Chương 55: Dĩ nhiên là sẽ không
Càng đến cuối năm học, lượng công việc lại càng tăng lên. Một cô nàng học bá như Tiểu Nam, dĩ nhiên là cho dù yêu đương cũng sẽ không bao giờ để ảnh hưởng đến học tập. Cô gần như dành toàn bộ tháng năm để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Sau khi hẹn hò với Tạ Vũ, thói quen học tập của Tiểu Nam cũng không khác lúc trước là bao. Chỉ là hiện tại mỗi khi đến thư viện hay phòng tự học đều sẽ có Tạ Vũ học cùng cô.
“Hè này em có dự định gì không?”
Tiểu Nam vừa ghi chép vào cuốn tập vừa trả lời: “Em định sẽ tìm một công việc làm thêm ngay sau khi thi xong. Mặc dù sinh hoạt phí mỗi tháng đều có trích từ học bổng ra nhưng em cảm thấy vẫn là nên kiếm thêm tiền dành trước cho cuộc sống sau khi tốt nghiệp.”
“Sớm như vậy sao? Em lùi lại thời gian một chút được không? Anh muốn đưa em đi chơi một chuyến.” Tạ Vũ tỏ rõ vẻ hụt hẫng.
Cô ngước mắt nhìn anh: “Đi đâu?”
“Thi xong em sẽ biết.”
Sau một năm đầu học đại học Tiểu Nam so với thời cấp ba đã có sự thay đổi khá nhiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hiện tại càng trở nên thanh thoát, xinh đẹp cùng chiều cao nổi bật, có không ít lần đã gây sự chú ý đến người qua đường.
Sinh viên đại học A vẫn luôn biết đến Tiêu Cẩn Mai là hoa khôi, nhưng giờ đây lại xuất hiện Tiểu Nam nhan sắc không hề thua kém, thậm chí đường nét trên khuôn mặt càng có phần sắc sảo hơn hoa khôi của trường.
Lúc bước vào phòng thi, có nhiều người không khỏi để ý đến cô gái xinh đẹp cùng phòng với mình. Tiểu Nam nghe thấp thoáng có vài lời bàn tán:
“Nhìn kìa, kia chính là người giành được học bổng toàn phần đúng không? Nhìn cô ấy cũng xinh quá đó chứ! Người đẹp như vậy mà không làm hoa khôi thì thật phí.”
“Cậu không biết sao? Bạn trai cũ của hoa khôi là thủ khoa khối tự nhiên trên mình hai khóa, đang hẹn hò với cô ấy đó. Mình từng thấy họ ở cùng nhau trong phòng tự học mấy lần rồi.”
“Còn có chuyện thú vị như thế nữa?”
Kể từ sau khi yêu đương với Tạ Vũ, Tiểu Nam biết chắc chắn sẽ không thể tránh được những chuyện kiểu này, đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe thấy, dần dần cũng đã quen, không quá bận tâm đến nữa. Đối diện với mấy lời nói ra vào về mình, cô chỉ coi như gió thoảng qua tai mà thôi.
Vẫn như thường lệ, kỳ thi trải qua rất thuận lợi, không có môn nào làm khó được Tiểu Nam. Cô nộp bài khá sớm, sau đó đi đến cổng chính của đại học A đợi Tạ Vũ.
Anh thi xong trước cô ba ngày, hẹn cô sau khi thi xong sẽ đi ăn tối cùng nhau.
Dẫu sao cũng là buổi hẹn hò nên Tiểu Nam chọn mặc một chiếc váy liền trắng khá đơn giản nhưng lại toát lên vẻ thuần khiết dịu dàng vốn có. Bởi vì chiếc váy này mà cô mới thu hút những lời bàn tán trong phòng thi lúc nãy.
Thật là, cô chỉ là mặc một chiếc váy, kiểu dáng cũng chẳng phải theo xu hướng đang nổi, gương mặt trẳng trẻo thanh tú không hề có lớp phấn son nào, vẫn có thể khiến người ta chú ý đến vậy.
Vừa bước ra cổng chính, Tạ Vũ đã đợi sẵn từ trước. Anh đứng tựa vào chiếc xe ô tô, tay đang cầm điện thoại. Từ tư thế của anh khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến động tác chụp ảnh.
Tiểu Nam cười rạng rỡ: “Anh đang chụp em sao? Phải nói trước chứ, mất công ảnh chụp ra lại không đẹp.”
“Em có lúc nào mà không đẹp?”
Tiểu Nam lên giọng đắc ý: “Em thấy vậy, anh cũng thấy vậy, chẳng trách lúc em đi trong khuôn viên trường có nhiều người cứ nhìn mãi.”
Ở bên nhau cũng gần nửa năm, Tiểu Nam nói chuyện với Tạ Vũ thoải mái hơn trước rất nhiều, không hề rụt rè cẩn trọng từng lời với anh như trước đây. Đặc biệt cô bắt đầu học được mấy câu trêu đùa của anh, cũng không ngần ngại nói với anh kiểu đùa vui thế này.
Hôm nay Tạ Vũ phá lệ đưa Tiểu Nam đến một nhà hàng mang phong cách châu Âu.
Trong lúc chọn món, anh ân cần hỏi xem cô có muốn ăn món nào không.
“Em ăn bít tết.”
Trong bữa ăn, Tiểu Nam chợt nhớ đến chuyện ở thư viện, anh nói muốn đưa cô đi chơi, tò mò hỏi:
“Bây giờ em thi xong rồi, chắc là anh nói cho em biết anh định đưa em đi đâu rồi chứ nhỉ?”
Anh điềm tĩnh hỏi lại: “Em không kiểm tra thông báo trên điện thoại à?”
Nói đến điện thoại, bởi vì chiều nay phải đi thi nên Tiểu Nam đã tắt nguồn đến giờ vẫn chưa mở máy. Điện thoại vừa hoàn tất khởi động, Tiểu Nam lập tức lướt xem thông báo trên điện thoại.
Một tin nhắn dạng ảnh được gửi đến từ Tạ Vũ, là thông tin về chuyến bay đến phía nam, địa điểm vậy mà lại chính là quê ngoại của cô.
Tiểu Nam ngạc nhiên nhìn anh: “Anh muốn đưa em về quê ngoại của em? Còn đặt cả vé luôn rồi.”
“Em từng nói em luôn muốn về nơi đó mà, chúng ta cùng nhau đi.”
Lúc cô kể về chuyện này, hai người còn chưa hẹn hò, anh thế nhưng vẫn luôn ghi nhớ đến bây giờ, còn đưa cô về quê nữa.
Nơi ngập tràn ký ức tươi đẹp mà suốt mười tám năm cô chỉ được đặt chân đến duy nhất một lần, hiện tại sắp có cơ hội trở về rồi.
Mẹ cô cũng đang sống ở đó, cô thực sự rất muốn đi thăm mẹ và ông bà ngoại. Ban đầu cô dự định hè này sẽ đi làm thêm để dành tiền đặt vé máy bay về quê, nào ngờ Tạ Vũ lại âm thầm đặt trước vé cho cô, muốn đi cùng cô.
Tiểu Nam nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi đỏ nở nụ cười hạnh phúc, “Cảm ơn anh.”
“Sao phải cảm ơn anh? Từ lúc nghe em kể anh cũng muốn đến đó trải nghiệm một lần. Chuyến đi lần này vừa là để em thăm nhà, vừa là đi chơi cùng anh, hy vọng là đến lúc đó em đừng bỏ mặc anh lại.”
“Dĩ nhiên là sẽ không.” Tiểu Nam híp mắt cười.
Sau khi hẹn hò với Tạ Vũ, thói quen học tập của Tiểu Nam cũng không khác lúc trước là bao. Chỉ là hiện tại mỗi khi đến thư viện hay phòng tự học đều sẽ có Tạ Vũ học cùng cô.
“Hè này em có dự định gì không?”
Tiểu Nam vừa ghi chép vào cuốn tập vừa trả lời: “Em định sẽ tìm một công việc làm thêm ngay sau khi thi xong. Mặc dù sinh hoạt phí mỗi tháng đều có trích từ học bổng ra nhưng em cảm thấy vẫn là nên kiếm thêm tiền dành trước cho cuộc sống sau khi tốt nghiệp.”
“Sớm như vậy sao? Em lùi lại thời gian một chút được không? Anh muốn đưa em đi chơi một chuyến.” Tạ Vũ tỏ rõ vẻ hụt hẫng.
Cô ngước mắt nhìn anh: “Đi đâu?”
“Thi xong em sẽ biết.”
Sau một năm đầu học đại học Tiểu Nam so với thời cấp ba đã có sự thay đổi khá nhiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hiện tại càng trở nên thanh thoát, xinh đẹp cùng chiều cao nổi bật, có không ít lần đã gây sự chú ý đến người qua đường.
Sinh viên đại học A vẫn luôn biết đến Tiêu Cẩn Mai là hoa khôi, nhưng giờ đây lại xuất hiện Tiểu Nam nhan sắc không hề thua kém, thậm chí đường nét trên khuôn mặt càng có phần sắc sảo hơn hoa khôi của trường.
Lúc bước vào phòng thi, có nhiều người không khỏi để ý đến cô gái xinh đẹp cùng phòng với mình. Tiểu Nam nghe thấp thoáng có vài lời bàn tán:
“Nhìn kìa, kia chính là người giành được học bổng toàn phần đúng không? Nhìn cô ấy cũng xinh quá đó chứ! Người đẹp như vậy mà không làm hoa khôi thì thật phí.”
“Cậu không biết sao? Bạn trai cũ của hoa khôi là thủ khoa khối tự nhiên trên mình hai khóa, đang hẹn hò với cô ấy đó. Mình từng thấy họ ở cùng nhau trong phòng tự học mấy lần rồi.”
“Còn có chuyện thú vị như thế nữa?”
Kể từ sau khi yêu đương với Tạ Vũ, Tiểu Nam biết chắc chắn sẽ không thể tránh được những chuyện kiểu này, đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe thấy, dần dần cũng đã quen, không quá bận tâm đến nữa. Đối diện với mấy lời nói ra vào về mình, cô chỉ coi như gió thoảng qua tai mà thôi.
Vẫn như thường lệ, kỳ thi trải qua rất thuận lợi, không có môn nào làm khó được Tiểu Nam. Cô nộp bài khá sớm, sau đó đi đến cổng chính của đại học A đợi Tạ Vũ.
Anh thi xong trước cô ba ngày, hẹn cô sau khi thi xong sẽ đi ăn tối cùng nhau.
Dẫu sao cũng là buổi hẹn hò nên Tiểu Nam chọn mặc một chiếc váy liền trắng khá đơn giản nhưng lại toát lên vẻ thuần khiết dịu dàng vốn có. Bởi vì chiếc váy này mà cô mới thu hút những lời bàn tán trong phòng thi lúc nãy.
Thật là, cô chỉ là mặc một chiếc váy, kiểu dáng cũng chẳng phải theo xu hướng đang nổi, gương mặt trẳng trẻo thanh tú không hề có lớp phấn son nào, vẫn có thể khiến người ta chú ý đến vậy.
Vừa bước ra cổng chính, Tạ Vũ đã đợi sẵn từ trước. Anh đứng tựa vào chiếc xe ô tô, tay đang cầm điện thoại. Từ tư thế của anh khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến động tác chụp ảnh.
Tiểu Nam cười rạng rỡ: “Anh đang chụp em sao? Phải nói trước chứ, mất công ảnh chụp ra lại không đẹp.”
“Em có lúc nào mà không đẹp?”
Tiểu Nam lên giọng đắc ý: “Em thấy vậy, anh cũng thấy vậy, chẳng trách lúc em đi trong khuôn viên trường có nhiều người cứ nhìn mãi.”
Ở bên nhau cũng gần nửa năm, Tiểu Nam nói chuyện với Tạ Vũ thoải mái hơn trước rất nhiều, không hề rụt rè cẩn trọng từng lời với anh như trước đây. Đặc biệt cô bắt đầu học được mấy câu trêu đùa của anh, cũng không ngần ngại nói với anh kiểu đùa vui thế này.
Hôm nay Tạ Vũ phá lệ đưa Tiểu Nam đến một nhà hàng mang phong cách châu Âu.
Trong lúc chọn món, anh ân cần hỏi xem cô có muốn ăn món nào không.
“Em ăn bít tết.”
Trong bữa ăn, Tiểu Nam chợt nhớ đến chuyện ở thư viện, anh nói muốn đưa cô đi chơi, tò mò hỏi:
“Bây giờ em thi xong rồi, chắc là anh nói cho em biết anh định đưa em đi đâu rồi chứ nhỉ?”
Anh điềm tĩnh hỏi lại: “Em không kiểm tra thông báo trên điện thoại à?”
Nói đến điện thoại, bởi vì chiều nay phải đi thi nên Tiểu Nam đã tắt nguồn đến giờ vẫn chưa mở máy. Điện thoại vừa hoàn tất khởi động, Tiểu Nam lập tức lướt xem thông báo trên điện thoại.
Một tin nhắn dạng ảnh được gửi đến từ Tạ Vũ, là thông tin về chuyến bay đến phía nam, địa điểm vậy mà lại chính là quê ngoại của cô.
Tiểu Nam ngạc nhiên nhìn anh: “Anh muốn đưa em về quê ngoại của em? Còn đặt cả vé luôn rồi.”
“Em từng nói em luôn muốn về nơi đó mà, chúng ta cùng nhau đi.”
Lúc cô kể về chuyện này, hai người còn chưa hẹn hò, anh thế nhưng vẫn luôn ghi nhớ đến bây giờ, còn đưa cô về quê nữa.
Nơi ngập tràn ký ức tươi đẹp mà suốt mười tám năm cô chỉ được đặt chân đến duy nhất một lần, hiện tại sắp có cơ hội trở về rồi.
Mẹ cô cũng đang sống ở đó, cô thực sự rất muốn đi thăm mẹ và ông bà ngoại. Ban đầu cô dự định hè này sẽ đi làm thêm để dành tiền đặt vé máy bay về quê, nào ngờ Tạ Vũ lại âm thầm đặt trước vé cho cô, muốn đi cùng cô.
Tiểu Nam nhìn thẳng vào mắt anh, đôi môi đỏ nở nụ cười hạnh phúc, “Cảm ơn anh.”
“Sao phải cảm ơn anh? Từ lúc nghe em kể anh cũng muốn đến đó trải nghiệm một lần. Chuyến đi lần này vừa là để em thăm nhà, vừa là đi chơi cùng anh, hy vọng là đến lúc đó em đừng bỏ mặc anh lại.”
“Dĩ nhiên là sẽ không.” Tiểu Nam híp mắt cười.