Chương 8: "Cô ấy là vì Thừa đại thiếu gia đó nha"
Hai ba người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng người đứng trước mặt Trịnh Thư Mỹ lại có chút quen mắt, người này dáng người nhỏ nhắn, gương mặt khá bầu bĩnh xinh xắn, đặt biệt là chiếc răng thỏ tôn lên điểm đáng yêu đặc trưng, nếu Trịnh Thư Mỹ nhớ không nhầm
Cô gái này là Tống Tuệ Nhi, là con gái duy nhất của Tống Hoành, ông lớn ngành xây dựng, đời trước của cô tiểu thư này ấy vậy mà khá thảm, lần cuối cùng Trịnh Thư Mỹ gặp Tống Tuệ Nhi là lúc cô ta đã tan nhà nát cửa
Số cổ phần cuối cùng bị bán ra để trả nợ xấu cho tập đoàn Tống Thị, Trịnh Thư Mỹ vẫn không giành được mà an ổn vào tay Tạ Tần
Trịnh Thư Mỹ nhớ lúc cô đến công ty xây dựng Tống Thị, cô gái mang vẻ ngây thơ đáng yêu này đã ngồi ngơ ngơ ngác ngác trong văn phòng Tổng giám đốc, gương mặt rất thiện cảm ấy vậy mà khi nhìn thấy Trịnh Thư Mỹ lại mang vẻ vô hồn, tuyệt vọng của một người dường như mất hết tất cả
Mà Trịnh Thư Mỹ là người chứng kiến, và cũng chẳng thể ngờ cô của sau này lại mang đang vẻ tương tự
Trịnh Thư Mỹ đến tận bây giờ vẫn còn nhớ như in câu hỏi Tống Tuệ Nhi đặt cho mình trong lần gặp mặt đó, Tống Tuệ Nhi hỏi:
“Cô Trịnh, nếu một ngày cô phát hiện ra, người cô nghĩ rằng yêu nhất lại ghét cô nhất, người cô cho là ghét cô nhất lại yêu cô nhất…
Cô sẽ làm gì?”
Trịnh Thư Mỹ đáp: “Tôi làm theo trái tim mình”
Tống Tuệ Nhi vừa cười vừa gật đầu lẩm bẩm:
“Phải, làm theo trái tim, làm theo trái tim…"
Trước khi Trịnh Thư Mỹ rời khỏi, Tống Tuệ Nhi còn đưa Trịnh Thư Mỹ bốn con số, nói là hãy tìm nó, cô ấy dành cho Trịnh Thư Mỹ một món quà, Trịnh Thư Mỹ lúc đó chẳng quan tâm gì món quà của tiểu thư Tống Gia sa cơ lỡ vận này nên chẳng mấy quan tâm
Mãi đến một tuần sau, truyền thông đưa tin con gái duy nhất của tập đoàn xây dựng Tống Thị tự tử tại nhà riêng, không để lại bất kì di chúc nào, cứ thế im lặng rời khỏi cõi đời này
Giờ nghĩ lại, Tống Tuệ Nhi và Trịnh Thư Mỹ kết cục không khác nhau là mấy, lại nhìn cô tiểu thư đáng yêu vô lo vô nghĩ trước mặt, người vốn vô cảm như Trịnh Thư Mỹ lại dâng lên một cỗ chua xót không thể nói thành lời
Cỗ chua xót với người đồng cảnh ngộ..
“Tớ muốn hỏi cậu một chuyện, không biết có tiện hay không?”
Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ Tống Tuệ Nhi kéo Trịnh Thư Mỹ về hiện thực, cô thoáng giật mình rồi gật đầu:
“Cậu hỏi đi”
Dạ Lý Huyền dù cắm đầu vào smartphone nhưng vẫn không quên nghiêng đầu theo dõi câu chuyện, cô nàng nghe Tống yểu điệu dảnh giọng hỏi:
“Cậu và đàn anh Tạ, có phải…”
Lại là Tạ Tần..!!
Trịnh Thư Mỹ cô mắc nghiệp gì với Tạ Tần của kiếp này vậy??
Chưa đầy ba giây suy nghĩ, Trịnh Thư Mỹ phủ nhận ngay:
“Không có, tớ và đàn anh Tạ cũng chỉ là quan hệ như các cậu, đàn anh cùng trường”
Mắt Tống Tuệ Nhi liền sáng lên:
“Thật không??”
“Thật”
“Vậy thì tốt quá, vậy bọn tớ đi trước, hôm đó cậu nhớ đến nhé”
“Tớ biết rồi"
Dạ Lý Huyền đợi đám ong bướm hồ hởi lượn khỏi, liền đanh mặt trách móc:
“Sao lại không có, hai người rõ ràng có cái gì đó, mà cho dù là không có cậu cũng nên trả là là có, biết chưa??”
Trịnh Thư Mỹ biết tật xấu của Dạ Lý Huyền, nhưng vẫn cười cười vờ hỏi:
“Tại sao?”
Dạ Lý Huyền đánh mặt về phía mấy người vừa đi:
“Tớ chướng mắt bọn họ”
- Tớ chướng mắt Tạ Tần
Trịnh Thư Mỹ sống lại một đời dù đã nghĩ thông cả rồi nhưng có vài chuyện vốn đã là chấp niệm khó bỏ
Một là Thừa Hàn Triết vừa yêu vừa hận..
Và hai là Tạ Tần, người luôn giành chén cơm với mình
…..
Tiếng nhạc xập xình lớn đến nỗi, cuối con phố vẫn còn nghe được, Trịnh Thư Mỹ quá quen với nơi này, NightClub, địa bàn của Thừa Hàn Triết
Trịnh Thư Mỹ đứng trước cửa nhìn vào trong, cách bày trí so với trí nhớ của cô cũng không khác gì mấy, cô thở dài rồi đẩy cửa tiến vào
“Thư Mỹ, bên này, bên này nè”
Trịnh Thư Mỹ theo tiếng gọi bước về hướng đó, mọi người gần như đã đến đông đủ, cô cũng chầm chậm ngồi vào vị trí của mình
“Xin lỗi cậu, tớ không nghĩ Hàn Triết lại chọn chỗ này để tổ chức tiệc, tớ không nhắn trước để cậu chuẩn bị, thành thật xin lỗi Thư Mỹ, cậu đừng giận tớ nhé”
“Không sao, dù ở đâu với tớ cũng vậy thôi, mọi người cứ vui vẻ đi, đừng để ý tớ”
“Được, được..”
Trịnh Thư Mỹ biết tỏng buổi tiệc hôm nay sẽ chiều theo ý Thừa Thiếu Gia, chỉ là Trịnh Thư Mỹ vẫn sẽ ăn mặc như thế
Mà đám nhóc này, cố tình không báo trước để cho cô bẻ mặt đây mà, chiêu trò cũ rít thế này Trịnh Thư Mỹ còn lạ gì nữa
Mục đích Trịnh Thư Mỹ đến đây là để xác nhận lại vấn đề của mình, cô muốn gặp Thừa Hàn Triết để xem phản ứng hôm đó của cô rốt cuộc có phải nguyên do vì hắn ta hay không
Mà nếu phải, một đời này Trịnh Thư Mỹ cũng không thể trốn Thừa Hàn Triết mãi được, cô phải tìm cách giải quyết
Trịnh Thư Mỹ hôm nay vẫn như mọi ngày, cô không trang điểm, tóc buộc đuôi ngựa, trên người chỉ áo phông quần jean đơn giản như thường ngày cô đến lớp, giữa không khí ồn ào náo niệt hoa lệ này
Trịnh Thư Mỹ hoàn hảo trở thành ruồi muỗi, vo ve ở nơi chẳng ai nhìn thấy được
“Hàn Triết không đến sao? Chẳng phải cậu ấy muốn tổ chức ở đây nên chúng ta mới đến hả? Cậu ấy đâu?”
“Tớ không biết, nếu hôm nay Hàn Triết không đến, tớ nhất định sẽ mắng hội trưởng một trận đấy, tớ đã thức rất sớm để trang điểm chọn quần áo vậy mà..”
“Còn đàn anh Tạ đâu? Anh ấy nói sẽ sắp xếp mà, anh ấy cũng không thường thất hẹn đâu sao lại không thấy nhỉ?”
“Có khi nào cả hai mỹ nam của khoa chúng ta đều không đến không? Vậy thì chúng ta đến đây ý nghĩa gì nữa, tớ còn khoe với bạn khoa mình toàn mỹ nam, còn định sẽ chụp ảnh cùng họ nên mới chuẩn bị vậy mà, tớ lấy gì post lên mạng cho bạn tớ thấy đây.!!!”
Trịnh Thư Mỹ ngồi trong gốc tối hớp một ngụm nước suối nhoẻn miệng cười
Thừa Hàn Triết bị bệnh thiếu gia rất nặng, hắn chắc chắn sẽ đến, còn đến cuối cùng để trở thành nhân vật quan trọng nhất..
Còn Tạ Tần..
Trịnh Thư Mỹ không biết gì về con người này
Quả đúng như Trịnh Thư Mỹ nghĩ, khi đám ong bướm đứng ngồi không yên định bụng sẽ bỏ cuộc thì bóng dáng Thừa Thiếu Gia thoán ẩn hiện từ xa lững thững đi đến
“Hàn Triết, Hàn Triết kìa”
“Hàn Triết, ở đây, ở đây nè”
Nghe tiếng gọi, Trịnh Thư Mỹ theo quán tính quay đầu tìm, nơi lồng ngực lại bắt đầu nóng lên, cô nắm chặt vạt áo của mình cố gắng chịu đựng
“Tôi có chút việc nên đến muộn, không lỡ thời gian của mọi người chứ?”
“Không có, tụi tớ cũng mới đến thôi, đây đây, cậu lại đây ngồi với tớ nè..”
“Không, bên đó gần máy lạnh dễ bị cảm, cậu ngồi đây sẽ dễ chịu hơn, đến đây..”
Người trước gọi, người sau mời, Trịnh Thư Mỹ dù ngồi trong góc khuất nhưng hai chữ Hàn Triết không một phút giây nào rời khỏi tai cô được
Y như Trịnh Thư Mỹ dự đoán, so với phản ứng mãnh liệt lúc trước thì hiện tại có vẻ đỡ hơn, cũng có lẽ do Trịnh Thư Mỹ đã chuẩn bị tâm lí trước
Giữa lúc bao người vây quanh, tầm mắt Thừa Hàn Triết lại lướt ngang bóng người nhỏ bé trong góc khuất
Thừa Hàn Triết bỏ qua Trịnh Thư Mỹ, đến bên cạnh vài bạn học bắt mắt, an tĩnh ngồi xuống, tựa hồ nhưng chẳng kết thân với ai
Dáng vẻ không nhiễm bụi trần của một thiếu gia đại gia tộc
Thừa Hàn Triết vừa đến, hiển nhiên trở thành trung tâm, Trịnh Thư Mỹ sắc mặt không tốt thế nào cũng chẳng ai phát hiện, trong club tối thế này chỉ có Thừa Hàn Triết thỉnh thoảng lướt mắt ngang qua cô chưa đầy một giây rồi lại rời đi, nhanh đến nỗi cả bản thân hắn ta còn không phát hiện ra mình từ lúc nào đã bắt đầu chú ý đến Trịnh Thư Mỹ
Mãi đến khi mọi người đã vào tiệc, Trịnh Thư Mỹ cơ hồ mới dễ chịu đôi chút, không ai chú ý đến cô, Thừa Hàn Triết cũng không, hắn ta vẫn như đời trước, là trung tâm của mọi người, cô vẫn chính là dấu chấm đen dùng cả cuộc đời để phấn đấu trở thành dấu phẩy
Đến khi hơi thở đã ổn định, Trịnh Thư Mỹ mới hiểu ra, đây có lẽ là di chứng cho việc cô đột nhiên trọng sinh, kí ức đau đớn kia bài xích với cơ thể thuần khiết này, có lẽ cơ thể của đứa trẻ 18 vô ưu vô lo so với người phụ nữ 27 tuổi mất hết tất cả, là một đại gánh nặng mà Trịnh Thư Mỹ bắt buộc phải chịu đựng
Việc Trịnh Thư Mỹ sống lại đã là chuyện nghịch thiên, ông trời không cho cô quên đi mà bắt cô mang theo kí ức đau khổ đó, hẳn là sự trừng phạt cho kẻ ác như cô
“Ơ kìa, đó chẳng phải bạn học Trịnh hay sao? Thảo nào cứ thấy quen mắt mà nhìn mãi chẳng ra”
Giọng nam vừa thốt lên, bao ánh nhìn lập tức hướng về Trịnh Thư Mỹ, cô vốn định tìm cách chuồn về, nào ngờ đâu chưa kịp đi đã bị điểm mặt ngay tại chỗ
Trịnh Thư Mỹ đi không được, ở cũng không xong, khi những ánh lắt hướng về cô, cô lại bất tri bất giác nhìn về phía Thừa Hàn Triết, khoảng khắc hai người chạm mắt nhau, trái tim Trịnh Thư Mỹ như bị ai bóp mạnh một cái, đau thấu trời xanh
Thế nhưng Trịnh Thư Mỹ bề ngoài vẫn là bộ mặt bình thản, cô đã quá quen với việc giả vờ, cô gật đầu với chàng trai béo ụ vừa nhắc đến tên mình đáp lễ lấy lệ, người kia lại mắt để trên chân mày, nhiệt tình đến mức khiến người khác chán ghét
Hắn ta hình như có chút say, thân hình béo ụ đứng lên chỉ về phía Trịnh Thư Mỹ oan oan:
“Thư Mỹ này nhé, các cậu có biết vì sao cô ấy học ở đây không?”
Mọi người có mặt khe khẽ lắc đầu, đối với Thừa Hàn Triết hay Tạ Tần họ còn có hứng thú, một Trịnh Thư Mỹ tầm thường ấy thì nghĩa lí gì
Nhưng chốn đông người cũng không tiện làm không khí mất vui, một số người hùa theo hỏi:
“Cậu không nói sao biết được”
Tên mập hắng giọng, đôi mắt lim dim vì say của hắn lọt vào mắt Trịnh Thư Mỹ trông như con lợn béo ụ biết nói, vừa ục ịch vừa buồn nôn, cô biết hắn ta sắp nói gì
“Cô ấy vì Thừa đại thiếu gia đó nha”
Cô gái này là Tống Tuệ Nhi, là con gái duy nhất của Tống Hoành, ông lớn ngành xây dựng, đời trước của cô tiểu thư này ấy vậy mà khá thảm, lần cuối cùng Trịnh Thư Mỹ gặp Tống Tuệ Nhi là lúc cô ta đã tan nhà nát cửa
Số cổ phần cuối cùng bị bán ra để trả nợ xấu cho tập đoàn Tống Thị, Trịnh Thư Mỹ vẫn không giành được mà an ổn vào tay Tạ Tần
Trịnh Thư Mỹ nhớ lúc cô đến công ty xây dựng Tống Thị, cô gái mang vẻ ngây thơ đáng yêu này đã ngồi ngơ ngơ ngác ngác trong văn phòng Tổng giám đốc, gương mặt rất thiện cảm ấy vậy mà khi nhìn thấy Trịnh Thư Mỹ lại mang vẻ vô hồn, tuyệt vọng của một người dường như mất hết tất cả
Mà Trịnh Thư Mỹ là người chứng kiến, và cũng chẳng thể ngờ cô của sau này lại mang đang vẻ tương tự
Trịnh Thư Mỹ đến tận bây giờ vẫn còn nhớ như in câu hỏi Tống Tuệ Nhi đặt cho mình trong lần gặp mặt đó, Tống Tuệ Nhi hỏi:
“Cô Trịnh, nếu một ngày cô phát hiện ra, người cô nghĩ rằng yêu nhất lại ghét cô nhất, người cô cho là ghét cô nhất lại yêu cô nhất…
Cô sẽ làm gì?”
Trịnh Thư Mỹ đáp: “Tôi làm theo trái tim mình”
Tống Tuệ Nhi vừa cười vừa gật đầu lẩm bẩm:
“Phải, làm theo trái tim, làm theo trái tim…"
Trước khi Trịnh Thư Mỹ rời khỏi, Tống Tuệ Nhi còn đưa Trịnh Thư Mỹ bốn con số, nói là hãy tìm nó, cô ấy dành cho Trịnh Thư Mỹ một món quà, Trịnh Thư Mỹ lúc đó chẳng quan tâm gì món quà của tiểu thư Tống Gia sa cơ lỡ vận này nên chẳng mấy quan tâm
Mãi đến một tuần sau, truyền thông đưa tin con gái duy nhất của tập đoàn xây dựng Tống Thị tự tử tại nhà riêng, không để lại bất kì di chúc nào, cứ thế im lặng rời khỏi cõi đời này
Giờ nghĩ lại, Tống Tuệ Nhi và Trịnh Thư Mỹ kết cục không khác nhau là mấy, lại nhìn cô tiểu thư đáng yêu vô lo vô nghĩ trước mặt, người vốn vô cảm như Trịnh Thư Mỹ lại dâng lên một cỗ chua xót không thể nói thành lời
Cỗ chua xót với người đồng cảnh ngộ..
“Tớ muốn hỏi cậu một chuyện, không biết có tiện hay không?”
Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ Tống Tuệ Nhi kéo Trịnh Thư Mỹ về hiện thực, cô thoáng giật mình rồi gật đầu:
“Cậu hỏi đi”
Dạ Lý Huyền dù cắm đầu vào smartphone nhưng vẫn không quên nghiêng đầu theo dõi câu chuyện, cô nàng nghe Tống yểu điệu dảnh giọng hỏi:
“Cậu và đàn anh Tạ, có phải…”
Lại là Tạ Tần..!!
Trịnh Thư Mỹ cô mắc nghiệp gì với Tạ Tần của kiếp này vậy??
Chưa đầy ba giây suy nghĩ, Trịnh Thư Mỹ phủ nhận ngay:
“Không có, tớ và đàn anh Tạ cũng chỉ là quan hệ như các cậu, đàn anh cùng trường”
Mắt Tống Tuệ Nhi liền sáng lên:
“Thật không??”
“Thật”
“Vậy thì tốt quá, vậy bọn tớ đi trước, hôm đó cậu nhớ đến nhé”
“Tớ biết rồi"
Dạ Lý Huyền đợi đám ong bướm hồ hởi lượn khỏi, liền đanh mặt trách móc:
“Sao lại không có, hai người rõ ràng có cái gì đó, mà cho dù là không có cậu cũng nên trả là là có, biết chưa??”
Trịnh Thư Mỹ biết tật xấu của Dạ Lý Huyền, nhưng vẫn cười cười vờ hỏi:
“Tại sao?”
Dạ Lý Huyền đánh mặt về phía mấy người vừa đi:
“Tớ chướng mắt bọn họ”
- Tớ chướng mắt Tạ Tần
Trịnh Thư Mỹ sống lại một đời dù đã nghĩ thông cả rồi nhưng có vài chuyện vốn đã là chấp niệm khó bỏ
Một là Thừa Hàn Triết vừa yêu vừa hận..
Và hai là Tạ Tần, người luôn giành chén cơm với mình
…..
Tiếng nhạc xập xình lớn đến nỗi, cuối con phố vẫn còn nghe được, Trịnh Thư Mỹ quá quen với nơi này, NightClub, địa bàn của Thừa Hàn Triết
Trịnh Thư Mỹ đứng trước cửa nhìn vào trong, cách bày trí so với trí nhớ của cô cũng không khác gì mấy, cô thở dài rồi đẩy cửa tiến vào
“Thư Mỹ, bên này, bên này nè”
Trịnh Thư Mỹ theo tiếng gọi bước về hướng đó, mọi người gần như đã đến đông đủ, cô cũng chầm chậm ngồi vào vị trí của mình
“Xin lỗi cậu, tớ không nghĩ Hàn Triết lại chọn chỗ này để tổ chức tiệc, tớ không nhắn trước để cậu chuẩn bị, thành thật xin lỗi Thư Mỹ, cậu đừng giận tớ nhé”
“Không sao, dù ở đâu với tớ cũng vậy thôi, mọi người cứ vui vẻ đi, đừng để ý tớ”
“Được, được..”
Trịnh Thư Mỹ biết tỏng buổi tiệc hôm nay sẽ chiều theo ý Thừa Thiếu Gia, chỉ là Trịnh Thư Mỹ vẫn sẽ ăn mặc như thế
Mà đám nhóc này, cố tình không báo trước để cho cô bẻ mặt đây mà, chiêu trò cũ rít thế này Trịnh Thư Mỹ còn lạ gì nữa
Mục đích Trịnh Thư Mỹ đến đây là để xác nhận lại vấn đề của mình, cô muốn gặp Thừa Hàn Triết để xem phản ứng hôm đó của cô rốt cuộc có phải nguyên do vì hắn ta hay không
Mà nếu phải, một đời này Trịnh Thư Mỹ cũng không thể trốn Thừa Hàn Triết mãi được, cô phải tìm cách giải quyết
Trịnh Thư Mỹ hôm nay vẫn như mọi ngày, cô không trang điểm, tóc buộc đuôi ngựa, trên người chỉ áo phông quần jean đơn giản như thường ngày cô đến lớp, giữa không khí ồn ào náo niệt hoa lệ này
Trịnh Thư Mỹ hoàn hảo trở thành ruồi muỗi, vo ve ở nơi chẳng ai nhìn thấy được
“Hàn Triết không đến sao? Chẳng phải cậu ấy muốn tổ chức ở đây nên chúng ta mới đến hả? Cậu ấy đâu?”
“Tớ không biết, nếu hôm nay Hàn Triết không đến, tớ nhất định sẽ mắng hội trưởng một trận đấy, tớ đã thức rất sớm để trang điểm chọn quần áo vậy mà..”
“Còn đàn anh Tạ đâu? Anh ấy nói sẽ sắp xếp mà, anh ấy cũng không thường thất hẹn đâu sao lại không thấy nhỉ?”
“Có khi nào cả hai mỹ nam của khoa chúng ta đều không đến không? Vậy thì chúng ta đến đây ý nghĩa gì nữa, tớ còn khoe với bạn khoa mình toàn mỹ nam, còn định sẽ chụp ảnh cùng họ nên mới chuẩn bị vậy mà, tớ lấy gì post lên mạng cho bạn tớ thấy đây.!!!”
Trịnh Thư Mỹ ngồi trong gốc tối hớp một ngụm nước suối nhoẻn miệng cười
Thừa Hàn Triết bị bệnh thiếu gia rất nặng, hắn chắc chắn sẽ đến, còn đến cuối cùng để trở thành nhân vật quan trọng nhất..
Còn Tạ Tần..
Trịnh Thư Mỹ không biết gì về con người này
Quả đúng như Trịnh Thư Mỹ nghĩ, khi đám ong bướm đứng ngồi không yên định bụng sẽ bỏ cuộc thì bóng dáng Thừa Thiếu Gia thoán ẩn hiện từ xa lững thững đi đến
“Hàn Triết, Hàn Triết kìa”
“Hàn Triết, ở đây, ở đây nè”
Nghe tiếng gọi, Trịnh Thư Mỹ theo quán tính quay đầu tìm, nơi lồng ngực lại bắt đầu nóng lên, cô nắm chặt vạt áo của mình cố gắng chịu đựng
“Tôi có chút việc nên đến muộn, không lỡ thời gian của mọi người chứ?”
“Không có, tụi tớ cũng mới đến thôi, đây đây, cậu lại đây ngồi với tớ nè..”
“Không, bên đó gần máy lạnh dễ bị cảm, cậu ngồi đây sẽ dễ chịu hơn, đến đây..”
Người trước gọi, người sau mời, Trịnh Thư Mỹ dù ngồi trong góc khuất nhưng hai chữ Hàn Triết không một phút giây nào rời khỏi tai cô được
Y như Trịnh Thư Mỹ dự đoán, so với phản ứng mãnh liệt lúc trước thì hiện tại có vẻ đỡ hơn, cũng có lẽ do Trịnh Thư Mỹ đã chuẩn bị tâm lí trước
Giữa lúc bao người vây quanh, tầm mắt Thừa Hàn Triết lại lướt ngang bóng người nhỏ bé trong góc khuất
Thừa Hàn Triết bỏ qua Trịnh Thư Mỹ, đến bên cạnh vài bạn học bắt mắt, an tĩnh ngồi xuống, tựa hồ nhưng chẳng kết thân với ai
Dáng vẻ không nhiễm bụi trần của một thiếu gia đại gia tộc
Thừa Hàn Triết vừa đến, hiển nhiên trở thành trung tâm, Trịnh Thư Mỹ sắc mặt không tốt thế nào cũng chẳng ai phát hiện, trong club tối thế này chỉ có Thừa Hàn Triết thỉnh thoảng lướt mắt ngang qua cô chưa đầy một giây rồi lại rời đi, nhanh đến nỗi cả bản thân hắn ta còn không phát hiện ra mình từ lúc nào đã bắt đầu chú ý đến Trịnh Thư Mỹ
Mãi đến khi mọi người đã vào tiệc, Trịnh Thư Mỹ cơ hồ mới dễ chịu đôi chút, không ai chú ý đến cô, Thừa Hàn Triết cũng không, hắn ta vẫn như đời trước, là trung tâm của mọi người, cô vẫn chính là dấu chấm đen dùng cả cuộc đời để phấn đấu trở thành dấu phẩy
Đến khi hơi thở đã ổn định, Trịnh Thư Mỹ mới hiểu ra, đây có lẽ là di chứng cho việc cô đột nhiên trọng sinh, kí ức đau đớn kia bài xích với cơ thể thuần khiết này, có lẽ cơ thể của đứa trẻ 18 vô ưu vô lo so với người phụ nữ 27 tuổi mất hết tất cả, là một đại gánh nặng mà Trịnh Thư Mỹ bắt buộc phải chịu đựng
Việc Trịnh Thư Mỹ sống lại đã là chuyện nghịch thiên, ông trời không cho cô quên đi mà bắt cô mang theo kí ức đau khổ đó, hẳn là sự trừng phạt cho kẻ ác như cô
“Ơ kìa, đó chẳng phải bạn học Trịnh hay sao? Thảo nào cứ thấy quen mắt mà nhìn mãi chẳng ra”
Giọng nam vừa thốt lên, bao ánh nhìn lập tức hướng về Trịnh Thư Mỹ, cô vốn định tìm cách chuồn về, nào ngờ đâu chưa kịp đi đã bị điểm mặt ngay tại chỗ
Trịnh Thư Mỹ đi không được, ở cũng không xong, khi những ánh lắt hướng về cô, cô lại bất tri bất giác nhìn về phía Thừa Hàn Triết, khoảng khắc hai người chạm mắt nhau, trái tim Trịnh Thư Mỹ như bị ai bóp mạnh một cái, đau thấu trời xanh
Thế nhưng Trịnh Thư Mỹ bề ngoài vẫn là bộ mặt bình thản, cô đã quá quen với việc giả vờ, cô gật đầu với chàng trai béo ụ vừa nhắc đến tên mình đáp lễ lấy lệ, người kia lại mắt để trên chân mày, nhiệt tình đến mức khiến người khác chán ghét
Hắn ta hình như có chút say, thân hình béo ụ đứng lên chỉ về phía Trịnh Thư Mỹ oan oan:
“Thư Mỹ này nhé, các cậu có biết vì sao cô ấy học ở đây không?”
Mọi người có mặt khe khẽ lắc đầu, đối với Thừa Hàn Triết hay Tạ Tần họ còn có hứng thú, một Trịnh Thư Mỹ tầm thường ấy thì nghĩa lí gì
Nhưng chốn đông người cũng không tiện làm không khí mất vui, một số người hùa theo hỏi:
“Cậu không nói sao biết được”
Tên mập hắng giọng, đôi mắt lim dim vì say của hắn lọt vào mắt Trịnh Thư Mỹ trông như con lợn béo ụ biết nói, vừa ục ịch vừa buồn nôn, cô biết hắn ta sắp nói gì
“Cô ấy vì Thừa đại thiếu gia đó nha”