Chương 28
Số lượng chữ dày đặc chi chít trên mặt giấy khiến đầu Vu Chi cũng choáng váng trướng đau.
Càng nhìn cô lại càng kinh hãi.
Trên đó vậy mà lại là một bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản.
Đến tận ngày 30 tháng 7 năm 2018 mới hết hạn, tổng số tài sản trên danh nghĩa của Lục Bách Sâm là…..
Vu Chi đếm đếm, không rõ bao nhiêu số, dù sao chính là một chuỗi con số thật dài, phía sau viết hoa hai chữ Chục Tỷ.
Cô luôn biết Lục Bách Sâm có tiền, nhưng cô không ngờ anh lại có tiền đến vậy.
Nói tóm lại, nội dung của bản hợp đồng này chính là muốn chuyển nhượng một phần tài sản trên danh nghĩa Lục Bách Sâm sang cho cô.
Nhưng số tài sản được chuyển nhượng dựa theo số năm kết hôn.
Kết hôn một năm, chuyển một phần vạn. (1/10,000 ≈ 0,0001% =))) nhiều kinh khủng khiếp)
Kết hôn hai năm, chuyển hai phần vạn.
Kết hôn ba năm, chuyển ba phần vạn.
…..
Kết hôn 29 năm, chuyển hai mươi chín phần vạn.
Mãi đến khi kết hôn 30 năm, đột nhiên chuyển 30% số tài sản.
Kết hôn 50 năm, chuyển 80%.
Còn lại 20%, trong đó 10% để lại cho con.
10% giữ lại cho mình.
Nếu Vu Chi đưa ra đề nghị ly hôn, tài sản sẽ được phân chia theo số năm kết hôn.
Nếu Lục Bách Sâm đề nghị ly hôn trước, hợp đồng sẽ mất hiệu lực, Vu Chi sẽ nhận được 80% số tài sản trên danh nghĩa của anh.
Cái này….. Lục Bách Sâm cho cô một cái bảo đảm?
Nhưng tại sao anh lại phải kiềm chế cô, con người này…. tâm tư thật xấu mà.
Vu Chi xem xong, cầm hợp đồng lên lầu.
Vu Chi gõ cửa đi vào, trong văn phòng có một vị quản lý cấp cao đang thảo luận với Lục Bách Sâm về cuộc họp báo công bố sản phẩm mới vào ba ngày sau.
Cô bước vào, sau đó yên lặng ngồi xuống ghế sô pha, chờ hai người họ bàn xong chính sự.
Lúc cô tiến vào, Lục Bách Sâm nhìn cô một cái nhưng rất nhanh liền chuyển tầm mắt về phía văn kiện trên tay.
Vu Chi nâng tay chống cằm nhìn bọn họ.
Người ta thường nói, người đàn ông đẹp trai nhất khi họ tập trung làm việc.
Vu Chi cũng cho là như thế.
Cũng nghiêm túc không kém còn có vị quản lí cấp cao kia, có điều thứ hấp dẫn Vu Chi chính là cái đầu hói Địa Trung Hải của ông ta.
Rất nhiều người nói những người con trai có chỉ số thông minh cao phần lớn là hói đầu.
Lúc trước Vu Chi còn hỏi thử anh.
Nếu về sau anh thông minh tuyệt đỉnh thì phải làm sao đây.
Lục Bách Sâm cau mày nghĩ rồi nói: Cạo trọc. (là sao, anh thà cạo trọc đầu cũng không muốn hói đầu ư? =)))
Anh còn nói vô cùng nghiêm túc, anh đầu trọc cũng rất đẹp trai.
Chọc cho Vu Chi ôm bụng cười to.
Vu Chi quá nhập tâm nhớ lại chuyện lúc trước, thế nhưng lại không để ý vị quản lí cấp cao kia đã rời đi từ lúc nào, Lục Bách Sâm ngồi trên ghế, khóe miệng mỉm cười nhìn cô.
“Không ngoan ngoãn đi làm đi, đến văn phòng của anh làm gì?”
Vu Chi đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc của anh, ngồi xuống.
Cô ném tài liệu trong tay cho anh.
“Anh đây là có ý gì?”
“Làm sao vậy?”
“Đây là anh cho em bảo đảm hay vẫn là tự cho bản thân mình một cái bảo đảm vậy?”
Cô thấy Lục Bách Sâm yên lặng nhìn cô, liền nói tiếp: “Đường lui cuối cùng là ly hôn bị anh phá hỏng rồi.”
Lục Bách Sâm ngồi thẳng người, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, hai bàn tay đan vào nhau đặt trước mũi, anh nghiêm túc nói: “Anh không nghĩ đến việc ngoại tình, càng không nghĩ tới việc ly hôn, em nghĩ đến sao?”
Vu Chi bị hỏi cho nghẹn họng.
“À, em vẫn chưa nghĩ đến việc ly hôn nhưng mà……”
Lục Bách Sâm ngắt lời cô: “Nếu không nghĩ tới thì em lo lắng cái này làm gì?”
“Nhưng chúng ta mới kết hôn được ba năm, sau này còn có bảy năm, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm nữa, thời gian dài như vậy, ai dám nói về sau chắc chắn sẽ không có suy nghĩ này.”
Vu Chi nói xong lời này, cô nhìn đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy của Lục Bách Sâm mà chột dạ liếm môi.
“Em…. em chỉ muốn nói, tương lai còn nhiều biến số như vậy, ai mà biết được tình huống sau này như thế nào, đúng không.”
Lục Bách Sâm vẫn như cũ không nói lời nào.
Vu Chi bị nhìn đến chân tay luống cuống, cô đang muốn giải thích thêm vài câu,
Lục Bách Sâm đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp hỏi: “Vậy em cảm thấy, lý do gì có thể khiến em đưa ra đề nghị ly hôn?”
Vu Chi: “Ừm…. phụ nữ quanh anh nhiều quá, rất dễ ngoại tình.”
“Anh sẽ không.”
“Mọi chuyện không phải cứ nói xong là có thể làm được.”
Lục Bách Sâm: “Vậy em hãy nhìn xem anh làm thế nào.”
Vu Chi tiếp tục nói: “Vậy lỡ đâu chúng ta ở bên nhau một thời gian dài rồi phiền chán nhau thì sao.”
Lục Bách Sâm trầm mặc hồi lâu, cũng không trả lời cô.
Ngay cả trên đường đi làm về, Vu chi ngồi ở ghế phụ cố ý bắt chuyện với anh, đối phương cũng không để ý tới.
Buổi tối Vu Chi tắm rửa xong, cô bước ra từ nhà tắm nhưng lại phát hiện phòng ngủ không có ai.
Cô vốn tưởng rằng anh đi xuống uống nước hoặc làm gì đó.
Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy bóng người.
Cô đứng dậy chuẩn bị đi xuống lầu tìm, lại phát hiện ra dưới tầng là một mảnh đen kịt.
Vu Chi than nhẹ một hơi.
Xem ra là anh thực sự tức giận rồi.
Tức giận thì phải làm sao bây giờ, chỉ có thể dỗ dành thôi chứ sao.
Ai bảo chính mình cẩu thả, nói lời không nên nói.
Sáng hôm sau, Vu Chi đã rời giường từ sớm, cô chiên một quả trứng gà dưới sự chỉ đạo của dì Dương.
Lục Bách Sâm ăn một miếng, cảm thấy vừa mặn lại hơi quá lửa, liền đặt sang một bên.
Vu Chi nhìn xong thì thất vọng bĩu môi, lên lầu thay quần áo.
Có điều cô không biết rằng sau khi cô lên lầu, dì Dương trộm nói cho Lục Bách Sâm biết, trứng này là Vu Chi đặc biệt dậy sớm làm cho anh.
Lục Bách Sâm yên lặng không nói, lại cầm lên kẹp vào bánh mì.
Trên đường đi làm, Vu Chi vẫn luôn không nói lười nào, Lục Bách Sâm thì vẫn giữ gương mặt vô cảm lái xe, anh không để ý đến cô.
Cuối cùng Vu Chi chính mình nói mệt, nằm ở ghế phụ giả chết, cô nghĩ thầm, mặc kệ anh tức giận đi, cô không dỗ nữa.
Nhưng Lục Bách Sâm người này, vừa muộn tao lại gian tà.
Khi Vu Chi đang chỉnh sửa báo cáo tiêu thụ của một cửa hàng dưới tay cô.
Trưởng phòng Quách Khải cầm một xấp tài liệu đi đến.
“Tiểu Chi, cô có bận hay không?”
Ánh mắt Vu Chi rời khỏi màn hình máy tính, hỏi: “Trưởng phòng, chuyện gì vậy?”
“Tôi có một phần báo cáo, cô cầm lên cho Lục tổng xem đi.”
Vu Chi ngẩng đầu, nhăn mày hỏi: “Việc này không phải là ông đi à? Sao lại đến lượt tôi?”
Quách Khải vẻ mặt ái muội nhướn mày với cô: “Lục tổng gọi điện thoại đến, nói cần phần báo cáo số liệu này, chỉ đích danh cô đưa lên.”
Vu Chi à một tiếng, nói: “Nhưng tôi còn bận lắm.”
“Ai nha, bảng báo cáo này của cô không cần gấp, trước tiên cứ cầm cái này lên rồi nói tiếp.”
Vu Chi vẫn như cũ không nhúc nhích.
Quách Khải nhìn bộ dáng này của cô, liếc nhìn bốn phía, thấy những người khác đều ai làm việc nấy, không chú ý đến bọn họ ở bên này.
Ông ta cúi đầu tiến đến bên tai Vu Chi hỏi: “Có phải cô cùng Lục tổng cãi nhau hay không?”
Vu Chi lắc đầu: “Không có.”
Nói rồi, cô rút lại phần tài liệu trong tay Quách Khải.
“Ông đi đi, đợi lát nữa tôi sẽ đưa lên.”
Quách Khải lại dặn dò một câu: “Vậy cô nhanh lên nhá, Lục tổng đang chờ đấy.”
Vu Chi à một tiếng, cô ngồi tại chỗ ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên lại nhớ tới điều gì, khóe miệng lộ ra ý cười, cô cầm văn kiện ra khỏi văn phòng.
Càng nhìn cô lại càng kinh hãi.
Trên đó vậy mà lại là một bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản.
Đến tận ngày 30 tháng 7 năm 2018 mới hết hạn, tổng số tài sản trên danh nghĩa của Lục Bách Sâm là…..
Vu Chi đếm đếm, không rõ bao nhiêu số, dù sao chính là một chuỗi con số thật dài, phía sau viết hoa hai chữ Chục Tỷ.
Cô luôn biết Lục Bách Sâm có tiền, nhưng cô không ngờ anh lại có tiền đến vậy.
Nói tóm lại, nội dung của bản hợp đồng này chính là muốn chuyển nhượng một phần tài sản trên danh nghĩa Lục Bách Sâm sang cho cô.
Nhưng số tài sản được chuyển nhượng dựa theo số năm kết hôn.
Kết hôn một năm, chuyển một phần vạn. (1/10,000 ≈ 0,0001% =))) nhiều kinh khủng khiếp)
Kết hôn hai năm, chuyển hai phần vạn.
Kết hôn ba năm, chuyển ba phần vạn.
…..
Kết hôn 29 năm, chuyển hai mươi chín phần vạn.
Mãi đến khi kết hôn 30 năm, đột nhiên chuyển 30% số tài sản.
Kết hôn 50 năm, chuyển 80%.
Còn lại 20%, trong đó 10% để lại cho con.
10% giữ lại cho mình.
Nếu Vu Chi đưa ra đề nghị ly hôn, tài sản sẽ được phân chia theo số năm kết hôn.
Nếu Lục Bách Sâm đề nghị ly hôn trước, hợp đồng sẽ mất hiệu lực, Vu Chi sẽ nhận được 80% số tài sản trên danh nghĩa của anh.
Cái này….. Lục Bách Sâm cho cô một cái bảo đảm?
Nhưng tại sao anh lại phải kiềm chế cô, con người này…. tâm tư thật xấu mà.
Vu Chi xem xong, cầm hợp đồng lên lầu.
Vu Chi gõ cửa đi vào, trong văn phòng có một vị quản lý cấp cao đang thảo luận với Lục Bách Sâm về cuộc họp báo công bố sản phẩm mới vào ba ngày sau.
Cô bước vào, sau đó yên lặng ngồi xuống ghế sô pha, chờ hai người họ bàn xong chính sự.
Lúc cô tiến vào, Lục Bách Sâm nhìn cô một cái nhưng rất nhanh liền chuyển tầm mắt về phía văn kiện trên tay.
Vu Chi nâng tay chống cằm nhìn bọn họ.
Người ta thường nói, người đàn ông đẹp trai nhất khi họ tập trung làm việc.
Vu Chi cũng cho là như thế.
Cũng nghiêm túc không kém còn có vị quản lí cấp cao kia, có điều thứ hấp dẫn Vu Chi chính là cái đầu hói Địa Trung Hải của ông ta.
Rất nhiều người nói những người con trai có chỉ số thông minh cao phần lớn là hói đầu.
Lúc trước Vu Chi còn hỏi thử anh.
Nếu về sau anh thông minh tuyệt đỉnh thì phải làm sao đây.
Lục Bách Sâm cau mày nghĩ rồi nói: Cạo trọc. (là sao, anh thà cạo trọc đầu cũng không muốn hói đầu ư? =)))
Anh còn nói vô cùng nghiêm túc, anh đầu trọc cũng rất đẹp trai.
Chọc cho Vu Chi ôm bụng cười to.
Vu Chi quá nhập tâm nhớ lại chuyện lúc trước, thế nhưng lại không để ý vị quản lí cấp cao kia đã rời đi từ lúc nào, Lục Bách Sâm ngồi trên ghế, khóe miệng mỉm cười nhìn cô.
“Không ngoan ngoãn đi làm đi, đến văn phòng của anh làm gì?”
Vu Chi đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc của anh, ngồi xuống.
Cô ném tài liệu trong tay cho anh.
“Anh đây là có ý gì?”
“Làm sao vậy?”
“Đây là anh cho em bảo đảm hay vẫn là tự cho bản thân mình một cái bảo đảm vậy?”
Cô thấy Lục Bách Sâm yên lặng nhìn cô, liền nói tiếp: “Đường lui cuối cùng là ly hôn bị anh phá hỏng rồi.”
Lục Bách Sâm ngồi thẳng người, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn, hai bàn tay đan vào nhau đặt trước mũi, anh nghiêm túc nói: “Anh không nghĩ đến việc ngoại tình, càng không nghĩ tới việc ly hôn, em nghĩ đến sao?”
Vu Chi bị hỏi cho nghẹn họng.
“À, em vẫn chưa nghĩ đến việc ly hôn nhưng mà……”
Lục Bách Sâm ngắt lời cô: “Nếu không nghĩ tới thì em lo lắng cái này làm gì?”
“Nhưng chúng ta mới kết hôn được ba năm, sau này còn có bảy năm, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm nữa, thời gian dài như vậy, ai dám nói về sau chắc chắn sẽ không có suy nghĩ này.”
Vu Chi nói xong lời này, cô nhìn đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy của Lục Bách Sâm mà chột dạ liếm môi.
“Em…. em chỉ muốn nói, tương lai còn nhiều biến số như vậy, ai mà biết được tình huống sau này như thế nào, đúng không.”
Lục Bách Sâm vẫn như cũ không nói lời nào.
Vu Chi bị nhìn đến chân tay luống cuống, cô đang muốn giải thích thêm vài câu,
Lục Bách Sâm đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp hỏi: “Vậy em cảm thấy, lý do gì có thể khiến em đưa ra đề nghị ly hôn?”
Vu Chi: “Ừm…. phụ nữ quanh anh nhiều quá, rất dễ ngoại tình.”
“Anh sẽ không.”
“Mọi chuyện không phải cứ nói xong là có thể làm được.”
Lục Bách Sâm: “Vậy em hãy nhìn xem anh làm thế nào.”
Vu Chi tiếp tục nói: “Vậy lỡ đâu chúng ta ở bên nhau một thời gian dài rồi phiền chán nhau thì sao.”
Lục Bách Sâm trầm mặc hồi lâu, cũng không trả lời cô.
Ngay cả trên đường đi làm về, Vu chi ngồi ở ghế phụ cố ý bắt chuyện với anh, đối phương cũng không để ý tới.
Buổi tối Vu Chi tắm rửa xong, cô bước ra từ nhà tắm nhưng lại phát hiện phòng ngủ không có ai.
Cô vốn tưởng rằng anh đi xuống uống nước hoặc làm gì đó.
Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy bóng người.
Cô đứng dậy chuẩn bị đi xuống lầu tìm, lại phát hiện ra dưới tầng là một mảnh đen kịt.
Vu Chi than nhẹ một hơi.
Xem ra là anh thực sự tức giận rồi.
Tức giận thì phải làm sao bây giờ, chỉ có thể dỗ dành thôi chứ sao.
Ai bảo chính mình cẩu thả, nói lời không nên nói.
Sáng hôm sau, Vu Chi đã rời giường từ sớm, cô chiên một quả trứng gà dưới sự chỉ đạo của dì Dương.
Lục Bách Sâm ăn một miếng, cảm thấy vừa mặn lại hơi quá lửa, liền đặt sang một bên.
Vu Chi nhìn xong thì thất vọng bĩu môi, lên lầu thay quần áo.
Có điều cô không biết rằng sau khi cô lên lầu, dì Dương trộm nói cho Lục Bách Sâm biết, trứng này là Vu Chi đặc biệt dậy sớm làm cho anh.
Lục Bách Sâm yên lặng không nói, lại cầm lên kẹp vào bánh mì.
Trên đường đi làm, Vu Chi vẫn luôn không nói lười nào, Lục Bách Sâm thì vẫn giữ gương mặt vô cảm lái xe, anh không để ý đến cô.
Cuối cùng Vu Chi chính mình nói mệt, nằm ở ghế phụ giả chết, cô nghĩ thầm, mặc kệ anh tức giận đi, cô không dỗ nữa.
Nhưng Lục Bách Sâm người này, vừa muộn tao lại gian tà.
Khi Vu Chi đang chỉnh sửa báo cáo tiêu thụ của một cửa hàng dưới tay cô.
Trưởng phòng Quách Khải cầm một xấp tài liệu đi đến.
“Tiểu Chi, cô có bận hay không?”
Ánh mắt Vu Chi rời khỏi màn hình máy tính, hỏi: “Trưởng phòng, chuyện gì vậy?”
“Tôi có một phần báo cáo, cô cầm lên cho Lục tổng xem đi.”
Vu Chi ngẩng đầu, nhăn mày hỏi: “Việc này không phải là ông đi à? Sao lại đến lượt tôi?”
Quách Khải vẻ mặt ái muội nhướn mày với cô: “Lục tổng gọi điện thoại đến, nói cần phần báo cáo số liệu này, chỉ đích danh cô đưa lên.”
Vu Chi à một tiếng, nói: “Nhưng tôi còn bận lắm.”
“Ai nha, bảng báo cáo này của cô không cần gấp, trước tiên cứ cầm cái này lên rồi nói tiếp.”
Vu Chi vẫn như cũ không nhúc nhích.
Quách Khải nhìn bộ dáng này của cô, liếc nhìn bốn phía, thấy những người khác đều ai làm việc nấy, không chú ý đến bọn họ ở bên này.
Ông ta cúi đầu tiến đến bên tai Vu Chi hỏi: “Có phải cô cùng Lục tổng cãi nhau hay không?”
Vu Chi lắc đầu: “Không có.”
Nói rồi, cô rút lại phần tài liệu trong tay Quách Khải.
“Ông đi đi, đợi lát nữa tôi sẽ đưa lên.”
Quách Khải lại dặn dò một câu: “Vậy cô nhanh lên nhá, Lục tổng đang chờ đấy.”
Vu Chi à một tiếng, cô ngồi tại chỗ ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên lại nhớ tới điều gì, khóe miệng lộ ra ý cười, cô cầm văn kiện ra khỏi văn phòng.