Chương 67: Gia sư
Một tuần sau khi quay về thành phố, Tiểu Nam chuẩn bị bắt đầu cho công việc làm thêm của mình.
Công việc này của cô là Hàn Nhiễm giới thiệu, được chính cô bạn cùng phòng đánh giá là phù hợp với học bá như cô.
Trở về từ phía nam, cả Tiểu Nam và Tạ Vũ đều bận rộn công việc riêng của mình, cô không làm phiền anh chở mà tự mình bắt taxi đến.
Công việc làm thêm của cô là gia sư cho hai đứa trẻ ở ngoại ô thành phố.
Hôm trước đến nhận việc, Tiểu Nam không khỏi choáng ngợp trước tòa biệt thự kiểu Pháp trước mặt. Cô đã từng đến nhà của Tạ Vũ, nhưng căn nhà trước mặt này còn lớn hơn nhiều.
Trong lúc cô còn đang ngỡ ngàng chưa tỉnh táo, người phụ nữ từ trong sân mở cổng bước ra đi đến trước mắt cô. Người phụ nữ nhìn rất trẻ, mặc bộ quần áo đắt tiền, cười đằm thắm chào đón:
“Con là Tiểu Nam đúng không? Mau vào nhà đi.”
Lúc Tiểu Nam vừa ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, có hai đứa bé trai tóc vàng chạy đến ngồi bên cạnh cô. Cả hai đứa nhìn rất giống nhau, từ khuôn mặt cho đến vóc dáng, chiều cao đều tương đồng.
Đứa trẻ mặc chiếc áo phông xanh cười ngây ngô giới thiệu: “Bonjour! Je m’appelle Matteo. Comment vous appelez-vous?” (Xin chào! Tên em là Matteo. Chị tên là gì?)
Tiểu Nam hơi bất ngờ một chút, nhưng vẫn mỉm cười thân thiện đáp lại: “Je m’appelle Nancy.” (Chị là Nancy.) rồi quay sang hỏi đứa bé mặc áo đỏ, “Et vous?” (Còn em?)
“Tu peux m’appeler Frank.” (Chị có thể gọi em là Frank.)
Bên ngoài Tiểu Nam cố tỏ vẻ bình tĩnh giao tiếp với Matteo và Frank, trong lòng sớm đã thở dài. Cô thầm nghĩ, không biết bản thân có nên nhận lời dạy chúng không. Chuyê? t?a?g đọc t?uyệ? [ t ? ù m t ? u y ệ ?.?? ]
Tiếng Pháp cô có biết, nhưng không đến mức thành thạo để giao tiếp lâu dài với mấy đứa trẻ này.
Người phụ nữ từ trong bếp bưng ra một khay nước cam đặt xuống bàn, đưa một ly cho Tiểu Nam. Cô vừa uống vừa lơ đãng nhìn ra khung cảnh ngoài sân qua khung cửa kính.
Căn biệt thự này hệt như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích, bên ngoài mang vẻ đẹp cổ điển với những bức tường màu nâu xám giả gỗ, nhưng bên trong nội thất lại rất tân tiến. Sân sau được trải một lớp cỏ xanh mướt, xung quanh trồng rất nhiều cây gỗ lớn, ngoài ra cô còn chú ý đến đài phun nước nằm giữa rừng hoa hồng xinh đẹp.
Tiểu Nam có cảm giác bản thân đang ở trong một trang viên của quý tộc phương Tây.
Người phụ nữ dường như đoán được suy nghĩ của Tiểu Nam, dịu dàng nói với cô:
“Cô là Văn Nguyệt, mẹ của Matteo và Frank. Hai đứa trẻ này vừa về đây không lâu nên chưa quen được tiếng mẹ đẻ, nhưng mà chúng vẫn có thể hiểu được một ít nên con không cần quá lo lắng đâu.”
Cô hiểu ý Văn Nguyệt nói, điềm đạm trả lời: “Dạ, con cũng biết tiếng Pháp nên chắc là sẽ không gặp nhiều khó khăn trong giao tiếp với chúng đâu ạ.”
Thứ càng khiến cô băn khoăn hơn hai đứa trẻ nói tiếng Pháp chính là tòa biệt thự này. Cho đến tận bây giờ tưởng tượng của cô về người giàu có mới được mở mang hơn trước.
Theo lời kể của Văn Nguyệt, gia đình họ sống nhiều năm ở Paris, ba mẹ con họ mới quay về đây được ba tháng, còn ba của bọn trẻ vẫn ở lại Pháp để làm việc, vài tháng sẽ về thăm mẹ con họ một lần. Bởi vì rào cản ngôn ngữ khá lớn so với ở trường tiểu học, Văn Nguyệt muốn tìm gia sư cho chúng để dạy tiếng cùng với vài kiến thức cơ bản để chúng có thể theo kịp chương trình ở trường quốc tế nhanh nhất.
Sau đó Tiểu Nam và Văn Nguyệt bàn bạc về lịch học và lương theo tháng.
Gia đình giàu có như vậy, chẳng trách tiền lương của cô cao hơn hẳn những chỗ khác. Có được một công việc làm thêm nhẹ nhàng không cần phải dùng đến tay chân nhiều, cũng tốt.
Hôm nay mới là buổi dạy thêm đầu tiên của Tiểu Nam. Đêm hôm trước cô phải thức khá muộn để tìm hiểu chương trình tiểu học ở Pháp để biết được khả năng của Matteo và Frank đang ở đâu, từ đó có giáo trình dạy học cụ thể.
Trường quốc tế của hai đứa bé dạy bằng tiếng Anh là chủ yếu, vậy nên Tiểu Nam sẽ dành phần lớn thời gian dạy tiếng Anh cho chúng, để chúng có thể giao tiếp với thầy cô và các bạn trên trường.
Buổi chiều, ngay khi vừa bước đến Matteo và Frank lập tức chạy ra cửa đón cô vào phòng học.
Một tiết học tiếng Anh cơ bản, chỉ là phần giới thiệu bản thân và một vài câu hỏi đơn giản. Tiểu Nam làm mẫu nói trước: “Hello! My name is Nancy. Nice to meet you.”
Ngay sau phần giới thiệu bằng tiếng Anh là lời giải thích: “Cela signifie ‘Bonjour! Je m’appelle Nancy. Ravi de vous rencontrer.” (Có nghĩa là ‘Xin chào! Chị là Nancy.
Rất vui được gặp em.')
Cặp sinh đôi ngoan ngoãn đọc theo.
Khi buổi học kết thúc cũng là lúc trời chập choạng tối, hoàng hôn buông xuống đỏ rực cả khoảng trời đằng Tây. Tiểu Nam nhìn đồng hồ thấy đã hết giờ liền cho tan học rồi sắp lại sách vở chuẩn bị ra về. Matteo bất ngờ hỏi Tiểu Nam:
“Nancy, quel âge avez-vous?” (Nancy, chị bao nhiêu tuổi?)
Tiểu Nam ngạc nhiên nhìn bé trai tám tuổi trước mặt, đôi mắt màu hổ phách non nớt nhìn cô với vẻ tò mò.
“Mười chín. Comprenez vous?” (Em có hiểu không?)
Matteo cười tít mắt, gật đầu lia lịa.
“Henry a dix-neuf ans aussi.” (Henry cũng 19 tuổi.)
“Henry?”
Đúng lúc Văn Nguyệt mở cửa đi vào, trên người còn đeo tạp dề, tươi cười nói: “Buổi hôm nay con vất vả rồi, hay là xuống dưới ăn bữa tối cùng cô đi hẵng về.”
“Không cần đâu ạ. Như vậy phiền cô quá!” Tiểu Nam khẽ từ chối.
“Phiền gì chứ? Cô đã nấu xong thức ăn hết rồi. Chỉ đợi con xuống ăn thôi.”
Công việc này của cô là Hàn Nhiễm giới thiệu, được chính cô bạn cùng phòng đánh giá là phù hợp với học bá như cô.
Trở về từ phía nam, cả Tiểu Nam và Tạ Vũ đều bận rộn công việc riêng của mình, cô không làm phiền anh chở mà tự mình bắt taxi đến.
Công việc làm thêm của cô là gia sư cho hai đứa trẻ ở ngoại ô thành phố.
Hôm trước đến nhận việc, Tiểu Nam không khỏi choáng ngợp trước tòa biệt thự kiểu Pháp trước mặt. Cô đã từng đến nhà của Tạ Vũ, nhưng căn nhà trước mặt này còn lớn hơn nhiều.
Trong lúc cô còn đang ngỡ ngàng chưa tỉnh táo, người phụ nữ từ trong sân mở cổng bước ra đi đến trước mắt cô. Người phụ nữ nhìn rất trẻ, mặc bộ quần áo đắt tiền, cười đằm thắm chào đón:
“Con là Tiểu Nam đúng không? Mau vào nhà đi.”
Lúc Tiểu Nam vừa ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, có hai đứa bé trai tóc vàng chạy đến ngồi bên cạnh cô. Cả hai đứa nhìn rất giống nhau, từ khuôn mặt cho đến vóc dáng, chiều cao đều tương đồng.
Đứa trẻ mặc chiếc áo phông xanh cười ngây ngô giới thiệu: “Bonjour! Je m’appelle Matteo. Comment vous appelez-vous?” (Xin chào! Tên em là Matteo. Chị tên là gì?)
Tiểu Nam hơi bất ngờ một chút, nhưng vẫn mỉm cười thân thiện đáp lại: “Je m’appelle Nancy.” (Chị là Nancy.) rồi quay sang hỏi đứa bé mặc áo đỏ, “Et vous?” (Còn em?)
“Tu peux m’appeler Frank.” (Chị có thể gọi em là Frank.)
Bên ngoài Tiểu Nam cố tỏ vẻ bình tĩnh giao tiếp với Matteo và Frank, trong lòng sớm đã thở dài. Cô thầm nghĩ, không biết bản thân có nên nhận lời dạy chúng không. Chuyê? t?a?g đọc t?uyệ? [ t ? ù m t ? u y ệ ?.?? ]
Tiếng Pháp cô có biết, nhưng không đến mức thành thạo để giao tiếp lâu dài với mấy đứa trẻ này.
Người phụ nữ từ trong bếp bưng ra một khay nước cam đặt xuống bàn, đưa một ly cho Tiểu Nam. Cô vừa uống vừa lơ đãng nhìn ra khung cảnh ngoài sân qua khung cửa kính.
Căn biệt thự này hệt như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích, bên ngoài mang vẻ đẹp cổ điển với những bức tường màu nâu xám giả gỗ, nhưng bên trong nội thất lại rất tân tiến. Sân sau được trải một lớp cỏ xanh mướt, xung quanh trồng rất nhiều cây gỗ lớn, ngoài ra cô còn chú ý đến đài phun nước nằm giữa rừng hoa hồng xinh đẹp.
Tiểu Nam có cảm giác bản thân đang ở trong một trang viên của quý tộc phương Tây.
Người phụ nữ dường như đoán được suy nghĩ của Tiểu Nam, dịu dàng nói với cô:
“Cô là Văn Nguyệt, mẹ của Matteo và Frank. Hai đứa trẻ này vừa về đây không lâu nên chưa quen được tiếng mẹ đẻ, nhưng mà chúng vẫn có thể hiểu được một ít nên con không cần quá lo lắng đâu.”
Cô hiểu ý Văn Nguyệt nói, điềm đạm trả lời: “Dạ, con cũng biết tiếng Pháp nên chắc là sẽ không gặp nhiều khó khăn trong giao tiếp với chúng đâu ạ.”
Thứ càng khiến cô băn khoăn hơn hai đứa trẻ nói tiếng Pháp chính là tòa biệt thự này. Cho đến tận bây giờ tưởng tượng của cô về người giàu có mới được mở mang hơn trước.
Theo lời kể của Văn Nguyệt, gia đình họ sống nhiều năm ở Paris, ba mẹ con họ mới quay về đây được ba tháng, còn ba của bọn trẻ vẫn ở lại Pháp để làm việc, vài tháng sẽ về thăm mẹ con họ một lần. Bởi vì rào cản ngôn ngữ khá lớn so với ở trường tiểu học, Văn Nguyệt muốn tìm gia sư cho chúng để dạy tiếng cùng với vài kiến thức cơ bản để chúng có thể theo kịp chương trình ở trường quốc tế nhanh nhất.
Sau đó Tiểu Nam và Văn Nguyệt bàn bạc về lịch học và lương theo tháng.
Gia đình giàu có như vậy, chẳng trách tiền lương của cô cao hơn hẳn những chỗ khác. Có được một công việc làm thêm nhẹ nhàng không cần phải dùng đến tay chân nhiều, cũng tốt.
Hôm nay mới là buổi dạy thêm đầu tiên của Tiểu Nam. Đêm hôm trước cô phải thức khá muộn để tìm hiểu chương trình tiểu học ở Pháp để biết được khả năng của Matteo và Frank đang ở đâu, từ đó có giáo trình dạy học cụ thể.
Trường quốc tế của hai đứa bé dạy bằng tiếng Anh là chủ yếu, vậy nên Tiểu Nam sẽ dành phần lớn thời gian dạy tiếng Anh cho chúng, để chúng có thể giao tiếp với thầy cô và các bạn trên trường.
Buổi chiều, ngay khi vừa bước đến Matteo và Frank lập tức chạy ra cửa đón cô vào phòng học.
Một tiết học tiếng Anh cơ bản, chỉ là phần giới thiệu bản thân và một vài câu hỏi đơn giản. Tiểu Nam làm mẫu nói trước: “Hello! My name is Nancy. Nice to meet you.”
Ngay sau phần giới thiệu bằng tiếng Anh là lời giải thích: “Cela signifie ‘Bonjour! Je m’appelle Nancy. Ravi de vous rencontrer.” (Có nghĩa là ‘Xin chào! Chị là Nancy.
Rất vui được gặp em.')
Cặp sinh đôi ngoan ngoãn đọc theo.
Khi buổi học kết thúc cũng là lúc trời chập choạng tối, hoàng hôn buông xuống đỏ rực cả khoảng trời đằng Tây. Tiểu Nam nhìn đồng hồ thấy đã hết giờ liền cho tan học rồi sắp lại sách vở chuẩn bị ra về. Matteo bất ngờ hỏi Tiểu Nam:
“Nancy, quel âge avez-vous?” (Nancy, chị bao nhiêu tuổi?)
Tiểu Nam ngạc nhiên nhìn bé trai tám tuổi trước mặt, đôi mắt màu hổ phách non nớt nhìn cô với vẻ tò mò.
“Mười chín. Comprenez vous?” (Em có hiểu không?)
Matteo cười tít mắt, gật đầu lia lịa.
“Henry a dix-neuf ans aussi.” (Henry cũng 19 tuổi.)
“Henry?”
Đúng lúc Văn Nguyệt mở cửa đi vào, trên người còn đeo tạp dề, tươi cười nói: “Buổi hôm nay con vất vả rồi, hay là xuống dưới ăn bữa tối cùng cô đi hẵng về.”
“Không cần đâu ạ. Như vậy phiền cô quá!” Tiểu Nam khẽ từ chối.
“Phiền gì chứ? Cô đã nấu xong thức ăn hết rồi. Chỉ đợi con xuống ăn thôi.”