Chương 55: *
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor CO6TINY ?
Trần Phi Dự và Du Bạch dự định hôm sau sẽ lên núi Trường Bạch.
Trấn nhỏ cách sườn tây của núi khá gần, khách sạn có xe buýt chuyên chở khách đến khu cảnh điểm, chuyến sớm nhất xuất phát lúc 7 rưỡi, Trần Phi Dự cùng Du Bạch tính đi nhờ xe lên núi.
6 giờ sáng Trần Phi Dự đã dậy, đêm qua cậu ngủ khá trễ, tối qua cả hai tự mình chiếm một bên giường, không gian ở giữa dư dả tới mức có thể nhét thêm hai người đàn ông trưởng thành. Sáng ra không biết sao mà chăn cả hai lại cuốn cùng một chỗ nữa.
Trần Phi Dự khẽ mỉm cười, khẽ xoa trán Du Bạch, duỗi tay giém chăn lại cho cậu, sau đó ra ngoài chuẩn bị bữa sáng. Hôm qua còn thừa ít thịt kho, Trần Phi Dự thái nhỏ ra, thêm chút rau dưa, vừa khéo đủ hai tô mì.
Bên dưới khách sạn có chuẩn bị bữa sáng, nhưng lại thiên về khẩu vị phương bắc, Trần Phi Dự ra ngoài dạo một vòng, cũng chỉ mua được hộp sữa bò.
Mãi đến khi nấu mì xong, Trần Phi Dự mới gọi Du Bạch dậy. Hẳn do ngủ bên ngoài, lại lạ giường, Trần Phi Dự vừa đi lại kéo cánh tay cậu, Du Bạch đã tỉnh, dụi mắt ngồi nhìn cậu.
“Dậy rửa mặt còn ăn sáng này, lát nữa chúng ta phải xuất phát lên cổng núi đấy."
Nghĩ đến núi Trường Bạch, Du Bạch tỉnh táo hẳn: “Uhm, dậy ngay đây." Cậu ngáp một cái, xốc chăn lên chuẩn bị đi rửa mặt thay quần áo.
“Thơm quá, cậu làm cơm sáng à?” Du Bạch một bên đánh răng một bên chường đầu vào nhà bếp ngó nghiêng, vừa ngửi mùi đã biết khẩu vị của thành phố Nhạc, thêm dầu thêm muối, nếu có chút vị the the của ớt nữa càng tuyệt, bỗng dưng nhớ đến quán bún trước cổng trường quá.
“ Ừ, cậu mau đi rửa mặt đi.” Trần Phi Dự bưng hai chén mì đến phòng khách, kéo rèm ra, mặt trời mùa hè mọc sớm, hôm qua mưa tầm tã một trận, bầu trời bên ngoài như được gột rửa, không khí tươi mát, cây cối xanh um tươi mơn mởn.
Du Bạch nhanh chóng rửa mặt cho xong, cậu ngồi xuống thảm, nhìn nhìn trời bên ngoài, sau đó nhấc đũa lên: “Thời tiết tốt thật đấy, mau, lại ăn sáng này!”
Trần Phi Dự cười gật đầu, ngồi xuống đối diện Du Bạch.
Ăn xong, Du Bạch chủ động thu dọn chén đũa, Trần Phi Dự đi chuẩn bị hành lí, cậu hỏi Du Bạch: “Ly nước cậu để đâu?”
“Không mang, còn phải mang ly nước à?” Du Bạch kinh ngạc, cậu rất bội phục kiểu người ra ngoài du lịch còn mang theo bình giữ ấm bên người như Trần Phi Dự, “ Áo lông tôi để trên giường, cậu lấy giúp tôi với."
“ Được.” Trần Phi Dự mang theo bánh mì lát, thanh chocolate cùng quả hạch, tránh lúc ở trên núi lại đói bụng. Cậu không sợ lạnh, nên chỉ mặc hai lớp áo, nhưng vẫn mang theo áo lông cho Du Bạch, “Dưới chân núi có cho thuê áo khoác, tới đó thuê cho cậu một cái nhé."
“Ừ!” Du Bạch rửa chén xong, cậu nhét tập tranh vào ba lô của mình, nhìn thoáng qua túi của Trần Phi Dự, hỏi, “Cậu đem nhiều đồ không, sang qua ba lô của tôi một ít nhé?"
Trần Phi Dự ước lượng túi của mình: “Vẫn được, không nặng lắm, xuống dưới thôi.”
Lúc cả hai đến sảnh dưới đã có người lục tục đứng xếp hàng, phần lớn là tour gia đình, có trẻ nhỏ cũng có người già. Trần Phi Dự nói khẽ với Du Bạch: “Núi Trường Bạch không giống trong suy nghĩ của tôi lắm, tôi cứ tưởng đường lên núi tuyết phải chênh vênh lắm chứ, ai ngờ tới đây mới vỡ lẽ ra.”
Du Bạch cười gật đầu: “Ừ, thật ra nghĩ kĩ lại thì độ cao so với mực nước biển của núi Trường Bạch mới hơn hai ngàn mét, chỉ cao hơn núi Hoa Sơn vài trăm mét thôi, cũng không tính là quá cao, do địa hình bình nguyên cộng thêm vĩ độ cao ở Đông Bắc, nên mới thành núi tuyết thôi.”
Trần Phi Dự thở dài: “Nếu không phải cậu sợ lạnh, mùa đông hai ta tới Đông Bắc ngắm tuyết sẽ đẹp lắm đấy..."
Du Bạch nhìn thoáng qua Trần Phi Dự, lại dời mắt đi: “Cũng…… Không phải không được. Chờ thi đại học xong hoặc về sau có cơ hội, chúng ta lại tới nhé.”
Thấy chính mình quá dễ dàng thỏa hiệp cùng nhượng bộ đối phương, Du Bạch thở dài tự kiểm điểm sâu sắc trong lòng.
Nhưng lúc nhìn thấy mắt Trần Phi Dự chợt sáng ngời, vui mừng không chút giấu giếm, Du Bạch lại cảm thấy, cũng chỉ là mùa đông tới Đông Bắc thôi mà, cậu không không không không không không hề sợ lạnh chút nào, cùng lắm chuẩn bị miếng dán giữ nhiệt, rồi mặc thêm hai cái áo phao thêm ba cái quần nữa, cũng không chết được.
“Lên xe, đi đi đi.” Trần Phi Dự vui vẻ kéo Du Bạch lên xe buýt.
Bởi vì trong xe nhiều người già cùng trẻ nhỏ, Du Bạch cùng Trần Phi Dự trực tiếp ngồi vào dãy cuối cùng, Trần Phi Dự như cũ nhường vị trí sát cửa sổ cho Du Bạch.
Điểm danh xong thì xe bắt đầu rời bánh, hôm qua đến đây trời đã tối, Du Bạch vẫn chưa thấy rõ toàn cảnh thị trấn nghỉ dưỡng, hôm nay mới phát hiện cảnh vật xung quanh đều rất đẹp.
Khách sạn toàn bộ dùng gỗ thô, mái chóp nhọn, loại nhà gỗ đỉnh nhọn thế này, giống hệt thị trấn trong truyện cổ tích, lại hơi nghiêng theo phong cách Bắc Âu.
“Nhà ở kiểu này giống như thị trấn cổ tích nhỉ.” Du Bạch chỉ cho Trần Phi Dự xem, “Đỉnh nhọn, như được dùng gậy gỗ dựng lên, đường cong tỉ mỉ lại chuẩn xác, đáng yêu thật, một vài thị trấn ở Pháp và Đức khá điển hình đấy, nhưng về sắc thái thì của họ lại đa dạng hơn nhiều."
Trần Phi Dự là trai khoa tự nhiên, đối với màu sắc hay thẩm mỹ của hình thù chỉ dừng lại ở giải tích hình học không gian, nhưng theo quan niệm của Trần Phi Dự, Du Bạch nói gì đều đúng hết, vì thế vừa phối hợp gật đầu, vừa hết lời khen đẹp.
“Ở đây có suối nước nóng đấy, tối ghé sang đó nhé?”
Du Bạch vô cùng tán thành với đề nghị của Trần Phi Dự: “Ừ.”
Ra khỏi trấn nhỏ, đường cái trở nên trống trải hẳn, hai bên là hàng bạch dương thẳng tắp cao lớn, lá xanh rì vô cùng đẹp mắt.
Du Bạch rất thích xem ánh mặt trời xuyên qua những kẻ lá, tia nắng mặt trời ở đây trái lại sáng sủa hơn so với thành phố Nhạc.
Tới lúc này, Du Bạch mới nhận ra mình đã đặt chân tới núi Trường Bạch.
Nơi này cách thành phố Nhạc gần 3000 km, vượt qua rất nhiều vĩ độ, vượt qua rất nhiều kinh độ, cậu đã đặt chân lên mảnh đất xinh đẹp đầy xa lạ này.
Người sát cánh bên cậu cũng rất tốt.
Du Bạch quay đầu nhìn thoáng qua Trần Phi Dự, sau đó cười với cậu.
Trần Phi Dự đang chỉnh tai nghe, thấy Du Bạch nhìn sang, bèn đưa một bên tai nghe cho cậu: “Nghe nhạc không?”
Du Bạch gật đầu, nhận lấy.
Cậu vốn cho rằng, Trần Phi Dự sẽ nghe nhạc rock and roll đại loại vậy, nhưng không ngờ trong tai nghe đang phát dân ca của Nga.
Mang theo phong cách cổ điển, lại hơi hướng dân tộc, vừa lãng mạn vừa trầm bổng.
Trần Phi Dự nhích lại gần Du Bạch: “Nếu mệt thì chợp mắt một lát, ở đây cách cổng núi hơn một giờ lận.”
Du Bạch gật đầu, lại chỉ chỉ tai nghe: “Hay lắm.”
Trần Phi Dự được khẳng định, cười đầy thỏa mãn như em bé được kẹo.
Du Bạch đánh được một giấc, thì cũng đến cổng núi. Lúc này ánh mặt trời cành rõ hơn, tia sáng ấm áp rọi lên người, nhưng Du Bạch vẫn kiên trì muốn đi thuê áo khoác, còn bảo Trần Phi Dự thuê chung với cậu: “Nghe nói trên núi lạnh lắm, cậu cũng thuê một cái đi, cậu mặc ít như vậy, lên tới đấy thấy lạnh cũng không có chỗ cho thuê đâu."
Trần Phi Dự không sợ lạnh, nhưng sợ Du Bạch lo lắng, nên cũng thuê một cái.
Tưởng đâu áo khoác cho thuê sẽ là cái loại màu xanh lục quân đội y trong phim, nhưng thật ra chỉ là kiểu áo khoác dài trông rất bình thường, chỉ có hai loại đỏ và lam, mặt sau in bốn chữ Trường Bạch xinh đẹp.
Tuy không đẹp mắt lắm, nhưng cũng khá dày dặn.
Trần Phi Dự chọn cho mình màu lam, của Du Bạch màu đỏ, chọn xong thì quay lại đoàn.
Du Bạch cầm lấy áo khoác đã nhanh chóng mặc lên, nháy mắt mới cảm nhận được cảm giác an toàn.
Khu Tây là tuyến mới khai phá, cảnh điểm không đa dạng bằng sườn bắc.
Trần Phi Dự nói: “Thiên Trì đông lắm đấy, thừa dịp còn sớm, đi trước xem Thiên Trì nhé.”
Du Bạch bọc kín áo khoác, hít sâu một ngụm không khí tươi mát: “ Được.”
Bọn họ ngồi xe tới dưới sườn núi. Sườn bắc có thể trực tiếp ngồi xe việt dã đến Thiên Trì, nhưng sườn tây phải leo hơn một ngàn bậc thang mới thấy được Thiên Trì.
Hướng dẫn viên nói: “Hôm nay thời tiết đẹp này, hai em có thể nhìn thấy Thiên Trì rất rõ đấy. Do nguyên nhân địa hình, nên trên núi nhiều mưa sương mù còn giăng đầy trời nữa, một năm có hơn hai trăm ngày du khách tới đây không có dịp ngắm Thiên Trì cơ. Bởi vậy bọn anh mới nói đùa với nhau có phước lắm mới thấy được Thiên Trì đấy."
Du Bạch lại trộm liếc qua Trần Phi Dự, cậu lại nghĩ, không chỉ là may mắn, còn tràn đầy lãng mạn.
Vừa khéo Trần Phi Dự cũng đang nhìn Du Bạch, tầm mắt cả hai chạm nhau, Trần Phi Dự dùng khẩu hình miệng nói: “Chúng ta may mắn thật đó."
Hướng dẫn viên nói: “Núi Trường Bạch có ý nghĩa rất đẹp ‘gắn kết bên nhau đến tận đầu bạc', có truyền thuyết người lần đầu tới đây đã có thể nhìn thấy Thiên Trì, sẽ nhận được lời chúc phúc bách niên giai lão với người mình yêu đấy.”
Du Bạch nghe được lời này trái tim trong lòng ngực không khỏi đập bình bịch liên hồi.
Cái tên Trường Bạch không chỉ do trên đỉnh núi quanh năm tuyết bao phủ, ẩn bên trong đó còn mang ngụ ý ' Gắn kết bên nhau đến tận đầu bạc'.
Vậy…… Cũng quá khéo thật chứ.
Xuống xe là có thể nhìn thấy 1400 bậc thang của sườn tây, rất dài rất cao, như muốn xuyên qua bầu trời.
Lúc Du Bạch tận mắt nhìn thấy những bậc thang này, máu trong người bắt đầu sôi sùng sục —— cậu muốn nhanh chóng cùng Trần Phi Dự leo lên đó, muốn nhanh chóng nhìn thấy Thiên Trì.
Làm tròn tức là muốn nhanh chóng 'Gắn kết với đối phương đến khi bạc đầu.'
Hai người nhìn nhau, Trần Phi Dự hỏi cậu: “Chuẩn bị xong chưa, Du ca?”
Du Bạch gật đầu.
Trần Phi Dự lại nói: “Hai chúng ta thi đi, xem thử ai leo lên lên Thiên Trì trước, ai thua……”
Du Bạch vốn muốn leo lên cùng Trần Phi Dự, không nghĩ tới Trần Phi Dự lại cược với cậu, Du Bạch thích thú hỏi: “Người thua thì sao?”
“Ai thua, phải nói một bí mật với người kia"
Trần Phi Dự siết chặt ba lô của mình, không nhìn Du Bạch.
“…… Được.” Du Bạch cảm thấy yết hầu có chút khô khốc, cậu có một bí mật, đã từng muốn nói cho Trần Phi Dự, lại không dám nói ra.
Nếu có thể nói ra bí mật này trên núi Trường Bạch, nói không chừng…… Hy vọng xa vời cũng có thể trở thành hiện thực.
“Xuất phát?”
“Xuất phát.”
Bậc thang lên núi không rộng lắm, còn chia bên lên bên xuống, mỗi bên đủ cho hai người. Nếu gặp phải người đi đường, phải dừng lại nhường đường.
Trần Phi Dự cùng Du Bạch đồng thời xuất phát, ngay từ đầu hai người song hành cùng lúc, nhưng Trần Phi Dự gặp được người đi đường, không thể không đứng lại nhường đường cho bà bác ngồi kiệu cáng tre, Du Bạch cười quay đầu lại nhìn Trần Phi Dự, cũng không nán lại chờ, tiếp tục đi lên. Áo khoác vừa dày vừa to, cũng không khiến tốc độ cậu chậm đi.
Độ cao so với mặt biển không ngừng lên cao, đến khoảng bậc 700, Du Bạch bắt đầu cảm thấy có hơi mỏi.
Mỗi bậc thang lên núi đều đánh số, tới một khoảng cách nhất định, còn gắn bảng gỗ nhắc mọi người độ cao hiện tại so với mực nước biển, còn cổ vũ du khách tiếp tục leo lên.
Trên đường Du Bạch cũng gặp phải không ít người đi đường, tốc độ cả hai vẫn đang ngang nhau.
Lúc đứng ở bậc thang thứ một ngàn, Du Bạch mệt bở hơi tai, vị trí đứng của Trần Phi Dự cao hơn cậu một chút, lúc này cũng đang dừng lại uống nước, gió rất lớn, bậc thang lại dốc, từ phía trên nhìn xuống có hơi ghê người.
Trần Phi Dự hỏi Du Bạch: “Muốn uống nước không?”
Du Bạch thở dốc, khẽ lắc đầu, cậu cởi áo khoác ra, tiếp tục leo lên. Lúc đi ngang qua Trần Phi Dự, còn nhướn mày khiêu khích: “Đi trước đây.”
Trần Phi Dự cười phất tay: “Chớ có đắc ý, tôi tới ngay thôi."
Du Bạch vì thế cũng không quay đầu lại, túm chặt áo khoác leo lên tiếp.
Trần Phi Dự dừng chân có hơi lâu, Du Bạch đến Thiên Trì được một lúc rồi, cậu mới đi lên.
Du Bạch đứng trước miệng Thiên Trì vẫy tay với Trần Phi Dự: “ Ở đây!"
Trần Phi Dự đi đến trước mặt Du Bạch, Du Bạch mỉm cười, cậu vươn tay, chỉ chỉ Trần Phi Dự: “Cậu thua rồi, người thua, phải làm gì ta?”
Editor CO6TINY ?
Editor CO6TINY ?
Trần Phi Dự và Du Bạch dự định hôm sau sẽ lên núi Trường Bạch.
Trấn nhỏ cách sườn tây của núi khá gần, khách sạn có xe buýt chuyên chở khách đến khu cảnh điểm, chuyến sớm nhất xuất phát lúc 7 rưỡi, Trần Phi Dự cùng Du Bạch tính đi nhờ xe lên núi.
6 giờ sáng Trần Phi Dự đã dậy, đêm qua cậu ngủ khá trễ, tối qua cả hai tự mình chiếm một bên giường, không gian ở giữa dư dả tới mức có thể nhét thêm hai người đàn ông trưởng thành. Sáng ra không biết sao mà chăn cả hai lại cuốn cùng một chỗ nữa.
Trần Phi Dự khẽ mỉm cười, khẽ xoa trán Du Bạch, duỗi tay giém chăn lại cho cậu, sau đó ra ngoài chuẩn bị bữa sáng. Hôm qua còn thừa ít thịt kho, Trần Phi Dự thái nhỏ ra, thêm chút rau dưa, vừa khéo đủ hai tô mì.
Bên dưới khách sạn có chuẩn bị bữa sáng, nhưng lại thiên về khẩu vị phương bắc, Trần Phi Dự ra ngoài dạo một vòng, cũng chỉ mua được hộp sữa bò.
Mãi đến khi nấu mì xong, Trần Phi Dự mới gọi Du Bạch dậy. Hẳn do ngủ bên ngoài, lại lạ giường, Trần Phi Dự vừa đi lại kéo cánh tay cậu, Du Bạch đã tỉnh, dụi mắt ngồi nhìn cậu.
“Dậy rửa mặt còn ăn sáng này, lát nữa chúng ta phải xuất phát lên cổng núi đấy."
Nghĩ đến núi Trường Bạch, Du Bạch tỉnh táo hẳn: “Uhm, dậy ngay đây." Cậu ngáp một cái, xốc chăn lên chuẩn bị đi rửa mặt thay quần áo.
“Thơm quá, cậu làm cơm sáng à?” Du Bạch một bên đánh răng một bên chường đầu vào nhà bếp ngó nghiêng, vừa ngửi mùi đã biết khẩu vị của thành phố Nhạc, thêm dầu thêm muối, nếu có chút vị the the của ớt nữa càng tuyệt, bỗng dưng nhớ đến quán bún trước cổng trường quá.
“ Ừ, cậu mau đi rửa mặt đi.” Trần Phi Dự bưng hai chén mì đến phòng khách, kéo rèm ra, mặt trời mùa hè mọc sớm, hôm qua mưa tầm tã một trận, bầu trời bên ngoài như được gột rửa, không khí tươi mát, cây cối xanh um tươi mơn mởn.
Du Bạch nhanh chóng rửa mặt cho xong, cậu ngồi xuống thảm, nhìn nhìn trời bên ngoài, sau đó nhấc đũa lên: “Thời tiết tốt thật đấy, mau, lại ăn sáng này!”
Trần Phi Dự cười gật đầu, ngồi xuống đối diện Du Bạch.
Ăn xong, Du Bạch chủ động thu dọn chén đũa, Trần Phi Dự đi chuẩn bị hành lí, cậu hỏi Du Bạch: “Ly nước cậu để đâu?”
“Không mang, còn phải mang ly nước à?” Du Bạch kinh ngạc, cậu rất bội phục kiểu người ra ngoài du lịch còn mang theo bình giữ ấm bên người như Trần Phi Dự, “ Áo lông tôi để trên giường, cậu lấy giúp tôi với."
“ Được.” Trần Phi Dự mang theo bánh mì lát, thanh chocolate cùng quả hạch, tránh lúc ở trên núi lại đói bụng. Cậu không sợ lạnh, nên chỉ mặc hai lớp áo, nhưng vẫn mang theo áo lông cho Du Bạch, “Dưới chân núi có cho thuê áo khoác, tới đó thuê cho cậu một cái nhé."
“Ừ!” Du Bạch rửa chén xong, cậu nhét tập tranh vào ba lô của mình, nhìn thoáng qua túi của Trần Phi Dự, hỏi, “Cậu đem nhiều đồ không, sang qua ba lô của tôi một ít nhé?"
Trần Phi Dự ước lượng túi của mình: “Vẫn được, không nặng lắm, xuống dưới thôi.”
Lúc cả hai đến sảnh dưới đã có người lục tục đứng xếp hàng, phần lớn là tour gia đình, có trẻ nhỏ cũng có người già. Trần Phi Dự nói khẽ với Du Bạch: “Núi Trường Bạch không giống trong suy nghĩ của tôi lắm, tôi cứ tưởng đường lên núi tuyết phải chênh vênh lắm chứ, ai ngờ tới đây mới vỡ lẽ ra.”
Du Bạch cười gật đầu: “Ừ, thật ra nghĩ kĩ lại thì độ cao so với mực nước biển của núi Trường Bạch mới hơn hai ngàn mét, chỉ cao hơn núi Hoa Sơn vài trăm mét thôi, cũng không tính là quá cao, do địa hình bình nguyên cộng thêm vĩ độ cao ở Đông Bắc, nên mới thành núi tuyết thôi.”
Trần Phi Dự thở dài: “Nếu không phải cậu sợ lạnh, mùa đông hai ta tới Đông Bắc ngắm tuyết sẽ đẹp lắm đấy..."
Du Bạch nhìn thoáng qua Trần Phi Dự, lại dời mắt đi: “Cũng…… Không phải không được. Chờ thi đại học xong hoặc về sau có cơ hội, chúng ta lại tới nhé.”
Thấy chính mình quá dễ dàng thỏa hiệp cùng nhượng bộ đối phương, Du Bạch thở dài tự kiểm điểm sâu sắc trong lòng.
Nhưng lúc nhìn thấy mắt Trần Phi Dự chợt sáng ngời, vui mừng không chút giấu giếm, Du Bạch lại cảm thấy, cũng chỉ là mùa đông tới Đông Bắc thôi mà, cậu không không không không không không hề sợ lạnh chút nào, cùng lắm chuẩn bị miếng dán giữ nhiệt, rồi mặc thêm hai cái áo phao thêm ba cái quần nữa, cũng không chết được.
“Lên xe, đi đi đi.” Trần Phi Dự vui vẻ kéo Du Bạch lên xe buýt.
Bởi vì trong xe nhiều người già cùng trẻ nhỏ, Du Bạch cùng Trần Phi Dự trực tiếp ngồi vào dãy cuối cùng, Trần Phi Dự như cũ nhường vị trí sát cửa sổ cho Du Bạch.
Điểm danh xong thì xe bắt đầu rời bánh, hôm qua đến đây trời đã tối, Du Bạch vẫn chưa thấy rõ toàn cảnh thị trấn nghỉ dưỡng, hôm nay mới phát hiện cảnh vật xung quanh đều rất đẹp.
Khách sạn toàn bộ dùng gỗ thô, mái chóp nhọn, loại nhà gỗ đỉnh nhọn thế này, giống hệt thị trấn trong truyện cổ tích, lại hơi nghiêng theo phong cách Bắc Âu.
“Nhà ở kiểu này giống như thị trấn cổ tích nhỉ.” Du Bạch chỉ cho Trần Phi Dự xem, “Đỉnh nhọn, như được dùng gậy gỗ dựng lên, đường cong tỉ mỉ lại chuẩn xác, đáng yêu thật, một vài thị trấn ở Pháp và Đức khá điển hình đấy, nhưng về sắc thái thì của họ lại đa dạng hơn nhiều."
Trần Phi Dự là trai khoa tự nhiên, đối với màu sắc hay thẩm mỹ của hình thù chỉ dừng lại ở giải tích hình học không gian, nhưng theo quan niệm của Trần Phi Dự, Du Bạch nói gì đều đúng hết, vì thế vừa phối hợp gật đầu, vừa hết lời khen đẹp.
“Ở đây có suối nước nóng đấy, tối ghé sang đó nhé?”
Du Bạch vô cùng tán thành với đề nghị của Trần Phi Dự: “Ừ.”
Ra khỏi trấn nhỏ, đường cái trở nên trống trải hẳn, hai bên là hàng bạch dương thẳng tắp cao lớn, lá xanh rì vô cùng đẹp mắt.
Du Bạch rất thích xem ánh mặt trời xuyên qua những kẻ lá, tia nắng mặt trời ở đây trái lại sáng sủa hơn so với thành phố Nhạc.
Tới lúc này, Du Bạch mới nhận ra mình đã đặt chân tới núi Trường Bạch.
Nơi này cách thành phố Nhạc gần 3000 km, vượt qua rất nhiều vĩ độ, vượt qua rất nhiều kinh độ, cậu đã đặt chân lên mảnh đất xinh đẹp đầy xa lạ này.
Người sát cánh bên cậu cũng rất tốt.
Du Bạch quay đầu nhìn thoáng qua Trần Phi Dự, sau đó cười với cậu.
Trần Phi Dự đang chỉnh tai nghe, thấy Du Bạch nhìn sang, bèn đưa một bên tai nghe cho cậu: “Nghe nhạc không?”
Du Bạch gật đầu, nhận lấy.
Cậu vốn cho rằng, Trần Phi Dự sẽ nghe nhạc rock and roll đại loại vậy, nhưng không ngờ trong tai nghe đang phát dân ca của Nga.
Mang theo phong cách cổ điển, lại hơi hướng dân tộc, vừa lãng mạn vừa trầm bổng.
Trần Phi Dự nhích lại gần Du Bạch: “Nếu mệt thì chợp mắt một lát, ở đây cách cổng núi hơn một giờ lận.”
Du Bạch gật đầu, lại chỉ chỉ tai nghe: “Hay lắm.”
Trần Phi Dự được khẳng định, cười đầy thỏa mãn như em bé được kẹo.
Du Bạch đánh được một giấc, thì cũng đến cổng núi. Lúc này ánh mặt trời cành rõ hơn, tia sáng ấm áp rọi lên người, nhưng Du Bạch vẫn kiên trì muốn đi thuê áo khoác, còn bảo Trần Phi Dự thuê chung với cậu: “Nghe nói trên núi lạnh lắm, cậu cũng thuê một cái đi, cậu mặc ít như vậy, lên tới đấy thấy lạnh cũng không có chỗ cho thuê đâu."
Trần Phi Dự không sợ lạnh, nhưng sợ Du Bạch lo lắng, nên cũng thuê một cái.
Tưởng đâu áo khoác cho thuê sẽ là cái loại màu xanh lục quân đội y trong phim, nhưng thật ra chỉ là kiểu áo khoác dài trông rất bình thường, chỉ có hai loại đỏ và lam, mặt sau in bốn chữ Trường Bạch xinh đẹp.
Tuy không đẹp mắt lắm, nhưng cũng khá dày dặn.
Trần Phi Dự chọn cho mình màu lam, của Du Bạch màu đỏ, chọn xong thì quay lại đoàn.
Du Bạch cầm lấy áo khoác đã nhanh chóng mặc lên, nháy mắt mới cảm nhận được cảm giác an toàn.
Khu Tây là tuyến mới khai phá, cảnh điểm không đa dạng bằng sườn bắc.
Trần Phi Dự nói: “Thiên Trì đông lắm đấy, thừa dịp còn sớm, đi trước xem Thiên Trì nhé.”
Du Bạch bọc kín áo khoác, hít sâu một ngụm không khí tươi mát: “ Được.”
Bọn họ ngồi xe tới dưới sườn núi. Sườn bắc có thể trực tiếp ngồi xe việt dã đến Thiên Trì, nhưng sườn tây phải leo hơn một ngàn bậc thang mới thấy được Thiên Trì.
Hướng dẫn viên nói: “Hôm nay thời tiết đẹp này, hai em có thể nhìn thấy Thiên Trì rất rõ đấy. Do nguyên nhân địa hình, nên trên núi nhiều mưa sương mù còn giăng đầy trời nữa, một năm có hơn hai trăm ngày du khách tới đây không có dịp ngắm Thiên Trì cơ. Bởi vậy bọn anh mới nói đùa với nhau có phước lắm mới thấy được Thiên Trì đấy."
Du Bạch lại trộm liếc qua Trần Phi Dự, cậu lại nghĩ, không chỉ là may mắn, còn tràn đầy lãng mạn.
Vừa khéo Trần Phi Dự cũng đang nhìn Du Bạch, tầm mắt cả hai chạm nhau, Trần Phi Dự dùng khẩu hình miệng nói: “Chúng ta may mắn thật đó."
Hướng dẫn viên nói: “Núi Trường Bạch có ý nghĩa rất đẹp ‘gắn kết bên nhau đến tận đầu bạc', có truyền thuyết người lần đầu tới đây đã có thể nhìn thấy Thiên Trì, sẽ nhận được lời chúc phúc bách niên giai lão với người mình yêu đấy.”
Du Bạch nghe được lời này trái tim trong lòng ngực không khỏi đập bình bịch liên hồi.
Cái tên Trường Bạch không chỉ do trên đỉnh núi quanh năm tuyết bao phủ, ẩn bên trong đó còn mang ngụ ý ' Gắn kết bên nhau đến tận đầu bạc'.
Vậy…… Cũng quá khéo thật chứ.
Xuống xe là có thể nhìn thấy 1400 bậc thang của sườn tây, rất dài rất cao, như muốn xuyên qua bầu trời.
Lúc Du Bạch tận mắt nhìn thấy những bậc thang này, máu trong người bắt đầu sôi sùng sục —— cậu muốn nhanh chóng cùng Trần Phi Dự leo lên đó, muốn nhanh chóng nhìn thấy Thiên Trì.
Làm tròn tức là muốn nhanh chóng 'Gắn kết với đối phương đến khi bạc đầu.'
Hai người nhìn nhau, Trần Phi Dự hỏi cậu: “Chuẩn bị xong chưa, Du ca?”
Du Bạch gật đầu.
Trần Phi Dự lại nói: “Hai chúng ta thi đi, xem thử ai leo lên lên Thiên Trì trước, ai thua……”
Du Bạch vốn muốn leo lên cùng Trần Phi Dự, không nghĩ tới Trần Phi Dự lại cược với cậu, Du Bạch thích thú hỏi: “Người thua thì sao?”
“Ai thua, phải nói một bí mật với người kia"
Trần Phi Dự siết chặt ba lô của mình, không nhìn Du Bạch.
“…… Được.” Du Bạch cảm thấy yết hầu có chút khô khốc, cậu có một bí mật, đã từng muốn nói cho Trần Phi Dự, lại không dám nói ra.
Nếu có thể nói ra bí mật này trên núi Trường Bạch, nói không chừng…… Hy vọng xa vời cũng có thể trở thành hiện thực.
“Xuất phát?”
“Xuất phát.”
Bậc thang lên núi không rộng lắm, còn chia bên lên bên xuống, mỗi bên đủ cho hai người. Nếu gặp phải người đi đường, phải dừng lại nhường đường.
Trần Phi Dự cùng Du Bạch đồng thời xuất phát, ngay từ đầu hai người song hành cùng lúc, nhưng Trần Phi Dự gặp được người đi đường, không thể không đứng lại nhường đường cho bà bác ngồi kiệu cáng tre, Du Bạch cười quay đầu lại nhìn Trần Phi Dự, cũng không nán lại chờ, tiếp tục đi lên. Áo khoác vừa dày vừa to, cũng không khiến tốc độ cậu chậm đi.
Độ cao so với mặt biển không ngừng lên cao, đến khoảng bậc 700, Du Bạch bắt đầu cảm thấy có hơi mỏi.
Mỗi bậc thang lên núi đều đánh số, tới một khoảng cách nhất định, còn gắn bảng gỗ nhắc mọi người độ cao hiện tại so với mực nước biển, còn cổ vũ du khách tiếp tục leo lên.
Trên đường Du Bạch cũng gặp phải không ít người đi đường, tốc độ cả hai vẫn đang ngang nhau.
Lúc đứng ở bậc thang thứ một ngàn, Du Bạch mệt bở hơi tai, vị trí đứng của Trần Phi Dự cao hơn cậu một chút, lúc này cũng đang dừng lại uống nước, gió rất lớn, bậc thang lại dốc, từ phía trên nhìn xuống có hơi ghê người.
Trần Phi Dự hỏi Du Bạch: “Muốn uống nước không?”
Du Bạch thở dốc, khẽ lắc đầu, cậu cởi áo khoác ra, tiếp tục leo lên. Lúc đi ngang qua Trần Phi Dự, còn nhướn mày khiêu khích: “Đi trước đây.”
Trần Phi Dự cười phất tay: “Chớ có đắc ý, tôi tới ngay thôi."
Du Bạch vì thế cũng không quay đầu lại, túm chặt áo khoác leo lên tiếp.
Trần Phi Dự dừng chân có hơi lâu, Du Bạch đến Thiên Trì được một lúc rồi, cậu mới đi lên.
Du Bạch đứng trước miệng Thiên Trì vẫy tay với Trần Phi Dự: “ Ở đây!"
Trần Phi Dự đi đến trước mặt Du Bạch, Du Bạch mỉm cười, cậu vươn tay, chỉ chỉ Trần Phi Dự: “Cậu thua rồi, người thua, phải làm gì ta?”
Editor CO6TINY ?