Chương 21
Ngày đó, sau khi ăn tối cùng Tề Đan Đan xong, tâm tình của Vu Chi đã tốt hơn rất nhiều.
Sau khi về nhà, cô không những không cãi nhau cùng Lục Bách Sâm mà còn làm nũng với anh, không ngừng trêu chọc anh.
Thực ra, “họ hàng” của cô đã đi rồi, nhưng cô căn bản là không muốn để anh thực hiện được mong muốn.
Thời gian ba ngày trôi qua, Lục Bách Sâm đã năm lần bảy lượt dò hỏi xem cô có thực sự không tức giận hay không.
Vu Chi đều trái lương tâm nói: Đúng, không tức giận.
Trong lòng thì lại nghiến răng nghiến lợi, chồng mình bị nhiều người nhớ thương như vậy mà không tức giận, việc này yêu cầu lòng khoan dung lớn, nhưng cô không phải tể tướng, trong lòng không căng được thuyền.
Lục Bách Sâm lại hỏi: Nếu em không tức giận thì tại sao không ăn trưa cùng anh nữa.
Đầu óc Vu Chi dạo quanh một vòng rồi nhảy ra một câu: Để bồi dưỡng một chút tình cảm với đồng nghiệp nên em ăn cùng bọn họ.
Lấy chỉ số thông minh của Lục Bách Sâm, anh đi tin mấy câu chuyện ng bậy của cô mới là lạ, Vu Chi cũng không giải thích nhiều.
Giữa trưa hôm nay, Vu Chi không muốn ăn cơm ở nhà ăn nên cô liền mở app trên di động đặt cơm hộp, WeChat nhận được tin nhắn của Lục Bách Sâm.
Lục Bách Sâm: Bánh kem mousse, ăn không?
Vu Chi nhìn thấy lời này, đôi mắt đột nhiên mở lớn, đã gần một tuần rồi cô chưa ăn đồ ngọt, nhìn thấy hai chữ bánh kem này, nước miếng của cô suýt chút nữa thì chảy hết ra.
Vu Chi ở trong lòng thầm mắng chính mình không có tiền đồ, cô nuốt nước miếng, ngạo kiều nhắn trả hai chữ: Không ăn.
Nói xong, cô nhanh chóng đặt cơm hộp rồi kéo mấy đồng nghiệp ngày thường vẫn cùng nhau lập tổ chơi game lại nói muốn cùng nhau chơi game.
Bởi vì cô biết, Lục Bách Sâm sẽ lập tức xuống đây.
Nhóm gần đây thường xuyên cùng cô lập đội gồm có một cô gái và hai chàng trai.
Bốn người ghé vào một chiếc bàn trong phòng nghỉ.
Lúc Lục Bách Sâm tiến vào, anh liền thấy trong đó có một người con trai ngồi đối diện Vu Chi, không biết cậu ta nói với cô câu gì mà cô cười vô cùng vui vẻ.
Sắc mặt anh lập tức đen sì.
Đây là lí do khiến cô không lên ăn cơm, thậm chí ngay cả đồ ngọt yêu thích nhất cũng từ bỏ?
Bốn người chơi game vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào màn hình di động, ngay cả việc Lục Bách Sâm đi vào cũng không phát hiện ra.
Cậu trai kia còn không ngừng gọi tên Vu Chi, Lục Bách Sâm nghe âm thanh này, chỉ cảm thấy vô cùng chói tai.
Tiểu Chi, gói thuốc này cho cô.
Tiểu Chi, có cần đồ uống không?
Tiểu Chi, cho cô linh kiện M14 này.
Tiểu Chi, đạn 5.56 này có cần không?
Tiểu Chi,….
Lục Bách Sâm yên lặng lấy mất điện thoại của Vu Chi, lúc này bốn người mới chú ý đến anh.
Vừa thấy người đến là tổng giám đốc, mặt ba người còn lại đầy vẻ hoang mang, luống cuống tắt di động, hô lên: “Lục tổng.”
Lục Bách Sâm không trả lời, ánh mắt anh quét một vòng qua bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người nhân viên nam cứ không ngừng gọi tên Vu Chi.
Triệu Tường bị nhìn đến cả người phát run, nhưng cậu ta lại không biết mình đã làm sai chuyện gì, trong ánh mắt tràn đầy hoảng loạn cùng sợ hãi.
Giọng Lục Bách Sâm lạnh như băng: “Vu Chi, cô ra đây.”
Nói rồi, anh trực tiếp nhét thẳng điện thoại của cô vào túi quần, cất bước đi ra ngoài.
So với ba người đang cực kì lo lắng kia, Vu Chi ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cô đứng dậy đi theo Lục Bách Sâm về phía thang máy.
Trong thang máy, sắc mặt Lục Bách Sâm vô cùng khó nhìn, anh một câu cũng không nói, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Vu Chi cũng không nói lời nào, chỉ đi theo phía sau anh vào văn phòng.
Cô vừa mới bước được nửa bước đến cửa, một bàn tay to lớn liền duỗi đến bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong phòng.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị dùng sức đóng mạnh vào.
Vu Chi bị anh đè lên ván cửa, sắc mặt anh lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, trong con ngươi thâm thúy tràn đầy lửa giận.
Cô không sợ hãi, ngược lại còn cười khẽ, nghiêng đầu trêu chọc hỏi: “Ôi, Sâm ca tức giận?”
Lục Bách Sâm ngữ khí rét lạnh: “Em nói xem.”
Vu Chi vẫn vô tư cười ha ha, nói: “Thấy anh tức giận như vậy, em liền vui vẻ.”
“Chát.” mông Vu Chi bỗng ăn một cái tát, cô bất ngờ không kịp tránh “a” một tiếng.
Lục Bách Sâm uy hiếp nói: “Anh thấy em chính là thiếu đòn.”
Vu Chi lập tức không cười nổi nữa, cô một tay che mông, ủy khuất nói: “Sao anh đánh em, anh cho mỹ nữ thêm WeChat của anh mà không cho soái ca kéo em chơi game à, vậy anh cũng quá bá đạo rồi đấy.”
Lục Bách Sâm lại đánh một cái “chát”
Anh cả giận nói: “Còn nói.”
Vu Chi lập tức biết sợ, hai tay che mông, cô không phục ‘hừ’ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu sang một bên.
Lục Bách Sâm bị dáng vẻ nho nhỏ này của cô chọc cho buồn cười, hỏa khí trong lòng nháy mắt tiêu tan phân nửa.
Anh đổi cách trừng phạt, hôn lên môi cô, cướp đi dưỡng khí trong miệng cô.
Vu Chi bị hôn đến thất điên bát đảo, trong lúc anh và cô đang quấn quít, Vu Chi bị hôn đến mụ mị đầu óc, bên tai cô lại mơ hồ vang lên một câu: “Anh sai rồi.”
Vu Chi hỏi: “Cái gì?”
Câu nói kia giống như ảo giác của cô vậy, xuất hiện rồi lại biến mất không thấy.
Ngược lại là việc Lục Bách Sâm không ngừng đốt lửa trên người cô, cô cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Quần áo của Vu Chi bị anh kéo lên, cô đưa tay cản lại: “Cửa còn chưa khóa.”
Lục Bách Sâm vùi đầu vào cổ cô, nói một câu: “Khóa rồi.”
Cái lão lưu manh này, vừa rồi còn tức giận đến thế, sao vẫn còn thời gian nghĩ đến chuyện này chứ.
Đến buổi chiều, Vu Chi đã bỏ bê công việc nửa ngày.
Cả người cô vô lực đổ xuống sô pha.
Lục Bách Sâm này là một tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi, ngoài mặt thì không tức giận nhưng ở những mặt khác lại rất quá khích.
Lúc này, Vu Chi cảm thấy eo của cô dường như sắp đứt ra rồi.
Lục Bách Sâm ngắt điện thoại bàn xong, cười cười đi tới, đưa tay giúp cô xoa eo, hỏi: “Còn khó chịu không?”
Vu Chi nhịn không được nói: “Đạo đức giả.”
Lúc này, Lục Bách Sâm đã ăn uống no say, tâm tình rất tốt, nghe cô nói vậy cũng không hề tức giận chút nào.
Tay anh không ngừng xoa eo cho Vu Chi, còn móc di động ra đặt trước mặt cô.
Vu Chi híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ, nhìn đến điện thoại của anh, cảm xúc đầu tiên chính là sửng sốt.
Cô lướt ngón trỏ trên màn hình, thấy những lời mời kết bạn kia đã biến mất không còn.
Khu bạn mới trống rỗng chẳng có một ai.
Tên WeChat của anh vốn là chữ: Lục.
Hiện tại đổi thành chữ: Chi.
Tin tức mới nhất trong vòng bạn bè là: Chỉ yêu mình vợ.
Ảnh đính kèm là hình ảnh một đóa hoa sơn chi.
Không đến mấy phút, Tề Đan Đan liền gửi tin nhắn đến.
Tề Đan Đan: Được nha cô gái, Sâm ca muộn tao như vậy, để dỗ cậu vui vẻ cũng thật là liều mạng.
Vu Chi nhịn không được trêu chọc trở lại: Là cô giáo dạy giỏi.
Tề Đan Đan: Đừng, đừng, đừng, không liên quan đến tớ, đừng để cho Sâm ca biết được đấy là chủ ý của tớ, tớ còn chưa muốn chết đâu.
Vu Chi bật cười thành tiếng.
Cô vẫn luôn không hiểu, Lục Bách Sâm còn chưa đen mặt với Tề Đan Đan lần nào, vì sao cô nàng lại sợ anh đến vậy.
Ngay cả chính Tề Đan Đan cũng không rõ, tóm lại chính là sợ anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Chi đi làm.
Kỳ lạ là Quách Khải vậy mà lại không nhắc đến chuyện cô bỏ bê công việc.
Có điều không khí trong văn phòng dường như trở nên có chút khác lạ.
Mấy người Trịnh Lan đều mang dáng vẻ uể oải ỉu xìu, thậm chí còn không ăn mặc trang điểm xinh đẹp như trước.
Càng không hâm mộ ghen ghét thảo luận xem vợ của Lục tổng rốt cuộc là ai mà có thể làm Lục tổng khăng khăng một lòng yêu.
Xem ra là đều đã biết đến cái tin trong vòng bạn bè kia của Lục Bách Sâm.
Thậm chí có người thông minh còn hoài nghi tới trên đầu Vu Chi.
Có điều bị Vu Chi mặt không đỏ tim không nhảy nói dối, lừa cho qua.
Nháy mắt một tuần đã trôi qua.
Tập đoàn Thụy Hoa xảy ra một chuyện lớn.
Tổng giám đốc Lục Bách Sâm ngộ độc thức ăn.
Mà tất cả mọi người đều không biết rằng, kẻ đầu sỏ gây tội của chuyện này chính là Vu Chi.
Việc này muốn kể, thì phải kể từ chỗ của dì Dương.
Dì Dương bị cảm, Vu Chi thể chất lại kém, dì Dương sợ lây bệnh cho cô nên liền xin nghỉ mấy ngày.
Còn nửa tháng nữa là sản phẩm mới của tập đoàn trang sức đá quý Thụy Hoa sẽ được đưa ra thị trường.
Việc xã giao của Lục Bách Sâm cũng từ đó mà tăng thêm.
Mười giờ tối hôm nay, Lục Bách Sâm uống hơi say trở về, phát hiện Vu Chi đang ngồi ở phòng khách xem TV chờ anh trở về.
Buổi tối Lục Bách Sâm còn chưa ăn cơm, anh trực tiếp để bụng rỗng uống rượu, cho nên dạ dày rất không thoải mái.
Vu Chi thấy anh khó chịu như vậy liền định tự mình nấu cháo ngao gạo kê cho anh làm ấm dạ dày.
Trong lúc Lục Bác Sâm đi tắm, Vu Chi liền chạy tới phòng bếp nấu cháo ngao cho anh.
Vu Chi cũng là con một, ở nhà luôn được nuông chiều, căn bản là không phải xuống phòng bếp.
Ngày thường cũng chỉ đến nhìn dì Dương nấu cơm, cô nghĩ thầm cháo gạo kê chắc hẳn không khó lắm.
Lục Bách Sâm tắm xong vừa ra liền thấy Vu Chi bưng một chén cháo từ phòng bếp đi ra.
Nhìn thấy anh, Vu Chi còn đắc ý nói: “Mau tới đây, em nấu cháo gạo kê cho anh này.”
Lục Bách Sâm vô cùng ngạc nhiên, cất bước đi đến, anh thấy trong bát là một thứ màu vàng đặc sệt.
“Đây là…. cháo gạo kê?”
Vu Chi ngượng ngùng cươi hai tiếng: “Lần đầu tiên em nấu, không nắm chắc lượng nước với gạo, nên có chút đặc.”
Lục Bách Sâm chỉ ‘ừ’ một tiếng, rồi ngồi xuống.
Dù sao cũng là lần đầu vợ nấu cơm, cũng phải cho chút mặt mũi.
Vu Chi nhìn anh cầm thìa lên ăn một miếng, sau đó hai đầu mày cau lại.
Cô khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Bách Sâm cân nhắc câu từ xong mới chậm rãi nói: “Ừm, có vẻ chưa chín lắm.”
Vu Chi thất vọng bĩu môi: “Phải không, em nấu rất lâu mà.”
Lục Bạc Sâm lập tức an ủi nói: “Có điều ăn vẫn khá ngon.”
Đôi mắt Vu Chi lập tức sáng lên: “Đúng không, vừa rồi em nếm thử, cảm thấy hương vị cũng không tệ.”
Lục Bách Sâm ‘ừ’ một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn.
Đúng, chính là ăn.
Cô vợ ngốc nhà anh cũng không biết nên cho bao nhiêu gạo, nấu vừa đặc lại còn chưa chín.
Lục Bách Sâm lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bị nghẹn cháo gạo kê.
Ăn xong có cảm giác, dạ dày còn khó chịu hơn.
Nửa đêm, Lục Bách Sâm cảm thấy mình phải nhanh nôn ra thôi.
Lần đầu tiên Vu Chi thấy Lục Bách Sâm bị cô làm cho chật vật đến vậy.
Cô sợ tới mức chân tay luống cuống, sắc mặt tái nhợt.
Bệnh viện:
Sau khi uống thuốc hỗ trợ làm sạch dạ dày, Lục Bách Sâm đã nôn sạch mọi thứ trong bụng ra.
Lúc này, anh đang nằm trên giường truyền dịch.
Vu Chi nhìn khuôn mặt không một tia huyết sắc của anh, tự trách ghé vào mép giường thấp giọng khóc thút thít.
Lục Bách Sâm đưa tay xoa xoa đầu tóc rối xù của cô: “Khóc cái gì?”
“Bác sĩ nói anh bị ngộ độc, chắc chắn là tại em hại.”
Lục Bách Sâm vươn tay phải, nâng cằm cô để cô ngẩng mặt lên, ngón tay lau đi nước mắt của cô, phủ định nói: “Không liên quan đến em, là tại anh uống quá nhiều rượu.”
Vu Chi nức nở, dáng vẻ cúi đầu nhận sai, nhỏ giọng nói: “Về sau em sẽ không làm đồ linh tinh cho anh ăn nữa.”
Lục Bách Sâm khẽ cười một tiếng, dịch thân dưới, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Đừng khóc, ngày mai mắt sẽ sưng lên đấy.”
Vu Chi thuận thế nằm xuống cạnh anh, gối đầu lên cánh tay anh, ôm lấy eo gầy rắn chắc của anh, chôn mặt trước ngực anh, lại không nhịn được mà nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Lục Bách Sâm vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, em ngủ đi, muộn rồi.”
Sau khi về nhà, cô không những không cãi nhau cùng Lục Bách Sâm mà còn làm nũng với anh, không ngừng trêu chọc anh.
Thực ra, “họ hàng” của cô đã đi rồi, nhưng cô căn bản là không muốn để anh thực hiện được mong muốn.
Thời gian ba ngày trôi qua, Lục Bách Sâm đã năm lần bảy lượt dò hỏi xem cô có thực sự không tức giận hay không.
Vu Chi đều trái lương tâm nói: Đúng, không tức giận.
Trong lòng thì lại nghiến răng nghiến lợi, chồng mình bị nhiều người nhớ thương như vậy mà không tức giận, việc này yêu cầu lòng khoan dung lớn, nhưng cô không phải tể tướng, trong lòng không căng được thuyền.
Lục Bách Sâm lại hỏi: Nếu em không tức giận thì tại sao không ăn trưa cùng anh nữa.
Đầu óc Vu Chi dạo quanh một vòng rồi nhảy ra một câu: Để bồi dưỡng một chút tình cảm với đồng nghiệp nên em ăn cùng bọn họ.
Lấy chỉ số thông minh của Lục Bách Sâm, anh đi tin mấy câu chuyện ng bậy của cô mới là lạ, Vu Chi cũng không giải thích nhiều.
Giữa trưa hôm nay, Vu Chi không muốn ăn cơm ở nhà ăn nên cô liền mở app trên di động đặt cơm hộp, WeChat nhận được tin nhắn của Lục Bách Sâm.
Lục Bách Sâm: Bánh kem mousse, ăn không?
Vu Chi nhìn thấy lời này, đôi mắt đột nhiên mở lớn, đã gần một tuần rồi cô chưa ăn đồ ngọt, nhìn thấy hai chữ bánh kem này, nước miếng của cô suýt chút nữa thì chảy hết ra.
Vu Chi ở trong lòng thầm mắng chính mình không có tiền đồ, cô nuốt nước miếng, ngạo kiều nhắn trả hai chữ: Không ăn.
Nói xong, cô nhanh chóng đặt cơm hộp rồi kéo mấy đồng nghiệp ngày thường vẫn cùng nhau lập tổ chơi game lại nói muốn cùng nhau chơi game.
Bởi vì cô biết, Lục Bách Sâm sẽ lập tức xuống đây.
Nhóm gần đây thường xuyên cùng cô lập đội gồm có một cô gái và hai chàng trai.
Bốn người ghé vào một chiếc bàn trong phòng nghỉ.
Lúc Lục Bách Sâm tiến vào, anh liền thấy trong đó có một người con trai ngồi đối diện Vu Chi, không biết cậu ta nói với cô câu gì mà cô cười vô cùng vui vẻ.
Sắc mặt anh lập tức đen sì.
Đây là lí do khiến cô không lên ăn cơm, thậm chí ngay cả đồ ngọt yêu thích nhất cũng từ bỏ?
Bốn người chơi game vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào màn hình di động, ngay cả việc Lục Bách Sâm đi vào cũng không phát hiện ra.
Cậu trai kia còn không ngừng gọi tên Vu Chi, Lục Bách Sâm nghe âm thanh này, chỉ cảm thấy vô cùng chói tai.
Tiểu Chi, gói thuốc này cho cô.
Tiểu Chi, có cần đồ uống không?
Tiểu Chi, cho cô linh kiện M14 này.
Tiểu Chi, đạn 5.56 này có cần không?
Tiểu Chi,….
Lục Bách Sâm yên lặng lấy mất điện thoại của Vu Chi, lúc này bốn người mới chú ý đến anh.
Vừa thấy người đến là tổng giám đốc, mặt ba người còn lại đầy vẻ hoang mang, luống cuống tắt di động, hô lên: “Lục tổng.”
Lục Bách Sâm không trả lời, ánh mắt anh quét một vòng qua bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người nhân viên nam cứ không ngừng gọi tên Vu Chi.
Triệu Tường bị nhìn đến cả người phát run, nhưng cậu ta lại không biết mình đã làm sai chuyện gì, trong ánh mắt tràn đầy hoảng loạn cùng sợ hãi.
Giọng Lục Bách Sâm lạnh như băng: “Vu Chi, cô ra đây.”
Nói rồi, anh trực tiếp nhét thẳng điện thoại của cô vào túi quần, cất bước đi ra ngoài.
So với ba người đang cực kì lo lắng kia, Vu Chi ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cô đứng dậy đi theo Lục Bách Sâm về phía thang máy.
Trong thang máy, sắc mặt Lục Bách Sâm vô cùng khó nhìn, anh một câu cũng không nói, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái.
Vu Chi cũng không nói lời nào, chỉ đi theo phía sau anh vào văn phòng.
Cô vừa mới bước được nửa bước đến cửa, một bàn tay to lớn liền duỗi đến bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong phòng.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị dùng sức đóng mạnh vào.
Vu Chi bị anh đè lên ván cửa, sắc mặt anh lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, trong con ngươi thâm thúy tràn đầy lửa giận.
Cô không sợ hãi, ngược lại còn cười khẽ, nghiêng đầu trêu chọc hỏi: “Ôi, Sâm ca tức giận?”
Lục Bách Sâm ngữ khí rét lạnh: “Em nói xem.”
Vu Chi vẫn vô tư cười ha ha, nói: “Thấy anh tức giận như vậy, em liền vui vẻ.”
“Chát.” mông Vu Chi bỗng ăn một cái tát, cô bất ngờ không kịp tránh “a” một tiếng.
Lục Bách Sâm uy hiếp nói: “Anh thấy em chính là thiếu đòn.”
Vu Chi lập tức không cười nổi nữa, cô một tay che mông, ủy khuất nói: “Sao anh đánh em, anh cho mỹ nữ thêm WeChat của anh mà không cho soái ca kéo em chơi game à, vậy anh cũng quá bá đạo rồi đấy.”
Lục Bách Sâm lại đánh một cái “chát”
Anh cả giận nói: “Còn nói.”
Vu Chi lập tức biết sợ, hai tay che mông, cô không phục ‘hừ’ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu sang một bên.
Lục Bách Sâm bị dáng vẻ nho nhỏ này của cô chọc cho buồn cười, hỏa khí trong lòng nháy mắt tiêu tan phân nửa.
Anh đổi cách trừng phạt, hôn lên môi cô, cướp đi dưỡng khí trong miệng cô.
Vu Chi bị hôn đến thất điên bát đảo, trong lúc anh và cô đang quấn quít, Vu Chi bị hôn đến mụ mị đầu óc, bên tai cô lại mơ hồ vang lên một câu: “Anh sai rồi.”
Vu Chi hỏi: “Cái gì?”
Câu nói kia giống như ảo giác của cô vậy, xuất hiện rồi lại biến mất không thấy.
Ngược lại là việc Lục Bách Sâm không ngừng đốt lửa trên người cô, cô cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Quần áo của Vu Chi bị anh kéo lên, cô đưa tay cản lại: “Cửa còn chưa khóa.”
Lục Bách Sâm vùi đầu vào cổ cô, nói một câu: “Khóa rồi.”
Cái lão lưu manh này, vừa rồi còn tức giận đến thế, sao vẫn còn thời gian nghĩ đến chuyện này chứ.
Đến buổi chiều, Vu Chi đã bỏ bê công việc nửa ngày.
Cả người cô vô lực đổ xuống sô pha.
Lục Bách Sâm này là một tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi, ngoài mặt thì không tức giận nhưng ở những mặt khác lại rất quá khích.
Lúc này, Vu Chi cảm thấy eo của cô dường như sắp đứt ra rồi.
Lục Bách Sâm ngắt điện thoại bàn xong, cười cười đi tới, đưa tay giúp cô xoa eo, hỏi: “Còn khó chịu không?”
Vu Chi nhịn không được nói: “Đạo đức giả.”
Lúc này, Lục Bách Sâm đã ăn uống no say, tâm tình rất tốt, nghe cô nói vậy cũng không hề tức giận chút nào.
Tay anh không ngừng xoa eo cho Vu Chi, còn móc di động ra đặt trước mặt cô.
Vu Chi híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ, nhìn đến điện thoại của anh, cảm xúc đầu tiên chính là sửng sốt.
Cô lướt ngón trỏ trên màn hình, thấy những lời mời kết bạn kia đã biến mất không còn.
Khu bạn mới trống rỗng chẳng có một ai.
Tên WeChat của anh vốn là chữ: Lục.
Hiện tại đổi thành chữ: Chi.
Tin tức mới nhất trong vòng bạn bè là: Chỉ yêu mình vợ.
Ảnh đính kèm là hình ảnh một đóa hoa sơn chi.
Không đến mấy phút, Tề Đan Đan liền gửi tin nhắn đến.
Tề Đan Đan: Được nha cô gái, Sâm ca muộn tao như vậy, để dỗ cậu vui vẻ cũng thật là liều mạng.
Vu Chi nhịn không được trêu chọc trở lại: Là cô giáo dạy giỏi.
Tề Đan Đan: Đừng, đừng, đừng, không liên quan đến tớ, đừng để cho Sâm ca biết được đấy là chủ ý của tớ, tớ còn chưa muốn chết đâu.
Vu Chi bật cười thành tiếng.
Cô vẫn luôn không hiểu, Lục Bách Sâm còn chưa đen mặt với Tề Đan Đan lần nào, vì sao cô nàng lại sợ anh đến vậy.
Ngay cả chính Tề Đan Đan cũng không rõ, tóm lại chính là sợ anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Chi đi làm.
Kỳ lạ là Quách Khải vậy mà lại không nhắc đến chuyện cô bỏ bê công việc.
Có điều không khí trong văn phòng dường như trở nên có chút khác lạ.
Mấy người Trịnh Lan đều mang dáng vẻ uể oải ỉu xìu, thậm chí còn không ăn mặc trang điểm xinh đẹp như trước.
Càng không hâm mộ ghen ghét thảo luận xem vợ của Lục tổng rốt cuộc là ai mà có thể làm Lục tổng khăng khăng một lòng yêu.
Xem ra là đều đã biết đến cái tin trong vòng bạn bè kia của Lục Bách Sâm.
Thậm chí có người thông minh còn hoài nghi tới trên đầu Vu Chi.
Có điều bị Vu Chi mặt không đỏ tim không nhảy nói dối, lừa cho qua.
Nháy mắt một tuần đã trôi qua.
Tập đoàn Thụy Hoa xảy ra một chuyện lớn.
Tổng giám đốc Lục Bách Sâm ngộ độc thức ăn.
Mà tất cả mọi người đều không biết rằng, kẻ đầu sỏ gây tội của chuyện này chính là Vu Chi.
Việc này muốn kể, thì phải kể từ chỗ của dì Dương.
Dì Dương bị cảm, Vu Chi thể chất lại kém, dì Dương sợ lây bệnh cho cô nên liền xin nghỉ mấy ngày.
Còn nửa tháng nữa là sản phẩm mới của tập đoàn trang sức đá quý Thụy Hoa sẽ được đưa ra thị trường.
Việc xã giao của Lục Bách Sâm cũng từ đó mà tăng thêm.
Mười giờ tối hôm nay, Lục Bách Sâm uống hơi say trở về, phát hiện Vu Chi đang ngồi ở phòng khách xem TV chờ anh trở về.
Buổi tối Lục Bách Sâm còn chưa ăn cơm, anh trực tiếp để bụng rỗng uống rượu, cho nên dạ dày rất không thoải mái.
Vu Chi thấy anh khó chịu như vậy liền định tự mình nấu cháo ngao gạo kê cho anh làm ấm dạ dày.
Trong lúc Lục Bác Sâm đi tắm, Vu Chi liền chạy tới phòng bếp nấu cháo ngao cho anh.
Vu Chi cũng là con một, ở nhà luôn được nuông chiều, căn bản là không phải xuống phòng bếp.
Ngày thường cũng chỉ đến nhìn dì Dương nấu cơm, cô nghĩ thầm cháo gạo kê chắc hẳn không khó lắm.
Lục Bách Sâm tắm xong vừa ra liền thấy Vu Chi bưng một chén cháo từ phòng bếp đi ra.
Nhìn thấy anh, Vu Chi còn đắc ý nói: “Mau tới đây, em nấu cháo gạo kê cho anh này.”
Lục Bách Sâm vô cùng ngạc nhiên, cất bước đi đến, anh thấy trong bát là một thứ màu vàng đặc sệt.
“Đây là…. cháo gạo kê?”
Vu Chi ngượng ngùng cươi hai tiếng: “Lần đầu tiên em nấu, không nắm chắc lượng nước với gạo, nên có chút đặc.”
Lục Bách Sâm chỉ ‘ừ’ một tiếng, rồi ngồi xuống.
Dù sao cũng là lần đầu vợ nấu cơm, cũng phải cho chút mặt mũi.
Vu Chi nhìn anh cầm thìa lên ăn một miếng, sau đó hai đầu mày cau lại.
Cô khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”
Lục Bách Sâm cân nhắc câu từ xong mới chậm rãi nói: “Ừm, có vẻ chưa chín lắm.”
Vu Chi thất vọng bĩu môi: “Phải không, em nấu rất lâu mà.”
Lục Bạc Sâm lập tức an ủi nói: “Có điều ăn vẫn khá ngon.”
Đôi mắt Vu Chi lập tức sáng lên: “Đúng không, vừa rồi em nếm thử, cảm thấy hương vị cũng không tệ.”
Lục Bách Sâm ‘ừ’ một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn.
Đúng, chính là ăn.
Cô vợ ngốc nhà anh cũng không biết nên cho bao nhiêu gạo, nấu vừa đặc lại còn chưa chín.
Lục Bách Sâm lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bị nghẹn cháo gạo kê.
Ăn xong có cảm giác, dạ dày còn khó chịu hơn.
Nửa đêm, Lục Bách Sâm cảm thấy mình phải nhanh nôn ra thôi.
Lần đầu tiên Vu Chi thấy Lục Bách Sâm bị cô làm cho chật vật đến vậy.
Cô sợ tới mức chân tay luống cuống, sắc mặt tái nhợt.
Bệnh viện:
Sau khi uống thuốc hỗ trợ làm sạch dạ dày, Lục Bách Sâm đã nôn sạch mọi thứ trong bụng ra.
Lúc này, anh đang nằm trên giường truyền dịch.
Vu Chi nhìn khuôn mặt không một tia huyết sắc của anh, tự trách ghé vào mép giường thấp giọng khóc thút thít.
Lục Bách Sâm đưa tay xoa xoa đầu tóc rối xù của cô: “Khóc cái gì?”
“Bác sĩ nói anh bị ngộ độc, chắc chắn là tại em hại.”
Lục Bách Sâm vươn tay phải, nâng cằm cô để cô ngẩng mặt lên, ngón tay lau đi nước mắt của cô, phủ định nói: “Không liên quan đến em, là tại anh uống quá nhiều rượu.”
Vu Chi nức nở, dáng vẻ cúi đầu nhận sai, nhỏ giọng nói: “Về sau em sẽ không làm đồ linh tinh cho anh ăn nữa.”
Lục Bách Sâm khẽ cười một tiếng, dịch thân dưới, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Đừng khóc, ngày mai mắt sẽ sưng lên đấy.”
Vu Chi thuận thế nằm xuống cạnh anh, gối đầu lên cánh tay anh, ôm lấy eo gầy rắn chắc của anh, chôn mặt trước ngực anh, lại không nhịn được mà nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Lục Bách Sâm vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, em ngủ đi, muộn rồi.”