Chương 35
(10/05/2024)
Editor by AChan
—©—
"Cái gì?" Hắc y nhân kinh ngạc trừng lớn hai mắt, đang muốn cẩn thận dò hỏi, trong phòng truyền đến thanh âm mệt mỏi của Yến Minh Phong: "Nam Trúc."
"Có thuộc hạ." Nam Trúc vội vàng đẩy cửa đi vào, hơi cúi đầu, "Công tử có gì phân phó?"
Hắc y nhân cũng đi theo hắn vào phòng.
Yến Minh Phong mặc áo ngoài vào, ngước mắt nhìn y một cái, "Chuyện trong kinh ta đã biết rồi, không cần để ý tới."
Ám Nhất mấy năm nay đã thành lập mạng lưới tình báo khắp nơi trong cả nước, thuận tiện xử lý mấy người không có mắt, hôm nay y đang chuẩn bị hồi kinh, trên đường đi vô tình biết được Nhị công tử Giang phủ đang ở cùng Thái tử điện hạ thương nghị sẽ hãm hại chủ tử trong tiệc sinh thần Thái phi, lại không biết rằng chủ tử đã sớm biết chuyện này rồi.
Ám Nhất trong lòng âm thầm kinh hãi chủ tử nhà mình liệu sự như thần, chắp tay hỏi: "Chủ tử, muốn thuộc hạ đi giải quyết việc này không?"
"Không cần." Ánh mắt Yến Minh Phong ám lại, "Chuyện này là ta cố ý để lộ cho bọn hắn."
Nếu không phải hắn cố tình để lộ sơ hở, hai người kia cũng sẽ không ra tay với hắn vào lúc này.
Cố, cố ý?
Ám Nhất sửng sốt một chút, thử hỏi: "Chủ tử là định...... Dụ cọp ra khỏi hang sao?"
"Không."
Không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng Yến Minh Phong lộ ra một nụ cười mềm mại: "Ta chỉ là muốn bọn họ xuống tay với ta."
Hắn không biết phương pháp ông lão kia nói một tháng sau có hữu hiệu hay không, chỉ có thể tìm lối tắt.
—— hắn chờ không kịp.
—©—
Kì hạn cấm túc ba ngày đã qua, Thiệu Đường mang theo Trường Tịnh đi tìm Giang phu nhân.
À đúng rồi, Trường Tịnh chính là thiếu niên kia, theo như lời cậu ta, là người cha mẹ ruột của nguyên chủ để lại sau khi qua đời, vẫn luôn hầu hạ bên cạnh cậu.
Nói đến đây, lại phải nói một chút vì sao không phải con ruột Giang gia mà lại thấy thân phận Tam thiếu gia Giang gia sống đến hôm nay.
Cha cậu là biểu đệ Giang lão gia, cũng là thủ hạ đệ nhất mưu thần Giang thượng thư, nhiều năm trước vì ra ngoài làm việc cho Thượng thư đại nhân mà tử vong ngoài ý muốn, mẹ cậu đưa nhi tử chưa tròn ba tuổi phó thác cho Giang thượng thư rồi treo cổ tự vẫn.
Giang lão gia bận tâm ân tình ngày xưa, đưa đứa trẻ này vào nhà mình, cũng tuyên bố với bên ngoài cậu là Tam thiếu gia Giang phủ, chi phí ăn mặc giống như hai đứa con còn lại.
Giang phu nhân tuy rằng không thể dốc lòng dạy dỗ cậu như con ruột của mình, nhưng cũng chưa từng khắt khe, không thiếu đồ ăn cái mặc gì. Nhị thiếu gia tiếng tăm vang dội nhất không muốn thừa nhận cậu là đệ đệ của mình, lại cũng chỉ đối đãi với cậu như người vô hình.
Chỉ có Đại thiếu gia Giang phủ, vì nguyên chủ vụng về, thường xuyên đến đây đánh chửi.
Khi nói chuyện, hai người đã đến sân viện Giang phu nhân.
Đại nha hoàn Di Tình bên người Giang phu nhân đi ra, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Vào đi, phu nhân đang chờ trong phòng."
Thiệu Đường phủi phủi vạt áo, gật đầu: "Mời cô cô dẫn đường."
Di Tình kì quái nhìn cậu một cái, trên mặt khinh thường, ngoài miệng lại nói: "Thiếu gia quá lời rồi, ngài là chủ tử, sao có thể gọi nô tỳ là cô cô."
Thiệu Đường trợn mắt trong lòng, nha hoàn này mắt sắp liếc lên trời rồi, dù cậu có quỳ xuống sợ là cũng chẳng dọa sợ được bà ta.
"Thần Nhi lại đây." Trong phòng truyền đến một thanh âm nữ tử nhu hòa, "Tới rồi, thì mau vào đi."
Thiệu Đường rũ mắt vào nhà, nhún người hành lễ, "Hài nhi tham kiến mẫu thân."
"Đứng lên đi. Ngồi."
"Vâng."
Thiệu Đường ngồi dậy, đối diện với tầm mắt nữ tử trên cao, ánh mắt hơi hơi cứng lại.
Thanh âm Giang mẫu không tính là trẻ, dung nhan lại vô cùng mạo mỹ, không chút nào nhìn ra là mẫu thân của 3 đứa con, lúc này bà đang nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, tư thái cao quý ưu nhã.
Thiệu Đường thu hồi tầm mắt, trong lòng âm thầm kinh ngạc cảm thán.
Nghe nói vị Giang phu nhân này vô cùng có thủ đoạn, không chỉ dậy bảo trên dưới toàn phủ nghe lời, ngay cả Giang thượng thư, gặp chuyện cũng sẽ kính bà ba phần.
Tới đây một chuyến, cậu xem như chân chính biết được khí thế của chủ mẫu gia đình giàu có rồi.
"Thần Nhi sáng sớm đã muốn gặp ta, là vì chuyện gì sao." Giang mẫu bảo người rót cho cậu một ly trà, nhàn nhạt hỏi.
Nguyên chủ tên là Giang Thần, cho nên Giang phu nhân vẫn luôn gọi cậu là Thần Nhi.
Nghe tiếng đầu tiên Thiệu Đường còn chưa phản ứng kịp, tiếng thứ hai này làm cả người cậu nổi da gà.
Cậu chà chà cánh tay, nói: "Hài nhi mạo muội, muốn tham gia yến tiệc sinh thần của Thái phi nương nương, mong mẫu thân phê chuẩn."
"Hửm?" Giang mẫu buông chén trà, nói: "Ngươi còn nhớ việc thất lễ ở tiền điện ba ngày trước không?"
Thiệu Đường run run khoé miệng, chuyện này cậu hỏi bóng gió từ miệng Trường Tịnh biết được, Giang lão gia mang tam công tử vào cung tham gia yến hội, ai ngờ nguyên chủ nhát gan quá, bị hoàng đế gọi ra mà sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, cả người run như cái sàng, náo loạn khiến người khác chê cười.
Hoàng Thượng vẫn chưa nói gì, nhưng Giang phu nhân cảm thấy cậu mất mặt, phạt cậu cấm túc ba ngày.
Không nghĩ tới vừa mới bỏ lệnh cấm, cậu liền muốn tham gia yến tiệc sinh thần Thái phi, Thiệu Đường cũng tự cảm thấy mình không biết xấu hổ.
Cậu khụ khụ hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Hài nhi rất ít khi ra phủ, chưa thấy qua sự việc mới mẻ gì, nghe nói sinh thần Thái phi làm cực kỳ long trọng, hài nhi chỉ là muốn được đi nhìn xem....."
Thiệu Đường cố ý nói mình thật đáng thương, quả nhiên, Giang phu nhân lộ ra thần sắc thương tiếc, than nhẹ một tiếng nói: "Mấy năm nay làm khó ngươi......"
Chuyện Giang Mộc khinh nhục cậu bà không thể không biết, có điều dù nói thế nào, đó cũng là con ruột của bà, chỉ cần không quá đáng, từ trước đến nay bà đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua, trong lòng thật ra vẫn luôn hổ thẹn với đứa nhỏ này.
Hiện giờ cậu chủ động nói muốn vào cung tham gia yến tiệc sinh thần, cùng lắm cũng chỉ là một yến hội mà thôi, bà phái người để ý chút là được, nghĩ cũng không gây ra sai lầm lớn nào.
"Ngươi rất ít khi chủ động yêu cầu cái gì, nếu đã mở miệng, sao t lại có thể không đồng ý với ngươi. Hai ngày sau, ngươi liền theo ta tiến cung đi."
"Đa tạ mẫu thân." Thiệu Đường kiềm chế kích động trong lòng, uốn gối hành lễ, "Nếu mẫu thân không có việc khác phân phó, vậy hài nhi xin lui xuống."
Cậu phải về cẩn thận ngẫm lại xem nên mặc gì đi gặp bạn trai nữa, hì hì.
"Hôm nay Thần Nhi hình như hơi khác với trước kia."
Lúc gần đi, Giang mẫu đột nhiên nói.
Trong lòng Thiệu Đường lộp bộp một chút, quay đầu, mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Ý mẫu thân là......?"
Giang mẫu hơi hơi mỉm cười: "Không sao, cảm giác thông minh hơn rất nhiều."
Bà là muốn nói ta không ngu như vậy đi......
Thiệu Đường cúi đầu, trả lời: "Trong lúc cấm túc hài nhi đã suy nghĩ rất nhiều, trước kia là hài nhi ngu dốt, khiến mẫu thân nhọc lòng, sau này hài nhi chắc chắn sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không khiến Giang phủ mất mặt."
Giang mẫu sửng sốt một chút, cười: "Như thế, rất tốt."
Thiệu Đường xoay người rời đi.
Một hồi đến sân phòng mình, cậu đột nhiên rót mấy ngụm nước trà, ngồi trên ghế thở dốc.
Câu nói kia của Giang mẫu doạ cậu hồ hôi lạnh ứa ra đầy lưng, sợ bị bà nhìn ra trong thân thể này đã thay thành người khác.
Xem ra về sau càng phải cẩn thận hành sự mới được.
Có điều......
Khoé miệng Thiệu Đường nở rộ ra một nụ cười lớn, cậu sắp được gặp bạn trai mình rồi!
"Trường Tịnh!" Cậu tâm tình sung sướng hô to một tiếng: "Đi đem toàn bộ quần áo của ta ra đây!"
Lâu ngày gặp lại, sao có thể không cẩn thận trang điểm?
—©—
Đảo mắt liền tới ngày yến tiệc sinh thần Thái phi.
Bổn triều không có Thái Hậu, thái phi chỉ là dưỡng mẫu của bệ hạ, nhưng tuy là dưỡng mẫu, bệ hạ lại rất tôn kính, cho nên này yến tiệc sinh thần này cũng làm cực kỳ long trọng, cùng dân cùng nhạc.
Tới gần yến hội bắt đầu, phủ Nhị hoàng tử.
Trương quản gia rũ mắt đi vào thư phòng, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, nên xuất phát rồi."
Nếu là đi chậm, lại giúp Thái Tử tìm được lý do quở trách.
Yến Minh Phong hạ nét bút cuối cùng trên giấy, trên mặt thế nhưng khó được mang lên một tia cười: "Đi thôi."
Trương quản gia thử hỏi: "Điện hạ dường như tâm tình rất tốt?"
Khóe miệng Yến Minh Phong mỉm cười: "Ừm."
Sắp được gặp Tiểu Đường rồi, sao tâm tình hắn lại có thể không tốt?
Yến tiệc sinh thần Thái phi sắp tới, đoàn người Giang phủ đang chuẩn bị ra cửa, Giang Mộc nhìn thấy Thiệu Đường theo phía sau, vẻ mặt bất mãn: "Nương, sao người lại mang tên ngốc này theo?"
Giang phu nhân nhẹ mắng: "Mộc nhi, nói chuyện kiểu gì vậy? Đó là đệ đệ con."
Giang Mộc càng không vui, hung hăng trừng mắt nhìn Thiệu Đường.
Thiệu Đường vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
Đã là ý của mẹ hắn, Giang Mộc cũng không thể lại đuổi người đi, chỉ có thể tức giận chạy đến chiếc xe ngựa cuối cùng.
Giang phu nhân an ủi Thiệu Đường: "Nó vốn tính tình này, Thần Nhi con đừng so đo với nó."
Thiệu Đường ngoan ngoãn đồng ý, "Mẫu thân yên tâm, hài nhi không có để trong lòng."
...... Mới là lạ.
Cậu không so đo với hắn là bởi vì hiện tại mới chỉ khiêu khích bằng lời nói thôi, nếu có một ngày hắn làm chuyện quá đáng gì, Thiệu Đường mới sẽ không chịu đựng, tất sẽ trả lại gấp bội.
Lên xe ngựa trước, cậu rời ánh mắt về phía Giang Ly đang đứng.
Thân hình đĩnh bạt, dung mạo tuấn tú, khí chất cao nhã, cùng so sánh với Giang Một, một người trên trời một người dưới đất, phảng phất không phải cùng một mẹ sinh ra.
Khó trách là một trong bốn thiếu trong kinh thành.
Nhận thấy được tầm mắt cậu, Giang Ly lạnh nhạt nhìn cậu một cái, xoay người đi lên một chiếc xe ngựa.
Thiệu Đường cũng không để ý, đi theo Giang phu nhân lên xe ngựa.
Sau khi biết Giang Ly liên hợp với Thái Tử cho Minh Phong nhà cậu một kích cuối cùng, Thiệu Đường từ khi nhìn thấy người này, trong lòng chỉ có phòng bị, còn có chán ghét nói không lên lời.
—©—
Cung yến thiết lập tại Ngự Hoa Viên, quan viên trong triều phàm là tam phẩm trở lên đều có thể dẫn gia quyến tham gia, Thiệu Đường tiện nghi cha là Lễ Bộ thượng thư, chỗ ngồi tất nhiên là vô cùng ẩn thận, nhưng bởi vì phía trước có Giang phu nhân cùng hai vị thiếu gia Giang phủ chính thức, chỗ ngồi của cậu liền ở chỗ tương đối bí ẩn, không chỉ có dựa sau, hơn nữa vừa vặn bị bồn hoa chặn mất.
Thiệu Đường mới ngồi xuống liền ngó nghiêng khắp nơi tìm Yến Minh Phong, duỗi cổ nhìn khắp nơi, nhưng có lẽ là nhà bọn họ tới quá sớm, vị trí của Hoàng Thượng, Thái Tử cùng Nhị hoàng tử đều còn chống.
Thiệu Đường thất vọng thu hồi ánh mắt, thành thành thật thật ngồi.
"Thái Tử điện hạ đến ——"
Cửa truyền đến tiếng nói sắc nhọn của lão thái giám, Thiệu Đường nuốt xuống một ngụm điểm tâm cuối cùng, đứng dậy nhìn nhìn bên kia.
Thái tử này chính là nơi phát ra tất cả cực khổ cho Minh Phong kiếp trước, cậu muốn nhìn xem người này trông như thế nào.
Nhưng không quá vài giây, cậu liền rụt cổ lại, bĩu môi, ở trong lòng thầm mắng ——
Ra vẻ đạo mạo, dối trá tiểu nhân! So với bạn trai nhà cậu ngay cả một ngón tay cũng không bằng!
Theo Thái Tử tiến vào, Ngự Hoa Viên xôn xao quỳ đầy đất, "Tham kiến Thái Tử điện hạ!"
Yến Ngọc Thăng mỉm cười bảo mọi người bình thân, dư quang nhìn đến vị trí bên cạnh không có người, ánh mắt hơi trầm xuống.
Tên đệ đệ này của hắn thật sự là càng ngày càng không để hắn vào mắt.
—©—
P/s AChan: bảo tối đăng mà quên mất huhu, thêm 1 chương nữa tạ lỗi ạ?
Editor by AChan
—©—
"Cái gì?" Hắc y nhân kinh ngạc trừng lớn hai mắt, đang muốn cẩn thận dò hỏi, trong phòng truyền đến thanh âm mệt mỏi của Yến Minh Phong: "Nam Trúc."
"Có thuộc hạ." Nam Trúc vội vàng đẩy cửa đi vào, hơi cúi đầu, "Công tử có gì phân phó?"
Hắc y nhân cũng đi theo hắn vào phòng.
Yến Minh Phong mặc áo ngoài vào, ngước mắt nhìn y một cái, "Chuyện trong kinh ta đã biết rồi, không cần để ý tới."
Ám Nhất mấy năm nay đã thành lập mạng lưới tình báo khắp nơi trong cả nước, thuận tiện xử lý mấy người không có mắt, hôm nay y đang chuẩn bị hồi kinh, trên đường đi vô tình biết được Nhị công tử Giang phủ đang ở cùng Thái tử điện hạ thương nghị sẽ hãm hại chủ tử trong tiệc sinh thần Thái phi, lại không biết rằng chủ tử đã sớm biết chuyện này rồi.
Ám Nhất trong lòng âm thầm kinh hãi chủ tử nhà mình liệu sự như thần, chắp tay hỏi: "Chủ tử, muốn thuộc hạ đi giải quyết việc này không?"
"Không cần." Ánh mắt Yến Minh Phong ám lại, "Chuyện này là ta cố ý để lộ cho bọn hắn."
Nếu không phải hắn cố tình để lộ sơ hở, hai người kia cũng sẽ không ra tay với hắn vào lúc này.
Cố, cố ý?
Ám Nhất sửng sốt một chút, thử hỏi: "Chủ tử là định...... Dụ cọp ra khỏi hang sao?"
"Không."
Không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng Yến Minh Phong lộ ra một nụ cười mềm mại: "Ta chỉ là muốn bọn họ xuống tay với ta."
Hắn không biết phương pháp ông lão kia nói một tháng sau có hữu hiệu hay không, chỉ có thể tìm lối tắt.
—— hắn chờ không kịp.
—©—
Kì hạn cấm túc ba ngày đã qua, Thiệu Đường mang theo Trường Tịnh đi tìm Giang phu nhân.
À đúng rồi, Trường Tịnh chính là thiếu niên kia, theo như lời cậu ta, là người cha mẹ ruột của nguyên chủ để lại sau khi qua đời, vẫn luôn hầu hạ bên cạnh cậu.
Nói đến đây, lại phải nói một chút vì sao không phải con ruột Giang gia mà lại thấy thân phận Tam thiếu gia Giang gia sống đến hôm nay.
Cha cậu là biểu đệ Giang lão gia, cũng là thủ hạ đệ nhất mưu thần Giang thượng thư, nhiều năm trước vì ra ngoài làm việc cho Thượng thư đại nhân mà tử vong ngoài ý muốn, mẹ cậu đưa nhi tử chưa tròn ba tuổi phó thác cho Giang thượng thư rồi treo cổ tự vẫn.
Giang lão gia bận tâm ân tình ngày xưa, đưa đứa trẻ này vào nhà mình, cũng tuyên bố với bên ngoài cậu là Tam thiếu gia Giang phủ, chi phí ăn mặc giống như hai đứa con còn lại.
Giang phu nhân tuy rằng không thể dốc lòng dạy dỗ cậu như con ruột của mình, nhưng cũng chưa từng khắt khe, không thiếu đồ ăn cái mặc gì. Nhị thiếu gia tiếng tăm vang dội nhất không muốn thừa nhận cậu là đệ đệ của mình, lại cũng chỉ đối đãi với cậu như người vô hình.
Chỉ có Đại thiếu gia Giang phủ, vì nguyên chủ vụng về, thường xuyên đến đây đánh chửi.
Khi nói chuyện, hai người đã đến sân viện Giang phu nhân.
Đại nha hoàn Di Tình bên người Giang phu nhân đi ra, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Vào đi, phu nhân đang chờ trong phòng."
Thiệu Đường phủi phủi vạt áo, gật đầu: "Mời cô cô dẫn đường."
Di Tình kì quái nhìn cậu một cái, trên mặt khinh thường, ngoài miệng lại nói: "Thiếu gia quá lời rồi, ngài là chủ tử, sao có thể gọi nô tỳ là cô cô."
Thiệu Đường trợn mắt trong lòng, nha hoàn này mắt sắp liếc lên trời rồi, dù cậu có quỳ xuống sợ là cũng chẳng dọa sợ được bà ta.
"Thần Nhi lại đây." Trong phòng truyền đến một thanh âm nữ tử nhu hòa, "Tới rồi, thì mau vào đi."
Thiệu Đường rũ mắt vào nhà, nhún người hành lễ, "Hài nhi tham kiến mẫu thân."
"Đứng lên đi. Ngồi."
"Vâng."
Thiệu Đường ngồi dậy, đối diện với tầm mắt nữ tử trên cao, ánh mắt hơi hơi cứng lại.
Thanh âm Giang mẫu không tính là trẻ, dung nhan lại vô cùng mạo mỹ, không chút nào nhìn ra là mẫu thân của 3 đứa con, lúc này bà đang nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, tư thái cao quý ưu nhã.
Thiệu Đường thu hồi tầm mắt, trong lòng âm thầm kinh ngạc cảm thán.
Nghe nói vị Giang phu nhân này vô cùng có thủ đoạn, không chỉ dậy bảo trên dưới toàn phủ nghe lời, ngay cả Giang thượng thư, gặp chuyện cũng sẽ kính bà ba phần.
Tới đây một chuyến, cậu xem như chân chính biết được khí thế của chủ mẫu gia đình giàu có rồi.
"Thần Nhi sáng sớm đã muốn gặp ta, là vì chuyện gì sao." Giang mẫu bảo người rót cho cậu một ly trà, nhàn nhạt hỏi.
Nguyên chủ tên là Giang Thần, cho nên Giang phu nhân vẫn luôn gọi cậu là Thần Nhi.
Nghe tiếng đầu tiên Thiệu Đường còn chưa phản ứng kịp, tiếng thứ hai này làm cả người cậu nổi da gà.
Cậu chà chà cánh tay, nói: "Hài nhi mạo muội, muốn tham gia yến tiệc sinh thần của Thái phi nương nương, mong mẫu thân phê chuẩn."
"Hửm?" Giang mẫu buông chén trà, nói: "Ngươi còn nhớ việc thất lễ ở tiền điện ba ngày trước không?"
Thiệu Đường run run khoé miệng, chuyện này cậu hỏi bóng gió từ miệng Trường Tịnh biết được, Giang lão gia mang tam công tử vào cung tham gia yến hội, ai ngờ nguyên chủ nhát gan quá, bị hoàng đế gọi ra mà sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, cả người run như cái sàng, náo loạn khiến người khác chê cười.
Hoàng Thượng vẫn chưa nói gì, nhưng Giang phu nhân cảm thấy cậu mất mặt, phạt cậu cấm túc ba ngày.
Không nghĩ tới vừa mới bỏ lệnh cấm, cậu liền muốn tham gia yến tiệc sinh thần Thái phi, Thiệu Đường cũng tự cảm thấy mình không biết xấu hổ.
Cậu khụ khụ hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Hài nhi rất ít khi ra phủ, chưa thấy qua sự việc mới mẻ gì, nghe nói sinh thần Thái phi làm cực kỳ long trọng, hài nhi chỉ là muốn được đi nhìn xem....."
Thiệu Đường cố ý nói mình thật đáng thương, quả nhiên, Giang phu nhân lộ ra thần sắc thương tiếc, than nhẹ một tiếng nói: "Mấy năm nay làm khó ngươi......"
Chuyện Giang Mộc khinh nhục cậu bà không thể không biết, có điều dù nói thế nào, đó cũng là con ruột của bà, chỉ cần không quá đáng, từ trước đến nay bà đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua, trong lòng thật ra vẫn luôn hổ thẹn với đứa nhỏ này.
Hiện giờ cậu chủ động nói muốn vào cung tham gia yến tiệc sinh thần, cùng lắm cũng chỉ là một yến hội mà thôi, bà phái người để ý chút là được, nghĩ cũng không gây ra sai lầm lớn nào.
"Ngươi rất ít khi chủ động yêu cầu cái gì, nếu đã mở miệng, sao t lại có thể không đồng ý với ngươi. Hai ngày sau, ngươi liền theo ta tiến cung đi."
"Đa tạ mẫu thân." Thiệu Đường kiềm chế kích động trong lòng, uốn gối hành lễ, "Nếu mẫu thân không có việc khác phân phó, vậy hài nhi xin lui xuống."
Cậu phải về cẩn thận ngẫm lại xem nên mặc gì đi gặp bạn trai nữa, hì hì.
"Hôm nay Thần Nhi hình như hơi khác với trước kia."
Lúc gần đi, Giang mẫu đột nhiên nói.
Trong lòng Thiệu Đường lộp bộp một chút, quay đầu, mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Ý mẫu thân là......?"
Giang mẫu hơi hơi mỉm cười: "Không sao, cảm giác thông minh hơn rất nhiều."
Bà là muốn nói ta không ngu như vậy đi......
Thiệu Đường cúi đầu, trả lời: "Trong lúc cấm túc hài nhi đã suy nghĩ rất nhiều, trước kia là hài nhi ngu dốt, khiến mẫu thân nhọc lòng, sau này hài nhi chắc chắn sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không khiến Giang phủ mất mặt."
Giang mẫu sửng sốt một chút, cười: "Như thế, rất tốt."
Thiệu Đường xoay người rời đi.
Một hồi đến sân phòng mình, cậu đột nhiên rót mấy ngụm nước trà, ngồi trên ghế thở dốc.
Câu nói kia của Giang mẫu doạ cậu hồ hôi lạnh ứa ra đầy lưng, sợ bị bà nhìn ra trong thân thể này đã thay thành người khác.
Xem ra về sau càng phải cẩn thận hành sự mới được.
Có điều......
Khoé miệng Thiệu Đường nở rộ ra một nụ cười lớn, cậu sắp được gặp bạn trai mình rồi!
"Trường Tịnh!" Cậu tâm tình sung sướng hô to một tiếng: "Đi đem toàn bộ quần áo của ta ra đây!"
Lâu ngày gặp lại, sao có thể không cẩn thận trang điểm?
—©—
Đảo mắt liền tới ngày yến tiệc sinh thần Thái phi.
Bổn triều không có Thái Hậu, thái phi chỉ là dưỡng mẫu của bệ hạ, nhưng tuy là dưỡng mẫu, bệ hạ lại rất tôn kính, cho nên này yến tiệc sinh thần này cũng làm cực kỳ long trọng, cùng dân cùng nhạc.
Tới gần yến hội bắt đầu, phủ Nhị hoàng tử.
Trương quản gia rũ mắt đi vào thư phòng, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, nên xuất phát rồi."
Nếu là đi chậm, lại giúp Thái Tử tìm được lý do quở trách.
Yến Minh Phong hạ nét bút cuối cùng trên giấy, trên mặt thế nhưng khó được mang lên một tia cười: "Đi thôi."
Trương quản gia thử hỏi: "Điện hạ dường như tâm tình rất tốt?"
Khóe miệng Yến Minh Phong mỉm cười: "Ừm."
Sắp được gặp Tiểu Đường rồi, sao tâm tình hắn lại có thể không tốt?
Yến tiệc sinh thần Thái phi sắp tới, đoàn người Giang phủ đang chuẩn bị ra cửa, Giang Mộc nhìn thấy Thiệu Đường theo phía sau, vẻ mặt bất mãn: "Nương, sao người lại mang tên ngốc này theo?"
Giang phu nhân nhẹ mắng: "Mộc nhi, nói chuyện kiểu gì vậy? Đó là đệ đệ con."
Giang Mộc càng không vui, hung hăng trừng mắt nhìn Thiệu Đường.
Thiệu Đường vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
Đã là ý của mẹ hắn, Giang Mộc cũng không thể lại đuổi người đi, chỉ có thể tức giận chạy đến chiếc xe ngựa cuối cùng.
Giang phu nhân an ủi Thiệu Đường: "Nó vốn tính tình này, Thần Nhi con đừng so đo với nó."
Thiệu Đường ngoan ngoãn đồng ý, "Mẫu thân yên tâm, hài nhi không có để trong lòng."
...... Mới là lạ.
Cậu không so đo với hắn là bởi vì hiện tại mới chỉ khiêu khích bằng lời nói thôi, nếu có một ngày hắn làm chuyện quá đáng gì, Thiệu Đường mới sẽ không chịu đựng, tất sẽ trả lại gấp bội.
Lên xe ngựa trước, cậu rời ánh mắt về phía Giang Ly đang đứng.
Thân hình đĩnh bạt, dung mạo tuấn tú, khí chất cao nhã, cùng so sánh với Giang Một, một người trên trời một người dưới đất, phảng phất không phải cùng một mẹ sinh ra.
Khó trách là một trong bốn thiếu trong kinh thành.
Nhận thấy được tầm mắt cậu, Giang Ly lạnh nhạt nhìn cậu một cái, xoay người đi lên một chiếc xe ngựa.
Thiệu Đường cũng không để ý, đi theo Giang phu nhân lên xe ngựa.
Sau khi biết Giang Ly liên hợp với Thái Tử cho Minh Phong nhà cậu một kích cuối cùng, Thiệu Đường từ khi nhìn thấy người này, trong lòng chỉ có phòng bị, còn có chán ghét nói không lên lời.
—©—
Cung yến thiết lập tại Ngự Hoa Viên, quan viên trong triều phàm là tam phẩm trở lên đều có thể dẫn gia quyến tham gia, Thiệu Đường tiện nghi cha là Lễ Bộ thượng thư, chỗ ngồi tất nhiên là vô cùng ẩn thận, nhưng bởi vì phía trước có Giang phu nhân cùng hai vị thiếu gia Giang phủ chính thức, chỗ ngồi của cậu liền ở chỗ tương đối bí ẩn, không chỉ có dựa sau, hơn nữa vừa vặn bị bồn hoa chặn mất.
Thiệu Đường mới ngồi xuống liền ngó nghiêng khắp nơi tìm Yến Minh Phong, duỗi cổ nhìn khắp nơi, nhưng có lẽ là nhà bọn họ tới quá sớm, vị trí của Hoàng Thượng, Thái Tử cùng Nhị hoàng tử đều còn chống.
Thiệu Đường thất vọng thu hồi ánh mắt, thành thành thật thật ngồi.
"Thái Tử điện hạ đến ——"
Cửa truyền đến tiếng nói sắc nhọn của lão thái giám, Thiệu Đường nuốt xuống một ngụm điểm tâm cuối cùng, đứng dậy nhìn nhìn bên kia.
Thái tử này chính là nơi phát ra tất cả cực khổ cho Minh Phong kiếp trước, cậu muốn nhìn xem người này trông như thế nào.
Nhưng không quá vài giây, cậu liền rụt cổ lại, bĩu môi, ở trong lòng thầm mắng ——
Ra vẻ đạo mạo, dối trá tiểu nhân! So với bạn trai nhà cậu ngay cả một ngón tay cũng không bằng!
Theo Thái Tử tiến vào, Ngự Hoa Viên xôn xao quỳ đầy đất, "Tham kiến Thái Tử điện hạ!"
Yến Ngọc Thăng mỉm cười bảo mọi người bình thân, dư quang nhìn đến vị trí bên cạnh không có người, ánh mắt hơi trầm xuống.
Tên đệ đệ này của hắn thật sự là càng ngày càng không để hắn vào mắt.
—©—
P/s AChan: bảo tối đăng mà quên mất huhu, thêm 1 chương nữa tạ lỗi ạ?