Chương 12: Cạm bẫy
Trong tai nghe là tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc, tiếng trống dồn dập, làm cho Phương Nghiên Duy sững người đứng tại chỗ.
Lộ Chấp dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào tai nghe bên trái, âm thanh trong tai nghe Phương Nghiên Duy lại biến thành "Áo sơmi giá 9500 penny", tận lực bồi tiếp một đoạn giao tiếp tiếng Anh.
Cậu đột nhiên cảm thấy xui xẻo gấp mười, tháo tai nghe trả lại cho Lộ Chấp.
Đúng lúc gặp chủ nhiệm khảo sát tự học đi qua, Phương Nghiên Duy vội vàng quay đầu lại.
"Tay Phương ca của chúng ta, cmn thật đúng là linh hoạt." Chủ nhiệm thoáng qua một cái, Hà Tuế Tuế tiếp tục nói với người bên cạnh, "Ai ngờ đôi tay đè người ta xuống đất này cũng có thể gảy đàn? Đúng là một người thu hút mà."
" Câu "khinh long mạn niệp mạt phục thiêu*" cuối cùng thì tôi cũng đã có thể hiểu rồi." Hà Tuế Tuế nói.
(khinh long mạn niệp mạt phục thiêu*: Nhẹ ấn, miết dây, gảy từng khúc)
Nam sinh đàn Tỳ Bà rất hiếm thấy, mà đa số đều là nam sinh khí chất nhã nhặn nho nhã.
Kiểu khoa trương giống Phương Nghiên Duy không ai bì nổi này, cầm đàn trên tay, lại là một kiểu đẹp khác.
Phương Nghiên Duy nghe Hà Tuế Tuế khoác lác lung tung, cười cười, cúi đầu chọc chọc đầu ngón tay của mình.
Đã lâu không có đụng đến đàn, tùy tiện gãy dây cung vài cái, trên ngón tay liền bị nổi vài vết phồng rộp nhỏ, còn rất đau.
Nhưng cậu không có băng cá nhân bên người.
Bọn cậu ra sức nói chuyện sôi nổi ở trước mặt, giọng không tính là nhỏ, ngay cả Từ Chính Nghĩa cũng dừng viết nghe hóng qua được vài chữ, chỉ có Lộ Chấp nghiêm túc nhìn chằm chằm bài thi ngữ văn ở dưới, trả lời từng câu hỏi.
"Học bá, nhìn." Một cái tay mở ra trước mặt Lộ Chấp.
"Nhìn cái gì?" Lộ Chấp không ngẩng đầu, như thể đã quá quen vói hành động quấy rầy này vậy.
"Tay tôi bị thương rồi, còn rất mệt mỏi." Phương Nghiên Duy nói, "Đây đều là do đánh đàn cho cậu nghe đó, nhanh cười cho tôi xem một cái, tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Cây bút trong tay Chấp Lộ bị lấy đi, hắn ngước mắt lên, nhìn thấy trên đầu ngón tay gầy guộc trắng nõn của người trước mặt hiện lên một màu đỏ sẫm, không hiểu sao lại nhớ đến rặng mây đỏ trên bầu trời sớm mai khi sương chưa tan
Hắn mở hộp đựng bút ra, rút một cái bút khác, tiếp tục làm bài thi.
Thật là lạnh lùng a.
Người này dường như có thế giới của riêng mình, người khác nói cái gì, đều không lọt vào tai hắn.
Phương Nghiên Duy ra vẻ tiếc hận thở dài, gõ gõ cốc nước cam trên bàn: "Lộ Thần, nước cam không uống à, tôi không có hạ độc cậu đâu."
Cậu chỉ khoác hờ đồng phục học sinh trên người, cổ áo sơ mi bởi vì cậu nghiêng về phía trước mà có hơi mở rộng ra, ép tới có chút thấp, hiện ra bóng dáng xương quay xanh lấp ló.
Cây bút trên tay Lộ Chấp gõ lên cậu một cái, cậu khoa trương a một tiếng, quay đầu đi.
"Này, Lộ Chấp à." Giáo viên ngữ văn đứng ở cửa sổ gõ gõ, "Đưa bài văn điểm tuyệt đối trong kỳ thi tháng trước cho cô mượn, cô đem sang lớp 7 làm văn mẫu.
Lộ Chấp gật gật đầu, lấy trong balo bài kiểm tra được gấp gọn gàng đưa cho giáo viên.
Giáo viên ngữ văn nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra ngữ văn mà cậu viết, dường như phát hiện chuyện gì đó thú vị, cười cười, vươn tay chấm vào bài kiểm tra của hắn một nét.
Lộ Chấp: "..."
Điền vào chỗ trống bài thơ cổ.
Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, mặt sau còn một câu, tha tiếp liễu cá sơ vi nghê thường hậu lục yêu.
Lộ gạch bỏ những câu sai, viết lại chính xác.
Hắn mở khóa kéo ra, ở trong cùng của túi, có băng gạc bà băng cá nhân.
Chuẩn bị những thứ này là thói quen hắn đã hình thành từ lâu, lúc đầu thường dùng, về sau không cần nữa, nhưng vẫn luôn mang theo thành thói quen.
Hắn cúi đầu nhìn ngày sản xuất trên hộp băng cá nhân, cầm hai, ba tấm, rồi bỏ vào hộp bút.
Sau mười mấy phút, Phương Nghiên Duy quay đầu tìm cây thước kẻ đường phụ, tự giác mở hộp đựng bút của Lộ Chấp, phát hiện bên trong mấy cái băng dán cá nhân, ồ lên một tiếng, nhặt lên một tấm, lắc lắc trước mắt Lộ Chấp mấy cái, rồi lấy đi.
Mấy nam nữ ngồi ở hàng ghế đầu còn đang xì xào bàn tán, đối thoại dinh dưỡng cực thấp, ngậm mẹ lượng cực cao.
Bằng cách nào đó, chủ đề lại chuyển sang hướng có chút sắc
"... Biết vì sao phim heo lại có mật mã không?" Hà Tuế Tuế thần bí nói, "Bởi vì mật mã để người xem càng muốn xem nhiều hơn."
Phương Nghiên Duy cười lạnh một tiếng, xem thường: "Thật sao?"
Anh đây không hứng thú.
Cậu nắm bài kiểm tra vật lý mà Lộ Chấp đưa cho vào lòng bàn tay, khi chán đến cực điểm, cậu tùy tiện trả lời thêm hai câu.
Cậu chợt nhớ đến nụ cười thoáng qua trên mặt Lộ Chấp lúc ở trong lớp chiều nay, chuông tan học vừa vang, cậu liền khoác cặp lên vai, quay đầu tìm Lộ Chấp.
Cậu khiển trách ly nước cam cậu mua giá 3 NDT vẫn y như cũ trên bàn, không nhúc nhích.
"Vậy cậu trả lại cho tôi đi học bá." Phương Nghiên Duy nói, "Tôi khát."
Lộ Chấp: "."
Phòng ngủ thứ hai trong nhà Lộ Chấp cuối cùng cũng sửa xong, vào lúc ban đêm, Phương Nghiên Duy ôm chăn gối, chuyển sang gian phòng cách vách.
Giường mới mềm mại hơn giường Lộ Chấp rất nhiều, trong phòng cũng không có mùi đàn hương của tên ông cụ non kia, đồ nội thất màu lam nhạt khiến không khí ấm áp tươi sáng hơn rất nhiều.
Chỉ là Phương Nghiên Duy vẫn chưa quen với việc ngồi trước bàn học không có đèn và có một người viết miệt mài.
Không biết vì cái gì, cậu luôn cảm thấy đêm nay trên đường trở về, Lộ Chấp dường như không được vui vẻ cho lắm.
Lần tiến công này không thành công, một chút sắc mặt tốt Lộ Chấp cũng không thèm cho cậu.
Chiếc điện thoại cạnh gối rung lên, có một tin nhắn mới.
[ Lộ Chấp ]: [ một đoạn video ].
Nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng lại, con mọt sách để ý đến cậu rồi?
Phương Nghiên Duy nằm ở trên giường, tâm tình không tệ mở tin nhắn——
Là một bức tranh khảm.
Phương Nghiễn Duy: "?"
Cái này là cái gì vậy?
Anh không khỏi nghĩ đến lời Hà Tuệ Tuệ đã nói trong buổi tự học buổi tối, rằng những thứ được mã hóa luôn có thể khơi dậy trí tò mò của con người.
Một đoạn video dài phút, còn được mã hóa?
Cậu thực sự rất tò mò
[ Phương A]: @ người tốt bụng, video nào cũng bị mã hóa à?
[ người tốt bụng ]: Cậu phải xem thuộc tính của video, rất nhiều loại có giới hạn, gửi cho tôi xem.
[ Át rô]: [ chuyển tiếp ]
[ người tốt bụng ]: Cái này tôi giải được. 20 tệ.
Đắt như thế?
Nhưng gạch men đáng giá.
Phương Nghiên Duy đau lòng gửi.
Sau hai mươi phút, người tốt bụng trong nhóm làm về công nghệ gửi cho cậu một đoạn video HD.
[ người tốt bụng ]: Khẩu vị còn rất đặc biệt, phiên bản này quả thực quá chi tiết.
Có bao nhiêu đặc biệt?
Lỗ tai Phương Nghiên Duy có chút nón lên, không quá xác định vị trí mở video lên ——
"Bài giảng chuyên sâu về bài tập vật lý cho học sinh THPT"
Phương Nghiên Duy: "..."
- -------------------
Phương hồ ly: Tay tôi mỏi quá.
Lộ Chấp: Ân, về sau còn có thể mỏi hơn.
Lộ Chấp dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào tai nghe bên trái, âm thanh trong tai nghe Phương Nghiên Duy lại biến thành "Áo sơmi giá 9500 penny", tận lực bồi tiếp một đoạn giao tiếp tiếng Anh.
Cậu đột nhiên cảm thấy xui xẻo gấp mười, tháo tai nghe trả lại cho Lộ Chấp.
Đúng lúc gặp chủ nhiệm khảo sát tự học đi qua, Phương Nghiên Duy vội vàng quay đầu lại.
"Tay Phương ca của chúng ta, cmn thật đúng là linh hoạt." Chủ nhiệm thoáng qua một cái, Hà Tuế Tuế tiếp tục nói với người bên cạnh, "Ai ngờ đôi tay đè người ta xuống đất này cũng có thể gảy đàn? Đúng là một người thu hút mà."
" Câu "khinh long mạn niệp mạt phục thiêu*" cuối cùng thì tôi cũng đã có thể hiểu rồi." Hà Tuế Tuế nói.
(khinh long mạn niệp mạt phục thiêu*: Nhẹ ấn, miết dây, gảy từng khúc)
Nam sinh đàn Tỳ Bà rất hiếm thấy, mà đa số đều là nam sinh khí chất nhã nhặn nho nhã.
Kiểu khoa trương giống Phương Nghiên Duy không ai bì nổi này, cầm đàn trên tay, lại là một kiểu đẹp khác.
Phương Nghiên Duy nghe Hà Tuế Tuế khoác lác lung tung, cười cười, cúi đầu chọc chọc đầu ngón tay của mình.
Đã lâu không có đụng đến đàn, tùy tiện gãy dây cung vài cái, trên ngón tay liền bị nổi vài vết phồng rộp nhỏ, còn rất đau.
Nhưng cậu không có băng cá nhân bên người.
Bọn cậu ra sức nói chuyện sôi nổi ở trước mặt, giọng không tính là nhỏ, ngay cả Từ Chính Nghĩa cũng dừng viết nghe hóng qua được vài chữ, chỉ có Lộ Chấp nghiêm túc nhìn chằm chằm bài thi ngữ văn ở dưới, trả lời từng câu hỏi.
"Học bá, nhìn." Một cái tay mở ra trước mặt Lộ Chấp.
"Nhìn cái gì?" Lộ Chấp không ngẩng đầu, như thể đã quá quen vói hành động quấy rầy này vậy.
"Tay tôi bị thương rồi, còn rất mệt mỏi." Phương Nghiên Duy nói, "Đây đều là do đánh đàn cho cậu nghe đó, nhanh cười cho tôi xem một cái, tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Cây bút trong tay Chấp Lộ bị lấy đi, hắn ngước mắt lên, nhìn thấy trên đầu ngón tay gầy guộc trắng nõn của người trước mặt hiện lên một màu đỏ sẫm, không hiểu sao lại nhớ đến rặng mây đỏ trên bầu trời sớm mai khi sương chưa tan
Hắn mở hộp đựng bút ra, rút một cái bút khác, tiếp tục làm bài thi.
Thật là lạnh lùng a.
Người này dường như có thế giới của riêng mình, người khác nói cái gì, đều không lọt vào tai hắn.
Phương Nghiên Duy ra vẻ tiếc hận thở dài, gõ gõ cốc nước cam trên bàn: "Lộ Thần, nước cam không uống à, tôi không có hạ độc cậu đâu."
Cậu chỉ khoác hờ đồng phục học sinh trên người, cổ áo sơ mi bởi vì cậu nghiêng về phía trước mà có hơi mở rộng ra, ép tới có chút thấp, hiện ra bóng dáng xương quay xanh lấp ló.
Cây bút trên tay Lộ Chấp gõ lên cậu một cái, cậu khoa trương a một tiếng, quay đầu đi.
"Này, Lộ Chấp à." Giáo viên ngữ văn đứng ở cửa sổ gõ gõ, "Đưa bài văn điểm tuyệt đối trong kỳ thi tháng trước cho cô mượn, cô đem sang lớp 7 làm văn mẫu.
Lộ Chấp gật gật đầu, lấy trong balo bài kiểm tra được gấp gọn gàng đưa cho giáo viên.
Giáo viên ngữ văn nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra ngữ văn mà cậu viết, dường như phát hiện chuyện gì đó thú vị, cười cười, vươn tay chấm vào bài kiểm tra của hắn một nét.
Lộ Chấp: "..."
Điền vào chỗ trống bài thơ cổ.
Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, mặt sau còn một câu, tha tiếp liễu cá sơ vi nghê thường hậu lục yêu.
Lộ gạch bỏ những câu sai, viết lại chính xác.
Hắn mở khóa kéo ra, ở trong cùng của túi, có băng gạc bà băng cá nhân.
Chuẩn bị những thứ này là thói quen hắn đã hình thành từ lâu, lúc đầu thường dùng, về sau không cần nữa, nhưng vẫn luôn mang theo thành thói quen.
Hắn cúi đầu nhìn ngày sản xuất trên hộp băng cá nhân, cầm hai, ba tấm, rồi bỏ vào hộp bút.
Sau mười mấy phút, Phương Nghiên Duy quay đầu tìm cây thước kẻ đường phụ, tự giác mở hộp đựng bút của Lộ Chấp, phát hiện bên trong mấy cái băng dán cá nhân, ồ lên một tiếng, nhặt lên một tấm, lắc lắc trước mắt Lộ Chấp mấy cái, rồi lấy đi.
Mấy nam nữ ngồi ở hàng ghế đầu còn đang xì xào bàn tán, đối thoại dinh dưỡng cực thấp, ngậm mẹ lượng cực cao.
Bằng cách nào đó, chủ đề lại chuyển sang hướng có chút sắc
"... Biết vì sao phim heo lại có mật mã không?" Hà Tuế Tuế thần bí nói, "Bởi vì mật mã để người xem càng muốn xem nhiều hơn."
Phương Nghiên Duy cười lạnh một tiếng, xem thường: "Thật sao?"
Anh đây không hứng thú.
Cậu nắm bài kiểm tra vật lý mà Lộ Chấp đưa cho vào lòng bàn tay, khi chán đến cực điểm, cậu tùy tiện trả lời thêm hai câu.
Cậu chợt nhớ đến nụ cười thoáng qua trên mặt Lộ Chấp lúc ở trong lớp chiều nay, chuông tan học vừa vang, cậu liền khoác cặp lên vai, quay đầu tìm Lộ Chấp.
Cậu khiển trách ly nước cam cậu mua giá 3 NDT vẫn y như cũ trên bàn, không nhúc nhích.
"Vậy cậu trả lại cho tôi đi học bá." Phương Nghiên Duy nói, "Tôi khát."
Lộ Chấp: "."
Phòng ngủ thứ hai trong nhà Lộ Chấp cuối cùng cũng sửa xong, vào lúc ban đêm, Phương Nghiên Duy ôm chăn gối, chuyển sang gian phòng cách vách.
Giường mới mềm mại hơn giường Lộ Chấp rất nhiều, trong phòng cũng không có mùi đàn hương của tên ông cụ non kia, đồ nội thất màu lam nhạt khiến không khí ấm áp tươi sáng hơn rất nhiều.
Chỉ là Phương Nghiên Duy vẫn chưa quen với việc ngồi trước bàn học không có đèn và có một người viết miệt mài.
Không biết vì cái gì, cậu luôn cảm thấy đêm nay trên đường trở về, Lộ Chấp dường như không được vui vẻ cho lắm.
Lần tiến công này không thành công, một chút sắc mặt tốt Lộ Chấp cũng không thèm cho cậu.
Chiếc điện thoại cạnh gối rung lên, có một tin nhắn mới.
[ Lộ Chấp ]: [ một đoạn video ].
Nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng lại, con mọt sách để ý đến cậu rồi?
Phương Nghiên Duy nằm ở trên giường, tâm tình không tệ mở tin nhắn——
Là một bức tranh khảm.
Phương Nghiễn Duy: "?"
Cái này là cái gì vậy?
Anh không khỏi nghĩ đến lời Hà Tuệ Tuệ đã nói trong buổi tự học buổi tối, rằng những thứ được mã hóa luôn có thể khơi dậy trí tò mò của con người.
Một đoạn video dài phút, còn được mã hóa?
Cậu thực sự rất tò mò
[ Phương A]: @ người tốt bụng, video nào cũng bị mã hóa à?
[ người tốt bụng ]: Cậu phải xem thuộc tính của video, rất nhiều loại có giới hạn, gửi cho tôi xem.
[ Át rô]: [ chuyển tiếp ]
[ người tốt bụng ]: Cái này tôi giải được. 20 tệ.
Đắt như thế?
Nhưng gạch men đáng giá.
Phương Nghiên Duy đau lòng gửi.
Sau hai mươi phút, người tốt bụng trong nhóm làm về công nghệ gửi cho cậu một đoạn video HD.
[ người tốt bụng ]: Khẩu vị còn rất đặc biệt, phiên bản này quả thực quá chi tiết.
Có bao nhiêu đặc biệt?
Lỗ tai Phương Nghiên Duy có chút nón lên, không quá xác định vị trí mở video lên ——
"Bài giảng chuyên sâu về bài tập vật lý cho học sinh THPT"
Phương Nghiên Duy: "..."
- -------------------
Phương hồ ly: Tay tôi mỏi quá.
Lộ Chấp: Ân, về sau còn có thể mỏi hơn.