Chương 110: Ngắm đom đóm trong đêm mặn nồng
[Cảnh báo có cảnh 18+]
Giữa đêm trăng thanh gió mát, đôi lứa nhân tình đang âu yếm nhau tạo ra hơi ấm lay động lòng người. Phong Tình đan lấy tay Thanh Nhân, không ngừng trao nụ hôn nhung nhớ tình cảm tràn đầy kích thích.
Chuyện này đến thật bất ngờ, rõ ràng hắn vẫn đang ở nơi chiến trận kia vậy mà vì nhớ anh nên mò đến chỗ này tấn công anh lúc không phòng bị.
Trên cơ thể hắn vương lại mùi vị máu tươi, khói bụi của chết chóc trong trận chiến qua. Nhưng hương vị bạc hà mang hơi sữa loáng thoáng quẩn quanh đầu lưỡi, chạm đến anh như kéo muôn vàn hồi ức ngọt ngào ngày xưa về.
Thật quen thuộc làm sao, nhưng hắn không phải ‘Phong Tình’ mà chính là ‘Du tổng’. Làm sao mà hai người lại có mùi hương giống hệt nhau vậy? Nhất là những lúc hôn môi như thế này hương ngọt của bạc hà lại càng bung tỏa lấn át mùi vị chiến tranh trên cơ thể hắn.
Tách đôi môi, kéo theo sợi kim tuyến ám muội. Phong Tình liếm khóe môi mà nhếch mép: “Cuộc gặp gỡ của anh với ‘người yêu cũ’ thế nào rồi? À, nên gọi là ‘người yêu chính thức’ đã nối lại tình xưa mới đúng chứ”.
Vành tai Thanh Nhân đỏ ửng, anh né tránh ánh mắt hắn: “… Rất vui”.
Câu trả lời ngắn gọn không bộc lộ cảm xúc nào giống với từ “vui”, Phong Tình nhướng mày dò hỏi: “Vui? Vậy vui như thế nào? Cậu ta đã đút ‘kem’ cho anh sao? Ngon không?”.
Anh khẽ lắc đầu, không hiểu sao gặp hắn vào giờ phút này anh lại thấy vui hơn là gặp lại ‘người yêu’. Nụ hôn vừa rồi làm anh rất phấn khích, muốn được tiến xa hơn là cứ nhắc đến ‘người yêu’ vào lúc này.
Cái này… Gọi là thay long đổi dạ sao? Anh giật mình với suy nghĩ của mình, nhanh chống đẩy hắn ra. Anh ngồi thẳng dậy mà thở gấp: “Đút ‘kem’ gì chứ, chuyện riêng mật của tôi không cần thiết nói với cậu! Cơ mà, đang chiến đấu mà sao cậu lại mò đến đây vậy?!”.
Phong Tình phì cười vì mèo hoang bối rối, hắn chọc ghẹo: “Đương nhiên là nhớ người yêu của tôi rồi, tôi không được quyền thăm anh sao?”.
“Cậu ăn nói cho rõ ràng vào! Bây giờ người yêu của tôi đã quay về rồi, chúng ta không là gì của nhau cả!”.
Hắn bĩu môi: “Anh nói vậy làm tôi buồn lắm à nhe”. Dần trở nên gian xảo, Phong Tình áp sát lại gần anh, khẽ cắn lên vành tai: “Hay là chúng ta ngoại tình đi”.
Tim anh bỗng đập loạn nhịp, bụng dưới nhói lên. Không lẽ bên dưới thiếu thốn đến trống trãi nên khi nghe lời mời gọi hấp dẫn anh trở nên gấp gáp sao?".
Bàn tay tinh nghịch luồng vào chiếc áo sơ mi anh, xoa bóp bờ ngực phập phồng. Thanh Nhân giật mình, chưa kịp phản ứng thì liếc mắt xuống đã thấy tiểu xà của mình đang ngoi đầu trỗi dậy.
“A ha, thì ra anh rất thích ngoại tình nhỉ? Tôi chỉ mới sờ ngực anh một chút thôi mà ở dưới này đã cứng rồi này”. Hắn liền bóp lấy tiểu xà trong quần anh.
Thanh Nhân hoảng hốt, rên lên: “Ah!”.
Vì là quần thể thao nên vải mỏng dễ dàng bóp nắn. Kích thích lan khắp người, anh rùng mình, đáy quần màu trắng trở nên ẩm ướt một mảng.
“Ồ, ra nhanh vậy? Tôi vẫn chưa làm được bao nhiêu mà”.
“Ah… Cậu, cậu…”.
Phong Tình nhếch mép bỏ bộ áo vest ngoài ra, cởi bỏ vài cúc áo sơ mi vướng mắc nóng bức. Sau đó áp người đè anh xuống chỏng, lột quần anh ra.
“Cậu làm cái gì vậy?! Dừng lại mau!”.
Sau khi xuất ra trong lưới, tiểu xà cư nhiên vẫn ngẩng cao đầu. Phong Tình cúi đầu liếm mút. Thanh Nhân giật nảy, cả người không ngừng run lên.
“Ưm, a hah… Đừng mà…”.
Miệng anh nói đừng nhưng tay anh lại nhấn đầu hắn xuống, tiểu xà ấn sâu vào trong cổ họng. Phong Tình nhíu mày đến đỏ cả mặt, hắn nhả tiểu xà đỏ hỏn ra mà ho sặc sụa.
“Tôi, tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?!”. Anh hoảng hốt nâng mặt hắn mà lo lắng.
Phong Tình không đáp lời, hắn mạnh tay lật người anh lại, nhấn mặt anh đè trên chỏng. Lôi cự long sừng sững kiêu ngạo ra, cọ sát trên cửa động huyệt hoa.
“Anh đang mong chờ tôi đến ‘ăn’ anh đúng chứ? Để xem nào, ‘người yêu’ không chịu làm tình với anh nên đêm nay anh đi ngoại tình, đúng chứ?”.
Bị nói trúng tim đen, hai mắt anh lung lay không thể phản kháng.
Nheo mắt đăm chiêu, Phong Tình cười gian xảo: “Anh tự nới lỏng rồi tự mình leo lên đây mà nhún đi nào”.
Thanh Nhân quay đầu nhìn cự long mà nuốt ực nước miếng, kích thước to lớn. Không những gương mặt và vóc người giống nhau, đến cả thứ vũ khí chết người này cũng giống hệt nhau một cách kỳ lạ. Cứ như Phong Tình và Du Thành Nghĩa từ một khuôn đúc ra. Không, phải nói là phân thân mới đúng.
Càng nhìn càng hưng phấn, ngón tay cho vào miệng lấy chất lỏng nhớp nháp, cho vào động hoa một ngón tay.
Gần hai năm không làm ở chỗ này, chỉ mới một ngón tay đã thấy vô cùng khó chịu. Cảm thấy không thể cho tay lọt vào bên trong, Thanh Nhân rên rỉ hướng ánh mắt lên nhìn hắn với ý muốn cầu xin.
Nhướng một bên mày, hắn buông lời trêu ghẹo: “Gì chứ, chặt sao? Anh tự giải quyết đi chứ, đó là mệnh lệnh của ông chủ”.
Ánh mắt lóe ánh nước, anh bò đến bên cạnh hắn, nắm lấy cự long khẽ vuốt ve: “Xin cậu hãy giúp tôi”.
Lý trí không thể trụ nổi nữa, Thanh Nhân vì trống trải nên đã cầu xin kẻ mình không nên động chạm. Hiện tại thật tội lỗi làm sao khi, lén lút “người yêu” mà ân ái cùng người đàn ông khác. Đã vậy “người yêu” còn đang ngủ say chẳng trông hay sự tình ra sao.
Từ xưa đến giờ anh ghét nhất là loại chuyện gian díu mập mờ, ghét những kẻ không chung thủy ngoại tình sau lưng chồng hoặc vợ. Vậy mà ở thời điểm hiện tại, anh lại trở thành loại người mà anh ghét cay ghét đắng.
Thanh Nhân nghĩ vậy cũng đúng, bởi anh đâu có biết kẻ trước mặt được cho là tình nhân đây thật sự mới chính là người yêu của mình. Càng không biết, càng đau khổ.
Nhìn dáng vẻ chật vật của mèo hoang động dục, hắn trở nên hưng phấn. Cự long nóng hỏi càng gồng mình vươn cao. Đè anh xuống, đặt hai chân vai: “Này, cũng không phải lần đầu vào mà không cần phải nới lỏng mà”.
Nghe hắn nói vậy thì anh sững sốt khi thấy đầu cự long cứ cọ sát động hoa: “Lúc đó…? Khoan đã! Cậu vào như vậy sẽ làm nó chảy máu mất!”.
“Anh không nhớ sao? Ở trong phòng giam, anh đã tự leo lên người tôi rồi nhún rất thỏa sức mà. Anh nhanh quên vậy?”.
“Tôi… Không, khi đó do thuốc nên cơ thể mới kích động không nhận ra đau đớn nên mới không đau”.
Chiếc lưỡi nóng ẩm ướt liếm bắp đùi anh, lấy một ít tinh chất đang rỉ ra một ít trên tiểu xà của anh. Với lượng nhỏ tưởng chừng không đủ nhưng lại khéo vừa để hai ngón tay chạm đến cực điểm.
Bên trong ngứa ngáy, khi vừa chạm đến điểm khoái lạc, anh rùng mình, co rút như muốn nuốt chửng ngón tay hắn.
“Ah hah!”.
“Tính ăn ngón tay tôi luôn hay gì? Anh đói quá rồi, để một chút tôi đút cho ăn”.
Hai ngón tay rút ra, cự long cứng rắn đưa vào cửa động, nhờ độ trơn dần tiến đến. Vô cùng nhức nhói, Thanh Nhân thở dốc phát ra tiếng. Vành mắt ửng đỏ nắm lấy tay hắn: “Đừng mà, đau quá”.
Phong Tình không dừng lại, tưởng hắn sẽ không tiến vào nữa. Giây tiếp theo đột ngột một mạch thúc thật mạnh. Thanh Nhân không kịp phản ứng thì hai mắt đã trợn ngược.
“Đây đâu phải lần đầu tiên làm tình đâu, sao anh giống như thiếu nữ vừa mất trinh tiết vậy?”.
“Không phải… To quá!”.
“Ha, gần mười năm cùng ‘người yêu’ quấn quýt nhau cũng ăn cây chài lớn đến dập nát cái lỗ này vậy mà đến phiên tôi lần này thì lại kêu đau? Kích thước khác vậy sao?”.
“Không phải…”.
Hắn bắt đầu di chuyển: “Đừng có nói không phải hay phải nữa, nằm yên hưởng thức đi nào”.
“Ư, ah… Ah!”.
Âm thanh ái tình nhạy cảm vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng, gió nhè nhẹ lướt qua mái tóc hai người. Ánh trăng sáng không bị mây che khuất không ngại rọi xuống sắc vàng lãng mạng cho đôi tình nhân tình nồng ý mặn trên chỏng tre cọt kẹt.
Tiếng động của hai người dường như ở cách xa ngôi nhà vài chục mét vẫn nghe rất rõ, lại còn vang vọng một vùng. Ngôi nhà ngay sát bên, tự hỏi liệu có đánh thức người đang ngủ bằng tiếng giao hoan hay không.
Đầu óc Thanh Nhân chỉ còn một mảng trống rỗng, hiện tại anh không còn nghĩ gì nữa ngoại trừ khoái cảm dâng trào.
Ở tư thế này nhìn rõ mặt đối phương, nhìn thấy mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt đỏ bừng như phát sốt. Ánh mắt trìu mến nhìn anh, lâu lâu tay còn chạm nhẹ lên má anh. Đầu lông mày chau lại, thi thoảng ngẩng đầu vì sung sướng. Thanh Nhân mấp máy đôi môi, hiện tại anh lại mơ hồ sinh ra ảo giác nữa rồi. Anh trông thấy kẻ trước mặt không phải “Du tổng” mà chính là “Phong Tình”.
Biểu cảm khi làm tình quá đỗi quen thuộc, anh càng cảm thấy mình thật sự đang làm tình cùng “người yêu”. Không kiềm được nổi lòng, anh vô thức thốt ra tên hắn: “Phong Tình à”.
Phong Tình kinh ngạc, vừa nghe anh gọi tên thật của mình, giữa lòng ngực chợt rung lên một chấn động nhỏ. Hắn hé môi muốn nói gì đó, nhưng lại thua cự long một bước. Càng ngày dập vào huyệt hoa càng mạnh.
Một đợt bị trượt ra ngoài, hắn mím môi đâm thúc mạnh vào, ngay lập tức chạm sâu vào bên trong. Bụng anh gồ lên rất rõ, Thanh Nhân ngửa đầu thở gấp, hai mắt trực trào dòng nước ấm, cùng lúc đó tiểu xà xuất tinh chất, bắn cao văng vào mặt hắn không ít.
Cả người anh giật nảy, huyệt hoa co rút liên hồi. Thanh Nhân đỏ mặt che mắt lại: “Ah hah… Sao đột nhiên cậu lại dồn dập như vậy chứ…?”.
Vẫn chưa xuất, nhưng hắn đã rút cực long ra hắn quệt đi vết trắng trên mặt: “Vừa nãy anh gọi tôi là gì?”.
Thanh Nhân bỗng sững người, khi nãy vậy mà anh lại xem hắn là “Phong Tình” mà chìm đắm trong cực lạc. Anh né tránh ánh mắt đang mong chờ điều gì đó đang nhìn mình, giải thích: “Tôi, tôi xin lỗi… Tôi không cố ý gọi tên người khác khi đang làm với cậu. Vậy nên cậu đừng hiểu lầm, tôi không xem cậu là thế thân để thỏa mãn nhu cầu đâu”.
Nhìn anh phân bua mà đáng yêu làm sao, Phong Tình phì cười: “Nếu anh muốn gọi ‘Phong Tình’ thì cứ gọi đi, tôi cho phép”.
Thấy hắn không giận mà ngược lại còn vui vẻ như thể đó mới là tên thật của hắn, Thanh Nhân ngẩn người ra nhìn hắn chăm chú. Tim đập nhanh, giây tiếp theo chính anh cũng không ngờ rằng mình ôm cổ hắn mà âu yếm.
Trao nụ hôn không quá sâu, anh thì thầm bên tai hắn: “Tình à, Tình, anh yêu em”.
Phong Tình bất ngờ đến rộn rã nơi đáy lòng, vành mắt hắn ửng đỏ chứa chan dòng lệ ấm. Kiềm nén không để xúc động, ở tư thế này hắn ôm anh, đem thân thể nhấn mạnh xuống cự long.
“Ah!”.
“Anh gọi tên nữa đi”.
Thanh Nhân không hiểu vì sao khi gọi tên người khác hắn lại trở nên hưng phấn thế này. Hay là cơn điên của hắn phát lên rồi?
“Mau gọi tên đi!”.
Hắn di chuyển hông, cự long như bành trướng ra thêm. Thanh Nhân rên rỉ: “Hưm, ah… Phong Tình à, anh sướng quá”.
“Hah… Anh à, em cũng sướng lắm”.
Bả vai trắng lộ ra trước mặt, hắn cắn mút. Dần di dời để lại phía trên từ cổ đến ngực anh vô số dấu vết ái tình tím đỏ đan xen.
Điên mất thôi, bí mật này của hắn cảm thấy lung lay làm sao.
Hắn tin chắc một điều, qua đêm nay chắc chắn anh sẽ không nhớ nổi trong quá trình quan hệ mình đã nói những gì đâu.
Mỗi khi cái tên của hắn được phát ra từ miệng anh, hắn không ngừng bị kích động đến làm ra những hành động thô bạo với đối phương. Lật người anh trong nhiều tư thế khác nhau, đem anh giã như giã tỏi ớt.
Giọng anh rên la đến đau rát, gương mặt nóng bừng trong màn lệ phủ. Cơ thể anh sắp bị hắn hành đến mềm nhũng rồi.
“Á! Dừng lại đi! Tôi chịu hết nổi rồi! Dừng lại đi!”.
Phong Tình như không nghe thấy, bỏ ngoài tai. Hắn ngẩng đầu thở dốc: “Sướng quá… Ah hah, anh à, em sướng quá”.
Đến phút giây cuối cùng khi đạt đến cực điểm của chân trời, như thấy cả thiên đường trước mặt. Cả hai cùng nhau xuất ra.
“Á!”.
Không dùng bao an toàn, động huyệt hoa trào ra òng ọc tinh chất trắng đục. Cự long sau trận chiến cuối cùng cũng xìu xuống chịu nằm yên.
Đôi mắt Thanh Nhân đẫm lệ, cơ thể anh bị giã đến ửng hồng nhiều chỗ. Lòng ngực phập phồng thở hỗn hễn, bên dưới cứ trào ra thấm vào vết thương khiến anh rát buốt. Thanh Nhân cắn môi dùng tay móc ra thì bị Phong Tình nắm lấy.
“Để tôi giúp anh”.
Hắn dịu dàng trong ân cần, nhẹ nhàng moi ra hết thảy đống tinh chất. Ngón tay hắn cho vào, cả người anh run bần bật, miệng khẽ phát ra tiếng rên nỉ non. Phong Tình đỏ mặt lén nhìn đối phương.
Trong lòng cắn răng chịu đựng, mặc dù rất muốn cùng anh làm một trận mặn nồng nữa cho đến sáng, nhưng sắp hết thời gian hắn ở lại đây rồi. Phong Tình lấy áo khoác vest khoác lên vai anh, sau đó ôm vào lòng.
Thật ấm áp biết bao, Thanh Nhân bẽn lẽn lén nhìn lên hắn, anh lại rũ mắt trong suy tư.
Bỗng một vài đóm sáng nhỏ bỗng từ đâu phát ra nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi anh, sau đó nó bay đi. Lúc này trong đáy mắt đen láy long lanh in ra một màn đóm sáng nhỏ đang bay xung quanh. Anh mở to đôi mắt sáng bừng kinh ngạc, không kiểm được mà mỉm cười.
“Đom đóm kìa!”.
Phong Tình đưa tay đón nhận một bé đom đóm phát sáng: “Tôi không ngờ đến tận giờ đom đóm vẫn còn tồn tại đấy”.
Hắn nhìn thấy đom đóm đúng hai lần duy nhất cũng đã từ rất lâu về trước, bây giờ mới tận mắt thấy lại những anh bạn nhỏ này.
“Tôi lần đầu tiên thấy đom đóm”. Thanh Nhân thích thú nhìn những đóm sáng đang bay lượn quanh mình.
“Anh thích không?”.
Thanh Nhân liền đáp: “Rất thích”.
“Vậy tôi bắt chúng lại hết rồi tặng anh nha”.
“Không được đâu, cậu làm vậy chẳng khác nào giết hại chúng. Con vật nào cũng cần có sự tự do cả, cứ để nó sống ở đây sinh sôi nảy nở, khi rảnh tôi lại ra ngắm chúng tự nhiên giữa thiên nhiên hơn là trong bồn kính”.
“Ha ha, anh thật thánh thiện nha”.
Từ lúc nào mà Thanh Nhân đã quên đi cảm giác khó chịu khi ở gần hắn, bây giờ anh không muốn dùng “tình cảm” để trả thù nữa. Từ thời điểm này trở đi giữa anh và hắn không còn bất kỳ mối thù nào cả. Tình cảm mơ hồ, mập mờ.
Thật không muốn hắn rời đi chút nào, nghe nói hắn sắp hết thời gian, anh liền muốn giữ lấy hắn ở lại.
Sau khi tạm biệt, Thanh Nhân đứng im nhìn bóng lưng hắn rời đi. Anh nhíu mày, không đành lòng chút nào liền chạy đến ôm lấy hắn từ đằng sau.
Dừng bước chân, Phong Tình giật mình: “Anh, anh sao vậy?”.
“Cậu đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không rồi hẳn đi”.
Xúc động khi anh lo lắng, hắn giấu cảm xúc thật: “Tôi ăn rồi”.
Thanh Nhân: “…”.
Anh cứ ôm lấy hắn không nói một lời, đúng lúc Phong Tình định nói gì đó thì anh mới lên tiếng: “Nhớ bình an trở về, tôi đợi cậu”.
Khóe mắt cay cay, Phong Tình quay lại ôm anh vào lòng, hôn nhẹ lên trán anh: “Ừm, tôi nhất định sẽ quay trở về”.
Giữa đêm trăng thanh gió mát, đôi lứa nhân tình đang âu yếm nhau tạo ra hơi ấm lay động lòng người. Phong Tình đan lấy tay Thanh Nhân, không ngừng trao nụ hôn nhung nhớ tình cảm tràn đầy kích thích.
Chuyện này đến thật bất ngờ, rõ ràng hắn vẫn đang ở nơi chiến trận kia vậy mà vì nhớ anh nên mò đến chỗ này tấn công anh lúc không phòng bị.
Trên cơ thể hắn vương lại mùi vị máu tươi, khói bụi của chết chóc trong trận chiến qua. Nhưng hương vị bạc hà mang hơi sữa loáng thoáng quẩn quanh đầu lưỡi, chạm đến anh như kéo muôn vàn hồi ức ngọt ngào ngày xưa về.
Thật quen thuộc làm sao, nhưng hắn không phải ‘Phong Tình’ mà chính là ‘Du tổng’. Làm sao mà hai người lại có mùi hương giống hệt nhau vậy? Nhất là những lúc hôn môi như thế này hương ngọt của bạc hà lại càng bung tỏa lấn át mùi vị chiến tranh trên cơ thể hắn.
Tách đôi môi, kéo theo sợi kim tuyến ám muội. Phong Tình liếm khóe môi mà nhếch mép: “Cuộc gặp gỡ của anh với ‘người yêu cũ’ thế nào rồi? À, nên gọi là ‘người yêu chính thức’ đã nối lại tình xưa mới đúng chứ”.
Vành tai Thanh Nhân đỏ ửng, anh né tránh ánh mắt hắn: “… Rất vui”.
Câu trả lời ngắn gọn không bộc lộ cảm xúc nào giống với từ “vui”, Phong Tình nhướng mày dò hỏi: “Vui? Vậy vui như thế nào? Cậu ta đã đút ‘kem’ cho anh sao? Ngon không?”.
Anh khẽ lắc đầu, không hiểu sao gặp hắn vào giờ phút này anh lại thấy vui hơn là gặp lại ‘người yêu’. Nụ hôn vừa rồi làm anh rất phấn khích, muốn được tiến xa hơn là cứ nhắc đến ‘người yêu’ vào lúc này.
Cái này… Gọi là thay long đổi dạ sao? Anh giật mình với suy nghĩ của mình, nhanh chống đẩy hắn ra. Anh ngồi thẳng dậy mà thở gấp: “Đút ‘kem’ gì chứ, chuyện riêng mật của tôi không cần thiết nói với cậu! Cơ mà, đang chiến đấu mà sao cậu lại mò đến đây vậy?!”.
Phong Tình phì cười vì mèo hoang bối rối, hắn chọc ghẹo: “Đương nhiên là nhớ người yêu của tôi rồi, tôi không được quyền thăm anh sao?”.
“Cậu ăn nói cho rõ ràng vào! Bây giờ người yêu của tôi đã quay về rồi, chúng ta không là gì của nhau cả!”.
Hắn bĩu môi: “Anh nói vậy làm tôi buồn lắm à nhe”. Dần trở nên gian xảo, Phong Tình áp sát lại gần anh, khẽ cắn lên vành tai: “Hay là chúng ta ngoại tình đi”.
Tim anh bỗng đập loạn nhịp, bụng dưới nhói lên. Không lẽ bên dưới thiếu thốn đến trống trãi nên khi nghe lời mời gọi hấp dẫn anh trở nên gấp gáp sao?".
Bàn tay tinh nghịch luồng vào chiếc áo sơ mi anh, xoa bóp bờ ngực phập phồng. Thanh Nhân giật mình, chưa kịp phản ứng thì liếc mắt xuống đã thấy tiểu xà của mình đang ngoi đầu trỗi dậy.
“A ha, thì ra anh rất thích ngoại tình nhỉ? Tôi chỉ mới sờ ngực anh một chút thôi mà ở dưới này đã cứng rồi này”. Hắn liền bóp lấy tiểu xà trong quần anh.
Thanh Nhân hoảng hốt, rên lên: “Ah!”.
Vì là quần thể thao nên vải mỏng dễ dàng bóp nắn. Kích thích lan khắp người, anh rùng mình, đáy quần màu trắng trở nên ẩm ướt một mảng.
“Ồ, ra nhanh vậy? Tôi vẫn chưa làm được bao nhiêu mà”.
“Ah… Cậu, cậu…”.
Phong Tình nhếch mép bỏ bộ áo vest ngoài ra, cởi bỏ vài cúc áo sơ mi vướng mắc nóng bức. Sau đó áp người đè anh xuống chỏng, lột quần anh ra.
“Cậu làm cái gì vậy?! Dừng lại mau!”.
Sau khi xuất ra trong lưới, tiểu xà cư nhiên vẫn ngẩng cao đầu. Phong Tình cúi đầu liếm mút. Thanh Nhân giật nảy, cả người không ngừng run lên.
“Ưm, a hah… Đừng mà…”.
Miệng anh nói đừng nhưng tay anh lại nhấn đầu hắn xuống, tiểu xà ấn sâu vào trong cổ họng. Phong Tình nhíu mày đến đỏ cả mặt, hắn nhả tiểu xà đỏ hỏn ra mà ho sặc sụa.
“Tôi, tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?!”. Anh hoảng hốt nâng mặt hắn mà lo lắng.
Phong Tình không đáp lời, hắn mạnh tay lật người anh lại, nhấn mặt anh đè trên chỏng. Lôi cự long sừng sững kiêu ngạo ra, cọ sát trên cửa động huyệt hoa.
“Anh đang mong chờ tôi đến ‘ăn’ anh đúng chứ? Để xem nào, ‘người yêu’ không chịu làm tình với anh nên đêm nay anh đi ngoại tình, đúng chứ?”.
Bị nói trúng tim đen, hai mắt anh lung lay không thể phản kháng.
Nheo mắt đăm chiêu, Phong Tình cười gian xảo: “Anh tự nới lỏng rồi tự mình leo lên đây mà nhún đi nào”.
Thanh Nhân quay đầu nhìn cự long mà nuốt ực nước miếng, kích thước to lớn. Không những gương mặt và vóc người giống nhau, đến cả thứ vũ khí chết người này cũng giống hệt nhau một cách kỳ lạ. Cứ như Phong Tình và Du Thành Nghĩa từ một khuôn đúc ra. Không, phải nói là phân thân mới đúng.
Càng nhìn càng hưng phấn, ngón tay cho vào miệng lấy chất lỏng nhớp nháp, cho vào động hoa một ngón tay.
Gần hai năm không làm ở chỗ này, chỉ mới một ngón tay đã thấy vô cùng khó chịu. Cảm thấy không thể cho tay lọt vào bên trong, Thanh Nhân rên rỉ hướng ánh mắt lên nhìn hắn với ý muốn cầu xin.
Nhướng một bên mày, hắn buông lời trêu ghẹo: “Gì chứ, chặt sao? Anh tự giải quyết đi chứ, đó là mệnh lệnh của ông chủ”.
Ánh mắt lóe ánh nước, anh bò đến bên cạnh hắn, nắm lấy cự long khẽ vuốt ve: “Xin cậu hãy giúp tôi”.
Lý trí không thể trụ nổi nữa, Thanh Nhân vì trống trải nên đã cầu xin kẻ mình không nên động chạm. Hiện tại thật tội lỗi làm sao khi, lén lút “người yêu” mà ân ái cùng người đàn ông khác. Đã vậy “người yêu” còn đang ngủ say chẳng trông hay sự tình ra sao.
Từ xưa đến giờ anh ghét nhất là loại chuyện gian díu mập mờ, ghét những kẻ không chung thủy ngoại tình sau lưng chồng hoặc vợ. Vậy mà ở thời điểm hiện tại, anh lại trở thành loại người mà anh ghét cay ghét đắng.
Thanh Nhân nghĩ vậy cũng đúng, bởi anh đâu có biết kẻ trước mặt được cho là tình nhân đây thật sự mới chính là người yêu của mình. Càng không biết, càng đau khổ.
Nhìn dáng vẻ chật vật của mèo hoang động dục, hắn trở nên hưng phấn. Cự long nóng hỏi càng gồng mình vươn cao. Đè anh xuống, đặt hai chân vai: “Này, cũng không phải lần đầu vào mà không cần phải nới lỏng mà”.
Nghe hắn nói vậy thì anh sững sốt khi thấy đầu cự long cứ cọ sát động hoa: “Lúc đó…? Khoan đã! Cậu vào như vậy sẽ làm nó chảy máu mất!”.
“Anh không nhớ sao? Ở trong phòng giam, anh đã tự leo lên người tôi rồi nhún rất thỏa sức mà. Anh nhanh quên vậy?”.
“Tôi… Không, khi đó do thuốc nên cơ thể mới kích động không nhận ra đau đớn nên mới không đau”.
Chiếc lưỡi nóng ẩm ướt liếm bắp đùi anh, lấy một ít tinh chất đang rỉ ra một ít trên tiểu xà của anh. Với lượng nhỏ tưởng chừng không đủ nhưng lại khéo vừa để hai ngón tay chạm đến cực điểm.
Bên trong ngứa ngáy, khi vừa chạm đến điểm khoái lạc, anh rùng mình, co rút như muốn nuốt chửng ngón tay hắn.
“Ah hah!”.
“Tính ăn ngón tay tôi luôn hay gì? Anh đói quá rồi, để một chút tôi đút cho ăn”.
Hai ngón tay rút ra, cự long cứng rắn đưa vào cửa động, nhờ độ trơn dần tiến đến. Vô cùng nhức nhói, Thanh Nhân thở dốc phát ra tiếng. Vành mắt ửng đỏ nắm lấy tay hắn: “Đừng mà, đau quá”.
Phong Tình không dừng lại, tưởng hắn sẽ không tiến vào nữa. Giây tiếp theo đột ngột một mạch thúc thật mạnh. Thanh Nhân không kịp phản ứng thì hai mắt đã trợn ngược.
“Đây đâu phải lần đầu tiên làm tình đâu, sao anh giống như thiếu nữ vừa mất trinh tiết vậy?”.
“Không phải… To quá!”.
“Ha, gần mười năm cùng ‘người yêu’ quấn quýt nhau cũng ăn cây chài lớn đến dập nát cái lỗ này vậy mà đến phiên tôi lần này thì lại kêu đau? Kích thước khác vậy sao?”.
“Không phải…”.
Hắn bắt đầu di chuyển: “Đừng có nói không phải hay phải nữa, nằm yên hưởng thức đi nào”.
“Ư, ah… Ah!”.
Âm thanh ái tình nhạy cảm vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng, gió nhè nhẹ lướt qua mái tóc hai người. Ánh trăng sáng không bị mây che khuất không ngại rọi xuống sắc vàng lãng mạng cho đôi tình nhân tình nồng ý mặn trên chỏng tre cọt kẹt.
Tiếng động của hai người dường như ở cách xa ngôi nhà vài chục mét vẫn nghe rất rõ, lại còn vang vọng một vùng. Ngôi nhà ngay sát bên, tự hỏi liệu có đánh thức người đang ngủ bằng tiếng giao hoan hay không.
Đầu óc Thanh Nhân chỉ còn một mảng trống rỗng, hiện tại anh không còn nghĩ gì nữa ngoại trừ khoái cảm dâng trào.
Ở tư thế này nhìn rõ mặt đối phương, nhìn thấy mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt đỏ bừng như phát sốt. Ánh mắt trìu mến nhìn anh, lâu lâu tay còn chạm nhẹ lên má anh. Đầu lông mày chau lại, thi thoảng ngẩng đầu vì sung sướng. Thanh Nhân mấp máy đôi môi, hiện tại anh lại mơ hồ sinh ra ảo giác nữa rồi. Anh trông thấy kẻ trước mặt không phải “Du tổng” mà chính là “Phong Tình”.
Biểu cảm khi làm tình quá đỗi quen thuộc, anh càng cảm thấy mình thật sự đang làm tình cùng “người yêu”. Không kiềm được nổi lòng, anh vô thức thốt ra tên hắn: “Phong Tình à”.
Phong Tình kinh ngạc, vừa nghe anh gọi tên thật của mình, giữa lòng ngực chợt rung lên một chấn động nhỏ. Hắn hé môi muốn nói gì đó, nhưng lại thua cự long một bước. Càng ngày dập vào huyệt hoa càng mạnh.
Một đợt bị trượt ra ngoài, hắn mím môi đâm thúc mạnh vào, ngay lập tức chạm sâu vào bên trong. Bụng anh gồ lên rất rõ, Thanh Nhân ngửa đầu thở gấp, hai mắt trực trào dòng nước ấm, cùng lúc đó tiểu xà xuất tinh chất, bắn cao văng vào mặt hắn không ít.
Cả người anh giật nảy, huyệt hoa co rút liên hồi. Thanh Nhân đỏ mặt che mắt lại: “Ah hah… Sao đột nhiên cậu lại dồn dập như vậy chứ…?”.
Vẫn chưa xuất, nhưng hắn đã rút cực long ra hắn quệt đi vết trắng trên mặt: “Vừa nãy anh gọi tôi là gì?”.
Thanh Nhân bỗng sững người, khi nãy vậy mà anh lại xem hắn là “Phong Tình” mà chìm đắm trong cực lạc. Anh né tránh ánh mắt đang mong chờ điều gì đó đang nhìn mình, giải thích: “Tôi, tôi xin lỗi… Tôi không cố ý gọi tên người khác khi đang làm với cậu. Vậy nên cậu đừng hiểu lầm, tôi không xem cậu là thế thân để thỏa mãn nhu cầu đâu”.
Nhìn anh phân bua mà đáng yêu làm sao, Phong Tình phì cười: “Nếu anh muốn gọi ‘Phong Tình’ thì cứ gọi đi, tôi cho phép”.
Thấy hắn không giận mà ngược lại còn vui vẻ như thể đó mới là tên thật của hắn, Thanh Nhân ngẩn người ra nhìn hắn chăm chú. Tim đập nhanh, giây tiếp theo chính anh cũng không ngờ rằng mình ôm cổ hắn mà âu yếm.
Trao nụ hôn không quá sâu, anh thì thầm bên tai hắn: “Tình à, Tình, anh yêu em”.
Phong Tình bất ngờ đến rộn rã nơi đáy lòng, vành mắt hắn ửng đỏ chứa chan dòng lệ ấm. Kiềm nén không để xúc động, ở tư thế này hắn ôm anh, đem thân thể nhấn mạnh xuống cự long.
“Ah!”.
“Anh gọi tên nữa đi”.
Thanh Nhân không hiểu vì sao khi gọi tên người khác hắn lại trở nên hưng phấn thế này. Hay là cơn điên của hắn phát lên rồi?
“Mau gọi tên đi!”.
Hắn di chuyển hông, cự long như bành trướng ra thêm. Thanh Nhân rên rỉ: “Hưm, ah… Phong Tình à, anh sướng quá”.
“Hah… Anh à, em cũng sướng lắm”.
Bả vai trắng lộ ra trước mặt, hắn cắn mút. Dần di dời để lại phía trên từ cổ đến ngực anh vô số dấu vết ái tình tím đỏ đan xen.
Điên mất thôi, bí mật này của hắn cảm thấy lung lay làm sao.
Hắn tin chắc một điều, qua đêm nay chắc chắn anh sẽ không nhớ nổi trong quá trình quan hệ mình đã nói những gì đâu.
Mỗi khi cái tên của hắn được phát ra từ miệng anh, hắn không ngừng bị kích động đến làm ra những hành động thô bạo với đối phương. Lật người anh trong nhiều tư thế khác nhau, đem anh giã như giã tỏi ớt.
Giọng anh rên la đến đau rát, gương mặt nóng bừng trong màn lệ phủ. Cơ thể anh sắp bị hắn hành đến mềm nhũng rồi.
“Á! Dừng lại đi! Tôi chịu hết nổi rồi! Dừng lại đi!”.
Phong Tình như không nghe thấy, bỏ ngoài tai. Hắn ngẩng đầu thở dốc: “Sướng quá… Ah hah, anh à, em sướng quá”.
Đến phút giây cuối cùng khi đạt đến cực điểm của chân trời, như thấy cả thiên đường trước mặt. Cả hai cùng nhau xuất ra.
“Á!”.
Không dùng bao an toàn, động huyệt hoa trào ra òng ọc tinh chất trắng đục. Cự long sau trận chiến cuối cùng cũng xìu xuống chịu nằm yên.
Đôi mắt Thanh Nhân đẫm lệ, cơ thể anh bị giã đến ửng hồng nhiều chỗ. Lòng ngực phập phồng thở hỗn hễn, bên dưới cứ trào ra thấm vào vết thương khiến anh rát buốt. Thanh Nhân cắn môi dùng tay móc ra thì bị Phong Tình nắm lấy.
“Để tôi giúp anh”.
Hắn dịu dàng trong ân cần, nhẹ nhàng moi ra hết thảy đống tinh chất. Ngón tay hắn cho vào, cả người anh run bần bật, miệng khẽ phát ra tiếng rên nỉ non. Phong Tình đỏ mặt lén nhìn đối phương.
Trong lòng cắn răng chịu đựng, mặc dù rất muốn cùng anh làm một trận mặn nồng nữa cho đến sáng, nhưng sắp hết thời gian hắn ở lại đây rồi. Phong Tình lấy áo khoác vest khoác lên vai anh, sau đó ôm vào lòng.
Thật ấm áp biết bao, Thanh Nhân bẽn lẽn lén nhìn lên hắn, anh lại rũ mắt trong suy tư.
Bỗng một vài đóm sáng nhỏ bỗng từ đâu phát ra nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi anh, sau đó nó bay đi. Lúc này trong đáy mắt đen láy long lanh in ra một màn đóm sáng nhỏ đang bay xung quanh. Anh mở to đôi mắt sáng bừng kinh ngạc, không kiểm được mà mỉm cười.
“Đom đóm kìa!”.
Phong Tình đưa tay đón nhận một bé đom đóm phát sáng: “Tôi không ngờ đến tận giờ đom đóm vẫn còn tồn tại đấy”.
Hắn nhìn thấy đom đóm đúng hai lần duy nhất cũng đã từ rất lâu về trước, bây giờ mới tận mắt thấy lại những anh bạn nhỏ này.
“Tôi lần đầu tiên thấy đom đóm”. Thanh Nhân thích thú nhìn những đóm sáng đang bay lượn quanh mình.
“Anh thích không?”.
Thanh Nhân liền đáp: “Rất thích”.
“Vậy tôi bắt chúng lại hết rồi tặng anh nha”.
“Không được đâu, cậu làm vậy chẳng khác nào giết hại chúng. Con vật nào cũng cần có sự tự do cả, cứ để nó sống ở đây sinh sôi nảy nở, khi rảnh tôi lại ra ngắm chúng tự nhiên giữa thiên nhiên hơn là trong bồn kính”.
“Ha ha, anh thật thánh thiện nha”.
Từ lúc nào mà Thanh Nhân đã quên đi cảm giác khó chịu khi ở gần hắn, bây giờ anh không muốn dùng “tình cảm” để trả thù nữa. Từ thời điểm này trở đi giữa anh và hắn không còn bất kỳ mối thù nào cả. Tình cảm mơ hồ, mập mờ.
Thật không muốn hắn rời đi chút nào, nghe nói hắn sắp hết thời gian, anh liền muốn giữ lấy hắn ở lại.
Sau khi tạm biệt, Thanh Nhân đứng im nhìn bóng lưng hắn rời đi. Anh nhíu mày, không đành lòng chút nào liền chạy đến ôm lấy hắn từ đằng sau.
Dừng bước chân, Phong Tình giật mình: “Anh, anh sao vậy?”.
“Cậu đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không rồi hẳn đi”.
Xúc động khi anh lo lắng, hắn giấu cảm xúc thật: “Tôi ăn rồi”.
Thanh Nhân: “…”.
Anh cứ ôm lấy hắn không nói một lời, đúng lúc Phong Tình định nói gì đó thì anh mới lên tiếng: “Nhớ bình an trở về, tôi đợi cậu”.
Khóe mắt cay cay, Phong Tình quay lại ôm anh vào lòng, hôn nhẹ lên trán anh: “Ừm, tôi nhất định sẽ quay trở về”.