, ngẩng đầu, mới phát hiện của lớn phòng hội trường mở ra lúc nào.
Một bóng người cao lớn, rắn rỏi, đứng ngược ánh sáng.
“Là ai?” Tô Hải Sơn tức giận đến sắc mặt đỏ bừng: “Đây là hôn lễ tư nhân! Ai cho ngươi tự tiện xông vào!”
Người đàn ông đứng ở ngay cửa không trả lời.
Lúc này, rất nhiều hộ vệ áo đen đi tới, chỉnh tề đứng hai bên cửa, thần sắc lạnh lùng, làm cho tân khách có chút bối rối.
Đây là ai, phô trương lớn như vậy?
Lúc này, người đó mới chậm chậm bước đến.
Lộp bộp, lộp bộp.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm, mỗi bước đều giống như đi vào lòng người.
Người đó chậm rãi đi tới trung tâm bữa tiệc.
Chiếc áo sơ mi màu trắng bọc lấy thân hình vạn vỡ, quần tay đen ôm lấy đôi chân thon dài. Đôi mắt sâu không thấy đáy, sắc bén, mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm, ngũ quan hoàn mỹ không một tia khuyết điểm.
Càng làm người ta kinh ngạc hơn là trên người đàn ông này có khí chất cường đại, quả thực giống như vương giả quân lâm thiên hạ. Đôi mắt đen đảo quanh mọi người, mang theo cảm giác áp bực vô hình làm người ta sợ đến mức run người.
Cặp mắt đen rơi vào cô gái ngồi sộp dưới đất ở trung tâm.
Chỉ thấy quần áo rối loạn, tóc bù xù, cúi đầu, bả vai tựa như đang co quắp lại.
Đáy mắt Trì Tư Tước hiện lên tia ám khí.
“Cậu….” Tô Hải Sơn nhìn người đàn ông trước mặt, mở miệng lần nữa, giọng nói không kiềm được mà yếu đi nhiều: “Cậu là ai?”
Tô Hải SƠn còn không chưa kịp đợi người kia đáp, người phía sau hắn chợt phản ứng kịp, đột nhiên bước ra nói.
“Trì thiếu?” Hắn gần như hổn hển mà nói, kích động đến hai mắt tỏa sáng: “Ngài sao lại tới đây… Sao không nói trước một tiếng, tôi để cha ông đến đón ngài.
Trì thiếu?
Toàn bộ hội trường đều đổi sắc mặt.
Toàn bộ thành phố S, người họ Trì rất nhiều, nhưng tiếng “Trì thiếu” này, chỉ có một người đàn ông!
Đó chính là Trì Tư Tước!