Chương 117: Gia đình đoàn tụ
Phòng bệnh tư nhân đặc biệt, tường thạch cao ốp gỗ cùng ánh đèn sắc vàng bao phủ, tạo nên một không gian ấm áp. Thiết bị điện tử trang bị đầy đủ, mới nhìn thoáng không tưởng đây là phòng bệnh. Dưới ánh đèn bàn sáng, từng trang sách được các ngón tay thuôn dài ẩn những vết sẹo nhỏ mờ nhạt lật nhẹ nhàng, như thể sợ sẽ làm tổn thương đến quyển sách. Tay còn lại được ghim dây truyền dịch dinh dưỡng.
Cạch, cánh cửa mở, Phương Tuấn Lưu với gương mặt lạc quan đi vào: “Từ ca à, xem tôi mang ai đến cho ông này”.
Thanh Từ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt không tia một sáng bỗng nhiên sáng bừng, đồng tử giãn ra khi nhìn thấy Thanh Nhân bước vào.
Cuốn sách vẫn chưa đóng đã rơi xuống đất, ông vội bước xuống giường bệnh. Cây truyền dịch sắp ngã.
“Cẩn thận”. Phương Tuấn Lưu liền đỡ lấy ông, nhanh tay dựng cây truyền dịch trở lại.
Thanh Nhân đứng sững tại chỗ, chưa ai từng thấy dung mạo thật của Ngọc Vương Đại Thần bao giờ. Nhưng anh lại không bất ngờ, cái làm anh kinh ngạc hơn chính là người đàn ông này anh đã gặp ở Diamond Place. Khi ấy ông đi cùng Phương Tuấn Lưu với danh nghĩa là bạn bè.
Đây mới chính là Ngọc Vương Đại Thần sao?
Thanh Từ chậm rãi bước đến trước mặt Thanh Nhân để có thể nhìn rõ đứa con trai.
“Đây là lần thứ hai hai ta gặp nhau nhỉ? Ta nhớ con nhiều lắm”.
Khi cởi bỏ lớp âu phục sang trọng, khoác lên người bộ đồ bệnh nhân trông ông thật khác với Ngọc Vương Đại Thần bao người kính sợ. Nhìn bộ dạng hiện tại của ông anh biết vì sao dù nội bộ Liên Bang xảy ra mâu thuẫn dẫn đến chiến tranh, tổ chức sắp sửa tan nát thì chẳng nghe thấy thủ lĩnh Liên Bang lên tiếng câu nào.
Cứ ngỡ vua Liên Bang Ngọc Vương Đại Thần chỉ là cái danh, hóa ra bởi vì ông phát bệnh phải tịnh dưỡng ở bệnh viện một thời gian.
Thanh Nhân ngồi cạnh Thanh Từ, Phương Tuấn Lưu gọt táo, Thanh Từ không ăn mà đưa qua cho đứa con trai: “Nào ăn đi”.
Nhận lấy đĩa táo, anh không định ăn, mà nói: “Ngài ăn để bồi dưỡng sức khỏe đi ạ”.
Cảm xúc thật của Thanh Nhân giấu trong lòng Thanh Từ vẫn có thể nhìn ra qua gương mặt điềm tĩnh mang chút khí lạnh lùng cùng ngữ điệu xa cách của anh. Dường như đứa con trai sau ba mươi mấy năm gặp lại không gì gọi là thoải mái với mình. Ông hiểu, dù gì anh đã trải qua một cuộc sống rất vất vả khổ sở từ khi còn bé. Có những năm tháng tuyệt vọng không tên không gia đình ở bên, cho nên anh không chấp nhận người cha đã bỏ rơi mình.
Cả hai đứa trẻ của ông đều không mấy thiện cảm với ông khi gặp lại. Huống hồ khi Hà Minh Liên đến gặp ông, với tính cách nóng nảy thì cô đã mất khống chế mà tức giận trách móc ông.
Phương Tuấn Lưu thấy tình thế khó xử, bèn mỉm cười lấy cớ: “À, Từ ca à, nghe nói bên AI.T đang ra giá bán nhiên liệu hiếm nhất trên trái đất cho các tập đoàn công nghệ lớn. Ông thấy sao nếu chúng ta mua nó để phát triển những thí nghiệm siêu trí tuệ của robot?”.
“Tôi có xem tin tức, nếu là những gì phó chủ tịch thấy hợp lý thì ông cứ việc phát triển”.
Sau đó hai người trao đổi đôi câu về công việc, bầu không khí hòa nhã kéo trở lại.
Thanh Nhân là người hiện đại nhưng cách sống như người cổ đại, có đôi chút khó hiểu với những gì hai người họ nói. Anh không mấy hứng thú với công nghệ hay người máy gì đó, nghe thôi đã thấy nhức đầu. Rốt cuộc Ngọc Vương Đại Thần đã đứng đầu tập đoàn DMET thế nào vậy chứ?
Bỗng anh bị hỏi: “Con trai à, con có thích robot không?”.
Anh ngẩn ra, nói: “Robot? Dù gì cũng không phải trẻ con nên tôi không mấy thích robot cho lắm ngài chủ tịch”.
Thanh Từ dịu dàng nhìn anh: “Con cứ gọi ta là cha, đừng miễn cưỡng nhé”.
Khi nhận lại gia đình ở độ tuổi này, đặc biệt là người có danh tiếng cùng địa vị xã hội, ở trước mặt ông Thanh Nhân mang cảm xúc không thể tả. Một chút bồi hồi lo lắng lại có phần giận dỗi, khó mà có thể thẳng miệng gọi ông là “cha”.
Ngón tay miết chặt vành đĩa táo, môi khẽ giật, anh rũ mi: “Chủ tịch… À, ba à, con có thể hỏi người chuyện này không?”.
Nghe con trai gọi “ba”, ông mong chờ câu hỏi của anh để đáp ứng: “Con hỏi đi”.
Anh nghiêm túc nhìn ông, nói: “Liên Minh Bang Hội sắp sửa tan rã do chiến tranh nội bộ rồi, người định không lên tiếng đến bao giờ?”.
Biết là không nên hỏi chuyện này vào thời điểm Ngọc Vương Đại Thần đang nằm viện do phát bệnh, nhưng vì nếu Liên Bang không chủ trì nhất định sẽ rơi vào tay kẻ địch xấu xa. Không thể xem thường Lê Hòa Lỗ được, con rắn độc đội lớp hươu nai như gã chắc chắn còn có âm mưu rất lớn.
Có khả năng gã sẽ leo lên cao thống trị cả người dân Thỏa Bình thông qua những cuộc bầu cử. Nguy cơ tất cả lọt vào địa ngục rất cao.
Thanh Từ chợt im bặt, ông nhìn ra màn đêm ngoài cửa sồ. Nội tâm như cành lá bị làn gió thổi lay động, sau khi gió ngưng thì cây cũng đứng yên.
“Nhân à, có lẽ ta nên nói sự thật. Với căn bệnh của ta sẽ không thể nào lường trước sự cố mất mát. Con là một người thông minh và nhạy bén, chắc hẳn con đã đoán ra vì sao khi ta nói ra câu này”.
Thanh Nhân nhíu mày, những gì anh đang suy nghĩ nãy giờ đã bị Thanh Từ tường tận. Anh nghi hoặc: “Ý người là gì?”.
Thanh Từ và Phương Tuấn Lưu nhìn nhau gật đầu: “Ta muốn con thay thế ta nắm quyền Liên Minh Bang Hội, con cùng người đồng minh đáng tin cậy như ‘Du tổng’ giúp ta việc này được không?”.
Mơ hồ đoán được, nhưng Thanh Nhân lại bất ngờ không thể đoán trước được một chuyện. Tại sao lại phải cùng “Du tổng” điều khiển Liên Bang? Từ khi nào mà anh lại trở thành đồng minh đáng tin cậy của hắn rồi?
Thanh Từ nói: “Ta không ngăn cản con và cậu ta giải thể Liên Bang đâu”.
“Tại sao chứ?! Liên Minh Bang Hội do người vất vả cực khổ xây dựng lên, tại sao người nói muốn giao là giao muốn bỏ là bỏ chứ?!”.
Thanh Từ cười nhạt: “Con có biết đến cái gọi là luật nhân quả không?”.
“Vâng?”.
“Hồi còn trẻ đến tận bây giờ, đôi tay dính đầy máu của hận thù và căm phẫn của loài người, ta không bao giờ rửa sạch được. Quả báo ta nhận được chính là đơn độc, gia đình chia cách, đến hiện tại nhân quả tích tụ lại thành nhiều loại bệnh, ngày ngày hành hạ ta”.
Ông nắm lấy tay anh, khẽ vân vê: “Ta nghĩ mình đến lúc cũng nên dừng lại, sống một cuộc đời bình dị của một công dân bình thường. Ta muốn mình được nhìn ngắm bình minh mỗi khi mặt trời mọc, ngắm mặt hồ yên ả cùng muôn hoa nở rộ. Ta muốn được tận hưởng mùa xuân ấm áp và yên bình. Khép lại cánh cửa huyết lệ đau khổ, chúng sinh đau thì ta đau gấp trăm lần cho hậu quả gây ra. Con hãy giúp ta nhé”.
Ánh mắt chứa chan sự hi vọng nhìn đứa con trai, ông rất mong chờ vào ông, cả Phương Tuấn Lưu cũng vậy, hai người đều đặt niềm hi vọng vào hoàng tử của Liên Bang.
Đâu phải nói nắm quyền là dễ dàng, sỡ dĩ Thanh Nhân quay trở lại thế giới ngầm là vì Phong Tình. Nhưng sự thật người yêu của mình vẫn còn sống thì dần anh cũng không quan tâm đến xã hội màu đen này nữa.
Đột ngột gặp lại cha ruột và ông muốn anh lên nắm quyền vị trí của mình, thì anh lại đắn đo. Thanh Nhân cũng như ông thôi, đều muốn sống một cuộc đời bình yên. Anh không muốn phải dây vào bai rắc rối của lũ thú hoang dã khát máu đầy ham vọng nữa.
Dù nghĩ gì đi chăng nữa ông là cha ruột của anh, người đàn ông bao kẻ kính sợ lại trong bộ dạng gầy yếu của bệnh tật ngày hôm nay, anh lại cảm thấy mủi lòng thương xót.
Anh không muốn ngày hôm nay phải mang danh bất hiếu.
“Nếu con nắm giữ Liên Minh Bang Hội, vậy con có thể tùy ý xử dụng ra sao đúng không?”. Anh hỏi chắc chắn một lần nữa.
Thanh Từ gật đầu, bỗng cánh cửa mở ra, chiếc xe đẩy bằng sắt xuất hiện trước cửa nhưng người đến đã biến mất. Bên trên là một thứ gì đó được trùm khăn đỏ, Phương Tuấn Lưu đi ra đẩy đến trước mặt Thanh Nhân. Ông nhẹ nhàng mở khăn, bên trong là chiếc hộp gỗ đen huyền. Hộp gỗ có cơ cấu thiết kế sử dụng vân tay, Thanh Từ quét tay, hộp mở, ông lấy ra một chiếc mặt nạ máy móc.
“Khi ra mắt con hãy đeo cái này, khi đến thời điểm thích hợp hạ màn con hãy cởi nó ra và nói rằng con chính là hoàng tử của Liên Minh Bang Hội, là người đứng đầu Liên Bang và là con trai độc quyền của Ngọc Vương Đại Thần”.
Nhận lấy chiếc mặt nạ, khá nặng tay, nó là vũ khí bảo vệ dung mạo ông khỏi kẻ truy lùng. Đem ông trở thành người đàn ông bí ẩn với thế lực của “thần” khiến bao kẻ khiếp sợ.
Thanh Từ ngay từ ban đầu chỉ nói rằng anh thay thế ông nắm giữ Liên Minh Bang Hội chứ không hề nói sẽ thừa kế. Việc trao chiếc mặt nạ độc nhất vô nhị này cho anh chẳng khác nào việc thừa kế chức vị Đại Thần của Liên Bang?
Người đàn ông này đúng là khó đoán mà, chẳng biết ông sẽ cho anh những điều bất ngờ gì nữa.
Thanh Từ nói: “Mặt nạ chỉ có máu mủ của Ngọc Vương Đại Thần mới có thể đeo, dù có thân cận như Tuấn Lưu cũng không thể đeo”.
Thanh Nhân tự hỏi vì cái gì không lộ diện dung mạo thật sự mà còn phải giấu giếm. Anh nghĩ là ông không muốn chính phủ nhìn thấy gương mặt thật. Nhưng đã trải qua bao nhiêu trận chiến khốc liệt, ít nhiều gì năm xưa ông cũng đã có mặt trên báo chí. Bây giờ lớn tuổi, không còn đích thân xuất trận thì cứ thoải mái tự do hít thở không khí, cần gì phải đeo mặt nạ.
Có lẽ chiếc mặt nạ này không cần thiết đối với anh. Thanh Nhân nói: “Người cho con thời gian suy nghĩ được không ạ?”.
Thanh Từ gật đầu, ông nói: “Con hãy suy nghĩ thật kỹ, hiện tại Liên Minh Bang Hội đang có nguy cơ bị kẻ thù xâm chiếm, con hãy nghĩ đến tia sáng tốt đẹp của tương lai con người ở Thỏa Bình cũng như các đất nước láng giềng của chúng ta”.
Cạch, cánh cửa bỗng mở ra một lần nữa, ba người đồng loạt nhìn ra ngoài. Thanh Nhân là người kinh ngạc, anh vội đứng lên.
Hà Minh Liên trên tay đang cầm hộp thức ăn, sắc mặt cô cũng như anh vậy.
“Anh Nhân…?”.
Thanh Từ lên tiếng: “Cuối cùng gia đình chúng ta cũng tập hợp đông đủ rồi nhỉ?”.
Hà Minh Liên đặt hộp thức ăn trên bàn, cô kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh, đối diện với Thanh Nhân.
Người em gái từng đồng cam chịu khổ cùng anh bây giờ xuất hiện ở đây làm anh kích động biết bao nhiêu: “Tiểu Còm, những năm qua em vẫn sống tốt chứ?”.
Hà Minh Liên bối rối không dám nhìn thẳng vào anh, cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh, ngày đó đã bỏ anh lại một mình”.
Thanh Nhân chỉ quan tâm cô vẫn còn sống và khỏe mạnh thôi, anh xoa đầu cô: “Ngày đó em mất tích anh cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Hiện tại thấy em sống tốt thế này là anh vui rồi”.
Không biết sự tình vì sao năm đó Hà Minh Liên đột ngột mất tích, chắc chắn có vấn đề. Ở đây anh không tiện hỏi, vì Thanh Từ đang nằm viện, nếu mà nghe câu chuyện kinh khủng của đứa con gái kể lại e rằng còn mắc bệnh nặng hơn nữa. Có lẽ nên tìm cơ hội khác để hỏi thì hay hơn.
Thanh Từ nhìn thấy anh em nó sau bao năm tháng xảy ra nhiều biến cố gặp lại nhau vẫn hòa thuận, ông thật sự rất vui. Càng có thêm động lực để sống, đấu tranh với bệnh tật của tuổi già.
Hà Minh Liên quên mất một chuyện, cô vội lấy cái hộp trên bàn: “A đúng rồi, ba à, tối nay con có nấu một chút cháo. Người nếm thử xem”.
Thanh Từ mở hộp xem cô con gái trổ tài ra sao. Thanh Nhân và Phương Tuấn Lưu cũng hiếu kỳ ghé qua xem thử. Ba người chợt đổ mồ hôi lạnh, nhưng không thể nói sự thật. Sắc mặt vờ vịt tươi rói, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không biết mùi vị của đống hỗn hợp trong hộp thế nào.
Hộp cháo có màu sắc không thể tả, chỉ riêng Thanh Từ là không biết “tài nghệ” nấu nướng của Hà Minh Liên, chứ hai người đã từng trải nghiệm qua như Thanh Nhân và Phương Tuấn Lưu thì khỏi nói.
Giác quan rất nhạy bén, Thanh Từ khi chưa mở nắp đã biết trong hộp cháo có vấn đề, nhưng không thể không ăn đồ con gái cưng nấu cho được. Con gái sẽ thất vọng nếu ông từ chối. Cầm thìa bắt đầu hưởng thức, Thanh Nhân và Phương Tuấn Lưu muốn ngăn cản thì đã muộn rồi.
Thấy chú và anh trai cứ nhìn chằm chằm hộp cháo trên tay ba, Hà Minh Liên tưởng hai người cũng muốn ăn thì mời nói: “Nếu chú Lu và anh Nhân muốn ăn thì sáng mai cháu sẽ mang qua cho mỗi người hai xuất, cháu nấu một nồi lớn lắm”.
Cả hai lắc đầu lia lịa, Phương Tuấn Lưu vội nói: “Ha ha… Được rồi được rồi, cháu hãy để ba cháu ăn bồi bổ sức khỏe đi”.
Thanh Nhân cũng nói: “Ưm, nên để ba bồi bổ”.
Thanh Từ lặng lẽ ăn từng thìa cháo bỗng lên tiếng: “Ngon”.
Hai người kinh ngạc, không thể tin được nhìn hai mắt ông sáng bừng: “Ngon?!”.
Hà Minh Liên thì vui vẻ: “Con đã quyết tâm học nấu ăn để có thể làm ra thật nhiều món ngon cho mọi người”.
Phương Tuấn Lưu thăm dò: “Thật không?”.
Thanh Từ múc lên một thìa đưa đến trước miệng Phương Tuấn Lưu: “Thật, nếm thử đi”.
Ông nuốt nỗi ám ảnh vào bụng, ăn thử một thìa. Ban đầu sắc mặt không tốt, sau đó dần thay đổi trở nên tươi tắn như trúng mùa: “Ngon thật! Tiểu Còm à, cháu lên tay rồi đấy”.
Ngày xưa khi ba chú cháu ban ngày mưu sinh, ban đêm ngồi lại với nhau cùng ăn tối. Hà Minh Liên chủ động nấu ăn, hôm đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô được phép bước lên bếp. Món hầm rau củ quả của cô khi đó đã làm anh trai và ông chú đau bụng suốt một tuần. Từ đó trở đi Phương Tuấn Lưu đã cấm cô vào bếp.
Thanh Nhân nói: “Vậy ann sẽ nếm thử, em cứ gửi nhiều nhé”.
“Vâng”.
Cô nàng Hà Minh Liên khi ở ngoài đường lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh lùng thanh cao của người phụ nữ quyền quý. Những tên đàn ông dù có ham muốn cỡ nào cũng không có được cô, những người phụ nữ khác sẽ ganh ghét đố kỵ cô. Nhưng khi ở cạnh gia đình, Hà Minh Liên sẽ bộc lộ cảm xúc thật sự, vui vẻ không cảnh giác, mang nét ngây thơ của một cô bé.
Bốn người quây quần bên nhau trò chuyện, thỉnh thoảng sẽ ôn lại chuyện xưa của mấy chú cháu. Kể lại những câu chuyện buồn vui cho người cha thất lạc lâu năm.
Hà Minh Liên hạnh phúc hơn bao giờ hết khi gặp lại anh trai. Ban đầu cô cũng như anh, sốc đến tưởng đang nằm mơ khi phát hiện mình và người anh kết nghĩa ngày xưa thực ra chính là anh em ruột, chỉ là cùng cha khác mẹ. Máu mủ ruột thịt đã ở cạnh nhau một thời gian, nó cứ như sự sắp xếp có hạn chứ không phải ngẫu nhiên. Cô đã nghĩ vậy, không biết anh thì nghĩ thế nào.
Những chuyện quá khứ không mấy đẹp đẽ đã qua kia tốt nhất không nên khơi ngợi lại nhiều quá, dù gì bây giờ ai cũng hạnh phúc vẹn toàn. Tất cả đều hi vọng vào một ngày không xa, cuộc sống của bọn họ trở thành một dòng sông yên tĩnh, núi non thanh bình. Không còn mùi vị máu tanh của chiến tranh giành giựt quyền thế cùng tiền tài nữa.
Con người tà ác biết quay đầu là bờ, giúp đỡ thế giới ngày một tươi sáng. Sẽ không còn những nỗi đau thương mất mát. Con người dù hoàn cảnh ra sao cũng sẽ hạnh phúc.
Sau khi đến thăm ba xong, Hà Minh Liên xin phép rời đi trước. Cô vừa rời đi mấy bước thì Thanh Nhân trong phòng cũng xin phép đi về vì có chuyện cần giải quyết. Thật ra vì muốn nói chuyện với em gái.
“Ba, chú, con xin phép đi trước ạ”.
Thanh Từ dõi theo bóng lưng con trai rời đi, cánh cửa đóng lại, sau đó ông khẽ cười: “Có lẽ trong lòng nó vẫn đang thầm trách vấn tôi và khó chấp nhận người cha đã bỏ rơi nó nhiều năm. Hẳn là có nhiều câu hỏi nó muốn hỏi nhưng lại không dám nói. Ông xem, liệu sau này nó có tha thứ cho tôi không?”.
Phương Tuấn Lưu an ủi: “Từ ca à, ông đừng bi quan như vậy, tuy nó có vẻ không được thoải mái khi gặp lại ông, nhưng nó đã rất lo lắng khi biết tình trạng sức khỏe hiện tại của ông. Nó không hề trách móc ông đâu, một đứa trẻ thấu tình đạt lý như nó sẽ không có chuyện ghét bỏ cha mình như vậy”.
Bởi vì Phương Tuấn Lưu thấy tính cách của Thanh Từ và Thanh Nhân không khác gì nhau, đều lo lắng đối phương có suy nghĩ gì về mình. Nhưng vì là gia đình của nhau sau nhiều năm thất lạc, hai người như có một khoảng không ngăn cách. Nếu chịu khó ở bên cạnh bù đắp, dần sẽ tạo ra nhiều khoảng khắc đáng nhớ cùng hồi ức tươi đẹp.
…
Ngoài cổng bệnh viện, Hà Minh Liên đang do dự có nên gọi tài xế riêng đến đón hay đi bộ sẵn tiện đi dạo hay không thì Thanh Nhân cùng lúc đó kịp đến.
“Tiểu Còm, tối nay em có rảnh chứ?”.
Nếu anh trai hỏi mình có rảnh hay không thì tất nhiên cô sẽ đáp là có, mặc cho hôm nay có hẹn với bạn trai ở nhà anh ta. Cô đành phải cho Lâm Hoàng leo cây một bữa rồi, vì gia đình bao năm tháng chia cách mới gặp lại: “Vâng, em cũng có rất nhiều chuyện cần nói với anh đấy”.
Hai người đến nhà hàng dùng bữa.
Hà Minh Liên là một cô nàng đầy sức hút, đi đến đâu các chàng trai đều bị nét đẹp kiêu sa cuốn hút đến lạc hồn. Thanh Nhân cũng không kém cạnh, tuy trang phục hiện tại là đồ thể thao, không phải vest hay sơ mi như thường ngày, nhưng người đàn ông mang dáng vẻ lạnh lùng thanh cao, gương mặt lại nghiêm túc, chững chạc thì dù có trong trang phục nào thì đều có cái gì đó rất thu hút các cô gái.
Quả nhiên là hoàng tử và công chúa của Ngọc Vương Đại Thần có khác.
Nhưng mà, người ngoài nhìn vào đều không nghĩ họ là anh em ruột, nhìn hành động cùng cử chỉ thì cứ ngỡ như một đôi tình nhân thì đúng hơn.
Hai người ngồi tán gẫu với nhau như những người anh em gia đình bình thường khác, có điều sau những câu chuyện nhẹ nhàng của mỗi người là những câu chuyện bi kịch và chua xót.
Hà Minh Liên nghe chuyện đời anh sau khi trở về cuộc sống lang thang của một đứa trẻ mười ba tuổi xong, xúc động đến sắp khóc. Không ngờ anh lại chịu nhiều loại cay đắng nhất trên thế gian này mà không ai có thể thấu được.
Đến câu chuyện của cô, Thanh Nhân chỉ hối hận vì lúc đó mình quá yếu đuối vì không thể bảo vệ em gái. Một cô bé mới mười một tuổi đã bị bắt đem đi bán, những gì cô trải qua lúc đó quá đỗi ám ảnh với một đứa trẻ ngây ngô. Hiện tại nhìn thấy em gái nguyên vẹn, lại còn xinh đẹp, trong lòng anh thoải mái rất nhiều, nỗi bất an cũng qua đi.
Thanh Nhân thấy đời mình đâu phải lúc nào cũng gặp chuyện xúi quẩy, đến lúc may mắn ập đến, anh tìm lại được gia đình của mình. Dù cuộc sống có ra sao, hiện tại hạnh phúc thì anh đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Sau khi ăn tối cùng rượu vang của những câu chuyện xong, Thanh Nhân và Hà Minh Liên như cùng kết nối một bộ não, hai người vậy mà không muốn cách rời, chỉ muốn ở bên nhau bù đắp lại những lỗ hỏng yêu thương của gia đình mà hai đứa trẻ bị moi móc quá nhiều vết ngăn.
Hà Minh Liên yêu mến anh trai, từ nhỏ hay đến lúc trưởng thành như bây giờ, thấy anh liền xem anh như người bạn tâm giao chia sẻ mọi thứ trên trời dưới đất, những tâm sự buồn phiền hay những câu chuyện vui mà từ trước đến giờ cô luôn cất giữ trong lòng không muốn chia sẻ cho kẻ khác, kể cả có là người yêu của cô đi chăng nữa.
Bởi vì cô không tin tưởng vào bất cứ ai, ngoại trừ người anh trai của mình.
…
Phong Tình trong xe ô tô đang nói chuyện điện thoại, hai đầu lông mày nhíu lại mỗi khi có rắc rối và giãn ra mỗi khi mọi chuyện thuận lợi. Bất chợt khựng lại, mí mắt giật nảy như nhìn thấy điều mà mình đáng lẽ không phải thấy.
Từ đằng xa, giữa đám đông, hắn nhìn thấy dáng người cùng gương mặt quá đỗi quen thuộc. Trong mắt hắn chính là Thanh Nhân đang cười nói vui vẻ, cử chỉ với người bên cạnh thân mật. Cứ như đang hẹn hò cùng nhân tình.
Mà người bên cạnh là ai chứ? Là Hà Minh Liên! Hắn chắc chắn không nhầm lẫn được! Tại sao anh lại xuất hiện ở đây chứ?! Lại còn đi cùng Hà Minh Liên nữa chứ?!
Phong Tình không biết mình đã hiểu lầm, cho rằng anh cả gan trốn hắn đi gian díu với phụ nữ.
Hắn liền tắt ngang cuộc gọi báo cáo của thuộc hạ, bắt đầu lái xe theo sát bọn họ, xem cả hai đang đi đâu. Đến khi tới tòa chung cư cao cấp, Thanh Nhân và Hà Minh Liên đi vào trong.
Thái dương giật nảy gân xanh, hắn phanh xe lại ở một góc khuất dõi theo bóng dáng bọn họ biến mất ở trước cửa sảnh. Tay nhanh chống bấm vào số điện thoại của Du Thành Nghĩa.
Điện thoại reo in ỏi trên bàn, Du Thành Nghĩa đang mệt mỏi xem đóng văn kiện. Dù ở đâu thì hắn vẫn phải làm việc vì nghĩa vụ và trách nhiệm. Hai, ba ngày nay hắn như ném chuyện Thanh Nhân bỏ trốn ra sau đầu. Coi như chưa từng có việc gì xảy ra, đến khi nhìn thấy người gọi đến là Phong Tình thì hắn bỗng dưng tỉnh táo.
“A lô?”.
“Thanh Nhân có đang ở nhà không?”.
Nghe ra giọng nói mang đầy tức giận, Du Thành Nghĩa đoán có chuyện chẳng lành. Hắn miễn cưỡng bịa chuyện nói dối: “Anh Nhân vẫn đang ở nhà, có lẽ bây giờ anh ấy đang đi ra ngoài tập thể dục. Có chuyện gì sao?”.
“Tôi hỏi anh lại một lần nữa, Thanh Nhân có đang ở nhà không?”.
Sát khí như truyền qua từ đường dây di động, không thể qua mặt tên điên này rồi. Du Thành Nghĩa thở dài đỡ trán, nên nói sự thật thôi: “Anh ta đột ngột biến mất đã mấy ngày nay rồi…”.
“Tại sao không báo với tôi tiếng nào hết vậy?!”.
Ặc, tôi là bảo mẫu chắc? Ngoài mặt, Du Thành Nghĩa khó xử nói: “Tôi thấy cậu đang trăm công ngàn việc cần giải quyết ra đó mà lại nói ra chuyện này sợ cậu lo lắng…”.
Phong Tình lại cắt ngang: “Tôi không quan tâm, chỉ cần là chuyện gì liên quan đến anh ấy thì anh phải báo cáo qua đây hết cho tôi! Anh có biết tôi vừa nhìn thấy cảnh tượng gì không hả?! Anh ấy cùng nữ nhân khác đến tận nhà người ta đấy! Một nam một nữ tại sao lại ở chung một chỗ? Để làm gì? Lại còn thân mật cười nói vui vẻ nữa chứ!”.
Cún điên nổi đóa ghen tuông vớ vẩn vì con mèo của hắn đi vụng trộm đấy à? Sao một kẻ lúc nào cũng giữ tỉnh táo như hắn dính vào tình yêu lại trở thành tên cún mất não vậy?
Du Thành Nghĩa cố gắng trấn tĩnh hắn: “Cậu bình tĩnh trước đã, có thể cậu đã nhìn lầm chăng? Anh ta thuộc khuynh hướng gì chẳng phải cậu rõ hơn bất kỳ ai sao? Sao anh ta có thể ở cùng phụ nữ một chỗ chứ? Có khi người giống người, cậu nhìn ai ra anh ta rồi đấy”.
Sao Phong Tình có thể nhìn nhầm được chứ, từ mọi góc mặt, tướng mạo, dù anh có trong trang phục nào thì hắn vừa liếc qua đều có thể nhận diện ngay chính là Thanh Nhân. Làm sao hắn lại nhầm lẫn người yêu của mình gần mười năm thành một kẻ khác được chứ.
Siết chặt điện thoại, hắn liền cúp máy không nói lời nào.
Du Thành Nghĩa lắc đầu, Phong Tình khi dính vào cơn sóng tình yêu thì thật khó hiểu nổi hắn nghĩ gì và làm những hành động quái gỡ gì.
Bởi vậy điên khi yêu là có thật.
Cạch, cánh cửa mở, Phương Tuấn Lưu với gương mặt lạc quan đi vào: “Từ ca à, xem tôi mang ai đến cho ông này”.
Thanh Từ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt không tia một sáng bỗng nhiên sáng bừng, đồng tử giãn ra khi nhìn thấy Thanh Nhân bước vào.
Cuốn sách vẫn chưa đóng đã rơi xuống đất, ông vội bước xuống giường bệnh. Cây truyền dịch sắp ngã.
“Cẩn thận”. Phương Tuấn Lưu liền đỡ lấy ông, nhanh tay dựng cây truyền dịch trở lại.
Thanh Nhân đứng sững tại chỗ, chưa ai từng thấy dung mạo thật của Ngọc Vương Đại Thần bao giờ. Nhưng anh lại không bất ngờ, cái làm anh kinh ngạc hơn chính là người đàn ông này anh đã gặp ở Diamond Place. Khi ấy ông đi cùng Phương Tuấn Lưu với danh nghĩa là bạn bè.
Đây mới chính là Ngọc Vương Đại Thần sao?
Thanh Từ chậm rãi bước đến trước mặt Thanh Nhân để có thể nhìn rõ đứa con trai.
“Đây là lần thứ hai hai ta gặp nhau nhỉ? Ta nhớ con nhiều lắm”.
Khi cởi bỏ lớp âu phục sang trọng, khoác lên người bộ đồ bệnh nhân trông ông thật khác với Ngọc Vương Đại Thần bao người kính sợ. Nhìn bộ dạng hiện tại của ông anh biết vì sao dù nội bộ Liên Bang xảy ra mâu thuẫn dẫn đến chiến tranh, tổ chức sắp sửa tan nát thì chẳng nghe thấy thủ lĩnh Liên Bang lên tiếng câu nào.
Cứ ngỡ vua Liên Bang Ngọc Vương Đại Thần chỉ là cái danh, hóa ra bởi vì ông phát bệnh phải tịnh dưỡng ở bệnh viện một thời gian.
Thanh Nhân ngồi cạnh Thanh Từ, Phương Tuấn Lưu gọt táo, Thanh Từ không ăn mà đưa qua cho đứa con trai: “Nào ăn đi”.
Nhận lấy đĩa táo, anh không định ăn, mà nói: “Ngài ăn để bồi dưỡng sức khỏe đi ạ”.
Cảm xúc thật của Thanh Nhân giấu trong lòng Thanh Từ vẫn có thể nhìn ra qua gương mặt điềm tĩnh mang chút khí lạnh lùng cùng ngữ điệu xa cách của anh. Dường như đứa con trai sau ba mươi mấy năm gặp lại không gì gọi là thoải mái với mình. Ông hiểu, dù gì anh đã trải qua một cuộc sống rất vất vả khổ sở từ khi còn bé. Có những năm tháng tuyệt vọng không tên không gia đình ở bên, cho nên anh không chấp nhận người cha đã bỏ rơi mình.
Cả hai đứa trẻ của ông đều không mấy thiện cảm với ông khi gặp lại. Huống hồ khi Hà Minh Liên đến gặp ông, với tính cách nóng nảy thì cô đã mất khống chế mà tức giận trách móc ông.
Phương Tuấn Lưu thấy tình thế khó xử, bèn mỉm cười lấy cớ: “À, Từ ca à, nghe nói bên AI.T đang ra giá bán nhiên liệu hiếm nhất trên trái đất cho các tập đoàn công nghệ lớn. Ông thấy sao nếu chúng ta mua nó để phát triển những thí nghiệm siêu trí tuệ của robot?”.
“Tôi có xem tin tức, nếu là những gì phó chủ tịch thấy hợp lý thì ông cứ việc phát triển”.
Sau đó hai người trao đổi đôi câu về công việc, bầu không khí hòa nhã kéo trở lại.
Thanh Nhân là người hiện đại nhưng cách sống như người cổ đại, có đôi chút khó hiểu với những gì hai người họ nói. Anh không mấy hứng thú với công nghệ hay người máy gì đó, nghe thôi đã thấy nhức đầu. Rốt cuộc Ngọc Vương Đại Thần đã đứng đầu tập đoàn DMET thế nào vậy chứ?
Bỗng anh bị hỏi: “Con trai à, con có thích robot không?”.
Anh ngẩn ra, nói: “Robot? Dù gì cũng không phải trẻ con nên tôi không mấy thích robot cho lắm ngài chủ tịch”.
Thanh Từ dịu dàng nhìn anh: “Con cứ gọi ta là cha, đừng miễn cưỡng nhé”.
Khi nhận lại gia đình ở độ tuổi này, đặc biệt là người có danh tiếng cùng địa vị xã hội, ở trước mặt ông Thanh Nhân mang cảm xúc không thể tả. Một chút bồi hồi lo lắng lại có phần giận dỗi, khó mà có thể thẳng miệng gọi ông là “cha”.
Ngón tay miết chặt vành đĩa táo, môi khẽ giật, anh rũ mi: “Chủ tịch… À, ba à, con có thể hỏi người chuyện này không?”.
Nghe con trai gọi “ba”, ông mong chờ câu hỏi của anh để đáp ứng: “Con hỏi đi”.
Anh nghiêm túc nhìn ông, nói: “Liên Minh Bang Hội sắp sửa tan rã do chiến tranh nội bộ rồi, người định không lên tiếng đến bao giờ?”.
Biết là không nên hỏi chuyện này vào thời điểm Ngọc Vương Đại Thần đang nằm viện do phát bệnh, nhưng vì nếu Liên Bang không chủ trì nhất định sẽ rơi vào tay kẻ địch xấu xa. Không thể xem thường Lê Hòa Lỗ được, con rắn độc đội lớp hươu nai như gã chắc chắn còn có âm mưu rất lớn.
Có khả năng gã sẽ leo lên cao thống trị cả người dân Thỏa Bình thông qua những cuộc bầu cử. Nguy cơ tất cả lọt vào địa ngục rất cao.
Thanh Từ chợt im bặt, ông nhìn ra màn đêm ngoài cửa sồ. Nội tâm như cành lá bị làn gió thổi lay động, sau khi gió ngưng thì cây cũng đứng yên.
“Nhân à, có lẽ ta nên nói sự thật. Với căn bệnh của ta sẽ không thể nào lường trước sự cố mất mát. Con là một người thông minh và nhạy bén, chắc hẳn con đã đoán ra vì sao khi ta nói ra câu này”.
Thanh Nhân nhíu mày, những gì anh đang suy nghĩ nãy giờ đã bị Thanh Từ tường tận. Anh nghi hoặc: “Ý người là gì?”.
Thanh Từ và Phương Tuấn Lưu nhìn nhau gật đầu: “Ta muốn con thay thế ta nắm quyền Liên Minh Bang Hội, con cùng người đồng minh đáng tin cậy như ‘Du tổng’ giúp ta việc này được không?”.
Mơ hồ đoán được, nhưng Thanh Nhân lại bất ngờ không thể đoán trước được một chuyện. Tại sao lại phải cùng “Du tổng” điều khiển Liên Bang? Từ khi nào mà anh lại trở thành đồng minh đáng tin cậy của hắn rồi?
Thanh Từ nói: “Ta không ngăn cản con và cậu ta giải thể Liên Bang đâu”.
“Tại sao chứ?! Liên Minh Bang Hội do người vất vả cực khổ xây dựng lên, tại sao người nói muốn giao là giao muốn bỏ là bỏ chứ?!”.
Thanh Từ cười nhạt: “Con có biết đến cái gọi là luật nhân quả không?”.
“Vâng?”.
“Hồi còn trẻ đến tận bây giờ, đôi tay dính đầy máu của hận thù và căm phẫn của loài người, ta không bao giờ rửa sạch được. Quả báo ta nhận được chính là đơn độc, gia đình chia cách, đến hiện tại nhân quả tích tụ lại thành nhiều loại bệnh, ngày ngày hành hạ ta”.
Ông nắm lấy tay anh, khẽ vân vê: “Ta nghĩ mình đến lúc cũng nên dừng lại, sống một cuộc đời bình dị của một công dân bình thường. Ta muốn mình được nhìn ngắm bình minh mỗi khi mặt trời mọc, ngắm mặt hồ yên ả cùng muôn hoa nở rộ. Ta muốn được tận hưởng mùa xuân ấm áp và yên bình. Khép lại cánh cửa huyết lệ đau khổ, chúng sinh đau thì ta đau gấp trăm lần cho hậu quả gây ra. Con hãy giúp ta nhé”.
Ánh mắt chứa chan sự hi vọng nhìn đứa con trai, ông rất mong chờ vào ông, cả Phương Tuấn Lưu cũng vậy, hai người đều đặt niềm hi vọng vào hoàng tử của Liên Bang.
Đâu phải nói nắm quyền là dễ dàng, sỡ dĩ Thanh Nhân quay trở lại thế giới ngầm là vì Phong Tình. Nhưng sự thật người yêu của mình vẫn còn sống thì dần anh cũng không quan tâm đến xã hội màu đen này nữa.
Đột ngột gặp lại cha ruột và ông muốn anh lên nắm quyền vị trí của mình, thì anh lại đắn đo. Thanh Nhân cũng như ông thôi, đều muốn sống một cuộc đời bình yên. Anh không muốn phải dây vào bai rắc rối của lũ thú hoang dã khát máu đầy ham vọng nữa.
Dù nghĩ gì đi chăng nữa ông là cha ruột của anh, người đàn ông bao kẻ kính sợ lại trong bộ dạng gầy yếu của bệnh tật ngày hôm nay, anh lại cảm thấy mủi lòng thương xót.
Anh không muốn ngày hôm nay phải mang danh bất hiếu.
“Nếu con nắm giữ Liên Minh Bang Hội, vậy con có thể tùy ý xử dụng ra sao đúng không?”. Anh hỏi chắc chắn một lần nữa.
Thanh Từ gật đầu, bỗng cánh cửa mở ra, chiếc xe đẩy bằng sắt xuất hiện trước cửa nhưng người đến đã biến mất. Bên trên là một thứ gì đó được trùm khăn đỏ, Phương Tuấn Lưu đi ra đẩy đến trước mặt Thanh Nhân. Ông nhẹ nhàng mở khăn, bên trong là chiếc hộp gỗ đen huyền. Hộp gỗ có cơ cấu thiết kế sử dụng vân tay, Thanh Từ quét tay, hộp mở, ông lấy ra một chiếc mặt nạ máy móc.
“Khi ra mắt con hãy đeo cái này, khi đến thời điểm thích hợp hạ màn con hãy cởi nó ra và nói rằng con chính là hoàng tử của Liên Minh Bang Hội, là người đứng đầu Liên Bang và là con trai độc quyền của Ngọc Vương Đại Thần”.
Nhận lấy chiếc mặt nạ, khá nặng tay, nó là vũ khí bảo vệ dung mạo ông khỏi kẻ truy lùng. Đem ông trở thành người đàn ông bí ẩn với thế lực của “thần” khiến bao kẻ khiếp sợ.
Thanh Từ ngay từ ban đầu chỉ nói rằng anh thay thế ông nắm giữ Liên Minh Bang Hội chứ không hề nói sẽ thừa kế. Việc trao chiếc mặt nạ độc nhất vô nhị này cho anh chẳng khác nào việc thừa kế chức vị Đại Thần của Liên Bang?
Người đàn ông này đúng là khó đoán mà, chẳng biết ông sẽ cho anh những điều bất ngờ gì nữa.
Thanh Từ nói: “Mặt nạ chỉ có máu mủ của Ngọc Vương Đại Thần mới có thể đeo, dù có thân cận như Tuấn Lưu cũng không thể đeo”.
Thanh Nhân tự hỏi vì cái gì không lộ diện dung mạo thật sự mà còn phải giấu giếm. Anh nghĩ là ông không muốn chính phủ nhìn thấy gương mặt thật. Nhưng đã trải qua bao nhiêu trận chiến khốc liệt, ít nhiều gì năm xưa ông cũng đã có mặt trên báo chí. Bây giờ lớn tuổi, không còn đích thân xuất trận thì cứ thoải mái tự do hít thở không khí, cần gì phải đeo mặt nạ.
Có lẽ chiếc mặt nạ này không cần thiết đối với anh. Thanh Nhân nói: “Người cho con thời gian suy nghĩ được không ạ?”.
Thanh Từ gật đầu, ông nói: “Con hãy suy nghĩ thật kỹ, hiện tại Liên Minh Bang Hội đang có nguy cơ bị kẻ thù xâm chiếm, con hãy nghĩ đến tia sáng tốt đẹp của tương lai con người ở Thỏa Bình cũng như các đất nước láng giềng của chúng ta”.
Cạch, cánh cửa bỗng mở ra một lần nữa, ba người đồng loạt nhìn ra ngoài. Thanh Nhân là người kinh ngạc, anh vội đứng lên.
Hà Minh Liên trên tay đang cầm hộp thức ăn, sắc mặt cô cũng như anh vậy.
“Anh Nhân…?”.
Thanh Từ lên tiếng: “Cuối cùng gia đình chúng ta cũng tập hợp đông đủ rồi nhỉ?”.
Hà Minh Liên đặt hộp thức ăn trên bàn, cô kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh, đối diện với Thanh Nhân.
Người em gái từng đồng cam chịu khổ cùng anh bây giờ xuất hiện ở đây làm anh kích động biết bao nhiêu: “Tiểu Còm, những năm qua em vẫn sống tốt chứ?”.
Hà Minh Liên bối rối không dám nhìn thẳng vào anh, cô nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh, ngày đó đã bỏ anh lại một mình”.
Thanh Nhân chỉ quan tâm cô vẫn còn sống và khỏe mạnh thôi, anh xoa đầu cô: “Ngày đó em mất tích anh cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Hiện tại thấy em sống tốt thế này là anh vui rồi”.
Không biết sự tình vì sao năm đó Hà Minh Liên đột ngột mất tích, chắc chắn có vấn đề. Ở đây anh không tiện hỏi, vì Thanh Từ đang nằm viện, nếu mà nghe câu chuyện kinh khủng của đứa con gái kể lại e rằng còn mắc bệnh nặng hơn nữa. Có lẽ nên tìm cơ hội khác để hỏi thì hay hơn.
Thanh Từ nhìn thấy anh em nó sau bao năm tháng xảy ra nhiều biến cố gặp lại nhau vẫn hòa thuận, ông thật sự rất vui. Càng có thêm động lực để sống, đấu tranh với bệnh tật của tuổi già.
Hà Minh Liên quên mất một chuyện, cô vội lấy cái hộp trên bàn: “A đúng rồi, ba à, tối nay con có nấu một chút cháo. Người nếm thử xem”.
Thanh Từ mở hộp xem cô con gái trổ tài ra sao. Thanh Nhân và Phương Tuấn Lưu cũng hiếu kỳ ghé qua xem thử. Ba người chợt đổ mồ hôi lạnh, nhưng không thể nói sự thật. Sắc mặt vờ vịt tươi rói, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không biết mùi vị của đống hỗn hợp trong hộp thế nào.
Hộp cháo có màu sắc không thể tả, chỉ riêng Thanh Từ là không biết “tài nghệ” nấu nướng của Hà Minh Liên, chứ hai người đã từng trải nghiệm qua như Thanh Nhân và Phương Tuấn Lưu thì khỏi nói.
Giác quan rất nhạy bén, Thanh Từ khi chưa mở nắp đã biết trong hộp cháo có vấn đề, nhưng không thể không ăn đồ con gái cưng nấu cho được. Con gái sẽ thất vọng nếu ông từ chối. Cầm thìa bắt đầu hưởng thức, Thanh Nhân và Phương Tuấn Lưu muốn ngăn cản thì đã muộn rồi.
Thấy chú và anh trai cứ nhìn chằm chằm hộp cháo trên tay ba, Hà Minh Liên tưởng hai người cũng muốn ăn thì mời nói: “Nếu chú Lu và anh Nhân muốn ăn thì sáng mai cháu sẽ mang qua cho mỗi người hai xuất, cháu nấu một nồi lớn lắm”.
Cả hai lắc đầu lia lịa, Phương Tuấn Lưu vội nói: “Ha ha… Được rồi được rồi, cháu hãy để ba cháu ăn bồi bổ sức khỏe đi”.
Thanh Nhân cũng nói: “Ưm, nên để ba bồi bổ”.
Thanh Từ lặng lẽ ăn từng thìa cháo bỗng lên tiếng: “Ngon”.
Hai người kinh ngạc, không thể tin được nhìn hai mắt ông sáng bừng: “Ngon?!”.
Hà Minh Liên thì vui vẻ: “Con đã quyết tâm học nấu ăn để có thể làm ra thật nhiều món ngon cho mọi người”.
Phương Tuấn Lưu thăm dò: “Thật không?”.
Thanh Từ múc lên một thìa đưa đến trước miệng Phương Tuấn Lưu: “Thật, nếm thử đi”.
Ông nuốt nỗi ám ảnh vào bụng, ăn thử một thìa. Ban đầu sắc mặt không tốt, sau đó dần thay đổi trở nên tươi tắn như trúng mùa: “Ngon thật! Tiểu Còm à, cháu lên tay rồi đấy”.
Ngày xưa khi ba chú cháu ban ngày mưu sinh, ban đêm ngồi lại với nhau cùng ăn tối. Hà Minh Liên chủ động nấu ăn, hôm đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô được phép bước lên bếp. Món hầm rau củ quả của cô khi đó đã làm anh trai và ông chú đau bụng suốt một tuần. Từ đó trở đi Phương Tuấn Lưu đã cấm cô vào bếp.
Thanh Nhân nói: “Vậy ann sẽ nếm thử, em cứ gửi nhiều nhé”.
“Vâng”.
Cô nàng Hà Minh Liên khi ở ngoài đường lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh lùng thanh cao của người phụ nữ quyền quý. Những tên đàn ông dù có ham muốn cỡ nào cũng không có được cô, những người phụ nữ khác sẽ ganh ghét đố kỵ cô. Nhưng khi ở cạnh gia đình, Hà Minh Liên sẽ bộc lộ cảm xúc thật sự, vui vẻ không cảnh giác, mang nét ngây thơ của một cô bé.
Bốn người quây quần bên nhau trò chuyện, thỉnh thoảng sẽ ôn lại chuyện xưa của mấy chú cháu. Kể lại những câu chuyện buồn vui cho người cha thất lạc lâu năm.
Hà Minh Liên hạnh phúc hơn bao giờ hết khi gặp lại anh trai. Ban đầu cô cũng như anh, sốc đến tưởng đang nằm mơ khi phát hiện mình và người anh kết nghĩa ngày xưa thực ra chính là anh em ruột, chỉ là cùng cha khác mẹ. Máu mủ ruột thịt đã ở cạnh nhau một thời gian, nó cứ như sự sắp xếp có hạn chứ không phải ngẫu nhiên. Cô đã nghĩ vậy, không biết anh thì nghĩ thế nào.
Những chuyện quá khứ không mấy đẹp đẽ đã qua kia tốt nhất không nên khơi ngợi lại nhiều quá, dù gì bây giờ ai cũng hạnh phúc vẹn toàn. Tất cả đều hi vọng vào một ngày không xa, cuộc sống của bọn họ trở thành một dòng sông yên tĩnh, núi non thanh bình. Không còn mùi vị máu tanh của chiến tranh giành giựt quyền thế cùng tiền tài nữa.
Con người tà ác biết quay đầu là bờ, giúp đỡ thế giới ngày một tươi sáng. Sẽ không còn những nỗi đau thương mất mát. Con người dù hoàn cảnh ra sao cũng sẽ hạnh phúc.
Sau khi đến thăm ba xong, Hà Minh Liên xin phép rời đi trước. Cô vừa rời đi mấy bước thì Thanh Nhân trong phòng cũng xin phép đi về vì có chuyện cần giải quyết. Thật ra vì muốn nói chuyện với em gái.
“Ba, chú, con xin phép đi trước ạ”.
Thanh Từ dõi theo bóng lưng con trai rời đi, cánh cửa đóng lại, sau đó ông khẽ cười: “Có lẽ trong lòng nó vẫn đang thầm trách vấn tôi và khó chấp nhận người cha đã bỏ rơi nó nhiều năm. Hẳn là có nhiều câu hỏi nó muốn hỏi nhưng lại không dám nói. Ông xem, liệu sau này nó có tha thứ cho tôi không?”.
Phương Tuấn Lưu an ủi: “Từ ca à, ông đừng bi quan như vậy, tuy nó có vẻ không được thoải mái khi gặp lại ông, nhưng nó đã rất lo lắng khi biết tình trạng sức khỏe hiện tại của ông. Nó không hề trách móc ông đâu, một đứa trẻ thấu tình đạt lý như nó sẽ không có chuyện ghét bỏ cha mình như vậy”.
Bởi vì Phương Tuấn Lưu thấy tính cách của Thanh Từ và Thanh Nhân không khác gì nhau, đều lo lắng đối phương có suy nghĩ gì về mình. Nhưng vì là gia đình của nhau sau nhiều năm thất lạc, hai người như có một khoảng không ngăn cách. Nếu chịu khó ở bên cạnh bù đắp, dần sẽ tạo ra nhiều khoảng khắc đáng nhớ cùng hồi ức tươi đẹp.
…
Ngoài cổng bệnh viện, Hà Minh Liên đang do dự có nên gọi tài xế riêng đến đón hay đi bộ sẵn tiện đi dạo hay không thì Thanh Nhân cùng lúc đó kịp đến.
“Tiểu Còm, tối nay em có rảnh chứ?”.
Nếu anh trai hỏi mình có rảnh hay không thì tất nhiên cô sẽ đáp là có, mặc cho hôm nay có hẹn với bạn trai ở nhà anh ta. Cô đành phải cho Lâm Hoàng leo cây một bữa rồi, vì gia đình bao năm tháng chia cách mới gặp lại: “Vâng, em cũng có rất nhiều chuyện cần nói với anh đấy”.
Hai người đến nhà hàng dùng bữa.
Hà Minh Liên là một cô nàng đầy sức hút, đi đến đâu các chàng trai đều bị nét đẹp kiêu sa cuốn hút đến lạc hồn. Thanh Nhân cũng không kém cạnh, tuy trang phục hiện tại là đồ thể thao, không phải vest hay sơ mi như thường ngày, nhưng người đàn ông mang dáng vẻ lạnh lùng thanh cao, gương mặt lại nghiêm túc, chững chạc thì dù có trong trang phục nào thì đều có cái gì đó rất thu hút các cô gái.
Quả nhiên là hoàng tử và công chúa của Ngọc Vương Đại Thần có khác.
Nhưng mà, người ngoài nhìn vào đều không nghĩ họ là anh em ruột, nhìn hành động cùng cử chỉ thì cứ ngỡ như một đôi tình nhân thì đúng hơn.
Hai người ngồi tán gẫu với nhau như những người anh em gia đình bình thường khác, có điều sau những câu chuyện nhẹ nhàng của mỗi người là những câu chuyện bi kịch và chua xót.
Hà Minh Liên nghe chuyện đời anh sau khi trở về cuộc sống lang thang của một đứa trẻ mười ba tuổi xong, xúc động đến sắp khóc. Không ngờ anh lại chịu nhiều loại cay đắng nhất trên thế gian này mà không ai có thể thấu được.
Đến câu chuyện của cô, Thanh Nhân chỉ hối hận vì lúc đó mình quá yếu đuối vì không thể bảo vệ em gái. Một cô bé mới mười một tuổi đã bị bắt đem đi bán, những gì cô trải qua lúc đó quá đỗi ám ảnh với một đứa trẻ ngây ngô. Hiện tại nhìn thấy em gái nguyên vẹn, lại còn xinh đẹp, trong lòng anh thoải mái rất nhiều, nỗi bất an cũng qua đi.
Thanh Nhân thấy đời mình đâu phải lúc nào cũng gặp chuyện xúi quẩy, đến lúc may mắn ập đến, anh tìm lại được gia đình của mình. Dù cuộc sống có ra sao, hiện tại hạnh phúc thì anh đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Sau khi ăn tối cùng rượu vang của những câu chuyện xong, Thanh Nhân và Hà Minh Liên như cùng kết nối một bộ não, hai người vậy mà không muốn cách rời, chỉ muốn ở bên nhau bù đắp lại những lỗ hỏng yêu thương của gia đình mà hai đứa trẻ bị moi móc quá nhiều vết ngăn.
Hà Minh Liên yêu mến anh trai, từ nhỏ hay đến lúc trưởng thành như bây giờ, thấy anh liền xem anh như người bạn tâm giao chia sẻ mọi thứ trên trời dưới đất, những tâm sự buồn phiền hay những câu chuyện vui mà từ trước đến giờ cô luôn cất giữ trong lòng không muốn chia sẻ cho kẻ khác, kể cả có là người yêu của cô đi chăng nữa.
Bởi vì cô không tin tưởng vào bất cứ ai, ngoại trừ người anh trai của mình.
…
Phong Tình trong xe ô tô đang nói chuyện điện thoại, hai đầu lông mày nhíu lại mỗi khi có rắc rối và giãn ra mỗi khi mọi chuyện thuận lợi. Bất chợt khựng lại, mí mắt giật nảy như nhìn thấy điều mà mình đáng lẽ không phải thấy.
Từ đằng xa, giữa đám đông, hắn nhìn thấy dáng người cùng gương mặt quá đỗi quen thuộc. Trong mắt hắn chính là Thanh Nhân đang cười nói vui vẻ, cử chỉ với người bên cạnh thân mật. Cứ như đang hẹn hò cùng nhân tình.
Mà người bên cạnh là ai chứ? Là Hà Minh Liên! Hắn chắc chắn không nhầm lẫn được! Tại sao anh lại xuất hiện ở đây chứ?! Lại còn đi cùng Hà Minh Liên nữa chứ?!
Phong Tình không biết mình đã hiểu lầm, cho rằng anh cả gan trốn hắn đi gian díu với phụ nữ.
Hắn liền tắt ngang cuộc gọi báo cáo của thuộc hạ, bắt đầu lái xe theo sát bọn họ, xem cả hai đang đi đâu. Đến khi tới tòa chung cư cao cấp, Thanh Nhân và Hà Minh Liên đi vào trong.
Thái dương giật nảy gân xanh, hắn phanh xe lại ở một góc khuất dõi theo bóng dáng bọn họ biến mất ở trước cửa sảnh. Tay nhanh chống bấm vào số điện thoại của Du Thành Nghĩa.
Điện thoại reo in ỏi trên bàn, Du Thành Nghĩa đang mệt mỏi xem đóng văn kiện. Dù ở đâu thì hắn vẫn phải làm việc vì nghĩa vụ và trách nhiệm. Hai, ba ngày nay hắn như ném chuyện Thanh Nhân bỏ trốn ra sau đầu. Coi như chưa từng có việc gì xảy ra, đến khi nhìn thấy người gọi đến là Phong Tình thì hắn bỗng dưng tỉnh táo.
“A lô?”.
“Thanh Nhân có đang ở nhà không?”.
Nghe ra giọng nói mang đầy tức giận, Du Thành Nghĩa đoán có chuyện chẳng lành. Hắn miễn cưỡng bịa chuyện nói dối: “Anh Nhân vẫn đang ở nhà, có lẽ bây giờ anh ấy đang đi ra ngoài tập thể dục. Có chuyện gì sao?”.
“Tôi hỏi anh lại một lần nữa, Thanh Nhân có đang ở nhà không?”.
Sát khí như truyền qua từ đường dây di động, không thể qua mặt tên điên này rồi. Du Thành Nghĩa thở dài đỡ trán, nên nói sự thật thôi: “Anh ta đột ngột biến mất đã mấy ngày nay rồi…”.
“Tại sao không báo với tôi tiếng nào hết vậy?!”.
Ặc, tôi là bảo mẫu chắc? Ngoài mặt, Du Thành Nghĩa khó xử nói: “Tôi thấy cậu đang trăm công ngàn việc cần giải quyết ra đó mà lại nói ra chuyện này sợ cậu lo lắng…”.
Phong Tình lại cắt ngang: “Tôi không quan tâm, chỉ cần là chuyện gì liên quan đến anh ấy thì anh phải báo cáo qua đây hết cho tôi! Anh có biết tôi vừa nhìn thấy cảnh tượng gì không hả?! Anh ấy cùng nữ nhân khác đến tận nhà người ta đấy! Một nam một nữ tại sao lại ở chung một chỗ? Để làm gì? Lại còn thân mật cười nói vui vẻ nữa chứ!”.
Cún điên nổi đóa ghen tuông vớ vẩn vì con mèo của hắn đi vụng trộm đấy à? Sao một kẻ lúc nào cũng giữ tỉnh táo như hắn dính vào tình yêu lại trở thành tên cún mất não vậy?
Du Thành Nghĩa cố gắng trấn tĩnh hắn: “Cậu bình tĩnh trước đã, có thể cậu đã nhìn lầm chăng? Anh ta thuộc khuynh hướng gì chẳng phải cậu rõ hơn bất kỳ ai sao? Sao anh ta có thể ở cùng phụ nữ một chỗ chứ? Có khi người giống người, cậu nhìn ai ra anh ta rồi đấy”.
Sao Phong Tình có thể nhìn nhầm được chứ, từ mọi góc mặt, tướng mạo, dù anh có trong trang phục nào thì hắn vừa liếc qua đều có thể nhận diện ngay chính là Thanh Nhân. Làm sao hắn lại nhầm lẫn người yêu của mình gần mười năm thành một kẻ khác được chứ.
Siết chặt điện thoại, hắn liền cúp máy không nói lời nào.
Du Thành Nghĩa lắc đầu, Phong Tình khi dính vào cơn sóng tình yêu thì thật khó hiểu nổi hắn nghĩ gì và làm những hành động quái gỡ gì.
Bởi vậy điên khi yêu là có thật.