Chương 39: Giải quyết
“Vâng con biết rồi…cuối tuần con sẽ đưa thằng bé về. Mẹ đừng lo.”
Tuấn Quốc trả lời điện thoại, đối phương là mẹ vợ của anh, sau khi nghe Gia Huy kể lại đầu đuôi câu chuyện, Ngọc Trúc đứng dậy vào bếp để nấu bữa tối. Anh bảo nó ngồi đây để anh đi gọi điện.
“Ừ mẹ hiểu rồi. Cảm ơn con nhé.”
Anh có thể nghe thấy được mẹ đã an tâm phần nào, anh cũng có thể cảm nhận được mẹ vẫn còn điều muốn nói chỉ là không biết mở lời như nào.
“Không có gì đâu ạ. Mẹ còn muốn nói gì nữa không?”
“Ừm…Ngọc Trúc con bé sao rồi?”
Anh ngầm đoán được suy nghĩa của bà. Ngắm nhìn vợ đang loay hoay trong bếp, anh trả lời. “Cô ấy vẫn bình thường.”
“Ừ…vậy thì tốt rồi. Sau này hai đứa thường xuyên về nhà nhé…mẹ sẽ nấu nhiều đồ ăn cho hai đứa.”
Tuấn Quốc nhếch miệng, không biết nếu nghe được câu nói này của bà, vợ anh sẽ nghĩ như thế nào.
“Con hiểu rồi. Chào mẹ ạ.”
Anh ngắt máy, bước vào phòng khách, nhìn khung cảnh vợ mình ở trong bếp làm bữa ăn, còn Gia Huy thì không dám động đậy, ngồi yên trên ghế số pha trông thấy rõ thương.
Tuấn Quốc bước tới, kêu nó vào trong để phụ dọn bàn, anh giúp Ngọc Trúc cùng nhau làm bữa tối.
Mấy ngày sau, Gia Huy được anh rể chở đi chơi sau khi anh và cô tan ca. Những ngày này nó ở trong phòng trước đó của cô, đồ mặc thì Tuấn Quốc đã cùng nó đi mua vài bộ. Phong cách ăn mặc của nó thì khá giống với Ngọc Trúc, đơn giản nhưng rất hợp thời.
Ngày cuối ở nhà anh chị, nó cũng biết tự giác dọn bàn ăn trước khi ăn và sau khi dùng xong bữa. Quần áo cũng tự mình giặt sạch sẽ và phơi lên. Điều này làm cô khá bất ngờ vì trước giờ mẹ đều rất yêu thương nó nên cô nghĩ những việc này nó không bao giờ động tới.
Bữa tối, Ngọc Trúc ở trong phòng đang lau tóc, anh cũng vừa tắm xong, bước tới nằm xuống bên cạnh cô. Nghịch nghịch mái tóc đen mượt mà của vợ, anh hỏi.
“Ngày mai về…em có thấy thoải mái không?”
Thấy cô hít một hơi dài, lau tóc cũng đã xong, cô quay lại nhìn chồng, lắc đầu. “Nói thật thì em không tự tin lắm, nhưng lúc anh nói mẹ kêu chúng ta cùng về thì em cũng muốn về thử.”
“Đã khiến em bận tâm nhiều rồi.” Anh chuyển từ tóc lên cổ và xoa bóp cho cô.
Ngọc Trúc mỉm cười, nằm xuống ôm chồng, cả hai chìm vào giấc ngủ.
Trên đường về, cả ba không nói với nhau lời nào. Tuấn Quốc thì tập trung lái xe, liếc nhìn hai chị em, cảm nhận bầu không khí xung quanh khiến anh có chút ngộp ngạt.
Rẽ trái ở phía trước là tới nhà rồi. Bố mẹ đã đứng đợi ở trước cửa.
Xe dừng lại, Gia Huy vẫn chưa thể bước xuống vì không dám. Ngọc Trúc nhìn thấy bố mẹ chỉ nhìn về phía ghế sau, nơi có nó đang ngồi. Không hiểu vì sao trong lòng lại nổi giận, buông ra những lời nói không kịp kiểm soát.
“Bố mẹ đang đợi em đấy…Xuống với họ đi.”
Nhận ra lời nói có phần giận dỗi vô lý, cô cúi xuống không nhìn. Gia Huy nghe thấy lời của chị, nó buồn bã mở cửa bước xuống, bên trong xe cô thấy được bố mẹ đã đi tới ôm chặt nó, trên mặt họ là sự an tâm và nụ cười vui sướng khi nhìn thấy con trai mình đã bình an vô sự trở về.
Ngọc Trúc nhớ lại những ngày trước, lúc cô đi học về trễ, không hề có những câu hỏi lo lắng, không phải là những lời hỏi han. Cô thở dài, mong chờ được gì khi mình vốn dĩ không có gì cả.
Tuấn Quốc nhìn thấy phản ứng của Ngọc Trúc, đưa tay vuốt khuôn mặt của cô. Lấy đi sự chú ý của cô. Anh nói.
“Cùng xuống nhé.”
Cô cười ngượng, gật đầu. Mở cửa xe, cô đợi anh qua với mình, bàn tay nắm chặt tay anh. Tiến lên phía trước.
“Con chào bố mẹ.” Tuấn Quốc mở lời. Ra hiệu cho vợ.
Ngọc Trúc gật đầu. “Con chào bố mẹ.”
Mẹ nhìn cô, như muốn nói gì đó nhưng không thể thốt lên lời. Bố cô là người lên tiếng.
“Về là tốt rồi…nào vào nhà đi. Chúng ta có chuẩn bị nhiều món ăn cho mấy đứa lắm.”
Ngọc Trúc đi phía sau chồng, cùng mọi người đi vào nhà. Như bố nói, trên bàn ăn có rất nhiều món được bày trí rất đẹp mắt, xung quanh cũng khá hơn so với lần cuối cùng cô về. Có vẻ hai người họ đã dọn dẹp tất cả mọi thứ.
Ngồi xuống bàn bên cạnh anh, đến khi mọi người đều gắp đồ ăn, cô mới bắt đầu chạm vào đôi đũa, từ đầu đến cuối vẫn là Tuấn Quốc mở lời bắt chuyện với bố mẹ, còn cô chỉ việc yên lặng, gắp những món mà cô tự cho mình quyền để được ăn.
Tuấn Quốc nhìn thấy những món cô gắp chỉ toàn là rau, củ và nước canh. Hoàn toàn không có một miếng thịt, trong khi đó sáu món thì hết bốn món là thịt. Tiện tay gắp cho cô một miếng thì mẹ đã nhanh tay hơn. Bà đặt vào chén của cô một miếng thịt nướng.
Nhìn đôi tay của người vừa gắp cho mình, Ngọc Trúc không tự nhiên, chần chừ không biết có nên ăn không.
“Đừng có mãi ăn rau không như thế, trên bàn còn rất nhiều món, cứ ăn món nào con thích.”
Mẹ nói, trong lời nói có phần run nhẹ, cô đã có thể thấy được mẹ kiềm chế như thế nào để bắt chuyện. Tuấn Quốc quay sang nói nhỏ với cô.
“Trúc…sao em không thử xem nó có ngon không?”
Cô làm theo, miếng thịt được cho vào miệng, rất ngon. Cảm xúc khó tả, lần đầu tiên cô được mẹ gắp đồ ăn cho kể từ khi có em trai, lần đầu tiên cô được mẹ nấu cho nhiều món ăn như thế này.
Ngọc Trúc vừa nhai vừa cố gắng kiềm chế cảm xúc. Biết rằng mọi người, đặc biệt là mẹ có hơi trông chờ vào phản ứng của cô, lợi dụng thời gian đang nhai, cô hít một hơi lấy lại tinh thần.
“Nó ngon lắm ạ. Con…cảm ơn mẹ.”
Mọi người như thở phào nhẹ nhỏm, nhất là mẹ như trút được gánh nặng, vui mừng gắp thêm vào chén của cô.
Bữa ăn tràn đầy tiếng cười nói của mọi người, Ngọc Trúc lâu lâu cũng có bồi thêm vài câu. Kết thúc bữa ăn, Ngọc Trúc cùng Tuấn Quốc rửa chén, bố mẹ đã nhiều lần ngăn cản nhưng bất thành.
“Hãy để chúng con làm những việc này ạ, chúng ta là người nhà với nhau mà phải không?”
Trong lúc hai người họ rửa chén, bố thì ra ngoài sân dọn dẹp, mẹ thì lấy trái cây trong tủ lạnh ra cắt từng miếng nhỏ, cậu con trai út Gia Huy cũng không ngồi yên, nó chạy ra giúp bố để khi chén đã rửa xong, trái cây đã được cắt sẵn là mọi người vừa hay sẽ có một ngồi thoải mái.
Tuấn Quốc trả lời điện thoại, đối phương là mẹ vợ của anh, sau khi nghe Gia Huy kể lại đầu đuôi câu chuyện, Ngọc Trúc đứng dậy vào bếp để nấu bữa tối. Anh bảo nó ngồi đây để anh đi gọi điện.
“Ừ mẹ hiểu rồi. Cảm ơn con nhé.”
Anh có thể nghe thấy được mẹ đã an tâm phần nào, anh cũng có thể cảm nhận được mẹ vẫn còn điều muốn nói chỉ là không biết mở lời như nào.
“Không có gì đâu ạ. Mẹ còn muốn nói gì nữa không?”
“Ừm…Ngọc Trúc con bé sao rồi?”
Anh ngầm đoán được suy nghĩa của bà. Ngắm nhìn vợ đang loay hoay trong bếp, anh trả lời. “Cô ấy vẫn bình thường.”
“Ừ…vậy thì tốt rồi. Sau này hai đứa thường xuyên về nhà nhé…mẹ sẽ nấu nhiều đồ ăn cho hai đứa.”
Tuấn Quốc nhếch miệng, không biết nếu nghe được câu nói này của bà, vợ anh sẽ nghĩ như thế nào.
“Con hiểu rồi. Chào mẹ ạ.”
Anh ngắt máy, bước vào phòng khách, nhìn khung cảnh vợ mình ở trong bếp làm bữa ăn, còn Gia Huy thì không dám động đậy, ngồi yên trên ghế số pha trông thấy rõ thương.
Tuấn Quốc bước tới, kêu nó vào trong để phụ dọn bàn, anh giúp Ngọc Trúc cùng nhau làm bữa tối.
Mấy ngày sau, Gia Huy được anh rể chở đi chơi sau khi anh và cô tan ca. Những ngày này nó ở trong phòng trước đó của cô, đồ mặc thì Tuấn Quốc đã cùng nó đi mua vài bộ. Phong cách ăn mặc của nó thì khá giống với Ngọc Trúc, đơn giản nhưng rất hợp thời.
Ngày cuối ở nhà anh chị, nó cũng biết tự giác dọn bàn ăn trước khi ăn và sau khi dùng xong bữa. Quần áo cũng tự mình giặt sạch sẽ và phơi lên. Điều này làm cô khá bất ngờ vì trước giờ mẹ đều rất yêu thương nó nên cô nghĩ những việc này nó không bao giờ động tới.
Bữa tối, Ngọc Trúc ở trong phòng đang lau tóc, anh cũng vừa tắm xong, bước tới nằm xuống bên cạnh cô. Nghịch nghịch mái tóc đen mượt mà của vợ, anh hỏi.
“Ngày mai về…em có thấy thoải mái không?”
Thấy cô hít một hơi dài, lau tóc cũng đã xong, cô quay lại nhìn chồng, lắc đầu. “Nói thật thì em không tự tin lắm, nhưng lúc anh nói mẹ kêu chúng ta cùng về thì em cũng muốn về thử.”
“Đã khiến em bận tâm nhiều rồi.” Anh chuyển từ tóc lên cổ và xoa bóp cho cô.
Ngọc Trúc mỉm cười, nằm xuống ôm chồng, cả hai chìm vào giấc ngủ.
Trên đường về, cả ba không nói với nhau lời nào. Tuấn Quốc thì tập trung lái xe, liếc nhìn hai chị em, cảm nhận bầu không khí xung quanh khiến anh có chút ngộp ngạt.
Rẽ trái ở phía trước là tới nhà rồi. Bố mẹ đã đứng đợi ở trước cửa.
Xe dừng lại, Gia Huy vẫn chưa thể bước xuống vì không dám. Ngọc Trúc nhìn thấy bố mẹ chỉ nhìn về phía ghế sau, nơi có nó đang ngồi. Không hiểu vì sao trong lòng lại nổi giận, buông ra những lời nói không kịp kiểm soát.
“Bố mẹ đang đợi em đấy…Xuống với họ đi.”
Nhận ra lời nói có phần giận dỗi vô lý, cô cúi xuống không nhìn. Gia Huy nghe thấy lời của chị, nó buồn bã mở cửa bước xuống, bên trong xe cô thấy được bố mẹ đã đi tới ôm chặt nó, trên mặt họ là sự an tâm và nụ cười vui sướng khi nhìn thấy con trai mình đã bình an vô sự trở về.
Ngọc Trúc nhớ lại những ngày trước, lúc cô đi học về trễ, không hề có những câu hỏi lo lắng, không phải là những lời hỏi han. Cô thở dài, mong chờ được gì khi mình vốn dĩ không có gì cả.
Tuấn Quốc nhìn thấy phản ứng của Ngọc Trúc, đưa tay vuốt khuôn mặt của cô. Lấy đi sự chú ý của cô. Anh nói.
“Cùng xuống nhé.”
Cô cười ngượng, gật đầu. Mở cửa xe, cô đợi anh qua với mình, bàn tay nắm chặt tay anh. Tiến lên phía trước.
“Con chào bố mẹ.” Tuấn Quốc mở lời. Ra hiệu cho vợ.
Ngọc Trúc gật đầu. “Con chào bố mẹ.”
Mẹ nhìn cô, như muốn nói gì đó nhưng không thể thốt lên lời. Bố cô là người lên tiếng.
“Về là tốt rồi…nào vào nhà đi. Chúng ta có chuẩn bị nhiều món ăn cho mấy đứa lắm.”
Ngọc Trúc đi phía sau chồng, cùng mọi người đi vào nhà. Như bố nói, trên bàn ăn có rất nhiều món được bày trí rất đẹp mắt, xung quanh cũng khá hơn so với lần cuối cùng cô về. Có vẻ hai người họ đã dọn dẹp tất cả mọi thứ.
Ngồi xuống bàn bên cạnh anh, đến khi mọi người đều gắp đồ ăn, cô mới bắt đầu chạm vào đôi đũa, từ đầu đến cuối vẫn là Tuấn Quốc mở lời bắt chuyện với bố mẹ, còn cô chỉ việc yên lặng, gắp những món mà cô tự cho mình quyền để được ăn.
Tuấn Quốc nhìn thấy những món cô gắp chỉ toàn là rau, củ và nước canh. Hoàn toàn không có một miếng thịt, trong khi đó sáu món thì hết bốn món là thịt. Tiện tay gắp cho cô một miếng thì mẹ đã nhanh tay hơn. Bà đặt vào chén của cô một miếng thịt nướng.
Nhìn đôi tay của người vừa gắp cho mình, Ngọc Trúc không tự nhiên, chần chừ không biết có nên ăn không.
“Đừng có mãi ăn rau không như thế, trên bàn còn rất nhiều món, cứ ăn món nào con thích.”
Mẹ nói, trong lời nói có phần run nhẹ, cô đã có thể thấy được mẹ kiềm chế như thế nào để bắt chuyện. Tuấn Quốc quay sang nói nhỏ với cô.
“Trúc…sao em không thử xem nó có ngon không?”
Cô làm theo, miếng thịt được cho vào miệng, rất ngon. Cảm xúc khó tả, lần đầu tiên cô được mẹ gắp đồ ăn cho kể từ khi có em trai, lần đầu tiên cô được mẹ nấu cho nhiều món ăn như thế này.
Ngọc Trúc vừa nhai vừa cố gắng kiềm chế cảm xúc. Biết rằng mọi người, đặc biệt là mẹ có hơi trông chờ vào phản ứng của cô, lợi dụng thời gian đang nhai, cô hít một hơi lấy lại tinh thần.
“Nó ngon lắm ạ. Con…cảm ơn mẹ.”
Mọi người như thở phào nhẹ nhỏm, nhất là mẹ như trút được gánh nặng, vui mừng gắp thêm vào chén của cô.
Bữa ăn tràn đầy tiếng cười nói của mọi người, Ngọc Trúc lâu lâu cũng có bồi thêm vài câu. Kết thúc bữa ăn, Ngọc Trúc cùng Tuấn Quốc rửa chén, bố mẹ đã nhiều lần ngăn cản nhưng bất thành.
“Hãy để chúng con làm những việc này ạ, chúng ta là người nhà với nhau mà phải không?”
Trong lúc hai người họ rửa chén, bố thì ra ngoài sân dọn dẹp, mẹ thì lấy trái cây trong tủ lạnh ra cắt từng miếng nhỏ, cậu con trai út Gia Huy cũng không ngồi yên, nó chạy ra giúp bố để khi chén đã rửa xong, trái cây đã được cắt sẵn là mọi người vừa hay sẽ có một ngồi thoải mái.