Chương 37
(22/06/2024)
Editor by AChan
—©—
Trường Tịnh bất đắc dĩ nói: "Thiếu gia, vừa rồi ngài không nghe thấy sao? Thái Tử nói điện hạ âm thầm hành thuật vu cổ trong phủ, Hoàng Thượng đang rất tức giận rồi!"
"Cái gì?!" Thiệu Đường trừng lớn hai mắt, "Trong sách không có tình tiết này mà!"
"Trong sách gì cơ? Thiếu gia ngài đang nói gì vậy?"
Thiệu Đường che miệng lại, vội vàng lắc lắc đầu: "Không có gì, không có gì."
Không biết bên kia là tình huống như thế nào, trong lòng Thiệu Đường sốt ruột, nhưng lại không thể giúp được gì.
Cậu hiện giờ chỉ là một tam thiếu gia Giang Phủ vô quyền vô thế, ở nơi coi mạng người như cỏ rác này, cậu sao có thể chống lại Thái tử và thiên tử chứ!
Trong sách rõ ràng không có cốt truyện này mà, rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy!
—©—
Yến Vương đè lửa giận xuống, nhìn Yến Minh Phong nâng nâng cằm, "Nhị hoàng tử có gì muốn nói không?"
Yến Minh Phong đứng lên, chắp tay hành lễ: "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do, nhi thần cũng không biết Thái tử điện hạ đang nói gì, vẫn mong hoàng thượng tra rõ."
"Thái tử, ngươi nói Nhị hoàng tử hành thuật vu cổ, ngươi có chứng cứ gì không?"
Yến Ngọc Thăng ngẩng đầu, vẻ mặt đau lòng, "Không có chứng cứ nhi thần cũng không dám tùy ý bôi nhọ! Là nô bộc trong phủ hoàng đệ tận mắt nhìn thấy, báo việc này cho nhi thần, nhi thần nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không dám bao che cho hành vi to gan lớn mật như vậy của hoàng đệ, lúc này mới bẩm báo cho phụ hoàng!
Yến Vương trầm giọng hỏi: "Tên nô bộc đấy đang ở đâu?"
Yến Ngọc Thăng vẫy vẫy tay với người sau: "Đi dẫn người đó đến đây."
Yến Minh Phong hạ giọng trào phúng nói: "Xem ra thái tử điện hạ chuẩn bị rất đầy đủ ha."
Yến Ngọc Thăng thở dài, "Dừng cương trước bờ vực, quay đầu lại là bờ, hoàng đệ nên nhận lỗi trước thì thỏa đáng hơn."
Yến Minh Phong cười nhạo một tiếng, vẫn không trả lời.
Một chén trà nhỏ qua đi, một ông lão bị mang vào, "Tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Yến Vương hỏi: "Ngươi là người trong phủ nhị hoàng tử?"
"Bẩm bệ hạ, đúng vậy."
Yến Vương rời tầm mắt về phía Yến Minh Phong, "Nhị hoàng tử, ngươi thừa nhận hắn là hạ nhân trong phủ ngươi không?"
Yến Minh Phong gật đầu, "Bẩm phụ hoàng, người này đúng thật là nô dịch trong phủ nhi thần."
"Vậy được, người quỳ bên dưới kia, trẫm hỏi ngươi, lời Thái tử nói có phải thật không? Ngươi thật sự nhìn thấy trong phủ Nhị hoàng tử có nuôi một lão đạo, còn được thấy thuật pháp vài lần không?"
Khóe miệng Yến Ngọc Thăng vô thức hướng lên.
Sau đêm nay, hắn xem xem còn ai dám tranh vị trí Thái tử với hắn nữa!
"Bẩm bệ hạ, lời nói của Thái tử...... Thật sự là bôi nhọ! Nhị điện hạ chưa bao giờ làm những chuyện này trong phủ!"
Ý cười của Yến Ngọc Thăng đọng lại ở khóe miệng, trợn mắt giận dữ nói: "Ngươi nói cái gì?!"
"Thái Tử!" Yến Vương trách mắng: "Ngươi thật sự là ở bôi nhọ?"
Yến Ngọc Thăng không biết chuyện ván đã đóng thuyền sao lại biến thành thế này, cuống quít quỳ xuống: "Phụ hoàng, nhi thần thật sự không biết tại sao người này lại bỗng nhiên đổi ý lừa gạt Thánh Thượng! Nhi thần sau khi biết tin tức này đã âm thầm đi tra xét qua phủ hoàng đệ, xác thật có dấu vết thuật vu cổ, phụ hoàng ngài bây giờ phái người đi điều tra phủ nhị hoàng tử, nhất định có thể bắt được lão đạo kia!"
"A."
Yến Minh Phong lạnh lùng nhìn hắn ta: "Thái Tử điện hạ không tiếc hao tâm tổn sức muốn bôi đen thần đệ rốt cuộc là vì cái gì? Nếu như trong phủ thần đệ không có lão đạo nào cả, càng không có cổ độc gì đó, vậy Thái Tử bôi nhọ ta lại phải bị tội gì đây!"
"Ngươi ——" Yến Ngọc Thăng cắn răng, quay đầu lớn tiếng nói: "Xin phụ hoàng phái người đến phủ Nhị hoàng tử điều tra!"
"Đủ rồi!" Yến Vương bị hắn ta lần nữa dây dưa mà nổi giận, "Nó là hoàng đệ của ngươi, chứ không phải kẻ địch! Chuyện này đến đây thôi, không được nhắc lại nữa! Thái Tử hành sự lỗ mãng, phạt cấm túc một tháng, tự mình suy nghĩ đi!"
Nói xong, hắn liền phất tay áo rời đi.
Yến Ngọc Thăng ngốc lăng tại chỗ, gắt gao nắm chặt tay.
"Thăng Nhi, làm việc phải thận trọng."
Yến tiệc sinh nhật vốn đang bình thường lại bị huỷ thành như vậy, thái phi cũng không ngờ tới, vỗ vỗ vai hắn ta thở dài, được cung nữ đỡ rời đi.
Thiệu Đường không nhìn được chỗ đó đã xảy ra chuyện gì, muốn nhảy lên xem chút, may mắn cuối cùng nghe được Hoàng Thượng tức giận quở trách Thái Tử.
Cậu tức khắc nhẹ nhàng thở ra, cười vô cùng vui vẻ.
Cậu nói mà, Minh Phong nhà cậu lợi hại như vậy, tất nhiên có thể hoá nguy thành an rồi.
Bị bắt nhìn vở kịch lớn như vậy, sau khi Yến Vương và thái phi rời đi, các triều thần còn lại sôi nổi đứng dậy cáo từ, "Thái tử điện hạ, Nhị điện hạ, vi thần cáo lui."
Yến Ngọc Thăng phục hồi lại tinh thần sau cú đả kích liên tiếp, nghiến răng nghiến lợi muốn giết tên nô dịch kia cho hả giận, nhìn lại đã thấy người nọ sớm đã biến mất rồi.
Lúc này hắn ta mới phản ứng lại chuyện này từ đầu đến cuối đều là kịch bản của Yến Minh Phong, thế mà lại đùa bỡn hắn ta như vậy!
Mắt Yên Ngọc Thăng như dính độc, từng câu từng chữ nói: "Yến Minh Phong! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Yến Minh Phong nhẹ cong khóe miệng, "Thần đệ chờ."
Màn đêm buông xuống.
Phu canh ở trên phố gõ la, "Đông —— đông", một nhanh một chậm, đánh ba lần tiên tiếp.
Thiệu Đường trở lại viện của mình, nghe được tiếng vang, khẩn trương hỏi: "Bây giờ là lúc nào?"
Trường Tịnh trả lời: "Bẩm thiếu gia, bây giờ là lạc càng."
"Ta nghe không hiểu. Ta hỏi ngươi, cách giờ Tuất còn bao nhiêu thời gian nữa?"
"...... Còn có nửa canh giờ."
"Nửa canh giờ...... Chính là chỉ có một giờ?!"
Thiệu Đường vội vàng lục tủ quần áo lấy ra bộ đồ đẹp nhất, chỉnh lại tóc cho chỉnh tề, thậm chí còn rửa mặt, lúc gần đi ấn bả vai Trường Tịnh nói: "Thiếu gia ta ra khỏi nhà một chuyến, có người tới hỏi, thì nói ta ngủ rồi."
"Ngài thật sự muốn đi gặp Nhị điện hạ?"
"Đương nhiên!" Thiệu Đường đeo giày, mở cửa sau, quay đầu cười hì hì nói: "Có khả năng đêm nay ta sẽ không về, không cần để cửa cho ta!"
"Cái gì? Không về?"
Trường Tịnh vội vàng đuổi theo, nhưng ở cửa nào còn bóng dáng thiếu gia nhà cậu ta nữa.
Giờ Tuất đến.
Yến Minh Phong đúng hẹn đi vào hiệu cầm đồ ở thành Đông, lại không thấy vị tam thiếu gia Giang gia kia.
Hắn đợi mười lăm phút, vẫn là không có người tới đây.
Yến Minh Phong nhíu nhíu mày, thầm mắng mình si tâm vọng tưởng, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, phía bàn hiệu cầm đồ đột nhiên có động tĩnh, một nam tử mắt buồn ngủ mông lung chui ra từ dưới bàn, xoa xoa mắt, oán trách nói: "Sao anh đến muộn thế hả, em chờ ngủ luôn rồi."
Yến Minh Phong ngây người.
Ngẫu nhiên lúc hắn nhớ Thiệu Đường, nhớ đến phát điên, cũng sẽ xuất hiện ảo giác như lúc này, nhưng không có lần nào lại thật như bây giờ.
Hắn khống chế không được tiến lên, duỗi tay cách không khí sờ sờ, ôn nhu gọi: "Tiểu Đường."
Thiệu Đường không nhìn ra hắn có gì không thích hợp, kích động trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, cười vô cùng vui vẻ: "Minh Phong, em nhớ anh chết mất!"
Thân thể Yến Minh Phong cứng đờ.
Hắn chậm rãi cúi đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu: "Vậy về sau em thường xuyên tới được không?"
Tuy rằng khi tỉnh lại nhìn vào hư không sẽ khiến hắn nổi điên, nhưng hắn vẫn tham lam cảm giác gặp lại trong mơ như vậy.
Thiệu Đường nghi hoặc: "Thường tới nơi nào? Nơi này sao?"
Chẳng lẽ hiệu cầm đồ này có cái gì đặc biệt sao?
Yến Minh Phong than thở một tiếng, hư hư vòng lấy cậu, hắn không dám dùng sức quá, sợ Thiệu Đường tan biến như những lần trước.
"Tới giấc mộng của ta."
Thiệu Đường lúc này mới hiểu.
"......"
Cậu tức giận đẩy Yến Minh Phong ra, trừng hắn: "Anh nhìn cho rõ đi, đây không phải mơ! Em đang sống sờ sờ đứng trước mặt anh nè!"
Yến Minh Phong vẻ mặt sủng nịch nhìn cậu, "Ừm, ta biết, em vẫn luôn ở bên ta."
Anh biết cái rắm! Rõ ràng còn chưa tỉnh!
Thiệu Đường biết chuyện này vẫn luôn là bóng ma trong lòng hắn, nhưng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng đến nước này!
Cậu phồng má, hoặc là là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, trực tiếp nhón chân hôn lên môi hắn, đầu lưỡi cuốn vào miệng hắn, ồm ồm nói: "Em đang ở trước mặt anh đây, anh còn không nhận ra sao?"
Yến Minh Phong ngây ngốc hồi lâu, rồi sau đó ôm cậu điên cuồng hôn, "Tiểu Đường, Tiểu Đường, bảo bối của ta......"
Hai người ôm nhau hôn tầm mười lăm phút, Thiệu Đường chịu không nổi đẩy đẩy vai hắn, ánh mắt ý bảo hắn buông ra.
Yến Minh Phong lưu luyến không rời mổ một cái ngoài miệng cậu, nhưng vẫn ôm cậu không buông tay.
"Được rồi được rồi." Thiệu Đường ôm đầu của hắn, gác cằm ở bên cổ hắn, "Thật ra ba ngày trước em đã tới rồi, nhưng thân phận hiện tại của em là tam thiếu gia Giang phủ, không thể tự mình gặp anh, cho nên mới nghĩ cách bảo Trường Tịnh truyền tin cho anh."
Yến Minh Phong nắm chặt tay, "Vất vả cho em rồi."
"Vất vả cái gì chứ." Thiệu Đường trừng hắn một cái, "Nói thật sẽ được khoan hồng, có phải vì muốn đi tìm em mà anh tự hành hạ mình không."
Yến Minh Phong cười cười: "Không có, ta thử chút thôi."
"Em nói mà, ngày đó nhìn thấy ở sân bay không phải ảo giác!" Thiệu Đường hừ hừ hai tiếng, nói: "Ngày đó em tới tham gia tiệc tối, kết quả thang máy bị trục trặc, lúc tỉnh lại đã ở chỗ này rồi."
Cậu lòng còn sợ hãi nói: "May mắn là em tới nơi này, nếu không chúng ta chẳng phải là —— ưm ——"
Yến Minh Phong cúi đầu lấp kín miệng cậu, thanh âm ám ách: "Đừng nói...... Bảo bối em đừng nói nữa......"
Hắn không thể tưởng tượng nếu hắn đến hiện đại tìm lại chỉ thấy thi cốt của cậu, hắn nên làm cái gì bây giờ?
"Không nói không nói." Thiệu Đường không dám lại kích thích hắn, cười hì hì nói: "Em chính là nói với Trường Tịnh nói tối nay không về, Nhị điện hạ, ngài hiện tại là mang em hồi phủ hay vẫn là...... Đưa em về đây?"
Yến Minh Phong bế bổng cậu lên, khóe miệng mỉm cười: "Đương nhiên là theo ta hồi phủ rồi!"
——
Nam Trúc đang ở cửa nôn nóng đi tới đi lui.
Chủ thượng lần này ra cửa không mang một người, hắn trong lòng vô cùng lo lắng, sợ tất cả đều là cái bẫy của vị tam thiếu gia Giang phủ kia. Tuy rằng hắn biết với võ công của chủ thượng nhà hắn thì không ai có thể làm hại được ngài, nhưng hắn vẫn là sợ Giang Ly sẽ liên hợp Thái Tử ám sát chủ thượng hắn.
Nếu chủ thượng bị chút thương tích nào, hắn nhất định không thể tha thứ cho bản thân mình!
"Nam Trúc."
Nghe được tiếng công tử, hắn vội vàng tiến lên, lời nói lo lắng còn chưa ra khỏi miệng, hai mắt liền phút chốc trừng lớn, kinh hô: "Ngươi, ngươi, ngươi còn không phải là vị Tiểu Đường công tử trong bức hoạ kia sao?!"
Thiệu Đường nhảy xuống khỏi người Yến Minh Phong, nhướng mày, "Ngươi biết ta?"
"Đương nhiên! Công tử ngài ——"
"Nam Trúc." Yến Minh Phong khẽ quát một tiếng, "Đi bảo Trương quản gia chuẩn bị nước ấm."
Nam Trúc lập tức im lặng, "Vâng, công tử." Hắn do dự một chút, nói: "Vậy có cần dặn dò chuẩn bị một gian phòng cho Tiểu Đường công tử không?"
"Không cần, mang nước ấm tới phòng ta."
Nam Trúc áp xuống kinh ngạc trong lòng, rũ mắt đồng ý, "Vâng, công tử."
Phòng công tử không cho bất kì kẻ nào bước vào, ngay cả hắn cũng chỉ ở gian ngoài đợi lệnh, chưa từng vào hẳn bên trong, vị Đường công tử này lần đầu tiên tới vương phủ mà có thể trực tiếp vào ở phòng công tử, xem ra hắn vẫn là xem nhẹ địa vị của cậu trong lòng công tử rồi.
—©—
Editor by AChan
—©—
Trường Tịnh bất đắc dĩ nói: "Thiếu gia, vừa rồi ngài không nghe thấy sao? Thái Tử nói điện hạ âm thầm hành thuật vu cổ trong phủ, Hoàng Thượng đang rất tức giận rồi!"
"Cái gì?!" Thiệu Đường trừng lớn hai mắt, "Trong sách không có tình tiết này mà!"
"Trong sách gì cơ? Thiếu gia ngài đang nói gì vậy?"
Thiệu Đường che miệng lại, vội vàng lắc lắc đầu: "Không có gì, không có gì."
Không biết bên kia là tình huống như thế nào, trong lòng Thiệu Đường sốt ruột, nhưng lại không thể giúp được gì.
Cậu hiện giờ chỉ là một tam thiếu gia Giang Phủ vô quyền vô thế, ở nơi coi mạng người như cỏ rác này, cậu sao có thể chống lại Thái tử và thiên tử chứ!
Trong sách rõ ràng không có cốt truyện này mà, rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy!
—©—
Yến Vương đè lửa giận xuống, nhìn Yến Minh Phong nâng nâng cằm, "Nhị hoàng tử có gì muốn nói không?"
Yến Minh Phong đứng lên, chắp tay hành lễ: "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do, nhi thần cũng không biết Thái tử điện hạ đang nói gì, vẫn mong hoàng thượng tra rõ."
"Thái tử, ngươi nói Nhị hoàng tử hành thuật vu cổ, ngươi có chứng cứ gì không?"
Yến Ngọc Thăng ngẩng đầu, vẻ mặt đau lòng, "Không có chứng cứ nhi thần cũng không dám tùy ý bôi nhọ! Là nô bộc trong phủ hoàng đệ tận mắt nhìn thấy, báo việc này cho nhi thần, nhi thần nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không dám bao che cho hành vi to gan lớn mật như vậy của hoàng đệ, lúc này mới bẩm báo cho phụ hoàng!
Yến Vương trầm giọng hỏi: "Tên nô bộc đấy đang ở đâu?"
Yến Ngọc Thăng vẫy vẫy tay với người sau: "Đi dẫn người đó đến đây."
Yến Minh Phong hạ giọng trào phúng nói: "Xem ra thái tử điện hạ chuẩn bị rất đầy đủ ha."
Yến Ngọc Thăng thở dài, "Dừng cương trước bờ vực, quay đầu lại là bờ, hoàng đệ nên nhận lỗi trước thì thỏa đáng hơn."
Yến Minh Phong cười nhạo một tiếng, vẫn không trả lời.
Một chén trà nhỏ qua đi, một ông lão bị mang vào, "Tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Yến Vương hỏi: "Ngươi là người trong phủ nhị hoàng tử?"
"Bẩm bệ hạ, đúng vậy."
Yến Vương rời tầm mắt về phía Yến Minh Phong, "Nhị hoàng tử, ngươi thừa nhận hắn là hạ nhân trong phủ ngươi không?"
Yến Minh Phong gật đầu, "Bẩm phụ hoàng, người này đúng thật là nô dịch trong phủ nhi thần."
"Vậy được, người quỳ bên dưới kia, trẫm hỏi ngươi, lời Thái tử nói có phải thật không? Ngươi thật sự nhìn thấy trong phủ Nhị hoàng tử có nuôi một lão đạo, còn được thấy thuật pháp vài lần không?"
Khóe miệng Yến Ngọc Thăng vô thức hướng lên.
Sau đêm nay, hắn xem xem còn ai dám tranh vị trí Thái tử với hắn nữa!
"Bẩm bệ hạ, lời nói của Thái tử...... Thật sự là bôi nhọ! Nhị điện hạ chưa bao giờ làm những chuyện này trong phủ!"
Ý cười của Yến Ngọc Thăng đọng lại ở khóe miệng, trợn mắt giận dữ nói: "Ngươi nói cái gì?!"
"Thái Tử!" Yến Vương trách mắng: "Ngươi thật sự là ở bôi nhọ?"
Yến Ngọc Thăng không biết chuyện ván đã đóng thuyền sao lại biến thành thế này, cuống quít quỳ xuống: "Phụ hoàng, nhi thần thật sự không biết tại sao người này lại bỗng nhiên đổi ý lừa gạt Thánh Thượng! Nhi thần sau khi biết tin tức này đã âm thầm đi tra xét qua phủ hoàng đệ, xác thật có dấu vết thuật vu cổ, phụ hoàng ngài bây giờ phái người đi điều tra phủ nhị hoàng tử, nhất định có thể bắt được lão đạo kia!"
"A."
Yến Minh Phong lạnh lùng nhìn hắn ta: "Thái Tử điện hạ không tiếc hao tâm tổn sức muốn bôi đen thần đệ rốt cuộc là vì cái gì? Nếu như trong phủ thần đệ không có lão đạo nào cả, càng không có cổ độc gì đó, vậy Thái Tử bôi nhọ ta lại phải bị tội gì đây!"
"Ngươi ——" Yến Ngọc Thăng cắn răng, quay đầu lớn tiếng nói: "Xin phụ hoàng phái người đến phủ Nhị hoàng tử điều tra!"
"Đủ rồi!" Yến Vương bị hắn ta lần nữa dây dưa mà nổi giận, "Nó là hoàng đệ của ngươi, chứ không phải kẻ địch! Chuyện này đến đây thôi, không được nhắc lại nữa! Thái Tử hành sự lỗ mãng, phạt cấm túc một tháng, tự mình suy nghĩ đi!"
Nói xong, hắn liền phất tay áo rời đi.
Yến Ngọc Thăng ngốc lăng tại chỗ, gắt gao nắm chặt tay.
"Thăng Nhi, làm việc phải thận trọng."
Yến tiệc sinh nhật vốn đang bình thường lại bị huỷ thành như vậy, thái phi cũng không ngờ tới, vỗ vỗ vai hắn ta thở dài, được cung nữ đỡ rời đi.
Thiệu Đường không nhìn được chỗ đó đã xảy ra chuyện gì, muốn nhảy lên xem chút, may mắn cuối cùng nghe được Hoàng Thượng tức giận quở trách Thái Tử.
Cậu tức khắc nhẹ nhàng thở ra, cười vô cùng vui vẻ.
Cậu nói mà, Minh Phong nhà cậu lợi hại như vậy, tất nhiên có thể hoá nguy thành an rồi.
Bị bắt nhìn vở kịch lớn như vậy, sau khi Yến Vương và thái phi rời đi, các triều thần còn lại sôi nổi đứng dậy cáo từ, "Thái tử điện hạ, Nhị điện hạ, vi thần cáo lui."
Yến Ngọc Thăng phục hồi lại tinh thần sau cú đả kích liên tiếp, nghiến răng nghiến lợi muốn giết tên nô dịch kia cho hả giận, nhìn lại đã thấy người nọ sớm đã biến mất rồi.
Lúc này hắn ta mới phản ứng lại chuyện này từ đầu đến cuối đều là kịch bản của Yến Minh Phong, thế mà lại đùa bỡn hắn ta như vậy!
Mắt Yên Ngọc Thăng như dính độc, từng câu từng chữ nói: "Yến Minh Phong! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
Yến Minh Phong nhẹ cong khóe miệng, "Thần đệ chờ."
Màn đêm buông xuống.
Phu canh ở trên phố gõ la, "Đông —— đông", một nhanh một chậm, đánh ba lần tiên tiếp.
Thiệu Đường trở lại viện của mình, nghe được tiếng vang, khẩn trương hỏi: "Bây giờ là lúc nào?"
Trường Tịnh trả lời: "Bẩm thiếu gia, bây giờ là lạc càng."
"Ta nghe không hiểu. Ta hỏi ngươi, cách giờ Tuất còn bao nhiêu thời gian nữa?"
"...... Còn có nửa canh giờ."
"Nửa canh giờ...... Chính là chỉ có một giờ?!"
Thiệu Đường vội vàng lục tủ quần áo lấy ra bộ đồ đẹp nhất, chỉnh lại tóc cho chỉnh tề, thậm chí còn rửa mặt, lúc gần đi ấn bả vai Trường Tịnh nói: "Thiếu gia ta ra khỏi nhà một chuyến, có người tới hỏi, thì nói ta ngủ rồi."
"Ngài thật sự muốn đi gặp Nhị điện hạ?"
"Đương nhiên!" Thiệu Đường đeo giày, mở cửa sau, quay đầu cười hì hì nói: "Có khả năng đêm nay ta sẽ không về, không cần để cửa cho ta!"
"Cái gì? Không về?"
Trường Tịnh vội vàng đuổi theo, nhưng ở cửa nào còn bóng dáng thiếu gia nhà cậu ta nữa.
Giờ Tuất đến.
Yến Minh Phong đúng hẹn đi vào hiệu cầm đồ ở thành Đông, lại không thấy vị tam thiếu gia Giang gia kia.
Hắn đợi mười lăm phút, vẫn là không có người tới đây.
Yến Minh Phong nhíu nhíu mày, thầm mắng mình si tâm vọng tưởng, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, phía bàn hiệu cầm đồ đột nhiên có động tĩnh, một nam tử mắt buồn ngủ mông lung chui ra từ dưới bàn, xoa xoa mắt, oán trách nói: "Sao anh đến muộn thế hả, em chờ ngủ luôn rồi."
Yến Minh Phong ngây người.
Ngẫu nhiên lúc hắn nhớ Thiệu Đường, nhớ đến phát điên, cũng sẽ xuất hiện ảo giác như lúc này, nhưng không có lần nào lại thật như bây giờ.
Hắn khống chế không được tiến lên, duỗi tay cách không khí sờ sờ, ôn nhu gọi: "Tiểu Đường."
Thiệu Đường không nhìn ra hắn có gì không thích hợp, kích động trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, cười vô cùng vui vẻ: "Minh Phong, em nhớ anh chết mất!"
Thân thể Yến Minh Phong cứng đờ.
Hắn chậm rãi cúi đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu: "Vậy về sau em thường xuyên tới được không?"
Tuy rằng khi tỉnh lại nhìn vào hư không sẽ khiến hắn nổi điên, nhưng hắn vẫn tham lam cảm giác gặp lại trong mơ như vậy.
Thiệu Đường nghi hoặc: "Thường tới nơi nào? Nơi này sao?"
Chẳng lẽ hiệu cầm đồ này có cái gì đặc biệt sao?
Yến Minh Phong than thở một tiếng, hư hư vòng lấy cậu, hắn không dám dùng sức quá, sợ Thiệu Đường tan biến như những lần trước.
"Tới giấc mộng của ta."
Thiệu Đường lúc này mới hiểu.
"......"
Cậu tức giận đẩy Yến Minh Phong ra, trừng hắn: "Anh nhìn cho rõ đi, đây không phải mơ! Em đang sống sờ sờ đứng trước mặt anh nè!"
Yến Minh Phong vẻ mặt sủng nịch nhìn cậu, "Ừm, ta biết, em vẫn luôn ở bên ta."
Anh biết cái rắm! Rõ ràng còn chưa tỉnh!
Thiệu Đường biết chuyện này vẫn luôn là bóng ma trong lòng hắn, nhưng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng đến nước này!
Cậu phồng má, hoặc là là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, trực tiếp nhón chân hôn lên môi hắn, đầu lưỡi cuốn vào miệng hắn, ồm ồm nói: "Em đang ở trước mặt anh đây, anh còn không nhận ra sao?"
Yến Minh Phong ngây ngốc hồi lâu, rồi sau đó ôm cậu điên cuồng hôn, "Tiểu Đường, Tiểu Đường, bảo bối của ta......"
Hai người ôm nhau hôn tầm mười lăm phút, Thiệu Đường chịu không nổi đẩy đẩy vai hắn, ánh mắt ý bảo hắn buông ra.
Yến Minh Phong lưu luyến không rời mổ một cái ngoài miệng cậu, nhưng vẫn ôm cậu không buông tay.
"Được rồi được rồi." Thiệu Đường ôm đầu của hắn, gác cằm ở bên cổ hắn, "Thật ra ba ngày trước em đã tới rồi, nhưng thân phận hiện tại của em là tam thiếu gia Giang phủ, không thể tự mình gặp anh, cho nên mới nghĩ cách bảo Trường Tịnh truyền tin cho anh."
Yến Minh Phong nắm chặt tay, "Vất vả cho em rồi."
"Vất vả cái gì chứ." Thiệu Đường trừng hắn một cái, "Nói thật sẽ được khoan hồng, có phải vì muốn đi tìm em mà anh tự hành hạ mình không."
Yến Minh Phong cười cười: "Không có, ta thử chút thôi."
"Em nói mà, ngày đó nhìn thấy ở sân bay không phải ảo giác!" Thiệu Đường hừ hừ hai tiếng, nói: "Ngày đó em tới tham gia tiệc tối, kết quả thang máy bị trục trặc, lúc tỉnh lại đã ở chỗ này rồi."
Cậu lòng còn sợ hãi nói: "May mắn là em tới nơi này, nếu không chúng ta chẳng phải là —— ưm ——"
Yến Minh Phong cúi đầu lấp kín miệng cậu, thanh âm ám ách: "Đừng nói...... Bảo bối em đừng nói nữa......"
Hắn không thể tưởng tượng nếu hắn đến hiện đại tìm lại chỉ thấy thi cốt của cậu, hắn nên làm cái gì bây giờ?
"Không nói không nói." Thiệu Đường không dám lại kích thích hắn, cười hì hì nói: "Em chính là nói với Trường Tịnh nói tối nay không về, Nhị điện hạ, ngài hiện tại là mang em hồi phủ hay vẫn là...... Đưa em về đây?"
Yến Minh Phong bế bổng cậu lên, khóe miệng mỉm cười: "Đương nhiên là theo ta hồi phủ rồi!"
——
Nam Trúc đang ở cửa nôn nóng đi tới đi lui.
Chủ thượng lần này ra cửa không mang một người, hắn trong lòng vô cùng lo lắng, sợ tất cả đều là cái bẫy của vị tam thiếu gia Giang phủ kia. Tuy rằng hắn biết với võ công của chủ thượng nhà hắn thì không ai có thể làm hại được ngài, nhưng hắn vẫn là sợ Giang Ly sẽ liên hợp Thái Tử ám sát chủ thượng hắn.
Nếu chủ thượng bị chút thương tích nào, hắn nhất định không thể tha thứ cho bản thân mình!
"Nam Trúc."
Nghe được tiếng công tử, hắn vội vàng tiến lên, lời nói lo lắng còn chưa ra khỏi miệng, hai mắt liền phút chốc trừng lớn, kinh hô: "Ngươi, ngươi, ngươi còn không phải là vị Tiểu Đường công tử trong bức hoạ kia sao?!"
Thiệu Đường nhảy xuống khỏi người Yến Minh Phong, nhướng mày, "Ngươi biết ta?"
"Đương nhiên! Công tử ngài ——"
"Nam Trúc." Yến Minh Phong khẽ quát một tiếng, "Đi bảo Trương quản gia chuẩn bị nước ấm."
Nam Trúc lập tức im lặng, "Vâng, công tử." Hắn do dự một chút, nói: "Vậy có cần dặn dò chuẩn bị một gian phòng cho Tiểu Đường công tử không?"
"Không cần, mang nước ấm tới phòng ta."
Nam Trúc áp xuống kinh ngạc trong lòng, rũ mắt đồng ý, "Vâng, công tử."
Phòng công tử không cho bất kì kẻ nào bước vào, ngay cả hắn cũng chỉ ở gian ngoài đợi lệnh, chưa từng vào hẳn bên trong, vị Đường công tử này lần đầu tiên tới vương phủ mà có thể trực tiếp vào ở phòng công tử, xem ra hắn vẫn là xem nhẹ địa vị của cậu trong lòng công tử rồi.
—©—