Chương 26: C26: Đành Phải Cố Chịu
Thứ kia chui ra từ trong miệng của thi thể đó, dài khoảng một đầu lươn.Tôi vừa nhịn xuống cảm giác buồn nôn, dạ dày lại quay cường thêm lần nữa, không nhịn được ợ hơi chua. Trong lỗ mũi, hốc mắt, lỗ tai.. Của thi thể, chỉ cần là những nơi có lỗ thủng, đều có thế nhìn thấy loại trùng đó, còn có cả loại trùng màu đen chui ra từ trong thi thể kia."Ách...A!"Lúc còn đang nôn khan, tôi đưa tay vỗ vỗ ngực của mình, mới nhìn rõ trên cánh tay của mình là một con trùng đang năm sấp, dọa tới mức tôi không ngừng lấy tay đập nó, hét lên chói tai.Sau khi đập mấy lần, con trùng kia mới rơi xuống.Tôi đâu còn dám tiếp tục ghé vào mạn thuyền nữa, đã sớm ngồi vào giữa thuyền."Thi thể còn lại đang trôi nổi, lúc này Chu Tam mới mở miệng nói: "Bây giờ thì biết vì sao không thể vớt thi thể rồi chứ."Nếu như bây giờ mở miệng nói, tôi nhất định sẽ run tẩy cắn vào đầu lưỡi. Tôi hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, sợ trùng kia lại bò lên lần nữa.Chu Tam tranh thủ thời gian chống thuyền về bờ, trời ngày càng tối, phía trên đập chứa nước gió lại thổi. Tôi hình như ngửi thấy được mùi tanh, mùi rất rồng, khiến cho dạ dày của tôi lại khó chịu.Tôi đành phải cố chịu, không dám tiếp tục nôn khan.Mùi ngày càng rồng, tôi thật sự nhịn không được Thứ trong dạ dày vọt tới yết hầu. Lúc này thuyền như đụng phải cái gì đó, tôi cùng Chu Tam theo quán tính lùi lại mấy bước, thứ đang ở yết hầu lại bị dọa nuốt xuống.Nhưng mặt nước không hề có thứ gì, Chu Tam tiến lên xem xét, tôi cũng tò mò ghé đầu qua. Chỉ thấy ở đáy nước có một thứ đen sì đang phiêu đãng, thế nhưng Chu Tam lại không nhìn thấy, hẳn còn đang tìm"Anh làm gì thế, đi nhanh lên." Tôi quát to.Chu Tam kinh ngạc. Cũng không nghe theo tôi, ánh mắt nhìn tôi như nhìn một kẻ bị tâm thần.Tôi vừa thở hổn hển, vừa bước lên chèo thuyền.Mới căm gậy trúc, thuyền bỗng nhiên rung lắc dữ dội. Ngoại trừ gợn sóng do chuyền tạo ra, mặt nước xung quanh vẫn tĩnh lặng như trước.Tôi không dám tưởng tượng, rốt cuộc là thứ gì rong nước đang lay thuyền của bọn tôi. Tóm lại ngay từ đầu không nên nghe theo Chu Tam bước xuống thuyền.Trong lòng tôi gấp gáp, thế nhưng hết lần này tới lần khác không làm sao cầm gậy trúc lên được.Tôi đành phải bỏ cuộc. Lại quay trở lại bên cạnh Chu Tam, hắn đột nhiên kéo cánh tay của tôi lại, dọa cho tôi giật mình chết khiếp, quay người nhìn hắn lớn tiếng mắng, "Người dọa người sẽ khiến người ta chết khiếp."Tên này cũng không biết bị làm sao, một tên đàn ông, vậy mà bàn tay không có một chút nhiệt độ. Hắn vẫn không để ý tới tôi, cẳn một cái rách ngón tay tôi, đem máu nhỏ vào trong nước, sự rung lắc của thuyền mới chậm dần rồi yếu bớt. Chu Tam quay lại giữa thuyền, nhẹ nhõm cầm gây trúc chống thuyền. Cuối cùng tôi cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi dựa vào trong thuyền. Ai ngờ vừa mới rũ mắt, tôi lại nhìn thấy những thi thể đẳng xa kia vốn chìm xuống dưới, lại chậm rãi nổi lên, toàn thân bị ngâm tới trương phình đang s chuyến về phía chúng tôi. Mặt mũi bọn chúng tái mét, hàm răng còn không ngừng lập cập. "Nhanh, nhanh lên một chút" Tôi nhanh chóng thúc giục, đồng thời dùng hai cánh tay hỗ trợ cho thuyền đi nhanh hơn. Thuyền vừa cập bờ. Chu Tam nhảy lên, thân thuyền lại bị hẳn làm rung thêm lăn nữa, tôi run rẩy đứng dậy, lúc đi chân có chút mềm, lại ngã sấp xuống thêm một lần. Tiếng gào thét ngày càng gần, lưng của tôi không ngừng toát mồ hôi lạnh, căn bản không dám quay đầu, đành phải ép mình nhanh chóng đứng dậy, lại nghe thấy tiếng Chu Tam thúc giục, nhanh chóng bước ra ngoài. Tôi không có tiền đõ đạp hụt một bước, rơi vào trong nước, may mà Chu Tam kịp thời bắt lấy cánh tay tôi. Những vật kia đã sớm tới bên chân của tôi, tôi kêu to, Chu Tam ra sức kéo tôi lên trên. Thứ phía dưới cân lấy ống quần tôi, hai bên cùng dùng sức, trực tiếp xé rách quần của tôi tới tận bắp đủi.