Chương 36: Một lần dứt khoát cuối cùng
Tiêu Cẩn Mai nghe được giọng nói quen thuộc, nhếch miệng cười, xoay người lại đằng sau.
Hành lang chật hẹp bị bao phủ phần lớn bóng tối, chỉ có chút ánh sáng vàng nhạt le lói từ những chiếc đèn led âm trần, chiếu xuống bóng dáng hai người đứng cách xa nhau.
Tạ Vũ đang đứng ngay trước cửa phòng, nhìn Tiêu Cẩn Mai bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Có đi tìm cô ấy cũng vô ích thôi, cho nên em hãy mau dừng lại đi.”
Tiêu Cẩn Mai đã yêu người trước mặt này ba năm rồi, đây là lần đầu tiên anh lạnh lùng nhìn cô như vậy.
Cô cười kiều diễm với anh: “Anh đang nói gì vậy, sao em nghe không hiểu?”
Tiêu Cẩn Mai vẫn luôn nhận thức được ngoại hình xinh đẹp của chính mình, gương mặt thanh thuần lộ ra ý cười hết sức ngây thơ.
Nếu là trước đây, khi hai người còn đang hẹn hò, Tạ Vũ nhất định sẽ động lòng trước loại biểu cảm này, nhưng giờ đây trong mắt anh chỉ có duy nhất nỗi thất vọng cùng sự lạnh lẽo chưa từng có.
“Em làm sao mà không biết? Em càng phải là người nên biết rõ nhất mới phải. Không phải ngay từ đầu đều là em cố tình bày ra tất cả hay sao? Từ chuyện em ôm anh ở thư viện, rồi bị phát tán trên diễn đàn của trường, hay là cả chuyện vừa nãy, đều là em cố ý cả, đúng chứ?”
Nụ cười trong sáng trên môi Tiêu Cẩn Mai vụt tắt, cô nhìn chằm chằm Tạ Vũ.
“Anh biết rồi sao còn hỏi?”
“Tại sao em phải làm như thế?”
“Lúc đó chỉ là em giận dỗi, trong lúc nóng giận mới đòi chia tay với anh, nhưng anh lại lập tức đồng ý. Hơn thế nữa, chúng ta mới chia tay nửa năm, anh lại nhanh chóng đem lòng yêu người khác, em làm sao có thể chấp nhận.”
Tạ Vũ chen ngang lời của Tiêu Cẩn Mai: “Nếu như em không muốn chia tay thì đừng có nói ra. Lời một khi đã nói sẽ không thể thay đổi được. Em không thể mỗi lần giận dỗi đều lấy việc chia tay ra đe dọa anh, anh không thể chịu đựng được. Tình cảm giữa chúng ta đâu phải trò đùa để em hở một chút là đòi chia tay.”
Trước đây khi Tạ Vũ và Tiêu Cẩn Mai mới công khai hẹn hò, hầu hết sinh viên trong trường đều không quá bất ngờ. Một người là thủ khoa khối tự nhiên, người kia lại là hoa khôi dung nhan tuyệt sắc, xuất thân của cả hai cũng không tầm thường, vậy nên hẹn hò với nhau cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Lần đầu tiên gặp Tiêu Cẩn Mai, Tạ Vũ cũng là rung động trước nhan sắc diễm lệ đó nên mới theo đuổi cô.
Khuôn mặt thanh tú gợi vẻ trong trẻo thuần khiết, mái tóc đen lượn sóng cùng làn da trắng như tuyết chính là hình ảnh mà Tạ Vũ luôn nghĩ tới mỗi khi nhắc đến Tiêu Cẩn Mai. Thế nhưng người mà anh từng yêu bây giờ sao lại trở thành như thế?
Không phải vì đã hết yêu nên xúc cảm thay đổi, mà chính những việc mà Tiêu Cẩn Mai gây ra những ngày qua đã cho anh thấy rằng, thì ra ba năm yêu nhau kia anh chưa từng thực sự biết đến một mặt khác trong con người cô, hay chính là con người thật của cô.
Tiêu Cẩn Mai vẫn không cam lòng, “Kể cả như vậy, cô gái Trần Tiểu Nam đó có gì tốt đẹp khiến anh phải để tâm đến? Trong lòng anh, em còn không có điểm nào bằng Tiểu Nam sao? Một người tầm thường, mờ nhạt như thế……”
“Chẳng ai hơn ai cả, cô ấy cũng không mờ nhạt và tầm thường. Em có thể tỏa sáng hơn bất cứ ai, có thể kiêu ngạo hơn bất cứ ai, xinh đẹp hơn bất cứ ai, chỉ có điều là anh yêu cô ấy. Còn chuyện giữa chúng ta là quá khứ rồi, mà đã là quá khứ thì hãy quên đi, đừng bao giờ có ý nghĩ chúng ta sẽ quay lại được, nó sẽ không bao giờ xảy ra.” Tạ Vũ nhàn nhạt nói.
Ngày đó khi mẹ của Tạ Vũ gặp bạn gái của con trai, bà đã không hài lòng với cô gái này. Tiêu Cẩn Mai sau đó đã ầm ĩ một trận với anh, anh cũng nghe cô mà khuyên giải với mẹ. Nhưng mẹ anh lại thẳng thắn nói:
“Mẹ không thích cô bạn gái của con không phải vì cô gái đó lớn hơn con một tuổi. Đối với mẹ, tuổi tác không phải vấn đề, đó là tùy ở con. Khi mẹ nhìn thấy cô gái đó từ cái nhìn đầu tiên, mẹ thấy người này đúng là rất xinh đẹp, nhưng sau đó mẹ phải ngỡ ngàng trước những hành động của cô gái đó, ngoại hình đoan trang kia không hề giống với tính cách một chút nào. Một cô gái quá ngạo mạn, quá tiểu thư và kiêu căng, sao con có thể để ý được?”
Lúc đó anh còn cho rằng có thể mẹ và Tiêu Cẩn Mai đang có sự hiểu lầm về đối phương, nhưng hiện giờ từng câu chữ mà mẹ nói, thực sự là không sai khác dù chỉ một chút.
“Em có biết vì sao chuyện bức ảnh trên diễn đàn hay chuyện vừa rồi, anh không lên tiếng thanh minh hay không? Là vì anh còn đang tôn trọng tình cảm trước đây giữa chúng ta, để giữ lại danh dự cho em. Còn nếu sau này em vẫn động đến Tiểu Nam, anh không chắc sẽ còn suy nghĩ nhiều được như vậy.”
Tạ Vũ dứt lời, đẩy cửa quay vào phòng.
Hành lang chật hẹp bị bao phủ phần lớn bóng tối, chỉ có chút ánh sáng vàng nhạt le lói từ những chiếc đèn led âm trần, chiếu xuống bóng dáng hai người đứng cách xa nhau.
Tạ Vũ đang đứng ngay trước cửa phòng, nhìn Tiêu Cẩn Mai bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Có đi tìm cô ấy cũng vô ích thôi, cho nên em hãy mau dừng lại đi.”
Tiêu Cẩn Mai đã yêu người trước mặt này ba năm rồi, đây là lần đầu tiên anh lạnh lùng nhìn cô như vậy.
Cô cười kiều diễm với anh: “Anh đang nói gì vậy, sao em nghe không hiểu?”
Tiêu Cẩn Mai vẫn luôn nhận thức được ngoại hình xinh đẹp của chính mình, gương mặt thanh thuần lộ ra ý cười hết sức ngây thơ.
Nếu là trước đây, khi hai người còn đang hẹn hò, Tạ Vũ nhất định sẽ động lòng trước loại biểu cảm này, nhưng giờ đây trong mắt anh chỉ có duy nhất nỗi thất vọng cùng sự lạnh lẽo chưa từng có.
“Em làm sao mà không biết? Em càng phải là người nên biết rõ nhất mới phải. Không phải ngay từ đầu đều là em cố tình bày ra tất cả hay sao? Từ chuyện em ôm anh ở thư viện, rồi bị phát tán trên diễn đàn của trường, hay là cả chuyện vừa nãy, đều là em cố ý cả, đúng chứ?”
Nụ cười trong sáng trên môi Tiêu Cẩn Mai vụt tắt, cô nhìn chằm chằm Tạ Vũ.
“Anh biết rồi sao còn hỏi?”
“Tại sao em phải làm như thế?”
“Lúc đó chỉ là em giận dỗi, trong lúc nóng giận mới đòi chia tay với anh, nhưng anh lại lập tức đồng ý. Hơn thế nữa, chúng ta mới chia tay nửa năm, anh lại nhanh chóng đem lòng yêu người khác, em làm sao có thể chấp nhận.”
Tạ Vũ chen ngang lời của Tiêu Cẩn Mai: “Nếu như em không muốn chia tay thì đừng có nói ra. Lời một khi đã nói sẽ không thể thay đổi được. Em không thể mỗi lần giận dỗi đều lấy việc chia tay ra đe dọa anh, anh không thể chịu đựng được. Tình cảm giữa chúng ta đâu phải trò đùa để em hở một chút là đòi chia tay.”
Trước đây khi Tạ Vũ và Tiêu Cẩn Mai mới công khai hẹn hò, hầu hết sinh viên trong trường đều không quá bất ngờ. Một người là thủ khoa khối tự nhiên, người kia lại là hoa khôi dung nhan tuyệt sắc, xuất thân của cả hai cũng không tầm thường, vậy nên hẹn hò với nhau cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Lần đầu tiên gặp Tiêu Cẩn Mai, Tạ Vũ cũng là rung động trước nhan sắc diễm lệ đó nên mới theo đuổi cô.
Khuôn mặt thanh tú gợi vẻ trong trẻo thuần khiết, mái tóc đen lượn sóng cùng làn da trắng như tuyết chính là hình ảnh mà Tạ Vũ luôn nghĩ tới mỗi khi nhắc đến Tiêu Cẩn Mai. Thế nhưng người mà anh từng yêu bây giờ sao lại trở thành như thế?
Không phải vì đã hết yêu nên xúc cảm thay đổi, mà chính những việc mà Tiêu Cẩn Mai gây ra những ngày qua đã cho anh thấy rằng, thì ra ba năm yêu nhau kia anh chưa từng thực sự biết đến một mặt khác trong con người cô, hay chính là con người thật của cô.
Tiêu Cẩn Mai vẫn không cam lòng, “Kể cả như vậy, cô gái Trần Tiểu Nam đó có gì tốt đẹp khiến anh phải để tâm đến? Trong lòng anh, em còn không có điểm nào bằng Tiểu Nam sao? Một người tầm thường, mờ nhạt như thế……”
“Chẳng ai hơn ai cả, cô ấy cũng không mờ nhạt và tầm thường. Em có thể tỏa sáng hơn bất cứ ai, có thể kiêu ngạo hơn bất cứ ai, xinh đẹp hơn bất cứ ai, chỉ có điều là anh yêu cô ấy. Còn chuyện giữa chúng ta là quá khứ rồi, mà đã là quá khứ thì hãy quên đi, đừng bao giờ có ý nghĩ chúng ta sẽ quay lại được, nó sẽ không bao giờ xảy ra.” Tạ Vũ nhàn nhạt nói.
Ngày đó khi mẹ của Tạ Vũ gặp bạn gái của con trai, bà đã không hài lòng với cô gái này. Tiêu Cẩn Mai sau đó đã ầm ĩ một trận với anh, anh cũng nghe cô mà khuyên giải với mẹ. Nhưng mẹ anh lại thẳng thắn nói:
“Mẹ không thích cô bạn gái của con không phải vì cô gái đó lớn hơn con một tuổi. Đối với mẹ, tuổi tác không phải vấn đề, đó là tùy ở con. Khi mẹ nhìn thấy cô gái đó từ cái nhìn đầu tiên, mẹ thấy người này đúng là rất xinh đẹp, nhưng sau đó mẹ phải ngỡ ngàng trước những hành động của cô gái đó, ngoại hình đoan trang kia không hề giống với tính cách một chút nào. Một cô gái quá ngạo mạn, quá tiểu thư và kiêu căng, sao con có thể để ý được?”
Lúc đó anh còn cho rằng có thể mẹ và Tiêu Cẩn Mai đang có sự hiểu lầm về đối phương, nhưng hiện giờ từng câu chữ mà mẹ nói, thực sự là không sai khác dù chỉ một chút.
“Em có biết vì sao chuyện bức ảnh trên diễn đàn hay chuyện vừa rồi, anh không lên tiếng thanh minh hay không? Là vì anh còn đang tôn trọng tình cảm trước đây giữa chúng ta, để giữ lại danh dự cho em. Còn nếu sau này em vẫn động đến Tiểu Nam, anh không chắc sẽ còn suy nghĩ nhiều được như vậy.”
Tạ Vũ dứt lời, đẩy cửa quay vào phòng.