Chương : 53
Nhờ ánh trăng soi sáng, Lâm Sương Sương chạy băng băng một mạch qua mỗi góc rừng, chạy đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi, mãi cho đến khi có một dòng sông nhỏ khúc khuỷu chặn lối đi của cô, Lâm Sương Sương mới đành dừng bước lại.
Hắc Tiêu đuổi sát đến đây, mặt vẫn không biến sắc, hơi thở cũng vẫn nhịp nhàng không đổi, chạy nhanh ở trong rừng sâu đối với anh ta mà nói, chỉ là một chuyện cỏn con.
Dưới ánh trăng, dòng chảy của con sông vô cùng tĩnh mịch và trong suốt, Lâm Sương Sương đột nhiên từng bước từng bước đi hướng về phía giữa dòng sông.
Hắc Tiêu vừa nhìn thấy, còn tưởng rằng Lâm Sương Sương muốn tìm đến cái chết, bị dọa đến nỗi nhanh chóng lao theo xuống sông, vội vàng nắm lấy cánh tay của Lâm Sương Sương, nói: “Chị, có chuyện gì nghĩ không thông mà phải tìm đến cái chết vậy?”
Lâm Sương Sương ngơ ngác nhìn anh ta, ngừng một lát, mới “phù”bật cười thành tiếng: “Em tưởng rằng chị sẽ nhảy sông tự tử sao? Con sông cạn như thế này mà có thể làm chị chết chìm sao, chỉ là chị muốn xuống đây tắm chút nước lạnh thôi.”
Chạy xa như vậy, toàn thân đều nhễ nhại mồ hôi, cảm giác vô cùng khó chịu, hơn nữa cô ấy cũng muốn dùng nước lạnh để giúp bản thân tỉnh táo thêm chút, muốn tường tận con đường sau này rốt cuộc nên đi như thế nào.
Đến mức tự sát, Lâm Sương Sương cô chưa từng nghĩ đến.
Mặc dù cô yêu Triệu Dân Thường, nhưng chưa đến mức đánh mất bản thân, đến mức mà ngay cả mạng sống của bản thân cũng không cần, nói thực, cô yêu nhất vẫn là bản thân mình.
“Chị à…. Em nhất thời lo lắng quá mà hiểu lẩm rồi.”
Hắc Tiêu liền ngại ngùng gãi gãi đầu, vội vàng buông tay Lâm Sương Sương ra, sau đó trở lại vào bờ, lưng đối diện với Lâm Sương Sương.
Nhìn theo hình bóng của chàng thiếu niên cao to, Lâm Sương Sương không nén nổi xúc động, chàng trai này đúng là hiền lành, đây chính là sự khác biệt của người thành phố và người sống ở miền núi.
Nước của con sông này đúng là rất cạn, Lâm Sương Sương đi đến giữa sông, nước sông vẫn chưa đến ngực của cô ấy, trong nước, Sương Sương cởi đồ khoác ngoài ra, sau đó vứt lên bờ, trên cơ thể cô chỉ còn lại nội y, giống như là đang mặc một bộ đồ bơi kiểu bikini vậy.
Trong lúc Sương Sương đang khoan khoái bơi lội trong nước, đột nhiên cảm thấy có vật băng lạnh mềm ướt quấn vào mắt cá chân trái, xiết chặt lấy cùng với đó mắt cá chân cũng lập tức truyền đến một cơn đau nhoi nhói như kim đâm muối sát, giống như bị cái gì đó cắn cho một miếng vậy.
“A!”
Sương Sương đau đớn kêu lên một tiếng, đưa chân trái ra khỏi mặt nước nhìn một cái, một con rắn màu lục nhạt to bằng ngón tay cái đang quấn vào mắt cá chân.
“A…….”
Tiếng thét chói tai này của Sương Sương là do bị dọa đến kinh hãi mà phát ra, “Rắn, rắn…., cứu với….”
Đại đa số con gái, trời sinh đã sợ rắn, Lâm Sương Sương chính là một trong đại đa số đó.
Hắc Tiêu ở trên bờ vừa nghe thấy tiếng kêu của Lâm Sương Sương, cũng không để ý đến lễ tiết gì nữa, lập tức quay người về phía có vật giống như là báo hoang trên núi mà lao xuống nước, nhanh chóng lao đến bên cạnh Lâm Sương Sương, một tay bắt lấy con rắn màu xanh lục nhạt vẫn đang quấn trên mắt cá chân trái của Lâm Sương Sương, thuận tay nhấc lên ném về bãi cỏ đối diện con sông.
“Sợ quá, chị sợ quá…..”
Vừa được cứu, Sương Sương vòng 2 tay lại, ôm lấy cổ Hắc Tiêu, toàn thây run rẩy đều dán sát vào bờ ngực rắn chắc của Hắc Tiêu.
Hắc Tiêu được một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp ôm vào lòng, gương mặt bỗng chốc liền đỏ hết lên, tim đập điên loạn, đôi bàn tay to lớn vô thức ôm chặt lấy Lâm Sương Sương, sau đó đi lên bờ sông.
“Chân của chị đau quá, chị bị rắn cắn rồi, có phải chị sẽ chết không…”
Lâm Sương Sương vừa đau vừa sợ, nước mắt cứ tự nhiên mà chảy xuống.
Hắc Tiêu cởi áo của mình rồi trải lên bãi cỏ bên bờ sông, đỡ Lâm Sương Sương ngồi xuống, cười nói an ủi cô : “Chị đừng sợ, vừa nãy chỉ là con rắn nước, không có độc, để em xem vết thương cho chị.”
Nói xong, đã nắm lấy chân trái của Lâm Sương Sương lên, hạ thấp người xuống dùng miệng hút chút máu ở trên mắt cá chân của cô ra.
Mặc dù rắn nước thường không có độc, nhưng hiện tại là khoảng tháng 6 tháng 7, ban ngày mặt trời rất độc hại, nếu như con rắn đó phơi nắng, vậy thì nó sẽ có một chút độc tính.
Đương nhiên, cậu ấy không thể nói điều này với Sương Sương, cậu ấy sợ sẽ dọa chết cô gái thành phố này.
Đối với hành động liều lĩnh hút máu của Hắc Tiêu, Sương Sương sững sờ một lát, nhiệt độ từ răng môi của chàng thiếu niên ấm áp dịu dàng truyền ra từ mắt cá chân, khiến cho Sương Sương không nhịn được, gò má tự nhiên thấy nóng lên, một lúc sau, nỗi sợ hãi ở trong lòng cũng đã vơi đi rất nhiều.
Hắc Tiêu từ trong một cái túi nhỏ ở trên người lấy ra bột hùng hoàng, cái có thể tránh được rắn côn trùng chuột muỗi, rắc xung quanh chỗ Lâm Sương Sương ngồi, lại nói: “Chị cứ ngồi ở đây trước đã, em đi hái cho chị một ít cây thuốc.”
Lúc nói mắt của Hắc Tiêu không dám nhìn vào Lâm Sương Sương, vì lúc đó Lâm Sương Sương chỉ mặc mỗi nội y, hơn nữa tất cả đều đã ướt đẫm hết rồi, một cơ thể đẹp trước nhô sau cong như vậy chỉ cần nhìn một cái liền không thể quên.
“Không cần, em đừng đi, chị sợ!”
Sương Sương thực sự bị con rắn đó dọa phát khiếp ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Hắc Tiêu không cho Hắc Tiêu đi.
Thế nhưng lại không phát hiện ra, cô ấy cứ nắm chặt lấy cánh tay của Hắc Tiêu như vậy, hai vật tròn tràn đầy trước ngực kẹp cánh tay của Hắc Tiêu vào giữa, lực đàn hồi vô cùng mềm mại đó, khiến cho Hắc Tiêu sớm đã căng cứng thân dưới, lần nữa cương lên.