Chương 32: Hưởng tuần trăng mật (2)
Kết thúc cuộc gặp mặt của bốn người, hiện tại Ngọc Trúc và Tuấn Quốc đã rời đi, trước khi đi, Thiên Mỹ vẫn cố níu kéo và dúi vào tay Tuấn Quốc số điện thoại mà cô ta vừa viết ra.
Tuấn Quốc không nể tình, đặt lại tờ giấy đó trên bàn, Thiên Mỹ không thấy được điều đó. Ngọc Trúc đã thấy và rất tự hào về chồng của mình. Hai người nắm tay nhau đi về, để lại Thiên Mỹ cùng chồng cô ta.
Sáng hôm sau, họ bắt đầu công cuộc đi chơi ở điểm đầu tiên, từ trước giờ cô luôn là một người rất thích ăn, những lần đi chơi một mình hay cùng với đồng nghiệp, cô đều gọi rất nhiều món ăn và thưởng thức.
Lần này cô được chồng dắt đi, cô được anh mua rất nhiều món, cả hai người xách túi này túi nọ, cô chọn một nơi lí tưởng để ngồi. Anh dọn đồ ăn ra bàn, cô lau muỗng đũa và đưa nó cho anh.
Ngay khi họ chuẩn bị dùng món, họ nghe thấy tiếng gọi.
“Anh Quốccccc~~”
Không hẹn cả hai người cùng những vị khách ngồi gần đó đều rợn da gà. Ngọc Trúc ngước lên nhìn thì thấy Thiên Mỹ đang đứng bên cạnh Tuấn Quốc õng ẹo. Phía sau là chồng cô ta.
Không cần lên tiếng xin phép, Thiên Mỹ ngồi xuống một cách tự nhiên bên cạnh anh, Vũ Sâm cũng ngồi xuống bên cạnh Ngọc Trúc. Cục ức chế hiện ra trên trán, cô không nghĩ hai người này lại vô duyên đến như thế.
“Xin chào.” Vũ Sâm chào cô, Ngọc Trúc lịch sự chào lại trong khi đó Thiên Mỹ liên tục bắt chuyện với Tuấn Quốc.
“Anh Quốc, không ngờ lại gặp anh ở đây. Chúng ta quả thật rất có duyên nhỉ.”
Thiên Mỹ nói mà không để ý xung quanh, Tuấn Quốc quay sang nhìn vọ đang đen xì khuôn mặt, bật cười trong lòng.
Em ấy ghen rồi.
“Chỗ này rất nhỏ, việc gặp lại nhau tôi nghĩ là chuyện bình thường.” Tuấn Quốc từ chối sự bắt chuyện của cô ta. Quay qua hỏi Vũ Sâm. “Hai người đã đi chơi ở đâu chưa, gần đây có một khu vui chơi cũng hay lắm.”
“Thật sao? Sao anh Quốc cái gì cũng biết hết vậy? Em ngưỡng mộ anh quá.” Thiên Mỹ nhận thức mình bị ngó lơ nhưng không phục nên vẫn cố ý bắt chuyện. “Anh đi chưa? Nếu chưa đi thì sẽ rất vui nếu chúng ta đi cùng nhau.”
Tuấn Quốc nhìn cô ta cười nhẹ nhàng, Thiên Mỹ nghĩ anh ấy nhất định sẽ đồng ý rồi nhưng mà…
“À…tôi đi rồi. Cảm ơn nhé.”
Cô ta xịt keo cứng ngắt, Ngọc Trúc che miệng cười muốn nội thương, để ý Vũ Sâm cũng đang bụm miệng hài lòng.
Những ngày sau cứ ngỡ rằng cô sẽ được đi chơi trong sự vui vẻ và thoải mái nhưng KHÔNG. Thiên Mỹ và Vũ Sâm liên tục xuất hiện khi cô và chồng đang cùng nhau trải qua sự ngọt ngào. Vũ Sâm vẫn luôn nhắc khéo vợ là họ đang làm phiền cô và anh nhưng Thiên Mỹ nào có nghe. Cô ta vẫn liên tục gọi Tuấn Quốc bằng chất giọng ngọt xớt.
Khỏi nói, Ngọc Trúc đã ức chế như thế nào. Cô cũng hay nói thầm với Vũ Sâm về vấn đề này nhưng anh ta cũng lực bất tòng tâm, có thể thấy Vũ Sâm rất sợ vợ, đặc biệt là không muốn vợ buồn nên thành ra anh ta không muốn chọc giận Thiên Mỹ.
Ngày cuối cùng ở đây, Ngọc Trúc liên tục nhìn xung quanh để phòng xem có Thiên Mỹ và Vũ Sâm không. Không ngoài dự đoán, cô ta đã xuất hiện nhưng lần này chơi lớn.
Thiên Mỹ giả bộ bị đau, cô liên tục níu lấy Tuấn Quốc và nhờ anh đưa vào bệnh viện. Vũ Sâm suy nghĩ đơn giản cứ nghĩ vợ bị đau thật, ba người họ nhanh chóng đưa cô ta vào bệnh viện, Ngọc Trúc đi mua nước còn Vũ Sâm đi đóng tiền viện phí, giờ cô ta đang nằm trong phòng nghỉ ngơi mặc dù bác sĩ đã nói là không sao.
Tuấn Quốc ở trong phòng canh cô ta, anh mệt mỏi muốn về ngay lập tức.
Thiên Mỹ thấy có cơ hội nên lên tiếng.
“Cảm ơn anh Quốc đã giúp đỡ em. Quả thật nếu không có anh em không biết phải trông chờ vào ai cả.”
Tuấn Quốc nhăn mặt, lời vừa rồi chẳng lẽ cô ta không nghĩ đến Vũ Sâm trước khi nói hay sao?
“Vũ Sâm mới là người lo hết mọi chuyện, cô nên cảm thấy may mắn rằng bản thân có được một người chồng chu đáo như thế.”
“Anh ta á? Không đâu, anh ta bình thường rất vô dụng, những chuyện đơn giản cũng không biết. Làm người làm vợ như em rất cực khổ, đôi lúc em cảm thấy rất chạnh lòng.”
Tuấn Quốc không tin nổi. Anh lùi về phía sau một bước. “Cô nên xem lại cách nói chuyện của mình. Giờ này chắc vợ tôi và Vũ Sâm cũng sắp về rồi.”
Thiên Mỹ không có tác dụng đành phải ra chiêu cuối. “Anh Quốc chẳng lẽ anh không có sự hứng thú gì với em sao”
Áo của cô ta lộ ra gần như một nửa. Tuấn Quốc biết đây không phải tình huống tốt đẹp gì, chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì cánh cửa mở ra, người bước vào là Vũ Sâm.
Anh ta đi tới và cho Thiên Mỹ một cái tát. Thiên Mỹ lúc đầu còn bỡ ngỡ vì bản thân vừa bị đánh. Cô ta nổi điên la hét.
“Anh dám đánh tôi, Vũ Sâm anh dám đánh tôi sao?”
Tuấn Quốc không nể tình, đặt lại tờ giấy đó trên bàn, Thiên Mỹ không thấy được điều đó. Ngọc Trúc đã thấy và rất tự hào về chồng của mình. Hai người nắm tay nhau đi về, để lại Thiên Mỹ cùng chồng cô ta.
Sáng hôm sau, họ bắt đầu công cuộc đi chơi ở điểm đầu tiên, từ trước giờ cô luôn là một người rất thích ăn, những lần đi chơi một mình hay cùng với đồng nghiệp, cô đều gọi rất nhiều món ăn và thưởng thức.
Lần này cô được chồng dắt đi, cô được anh mua rất nhiều món, cả hai người xách túi này túi nọ, cô chọn một nơi lí tưởng để ngồi. Anh dọn đồ ăn ra bàn, cô lau muỗng đũa và đưa nó cho anh.
Ngay khi họ chuẩn bị dùng món, họ nghe thấy tiếng gọi.
“Anh Quốccccc~~”
Không hẹn cả hai người cùng những vị khách ngồi gần đó đều rợn da gà. Ngọc Trúc ngước lên nhìn thì thấy Thiên Mỹ đang đứng bên cạnh Tuấn Quốc õng ẹo. Phía sau là chồng cô ta.
Không cần lên tiếng xin phép, Thiên Mỹ ngồi xuống một cách tự nhiên bên cạnh anh, Vũ Sâm cũng ngồi xuống bên cạnh Ngọc Trúc. Cục ức chế hiện ra trên trán, cô không nghĩ hai người này lại vô duyên đến như thế.
“Xin chào.” Vũ Sâm chào cô, Ngọc Trúc lịch sự chào lại trong khi đó Thiên Mỹ liên tục bắt chuyện với Tuấn Quốc.
“Anh Quốc, không ngờ lại gặp anh ở đây. Chúng ta quả thật rất có duyên nhỉ.”
Thiên Mỹ nói mà không để ý xung quanh, Tuấn Quốc quay sang nhìn vọ đang đen xì khuôn mặt, bật cười trong lòng.
Em ấy ghen rồi.
“Chỗ này rất nhỏ, việc gặp lại nhau tôi nghĩ là chuyện bình thường.” Tuấn Quốc từ chối sự bắt chuyện của cô ta. Quay qua hỏi Vũ Sâm. “Hai người đã đi chơi ở đâu chưa, gần đây có một khu vui chơi cũng hay lắm.”
“Thật sao? Sao anh Quốc cái gì cũng biết hết vậy? Em ngưỡng mộ anh quá.” Thiên Mỹ nhận thức mình bị ngó lơ nhưng không phục nên vẫn cố ý bắt chuyện. “Anh đi chưa? Nếu chưa đi thì sẽ rất vui nếu chúng ta đi cùng nhau.”
Tuấn Quốc nhìn cô ta cười nhẹ nhàng, Thiên Mỹ nghĩ anh ấy nhất định sẽ đồng ý rồi nhưng mà…
“À…tôi đi rồi. Cảm ơn nhé.”
Cô ta xịt keo cứng ngắt, Ngọc Trúc che miệng cười muốn nội thương, để ý Vũ Sâm cũng đang bụm miệng hài lòng.
Những ngày sau cứ ngỡ rằng cô sẽ được đi chơi trong sự vui vẻ và thoải mái nhưng KHÔNG. Thiên Mỹ và Vũ Sâm liên tục xuất hiện khi cô và chồng đang cùng nhau trải qua sự ngọt ngào. Vũ Sâm vẫn luôn nhắc khéo vợ là họ đang làm phiền cô và anh nhưng Thiên Mỹ nào có nghe. Cô ta vẫn liên tục gọi Tuấn Quốc bằng chất giọng ngọt xớt.
Khỏi nói, Ngọc Trúc đã ức chế như thế nào. Cô cũng hay nói thầm với Vũ Sâm về vấn đề này nhưng anh ta cũng lực bất tòng tâm, có thể thấy Vũ Sâm rất sợ vợ, đặc biệt là không muốn vợ buồn nên thành ra anh ta không muốn chọc giận Thiên Mỹ.
Ngày cuối cùng ở đây, Ngọc Trúc liên tục nhìn xung quanh để phòng xem có Thiên Mỹ và Vũ Sâm không. Không ngoài dự đoán, cô ta đã xuất hiện nhưng lần này chơi lớn.
Thiên Mỹ giả bộ bị đau, cô liên tục níu lấy Tuấn Quốc và nhờ anh đưa vào bệnh viện. Vũ Sâm suy nghĩ đơn giản cứ nghĩ vợ bị đau thật, ba người họ nhanh chóng đưa cô ta vào bệnh viện, Ngọc Trúc đi mua nước còn Vũ Sâm đi đóng tiền viện phí, giờ cô ta đang nằm trong phòng nghỉ ngơi mặc dù bác sĩ đã nói là không sao.
Tuấn Quốc ở trong phòng canh cô ta, anh mệt mỏi muốn về ngay lập tức.
Thiên Mỹ thấy có cơ hội nên lên tiếng.
“Cảm ơn anh Quốc đã giúp đỡ em. Quả thật nếu không có anh em không biết phải trông chờ vào ai cả.”
Tuấn Quốc nhăn mặt, lời vừa rồi chẳng lẽ cô ta không nghĩ đến Vũ Sâm trước khi nói hay sao?
“Vũ Sâm mới là người lo hết mọi chuyện, cô nên cảm thấy may mắn rằng bản thân có được một người chồng chu đáo như thế.”
“Anh ta á? Không đâu, anh ta bình thường rất vô dụng, những chuyện đơn giản cũng không biết. Làm người làm vợ như em rất cực khổ, đôi lúc em cảm thấy rất chạnh lòng.”
Tuấn Quốc không tin nổi. Anh lùi về phía sau một bước. “Cô nên xem lại cách nói chuyện của mình. Giờ này chắc vợ tôi và Vũ Sâm cũng sắp về rồi.”
Thiên Mỹ không có tác dụng đành phải ra chiêu cuối. “Anh Quốc chẳng lẽ anh không có sự hứng thú gì với em sao”
Áo của cô ta lộ ra gần như một nửa. Tuấn Quốc biết đây không phải tình huống tốt đẹp gì, chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì cánh cửa mở ra, người bước vào là Vũ Sâm.
Anh ta đi tới và cho Thiên Mỹ một cái tát. Thiên Mỹ lúc đầu còn bỡ ngỡ vì bản thân vừa bị đánh. Cô ta nổi điên la hét.
“Anh dám đánh tôi, Vũ Sâm anh dám đánh tôi sao?”