Chương : 20
Đạo diễn Chung ngắt lời: "Tôi tin tưởng Amy."
Cố Phi Ngang cầm điện thoại di động lên tìm kiếm: "Đương nhiên nếu tổn hại đến danh tiếng của đoàn phim thì chắn chắn không được, để tôi xem thử..."
Đạo diễn Chung và biên kịch cũng bắt đầu tìm kiếm thông tin, không lâu sau mọi người liền xem xong đầu đuôi. Đạo diễn Chung dứt khoát phát ra đoạn ghi âm.
Biên kịch nghe xong, nói: "Tôi cảm thấy chuyện này, ngoại trừ khiến tôi cảm thấy cô gái này thật thảm thì hình như không có ấn tượng xấu khác."
Cố Phi Ngang trầm mặc một chút: "Cô ấy nhìn thoáng thật."
Rốt cuộc xảy ra chuyện như vậy rồi mà còn có thể nghiên cứu kịch bản, đến đây thử vai, đúng là rộng rãi.
Amy cảm thấy Ngu Ninh là món quà mà thượng đế ban tặng, chuyện mà Trần NiNi làm tốt nhất trong đời là đẩy Ngu Ninh vào tay chị: "Có lẽ bọn Trần Ni cho rằng em đang trốn ở đâu đó."
Ngu Ninh không chắc mình có giành được vai diễn này không, những gì có thể làm thì cô đã làm hết rồi: "Thật ra em nhận vai tiểu sư muội cũng được."
Amy bị chọc cười: "Chị tưởng là em vô cùng muốn diễn vai Thánh nữ chứ."
"Đúng là rất muốn." Ngu Ninh cũng không giấu giếm: "Nhưng em chỉ có thể tranh giành, chứ không có vốn liếng để kén chọn."
Amy nhíu mày, cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ vì sự tỉnh táo của Ngu Ninh. Có khả năng diễn xuất, có nhan sắc, còn hiểu lúc nào nên co lúc nào nên dãn, quả thật là một kho báu. Chị vừa định an ủi vài câu thì chuông điện thoại reo lên: "Là người đại diện của Cố Phi Ngang."
Ngu Ninh gật đầu.
Amy nhận điện thoại, nghe bên kia nói rồi trả lời: "Cảm ơn Phi Ngang giúp tôi, nếu có cơ hội thì cùng ăn bữa cơm."
Cúp điện thoại, chị nhìn sang Ngu Ninh: "Nhà sản xuất phim nghiêng về phía Trần Văn Văn, biên kịch cùng Cố Phi Ngang tương đối nghiêng về phía em. Đạo diễn Chung quyết định mời tác giả tiểu thuyết tới, mấy hôm nữa sẽ cho hai người thử vai cùng lúc."
Ngu Ninh hơi sửng sốt, sau đó bèn nở nụ cười: "Đúng là một tin tốt!"
Amy kinh ngạc. Chị thấy được ý chí chiến đấu trên gương mặt Ngu Ninh, sức sống mạnh mẽ như vậy khiến chị cũng bị ảnh hưởng. Nhưng chị không thể không hắt cho cô một bát nước lạnh: "Kỹ thuật diễn của Trần Văn Văn rất tốt, không chỉ có lượng fan đông mà còn được lòng khán giả."
Đối với nghệ sĩ mà nói, được lòng khán giả là một thứ rất trừu tượng nhưng lại rất quan trọng.
Ngu Ninh trông rất nghiêm túc: "Nhưng ít nhất em đã tranh thủ được cơ hội, nếu không được thì vẫn còn nhân vật tiểu sư muội mà."
Amy cảm thấy cô suy nghĩ khá ngây thơ: "Đúng là như vậy. Chỉ là em đã đắc tội Trần Văn Văn, lúc vào đoàn phim sợ là khó sống."
"Không sao cả." Ánh mắt của Ngu Ninh rất kiên định, giống như tất cả ánh sáng đều tụ hết vào đó: "Chịu thương chịu khó mới có thể trưởng thành, hơn nữa kết quả cuối cùng là gì còn chưa biết đâu."
Amy gật đầu: "Chỉ cần em có chuẩn bị tâm lý là được. Lỡ như Trần Văn Văn giành được nhân vật Thánh nữ, em chỉ có thể diễn tiểu sư muội, bị bắt nạt trong đoàn phim thì cũng đừng khóc lóc tìm chị."
Ngu Ninh biết Amy không hề đe dọa mình. Cô chỉ là một người mới, chỉ cần Trần Văn Văn tỏ ý không thích cô một chút thôi thì sẽ có rất nhiều người muốn chà đạp cô để nhận được thiện cảm của Trần Văn Văn: "Tại sao Cố Phi Ngang bằng lòng giúp em? Hợp tác với Trần Văn Văn không phải sẽ có lợi hơn sao?"
Amy thắt chặt dây an toàn, vừa lái xe vừa nói: "Cố Phi Ngang ra mắt sớm, nhưng mới nổi tiếng hai năm nay. Trần Văn Văn... đã quen tâng bốc người hơn mình, ức hiếp người yếu, trước đó bọn họ đã từng hợp tác với nhau nhưng không vui vẻ gì."
Ngu Ninh hiểu ra. Lúc trước Cố Phi Ngang đã bị ức hiếp nên đương nhiên không muốn hợp tác với Trần Văn Văn nữa.
Amy thấy cô mang vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Thế nào? Có cảm nghĩ gì không?"
"Cười người hôm trước hôm sau người cười, cơ bản là phải đối xử tốt với người khác." Lúc trước, khi Ngu Ninh còn ở điểm xuất phát, chưa nổi tiếng thì cũng từng trải qua chuyện như vậy. Bị người mắng vài câu còn nhẹ, đa phần đều là kiểu ngấm ngầm giở trò, muốn nắm thóp cũng không nắm được: "Chị Amy yên tâm, em sẽ không làm như vậy đâu."
Amy hoàn toàn không nghĩ đến điều này. Theo chị thấy, người có đầu óc chẳng bao giờ làm ra được chuyện như vậy: "Vậy..."
Còn chưa nói hết, điện thoại lại reo lên. Amy liếc qua, lấy tai nghe bluetooth đeo lên rồi mới tiếp điện thoại: "Có chuyện gì?"
Ngu Ninh lấy kịch bản ra tiếp tục lật xem. Cô phải chuẩn bị đầy đủ, mặc dù nhân vật tiểu sư muội không xuất sắc bằng Thánh nữ, nhưng nếu diễn tốt cũng có thể thu hút fan. Nhiều fan rồi, nổi tiếng rồi thì sẽ có tư cách chọn nhân vật.
Amy chờ người bên kia nói xong mới lên tiếng: "Được, tôi biết rồi, lát nữa sẽ đến công ty."
Cố Phi Ngang cầm điện thoại di động lên tìm kiếm: "Đương nhiên nếu tổn hại đến danh tiếng của đoàn phim thì chắn chắn không được, để tôi xem thử..."
Đạo diễn Chung và biên kịch cũng bắt đầu tìm kiếm thông tin, không lâu sau mọi người liền xem xong đầu đuôi. Đạo diễn Chung dứt khoát phát ra đoạn ghi âm.
Biên kịch nghe xong, nói: "Tôi cảm thấy chuyện này, ngoại trừ khiến tôi cảm thấy cô gái này thật thảm thì hình như không có ấn tượng xấu khác."
Cố Phi Ngang trầm mặc một chút: "Cô ấy nhìn thoáng thật."
Rốt cuộc xảy ra chuyện như vậy rồi mà còn có thể nghiên cứu kịch bản, đến đây thử vai, đúng là rộng rãi.
Amy cảm thấy Ngu Ninh là món quà mà thượng đế ban tặng, chuyện mà Trần NiNi làm tốt nhất trong đời là đẩy Ngu Ninh vào tay chị: "Có lẽ bọn Trần Ni cho rằng em đang trốn ở đâu đó."
Ngu Ninh không chắc mình có giành được vai diễn này không, những gì có thể làm thì cô đã làm hết rồi: "Thật ra em nhận vai tiểu sư muội cũng được."
Amy bị chọc cười: "Chị tưởng là em vô cùng muốn diễn vai Thánh nữ chứ."
"Đúng là rất muốn." Ngu Ninh cũng không giấu giếm: "Nhưng em chỉ có thể tranh giành, chứ không có vốn liếng để kén chọn."
Amy nhíu mày, cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ vì sự tỉnh táo của Ngu Ninh. Có khả năng diễn xuất, có nhan sắc, còn hiểu lúc nào nên co lúc nào nên dãn, quả thật là một kho báu. Chị vừa định an ủi vài câu thì chuông điện thoại reo lên: "Là người đại diện của Cố Phi Ngang."
Ngu Ninh gật đầu.
Amy nhận điện thoại, nghe bên kia nói rồi trả lời: "Cảm ơn Phi Ngang giúp tôi, nếu có cơ hội thì cùng ăn bữa cơm."
Cúp điện thoại, chị nhìn sang Ngu Ninh: "Nhà sản xuất phim nghiêng về phía Trần Văn Văn, biên kịch cùng Cố Phi Ngang tương đối nghiêng về phía em. Đạo diễn Chung quyết định mời tác giả tiểu thuyết tới, mấy hôm nữa sẽ cho hai người thử vai cùng lúc."
Ngu Ninh hơi sửng sốt, sau đó bèn nở nụ cười: "Đúng là một tin tốt!"
Amy kinh ngạc. Chị thấy được ý chí chiến đấu trên gương mặt Ngu Ninh, sức sống mạnh mẽ như vậy khiến chị cũng bị ảnh hưởng. Nhưng chị không thể không hắt cho cô một bát nước lạnh: "Kỹ thuật diễn của Trần Văn Văn rất tốt, không chỉ có lượng fan đông mà còn được lòng khán giả."
Đối với nghệ sĩ mà nói, được lòng khán giả là một thứ rất trừu tượng nhưng lại rất quan trọng.
Ngu Ninh trông rất nghiêm túc: "Nhưng ít nhất em đã tranh thủ được cơ hội, nếu không được thì vẫn còn nhân vật tiểu sư muội mà."
Amy cảm thấy cô suy nghĩ khá ngây thơ: "Đúng là như vậy. Chỉ là em đã đắc tội Trần Văn Văn, lúc vào đoàn phim sợ là khó sống."
"Không sao cả." Ánh mắt của Ngu Ninh rất kiên định, giống như tất cả ánh sáng đều tụ hết vào đó: "Chịu thương chịu khó mới có thể trưởng thành, hơn nữa kết quả cuối cùng là gì còn chưa biết đâu."
Amy gật đầu: "Chỉ cần em có chuẩn bị tâm lý là được. Lỡ như Trần Văn Văn giành được nhân vật Thánh nữ, em chỉ có thể diễn tiểu sư muội, bị bắt nạt trong đoàn phim thì cũng đừng khóc lóc tìm chị."
Ngu Ninh biết Amy không hề đe dọa mình. Cô chỉ là một người mới, chỉ cần Trần Văn Văn tỏ ý không thích cô một chút thôi thì sẽ có rất nhiều người muốn chà đạp cô để nhận được thiện cảm của Trần Văn Văn: "Tại sao Cố Phi Ngang bằng lòng giúp em? Hợp tác với Trần Văn Văn không phải sẽ có lợi hơn sao?"
Amy thắt chặt dây an toàn, vừa lái xe vừa nói: "Cố Phi Ngang ra mắt sớm, nhưng mới nổi tiếng hai năm nay. Trần Văn Văn... đã quen tâng bốc người hơn mình, ức hiếp người yếu, trước đó bọn họ đã từng hợp tác với nhau nhưng không vui vẻ gì."
Ngu Ninh hiểu ra. Lúc trước Cố Phi Ngang đã bị ức hiếp nên đương nhiên không muốn hợp tác với Trần Văn Văn nữa.
Amy thấy cô mang vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Thế nào? Có cảm nghĩ gì không?"
"Cười người hôm trước hôm sau người cười, cơ bản là phải đối xử tốt với người khác." Lúc trước, khi Ngu Ninh còn ở điểm xuất phát, chưa nổi tiếng thì cũng từng trải qua chuyện như vậy. Bị người mắng vài câu còn nhẹ, đa phần đều là kiểu ngấm ngầm giở trò, muốn nắm thóp cũng không nắm được: "Chị Amy yên tâm, em sẽ không làm như vậy đâu."
Amy hoàn toàn không nghĩ đến điều này. Theo chị thấy, người có đầu óc chẳng bao giờ làm ra được chuyện như vậy: "Vậy..."
Còn chưa nói hết, điện thoại lại reo lên. Amy liếc qua, lấy tai nghe bluetooth đeo lên rồi mới tiếp điện thoại: "Có chuyện gì?"
Ngu Ninh lấy kịch bản ra tiếp tục lật xem. Cô phải chuẩn bị đầy đủ, mặc dù nhân vật tiểu sư muội không xuất sắc bằng Thánh nữ, nhưng nếu diễn tốt cũng có thể thu hút fan. Nhiều fan rồi, nổi tiếng rồi thì sẽ có tư cách chọn nhân vật.
Amy chờ người bên kia nói xong mới lên tiếng: "Được, tôi biết rồi, lát nữa sẽ đến công ty."