Chương 7
Tôi có hài lòng không? Có! Sau khi nhận tiền, bà đây sẽ là triệu phú.
11
Có tiền, tôi chạy đi mua quần áo, đồ trang sức, làm tóc, tôi làm mọi thứ để khiến mình trông xinh xắn hơn.
Suy cho cùng thì có cô nàng nào lại không yêu cái đẹp cơ chứ?
Trong mười ba năm này, tôi sống không bằng chó, quần áo là đồ thừa của em gái, một đôi giày có thể mang trong hai năm, cho đến khi bị hư mới mua đôi mới.
Tôi không có dây chuyền, không có vòng đeo tay, không có bông tai, và tất nhiên, em gái tôi có tất cả, giá trị của chúng đều trên 10.000 nhân dân tệ.
Khi Chu Diệp không đi học, cô đeo nó, trông vừa tuyệt đẹp vừa quý giá.
Còn tôi thì sao?
Không trang sức, không trang điểm, quanh năm mặc quần áo cũ giày cũ, làm sao có một chút dáng vẻ con gái triệu phú?
Ước chừng một tuần, tôi dùng sức tiêu tiền, dù sao tôi thiếu thứ gì chứ tiền thì không.
Tôi không biết bản thân mình đã thay đổi lớn đến chừng nào.
Tôi nhuộm tóc, mang một bộ quần áo thời trang, sau đó mang giày cao gót, khuôn mặt đã được trang điểm, móng tay cũng đã làm.
Rất nhiều cô gái thành phố đã làm điều đó một cách tự nhiên, cuối cùng ở tuổi 18 tôi cũng có thể thực hiện nó.
Tôi tự tin đi trên đường phố, khi tôi quay đầu, cũng có anh chàng đẹp trai đến hỏi Wechat của tôi.
Khi tôi bước vào một nhà hàng cao cấp, nhân viên phục vụ sẽ chào đón tôi nồng nhiệt, trước kia tôi chỉ có thể đến những nơi này để làm việc, nhưng cũng bị ghét bỏ.
Tôi trở lại khách sạn, không thể chịu đựng được nỗi đau và khóc.
Hóa ra, cuộc sống của tôi có thể tốt đẹp đến thế.
Tôi chỉ cần chú ý một chút, tôi sẽ cảm thấy cuộc sống không tệ chút nào.
12
Ngày 24, tôi kiếm được một khoản tiền lớn, cổ phiếu mua ngày hôm trước tăng điên cuồng.
Đây là lần đầu tiên tôi chơi cổ phiếu, nghe nói cổ phiếu rất hên xui, hầu hết mọi người đến cái nịt cũng không còn.
Vì vậy, thấy cổ phiếu tăng vọt, tôi vui mừng, quên rằng hôm nay là lễ trưởng thành của em gái tôi.
Tôi lấy điện thoại cũ ra khỏi tủ đầu giường khách sạn - tôi đã mua điện thoại Apple mới nhất, sim đã được thay đổi, điện thoại di động cũ đã không sử dụng trong nhiều ngày, tôi sợ bị ba mẹ làm phiền.
Bật điện thoại lên, ái chà, bảy tám cuộc gọi nhỡ.
Trong đó có sáu cuộc gọi xa lạ, tôi mơ hồ đoán được đó là số điện thoại của văn phòng tuyển sinh Thanh Bắc.
Về phần số điện thoại còn lại, tất cả đều là Chu Diệp sáng nay gọi tới.
Lúc này cô ta lại gọi lại.
Tôi trả lời, cô ta cố nén tức giận hỏi: “Sao chị không trả lời điện thoại? Tôi còn tưởng chị đi tỉnh khác làm việc.”
Chu Diệp ước gì tôi đi làm thuê, nhất là sau lễ trưởng thành của cô ta.
Sau tất cả, lễ trưởng thành là thời điểm vinh quang nhất của cô ta, cô ta có thể sử dụng điểm số 985 để tận hưởng lời khen ngợi của cả gia đình.
Càng có thể hung hăng sỉ nhục tôi, vì tôi đã đánh cô ta.
“Sợ tôi chạy, không có ai thay thế tôi bị cô bắt nạt, đúng không?” Tôi cười khẩy.
“Nào có chứ, chị chính là chị ruột của em, em làm sao có thể bắt nạt chị chứ? Em quan tâm đến chị, chị không về nhà nhiều ngày như vậy, có cơm ăn không? Mau đến khách sạn Phong Diệp ăn cơm nha.”
Chu Diệp không thể chờ đợi được nữa.
Tôi chậc chậc một tiếng: “Chờ đi.”
“Tất cả mọi người sẽ chờ chị nha, đúng rồi, chị phải nhớ mang theo giấy chứng nhận dự thi, chúng ta còn muốn tra điểm, hôm nay quả thật có điểm nha.” Chu Diệp đã sắp kiềm chế không được tiếng cười.
Tôi cúp máy.
Kết quả là giáo viên chủ nhiệm của tôi đã gọi một lần nữa.
Thầy kích động đến khàn giọng: “Chu Nhược, vậy mà em thi đậu vào Thanh Bắc! Điện thoại của phòng tuyển sinh bọn họ đều gọi đến trường, nói không liên lạc được với em, em ở đâu?”
Quả nhiên, những cuộc gọi nhỡ kia chính là do văn phòng tuyển sinh.
“Tôi muốn đi Phong Diệp ăn cơm trước, ăn xong lại gọi lại cho bọn họ.”
“Còn ăn cái gì nữa? Họ nói họ đến gặp em, khách sạn Phong Diệp, phải không? Thầy đã viết ra...Thầy hoài nghi em là trạng nguyên năm nay, bằng không bọn họ sẽ không đến gặp em để chiêu sinh.” Giáo viên chủ nhiệm càng thêm kích động.
Tôi sửng sốt một chút, phòng tuyển sinh Thanh Bắc tự mình tới cửa chiêu sinh?
Tôi đã thấy điều này trong tin tức trước đây, nhưng tôi không nghĩ rằng nó sẽ xảy ra với chính mình.
Có vẻ như lần này tôi đã làm nên kỳ tích.
Tôi nhìn vào khuôn mặt và trang phục của mình qua gương. Hoàn hảo!
Tôi trông rất đẹp!
11
Có tiền, tôi chạy đi mua quần áo, đồ trang sức, làm tóc, tôi làm mọi thứ để khiến mình trông xinh xắn hơn.
Suy cho cùng thì có cô nàng nào lại không yêu cái đẹp cơ chứ?
Trong mười ba năm này, tôi sống không bằng chó, quần áo là đồ thừa của em gái, một đôi giày có thể mang trong hai năm, cho đến khi bị hư mới mua đôi mới.
Tôi không có dây chuyền, không có vòng đeo tay, không có bông tai, và tất nhiên, em gái tôi có tất cả, giá trị của chúng đều trên 10.000 nhân dân tệ.
Khi Chu Diệp không đi học, cô đeo nó, trông vừa tuyệt đẹp vừa quý giá.
Còn tôi thì sao?
Không trang sức, không trang điểm, quanh năm mặc quần áo cũ giày cũ, làm sao có một chút dáng vẻ con gái triệu phú?
Ước chừng một tuần, tôi dùng sức tiêu tiền, dù sao tôi thiếu thứ gì chứ tiền thì không.
Tôi không biết bản thân mình đã thay đổi lớn đến chừng nào.
Tôi nhuộm tóc, mang một bộ quần áo thời trang, sau đó mang giày cao gót, khuôn mặt đã được trang điểm, móng tay cũng đã làm.
Rất nhiều cô gái thành phố đã làm điều đó một cách tự nhiên, cuối cùng ở tuổi 18 tôi cũng có thể thực hiện nó.
Tôi tự tin đi trên đường phố, khi tôi quay đầu, cũng có anh chàng đẹp trai đến hỏi Wechat của tôi.
Khi tôi bước vào một nhà hàng cao cấp, nhân viên phục vụ sẽ chào đón tôi nồng nhiệt, trước kia tôi chỉ có thể đến những nơi này để làm việc, nhưng cũng bị ghét bỏ.
Tôi trở lại khách sạn, không thể chịu đựng được nỗi đau và khóc.
Hóa ra, cuộc sống của tôi có thể tốt đẹp đến thế.
Tôi chỉ cần chú ý một chút, tôi sẽ cảm thấy cuộc sống không tệ chút nào.
12
Ngày 24, tôi kiếm được một khoản tiền lớn, cổ phiếu mua ngày hôm trước tăng điên cuồng.
Đây là lần đầu tiên tôi chơi cổ phiếu, nghe nói cổ phiếu rất hên xui, hầu hết mọi người đến cái nịt cũng không còn.
Vì vậy, thấy cổ phiếu tăng vọt, tôi vui mừng, quên rằng hôm nay là lễ trưởng thành của em gái tôi.
Tôi lấy điện thoại cũ ra khỏi tủ đầu giường khách sạn - tôi đã mua điện thoại Apple mới nhất, sim đã được thay đổi, điện thoại di động cũ đã không sử dụng trong nhiều ngày, tôi sợ bị ba mẹ làm phiền.
Bật điện thoại lên, ái chà, bảy tám cuộc gọi nhỡ.
Trong đó có sáu cuộc gọi xa lạ, tôi mơ hồ đoán được đó là số điện thoại của văn phòng tuyển sinh Thanh Bắc.
Về phần số điện thoại còn lại, tất cả đều là Chu Diệp sáng nay gọi tới.
Lúc này cô ta lại gọi lại.
Tôi trả lời, cô ta cố nén tức giận hỏi: “Sao chị không trả lời điện thoại? Tôi còn tưởng chị đi tỉnh khác làm việc.”
Chu Diệp ước gì tôi đi làm thuê, nhất là sau lễ trưởng thành của cô ta.
Sau tất cả, lễ trưởng thành là thời điểm vinh quang nhất của cô ta, cô ta có thể sử dụng điểm số 985 để tận hưởng lời khen ngợi của cả gia đình.
Càng có thể hung hăng sỉ nhục tôi, vì tôi đã đánh cô ta.
“Sợ tôi chạy, không có ai thay thế tôi bị cô bắt nạt, đúng không?” Tôi cười khẩy.
“Nào có chứ, chị chính là chị ruột của em, em làm sao có thể bắt nạt chị chứ? Em quan tâm đến chị, chị không về nhà nhiều ngày như vậy, có cơm ăn không? Mau đến khách sạn Phong Diệp ăn cơm nha.”
Chu Diệp không thể chờ đợi được nữa.
Tôi chậc chậc một tiếng: “Chờ đi.”
“Tất cả mọi người sẽ chờ chị nha, đúng rồi, chị phải nhớ mang theo giấy chứng nhận dự thi, chúng ta còn muốn tra điểm, hôm nay quả thật có điểm nha.” Chu Diệp đã sắp kiềm chế không được tiếng cười.
Tôi cúp máy.
Kết quả là giáo viên chủ nhiệm của tôi đã gọi một lần nữa.
Thầy kích động đến khàn giọng: “Chu Nhược, vậy mà em thi đậu vào Thanh Bắc! Điện thoại của phòng tuyển sinh bọn họ đều gọi đến trường, nói không liên lạc được với em, em ở đâu?”
Quả nhiên, những cuộc gọi nhỡ kia chính là do văn phòng tuyển sinh.
“Tôi muốn đi Phong Diệp ăn cơm trước, ăn xong lại gọi lại cho bọn họ.”
“Còn ăn cái gì nữa? Họ nói họ đến gặp em, khách sạn Phong Diệp, phải không? Thầy đã viết ra...Thầy hoài nghi em là trạng nguyên năm nay, bằng không bọn họ sẽ không đến gặp em để chiêu sinh.” Giáo viên chủ nhiệm càng thêm kích động.
Tôi sửng sốt một chút, phòng tuyển sinh Thanh Bắc tự mình tới cửa chiêu sinh?
Tôi đã thấy điều này trong tin tức trước đây, nhưng tôi không nghĩ rằng nó sẽ xảy ra với chính mình.
Có vẻ như lần này tôi đã làm nên kỳ tích.
Tôi nhìn vào khuôn mặt và trang phục của mình qua gương. Hoàn hảo!
Tôi trông rất đẹp!