Chương : 63
“Bảo bối, cho anh đi mà, đi mà”
Sở Tường Hùng vẫn kiên quyết, hai bàn tay đă khám phá đến nơi “đào mật” của Lâm Phiên Phiên.
“Không cho anh chạm vào”
Lâm Phiên Phiên vẫn chưa đủ dũng khí.
“Em yêu, em sờ xem, căng cứng rồi này, anh khó chịu lắm rồi, anh muốn em, thật sự rất rất muốn.”
Sở Tường Hùng không cam chịu, nắm lấy tay của Lâm Phiên Phiên đặt vào giữa hai chân anh, để cô “khám phá” cái đó.
“Đừng mà, đang là ban ngày, không được, bên ngoài còn bao nhiêu người nữa.”
Lâm Phiên Phiên bị anh làm cho động lòng, hơn nữa, đang ở đoạn cao trào, cô cũng không thể kiềm chế được.
Vả lại, trong lòng cô cũng không phải thực sự giận Sở Tường Hùng, bởi rõ ràng mọi chuyện xảy ra đều không liên quan tới anh, hơn nữa, Sở Tường Hùng vừa từ trên trời hạ cánh xuống cứu cô về, cô rất cảm động.
Sở Tường Hùng thấy cô thả lỏng cơ thể, nháy mắt cười bí ẩn: “ Đừng sợ, chúng ta sẽ làm thật nhẹ nhàng, bọn họ cũng sẽ không nghe thấy đâu.”
Nói rồi, anh cuồng nhiệt khiến cơ thể Lâm Phiên Phiên như bốc cháy.
Lâm Phiên Phiên bị anh quện lấy nồng nhiệt đến mức thở hổn hển, những câu nói cự tuyệt chẳng thể thốt ra được nữa. Khi hai cơ thể dính chặt vào nhau, Lâm Phiên Phiên khẽ ưỡn cong người, mười đầu ngón tay siết chặt vào da thịt của Sở Tường Hùng.
Sở Tường Hùng theo như thỏa thuận, làm mọi động tác yên tĩnh nhất có thể, bởi anh thật lòng yêu Lâm Phiên Phiên. Anh không muốn vì chuyện này mà khiến cho người ngoài coi thường Lâm Phiên Phiên.
Nhưng không biết rằng, giữa lúc đó, hai tên quái đản Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh đang ở ngoài cửa.
Nghe thấy tiếng thở hổn hển, tiếng kêu “ư, ư” khe khẽ của người con gái trong căn phòng, cùng hơi thở đầy kiềm chế của người đàn ông, Hứa Thịnh lại nhớ lại ngày anh dùng tay ấn vào bụng Lâm Phiên Phiên để kiểm tra vết thương, sau đó bàn tay khẽ lướt qua bờ môi của cô.
Mạc Tiên Lầu lúc này đang ra sức nhìn lén qua khe cửa, nhưng tiếc rằng cảnh tượng âu yếm bên trong kia đã bị một bức màn che lại, chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng dáng hai con người đang đưa đẩy lên xuống đầy uyển chuyển mà thôi.
Mạc Tiên Lầu thật sự chẳng nhìn được gì, cũng chẳng còn kiên nhẫn để nhìn nữa, quay sang Hứa Thịnh thì thầm: “ Hóa ra anh Sở Tường Hùng làm chuyện này lại nhẹ nhàng, dịu dàng như thế, em nghĩ cô gái kia nhất định sẽ không thấy thích thú chút nào. Làm chuyện đó càng mãnh liệt càng tốt, như vậy mới thể hiện được sự mạnh mẽ của đàn ông. Xem ra, lần sau huynh đệ chúng ta phải bớt chút thời gian chỉ dẫn anh Sở Tường Hùng mới được. Đàn ông làm sao có thể yếu đuối như vậy được chứ. Đàn ông là phải thật quyết liệt.
Hứa Thịnh đang chìm đắm trong tưởng tượng, lập tức bừng tỉnh. Nghe lời đánh giá của Mạc Tiên Lầu, khuôn mặt anh bỗng trầm ngâm, đưa ánh mắt đầy lạnh lùng lườm Mạc Tiên Lầu: “Nông cạn”. Nói rồi, giận dữ quay lưng đi thẳng về phía máy bay.
“Này, Hứa Thịnh, anh đứng lại cho em, nói rõ cho em biết, anh nói ai nông cạn? Vô số con gái theo đuổi em đó, đứng xếp hàng cũng không hết, vậy mà anh dám nói em nông cạn ư? Sờ cũng không xong, lẽ nào anh cũng thích kiểu quan hệ nhẹ nhàng, chậm rãi như Sở Tường Hùng ư? Ôi mẹ ơi, đây lẽ nào là xu hướng năm nay?”
Mạc Tiên Lầu đuổi theo Hứa Thịnh ra máy bay, miệng vẫn không ngừng trêu ghẹo.
Hứa Thịnh bị Mạc Tiên Lầu trêu đến phát phiền, tức giận kéo cửa máy bay, lạnh lùng nói: “Ông tướng, nếu tôi nhớ không nhầm thì cái máy bay này là cậu mượn của bố cậu, và ông ấy chỉ cho cậu mượn trong ba tiếng. Nhìn thời gian đi, ba tiếng hình như sắp hết rồi đó.”
Mạc Tiên Lầu nghe xong liền tự đánh vào đầu mình trách móc: “ Ôi cha ơi, em quên béng đi mất, anh ngồi chắc nhé, cất cánh thôi nào.”
Nói xong, bắt đầu khởi động máy bay.
Hoàn toàn không nhớ gì đến việc phải đến sơn động cứu Hàn Phiêu.
Hứa Thịnh ngồi lặng yên, tay vắt lên trán, ánh mắt đăm chiêu, nghĩ về cảnh tượng Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng âu yếm trong căn phòng kia.
Nửa tiếng sau, Sở Tường Hùng từ phòng của Lâm Phiên Phiên đi ra, thấy Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh đă đi rồi, trong lòng không ngừng chửi mắng hai tên kia, muốn đi cũng phải đợi anh và Lâm Phiên Phiên đi cùng chứ.
Có điều, để anh ở lại đây cũng hay, Tường Hùng sinh ra và lớn lên đều ở thành phố, chưa từng được trải nghiệm cuộc sống chốn sơn động hữu tình này, chi bằng ở lại đây mấy ngày, cũng không tệ chút nào.
Còn về Lâm Phiên Phiên, cả đêm bị Sở Tường Hùng làm cho mệt lả, giờ đang nằm ngủ ngon lành.
Hoàn toàn không biết rằng Mạc Tiên Lầu không hề đi cứu Hàn Phiêu.
Ngủ một mạch đến tận chiều, Lâm Phiên Phiên tỉnh dậy vì cảm thấy đói bụng.
Sở Tường Hùng để Lâm Phiên Phiên ăn chút đồ ăn xong, mới cho Lâm Sương Sương đi vào.
Hai chị em từ cõi chết trở về, ôm nhau trong sợ hãi, thật may cả hai đều không ai bị thương.
“Lâm Phiên Phiên, sao mình vẫn chưa nhìn thấy Hàn Phiêu? Anh ấy không về cùng các cậu sao?”
Lâm Sương Sương đêm qua vẫn luôn mơ đến cảnh tượng bị hàng trăm con sói bao vây, nét mặt đầy nhợt nhạt.
Lâm Phiên Phiên nghe xong, kinh ngạc, nhìn về phía Sở Tường Hùng, anh rõ ràng đã hứa với cô là sẽ đi cứu Hàn Phiêu.