Chương 32
Vu Chi ngây ngốc hồi lâu, mãi đến khi một bàn tay to đưa tới, nâng cằm cô lên giúp cô khép miệng, cô mới phản ứng lại.
Mắt Lục Bách Sâm nhìn thẳng về con đường phía trước, anh ôn nhu hỏi: “Xem cái gì đấy?”
Vu Chi nuốt nước miếng, cô cố gắng bình ổn tâm tình của mình.
“Không có việc gì, em chỉ thấy được một chuyện xưa cực kì đáng sợ thôi.”
“Đừng xem nữa, lá gan em nhỏ như vậy, buổi tối lại không ngủ được.”
Vu Chi nhanh chóng ấn nút home ở giữa, quay trở về màn hình chính, trên mặt cô nở một nụ cười miễn cưỡng: “Được, em không xem nữa.”
Lục Bách Sâm một tay giữa vô lăng, tay còn lại nắm lấy tay Vu Chi.
Tay cô lạnh ngắt, hẳn là thực sự sợ hãi.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Giọng nói ôn nhã trầm thấp của Lục Bách Sâm truyền vào tai Vu Chi, khiến tâm tình vốn lo lắng bất an của cô tốt hơn nhiều.
Về đến nhà, Vu Chi thừa dịp Lục Bách Sâm lên lầu tắm rửa thay quần áo, cô tìm trong ngăn kéo lấy ra que thử thai mà lần mang thai trước đó mua về chưa kịp dùng rồi chui vào nhà vệ sinh tầng một.
Cô ngồi trên bồn cầu, đôi tay chống cằm, nhìn que thử thai trên mặt đất, nhăn mày.
Một vạch ngang, không mang thai.
Vậy dì cả kia lâu vậy rồi mà vẫn chưa tới là có chuyện gì?
Cô lại lấy điện thoại ra, mở Độ Nương. (độ nương là baidu đó, nó là công cụ tìm kiếm của trung quốc, giống chị gu gồ vậy)
Độ Nương nói que thử thai một vạch đúng là không mang thai, nhưng cũng có một số tình huống là mang thai trong vòng 15 tuần sẽ không kiểm tra ra được, yêu cầu phải sau 15 tuần mới được.
Điều này lại khiến trái tim của Vu Chi như rơi xuống vực.
Cô ném que thử thai vao thùng rác, còn lấy hai tờ giấy đặt lên trên che lại.
Đôi tay cầm điện thoại, cô tiếp tục ngây ngốc.
Lúc trước bác sĩ nói cơ thể cô yếu, không dễ mang thai, cho dù có thai cũng khó giữ được, khuyên cô nên điều dưỡng cơ thể trước đã.
Cuối cùng cô lại mang thai ngoài ý muốn, cả nhà biết xong vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cả mẹ chồng và mẹ ruột đều nhất định đòi dọn đến ở để chăm sóc cô, nói là phải nuôi cho cô trắng trẻo mập mạp.
Kết quả, cô nôn nghén vô cùng lợi hại, ăn cái gì là nôn cái đó.
Thể trọng của cô lúc đầu giao động từ 45 đến 46.5kg.
Không đến hai tháng thời gian, cô gầy mất bốn cân.
Cả người cô gầy đi thấy rõ, mẹ ruột cùng mẹ chồng ngày nào cũng khuyên cô nên vì đứa bé mà ăn thêm mấy miếng, nhưng Vu Chi vẫn không thể ăn vào, cho dù cô có cố nén cơn buồn nôn ăn xong thì chỉ chốc lát sau là lại nôn ra hết.
Mẹ Vu còn trách mắng cô không được nôn như vậy, vì đứa con trong bụng, cô phải kiên nhẫn một chút.
Những người khác đều lo lắng cô gầy như vậy, lúc đứa bé trong bụng không đủ dinh dưỡng thì phải làm sao bây giờ.
Chỉ có Lục Bách Sâm đau lòng ôm cô vào ngực, lau đi những giọt nước mắt sinh lí chảy ra lúc cô nôn, hỏi cô còn khó chịu không?
Biểu cảm lo lắng kia như hận không thể thay thế Vu Chi chịu tội.
Thậm chí đôi khi, lúc mẹ Vu và Trương Mạn Chi không có mặt, anh còn nhiều lần nói với cô anh muốn bỏ đứa bé này.
Lúc đầu Vu Chi còn tưởng rằng anh không thích trẻ con, hoặc do chưa muốn có con sớm như vậy.
Mãi đến khi cô sảy mất cái thai rồi, cô mới biết được, là Lục Bách Sâm sợ đứa bé sẽ lấy mạng cô.
Cô gầy như vậy, cảm giác như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô bay mất, sau này làm sao mà chịu được cái bụng lớn như vậy nữa chứ.
Vu Chi còn cười anh ngốc, cô nói khi bụng lớn rồi, người cô chắc chắn cũng sẽ béo lên, nhưng Lục Bách Sâm không nghe, anh vẫn cố chấp cho rằng cô quá gầy, không thể chịu nổi cái bụng lớn như vậy.
Lần đó sau khi sảy thai, Lục Bách Sâm cả ngày ở cùng cô, anh còn đặc biệt mời bà vú đến chăm sóc cô.
Thấy cơ thể gầy yếu của Vu Chi cuối cùng cũng có chút thịt trở lại, Lục Bách Sâm, người vẫn luôn chỉ có một bộ mặt không rõ vui giận, bỗng chốc giống như một đứa trẻ vui vẻ cả ngày.
Có điều nói đến cũng kì quái, tuy rằng cô thoạt nhìn thì có cảm giác béo lên nhưng cân nặng lại không thay đổi.
Bây giờ đã có liệu pháp vận động và ăn uống phù hợp, cô vất vả lắm mới tăng được ba cân thịt.
Nếu như thực sự có thai, chắc chắn sẽ lại trải qua những chuyện giống như lúc trước, nếu cô lại gầy đi, Vu Chi cũng không thể tưởng tượng nổi….
Chẳng lẽ cô lại muốn sảy thai một lần nữa sao?
Sảy thai đối với phụ nữ mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Huống chi cô còn chưa có con, nếu lỡ như về sau không thể sinh được…..
“A a a.”
Vu Chi bực bội vò đầu bứt tóc, thấp giọng phát tiết.
Lục Bách Sâm tắm rửa thay quần áo xong, anh đi xuống lầu, thấy dì Dương đã bày đồ ăn ra bàn, nhưng lại không thấy bóng dáng Vu Chi đâu.
Anh mở miệng hỏi: “Tiểu Chi đâu rồi?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Dì Dương lắc đầu: “Không biết, vừa rồi dì còn thấy con bé ở đây mà.”
Lục Bách Sâm cầm lấy điện thoại trên sô pha gọi cho cô.
Kết quả chuông điện thoại phát ra từ nhà vệ sinh tầng một, cùng với tiếng chuông còn có một tiếng “lạch cạch” vang lên.
Vu Chi đang miên man suy nghĩ thì chuông điện thoại trong tay đột nhiên reo lên dọa cô nhảy dựng, cô cầm không chắc làm chiếc điện thoại rơi xuống đất, tạo ra tiếng động.
Ngoài cửa cũng vang lên tiếng đập cửa.
“Tiểu Chi, em làm sao vậy?”
Cô vội vàng nhặt chiếc điện thoại lên, hoang mang rối loạn trả lời: “À… không… không có gì, em ra luôn đây.”
Màn hình di động va chạm với sản nhà, hiển nhiên là không đánh lại, bên ngoài điện thoại đã vỡ nát, cần phải đổi một lớp kính cường lực mới.
Cô thở dài một hơi, cất điện thoại vào túi, cố gắng bình ổn cảm xúc, cô rửa sạch tay, mở cửa đi ra ngoài.
Lúc đầu Vu Chi cho rằng Lục Bách Sâm đã đi rồi, không ngờ anh vậy mà vẫn còn đứng ở ngoài cửa nhà vệ sinh khiến Vu Chi sợ hãi.
“Anh…. sao anh vẫn còn đứng ở đây thế.”
Lục Bách Sâm không trả lời, anh mím môi nhìn cô.
Dưới cặp mắt đen thâm thúy kia của Lục Bách Sâm, Vu Chi cảm thấy trong lòng cô không thể giữ được bí mật gì.
Đôi con ngươi kia giống như có thể nhìn thấu nội tâm của người khác.
“Làm sao vậy?” Vu Chi chột dạ chớp chớp mắt hỏi anh.
“Em làm sao vậy?” Lục Bách Sâm hỏi lại.
“Em? Em không có việc gì nha, chỉ là bị cái chuyện xưa đáng sợ kia dọa mà thôi.”
“Bị dọa rồi mà còn dám tự mình đi vệ sinh?”
Trước đây sau khi cô xem xong một bộ phim ma, mặc kệ là làm việc gì cô cũng sẽ kéo theo Lục Bách Sâm, ngay cả đi vệ sinh cô cũng bắt anh đứng ở cửa nói chuyện cùng với cô.
Lúc tắm rửa cũng lôi anh cùng đi tắm, có điều kết quả cuối cùng chính là cô không có thời gian quan tâm đến mấy chuyện quỷ thần này nữa.
Hôm nay cô nói xem được một chuyện xưa đáng sợ, nhưng lại ở một mình trong nhà vệ sinh lâu như vậy, thật đúng là một lời nói dối trăm ngàn sơ hở.
Có điều Lục Bách Sâm cũng không làm cô khó xử mà nói cùng cô đi ăn cơm.
Trên bàn ăn, anh cũng không hỏi nhiều hơn câu nào.
Ngược lại là Vu Chi, cô im lặng không lên tiếng ăn nhiều hơn nửa bát cơm.
Buổi tối nằm trên giường, Lục Bách Sâm lại lần nữa hỏi cô, chuyện gì đã khiến cô có bộ dạng mất hồn mất vía đó.
Vu Chi không nói, anh cũng không hỏi thêm gì nữa.
Ba ngày tiếp đó, lượng cơm Vu Chi ăn đều nhiều hơn so với trước kia.
Nếu là ngày thường, Lục Bách Sâm khẳng định sẽ khen cô hai câu, nhưng bây giờ anh rõ ràng đã nhận ra trong lòng Vu Chi che giấu chuyện gì đó.
Buổi tối hôm nay, Lục Bách Sâm ôm cô vào ngực, ngửi mùi hương trên người cô, bàn tay vốn đang đặt bên hông cô bắt đầu nhịn không được mà lướt xuống.
Vu Chi nhận ra ý đồ của anh, cô lập tức vươn tay ra bắt lấy bàn tay lớn vừa lướt đến bụng nhỏ của cô.
“Sâm ca, em không muốn.”
Cánh tay Lục Bách Sâm cứng đờ, Vu Chi quay đầu nhìn anh, trong mắt tràn ngập áy náy.
Anh thở phào một hơi, hôn một cái xuống trán của cô, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”
Vu Chi yên lặng không nói, chui vào trong ngực anh, đùi của cô có thể cảm nhận được sự cứng rắn của chỗ đó.
“Sâm ca.”
Lục Bách Sâm ngắt lời cô: “Không sao, em ngủ đi.”
Lại một tuần trôi qua, Vu Chi thoạt nhìn có vẻ ngày càng lo lắng, tuy rằng cô che giấu cảm xúc rất tốt nhưng lại không thể lừa được Lục Bách Sâm.
Thực ra Lục Bách Sâm vẫn luôn đợi cô có thể tự mình nói đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Vu Chi bởi vì chưa xác nhận được nên không muốn nói cho anh.
Đoạn thời gian này, cô suy nghĩ đến rất nhiều loại khả năng.
Kết quả tốt nhất chính là cô không có thai, chẳng qua là kinh nguyệt mất cân đối mà thôi.
Nhưng kết quả không tốt mà cô nghĩ đến thì không dưới mười mấy cái…..
Hôm nay Lục Bách Sâm nhận được điện thoại từ bà mẹ Trương Mạn Chi của mình.
Bà hỏi có phải gần đây thân thể của Vu Chi có chỗ nào không khỏe hay không? Trương Mạn Chi bởi vì đi ra ngoài du lịch mà không đến phòng tập thể thao, nhưng huấn luyện viên lại gửi tin nhắn đến nói Vu Chi vẫn luôn không đến.
Lục Bách Sâm nói: “Không có, là cơ thể con không thoải mái, cô ấy lo lắng nên ở nhà chăm sóc con mà thôi.”
Trương Mạn Chi vừa nghe anh nói không thoải mái, bà lập tức lo lắng, hỏi anh làm sao, có nặng lắm không, có muốn bà lập tức mua vé máy bay quay về hay không.
Lục Bách Sâm vội vàng giải thích nói không có việc gì, đã tốt rồi, để bà yên tâm đi du lịch đi.
Anh ngắt điện thoại xong, thở dài một hơi, anh thật sự không ngờ ấn tượng về Vu Chi trong lòng mẹ mình lại là bệnh tật ốm yếu.
Vu Chi tính toán thời gian, đã qua mười ngày rồi.
Hôm nay Vu Chi thừa dịp thời gian giữa trưa đi ăn cơm, cô đi ra tiệm thuốc mua năm que thử thai về.
Sau khi tan làm về nhà, cô nhân lúc Lục Bách Sâm không chú ý liền cầm que thử thai lại trốn vào nhà vệ sinh tầng một.
Cô lại kiểm trai lại một lần nữa.
Cô lo lắng một que thử sẽ không chính xác nên dứt khoát thử luôn ba cái cùng lúc.
Đến khi cô nhìn thấy cả ba chiếc que thử đều cho kết quả một vạch, đôi mắt cô lập tức sáng ngời.
Cô kích động ném ba que thử thai vào thùng rác, chạy chậm từ trong nhà vệ sinh ra ngoài.
Mấy ngày nay Vu Chi vẫn luôn lo lắng, bây giờ đột nhiên được thả lỏng, tươi cười trên mặt cô căn bản là không khống chế được.
Lục Bách Sâm đi từ trên lầu xuống, anh vừa lúc gặp được nụ cười xinh đẹp kia của cô.
Đầu tiên chính là kinh ngạc, anh vậy mà lại không tự chủ được cười theo cô.
“Chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Lúc này tâm tình Vu Chi rất tốt, cô nhìn Lục Bách Sâm, chỉ cảm thấy dáng vẻ vừa tắm xong, mái tóc vẫn còn ẩm ướt của anh cực kì gợi cảm.
Vu Chi bước nhanh phóng tới chỗ anh, cô nhảy lên người anh, Lục Bách Sâm thuận thế đón được cô.
“Chuyện tốt, đối với em đây chính là chuyện tốt nhất tháng này.”
Lục Bách Sâm cười ừ một tiếng.
Buổi tối ăn xong, Vu Chi nằm trên sô pha ngân nga một bài hát, đùi phải đặt trên đùi trái lắc la lắc lư, cô cầm điện thoại hẹn trước với bác sĩ khoa sản ngày mai sẽ tới khám, xem lí do tại sao kinh nguyệt không tới.
Lúc này, dì Dương đang dọn dẹp đột nhiên gọi Lục Bách Sâm tới nhà vệ sinh.
Hai phút sau, Lục Bách Sâm đứng sau sô pha, nhìn xuống cô.
“Em giải thích một chút đi, que thử thai trong nhà vệ sinh là như thế nào?”
Vu Chi đang hát lập tức im bặt, đầu óc cô ong ong.
Không xong rồi, đắc ý vênh váo xong, cô quên mất lấy giấy che đi đống đồ kia rồi.
Mắt Lục Bách Sâm nhìn thẳng về con đường phía trước, anh ôn nhu hỏi: “Xem cái gì đấy?”
Vu Chi nuốt nước miếng, cô cố gắng bình ổn tâm tình của mình.
“Không có việc gì, em chỉ thấy được một chuyện xưa cực kì đáng sợ thôi.”
“Đừng xem nữa, lá gan em nhỏ như vậy, buổi tối lại không ngủ được.”
Vu Chi nhanh chóng ấn nút home ở giữa, quay trở về màn hình chính, trên mặt cô nở một nụ cười miễn cưỡng: “Được, em không xem nữa.”
Lục Bách Sâm một tay giữa vô lăng, tay còn lại nắm lấy tay Vu Chi.
Tay cô lạnh ngắt, hẳn là thực sự sợ hãi.
“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Giọng nói ôn nhã trầm thấp của Lục Bách Sâm truyền vào tai Vu Chi, khiến tâm tình vốn lo lắng bất an của cô tốt hơn nhiều.
Về đến nhà, Vu Chi thừa dịp Lục Bách Sâm lên lầu tắm rửa thay quần áo, cô tìm trong ngăn kéo lấy ra que thử thai mà lần mang thai trước đó mua về chưa kịp dùng rồi chui vào nhà vệ sinh tầng một.
Cô ngồi trên bồn cầu, đôi tay chống cằm, nhìn que thử thai trên mặt đất, nhăn mày.
Một vạch ngang, không mang thai.
Vậy dì cả kia lâu vậy rồi mà vẫn chưa tới là có chuyện gì?
Cô lại lấy điện thoại ra, mở Độ Nương. (độ nương là baidu đó, nó là công cụ tìm kiếm của trung quốc, giống chị gu gồ vậy)
Độ Nương nói que thử thai một vạch đúng là không mang thai, nhưng cũng có một số tình huống là mang thai trong vòng 15 tuần sẽ không kiểm tra ra được, yêu cầu phải sau 15 tuần mới được.
Điều này lại khiến trái tim của Vu Chi như rơi xuống vực.
Cô ném que thử thai vao thùng rác, còn lấy hai tờ giấy đặt lên trên che lại.
Đôi tay cầm điện thoại, cô tiếp tục ngây ngốc.
Lúc trước bác sĩ nói cơ thể cô yếu, không dễ mang thai, cho dù có thai cũng khó giữ được, khuyên cô nên điều dưỡng cơ thể trước đã.
Cuối cùng cô lại mang thai ngoài ý muốn, cả nhà biết xong vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cả mẹ chồng và mẹ ruột đều nhất định đòi dọn đến ở để chăm sóc cô, nói là phải nuôi cho cô trắng trẻo mập mạp.
Kết quả, cô nôn nghén vô cùng lợi hại, ăn cái gì là nôn cái đó.
Thể trọng của cô lúc đầu giao động từ 45 đến 46.5kg.
Không đến hai tháng thời gian, cô gầy mất bốn cân.
Cả người cô gầy đi thấy rõ, mẹ ruột cùng mẹ chồng ngày nào cũng khuyên cô nên vì đứa bé mà ăn thêm mấy miếng, nhưng Vu Chi vẫn không thể ăn vào, cho dù cô có cố nén cơn buồn nôn ăn xong thì chỉ chốc lát sau là lại nôn ra hết.
Mẹ Vu còn trách mắng cô không được nôn như vậy, vì đứa con trong bụng, cô phải kiên nhẫn một chút.
Những người khác đều lo lắng cô gầy như vậy, lúc đứa bé trong bụng không đủ dinh dưỡng thì phải làm sao bây giờ.
Chỉ có Lục Bách Sâm đau lòng ôm cô vào ngực, lau đi những giọt nước mắt sinh lí chảy ra lúc cô nôn, hỏi cô còn khó chịu không?
Biểu cảm lo lắng kia như hận không thể thay thế Vu Chi chịu tội.
Thậm chí đôi khi, lúc mẹ Vu và Trương Mạn Chi không có mặt, anh còn nhiều lần nói với cô anh muốn bỏ đứa bé này.
Lúc đầu Vu Chi còn tưởng rằng anh không thích trẻ con, hoặc do chưa muốn có con sớm như vậy.
Mãi đến khi cô sảy mất cái thai rồi, cô mới biết được, là Lục Bách Sâm sợ đứa bé sẽ lấy mạng cô.
Cô gầy như vậy, cảm giác như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi cô bay mất, sau này làm sao mà chịu được cái bụng lớn như vậy nữa chứ.
Vu Chi còn cười anh ngốc, cô nói khi bụng lớn rồi, người cô chắc chắn cũng sẽ béo lên, nhưng Lục Bách Sâm không nghe, anh vẫn cố chấp cho rằng cô quá gầy, không thể chịu nổi cái bụng lớn như vậy.
Lần đó sau khi sảy thai, Lục Bách Sâm cả ngày ở cùng cô, anh còn đặc biệt mời bà vú đến chăm sóc cô.
Thấy cơ thể gầy yếu của Vu Chi cuối cùng cũng có chút thịt trở lại, Lục Bách Sâm, người vẫn luôn chỉ có một bộ mặt không rõ vui giận, bỗng chốc giống như một đứa trẻ vui vẻ cả ngày.
Có điều nói đến cũng kì quái, tuy rằng cô thoạt nhìn thì có cảm giác béo lên nhưng cân nặng lại không thay đổi.
Bây giờ đã có liệu pháp vận động và ăn uống phù hợp, cô vất vả lắm mới tăng được ba cân thịt.
Nếu như thực sự có thai, chắc chắn sẽ lại trải qua những chuyện giống như lúc trước, nếu cô lại gầy đi, Vu Chi cũng không thể tưởng tượng nổi….
Chẳng lẽ cô lại muốn sảy thai một lần nữa sao?
Sảy thai đối với phụ nữ mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Huống chi cô còn chưa có con, nếu lỡ như về sau không thể sinh được…..
“A a a.”
Vu Chi bực bội vò đầu bứt tóc, thấp giọng phát tiết.
Lục Bách Sâm tắm rửa thay quần áo xong, anh đi xuống lầu, thấy dì Dương đã bày đồ ăn ra bàn, nhưng lại không thấy bóng dáng Vu Chi đâu.
Anh mở miệng hỏi: “Tiểu Chi đâu rồi?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Dì Dương lắc đầu: “Không biết, vừa rồi dì còn thấy con bé ở đây mà.”
Lục Bách Sâm cầm lấy điện thoại trên sô pha gọi cho cô.
Kết quả chuông điện thoại phát ra từ nhà vệ sinh tầng một, cùng với tiếng chuông còn có một tiếng “lạch cạch” vang lên.
Vu Chi đang miên man suy nghĩ thì chuông điện thoại trong tay đột nhiên reo lên dọa cô nhảy dựng, cô cầm không chắc làm chiếc điện thoại rơi xuống đất, tạo ra tiếng động.
Ngoài cửa cũng vang lên tiếng đập cửa.
“Tiểu Chi, em làm sao vậy?”
Cô vội vàng nhặt chiếc điện thoại lên, hoang mang rối loạn trả lời: “À… không… không có gì, em ra luôn đây.”
Màn hình di động va chạm với sản nhà, hiển nhiên là không đánh lại, bên ngoài điện thoại đã vỡ nát, cần phải đổi một lớp kính cường lực mới.
Cô thở dài một hơi, cất điện thoại vào túi, cố gắng bình ổn cảm xúc, cô rửa sạch tay, mở cửa đi ra ngoài.
Lúc đầu Vu Chi cho rằng Lục Bách Sâm đã đi rồi, không ngờ anh vậy mà vẫn còn đứng ở ngoài cửa nhà vệ sinh khiến Vu Chi sợ hãi.
“Anh…. sao anh vẫn còn đứng ở đây thế.”
Lục Bách Sâm không trả lời, anh mím môi nhìn cô.
Dưới cặp mắt đen thâm thúy kia của Lục Bách Sâm, Vu Chi cảm thấy trong lòng cô không thể giữ được bí mật gì.
Đôi con ngươi kia giống như có thể nhìn thấu nội tâm của người khác.
“Làm sao vậy?” Vu Chi chột dạ chớp chớp mắt hỏi anh.
“Em làm sao vậy?” Lục Bách Sâm hỏi lại.
“Em? Em không có việc gì nha, chỉ là bị cái chuyện xưa đáng sợ kia dọa mà thôi.”
“Bị dọa rồi mà còn dám tự mình đi vệ sinh?”
Trước đây sau khi cô xem xong một bộ phim ma, mặc kệ là làm việc gì cô cũng sẽ kéo theo Lục Bách Sâm, ngay cả đi vệ sinh cô cũng bắt anh đứng ở cửa nói chuyện cùng với cô.
Lúc tắm rửa cũng lôi anh cùng đi tắm, có điều kết quả cuối cùng chính là cô không có thời gian quan tâm đến mấy chuyện quỷ thần này nữa.
Hôm nay cô nói xem được một chuyện xưa đáng sợ, nhưng lại ở một mình trong nhà vệ sinh lâu như vậy, thật đúng là một lời nói dối trăm ngàn sơ hở.
Có điều Lục Bách Sâm cũng không làm cô khó xử mà nói cùng cô đi ăn cơm.
Trên bàn ăn, anh cũng không hỏi nhiều hơn câu nào.
Ngược lại là Vu Chi, cô im lặng không lên tiếng ăn nhiều hơn nửa bát cơm.
Buổi tối nằm trên giường, Lục Bách Sâm lại lần nữa hỏi cô, chuyện gì đã khiến cô có bộ dạng mất hồn mất vía đó.
Vu Chi không nói, anh cũng không hỏi thêm gì nữa.
Ba ngày tiếp đó, lượng cơm Vu Chi ăn đều nhiều hơn so với trước kia.
Nếu là ngày thường, Lục Bách Sâm khẳng định sẽ khen cô hai câu, nhưng bây giờ anh rõ ràng đã nhận ra trong lòng Vu Chi che giấu chuyện gì đó.
Buổi tối hôm nay, Lục Bách Sâm ôm cô vào ngực, ngửi mùi hương trên người cô, bàn tay vốn đang đặt bên hông cô bắt đầu nhịn không được mà lướt xuống.
Vu Chi nhận ra ý đồ của anh, cô lập tức vươn tay ra bắt lấy bàn tay lớn vừa lướt đến bụng nhỏ của cô.
“Sâm ca, em không muốn.”
Cánh tay Lục Bách Sâm cứng đờ, Vu Chi quay đầu nhìn anh, trong mắt tràn ngập áy náy.
Anh thở phào một hơi, hôn một cái xuống trán của cô, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”
Vu Chi yên lặng không nói, chui vào trong ngực anh, đùi của cô có thể cảm nhận được sự cứng rắn của chỗ đó.
“Sâm ca.”
Lục Bách Sâm ngắt lời cô: “Không sao, em ngủ đi.”
Lại một tuần trôi qua, Vu Chi thoạt nhìn có vẻ ngày càng lo lắng, tuy rằng cô che giấu cảm xúc rất tốt nhưng lại không thể lừa được Lục Bách Sâm.
Thực ra Lục Bách Sâm vẫn luôn đợi cô có thể tự mình nói đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Vu Chi bởi vì chưa xác nhận được nên không muốn nói cho anh.
Đoạn thời gian này, cô suy nghĩ đến rất nhiều loại khả năng.
Kết quả tốt nhất chính là cô không có thai, chẳng qua là kinh nguyệt mất cân đối mà thôi.
Nhưng kết quả không tốt mà cô nghĩ đến thì không dưới mười mấy cái…..
Hôm nay Lục Bách Sâm nhận được điện thoại từ bà mẹ Trương Mạn Chi của mình.
Bà hỏi có phải gần đây thân thể của Vu Chi có chỗ nào không khỏe hay không? Trương Mạn Chi bởi vì đi ra ngoài du lịch mà không đến phòng tập thể thao, nhưng huấn luyện viên lại gửi tin nhắn đến nói Vu Chi vẫn luôn không đến.
Lục Bách Sâm nói: “Không có, là cơ thể con không thoải mái, cô ấy lo lắng nên ở nhà chăm sóc con mà thôi.”
Trương Mạn Chi vừa nghe anh nói không thoải mái, bà lập tức lo lắng, hỏi anh làm sao, có nặng lắm không, có muốn bà lập tức mua vé máy bay quay về hay không.
Lục Bách Sâm vội vàng giải thích nói không có việc gì, đã tốt rồi, để bà yên tâm đi du lịch đi.
Anh ngắt điện thoại xong, thở dài một hơi, anh thật sự không ngờ ấn tượng về Vu Chi trong lòng mẹ mình lại là bệnh tật ốm yếu.
Vu Chi tính toán thời gian, đã qua mười ngày rồi.
Hôm nay Vu Chi thừa dịp thời gian giữa trưa đi ăn cơm, cô đi ra tiệm thuốc mua năm que thử thai về.
Sau khi tan làm về nhà, cô nhân lúc Lục Bách Sâm không chú ý liền cầm que thử thai lại trốn vào nhà vệ sinh tầng một.
Cô lại kiểm trai lại một lần nữa.
Cô lo lắng một que thử sẽ không chính xác nên dứt khoát thử luôn ba cái cùng lúc.
Đến khi cô nhìn thấy cả ba chiếc que thử đều cho kết quả một vạch, đôi mắt cô lập tức sáng ngời.
Cô kích động ném ba que thử thai vào thùng rác, chạy chậm từ trong nhà vệ sinh ra ngoài.
Mấy ngày nay Vu Chi vẫn luôn lo lắng, bây giờ đột nhiên được thả lỏng, tươi cười trên mặt cô căn bản là không khống chế được.
Lục Bách Sâm đi từ trên lầu xuống, anh vừa lúc gặp được nụ cười xinh đẹp kia của cô.
Đầu tiên chính là kinh ngạc, anh vậy mà lại không tự chủ được cười theo cô.
“Chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Lúc này tâm tình Vu Chi rất tốt, cô nhìn Lục Bách Sâm, chỉ cảm thấy dáng vẻ vừa tắm xong, mái tóc vẫn còn ẩm ướt của anh cực kì gợi cảm.
Vu Chi bước nhanh phóng tới chỗ anh, cô nhảy lên người anh, Lục Bách Sâm thuận thế đón được cô.
“Chuyện tốt, đối với em đây chính là chuyện tốt nhất tháng này.”
Lục Bách Sâm cười ừ một tiếng.
Buổi tối ăn xong, Vu Chi nằm trên sô pha ngân nga một bài hát, đùi phải đặt trên đùi trái lắc la lắc lư, cô cầm điện thoại hẹn trước với bác sĩ khoa sản ngày mai sẽ tới khám, xem lí do tại sao kinh nguyệt không tới.
Lúc này, dì Dương đang dọn dẹp đột nhiên gọi Lục Bách Sâm tới nhà vệ sinh.
Hai phút sau, Lục Bách Sâm đứng sau sô pha, nhìn xuống cô.
“Em giải thích một chút đi, que thử thai trong nhà vệ sinh là như thế nào?”
Vu Chi đang hát lập tức im bặt, đầu óc cô ong ong.
Không xong rồi, đắc ý vênh váo xong, cô quên mất lấy giấy che đi đống đồ kia rồi.