Chương 69
Chương 69 Mẹ cô rất thương con gái lớn, bao nhiêu khổ sở của đứa con này mắt bà đều nhìn thấy hết, nhưng bà chỉ là một người đàn bà phụ thuộc chồng, cũng không có cách nào khác. “Con..” “Ăn sáng xong thì trở về nhà họ Lâm đi, nói chuyện cho đàng hoàng tử tế với mẹ chồng mày. Mẹ chồng mày chẳng phải rất thích mày sao, nếu như có thể tranh thủđược mẹ chồng, nhờ bà ấy nói chuyện với Lâm Minh là tốt nhất.” Lê Hải Thiên nói bằng giọng ra lệnh. “Con biết.” Lê Hải Thiên nói không sai, bà lớn nhà họ Lâm, Hoàng Ánh, rất thích Lê Nhược Vũ. Buổi trưa hôm đó, vừa nhìn thấy Lê Nhược Vũ trở về nhà tổ của họ Lâm, bà lập tức sai người làm làm thêm vài món thức ăn. Bà còn xúc động nói con trai không bằng con dâu, con trai cả đêm cả ngày không thấy bóng dáng, chỉ có con dâu còn biết trở lại thăm hỏi bàme chồng già lão này. Thật ra thì nhìn bà Hoàng Anh một chút cũng không thấy già, người không biết chắc chắn còn cho là, bà vẫn chưa tới bốn mươi tuổi. Lâm phu nhân đối với Lê Nhược Vũ càng tốt, Lê Nhược Vũ càng không muốn nói những chuyện kia với bà mẹ chồng thân thiện dễ gần này, càng không muốn nhờ bà bắc cầu cho cô. Bađối với cô như vậy đã khiến cô nhận đủ khó chịu, cô không thể dùng phương pháp giống như vậy đi tổn thương người khác. Ban đầu sở dĩ cô có thể thuận lợi kết hôn với Lâm Minh, để cho Lâm thị đầu tư vào nhà họ Lê, cũng là bởi vì bà lớn nhà họ Lâm nàythương xót mình bị Lâm Minh say rượu lấy đi lần đầu tiên. Bà còn nói, con trai mình phải chịu trách nhiệm. Hoàng Ánh là một người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ bênh vực lý lẽ, không kể thân nhân. Nên khi cô biết, lần đầu tiên của cô bị Lâm Minh cướp đi là cạm bẫy do ba cô thiết kế, cô càng không có cách nào lợi dụng sự yêu mến của bà đối với mìnhđể mở miệng cầu xin bà thay mình nói chuyện với Lâm Minh về việc đầu tư vào nhà họ Lê. Sau khi ăn bữa trưa với mẹ chồng, Lê Nhược Vũ liền thay quần áo khác chạy thẳng tới tập đoàn Lâm Thị. Nhưng cô vừa mới đặt chân tới Lâm thị, còn chưa kịp nói mục đích đến liền bị chận ngay ngoài cửa, nhân viên tiếp tân trang điểm tinh xảo, nụ cười xã giao hờ hững, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt, “Chủ tịch không tiếp khách, có hẹn trước mới có thể vào, không có hẹn trước chị chỉ có thể đợi ở đây, chờ ngài ấy rảnh may ra mới được gặp.” Một mợ cả nhà họ Lâm bị lạnh nhạt, ngay cả nhân viên phổ thông của tập đoàn cũng sẽ không để vào mắt. “Nếu như chịcó chuyện tìm chủ tịch, tôi cóthể giúpchị gọi điện thoại liên lạc lên trên, chờ thông báođồng ý gửi đến đây xong, chúng tôi sẽ mời chị đi vào.” Tiếp tân thử thăm dò. Lê Nhược Vũ xoa trán một cái, nếu có thể liên lạc dễ dàng như vậy, cô cũng không đến nỗi chạy đến tận tập đoàn tìm hắn. Vị trí quầy tiếp tân này quá bắt mắt, quá nhiều người qua kẻ lại, nhân viên tiếp tân lập tức liền biết, trong lòng thầm cười nhạo, bà mợ có tiếng không có miếng này, tưởng có thể một mình ôm kho tàng không nhả ra, ai ngờ… bất quá bấy nhiêu cũng đủ để chứng minh tính chân thực cua tin đồn — Lâm tổng, quả thật rất chán ghét người vợ này. Cô nàng lập tức trở nên không chút kiêng ky, cười lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa. Hà Duy Hùng thể đứng ở cửa tập đoàn há miệng chờ sung, nhưng cứ chờ đợi như vậy, hiệu quả quá thấp, xác suất thành công càng thấp hơn.