Chương 33
(19/04/2024)
Editor by AChan
—©—
Một giờ sau.
Hứa Tiêu vẻ mặt hỏng mất xuống xe.
Hắn táo bạo đi tới đi lui, chờ bình phục xong tâm tình mới lại lên xe, nhưng vừa mở cửa xe lại nhìn thấy gương mặt vô tội kia của Thiệu Đường, hắn nghẹn một hơi nửa ngày cũng không thở nổi.
Một tay hắn chống cửa xe, một tay che miệng lại, như sợ bị người khác nghe được hỏi: "Cho nên anh ta thật sự là Yến Minh Phong trong sách kia, hiện tại.... Này trả lời đi?"
Thiệu Đường gật gật đầu.
"Vậy không vô nghĩa sao!" Hứa Tiêu chui vào xe, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu, "Nói thật đi, có phải cậu nghĩ tôi sẽ tìm rắc rối cho anh ta cho nên cố ý bịa một lý do ra lừa tôi không."
Thiệu Đường mặt không đổi sắc: "Thật ra trong lòng cậu đã tin rồi, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể giải thích nhiều hành động khác thường như vậy của anh ấy, cậu bây giờ chỉ là nhất thời không tiếp thu được, không chịu thừa nhận thôi."
Hứa Tiêu: "......" Hắn cộp cộp đập đầu vào tay lái, vẻ mặt tuyệt vọng hỏi: "Những hành vi khiêu khích trước đó của tôi chẳng phải là đang sờ mông hổ, động thổ trên đầu thái tuế sao?"
Thiệu Đường trầm trọng gật đầu.
"Giờ tôi biết Tống Giác bị anh ta bức lui vòng như thế nào rồi."
Hứa Tiêu lau nước mắt căn bản không tồn tại, vẻ mặt đưa đám hỏi: "Cho nên là nói cậu dù biết anh ta là người trong sách thường thường sẽ biến mất, lại vẫn không chịu được yêu đương với anh ta?"
Thiệu Đường trầm mặc hồi lâu, nói: "Nếu có thể khống chế được mình, tôi cũng sẽ không lựa chọn con đường này."
Không ai muốn người yêu mình sẽ thường thường biến mất cả, chỉ là cậu không còn lựa chọn nào khác.
Cậu nhìn về phía Hứa Tiêu, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, lúc trước vẫn luôn gạt cậu là vì tôi cảm thấy loại chuyện này nên càng ít người càng tốt, ngay cả cha mẹ tôi cũng không nói, không cẩn thận làm cậu hiểu lầm lâu đến như vậy."
"Xin lỗi cái gì chứ, tôi hiểu suy nghĩ của cậu." Hứa Tiêu nuốt ngụm nước miếng, khô cằn hỏi: "Vậy sao hiện giờ cậu lại muốn nói?"
Thiệu Đường ngẩn ra một chút, biểu tình hoảng hốt: "Tôi sắp kiên trì không được......"
Cậu sai rồi.
Cậu vốn tưởng rằng chỉ cần hai người tâm ý tương thông, thì dù có chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, dù cho Yến Minh Phong thường xuyên biến mất, dù có như thế nào cậu cũng nguyện ý chờ, chờ hắn trở về, chờ được gặp lại.
Nhưng ngày này qua ngày khác nhung nhớ, không biết liệu có thể gặp lại được không, làm cậu mỗi ngày lo lắng đề phòng, khổ không nói nổi.
Cậu vốn định ôm bí mật này sống hết quãng đời còn lại, nhưng hiện tại mới chỉ một tháng, cậu đã không thể chịu nổi nữa.
Cậu cần có người tới nghe cậu nói, cần có người giúp cậu chứng minh, Yến Minh Phong thật sự đã tới, chứ không phải tất cả chỉ là ảo tưởng của cậu.
Cho nên cậu nói hết ra.
Hứa Tiêu cũng không biết nên nói gì, an ủi cậu: "Cậu cũng đừng quá lo lắng, không phải nói khi gặp nguy hiểm thì sẽ đến đây sao? Tôi lại đi hỏi Lục ca một chút, anh ấy quen biết nhiều người, nói không chừng biết cách giải quyết chuyện này."
Thiệu Đường có chút do dự, "Lục ca....."
Hứa Tiêu nháy mắt đã hiểu, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói nguyên do thật sự cho anh ấy."
Thần sắc Thiệu Đường thả lỏng, "Cảm ơn."
Nếu Lục Tu cũng biết..... Sợ sẽ không phải chuyện cậu có thể khống chế.
"Khách khí với tôi làm gì." Hứa Tiêu ai một tiếng, "Cậu nói cậu xem, lớn như vậy rồi chỉ có yêu đương một lần thôi mà kinh thiên động địa như thế. Yêu đương với người trong sách, cậu cũng thật là!"
Thiệu Đường rũ mắt không nói.
"Được rồi, tạm không nói đến cái này." Hứa Tiêu vỗ đùi, ý đồ muốn làm cậu phấn chấn lên, "Lấy lại tinh thần nào, buổi tối cậu còn có tiệc tối, cậu mang dáng vẻ này đi chỉ làm người đối diện chê cười thôi."
Thiệu Đường bật cười: "Tôi còn có người đối diện sao?"
"Nhiều lắm đó." Hứa Tiêu thấy cậu cười, vui vẻ nói: "Tôi cũng coi như là người đối diện của cậu, fan nhà tôi tự phong."
Thiệu Đường lần này là thật sự cười: "Đi thôi."
—©—
Tiệc tối nhà xoài (Mangotv) từ trước đến nay đều làm long trọng, huống hồ đây là tiệc tối mỗi năm một lần, không chỉ có Thiệu Đường được mời, Hứa Tiêu cũng đến, mở đầu lớn hơn cậu, tiết mục cũng trước cậu, cho nên đã đi chuẩn bị trước.
Thiệu Đường ngồi ở một góc khuất, tiết mục của cậu là ca hát cùng với một tiểu sinh nữa đang nổi, xem như ghép cặp, cậu hát được không cũng không quan trọng, chủ yếu là phụ trợ minh tinh lưu lượng kia.
"Hey, Thiệu Đường! Trùng hợp thật đấy!"
Cậu đang cúi đầu lướt điện thoại, bên cạnh truyền đến một thanh âm hưng phấn, Lộ Bác ngồi xuống bên cạnh cậu, cười nói: "Tôi xem danh sách tiết mục, không nghĩ tới cậu lại ca hát đó."
Thiệu Đường gật đầu, nghi hoặc nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Danh sách tiết mục cậu cũng xem qua rồi, địa vị của Lộ Bác cũng không đủ để khiến nhà xoài chú ý.
Lộ Bác hắc hắc cười hai tiếng, chỉ chỉ đằng sau hai người, "Hưởng ké hào quang em rể, tôi không lên đài, chỉ đến xem náo nhiệt."
Thanh niên đằng sau đấm vai cậu ta một cái, trừng mắt, "Lộ Bác anh nói gì thế hả!"
Thanh niên bên cạnh nắm cổ áo kéo cậu ta về, lười tiếng mở mắt, "Gọi cẩn thận, về sẽ phát lì xì cho anh."
"Ách."
Lộ Bác vui vẻ xoay đầu, đang muốn lại lân la làm quen với Thiệu Đường, kết quả phát hiện ngón tay Thiệu Đường chỉ ra đằng sau, nhướng mày hỏi: "Đây là em trai cậu? Lộ Viên?"
Lộ Bác kinh ngạc nhìn cậu, "Cậu quen em tôi sao?"
Thiệu Đường cười cười, không nhiều lời: "Ngẫu nhiên gặp qua một lần."
Cậu không nghĩ tới vô tình đi học gặp một nam sinh lại là em trai Lộ Bác, cũng thật có duyên.
Thiệu Đường không muốn nhiều lời, Lộ Bác cũng không hỏi tiếp, về hỏi Lộ Viên là được, cậu ta còn nhớ chuyện lúc trước Thiệu Đường từng cứu mình, hạ giọng nói: "Lần trước còn chưa cẩn thận cảm ơn cậu, có thể mời cậu ăn một bữa cơm không?"
"Thuận tiện mà thôi, tôi cũng không phải là vì cậu, không cần để trong lòng."
Thiệu Đường mở điện thoại ra nhìn thời gian, vỗ vai Lộ Bác, "Tôi muốn đến hậu trường chuẩn bị, nói chuyện sau."
"Ai!" Lộ Bác sốt ruột kêu một tiếng, Thiệu Đường xua tay, không quay đầu lại đi luôn.
Lộ Bác thất vọng thu hồi tầm mắt, uể oải tiếp tục xem tiệc tối.
Hậu trường chính ầm ĩ.
Tiểu sinh lưu lượng là người tính tình lớn, một hai đòi hát nhép, cuối cùng vẫn là không thể cãi lại được tư bản, không tình nguyện đeo tai nghe lên đài.
Thiệu Đường dễ nói chuyện, người ta phân phó thế nào thì cậu làm thế ấy, cùng lắm cũng chỉ là vật làm nền.
Giàn giáo chậm rãi dâng lên, Thiệu Đường giơ micro lên, dưới đài là bảng đèn rực rỡ màu sắc, Thiệu Đường tinh mắt nhìn thấy mấy cái bảng đèn tên mình, khóe miệng cậu lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Xem ra Hứa Tiêu không lừa cậu, fan của cậu quả thật đứng rất nhiều, tại nơi nhiều bảng đèn lớn như vậy mà còn có thể nhìn thấy bảng đèn của cậu.
Hiếm có, hiếm có.
Biến cố liền xảy ra ở một khắc này.
Giàn giáo vừa nâng lên, ầm ầm sụp đổ.
Thời điểm trời đất quay cuồng ngã xuống Thiệu Đường còn nghĩ, giàn giáo này vốn là đãi ngộ của tiểu sinh kia, cậu ta ngại cao, bay không được, lúc này mới đến phiên cậu.
Ai ngờ, cậu vừa mới đứng lên đã xảy ra sự cố.
Trước khi nhắm mắt, Thiệu Đường chỉ có một ý niệm.
——Nếu cậu hôn mê như vậy, Yến Minh Phong còn tìm được cậu không?
—©—
Phủ Nhị hoàng tử.
Yến Minh Phong ánh mắt lạnh lẽo, cau mày, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm ông lão trước mặt, "Không phải nói một tháng sau lại thi pháp lần nữa sao, vì sao lần này không có chút phản ứng gì!"
Ông lão khụ khụ hai tiếng, vuốt râu nói: "Điện hạ thứ tội, pháp này..... Khi linh khí không linh..."
Yến Minh Phong híp mắt lại, "Ngươi cũng biết kết cục khi lừa gạt bổn điện?"
Ông lão giơ tay: "Lão đạo thật sự không dám lừa gạt điện hạ, pháp này nghịch thiên mà làm, vốn là có rất nhiều nhân tố không thể khống chế, điện hạ cần kiên nhẫn chờ đợi."
Yến Minh Phong áp xuống táo bạo đang không ngừng cuồn cuộn trong lòng, nắm chặt tay, "Bổn điện lại chờ một tháng, nếu một tháng sau không có bất cứ phản ứng gì, bổn điện sẽ cho ngươi tự đi gặp lệnh tôn!"
Dứt lời, hắn phất tay áo rời đi, ông lão thở dài thật sâu, "Người si tình haiz..."
Giờ này khắc này. Giang phủ.
"Thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia người mau tỉnh đi!"
Ai vậy...... Ồn muốn chết.....
"Đại thiếu gia sắp tới trong viện rồi, thiếu gia ngài mau tỉnh lại đi!"
Thanh âm đã mang theo khóc nức nở.
Thiệu Đường gian nan mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hhồlaf khung giường cổ kính với một tiểu thiếu niên cả khuôn mặt nhăn nhó bên cạnh.
"Thiếu gia ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi, mau đứng lên đi! Đại thiếu gia sắp vào nhà rồi."
Thiệu Đường ngốc một chút, "Cậu gọi tôi là gì?"
"Thiếu gia ngài cũng đừng câu giờ nữa! Chờ lát nữa đại thiếu gia vào nhìn thấy bộ dạng này của ngài, lại muốn tìm cớ gây khó dễ bây giờ!"
Thiệu Đường vẻ mặt mơ hồ bị cậu ta túm lên, trong lúc đối phương sốt ruột thay quần áo cho mình, cậu nhìn quanh bốn phía, cửa sổ bằng giấy trắng, mặt bàn có bát trà, bốn sườn bên giường treo lụa mỏng, đây rõ ràng chính là cổ đại!
Chẳng lẽ cậu đang đóng phim?
Nhưng không đúng, cậu nhớ rõ.... Thiệu Đường đấm đấm đầu, cậu không phải bị giàn giáo xảy ra sự cố mà ngã bất tỉnh nhân sự sao? Sao lại xuất hiện ở đây đóng phim được?
Còn chưa đợi cậu hiểu rõ nguyên do bên trong, một thanh âm tràn đầy trào phúng truyền đến từ cửa: "Tam đệ, sao lại tự đập đầu mình như vậy? Chẳng lẽ tự mình cũng cảm thấy ngại vì mình qua ngu ngốc sao?"
Theo sau là một người cao to đi vào, liếc xéo cậu: "Giờ này rồi mà tam đệ còn mới rời giường, lười nhác như vậy ta nhất định phải nói với phụ thân."
Thiệu Đường tuy rằng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu theo bản năng trợn mắt, chuyện này cũng muốn mách lẻo, ngươi là học sinh tiểu học sao?
"Ngươi vùa nãy trợn mắt với ta?"
Nam tử tính cách ấu trĩ, ánh mắt đảo khá tốt, phẫn nộ trừng cậu: "Ngươi dám trợn mắt với ta?!"
Thiệu Đường đến giờ còn chưa hiểu chuyện gì, cậu cũng không thấy có camera đang quay, cậu đoán có lẽ đang nằm mơ, vì thế lười biếng nói: "Không sai, tôi còn có thể làm lại nữa nè, anh muốn nhìn không?"
Cậu vừa nói vừa cảm thấy giấc mơ này có chút kì quái, cho cậu cảm giác quá mức chân thật.
"Ngươi to gan!" Tam đệ này của cậu ta từ trước đến nay đều yếu đuối, còn chưa chống đối cậu ta như vậy bao giờ, nam tử trong cơn giận dữ: "Hôm nay bổn thế tử phải thay phụ thân dạy dỗ lại ngươi mới được!"
Thiệu Đường ngáp một cái, "Đánh đi."
Dù sao cũng không thể đau.
"Cầu đại thiếu gia bớt giận!"
Thiếu niên vừa nãy ghé vào giường cậu đột nhiên quỳ xuống, bảo vệ Thiệu Đường sau người, "Thiếu gia nhà ta vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc không được rõ lắm, nếu có mạo phạm chỗ nào, mong đại thiếu gia ngài đại nhân đại lượng, tha cho thiếu gia nhà ta!"
Thiếu niên đẩy sốt ruột, chân Thiệu Đường bị đụng vào góc bàn, đau khiến cậu kêu lên một tiếng.
Từ từ.
Thiệu Đường sững sờ tại chỗ.
Đau???
Này con mẹ nó không phải mơ!
—©—
Editor by AChan
—©—
Một giờ sau.
Hứa Tiêu vẻ mặt hỏng mất xuống xe.
Hắn táo bạo đi tới đi lui, chờ bình phục xong tâm tình mới lại lên xe, nhưng vừa mở cửa xe lại nhìn thấy gương mặt vô tội kia của Thiệu Đường, hắn nghẹn một hơi nửa ngày cũng không thở nổi.
Một tay hắn chống cửa xe, một tay che miệng lại, như sợ bị người khác nghe được hỏi: "Cho nên anh ta thật sự là Yến Minh Phong trong sách kia, hiện tại.... Này trả lời đi?"
Thiệu Đường gật gật đầu.
"Vậy không vô nghĩa sao!" Hứa Tiêu chui vào xe, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu, "Nói thật đi, có phải cậu nghĩ tôi sẽ tìm rắc rối cho anh ta cho nên cố ý bịa một lý do ra lừa tôi không."
Thiệu Đường mặt không đổi sắc: "Thật ra trong lòng cậu đã tin rồi, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể giải thích nhiều hành động khác thường như vậy của anh ấy, cậu bây giờ chỉ là nhất thời không tiếp thu được, không chịu thừa nhận thôi."
Hứa Tiêu: "......" Hắn cộp cộp đập đầu vào tay lái, vẻ mặt tuyệt vọng hỏi: "Những hành vi khiêu khích trước đó của tôi chẳng phải là đang sờ mông hổ, động thổ trên đầu thái tuế sao?"
Thiệu Đường trầm trọng gật đầu.
"Giờ tôi biết Tống Giác bị anh ta bức lui vòng như thế nào rồi."
Hứa Tiêu lau nước mắt căn bản không tồn tại, vẻ mặt đưa đám hỏi: "Cho nên là nói cậu dù biết anh ta là người trong sách thường thường sẽ biến mất, lại vẫn không chịu được yêu đương với anh ta?"
Thiệu Đường trầm mặc hồi lâu, nói: "Nếu có thể khống chế được mình, tôi cũng sẽ không lựa chọn con đường này."
Không ai muốn người yêu mình sẽ thường thường biến mất cả, chỉ là cậu không còn lựa chọn nào khác.
Cậu nhìn về phía Hứa Tiêu, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, lúc trước vẫn luôn gạt cậu là vì tôi cảm thấy loại chuyện này nên càng ít người càng tốt, ngay cả cha mẹ tôi cũng không nói, không cẩn thận làm cậu hiểu lầm lâu đến như vậy."
"Xin lỗi cái gì chứ, tôi hiểu suy nghĩ của cậu." Hứa Tiêu nuốt ngụm nước miếng, khô cằn hỏi: "Vậy sao hiện giờ cậu lại muốn nói?"
Thiệu Đường ngẩn ra một chút, biểu tình hoảng hốt: "Tôi sắp kiên trì không được......"
Cậu sai rồi.
Cậu vốn tưởng rằng chỉ cần hai người tâm ý tương thông, thì dù có chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, dù cho Yến Minh Phong thường xuyên biến mất, dù có như thế nào cậu cũng nguyện ý chờ, chờ hắn trở về, chờ được gặp lại.
Nhưng ngày này qua ngày khác nhung nhớ, không biết liệu có thể gặp lại được không, làm cậu mỗi ngày lo lắng đề phòng, khổ không nói nổi.
Cậu vốn định ôm bí mật này sống hết quãng đời còn lại, nhưng hiện tại mới chỉ một tháng, cậu đã không thể chịu nổi nữa.
Cậu cần có người tới nghe cậu nói, cần có người giúp cậu chứng minh, Yến Minh Phong thật sự đã tới, chứ không phải tất cả chỉ là ảo tưởng của cậu.
Cho nên cậu nói hết ra.
Hứa Tiêu cũng không biết nên nói gì, an ủi cậu: "Cậu cũng đừng quá lo lắng, không phải nói khi gặp nguy hiểm thì sẽ đến đây sao? Tôi lại đi hỏi Lục ca một chút, anh ấy quen biết nhiều người, nói không chừng biết cách giải quyết chuyện này."
Thiệu Đường có chút do dự, "Lục ca....."
Hứa Tiêu nháy mắt đã hiểu, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói nguyên do thật sự cho anh ấy."
Thần sắc Thiệu Đường thả lỏng, "Cảm ơn."
Nếu Lục Tu cũng biết..... Sợ sẽ không phải chuyện cậu có thể khống chế.
"Khách khí với tôi làm gì." Hứa Tiêu ai một tiếng, "Cậu nói cậu xem, lớn như vậy rồi chỉ có yêu đương một lần thôi mà kinh thiên động địa như thế. Yêu đương với người trong sách, cậu cũng thật là!"
Thiệu Đường rũ mắt không nói.
"Được rồi, tạm không nói đến cái này." Hứa Tiêu vỗ đùi, ý đồ muốn làm cậu phấn chấn lên, "Lấy lại tinh thần nào, buổi tối cậu còn có tiệc tối, cậu mang dáng vẻ này đi chỉ làm người đối diện chê cười thôi."
Thiệu Đường bật cười: "Tôi còn có người đối diện sao?"
"Nhiều lắm đó." Hứa Tiêu thấy cậu cười, vui vẻ nói: "Tôi cũng coi như là người đối diện của cậu, fan nhà tôi tự phong."
Thiệu Đường lần này là thật sự cười: "Đi thôi."
—©—
Tiệc tối nhà xoài (Mangotv) từ trước đến nay đều làm long trọng, huống hồ đây là tiệc tối mỗi năm một lần, không chỉ có Thiệu Đường được mời, Hứa Tiêu cũng đến, mở đầu lớn hơn cậu, tiết mục cũng trước cậu, cho nên đã đi chuẩn bị trước.
Thiệu Đường ngồi ở một góc khuất, tiết mục của cậu là ca hát cùng với một tiểu sinh nữa đang nổi, xem như ghép cặp, cậu hát được không cũng không quan trọng, chủ yếu là phụ trợ minh tinh lưu lượng kia.
"Hey, Thiệu Đường! Trùng hợp thật đấy!"
Cậu đang cúi đầu lướt điện thoại, bên cạnh truyền đến một thanh âm hưng phấn, Lộ Bác ngồi xuống bên cạnh cậu, cười nói: "Tôi xem danh sách tiết mục, không nghĩ tới cậu lại ca hát đó."
Thiệu Đường gật đầu, nghi hoặc nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Danh sách tiết mục cậu cũng xem qua rồi, địa vị của Lộ Bác cũng không đủ để khiến nhà xoài chú ý.
Lộ Bác hắc hắc cười hai tiếng, chỉ chỉ đằng sau hai người, "Hưởng ké hào quang em rể, tôi không lên đài, chỉ đến xem náo nhiệt."
Thanh niên đằng sau đấm vai cậu ta một cái, trừng mắt, "Lộ Bác anh nói gì thế hả!"
Thanh niên bên cạnh nắm cổ áo kéo cậu ta về, lười tiếng mở mắt, "Gọi cẩn thận, về sẽ phát lì xì cho anh."
"Ách."
Lộ Bác vui vẻ xoay đầu, đang muốn lại lân la làm quen với Thiệu Đường, kết quả phát hiện ngón tay Thiệu Đường chỉ ra đằng sau, nhướng mày hỏi: "Đây là em trai cậu? Lộ Viên?"
Lộ Bác kinh ngạc nhìn cậu, "Cậu quen em tôi sao?"
Thiệu Đường cười cười, không nhiều lời: "Ngẫu nhiên gặp qua một lần."
Cậu không nghĩ tới vô tình đi học gặp một nam sinh lại là em trai Lộ Bác, cũng thật có duyên.
Thiệu Đường không muốn nhiều lời, Lộ Bác cũng không hỏi tiếp, về hỏi Lộ Viên là được, cậu ta còn nhớ chuyện lúc trước Thiệu Đường từng cứu mình, hạ giọng nói: "Lần trước còn chưa cẩn thận cảm ơn cậu, có thể mời cậu ăn một bữa cơm không?"
"Thuận tiện mà thôi, tôi cũng không phải là vì cậu, không cần để trong lòng."
Thiệu Đường mở điện thoại ra nhìn thời gian, vỗ vai Lộ Bác, "Tôi muốn đến hậu trường chuẩn bị, nói chuyện sau."
"Ai!" Lộ Bác sốt ruột kêu một tiếng, Thiệu Đường xua tay, không quay đầu lại đi luôn.
Lộ Bác thất vọng thu hồi tầm mắt, uể oải tiếp tục xem tiệc tối.
Hậu trường chính ầm ĩ.
Tiểu sinh lưu lượng là người tính tình lớn, một hai đòi hát nhép, cuối cùng vẫn là không thể cãi lại được tư bản, không tình nguyện đeo tai nghe lên đài.
Thiệu Đường dễ nói chuyện, người ta phân phó thế nào thì cậu làm thế ấy, cùng lắm cũng chỉ là vật làm nền.
Giàn giáo chậm rãi dâng lên, Thiệu Đường giơ micro lên, dưới đài là bảng đèn rực rỡ màu sắc, Thiệu Đường tinh mắt nhìn thấy mấy cái bảng đèn tên mình, khóe miệng cậu lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Xem ra Hứa Tiêu không lừa cậu, fan của cậu quả thật đứng rất nhiều, tại nơi nhiều bảng đèn lớn như vậy mà còn có thể nhìn thấy bảng đèn của cậu.
Hiếm có, hiếm có.
Biến cố liền xảy ra ở một khắc này.
Giàn giáo vừa nâng lên, ầm ầm sụp đổ.
Thời điểm trời đất quay cuồng ngã xuống Thiệu Đường còn nghĩ, giàn giáo này vốn là đãi ngộ của tiểu sinh kia, cậu ta ngại cao, bay không được, lúc này mới đến phiên cậu.
Ai ngờ, cậu vừa mới đứng lên đã xảy ra sự cố.
Trước khi nhắm mắt, Thiệu Đường chỉ có một ý niệm.
——Nếu cậu hôn mê như vậy, Yến Minh Phong còn tìm được cậu không?
—©—
Phủ Nhị hoàng tử.
Yến Minh Phong ánh mắt lạnh lẽo, cau mày, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm ông lão trước mặt, "Không phải nói một tháng sau lại thi pháp lần nữa sao, vì sao lần này không có chút phản ứng gì!"
Ông lão khụ khụ hai tiếng, vuốt râu nói: "Điện hạ thứ tội, pháp này..... Khi linh khí không linh..."
Yến Minh Phong híp mắt lại, "Ngươi cũng biết kết cục khi lừa gạt bổn điện?"
Ông lão giơ tay: "Lão đạo thật sự không dám lừa gạt điện hạ, pháp này nghịch thiên mà làm, vốn là có rất nhiều nhân tố không thể khống chế, điện hạ cần kiên nhẫn chờ đợi."
Yến Minh Phong áp xuống táo bạo đang không ngừng cuồn cuộn trong lòng, nắm chặt tay, "Bổn điện lại chờ một tháng, nếu một tháng sau không có bất cứ phản ứng gì, bổn điện sẽ cho ngươi tự đi gặp lệnh tôn!"
Dứt lời, hắn phất tay áo rời đi, ông lão thở dài thật sâu, "Người si tình haiz..."
Giờ này khắc này. Giang phủ.
"Thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia người mau tỉnh đi!"
Ai vậy...... Ồn muốn chết.....
"Đại thiếu gia sắp tới trong viện rồi, thiếu gia ngài mau tỉnh lại đi!"
Thanh âm đã mang theo khóc nức nở.
Thiệu Đường gian nan mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hhồlaf khung giường cổ kính với một tiểu thiếu niên cả khuôn mặt nhăn nhó bên cạnh.
"Thiếu gia ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi, mau đứng lên đi! Đại thiếu gia sắp vào nhà rồi."
Thiệu Đường ngốc một chút, "Cậu gọi tôi là gì?"
"Thiếu gia ngài cũng đừng câu giờ nữa! Chờ lát nữa đại thiếu gia vào nhìn thấy bộ dạng này của ngài, lại muốn tìm cớ gây khó dễ bây giờ!"
Thiệu Đường vẻ mặt mơ hồ bị cậu ta túm lên, trong lúc đối phương sốt ruột thay quần áo cho mình, cậu nhìn quanh bốn phía, cửa sổ bằng giấy trắng, mặt bàn có bát trà, bốn sườn bên giường treo lụa mỏng, đây rõ ràng chính là cổ đại!
Chẳng lẽ cậu đang đóng phim?
Nhưng không đúng, cậu nhớ rõ.... Thiệu Đường đấm đấm đầu, cậu không phải bị giàn giáo xảy ra sự cố mà ngã bất tỉnh nhân sự sao? Sao lại xuất hiện ở đây đóng phim được?
Còn chưa đợi cậu hiểu rõ nguyên do bên trong, một thanh âm tràn đầy trào phúng truyền đến từ cửa: "Tam đệ, sao lại tự đập đầu mình như vậy? Chẳng lẽ tự mình cũng cảm thấy ngại vì mình qua ngu ngốc sao?"
Theo sau là một người cao to đi vào, liếc xéo cậu: "Giờ này rồi mà tam đệ còn mới rời giường, lười nhác như vậy ta nhất định phải nói với phụ thân."
Thiệu Đường tuy rằng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu theo bản năng trợn mắt, chuyện này cũng muốn mách lẻo, ngươi là học sinh tiểu học sao?
"Ngươi vùa nãy trợn mắt với ta?"
Nam tử tính cách ấu trĩ, ánh mắt đảo khá tốt, phẫn nộ trừng cậu: "Ngươi dám trợn mắt với ta?!"
Thiệu Đường đến giờ còn chưa hiểu chuyện gì, cậu cũng không thấy có camera đang quay, cậu đoán có lẽ đang nằm mơ, vì thế lười biếng nói: "Không sai, tôi còn có thể làm lại nữa nè, anh muốn nhìn không?"
Cậu vừa nói vừa cảm thấy giấc mơ này có chút kì quái, cho cậu cảm giác quá mức chân thật.
"Ngươi to gan!" Tam đệ này của cậu ta từ trước đến nay đều yếu đuối, còn chưa chống đối cậu ta như vậy bao giờ, nam tử trong cơn giận dữ: "Hôm nay bổn thế tử phải thay phụ thân dạy dỗ lại ngươi mới được!"
Thiệu Đường ngáp một cái, "Đánh đi."
Dù sao cũng không thể đau.
"Cầu đại thiếu gia bớt giận!"
Thiếu niên vừa nãy ghé vào giường cậu đột nhiên quỳ xuống, bảo vệ Thiệu Đường sau người, "Thiếu gia nhà ta vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc không được rõ lắm, nếu có mạo phạm chỗ nào, mong đại thiếu gia ngài đại nhân đại lượng, tha cho thiếu gia nhà ta!"
Thiếu niên đẩy sốt ruột, chân Thiệu Đường bị đụng vào góc bàn, đau khiến cậu kêu lên một tiếng.
Từ từ.
Thiệu Đường sững sờ tại chỗ.
Đau???
Này con mẹ nó không phải mơ!
—©—