Chương 44: *
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor CO6TINY ?
Du Bạch thu dọn cặp sách, thay áo ngủ, đến cả đồng phục cùng đồ rửa mặt mai cần dùng đều đem hết sang nhà Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự tắm xong, dựa người vào cửa phòng tắm, nhìn Du Bạch đem cốc đánh răng cùng khăn lông đặt song song một chỗ với đồ của cậu, những cảm xúc rối bời trong lòng phút chốc tan thành bọt biển.
Cậu cảm thấy trong lòng mình chỉ còn sót lại vị ngòn ngọt của kem sữa chua vị xoài Du Bạch mua cho mình, ngay cả khi đã súc miệng, vị ngọt vẫn còn lưu lại cuống họng.
“Đi ngủ đi.”
Du Bạch đặt đồ xong, bảo Trần Phi Dự đi ngủ trước, cậu tắt hết đèn trong phòng khách đâu vào đấy xong mới theo vào.
Đầu giường của Trần Phi Dự đặt đèn led đầy sao Du Bạch tặng cậu, bên cạnh là mô hình hoàng tử bé được đặt trên bánh sinh nhật ngày đó.
Trần Phi Dự chừa phần giường bên trong lại cho Du Bạch, cậu nói: “Tắt đèn đi.”
Du Bạch tắt đèn, ngáp một cái: “Ngủ ngon.”
Trần Phi Dự như cũ đặt hai cái chăn ở trên giường, Du Bạch đắp chăn của mình xong, tiện tay giém góc chăn cho Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự nhắm mắt rồi, nhưng Du Bạch đoán, cậu còn chưa ngủ.
Du Bạch không có tật lạ giường, vừa đặt người nằm xuống đã ríu cả mắt, lúc cậu vừa mới chợp mắt, chợt nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.
“Ngủ rồi sao?”
“Du Bạch?”
Mí mắt Du Bạch nặng trịch, nhưng ý thức rất nhanh đã thanh tỉnh, biết là Trần Phi Dự đang nói chuyện.
Trần Phi Dự lại nhẹ nhàng hỏi: “Du Bạch, ngủ rồi sao?”
Mắt Du Bạch còn chưa mở, nhưng cậu trở mình qua, mặt hướng về phía Trần Phi Dự: “Sao vậy?”
Trần Phi Dự nhân lúc Du Bạch còn chưa mở mắt hoàn toàn, duỗi tay bịt kín mắt cậu lại.
“Cậu nhắm mắt lại đi.”
Du Bạch lại ngáp một cái, vì Trần Phi Dự đang trong tư thế che mắt, nửa người đều đè hết lên người cậu. Du Bạch rốt cuộc tỉnh cả ngươi, chống bả vai Trần Phi Dự, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Trần Phi Dự trầm mặc thật lâu.
Lúc Du Bạch cho rằng Trần Phi Dự lại không muốn nói chuyện, cơn buồn ngủ lại đột nhiên kéo tới, mắt sắp ríu lại Trần Phi Dự lại mở miệng.
Cậu hỏi Du Bạch: “Cậu sẽ vì chuyện hôm nay mà ghét tôi à?”
“Uhm……” Du Bạch theo bản năng muốn mở to mắt ra, lại bị Trần Phi Dự che kín mít. Du Bạch không đẩy Trần Phi Dự ra, cậu dựa vào đầu giường, ngữ khí kiên định nói, “Không đâu.”
Trần Phi Dự hít sâu một hơi, dựa vào lồng ngực Du Bạch, nói rất khẽ: “Tôi thường xuyên cảm thấy chính mình chẳng ra làm sao cả.”
“Sao có thể?” Du Bạch mở miệng nói, “ Cậu tốt lắm.”
“Tôi không tốt, Du Bạch, cậu còn chưa nhìn rõ con người tôi đâu.” Trần Phi Dự tựa hồ nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tôi hôm nay thật ra rất muốn hắt chậu nước kia vào Trần Nhất Khác và Hứa Nhất Hoạch—— nhưng tôi không làm. Chỉ nói, con hiểu mà, cảm ơn hai người.”
“Tôi vô cùng ghét cái kiểu giả bộ ngoan ngoãn kia của Trần Phi Dự đó, mỗi ngày cậu ta đều nói dối, người giống như cậu ta, cứ mở miệng ra là nói dối thành thói.”
Lời nói thuận theo nước chảy tuôn ra, Trần Phi Dự giống như không còn gì phải sợ nữa: “Mỗi khi tôi soi gương, đều cảm thấy bản mặt cậu ta quá mức kinh tởm. Nếu một người đến cả đồ mình thích cũng không được nói thích, thứ mình ghét cay ghét đắng cũng phải tỏ ra vẻ như mình thích lắm, chuyện giỏi nhất cũng chỉ biết sắm vai một đứa con trai ngoan ưu tú—— Cậu nói người như vậy, tại sao phải tồn tại?”
“Tôi vẫn luôn muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Trần Nhất Khác và Hứa Nhất Hoạch, không bao giờ trở về nữa. Nhưng lại phát hiện, Trần Nhất Khác hay Hứa Nhất Hoạch đều không để tôi vào mắt, có về hay không cũng như nhau. Cho dù tôi được hạng nhất hay hạng nhất đếm ngược, đối với bọn họ mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cậu tưởng tượng được cảm giác này không? Cậu cố gắng dùng hết toàn lực muốn đi trả thù, cuối cùng lại nhận ra, mọi thứ cậu để ý từng li từng tí ấy đều chưa từng một lần tồn tại.”
“Người như tôi, sống trên đời này còn có ý nghĩa gì chứ? Lúc tôi châm tàn thuốc vào cánh tay, cũng chẳng cảm thấy đau.”
Du Bạch bị Trần Phi Dự bịt kín mắt, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt đối phương, nhưng các giác quan khác trong bóng tối lại càng thêm mẫn cảm.
Cậu có thể ngửi được hương sữa tắm vị chanh trên người Trần Phi Dự, có thể nghe được trong giọng nói của Trần Phi Dự xen lẫn tủi thân cùng bất lực, giống bị tiếng nức nở lúc bé con mới chào đời vậy.
Du Bạch nâng tay lên, cậu không thấy gì, chỉ sờ soạng chạm vào mặt Trần Phi Dự.
Tay Du Bạch chạm phải cằm Trần Phi Dự, cậu hơi nhích ngón tay lên, sờ lên khóe môi Trần Phi Dự. Môi Trần Phi Dự rất mềm, Du Bạch giống như bị mê hoặc, nhẹ nhàng ấn xuống.
Sau đó, lại sờ dọc theo sống mũi Trần Phi Dự, sờ lên mắt của đối phương.
Lông mi Trần Phi Dự sượt qua lòng bàn tay Du Bạch, phía trên dính theo nước mắt.
Du Bạch dịu dàng dùng ngón cái lau đi.
“Đừng khóc.”
“Đừng khóc.”
Du Bạch nói liên tiếp hai lần đừng khóc.
Trần Phi Dự buông lỏng đôi tay che mắt Du Bạch ra, gắt gao ôm lấy cổ Du Bạch, rốt cuộc cũng khóc thành tiếng: “Vì sao bọn họ lại không thích tôi chứ? Vì sao?”
Du Bạch giống như đang dỗ dành bé con, xoa nhẹ tấm lưng đơn bạc của Trần Phi Dự.
“Cậu tốt lắm.” Du Bạch thấp giọng dỗ dành, “Tôi vẫn luôn cảm thấy, định nghĩa ‘ưu tú’ trên thế giới này rất mơ hồ. Mọi người tự cho rằng cái này tốt cái kia không tốt, bọn họ cũng chỉ đang lấy mình ra làm trung tâm để phán xét vấn đề thôi, kỳ thật không có y nghĩa gì. Lớp 10 năm đó, tôi cảm thấy chủ nhiệm lớp tôi rất phiền, định nghĩa học sinh ngoan trong miệng bà ấy tôi không cách nào chấp nhận được, một người phải có thành tích tốt, nghe lời giáo viên nghe lời cha mẹ thì mới gọi là ‘tốt’ à? Chẳng lẽ một người không thể có suy nghĩ của riêng mình? Rõ ràng có nhiều người như vậy, nhiều cách sống đến thế, dựa vào cái gì cái tốt từ miệng bọn họ phát ra mới là đúng?”
“Lớp trưởng Trần Phi Dự ưu tú thông minh hiểu chuyện lại giỏi giang, ai không thích chứ. Nhưng một Đào Khương chơi nhạc dân gian, giỏi hát hò kia, tôi cũng thích. Khuyết điểm duy nhất của cậu ta chỉ là hơi nghiện thuốc lá, hai hôm tới tôi phải nhập bao thuốc bên trên có cái ông với bộ phổi đen thui của Đông Nam Á cho cậu ta mới được, đến lúc thèm lại thấy cái hình đó, sớm muộn cũng cai thôi.”
Trần Phi Dự bị Du Bạch nói đến mức bật cười.
“Trần Nhất Khác và Hứa Nhất Hoạch không thương cậu, là do nguyên nhân từ bọn họ. Bọn họ không dám đối mặt với cậu, là vì sợ phải đối diện với tuổi trẻ không hiểu chuyện của mình thôi. Là sai lầm của Trần Nhất Khác và Hứa Nhất Hoạch, không phải lỗi tại cậu. Bọn họ ly hôn, là chuyện tốt mà. Từ giờ trở đi, ba người đều được trả lại tự do, đều có thể vì chính mình mà sống.”
Trần Phi Dự ngẩng đầu lên, ánh trăng len qua bức màn, chiếu vào mặt cậu.
Du Bạch bị động tác đột ngột ngẩng đầu của Trần Phi Dự làm giật mình, cậu nhìn vào mắt Trần Phi Dự, trong lòng như có bé nai con vui vẻ nhảy múa tung tăng bên trong.
“Tôi về sau sẽ sống vì cậu.”
Trần Phi Dự nói xong, lập tức nhấc chăn lên, quay người đi, làm bộ ra vẻ buồn ngủ.
“Ngủ ngon.”
Du Bạch thật lâu không phản ứng.
Trần Phi Dự nghĩ, Du Bạch sẽ không rõ những lời cậu nói có ý gì đâu. Thời điểm cậu châm tàn thuốc lên cánh tay mình lại không thấy đau, nhưng lúc Du Bạch bôi thuốc lên vết thương, Trần Phi Dự mới biết đau.
Cơn đau tuy rằng tới chậm, nhưng rốt cuộc vẫn tới.
Trần Phi Dự dậy sớm hơn Du Bạch, lúc này còn chưa tới 6 giờ, trời mới vừa tờ mờ sáng.
Du Bạch ngủ bên người Trần Phi Dự, Trần Phi Dự chống cánh tay lên, mặt kề sát vào Du Bạch —— Cậu nhớ tới đêm qua, ngón tay Du Bạch nhẹ nhàng ấn trên môi mình.
Môi Trần Phi Dự hơi hé ra, không tiếng động mà nói: “Cháo buổi sáng.”
Sau đó, cậu cúi đầu, chạm môi lên khóe môi Du Bạch, nhẹ nhàng mút lấy. Động tác nhẹ đến mức khiến người ta tưởng chừng như cánh hoa rơi xuống khẽ sượt qua môi.
Trần Phi Dự nghĩ thầm: “Đây là người tôi thích.”
“Đây là người tôi muốn ở cạnh cả đời này.”
Trần Phi Dự rời giường, rửa mặt sau đó đi vào phòng bếp, làm bữa sáng cho Du Bạch.
6 giờ 45, báo thức của Trần Phi Dự vang lên. Du Bạch ngủ ngon lành, cánh tay từ trong chăn thò, tắt báo thức của Trần Phi Dự đi, sau đó lại vùi người vào trong chăn nướng tiếp.
Du Bạch còn chưa cảm thụ cảm giác nằm trong ổ chăn ấm áp bao lâu, chăn đã bị người xốc lên.
“Sáng rồi.”
Một bàn tay lành lạnh sờ nhẹ trán cậu: “Dậy này.”
Du Bạch bắt lấy cái tay kia, kháng cự đẩy ra, vùi đầu vào chăn trốn tiếp.
Trần Phi Dự nói: “Làm bữa sáng, nếu còn không dậy, là hết phần nhé.”
Du Bạch tỉnh ngủ hẳn, mở to mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Ăn, ăn cái gì?”
“Mì. Cậu muốn ăn trứng chín hoàn toàn hay trứng lòng đào?”
Du Bạch nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ: “Đều muốn.” Vừa muốn ăn trứng gà rắc tiêu, thơm thơm béo ngậy, lại muốn ăn một phần lòng đào mềm đến tan chảy trong miệng.
“Được.” Trần Phi Dự nói, “Mau dậy rửa mặt đi, tôi vớt mì lên.”
Có đồ ăn sao có thể chậm được, Du Bạch chỉ dùng năm phút đã thay đồ xong, rửa mặt sạch sẽ, ngồi xuống bàn.
“Uống sữa bò trước.” Trần Phi Dự đem ly sữa bò đặt tới trước mặt Du Bạch.
Du Bạch bưng lên, vừa uống vừa xem Trần Phi Dự bận rộn trong bếp.
Trần Phi Dự xào cà chua với thịt băm làm nước dùng, sau khi sợi mì chín tới thì đặt vào trong nước lạnh, chờ đến khi ăn, mới vớt lên, đặt vào trong bát, sau đó rắc hành thái nhỏ lên trên.
Chiên trứng xong, Trần Phi Dự đặt cái đã chín toàn bộ vào bát Du Bạch xong, lại đặt thêm phần trứng lòng đào khác lên trên.
Nước dùng đỏ thẫm, sợi mì trăng trắng, trứng chiên hồng hào, hành lá xanh nõn, vừa nhìn đã chảy nước miếng.
Du Bạch lập tức bưng cốc sữa lên, một hơi nốc sạch, chuẩn bị ăn mì.
Trần Phi Dự đem hai bát mì tới: “Ăn đi.”
Du Bạch gật đầu: “Nhìn sơ đã thấy ngon rồi.”
Trần Phi Dự cười nhẹ: “Nếm thử đi, xem có phải vị cũng ngon như vẻ ngoài không.”
“Được.” Du Bạch lấy phần trứng chiên chín toàn bộ ấn xuống đáy bát, để phần nước dùng thấm ướt, sau đó bỏ phần lòng đào vào miệng.
“Ngon!”
Du Bạch dùng đũa trộn mì, khen không ngớt lời: “Về sau chỉ sợ ăn không nổi mấy quán bún ở cổng trường nữa mất.”
Nước cà chua thịt băm, vị rất thanh, sợi mì đã trụng sơ qua nước lạnh, nên lúc ăn không quá nóng, còn sừng sực.
Du Bạch cúi đầu cặm cụi ăn mì, mãi vẫn chưa thấy ngẩng lên.
Trần Phi Dự tràn đầy thỏa mãn nhìn Du Bạch ăn sáng.
Mãi đến khi Du Bạch ăn xong, Trần Phi Dự mới nâng cốc sữa bò lên, cụng ly với Du Bạch, cười nói: “Chào ngày mới.”
Du Bạch sửng sốt một chút, sau đó rót cho mình một cốc sữa bò, chạm ly nói: "Chào ngày mới.”
Editor CO6TINY ?
Editor CO6TINY ?
Du Bạch thu dọn cặp sách, thay áo ngủ, đến cả đồng phục cùng đồ rửa mặt mai cần dùng đều đem hết sang nhà Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự tắm xong, dựa người vào cửa phòng tắm, nhìn Du Bạch đem cốc đánh răng cùng khăn lông đặt song song một chỗ với đồ của cậu, những cảm xúc rối bời trong lòng phút chốc tan thành bọt biển.
Cậu cảm thấy trong lòng mình chỉ còn sót lại vị ngòn ngọt của kem sữa chua vị xoài Du Bạch mua cho mình, ngay cả khi đã súc miệng, vị ngọt vẫn còn lưu lại cuống họng.
“Đi ngủ đi.”
Du Bạch đặt đồ xong, bảo Trần Phi Dự đi ngủ trước, cậu tắt hết đèn trong phòng khách đâu vào đấy xong mới theo vào.
Đầu giường của Trần Phi Dự đặt đèn led đầy sao Du Bạch tặng cậu, bên cạnh là mô hình hoàng tử bé được đặt trên bánh sinh nhật ngày đó.
Trần Phi Dự chừa phần giường bên trong lại cho Du Bạch, cậu nói: “Tắt đèn đi.”
Du Bạch tắt đèn, ngáp một cái: “Ngủ ngon.”
Trần Phi Dự như cũ đặt hai cái chăn ở trên giường, Du Bạch đắp chăn của mình xong, tiện tay giém góc chăn cho Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự nhắm mắt rồi, nhưng Du Bạch đoán, cậu còn chưa ngủ.
Du Bạch không có tật lạ giường, vừa đặt người nằm xuống đã ríu cả mắt, lúc cậu vừa mới chợp mắt, chợt nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.
“Ngủ rồi sao?”
“Du Bạch?”
Mí mắt Du Bạch nặng trịch, nhưng ý thức rất nhanh đã thanh tỉnh, biết là Trần Phi Dự đang nói chuyện.
Trần Phi Dự lại nhẹ nhàng hỏi: “Du Bạch, ngủ rồi sao?”
Mắt Du Bạch còn chưa mở, nhưng cậu trở mình qua, mặt hướng về phía Trần Phi Dự: “Sao vậy?”
Trần Phi Dự nhân lúc Du Bạch còn chưa mở mắt hoàn toàn, duỗi tay bịt kín mắt cậu lại.
“Cậu nhắm mắt lại đi.”
Du Bạch lại ngáp một cái, vì Trần Phi Dự đang trong tư thế che mắt, nửa người đều đè hết lên người cậu. Du Bạch rốt cuộc tỉnh cả ngươi, chống bả vai Trần Phi Dự, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Trần Phi Dự trầm mặc thật lâu.
Lúc Du Bạch cho rằng Trần Phi Dự lại không muốn nói chuyện, cơn buồn ngủ lại đột nhiên kéo tới, mắt sắp ríu lại Trần Phi Dự lại mở miệng.
Cậu hỏi Du Bạch: “Cậu sẽ vì chuyện hôm nay mà ghét tôi à?”
“Uhm……” Du Bạch theo bản năng muốn mở to mắt ra, lại bị Trần Phi Dự che kín mít. Du Bạch không đẩy Trần Phi Dự ra, cậu dựa vào đầu giường, ngữ khí kiên định nói, “Không đâu.”
Trần Phi Dự hít sâu một hơi, dựa vào lồng ngực Du Bạch, nói rất khẽ: “Tôi thường xuyên cảm thấy chính mình chẳng ra làm sao cả.”
“Sao có thể?” Du Bạch mở miệng nói, “ Cậu tốt lắm.”
“Tôi không tốt, Du Bạch, cậu còn chưa nhìn rõ con người tôi đâu.” Trần Phi Dự tựa hồ nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tôi hôm nay thật ra rất muốn hắt chậu nước kia vào Trần Nhất Khác và Hứa Nhất Hoạch—— nhưng tôi không làm. Chỉ nói, con hiểu mà, cảm ơn hai người.”
“Tôi vô cùng ghét cái kiểu giả bộ ngoan ngoãn kia của Trần Phi Dự đó, mỗi ngày cậu ta đều nói dối, người giống như cậu ta, cứ mở miệng ra là nói dối thành thói.”
Lời nói thuận theo nước chảy tuôn ra, Trần Phi Dự giống như không còn gì phải sợ nữa: “Mỗi khi tôi soi gương, đều cảm thấy bản mặt cậu ta quá mức kinh tởm. Nếu một người đến cả đồ mình thích cũng không được nói thích, thứ mình ghét cay ghét đắng cũng phải tỏ ra vẻ như mình thích lắm, chuyện giỏi nhất cũng chỉ biết sắm vai một đứa con trai ngoan ưu tú—— Cậu nói người như vậy, tại sao phải tồn tại?”
“Tôi vẫn luôn muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi Trần Nhất Khác và Hứa Nhất Hoạch, không bao giờ trở về nữa. Nhưng lại phát hiện, Trần Nhất Khác hay Hứa Nhất Hoạch đều không để tôi vào mắt, có về hay không cũng như nhau. Cho dù tôi được hạng nhất hay hạng nhất đếm ngược, đối với bọn họ mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cậu tưởng tượng được cảm giác này không? Cậu cố gắng dùng hết toàn lực muốn đi trả thù, cuối cùng lại nhận ra, mọi thứ cậu để ý từng li từng tí ấy đều chưa từng một lần tồn tại.”
“Người như tôi, sống trên đời này còn có ý nghĩa gì chứ? Lúc tôi châm tàn thuốc vào cánh tay, cũng chẳng cảm thấy đau.”
Du Bạch bị Trần Phi Dự bịt kín mắt, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt đối phương, nhưng các giác quan khác trong bóng tối lại càng thêm mẫn cảm.
Cậu có thể ngửi được hương sữa tắm vị chanh trên người Trần Phi Dự, có thể nghe được trong giọng nói của Trần Phi Dự xen lẫn tủi thân cùng bất lực, giống bị tiếng nức nở lúc bé con mới chào đời vậy.
Du Bạch nâng tay lên, cậu không thấy gì, chỉ sờ soạng chạm vào mặt Trần Phi Dự.
Tay Du Bạch chạm phải cằm Trần Phi Dự, cậu hơi nhích ngón tay lên, sờ lên khóe môi Trần Phi Dự. Môi Trần Phi Dự rất mềm, Du Bạch giống như bị mê hoặc, nhẹ nhàng ấn xuống.
Sau đó, lại sờ dọc theo sống mũi Trần Phi Dự, sờ lên mắt của đối phương.
Lông mi Trần Phi Dự sượt qua lòng bàn tay Du Bạch, phía trên dính theo nước mắt.
Du Bạch dịu dàng dùng ngón cái lau đi.
“Đừng khóc.”
“Đừng khóc.”
Du Bạch nói liên tiếp hai lần đừng khóc.
Trần Phi Dự buông lỏng đôi tay che mắt Du Bạch ra, gắt gao ôm lấy cổ Du Bạch, rốt cuộc cũng khóc thành tiếng: “Vì sao bọn họ lại không thích tôi chứ? Vì sao?”
Du Bạch giống như đang dỗ dành bé con, xoa nhẹ tấm lưng đơn bạc của Trần Phi Dự.
“Cậu tốt lắm.” Du Bạch thấp giọng dỗ dành, “Tôi vẫn luôn cảm thấy, định nghĩa ‘ưu tú’ trên thế giới này rất mơ hồ. Mọi người tự cho rằng cái này tốt cái kia không tốt, bọn họ cũng chỉ đang lấy mình ra làm trung tâm để phán xét vấn đề thôi, kỳ thật không có y nghĩa gì. Lớp 10 năm đó, tôi cảm thấy chủ nhiệm lớp tôi rất phiền, định nghĩa học sinh ngoan trong miệng bà ấy tôi không cách nào chấp nhận được, một người phải có thành tích tốt, nghe lời giáo viên nghe lời cha mẹ thì mới gọi là ‘tốt’ à? Chẳng lẽ một người không thể có suy nghĩ của riêng mình? Rõ ràng có nhiều người như vậy, nhiều cách sống đến thế, dựa vào cái gì cái tốt từ miệng bọn họ phát ra mới là đúng?”
“Lớp trưởng Trần Phi Dự ưu tú thông minh hiểu chuyện lại giỏi giang, ai không thích chứ. Nhưng một Đào Khương chơi nhạc dân gian, giỏi hát hò kia, tôi cũng thích. Khuyết điểm duy nhất của cậu ta chỉ là hơi nghiện thuốc lá, hai hôm tới tôi phải nhập bao thuốc bên trên có cái ông với bộ phổi đen thui của Đông Nam Á cho cậu ta mới được, đến lúc thèm lại thấy cái hình đó, sớm muộn cũng cai thôi.”
Trần Phi Dự bị Du Bạch nói đến mức bật cười.
“Trần Nhất Khác và Hứa Nhất Hoạch không thương cậu, là do nguyên nhân từ bọn họ. Bọn họ không dám đối mặt với cậu, là vì sợ phải đối diện với tuổi trẻ không hiểu chuyện của mình thôi. Là sai lầm của Trần Nhất Khác và Hứa Nhất Hoạch, không phải lỗi tại cậu. Bọn họ ly hôn, là chuyện tốt mà. Từ giờ trở đi, ba người đều được trả lại tự do, đều có thể vì chính mình mà sống.”
Trần Phi Dự ngẩng đầu lên, ánh trăng len qua bức màn, chiếu vào mặt cậu.
Du Bạch bị động tác đột ngột ngẩng đầu của Trần Phi Dự làm giật mình, cậu nhìn vào mắt Trần Phi Dự, trong lòng như có bé nai con vui vẻ nhảy múa tung tăng bên trong.
“Tôi về sau sẽ sống vì cậu.”
Trần Phi Dự nói xong, lập tức nhấc chăn lên, quay người đi, làm bộ ra vẻ buồn ngủ.
“Ngủ ngon.”
Du Bạch thật lâu không phản ứng.
Trần Phi Dự nghĩ, Du Bạch sẽ không rõ những lời cậu nói có ý gì đâu. Thời điểm cậu châm tàn thuốc lên cánh tay mình lại không thấy đau, nhưng lúc Du Bạch bôi thuốc lên vết thương, Trần Phi Dự mới biết đau.
Cơn đau tuy rằng tới chậm, nhưng rốt cuộc vẫn tới.
Trần Phi Dự dậy sớm hơn Du Bạch, lúc này còn chưa tới 6 giờ, trời mới vừa tờ mờ sáng.
Du Bạch ngủ bên người Trần Phi Dự, Trần Phi Dự chống cánh tay lên, mặt kề sát vào Du Bạch —— Cậu nhớ tới đêm qua, ngón tay Du Bạch nhẹ nhàng ấn trên môi mình.
Môi Trần Phi Dự hơi hé ra, không tiếng động mà nói: “Cháo buổi sáng.”
Sau đó, cậu cúi đầu, chạm môi lên khóe môi Du Bạch, nhẹ nhàng mút lấy. Động tác nhẹ đến mức khiến người ta tưởng chừng như cánh hoa rơi xuống khẽ sượt qua môi.
Trần Phi Dự nghĩ thầm: “Đây là người tôi thích.”
“Đây là người tôi muốn ở cạnh cả đời này.”
Trần Phi Dự rời giường, rửa mặt sau đó đi vào phòng bếp, làm bữa sáng cho Du Bạch.
6 giờ 45, báo thức của Trần Phi Dự vang lên. Du Bạch ngủ ngon lành, cánh tay từ trong chăn thò, tắt báo thức của Trần Phi Dự đi, sau đó lại vùi người vào trong chăn nướng tiếp.
Du Bạch còn chưa cảm thụ cảm giác nằm trong ổ chăn ấm áp bao lâu, chăn đã bị người xốc lên.
“Sáng rồi.”
Một bàn tay lành lạnh sờ nhẹ trán cậu: “Dậy này.”
Du Bạch bắt lấy cái tay kia, kháng cự đẩy ra, vùi đầu vào chăn trốn tiếp.
Trần Phi Dự nói: “Làm bữa sáng, nếu còn không dậy, là hết phần nhé.”
Du Bạch tỉnh ngủ hẳn, mở to mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Ăn, ăn cái gì?”
“Mì. Cậu muốn ăn trứng chín hoàn toàn hay trứng lòng đào?”
Du Bạch nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ: “Đều muốn.” Vừa muốn ăn trứng gà rắc tiêu, thơm thơm béo ngậy, lại muốn ăn một phần lòng đào mềm đến tan chảy trong miệng.
“Được.” Trần Phi Dự nói, “Mau dậy rửa mặt đi, tôi vớt mì lên.”
Có đồ ăn sao có thể chậm được, Du Bạch chỉ dùng năm phút đã thay đồ xong, rửa mặt sạch sẽ, ngồi xuống bàn.
“Uống sữa bò trước.” Trần Phi Dự đem ly sữa bò đặt tới trước mặt Du Bạch.
Du Bạch bưng lên, vừa uống vừa xem Trần Phi Dự bận rộn trong bếp.
Trần Phi Dự xào cà chua với thịt băm làm nước dùng, sau khi sợi mì chín tới thì đặt vào trong nước lạnh, chờ đến khi ăn, mới vớt lên, đặt vào trong bát, sau đó rắc hành thái nhỏ lên trên.
Chiên trứng xong, Trần Phi Dự đặt cái đã chín toàn bộ vào bát Du Bạch xong, lại đặt thêm phần trứng lòng đào khác lên trên.
Nước dùng đỏ thẫm, sợi mì trăng trắng, trứng chiên hồng hào, hành lá xanh nõn, vừa nhìn đã chảy nước miếng.
Du Bạch lập tức bưng cốc sữa lên, một hơi nốc sạch, chuẩn bị ăn mì.
Trần Phi Dự đem hai bát mì tới: “Ăn đi.”
Du Bạch gật đầu: “Nhìn sơ đã thấy ngon rồi.”
Trần Phi Dự cười nhẹ: “Nếm thử đi, xem có phải vị cũng ngon như vẻ ngoài không.”
“Được.” Du Bạch lấy phần trứng chiên chín toàn bộ ấn xuống đáy bát, để phần nước dùng thấm ướt, sau đó bỏ phần lòng đào vào miệng.
“Ngon!”
Du Bạch dùng đũa trộn mì, khen không ngớt lời: “Về sau chỉ sợ ăn không nổi mấy quán bún ở cổng trường nữa mất.”
Nước cà chua thịt băm, vị rất thanh, sợi mì đã trụng sơ qua nước lạnh, nên lúc ăn không quá nóng, còn sừng sực.
Du Bạch cúi đầu cặm cụi ăn mì, mãi vẫn chưa thấy ngẩng lên.
Trần Phi Dự tràn đầy thỏa mãn nhìn Du Bạch ăn sáng.
Mãi đến khi Du Bạch ăn xong, Trần Phi Dự mới nâng cốc sữa bò lên, cụng ly với Du Bạch, cười nói: “Chào ngày mới.”
Du Bạch sửng sốt một chút, sau đó rót cho mình một cốc sữa bò, chạm ly nói: "Chào ngày mới.”
Editor CO6TINY ?