Chương : 4
Edit: Sa
[11] – Xấu hổ
Kể từ khi nhận được hoa và thư “vô cùng có cảm giác nghi thức” (?) của 187, vậy là vị đồng chí xuất sắc ấy trở thành bạn trai của tôi.
Chúng tôi xác định quan hệ chưa tới hai ngày thì 187 lại hẹn tôi đi xem phim.
Vì khi tôi viết câu chuyện này thì đã cách lúc chúng tôi mới quen nhau gần một năm rồi nên tôi không nhớ rõ hôm ấy chúng tôi đã xem phim gì, chỉ nhớ khi ấy đang là dịp tết, có rất nhiều phim lớn ra rạp.
Tôi chọn bộ quần áo mùa đông xinh đẹp, trang điểm xinh đẹp, chuẩn bị tỉ mỉ rồi mới đi hẹn hò. Rạp chiếu phim ở trong trung tâm thương mại gần nhà tôi, cũng là trung tâm thương mại mà chúng tôi thường xuyên hẹn hò nhất.
Đồng chí 187 luôn làm việc ở biên cương kể từ khi tốt nghiệp, chỉ mới được điều về thành phố tôi sống chưa tới một năm, hơn nữa mạng lưới quan hệ của vị đồng chí này khá nhỏ, trừ một số đồng nghiệp cùng đơn vị và mấy người bạn cùng phòng hồi đại học (những người này đã được điều đến những đơn vị đóng quân ở các địa phương khác, không có ai ở thành phố của chúng tôi) thì anh không chơi thân với cả, doanh trại quản lý cực kỳ nghiêm khắc đối với quân lính còn độc thân, do đó bình thường nếu không có việc gì thì anh sẽ không ra khỏi doanh trại.
Vì vậy tôi hoàn toàn hiểu được tại sao lần nào hẹn tôi đi chơi, 187 đều sắp xếp hoạt động giống nhau như đúc: không ăn cơm thì cũng là xem phim, địa điểm là quanh khu vực nhà tôi.
Không phải vì anh lười đi xa, cũng không phải vì anh không muốn suy nghĩ mà là vì đồng chí này chỉ muốn tôi đi lại tiện lợi, hoàn toàn không quan tâm đến những nơi thú vị của thành phố này.
Lái xa quá rồi, quay lại chuyện chính.
Hôm đó, phim chiếu vào buổi tối, tôi căn giờ rồi xách túi đến trung tâm thương mại.
Vẫn như thường lệ, từ xa tôi đã nhìn thấy một bóng dáng cao ngất thẳng tắp cực kỳ bắt mắt.
Tôi đứng từ xa ngắm nhìn, cảm thán cao thật tốt quá, rất dễ nhận ra giữa đám đông, nhất là ở thành phố mà chiều cao trung bình của nam giới là 1m73 thì lại càng dễ tìm thấy đại ca 187.
Nghĩ vậy, tôi thấy hình như mình được hời rồi?
Tôi hơi hồi hộp, trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện đâu đâu, đi tới chào anh, bối rối nói: “Ngại quá, lại để anh chờ rồi.”
187 điềm tĩnh nhìn tôi, hành động đầu tiên là nắm lấy bàn tay không cầm túi xách của tôi, siết chặt: “Sao mặc ít thế, lạnh không?”
Mặt tôi nóng bừng, tuy đã chính thức hẹn hò nhưng tôi vẫn cảm thấy quan hệ “người yêu” chẳng những không làm giảm sự căng thẳng của tôi mỗi khi gặp anh mà còn khiến tôi bối rối nhiều hơn.
Tôi im lặng phút chốc, không rút tay về, lắc đầu nói: “Không lạnh. Em mặc áo khoác mà, sao lạnh được.”
187 nắm tay tôi đi vào thang máy, không hề buông ra, đi thẳng lên tầng bốn.
187 dắt tôi tới rạp chiếu phim, lúc đi ngang qua cửa hàng bán nước ép trái cây thì hỏi: “Em muốn uống gì? Có muốn ăn gì không?”
Tay tôi được anh nắm chặt, tâm trạng đang thấp thỏm nên khi nghe anh hỏi vậy, tôi vô thức trả lời: “Ăn bỏng ngô là được.”
Lúc ấy 187 đã dắt tôi tới trước cửa hàng nước ép, đang chờ mua nước, nghe tôi nói thì vị đại ca này nghiêng đầu nhìn tôi: “Em thích ăn bánh quy gấu trúc mà?”
Tôi: “…”
Anh nói xong, tôi thấy rõ cậu nhân viên bán nước nhìn tôi một cái. Vâng, cậu nhân viên nhìn tôi y như đang nhìn người bị thiểu năng…
Tôi: “…”
Chẳng lẽ vì lần trước xem phim em mua bánh quy gấu trúc nên anh mới nói trước mặt người ngoài ư? Anh cố ý đúng không?
Tôi cạn lời, hết nói nổi.
187 nhoẻn môi cười, bảo nhân viên làm cho ly nước ép thanh long với dứa và nước ép táo. Không bao lâu sau, nước ép được làm xong.
187 đưa ly nước ép thanh long dứa cho tôi (tôi từng nói với anh là tôi thích ăn thanh long), còn mình thì cầm ly nước ép táo.
Tôi nhấp một ngụm, hỏi anh: “Của anh ngon không?”
187 đáp: “Hơi chua.”
Không biết lúc ấy đầu tôi có bị cửa kẹp hay không mà tự dưng đáp lại: “Ớ? Thế anh có muốn nếm thử nước của em không? Ngọt lắm.”
187 nghe xong thì không nói gì mà cầm lấy ly của tôi, cúi đầu ngậm lấy ống hút mà tôi vừa mới uống.
Tôi: …
Tôi kinh hoảng bởi hành động của vị đồng chí này, thầm nghĩ không phải chứ, ở ngay trước mặt em mà anh lại tỏ ra nghiêm trang, mặt không biến sắc, tự nhiên ngậm ống hút của em. Anh có đến cảm nhận của cái ống hút và em không?
187 hớp một ngụm, trả lại ly nước cho tôi, đánh giá: “Của em uống cũng được.”
Tôi: “…” Tôi cứng nhắc nhận lại ly nước, ngơ ngác nhìn chằm chằm cái ống hút hồi lâu.
187: “Sao thế?”
“Ờ…” Tôi lắp bắp, “Nãy em ngậm ống hút rồi.”
187 nhíu mày, “Em uống rồi thì sao?”
Tôi: “Thì… Thì…” Thì sao anh lại uống chứ, thế chẳng phải là ấy ấy gián tiếp ư?
Người tôi nóng như lửa đốt, sắp bốc khói tới nơi, mặt cũng nóng, hồi lâu không nói nổi lời nào.
187 nhìn tôi một lát, cũng không nói gì.
Qua vài giây, anh xoay người quay lại quán nước ép, nói với cậu nhân viên ban nãy: “Làm phiền cho tôi xin thêm cái ống hút.”
Sau đó 187 cầm ống hút mới quay lại. Anh lấy ly nước thanh long của tôi, rút cây ống hút cũ ra ném vào thùng rác rồi cắm cây ống hút mới vào, đưa ly nước lại cho tôi.
Tôi: “…?”
Sắc mặt 187 không tốt lắm nhưng giọng nói vẫn rất hòa nhã, nói với tôi: “Anh xin lỗi. Nếu em để ý, sau này anh sẽ chú ý.”
Tôi bật thốt: “Em không để ý anh uống ống hút của em. Anh hiểu lầm rồi.”
187 nghe vậy thì ngẩn ra, rất chân thành hỏi tôi: “Thế sao em không vui?”
Tôi: “…” Mặt tôi muốn bốc cháy.
Tôi ấp úng hồi lâu: “Em đâu có không vui.”
187 cúi đầu, nhìn thẳng vào tôi, giống như đã hiểu ra.
Anh nói: “Không phải em không vui?”
Tôi: “Ừm.”
“Em ngượng?”
Tôi: “…”
***
[12] – Kiss
Sự kiện ống hút khiến tôi hỗn loạn, mơ mơ màng màng đi theo 187 tới rạp chiếu phim mua vé.
Lúc ấy đã sắp tới thời gian chiếu phim, tôi sợ trễ nên đi vệ sinh xong thì chạy ra. 187 thấy tôi chạy, nhướn mày nói: “Chậm thôi, kẻo ngã.”
Tới chỗ anh, tôi dừng lại, thấy vị đại ca này ôm hộp bỏng ngô. Anh không nói gì, dắt tôi đi vào rạp.
Vào tới rạp, màn hình đang chiếu quảng cáo, tôi nhìn trái ngó phải, đang đi thì đứng lại, mượn ánh đèn màn hình để nhìn số ghế trên vé xem tôi và 187 ngồi ở đâu.
187 cũng dừng lại, “Em đang nhìn gì thế?”
Đèn trên màn hình cứ chớp nhá chớp nhá, tôi không thấy rõ số ghế, nheo mắt giơ vé lên, đáp: “Tìm chỗ ngồi, không thấy rõ…”
187: “Ghế 7 và 8 hàng 9.”
Tôi: “…”
Tốt lắm, trí nhớ của đồng chí quả là số một thế giới.
Tôi nhăn mũi, lẳng lặng cất vé, đi theo 187 về chỗ ngồi. Vé là do 187 mua, không biết vì những hàng trước khó xem phim hay vì nguyên nhân gì mà anh chọn hàng cuối. Tới chỗ ngồi, anh đặt ly nước vào chỗ để nước trên ghế rồi giữ ghế giúp tôi.
Tôi vội nói: “Cảm ơn anh” rồi vui vẻ ngồi xuống.
187 nhìn tôi, cực kỳ tự nhiên véo má tôi rồi cực kỳ tự nhiên thu tay về.
Trước khi viết chương này thì tôi quên mất bộ phim hôm đó chúng tôi xem là gì, nhưng viết đến đây thì tôi nhớ ra rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, thời gian đó phim Transformers: Bumblebee đang hot, nếu không có bất ngờ gì thì hôm ấy tôi và 187 xem bộ phim này.
Phim bắt đầu chiếu, mở đầu là cảnh các robots đang chiến đấu.
Đồng chí 187 vẫn như bình thường, vừa xem phim vừa đút bỏng ngô cho tôi ăn.
Ban đầu tôi rất ngượng ngùng, nhưng vì phim hay quá nên sự chú ý của tôi đã chuyển hết lên màn hình, kết quả là trong mấy chục phút đầu tiên, tôi vừa chăm chú xem phim vừa thỉnh thoảng há miệng ăn bỏng ngô do vị đại ca ngồi bên cạnh đút cho. Xem phim, há miệng, không nhìn sang bên cạnh.
Thế là vừa xem vừa ăn một lúc lâu, tới giữa phim. Tôi đang xem chăm chú thì bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy vị đại ca bên cạnh giơ tay qua chỗ mình. Tôi tưởng là anh đút bỏng ngô, không nghĩ nhiều, vẫn xem phim, há miệng ra chờ anh bỏ bỏng ngô vào miệng mình. Song, lần này anh không làm theo dự đoán của tôi. Tôi mở miệng hồi lâu mà vẫn không thấy bỏng ngô đâu cả, thoáng ngớ người, còn chưa kịp suy nghĩ thì một bàn tay đã nắm cằm tôi. Tôi ngơ ngác, rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó sai sai. Rạp phim tối thui… Hàng ghế cuối cùng… Ơ…
Trong lúc tôi đang ngổn ngang suy nghĩ, 187 đã nghiêng người tới gần tôi. Anh nâng cằm tôi lên, cúi đầu, ghé sát, toàn bộ quá trình không hề thô lỗ nhưng có thể dùng từ “gọn ghẽ”, “nước chảy mây trôi” để hình dung.
Tôi mở to mắt, hồi hộp suýt nín thở.
Ở hàng ghế cuối cùng trong rạp chiếu phim tối thui, dưới ánh mắt hoảng hốt và khó tin của tôi, đồng chí 187 chuẩn xác đặt nụ hôn đầu tiên lên môi tôi.
Tôi:?
Tôi: …
Tôi:!!!
Không biết là vì biểu cảm của tôi quá mức kinh hãi hay vì lương tâm trỗi dậy mà nụ hôn đầu tiên của chúng tôi rất nhẹ, 187 chỉ đặt môi anh lên môi tôi vài giây rồi rời đi.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi ngây như phỗng, nhìn anh chằm chằm, toàn thân chìm trong nỗi khiếp sợ.
Anh thì đối lập hoàn toàn với tôi, ung dung nhìn tôi.
Tôi: “…”
Tôi cố gắng lắm mới cử động được lưỡi, lắp ba lắp bắp: “Sao tự dưng lại…”
187 không nói gì. Anh cẩn thận nhìn tôi một lát rồi lại cúi đầu hôn tôi.
Tôi: “…?”
Anh lại hôn tiếp lần ba.
Tôi: “…???”
Tôi đã hoàn toàn mất nhận thức.
Bấy giờ, anh mới tự nhiên đáp lại tôi: “Em xem phim nhập tâm quá, không thèm nhìn anh lấy một cái.”
[11] – Xấu hổ
Kể từ khi nhận được hoa và thư “vô cùng có cảm giác nghi thức” (?) của 187, vậy là vị đồng chí xuất sắc ấy trở thành bạn trai của tôi.
Chúng tôi xác định quan hệ chưa tới hai ngày thì 187 lại hẹn tôi đi xem phim.
Vì khi tôi viết câu chuyện này thì đã cách lúc chúng tôi mới quen nhau gần một năm rồi nên tôi không nhớ rõ hôm ấy chúng tôi đã xem phim gì, chỉ nhớ khi ấy đang là dịp tết, có rất nhiều phim lớn ra rạp.
Tôi chọn bộ quần áo mùa đông xinh đẹp, trang điểm xinh đẹp, chuẩn bị tỉ mỉ rồi mới đi hẹn hò. Rạp chiếu phim ở trong trung tâm thương mại gần nhà tôi, cũng là trung tâm thương mại mà chúng tôi thường xuyên hẹn hò nhất.
Đồng chí 187 luôn làm việc ở biên cương kể từ khi tốt nghiệp, chỉ mới được điều về thành phố tôi sống chưa tới một năm, hơn nữa mạng lưới quan hệ của vị đồng chí này khá nhỏ, trừ một số đồng nghiệp cùng đơn vị và mấy người bạn cùng phòng hồi đại học (những người này đã được điều đến những đơn vị đóng quân ở các địa phương khác, không có ai ở thành phố của chúng tôi) thì anh không chơi thân với cả, doanh trại quản lý cực kỳ nghiêm khắc đối với quân lính còn độc thân, do đó bình thường nếu không có việc gì thì anh sẽ không ra khỏi doanh trại.
Vì vậy tôi hoàn toàn hiểu được tại sao lần nào hẹn tôi đi chơi, 187 đều sắp xếp hoạt động giống nhau như đúc: không ăn cơm thì cũng là xem phim, địa điểm là quanh khu vực nhà tôi.
Không phải vì anh lười đi xa, cũng không phải vì anh không muốn suy nghĩ mà là vì đồng chí này chỉ muốn tôi đi lại tiện lợi, hoàn toàn không quan tâm đến những nơi thú vị của thành phố này.
Lái xa quá rồi, quay lại chuyện chính.
Hôm đó, phim chiếu vào buổi tối, tôi căn giờ rồi xách túi đến trung tâm thương mại.
Vẫn như thường lệ, từ xa tôi đã nhìn thấy một bóng dáng cao ngất thẳng tắp cực kỳ bắt mắt.
Tôi đứng từ xa ngắm nhìn, cảm thán cao thật tốt quá, rất dễ nhận ra giữa đám đông, nhất là ở thành phố mà chiều cao trung bình của nam giới là 1m73 thì lại càng dễ tìm thấy đại ca 187.
Nghĩ vậy, tôi thấy hình như mình được hời rồi?
Tôi hơi hồi hộp, trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện đâu đâu, đi tới chào anh, bối rối nói: “Ngại quá, lại để anh chờ rồi.”
187 điềm tĩnh nhìn tôi, hành động đầu tiên là nắm lấy bàn tay không cầm túi xách của tôi, siết chặt: “Sao mặc ít thế, lạnh không?”
Mặt tôi nóng bừng, tuy đã chính thức hẹn hò nhưng tôi vẫn cảm thấy quan hệ “người yêu” chẳng những không làm giảm sự căng thẳng của tôi mỗi khi gặp anh mà còn khiến tôi bối rối nhiều hơn.
Tôi im lặng phút chốc, không rút tay về, lắc đầu nói: “Không lạnh. Em mặc áo khoác mà, sao lạnh được.”
187 nắm tay tôi đi vào thang máy, không hề buông ra, đi thẳng lên tầng bốn.
187 dắt tôi tới rạp chiếu phim, lúc đi ngang qua cửa hàng bán nước ép trái cây thì hỏi: “Em muốn uống gì? Có muốn ăn gì không?”
Tay tôi được anh nắm chặt, tâm trạng đang thấp thỏm nên khi nghe anh hỏi vậy, tôi vô thức trả lời: “Ăn bỏng ngô là được.”
Lúc ấy 187 đã dắt tôi tới trước cửa hàng nước ép, đang chờ mua nước, nghe tôi nói thì vị đại ca này nghiêng đầu nhìn tôi: “Em thích ăn bánh quy gấu trúc mà?”
Tôi: “…”
Anh nói xong, tôi thấy rõ cậu nhân viên bán nước nhìn tôi một cái. Vâng, cậu nhân viên nhìn tôi y như đang nhìn người bị thiểu năng…
Tôi: “…”
Chẳng lẽ vì lần trước xem phim em mua bánh quy gấu trúc nên anh mới nói trước mặt người ngoài ư? Anh cố ý đúng không?
Tôi cạn lời, hết nói nổi.
187 nhoẻn môi cười, bảo nhân viên làm cho ly nước ép thanh long với dứa và nước ép táo. Không bao lâu sau, nước ép được làm xong.
187 đưa ly nước ép thanh long dứa cho tôi (tôi từng nói với anh là tôi thích ăn thanh long), còn mình thì cầm ly nước ép táo.
Tôi nhấp một ngụm, hỏi anh: “Của anh ngon không?”
187 đáp: “Hơi chua.”
Không biết lúc ấy đầu tôi có bị cửa kẹp hay không mà tự dưng đáp lại: “Ớ? Thế anh có muốn nếm thử nước của em không? Ngọt lắm.”
187 nghe xong thì không nói gì mà cầm lấy ly của tôi, cúi đầu ngậm lấy ống hút mà tôi vừa mới uống.
Tôi: …
Tôi kinh hoảng bởi hành động của vị đồng chí này, thầm nghĩ không phải chứ, ở ngay trước mặt em mà anh lại tỏ ra nghiêm trang, mặt không biến sắc, tự nhiên ngậm ống hút của em. Anh có đến cảm nhận của cái ống hút và em không?
187 hớp một ngụm, trả lại ly nước cho tôi, đánh giá: “Của em uống cũng được.”
Tôi: “…” Tôi cứng nhắc nhận lại ly nước, ngơ ngác nhìn chằm chằm cái ống hút hồi lâu.
187: “Sao thế?”
“Ờ…” Tôi lắp bắp, “Nãy em ngậm ống hút rồi.”
187 nhíu mày, “Em uống rồi thì sao?”
Tôi: “Thì… Thì…” Thì sao anh lại uống chứ, thế chẳng phải là ấy ấy gián tiếp ư?
Người tôi nóng như lửa đốt, sắp bốc khói tới nơi, mặt cũng nóng, hồi lâu không nói nổi lời nào.
187 nhìn tôi một lát, cũng không nói gì.
Qua vài giây, anh xoay người quay lại quán nước ép, nói với cậu nhân viên ban nãy: “Làm phiền cho tôi xin thêm cái ống hút.”
Sau đó 187 cầm ống hút mới quay lại. Anh lấy ly nước thanh long của tôi, rút cây ống hút cũ ra ném vào thùng rác rồi cắm cây ống hút mới vào, đưa ly nước lại cho tôi.
Tôi: “…?”
Sắc mặt 187 không tốt lắm nhưng giọng nói vẫn rất hòa nhã, nói với tôi: “Anh xin lỗi. Nếu em để ý, sau này anh sẽ chú ý.”
Tôi bật thốt: “Em không để ý anh uống ống hút của em. Anh hiểu lầm rồi.”
187 nghe vậy thì ngẩn ra, rất chân thành hỏi tôi: “Thế sao em không vui?”
Tôi: “…” Mặt tôi muốn bốc cháy.
Tôi ấp úng hồi lâu: “Em đâu có không vui.”
187 cúi đầu, nhìn thẳng vào tôi, giống như đã hiểu ra.
Anh nói: “Không phải em không vui?”
Tôi: “Ừm.”
“Em ngượng?”
Tôi: “…”
***
[12] – Kiss
Sự kiện ống hút khiến tôi hỗn loạn, mơ mơ màng màng đi theo 187 tới rạp chiếu phim mua vé.
Lúc ấy đã sắp tới thời gian chiếu phim, tôi sợ trễ nên đi vệ sinh xong thì chạy ra. 187 thấy tôi chạy, nhướn mày nói: “Chậm thôi, kẻo ngã.”
Tới chỗ anh, tôi dừng lại, thấy vị đại ca này ôm hộp bỏng ngô. Anh không nói gì, dắt tôi đi vào rạp.
Vào tới rạp, màn hình đang chiếu quảng cáo, tôi nhìn trái ngó phải, đang đi thì đứng lại, mượn ánh đèn màn hình để nhìn số ghế trên vé xem tôi và 187 ngồi ở đâu.
187 cũng dừng lại, “Em đang nhìn gì thế?”
Đèn trên màn hình cứ chớp nhá chớp nhá, tôi không thấy rõ số ghế, nheo mắt giơ vé lên, đáp: “Tìm chỗ ngồi, không thấy rõ…”
187: “Ghế 7 và 8 hàng 9.”
Tôi: “…”
Tốt lắm, trí nhớ của đồng chí quả là số một thế giới.
Tôi nhăn mũi, lẳng lặng cất vé, đi theo 187 về chỗ ngồi. Vé là do 187 mua, không biết vì những hàng trước khó xem phim hay vì nguyên nhân gì mà anh chọn hàng cuối. Tới chỗ ngồi, anh đặt ly nước vào chỗ để nước trên ghế rồi giữ ghế giúp tôi.
Tôi vội nói: “Cảm ơn anh” rồi vui vẻ ngồi xuống.
187 nhìn tôi, cực kỳ tự nhiên véo má tôi rồi cực kỳ tự nhiên thu tay về.
Trước khi viết chương này thì tôi quên mất bộ phim hôm đó chúng tôi xem là gì, nhưng viết đến đây thì tôi nhớ ra rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, thời gian đó phim Transformers: Bumblebee đang hot, nếu không có bất ngờ gì thì hôm ấy tôi và 187 xem bộ phim này.
Phim bắt đầu chiếu, mở đầu là cảnh các robots đang chiến đấu.
Đồng chí 187 vẫn như bình thường, vừa xem phim vừa đút bỏng ngô cho tôi ăn.
Ban đầu tôi rất ngượng ngùng, nhưng vì phim hay quá nên sự chú ý của tôi đã chuyển hết lên màn hình, kết quả là trong mấy chục phút đầu tiên, tôi vừa chăm chú xem phim vừa thỉnh thoảng há miệng ăn bỏng ngô do vị đại ca ngồi bên cạnh đút cho. Xem phim, há miệng, không nhìn sang bên cạnh.
Thế là vừa xem vừa ăn một lúc lâu, tới giữa phim. Tôi đang xem chăm chú thì bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấy vị đại ca bên cạnh giơ tay qua chỗ mình. Tôi tưởng là anh đút bỏng ngô, không nghĩ nhiều, vẫn xem phim, há miệng ra chờ anh bỏ bỏng ngô vào miệng mình. Song, lần này anh không làm theo dự đoán của tôi. Tôi mở miệng hồi lâu mà vẫn không thấy bỏng ngô đâu cả, thoáng ngớ người, còn chưa kịp suy nghĩ thì một bàn tay đã nắm cằm tôi. Tôi ngơ ngác, rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó sai sai. Rạp phim tối thui… Hàng ghế cuối cùng… Ơ…
Trong lúc tôi đang ngổn ngang suy nghĩ, 187 đã nghiêng người tới gần tôi. Anh nâng cằm tôi lên, cúi đầu, ghé sát, toàn bộ quá trình không hề thô lỗ nhưng có thể dùng từ “gọn ghẽ”, “nước chảy mây trôi” để hình dung.
Tôi mở to mắt, hồi hộp suýt nín thở.
Ở hàng ghế cuối cùng trong rạp chiếu phim tối thui, dưới ánh mắt hoảng hốt và khó tin của tôi, đồng chí 187 chuẩn xác đặt nụ hôn đầu tiên lên môi tôi.
Tôi:?
Tôi: …
Tôi:!!!
Không biết là vì biểu cảm của tôi quá mức kinh hãi hay vì lương tâm trỗi dậy mà nụ hôn đầu tiên của chúng tôi rất nhẹ, 187 chỉ đặt môi anh lên môi tôi vài giây rồi rời đi.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi ngây như phỗng, nhìn anh chằm chằm, toàn thân chìm trong nỗi khiếp sợ.
Anh thì đối lập hoàn toàn với tôi, ung dung nhìn tôi.
Tôi: “…”
Tôi cố gắng lắm mới cử động được lưỡi, lắp ba lắp bắp: “Sao tự dưng lại…”
187 không nói gì. Anh cẩn thận nhìn tôi một lát rồi lại cúi đầu hôn tôi.
Tôi: “…?”
Anh lại hôn tiếp lần ba.
Tôi: “…???”
Tôi đã hoàn toàn mất nhận thức.
Bấy giờ, anh mới tự nhiên đáp lại tôi: “Em xem phim nhập tâm quá, không thèm nhìn anh lấy một cái.”