Chương : 61
Hàn Phiêu lắc đầu, nở một nụ cười chua xót.
Tối qua, Lâm Phiên Phiên trong cơn hôn mê luôn miệng gọi tên một người đàn ông: Tường Hùng, chính tai anh nghe rõ mồn một, cảm thấy tim mình như muốn rách toạc ra.
Nếu như người trong mộng Lâm Phiên Phiên gọi tên là Hoắc Mạnh Lam, anh cũng sẽ không buồn đến vậy, nhưng hiện tại lại là tên một người đàn ông khác,điều đó cũng có nghĩa là: lần này, anh không còn cơ hội nữa rồi.
Lúc đó, bên ngoài vang lên một tiếng động lớn, trời xanh có mắt, là giọng nói tha thiết của một người đàn ông qua loa phóng thanh:
“Lâm Phiên Phiên, Lâm Phiên Phiên, em ở đâu vậy, em có nghe thấy anh đang gọi em không, em mau xuất hiện đi, em à……
“Tường Hùng……là giọng của Tường Hùng!”
Bên trong động, Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên lập tức bật dậy, chạy ra cửa động, rướn đầu ra xem, quả nhiên, trên bầu trời có một chiếc trực thăng cỡ nhỏ đang lượn vòng quanh, Sở Tường Hùng tay cầm loa đứng vắt vẻo bên cánh cửa trực thăng đang mở, không ngừng gọi lớn.
“Tường Hùng, em ở đây, Tường Hùng, em ở đây này, nhìn bên này đi……”
Lâm Phiên Phiên hướng về chiếc trực thăng đang bay tầm thấp mà vẫy tay.
Lúc này, Lâm Phiên Phiên đang mặc bộ quần áo màu thể thao màu cam của ngày hôm qua, màu sắc cũng xem là bắt mắt, Sở Tường Hùng trên máy bay nháy mắt đã nhìn thấy.
Anh ngay lập tức cho trực thăng lại gần, thả xuống một cái thang dây, sau đó tự mình leo xuống tiến đến Lâm Phiên Phiên đang phía cửa động đưa tay ôm chầm lấy, hai người mặt mặt đối mặt, tha thiết nhìn nhau.
“Tường Hùng, sao anh lại đến?
Lâm Phiên Phiên rưng rưng nhìn Sở Tường Hùng, cái người đã hạ cánh xuống từ thiên đường để tìm cô, cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng.
Sở Tường Hùng gằn giọng
“Anh mà không đến, để con cừu nhỏ như em bị người ta ăn thịt mất à.
Vừa dứt lời, ở cửa động bắn ra ánh mắt không mấy thân thiện của Hàn Phiêu.
Đây là lần đầu tiên Hàn Phiêu chạm mặt Sở Tường Hùng, hai người liền ra cái vẻ kiên quyết nhất để đấu nhau, có thể nói rằng chiến tranh đã nổ ra từ phút đầu tiên rồi.
Lâm Phiên Phiên được anh nhắc mới nhớ đến Hàn Phiêu vẫn đang còn trong sơn động, liền nói:
“Tường Hùng, anh cũng đưa Hàn Phiêu ra đi, nếu như đợi dòng nước dâng lên tràn vào trong động thì nguy hiểm lắm.”
Sở Tường Hùng khẽ nhăn mày, nói:
“Mưa đã dừng, nước sẽ không dâng nữa, đưa em ra trước rồi tính sau.”
Nói rồi mạnh tay giật thang dây, trên trực thăng lập tức có người kéo thang lên, rất nhanh đã kéo được Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên lên máy bay.
Vừa lên đến nơi, Lâm Phiên Phiên mới phát hiện ra, đi cùng Tường Hùng còn có cả Hứa Thịnh và Mạc Tiểu Lầu.
Hai người đó, Lâm Phiên Phiên đã gặp qua ở FLub Aisne, lúc đó Mạc Tiểu Lầu còn bộ dạng ba lăng nhăng đề nghị mọi người chơi bài lột đồ, vậy mà giờ đây anh ta ngồi đó, mặc quân phục màu xanh sẫm, tập trung lái trực thăng với một gương mặt nghiêm nghị, khí phách hiên ngang, bảo Lâm Phiên Phiên làm sao mà không kinh ngạc cho được.
Không ngờ Mạc Tiểu Lầu lại là quân nhân, nhìn vào vai áo anh ta, xem ra quân hàm không hề thấp, chỉ là Lâm Phiên Phiên không hiểu lắm mấy thứ đó, một lần nhìn qua không cách nào biết được rốt cuộc quân hàm của anh ta là gì.
Hứa Thịnh bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phiên Phiên, không thể không cười:
“Đừng quá kinh ngạc, tên Mạc Tiểu Lầu này khoác trên người bộ quân phục, thì chính là mũ áo chỉnh tề, cởi bỏ quân phục thì chính tên mặt người dạ thú.”
Mạc Tiểu Lầu không chịu ngồi yên, ngay lập tức dùng ngữ khí của Hứa Thịnh nói:
“Cậu thì tốt hơn tôi được bao nhiêu, khoác trên người áo blouse, thì là thiên thần áo trắng, cởi áo ra cậu chính là ác quỷ bóng đêm.”
“Xem ra trong ba huynh đệ chúng ta chỉ có tôi là trước sau như một thôi nhỉ.”
Sở Tường Hùng đứng giữa nghe, không nhịn được cười, một tay vòng qua eo của Lâm Phiên Phiên nói:
“Em à, em bắt được báu vật rồi đấy, em có biết không?”
Báu vật mà anh đang nói đến, đương nhiên là chỉ chính anh rồi.
Nhìn Lâm Phiên Phiên, ba người đàn ông phá lên cười, có thể nhìn ra giữa Sở Tường Hùng, Hứa Thịnh, Mạc Tiểu Lầu, ba người họ tình cảm rất tốt, rất tốt.
Đột nhiên, Lâm Phiên Phiên cảm thấy trong lúc họ nói chuyện, trực thăng hình như đã bắt đầu cất cánh rồi, liền lập tức lên tiếng:
“Kìa, chúng ta cứ vậy mà đi sao, Hàn Phiêu vẫn đang còn ở trong sơn động mà.”
“Đừng vội, trước tiên đưa em về thôn đã, em không nhìn thấy trực thăng chứa 5 người chúng ta sẽ quá chật sao.”
Sở Tường Hùng lại nhíu mày, Lâm Phiên Phiên đối với cái tên Hàn Phiêu kia dường như rất quan tâm.
Lâm Phiên Phiên nhận thấy cũng không sai, quay đầu lại định dặn dò Hàn Phiêu vài câu, ai ngờ, Mạc Tiểu Lầu đột nhiên tăng tốc độ, trực thăng đã bay cả trăm mét rồi.
Lâm Phiên Phiên nhìn trân trân sau gáy Mạc Tiểu Lầu, có một vết cắn, đây chắc chắn là cố ý.
Vài phút sau, trực thăng hạ cánh xuống thôn Ôn Ôn.
Vừa đáp xuống, tất cả thôn dân đều rất hiếu kì vây quanh, đây chắc là lần đầu tiên những người này nhìn thấy máy bay.
Sở Tường Hùng không để tâm đến sự tồn tại của bọn họ, hạ cánh xuống liền kéo Lâm Phiên Phiên vào trong phòng của cô, sau đó là “rầm”một tiếng, cánh cửa đóng lại.