Chương 18: Bức tường cách ly
Edit: Manh Manh
______________________________^.^
◤018: Bức tường cách ly◢
Tường cách ly, thân là loài người ai cũng đều biết đến sự tồn tại này, nhưng hầu như chỉ có thợ săn mới từng được thực sự chiêm ngưỡng nó.
Sách vở có viết, tường cách ly cao tới hai ngàn mét, dày 500 mét, không một khe hở, cắt ngang qua cả đại lục.
Muốn bước qua tường cách ly chỉ có duy nhất một con đường, chính là phải thông qua năm cửa ra vào của nó.
Mà nơi lúc này chiến hạm đi vào, tên "Pháo Đài Xứ Tuyết", ngụ tại đỉnh núi tuyết Châu Lang.
Châu Lang là ngọn núi cao nhất đại lục, cũng là "Điểm tạm dừng" của tường cách ly.
Đỉnh núi bị người ta tạo thành hình "Lõm", ở giữa dựng một bức tường, ngăn cách hai thế giới trong ngoài núi tuyết.
Bạch Hiểu đi tới trước vài bước, nhìn thẳng vào bóng dáng to lớn màu đen ấy.
Càng tới gần, chiến hạm không những không bay cao, ngược lại còn hạ thấp.
Mây mù rối loạn dần dần bị gió tuyết thay thế, đám hoa tuyết xoay tròn trên khung đỉnh trong suốt, tầm nhìn giờ chỉ còn là một mảnh trắng xóa.
"Điện hạ, không bay qua ư?"
Hai mắt Bạch Hiểu bị tuyết đâm vào có chút đau đớn, lúc quay đầu nhìn Tang Phong, cặp mắt hạnh kia tràn đầy ánh nước.
Tang Phong ngẩn ra một lát, rồi mới hoàn hồn, nói: "Bên trên tường cách ly có năng lượng ngăn cản không cho bay qua, trực tiếp đột phá sẽ phá hư nó, cho nên cần phải hạ thấp độ cao, thông qua kiểm tra của bức tường mới được."
Lần đầu tiên Bạch Hiểu nghe nói đến cái này, cậu suy nghĩ, bừng tỉnh nói: "Cho nên, cố ý dựng thêm một bức tường ở đỉnh Châu Lang, cũng là vì năng lượng kia sao?"
Bản thân độ cao của Châu Lang đã vượt qua tường cách ly, mà ở phía trên đỉnh núi, độ ấm lại cực kỳ thấp, căn bản không có hung thú sinh sống.
Rất nhiều người cho rằng, xây thêm tường ở chỗ này, thật sự là làm điều thừa.
"Ừm."
Tang Phong thừa nhận suy đoán của Bạch Hiểu, nhưng tầm mắt vẫn khóa vào ánh nước đang gợn sóng trong mắt cậu.
Con ngươi đen tuyền, do bị ánh nước bao phủ, vậy mà lại có thể chiết xạ ra bóng dáng tuyết bay.
Thật đẹp mắt.
Tang Phong nghĩ, trong mắt cậu dường như chứa đựng cả một trận mưa tuyết.
Bạch Hiểu không phát hiện ánh nhìn châm chú của Tang Phong, Bắc thành cũng có tuyết rơi, nhưng chỉ là tuyết mịn, đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy tuyết phủ khắp núi đồi như vậy.
Bạch Hiểu cảm thấy bản thân sắp mù tuyết* luôn rồi, vì thế dứt khoát quay đầu nhắm mắt lại.
*雪盲: Bệnh mù tuyết, còn được gọi là mắt vòm hoặc viêm giác mạc, là một tình trạng đau mắt do tiếp xúc quá nhiều với tia cực tím (UV). Khi quá nhiều bức xạ tia cực tím chiếu vào lớp ngoài trong suốt của mắt, được gọi là giác mạc, về cơ bản, nó khiến giác mạc của bạn bị cháy nắng. Các triệu chứng của bệnh mù tuyết có thể khiến bạn mất phương hướng. Bao gồm: đau mắt, nhức đầu, tầm nhìn mơ hồ, mất thị lực tạm thời.
Giây tiếp theo, Bạch Hiểu cảm thấy sóng mũi chợt nặng, một thứ gì đó lạnh lẽo được đặt lên mũi cậu.
Bạch Hiểu mở mắt ra, trước mắt là một mảng màu đen trong suốt.
Là kính râm.
"Đôi mắt loài người quá yếu ớt, mang kính râm vào sẽ tốt hơn." Tang Phong đứng trước mặt Bạch Hiểu, nghiêm trang giải thích, "Đây là mắt kính được chế tạo riêng cho quân đội Kester, nó sẽ điều tiết thấu kính sao cho thích ứng với đôi mắt người đeo, sẽ không ảnh hưởng cậu ngắm phong cảnh."
Bạch Hiểu đỡ đỡ mắt kính trên mũi, chân kính đặt trên lỗ tai, có chút ấm áp không giải thích được.
"Cảm ơn điện hạ." Bạch Hiểu nhỏ giọng nói lời cảm tạ.
Tang Phong gật đầu: "Không cần khách khí."
Tang Phong: "Có thể nhìn thấy tường cách ly rồi."
Bạch Hiểu xoay người nhìn lại, quả thực, sau khi chiến hạm chấn động một cái, gió tuyết như bị đôi tay vô hình xé mở, lộ ra một con quái vật khổng lồ.
"Chúa ơi."
Bạch Hiểu nhìn thẳng vào vách tường sừng sửng giữa tầng mây, không khỏi than nhẹ một tiếng.
Tầm nhìn cậu bị vách tường to lớn lấp đầy, trên không đụng trời dưới không chấm đất, mà đây gần như chỉ là một "Điểm tạm dừng" của tường cách ly mà thôi.
"Thích không?" Tang Phong đứng cạnh Bạch Hiểu, liếc mắt nhìn tường cách ly một cái, rồi lại nhìn biểu cảm kinh hỉ của Bạch Hiểu, chần chờ đưa ra vấn đề.
Bạch Hiểu không chút do dự gật đầu: "Thích."
Sau đó cậu còn lấy Cầu Đậu trên vai xuống, chụp lại một màn này.
Tang Phong: "......"
Tang Phong nhìn lại Pháo Đài Xứ Tuyết.
Emmm...... Một bức tường. Nhiều nhất chỉ là một bức tường phẳng.
Tang Phong có chút sầu, sở thích của hắn và Bạch Hiểu hình như không nằm trên cùng một tuyến đường, hắn thật sự có thể trở thành bạn tốt với cậu được sao? Tốt đến mức có thể để cậu chủ động nói ra chuyện Hạch Giáp với hắn?
Tang Phong không tin.
Thời gian tường cách ly kiểm tra rất ngắn, vài phút sau, chiến hạm lại bay lên lần nữa.
Bạch Hiểu lưu luyến ghé vào cạnh khung kim loại, nhưng lúc chiến hạm bắt đầu cất cánh, trong nháy mắt Bạch Hiểu đã bị chấn lên chín tầng mây.
Bởi vì cậu lại say chiến hạm mất rồi.
Tang Phong nhìn Bạch Hiểu vốn đang còn giống hướng dương sáng sớm, thoáng chốc đã héo thành hoa cúc hôm qua.
Bạch - hoa cúc - Hiểu thậm chí còn đứng không vững.
Tang Phong cả kinh, trực tiếp mặc kệ gà con trong tay, nhanh chân bước qua, vững vàng đỡ lấy cậu.
Bạch Hiểu che miệng, sắc mặt trắng bệch, ngay cả nói cũng không nên lời, suy yếu nhìn vào hai mắt Tang Phong.
Lúc này hắn mới nhớ tới, sáng nay lúc xuất phát Bạch Hiểu cũng đã từng bị say một lần.
Nhưng hắn lại không nghĩ đến Bạch Hiểu vẫn còn có thể say một lần nữa!
Tang Phong vội vàng đỡ Bạch Hiểu nằm xuống sô pha, sau đó gỡ kính ra, nhìn thấy cậu hai mắt nhắm nghiền, tựa như rất khó chịu.
"Ngủ đi."
Tang Phong không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, hắn suy nghĩ một hồi lâu, mới trở tay đóng khung kim loại lại, ngăn ánh mặt trời mãnh liệt sau 12 giờ ở bên ngoài, sau đó bản thân yên tĩnh đứng cạnh sô pha, ngắm nhìn Bạch Hiểu.
Năng lực nhìn đêm của Tang Phong rất tốt, cho nên cho dù dưới ánh đèn ngủ mỏng manh, hắn cũng có thể thấy rõ dáng vẻ cậu.
Bạch Hiểu nhíu chặt mày, hô hấp cũng dồn dập, hơn mười phút sau, đôi mày cậu chậm rãi thả lỏng, hô hấp cũng nhẹ nhàng.
Cậu ngủ rồi.
Tang Phong kết luận, rồi lẳng lặng đứng đó một hồi, sau khi xác nhận Bạch Hiểu đã hoàn toàn ngủ say, lúc này hắn mới có động tĩnh.
Tang Phong cong lưng, một tay chống vào tay vịn sô pha, một tay duỗi về phía mặt Bạch Hiểu.
"Pi!"
Gà con bỗng nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, kiêu căng ngạo mạn kêu một tiếng với "Người theo đuổi" của bản thân. Đại khái có thể hiểu như này: Ngươi muốn làm gì?
Tang Phong: "......"
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng không biết tại sao, dáng vẻ của con gà này lại làm người ta khó chịu chết đi được.
Tang Phong dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn gà con, bỗng nhiên ra tay nhanh như chớp, ngón trỏ và ngón giữa kết hợp lại nắm lấy nơi nào đó phía sau cổ gà con, khẽ dùng sức bóp chặt, ấn xuống.
"Pi! Pi pi!"
Gà con bị niết đau, lập tức giận dữ -- ngươi có phải là không muốn làm quen với gà con đáng yêu ta đây nữa đúng không hả?
Khai mắt Tang Phong mở lớn, ngạc nhiên -- sao còn chưa ngủ? Nơi đó rõ ràng là tử huyệt của khủng trảo thú, căn cứ vào lực đánh khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau từ ngủ đến chết.
Có điều, con gà này hình như không bị ảnh hưởng?
Nghi hoặc của Tang Phong chỉ đọng lại trong một cái chớp mắt, sau đó thân thể lại theo bản năng hành động.
Hắn lấy nút không gian ra một lọ thuốc gây mê loại phun sương, phun một xíu lên gà con.
Gà con một giây trước còn hùng hổ pi pi không ngừng giờ lại nằm liệt giữa đường, mềm xù xù giống hệt đóa hoa vàng kim ngã lệch qua bên người Bạch Hiểu, ngủ ngáy o o.
Tang Phong vừa lòng -- không đánh thức Bạch Hiểu.
Hắn nhìn gà con một cái, rồi quay đầu, ánh mắt khóa vào đĩa bay nhỏ trên sô pha.
Cầu Đậu: "......"
Cầu Đậu từng trải qua giáo huấn của Lục Vinh, lúc này nó quyết đoán tắt máy.
Bởi vì trong giải toán của nó, ba nó sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm thì bị đùa giỡn một chút, dù sao đối với vương tử, ba nó cũng không phải không thú vị.
Tang Phong tự nhiên sẽ không biết ý nghĩ trong lòng của người máy trí năng trước mặt. Thấy toàn bộ "Chướng ngại" đã được dọn dẹp, lúc này hắn mới nhìn về phía Bạch Hiểu, tiếp tục động tác trước đó.
Tang Phong duỗi tay sờ lên đỉnh đầu cậu, ngón tay xuyên qua từng sợi tóc xoăn mềm mại, lòng bàn tay dán vào làn da Bạch Hiểu, bởi vì đè vào chân tóc, nên sờ lên cũng không có cảm giác trơn nhẵn gì.
Nhưng ngoài ý muốn là, rất thoải mái.
Có chút yêu thích không muốn buông tay.
Ý niệm ấy vừa mới xuất hiện, Tang Phong đã bừng tỉnh.
Sau đó hắn đè xuống suy nghĩ cổ quái này, lòng bàn tay chuẩn xác dừng lại trên đỉnh đầu Bạch Hiểu.
Hơi nhô lên, cưng cứng, còn có độ cong mượt mà.
Đồng tử Tang Phong hơi rụt lại, lòng bàn tay nâng lên, dùng đầu ngón tay chạm vào chỗ da cứng kia.
"Khách."
Tiếng vang rất nhỏ, giống như âm thanh nhẹ nhàng chạm vào vật cứng.
Tang Phong nhấp môi dưới, rụt tay lại.
Là Hạch Giáp, không nhìn lầm.
Nhưng lại có chút khác biệt.
Vị trí và hình dạng Hạch Giáp rõ ràng rất khác, còn có chính là: Nếu là người Kester, cho dù là đang ngủ, Hạch Giáp bị đụng vào như thế, thì cũng sẽ lập tức tỉnh lại, hơn nữa trong người sẽ còn không khoẻ.
Nhưng là Bạch Hiểu hiển nhiên không có loại loại trạng thái này.
Lúc trước Lục Vinh dùng long cốt cương châm thử nghiệm, sau khi Bạch Hiểu tỉnh lại, cũng không biểu hiện ra chỗ nào không khỏe.
Này cũng có nghĩa là, phía dưới hạch giáp của Bạch Hiểu, dù có khả năng đang bảo vệ ma hạch, thì nó cũng không phải một trái tim khác của cậu.
Thậm chí, bên dưới khối Hạch Giáp ấy, căn bản không có ma hạch.
- - Đây chỉ là thứ trong quá trình dị hoá của loài người thôi sao?
Từ khi loài người đến Kester tới nay, họ đã dị hoá ra muôn hình vạn trạng thợ săn, gen cũng dần dần tương tự với người Kester, tuy vẫn còn cách biệt như trời vực.
Nhưng cũng có khả năng, là sẽ tự dưng xuất hiện một trường hợp đặc biệt như Bạch Hiểu.
Tang Phong cho rằng đây rất có thể là đáp án, nhưng muốn xác định, còn phải đợi chính miệng Bạch Hiểu nói cho hắn.
Cái này cần phải có thời gian.
Tang Phong ngồi dậy, định để lại nơi này cho Bạch Hiểu nghỉ ngơi.
Nhưng lúc hắn còn chưa nâng eo lên, một mùi hương như có như không đột ngột xuất hiện.
Tang Phong sững người, sau đó hắn chậm rãi cúi người xuống lần nữa. Lúc này đây, hắn đã biết vị trí, trực tiếp cúi đầu sát lại đỉnh đầu Bạch Hiểu.
Ngửi nhẹ một chút, trong hương đầu gội mát mẻ thoải mái, còn có một hương thơm thật khẽ, đến từ bên dưới khối Hạch Giáp kín kẽ kia.
Thình thịch.
Trái tim Tang Phong đột nhiên co rụt lại, hắn nhẹ nhàng đứng dậy nhìn khuôn mặt Bạch Hiểu, sau đó trái tim lại lỡ nhịp, co rút lần nữa.
Tang Phong: "......"
Bạch Hiểu cậu ấy, đủ tuổi chưa?
________________________________
6/1/2023
???
______________________________^.^
◤018: Bức tường cách ly◢
Tường cách ly, thân là loài người ai cũng đều biết đến sự tồn tại này, nhưng hầu như chỉ có thợ săn mới từng được thực sự chiêm ngưỡng nó.
Sách vở có viết, tường cách ly cao tới hai ngàn mét, dày 500 mét, không một khe hở, cắt ngang qua cả đại lục.
Muốn bước qua tường cách ly chỉ có duy nhất một con đường, chính là phải thông qua năm cửa ra vào của nó.
Mà nơi lúc này chiến hạm đi vào, tên "Pháo Đài Xứ Tuyết", ngụ tại đỉnh núi tuyết Châu Lang.
Châu Lang là ngọn núi cao nhất đại lục, cũng là "Điểm tạm dừng" của tường cách ly.
Đỉnh núi bị người ta tạo thành hình "Lõm", ở giữa dựng một bức tường, ngăn cách hai thế giới trong ngoài núi tuyết.
Bạch Hiểu đi tới trước vài bước, nhìn thẳng vào bóng dáng to lớn màu đen ấy.
Càng tới gần, chiến hạm không những không bay cao, ngược lại còn hạ thấp.
Mây mù rối loạn dần dần bị gió tuyết thay thế, đám hoa tuyết xoay tròn trên khung đỉnh trong suốt, tầm nhìn giờ chỉ còn là một mảnh trắng xóa.
"Điện hạ, không bay qua ư?"
Hai mắt Bạch Hiểu bị tuyết đâm vào có chút đau đớn, lúc quay đầu nhìn Tang Phong, cặp mắt hạnh kia tràn đầy ánh nước.
Tang Phong ngẩn ra một lát, rồi mới hoàn hồn, nói: "Bên trên tường cách ly có năng lượng ngăn cản không cho bay qua, trực tiếp đột phá sẽ phá hư nó, cho nên cần phải hạ thấp độ cao, thông qua kiểm tra của bức tường mới được."
Lần đầu tiên Bạch Hiểu nghe nói đến cái này, cậu suy nghĩ, bừng tỉnh nói: "Cho nên, cố ý dựng thêm một bức tường ở đỉnh Châu Lang, cũng là vì năng lượng kia sao?"
Bản thân độ cao của Châu Lang đã vượt qua tường cách ly, mà ở phía trên đỉnh núi, độ ấm lại cực kỳ thấp, căn bản không có hung thú sinh sống.
Rất nhiều người cho rằng, xây thêm tường ở chỗ này, thật sự là làm điều thừa.
"Ừm."
Tang Phong thừa nhận suy đoán của Bạch Hiểu, nhưng tầm mắt vẫn khóa vào ánh nước đang gợn sóng trong mắt cậu.
Con ngươi đen tuyền, do bị ánh nước bao phủ, vậy mà lại có thể chiết xạ ra bóng dáng tuyết bay.
Thật đẹp mắt.
Tang Phong nghĩ, trong mắt cậu dường như chứa đựng cả một trận mưa tuyết.
Bạch Hiểu không phát hiện ánh nhìn châm chú của Tang Phong, Bắc thành cũng có tuyết rơi, nhưng chỉ là tuyết mịn, đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy tuyết phủ khắp núi đồi như vậy.
Bạch Hiểu cảm thấy bản thân sắp mù tuyết* luôn rồi, vì thế dứt khoát quay đầu nhắm mắt lại.
*雪盲: Bệnh mù tuyết, còn được gọi là mắt vòm hoặc viêm giác mạc, là một tình trạng đau mắt do tiếp xúc quá nhiều với tia cực tím (UV). Khi quá nhiều bức xạ tia cực tím chiếu vào lớp ngoài trong suốt của mắt, được gọi là giác mạc, về cơ bản, nó khiến giác mạc của bạn bị cháy nắng. Các triệu chứng của bệnh mù tuyết có thể khiến bạn mất phương hướng. Bao gồm: đau mắt, nhức đầu, tầm nhìn mơ hồ, mất thị lực tạm thời.
Giây tiếp theo, Bạch Hiểu cảm thấy sóng mũi chợt nặng, một thứ gì đó lạnh lẽo được đặt lên mũi cậu.
Bạch Hiểu mở mắt ra, trước mắt là một mảng màu đen trong suốt.
Là kính râm.
"Đôi mắt loài người quá yếu ớt, mang kính râm vào sẽ tốt hơn." Tang Phong đứng trước mặt Bạch Hiểu, nghiêm trang giải thích, "Đây là mắt kính được chế tạo riêng cho quân đội Kester, nó sẽ điều tiết thấu kính sao cho thích ứng với đôi mắt người đeo, sẽ không ảnh hưởng cậu ngắm phong cảnh."
Bạch Hiểu đỡ đỡ mắt kính trên mũi, chân kính đặt trên lỗ tai, có chút ấm áp không giải thích được.
"Cảm ơn điện hạ." Bạch Hiểu nhỏ giọng nói lời cảm tạ.
Tang Phong gật đầu: "Không cần khách khí."
Tang Phong: "Có thể nhìn thấy tường cách ly rồi."
Bạch Hiểu xoay người nhìn lại, quả thực, sau khi chiến hạm chấn động một cái, gió tuyết như bị đôi tay vô hình xé mở, lộ ra một con quái vật khổng lồ.
"Chúa ơi."
Bạch Hiểu nhìn thẳng vào vách tường sừng sửng giữa tầng mây, không khỏi than nhẹ một tiếng.
Tầm nhìn cậu bị vách tường to lớn lấp đầy, trên không đụng trời dưới không chấm đất, mà đây gần như chỉ là một "Điểm tạm dừng" của tường cách ly mà thôi.
"Thích không?" Tang Phong đứng cạnh Bạch Hiểu, liếc mắt nhìn tường cách ly một cái, rồi lại nhìn biểu cảm kinh hỉ của Bạch Hiểu, chần chờ đưa ra vấn đề.
Bạch Hiểu không chút do dự gật đầu: "Thích."
Sau đó cậu còn lấy Cầu Đậu trên vai xuống, chụp lại một màn này.
Tang Phong: "......"
Tang Phong nhìn lại Pháo Đài Xứ Tuyết.
Emmm...... Một bức tường. Nhiều nhất chỉ là một bức tường phẳng.
Tang Phong có chút sầu, sở thích của hắn và Bạch Hiểu hình như không nằm trên cùng một tuyến đường, hắn thật sự có thể trở thành bạn tốt với cậu được sao? Tốt đến mức có thể để cậu chủ động nói ra chuyện Hạch Giáp với hắn?
Tang Phong không tin.
Thời gian tường cách ly kiểm tra rất ngắn, vài phút sau, chiến hạm lại bay lên lần nữa.
Bạch Hiểu lưu luyến ghé vào cạnh khung kim loại, nhưng lúc chiến hạm bắt đầu cất cánh, trong nháy mắt Bạch Hiểu đã bị chấn lên chín tầng mây.
Bởi vì cậu lại say chiến hạm mất rồi.
Tang Phong nhìn Bạch Hiểu vốn đang còn giống hướng dương sáng sớm, thoáng chốc đã héo thành hoa cúc hôm qua.
Bạch - hoa cúc - Hiểu thậm chí còn đứng không vững.
Tang Phong cả kinh, trực tiếp mặc kệ gà con trong tay, nhanh chân bước qua, vững vàng đỡ lấy cậu.
Bạch Hiểu che miệng, sắc mặt trắng bệch, ngay cả nói cũng không nên lời, suy yếu nhìn vào hai mắt Tang Phong.
Lúc này hắn mới nhớ tới, sáng nay lúc xuất phát Bạch Hiểu cũng đã từng bị say một lần.
Nhưng hắn lại không nghĩ đến Bạch Hiểu vẫn còn có thể say một lần nữa!
Tang Phong vội vàng đỡ Bạch Hiểu nằm xuống sô pha, sau đó gỡ kính ra, nhìn thấy cậu hai mắt nhắm nghiền, tựa như rất khó chịu.
"Ngủ đi."
Tang Phong không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, hắn suy nghĩ một hồi lâu, mới trở tay đóng khung kim loại lại, ngăn ánh mặt trời mãnh liệt sau 12 giờ ở bên ngoài, sau đó bản thân yên tĩnh đứng cạnh sô pha, ngắm nhìn Bạch Hiểu.
Năng lực nhìn đêm của Tang Phong rất tốt, cho nên cho dù dưới ánh đèn ngủ mỏng manh, hắn cũng có thể thấy rõ dáng vẻ cậu.
Bạch Hiểu nhíu chặt mày, hô hấp cũng dồn dập, hơn mười phút sau, đôi mày cậu chậm rãi thả lỏng, hô hấp cũng nhẹ nhàng.
Cậu ngủ rồi.
Tang Phong kết luận, rồi lẳng lặng đứng đó một hồi, sau khi xác nhận Bạch Hiểu đã hoàn toàn ngủ say, lúc này hắn mới có động tĩnh.
Tang Phong cong lưng, một tay chống vào tay vịn sô pha, một tay duỗi về phía mặt Bạch Hiểu.
"Pi!"
Gà con bỗng nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, kiêu căng ngạo mạn kêu một tiếng với "Người theo đuổi" của bản thân. Đại khái có thể hiểu như này: Ngươi muốn làm gì?
Tang Phong: "......"
Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng không biết tại sao, dáng vẻ của con gà này lại làm người ta khó chịu chết đi được.
Tang Phong dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn gà con, bỗng nhiên ra tay nhanh như chớp, ngón trỏ và ngón giữa kết hợp lại nắm lấy nơi nào đó phía sau cổ gà con, khẽ dùng sức bóp chặt, ấn xuống.
"Pi! Pi pi!"
Gà con bị niết đau, lập tức giận dữ -- ngươi có phải là không muốn làm quen với gà con đáng yêu ta đây nữa đúng không hả?
Khai mắt Tang Phong mở lớn, ngạc nhiên -- sao còn chưa ngủ? Nơi đó rõ ràng là tử huyệt của khủng trảo thú, căn cứ vào lực đánh khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau từ ngủ đến chết.
Có điều, con gà này hình như không bị ảnh hưởng?
Nghi hoặc của Tang Phong chỉ đọng lại trong một cái chớp mắt, sau đó thân thể lại theo bản năng hành động.
Hắn lấy nút không gian ra một lọ thuốc gây mê loại phun sương, phun một xíu lên gà con.
Gà con một giây trước còn hùng hổ pi pi không ngừng giờ lại nằm liệt giữa đường, mềm xù xù giống hệt đóa hoa vàng kim ngã lệch qua bên người Bạch Hiểu, ngủ ngáy o o.
Tang Phong vừa lòng -- không đánh thức Bạch Hiểu.
Hắn nhìn gà con một cái, rồi quay đầu, ánh mắt khóa vào đĩa bay nhỏ trên sô pha.
Cầu Đậu: "......"
Cầu Đậu từng trải qua giáo huấn của Lục Vinh, lúc này nó quyết đoán tắt máy.
Bởi vì trong giải toán của nó, ba nó sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm thì bị đùa giỡn một chút, dù sao đối với vương tử, ba nó cũng không phải không thú vị.
Tang Phong tự nhiên sẽ không biết ý nghĩ trong lòng của người máy trí năng trước mặt. Thấy toàn bộ "Chướng ngại" đã được dọn dẹp, lúc này hắn mới nhìn về phía Bạch Hiểu, tiếp tục động tác trước đó.
Tang Phong duỗi tay sờ lên đỉnh đầu cậu, ngón tay xuyên qua từng sợi tóc xoăn mềm mại, lòng bàn tay dán vào làn da Bạch Hiểu, bởi vì đè vào chân tóc, nên sờ lên cũng không có cảm giác trơn nhẵn gì.
Nhưng ngoài ý muốn là, rất thoải mái.
Có chút yêu thích không muốn buông tay.
Ý niệm ấy vừa mới xuất hiện, Tang Phong đã bừng tỉnh.
Sau đó hắn đè xuống suy nghĩ cổ quái này, lòng bàn tay chuẩn xác dừng lại trên đỉnh đầu Bạch Hiểu.
Hơi nhô lên, cưng cứng, còn có độ cong mượt mà.
Đồng tử Tang Phong hơi rụt lại, lòng bàn tay nâng lên, dùng đầu ngón tay chạm vào chỗ da cứng kia.
"Khách."
Tiếng vang rất nhỏ, giống như âm thanh nhẹ nhàng chạm vào vật cứng.
Tang Phong nhấp môi dưới, rụt tay lại.
Là Hạch Giáp, không nhìn lầm.
Nhưng lại có chút khác biệt.
Vị trí và hình dạng Hạch Giáp rõ ràng rất khác, còn có chính là: Nếu là người Kester, cho dù là đang ngủ, Hạch Giáp bị đụng vào như thế, thì cũng sẽ lập tức tỉnh lại, hơn nữa trong người sẽ còn không khoẻ.
Nhưng là Bạch Hiểu hiển nhiên không có loại loại trạng thái này.
Lúc trước Lục Vinh dùng long cốt cương châm thử nghiệm, sau khi Bạch Hiểu tỉnh lại, cũng không biểu hiện ra chỗ nào không khỏe.
Này cũng có nghĩa là, phía dưới hạch giáp của Bạch Hiểu, dù có khả năng đang bảo vệ ma hạch, thì nó cũng không phải một trái tim khác của cậu.
Thậm chí, bên dưới khối Hạch Giáp ấy, căn bản không có ma hạch.
- - Đây chỉ là thứ trong quá trình dị hoá của loài người thôi sao?
Từ khi loài người đến Kester tới nay, họ đã dị hoá ra muôn hình vạn trạng thợ săn, gen cũng dần dần tương tự với người Kester, tuy vẫn còn cách biệt như trời vực.
Nhưng cũng có khả năng, là sẽ tự dưng xuất hiện một trường hợp đặc biệt như Bạch Hiểu.
Tang Phong cho rằng đây rất có thể là đáp án, nhưng muốn xác định, còn phải đợi chính miệng Bạch Hiểu nói cho hắn.
Cái này cần phải có thời gian.
Tang Phong ngồi dậy, định để lại nơi này cho Bạch Hiểu nghỉ ngơi.
Nhưng lúc hắn còn chưa nâng eo lên, một mùi hương như có như không đột ngột xuất hiện.
Tang Phong sững người, sau đó hắn chậm rãi cúi người xuống lần nữa. Lúc này đây, hắn đã biết vị trí, trực tiếp cúi đầu sát lại đỉnh đầu Bạch Hiểu.
Ngửi nhẹ một chút, trong hương đầu gội mát mẻ thoải mái, còn có một hương thơm thật khẽ, đến từ bên dưới khối Hạch Giáp kín kẽ kia.
Thình thịch.
Trái tim Tang Phong đột nhiên co rụt lại, hắn nhẹ nhàng đứng dậy nhìn khuôn mặt Bạch Hiểu, sau đó trái tim lại lỡ nhịp, co rút lần nữa.
Tang Phong: "......"
Bạch Hiểu cậu ấy, đủ tuổi chưa?
________________________________
6/1/2023
???