Chương 60: Có anh ở đây, em không phải lo
Ăn sáng xong, cả hai ra khỏi thị trấn để đi tham quan phong cảnh rộng lớn của nơi núi rừng.
Khoảng tám giờ, mặt trời bắt đầu lên cao, chiếu xuống đất thứ ánh sáng chói mắt làm Tiểu Nam hơi mất hứng vì không mang theo kính râm và mũ.
Tạ Vũ ở phía sau bất ngờ lấy một chiếc mũ rộng vành ra đội lên đầu cho cô.
"Mấy khi em lại bất cẩn thế này. Cũng may là khi nãy anh đã mua một chiếc mũ ở chợ để khi nắng lên em còn có để đội.”
Anh lúc nào cũng vậy, chăm sóc cô vô cùng ân cần chu đáo, anh luôn để ý cô từ chi tiết nhỏ nhặt nhất. Tiểu Nam nhìn anh, bất giác cười lên hạnh phúc.
Tạ Vũ đưa tay ra, nhìn cô chăm chú nói: “Bây giờ đi tiếp được rồi chứ? Trước khi đi em đã khẳng định rằng sẽ không bỏ anh lại. Anh lần đầu đến đây không biết đường, sợ là sẽ lạc mất.”
Tiểu Nam đương nhiên hiểu ý Tạ Vũ, cô cũng đưa tay ra nắm lấy tay anh, tiếp tục bước đi trên con đường lát đá.
“Em cũng nhớ mình từng nói với anh rằng em là chúa mù đường luôn, ngày hôm nay cả hai chúng là lỡ có đi lạc thì em không chịu trách nhiệm đâu.”
“Không lạc được đâu, đừng lo.”
Hai người đi qua một cánh đồng lớn, xa xa còn có cả cánh cò trắng bay lượn mấy vòng rồi đáp xuống trên cọng lúa yếu ớt. Lúa tháng năm có màu xanh hơi hơi ngả vàng báo hiệu sắp đến mùa thu hoạch, vẽ ra một bức tranh thiên nhiên thật đặc sắc.
Tiểu Nam cười tươi tạo dáng trước cánh đồng, Tạ Vũ đứng từ xa chụp ảnh cho cô. Tiếp đến là tấm ảnh chụp chung của cả hai.
Tạ Vũ muốn lưu lại tất cả khoảnh khắc ở đây, hôm nay có lẽ sẽ không rời được máy ảnh mất.
“Khi còn nhỏ em đến đây, nơi này vẫn còn rất hoang sơ, không hiện đại như bây giờ đâu. Nơi đây cũng chưa phát triển về du lịch như bây giờ, không có nhiều khách du lịch từ khắp nơi đến. Trong ký ức của em thời điểm ấy, vùng này chính là một vùng nông thôn thuần túy, người dân chỉ kiếm sống bằng nghề chăn nuôi và cày cấy thôi, một số người có thể đi xuống núi để đánh bắt ở ven biển.”
Cô nàng dừng lại một chút, ngắm nhìn khung cảnh trước mắt rồi mới tiếp tục, “Bây giờ nơi này đã thay đổi khá nhiều rồi. Thậm chí là em cũng không nhớ được cụ thể đường về nhà ông bà ngoại em ở đâu nữa.”
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến nông trang ở ven một hồ nước. Tạ Vũ phóng tầm nhìn ra xa thấy có một trại nuôi ngựa, liền gợi ý: “Em có muốn cưỡi ngựa không?”
“Em không biết cưỡi ngựa.” Tiểu Nam chớp chớp mắt.
Tạ Vũ cười lớn: “Có anh ở đây, em không phải lo.”
Anh chỉ tay về trại ngựa phía trước, nói: “Ở kia hình như có cho thuê ngựa, để anh hỏi cho.”
Con ngựa mà Tạ Vũ chọn là một con bạch mã với bộ lông trắng muốt, cả bờm và đuôi cũng được chải chuốt rất đẹp.
Tiểu Nam đứng nhìn con ngựa đầy bối rối, không biết nên lên ngựa như thế nào. Tạ Vũ một bên đứng nhìn dáng vẻ lóng ngóng của cô không nhịn được cười lớn.
Tiểu Nam trừng mắt nhìn anh, “Anh còn đứng đó cười được à? Vừa rồi là ai nói có anh đây, em không phải lo? Bây giờ em không biết làm thế nào anh lại đứng cười em.”
Tạ Vũ cố gắng nhịn cười lại, “Anh xin lỗi, bây giờ anh sẽ giúp em được chứ? Anh hứa là không cười nữa.”
Anh ôn nhu đỡ lấy người Tiểu Nam, bảo cô nắm lấy dây cương kéo căng một chút, tỳ lên mỏm yên sau đó đặt chân trái lên bàn đạp, tay phải bám vào vị trí giữa yên và vòng chân phải sang bên kia.
Tiểu Nam vừa ngồi lên yên thì con ngựa bắt đầu chuyển động khiến cho cô sợ hãi, tay trái nắm chặt lấy tay áo anh. Anh nhanh chóng vỗ về cô:
“Không sao đâu, anh đang giữ dây cương rồi đây mà. Hơn nữa con ngựa này rất hiền, em cứ ngồi ở trên đó, anh sẽ dắt ngựa đi.”
Tạ Vũ dắt ngựa đi một vòng dọc theo bờ hồ, gió thổi từ hồ vào khá mát, xua đi mấy phần nắng nóng trên đầu. Ở sát hồ có hàng cây liễu nghiêng mình rũ những tán lá xanh mướt xuống mặt hồ, cuốn hút sự chú ý của Tiểu Nam.
“Anh dừng lại một chút, em muốn chụp ảnh hàng liễu kia.”
“Giờ hết sợ rồi sao? Còn muốn chụp ảnh nữa?”
“Có anh ở đây thì đâu cần phải sợ. Em phát hiện ra bản thân càng lúc càng ỷ lại anh luôn chiều em, em bắt đầu sinh hư rồi đấy.”
Sau khi đi hết một vòng thì Tạ Vũ trả lại ngựa, cả hai tiếp tục đi bộ quay về thị trấn.
Tiểu Nam đi ngang qua một cây cổ thụ thì dừng lại, ngồi nghỉ ở bên gốc cây. Nhìn vòng thân lớn phải hai người ôm mới hết cũng đủ biết tuổi thọ của cái cây này cao đến mức nào. Ngồi dưới tán cây này, ánh nắng hoàn toàn bị che khuất, không cách nào xuyên qua những chiếc lá dày xanh thẫm kia.
Cô khẽ tựa đầu vào vai Tạ Vũ, mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh đã đưa em đến đây. Chuyến đi lần này, đúng là không phí công chút nào.”
Anh quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt gian tà: “Em cảm ơn suông như vậy cũng quá không có thành ý đi.”
Tiểu Nam bỗng bật dậy đối diện với ánh mắt của anh, “Vậy anh muốn sao?”
“Dùng hành động chứng minh.” Tạ Vũ vừa nói vừa ghé sát mặt vào Tiểu Nam.
Tiểu Nam làm sao không hiểu ý anh, bật cười thích thú. Trái tim cô bắt đầu đập rất nhanh, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh rồi lập tức quay mặt sang chỗ khác.
Một nụ hôn tựa như làn gió xuân dịu dàng lướt qua giữa mùa hè oi ả nóng bức, dù chỉ là phớt qua khuôn mặt hoàn hảo của Tạ Vũ rất nhanh nhưng anh lại cảm nhận vô cùng rõ rệt.
Mặc dù chính Tạ Vũ đã có chủ ý này, đến khi cô thật sự hôn anh, anh vẫn không kiềm chế được biểu cảm trên gương mặt, ngây ngốc một hồi, khóe môi cứ cong lên.
Đừng để vẻ ngoài trông có vẻ bình tĩnh của anh đánh lừa, bên trong nhịp tim anh đang không ngừng tăng lên, nhịp đập rất nhanh và mạnh mẽ như hồi trống dồn dập. Thế nhưng anh vẫn không quên trêu ghẹo Tiểu Nam đang đỏ bừng mặt ngại ngùng:
“Đâu phải lần đầu tiên, em còn xấu hổ như vậy sao?”
Tiểu Nam vội vàng ôm lấy hai bên má nóng ran như lửa đốt, không nói lời nào liền đứng bật dậy đi trước.
“Em định bỏ mặc anh ở đây à?”
Tạ Vũ đứng dậy đi theo Tiểu Nam. Cô cũng quá đáng yêu đi, khiến anh không thể không rung động được.
Khoảng tám giờ, mặt trời bắt đầu lên cao, chiếu xuống đất thứ ánh sáng chói mắt làm Tiểu Nam hơi mất hứng vì không mang theo kính râm và mũ.
Tạ Vũ ở phía sau bất ngờ lấy một chiếc mũ rộng vành ra đội lên đầu cho cô.
"Mấy khi em lại bất cẩn thế này. Cũng may là khi nãy anh đã mua một chiếc mũ ở chợ để khi nắng lên em còn có để đội.”
Anh lúc nào cũng vậy, chăm sóc cô vô cùng ân cần chu đáo, anh luôn để ý cô từ chi tiết nhỏ nhặt nhất. Tiểu Nam nhìn anh, bất giác cười lên hạnh phúc.
Tạ Vũ đưa tay ra, nhìn cô chăm chú nói: “Bây giờ đi tiếp được rồi chứ? Trước khi đi em đã khẳng định rằng sẽ không bỏ anh lại. Anh lần đầu đến đây không biết đường, sợ là sẽ lạc mất.”
Tiểu Nam đương nhiên hiểu ý Tạ Vũ, cô cũng đưa tay ra nắm lấy tay anh, tiếp tục bước đi trên con đường lát đá.
“Em cũng nhớ mình từng nói với anh rằng em là chúa mù đường luôn, ngày hôm nay cả hai chúng là lỡ có đi lạc thì em không chịu trách nhiệm đâu.”
“Không lạc được đâu, đừng lo.”
Hai người đi qua một cánh đồng lớn, xa xa còn có cả cánh cò trắng bay lượn mấy vòng rồi đáp xuống trên cọng lúa yếu ớt. Lúa tháng năm có màu xanh hơi hơi ngả vàng báo hiệu sắp đến mùa thu hoạch, vẽ ra một bức tranh thiên nhiên thật đặc sắc.
Tiểu Nam cười tươi tạo dáng trước cánh đồng, Tạ Vũ đứng từ xa chụp ảnh cho cô. Tiếp đến là tấm ảnh chụp chung của cả hai.
Tạ Vũ muốn lưu lại tất cả khoảnh khắc ở đây, hôm nay có lẽ sẽ không rời được máy ảnh mất.
“Khi còn nhỏ em đến đây, nơi này vẫn còn rất hoang sơ, không hiện đại như bây giờ đâu. Nơi đây cũng chưa phát triển về du lịch như bây giờ, không có nhiều khách du lịch từ khắp nơi đến. Trong ký ức của em thời điểm ấy, vùng này chính là một vùng nông thôn thuần túy, người dân chỉ kiếm sống bằng nghề chăn nuôi và cày cấy thôi, một số người có thể đi xuống núi để đánh bắt ở ven biển.”
Cô nàng dừng lại một chút, ngắm nhìn khung cảnh trước mắt rồi mới tiếp tục, “Bây giờ nơi này đã thay đổi khá nhiều rồi. Thậm chí là em cũng không nhớ được cụ thể đường về nhà ông bà ngoại em ở đâu nữa.”
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến nông trang ở ven một hồ nước. Tạ Vũ phóng tầm nhìn ra xa thấy có một trại nuôi ngựa, liền gợi ý: “Em có muốn cưỡi ngựa không?”
“Em không biết cưỡi ngựa.” Tiểu Nam chớp chớp mắt.
Tạ Vũ cười lớn: “Có anh ở đây, em không phải lo.”
Anh chỉ tay về trại ngựa phía trước, nói: “Ở kia hình như có cho thuê ngựa, để anh hỏi cho.”
Con ngựa mà Tạ Vũ chọn là một con bạch mã với bộ lông trắng muốt, cả bờm và đuôi cũng được chải chuốt rất đẹp.
Tiểu Nam đứng nhìn con ngựa đầy bối rối, không biết nên lên ngựa như thế nào. Tạ Vũ một bên đứng nhìn dáng vẻ lóng ngóng của cô không nhịn được cười lớn.
Tiểu Nam trừng mắt nhìn anh, “Anh còn đứng đó cười được à? Vừa rồi là ai nói có anh đây, em không phải lo? Bây giờ em không biết làm thế nào anh lại đứng cười em.”
Tạ Vũ cố gắng nhịn cười lại, “Anh xin lỗi, bây giờ anh sẽ giúp em được chứ? Anh hứa là không cười nữa.”
Anh ôn nhu đỡ lấy người Tiểu Nam, bảo cô nắm lấy dây cương kéo căng một chút, tỳ lên mỏm yên sau đó đặt chân trái lên bàn đạp, tay phải bám vào vị trí giữa yên và vòng chân phải sang bên kia.
Tiểu Nam vừa ngồi lên yên thì con ngựa bắt đầu chuyển động khiến cho cô sợ hãi, tay trái nắm chặt lấy tay áo anh. Anh nhanh chóng vỗ về cô:
“Không sao đâu, anh đang giữ dây cương rồi đây mà. Hơn nữa con ngựa này rất hiền, em cứ ngồi ở trên đó, anh sẽ dắt ngựa đi.”
Tạ Vũ dắt ngựa đi một vòng dọc theo bờ hồ, gió thổi từ hồ vào khá mát, xua đi mấy phần nắng nóng trên đầu. Ở sát hồ có hàng cây liễu nghiêng mình rũ những tán lá xanh mướt xuống mặt hồ, cuốn hút sự chú ý của Tiểu Nam.
“Anh dừng lại một chút, em muốn chụp ảnh hàng liễu kia.”
“Giờ hết sợ rồi sao? Còn muốn chụp ảnh nữa?”
“Có anh ở đây thì đâu cần phải sợ. Em phát hiện ra bản thân càng lúc càng ỷ lại anh luôn chiều em, em bắt đầu sinh hư rồi đấy.”
Sau khi đi hết một vòng thì Tạ Vũ trả lại ngựa, cả hai tiếp tục đi bộ quay về thị trấn.
Tiểu Nam đi ngang qua một cây cổ thụ thì dừng lại, ngồi nghỉ ở bên gốc cây. Nhìn vòng thân lớn phải hai người ôm mới hết cũng đủ biết tuổi thọ của cái cây này cao đến mức nào. Ngồi dưới tán cây này, ánh nắng hoàn toàn bị che khuất, không cách nào xuyên qua những chiếc lá dày xanh thẫm kia.
Cô khẽ tựa đầu vào vai Tạ Vũ, mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh đã đưa em đến đây. Chuyến đi lần này, đúng là không phí công chút nào.”
Anh quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt gian tà: “Em cảm ơn suông như vậy cũng quá không có thành ý đi.”
Tiểu Nam bỗng bật dậy đối diện với ánh mắt của anh, “Vậy anh muốn sao?”
“Dùng hành động chứng minh.” Tạ Vũ vừa nói vừa ghé sát mặt vào Tiểu Nam.
Tiểu Nam làm sao không hiểu ý anh, bật cười thích thú. Trái tim cô bắt đầu đập rất nhanh, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh rồi lập tức quay mặt sang chỗ khác.
Một nụ hôn tựa như làn gió xuân dịu dàng lướt qua giữa mùa hè oi ả nóng bức, dù chỉ là phớt qua khuôn mặt hoàn hảo của Tạ Vũ rất nhanh nhưng anh lại cảm nhận vô cùng rõ rệt.
Mặc dù chính Tạ Vũ đã có chủ ý này, đến khi cô thật sự hôn anh, anh vẫn không kiềm chế được biểu cảm trên gương mặt, ngây ngốc một hồi, khóe môi cứ cong lên.
Đừng để vẻ ngoài trông có vẻ bình tĩnh của anh đánh lừa, bên trong nhịp tim anh đang không ngừng tăng lên, nhịp đập rất nhanh và mạnh mẽ như hồi trống dồn dập. Thế nhưng anh vẫn không quên trêu ghẹo Tiểu Nam đang đỏ bừng mặt ngại ngùng:
“Đâu phải lần đầu tiên, em còn xấu hổ như vậy sao?”
Tiểu Nam vội vàng ôm lấy hai bên má nóng ran như lửa đốt, không nói lời nào liền đứng bật dậy đi trước.
“Em định bỏ mặc anh ở đây à?”
Tạ Vũ đứng dậy đi theo Tiểu Nam. Cô cũng quá đáng yêu đi, khiến anh không thể không rung động được.