Chương : 10
Vốn dĩ Ngu Ninh còn muốn ăn ít cơm hơn để tránh lộ sơ hở, thế nhưng lần này thật sự không nuốt nổi nữa rồi.
Cô ăn xong bữa cơm trong sự ngơ ngác, Tiểu Trương dọn dẹp đồ đạc để ra ngoài cửa rồi hỏi: “Em nhìn xem mình còn thiếu cái gì nữa không?”
Thiếu, thiếu bộ não của học sinh giỏi đấy.
Ngu Ninh nhìn những thứ Tiểu Trương mua rồi đáp: “Cảm ơn chị Trương, không thiếu gì nữa đâu.”
Tiểu Trương còn công việc khác: “Vậy được, có cần gì thì gọi chị.”
“Đúng rồi.” Ngu Ninh nhìn sang Tiểu Trương, nói: “Em chuẩn bị đăng ký một tài khoản Weibo mới, sau đó đi giải thích rõ.
Tiểu Trương nghe vậy thì bảo: “Chị Amy nói em là một người thông minh, biết mình muốn cái gì, không cần phải quản lý em. Em gặp phải chuyện gì không chắc chắn thì cứ gọi thẳng cho chị ấy là được.”
Ngu Ninh mím môi: “Cám ơn chị, em biết rồi.”
Nhìn thấy Ngu Ninh không còn chuyện gì khác, Tiểu Trương đi làm việc của mình.
Ngu Ninh mở máy tính lên, đăng ký một tài khoản Weibo trước, tên đặt là Tôi là Ngu Ninh, sau đó đi bình luận những bài chia sẻ của thư xin lỗi.
[Tôi là Ngu Ninh: Người trong đoạn video đó không phải là tôi, tài khoản và mật mã đều là do người đại diện chị Trần giữ. Không phải là tôi, tại sao phải đối xử với tôi như vậy.]
Sau đó lại đi đến chỗ tường weibo của đám người Châu San San.
[Tôi là Ngu Ninh: Không phải mình mà. // Châu San San: Đội trưởng tốt bụng cho cậu mượn áo mà cậu lại làm ra chuyện nhưu vậy, cậu không cảm thấy xấu hổ sao?]
[Tôi là Ngu Ninh: Chị tin em đi, thật sự không phải em. // Tống Tinh: Người đều sẽ phạm lỗi, cô ấy biết sai rồi, mọi người tha cho cô ấy đi.]
[Tôi là Ngu Ninh: Đội trưởng, em đã làm sai điều gì, rốt cuộc em đã làm sai điều gì? Tại sao phải đối xử với em như vậy!// Triệu Mộng Khởi: Lúc đó tôi đã nói thanh giả tự thanh. Thôi bỏ đi, đừng để cô ấy phải nếm trải cảm giác đau khổ tôi từng phải chịu.]
Sau khi chia sẻ một lượt, Ngu Ninh lại đăng một bài weibo mới.
[Tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Tôi không lấy tiền không lấy tài nguyên, tôi từ chối hết rồi mà, tại sao lại còn đối xử với tôi như vậy? Thư xin lỗi không phải do tôi đăng tải, người trong đoạn video cũng không phải là tôi. cChị Trần, tại sao chị lại đối xử với em như vậy, chị hứa là không ép em chịu tội thay mà. Bài đăng đó không phải do tôi đăng, tài khoản mật khẩu đều ở trong tay chị Trần.]
[Chị Trần, cô ấy quay đoạn video đó là do bị người khác bỏ thuốc, tại sao lại không báo cảnh sát? Tại sao từ người bị hại thành kẻ làm hại người khác? Tại sao? Tại sao vậy!]
Ngu Ninh cố tình nói một cách mơ hồ, bởi vì như vậy mới giống như một cô gái mới mười bảy tuổi bị oan ức đến mức tuyệt vọng, đến lúc đó mới dễ dàng giả vờ đáng thương và được người ta thương xót cho.
Khi đăng xong weibo, cuộc gọi từ Amy cũng gọi đến, Ngu Ninh nghe máy.
Amy vừa gõ bàn phím máy tính vừa bảo: “Chị đã cho người liên hệ với trợ lý của Trần Ni, trên tay cô ta thật sự có thứ gì đó, chỉ là không xác định được đó là gì.”
Ngu Ninh đang tìm đề thi tuyển sinh đại học của những năm về trước: “Hình như cô ta thiếu nợ khá nhiều.”
Amy nheo mắt lại: “Chị đã xem bài đăng của em rồi, viết khá tốt. Đợi một tiếng sau em lại đăng một tấm hình tự chụp lên, trông tiều tụy một chút nhưng vẫn phải giữ vẻ đẹp.”
Ngu Ninh hiểu được ý của Amy: “Em biết rồi.”
“Ngày mai chị sẽ gửi đoạn ghi âm đã được cắt cho em, tốt nhất là em đăng nó lên vào lúc rạng sáng.” Amy xoa bóp điểm giữa cặp mày của mình: “Đánh cho cô ta không trở tay kịp. Trước khi đăng, em nhớ nói cho chị một tiếng, chị sắp xếp người mua hot search* cho em.”
*Hot search: ý chỉ những chủ đề có nhiều lượt tìm kiếm trong một khoảng thời gian ngắn ở trên trang mạng Weibo.
Ngu Ninh đáp: “Chị Amy, có thể làm mơ hồ đoạn nhắc đến đội trưởng trong bản ghi âm không?”
Amy tựa lưng vào ghế, châm một điếu thuốc: “Người trong đoạn video là ai, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.”
“Chị Amy yên tâm, không phải là em mềm lòng.” Ngu Ninh cũng không che giấu gì: “Em biết câu chuyện người nông dân và rắn, ai đối xử tốt với em, ai đối xử tệ với em, em biết rõ lắm. Chỉ là bản ghi âm do chúng ta phát ra với bản ghi âm do dân mạng tự tìm được sẽ tạo ra cảm giác khác nhau ở trong lòng bọn họ. Chẳng qua em không muốn xảy ra chuyện giống như vậy nữa thôi.”
Amy cảm thấy khá hứng thú: “Nói suy nghĩ của em cho chị nghe thử.”
Ngu Ninh không sợ những chuyện này, nhưng lại lười lãng phí thời gian của mình vào những chuyện này mãi, “Năm năm tuyển sinh ba năm mô phỏng”* còn chưa đủ để giết thời gian sao?
*Năm năm tuyển sinh ba năm mô phỏng là bộ đề bài tập dành cho các học sinh cấp ba chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cô ăn xong bữa cơm trong sự ngơ ngác, Tiểu Trương dọn dẹp đồ đạc để ra ngoài cửa rồi hỏi: “Em nhìn xem mình còn thiếu cái gì nữa không?”
Thiếu, thiếu bộ não của học sinh giỏi đấy.
Ngu Ninh nhìn những thứ Tiểu Trương mua rồi đáp: “Cảm ơn chị Trương, không thiếu gì nữa đâu.”
Tiểu Trương còn công việc khác: “Vậy được, có cần gì thì gọi chị.”
“Đúng rồi.” Ngu Ninh nhìn sang Tiểu Trương, nói: “Em chuẩn bị đăng ký một tài khoản Weibo mới, sau đó đi giải thích rõ.
Tiểu Trương nghe vậy thì bảo: “Chị Amy nói em là một người thông minh, biết mình muốn cái gì, không cần phải quản lý em. Em gặp phải chuyện gì không chắc chắn thì cứ gọi thẳng cho chị ấy là được.”
Ngu Ninh mím môi: “Cám ơn chị, em biết rồi.”
Nhìn thấy Ngu Ninh không còn chuyện gì khác, Tiểu Trương đi làm việc của mình.
Ngu Ninh mở máy tính lên, đăng ký một tài khoản Weibo trước, tên đặt là Tôi là Ngu Ninh, sau đó đi bình luận những bài chia sẻ của thư xin lỗi.
[Tôi là Ngu Ninh: Người trong đoạn video đó không phải là tôi, tài khoản và mật mã đều là do người đại diện chị Trần giữ. Không phải là tôi, tại sao phải đối xử với tôi như vậy.]
Sau đó lại đi đến chỗ tường weibo của đám người Châu San San.
[Tôi là Ngu Ninh: Không phải mình mà. // Châu San San: Đội trưởng tốt bụng cho cậu mượn áo mà cậu lại làm ra chuyện nhưu vậy, cậu không cảm thấy xấu hổ sao?]
[Tôi là Ngu Ninh: Chị tin em đi, thật sự không phải em. // Tống Tinh: Người đều sẽ phạm lỗi, cô ấy biết sai rồi, mọi người tha cho cô ấy đi.]
[Tôi là Ngu Ninh: Đội trưởng, em đã làm sai điều gì, rốt cuộc em đã làm sai điều gì? Tại sao phải đối xử với em như vậy!// Triệu Mộng Khởi: Lúc đó tôi đã nói thanh giả tự thanh. Thôi bỏ đi, đừng để cô ấy phải nếm trải cảm giác đau khổ tôi từng phải chịu.]
Sau khi chia sẻ một lượt, Ngu Ninh lại đăng một bài weibo mới.
[Tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Tôi không lấy tiền không lấy tài nguyên, tôi từ chối hết rồi mà, tại sao lại còn đối xử với tôi như vậy? Thư xin lỗi không phải do tôi đăng tải, người trong đoạn video cũng không phải là tôi. cChị Trần, tại sao chị lại đối xử với em như vậy, chị hứa là không ép em chịu tội thay mà. Bài đăng đó không phải do tôi đăng, tài khoản mật khẩu đều ở trong tay chị Trần.]
[Chị Trần, cô ấy quay đoạn video đó là do bị người khác bỏ thuốc, tại sao lại không báo cảnh sát? Tại sao từ người bị hại thành kẻ làm hại người khác? Tại sao? Tại sao vậy!]
Ngu Ninh cố tình nói một cách mơ hồ, bởi vì như vậy mới giống như một cô gái mới mười bảy tuổi bị oan ức đến mức tuyệt vọng, đến lúc đó mới dễ dàng giả vờ đáng thương và được người ta thương xót cho.
Khi đăng xong weibo, cuộc gọi từ Amy cũng gọi đến, Ngu Ninh nghe máy.
Amy vừa gõ bàn phím máy tính vừa bảo: “Chị đã cho người liên hệ với trợ lý của Trần Ni, trên tay cô ta thật sự có thứ gì đó, chỉ là không xác định được đó là gì.”
Ngu Ninh đang tìm đề thi tuyển sinh đại học của những năm về trước: “Hình như cô ta thiếu nợ khá nhiều.”
Amy nheo mắt lại: “Chị đã xem bài đăng của em rồi, viết khá tốt. Đợi một tiếng sau em lại đăng một tấm hình tự chụp lên, trông tiều tụy một chút nhưng vẫn phải giữ vẻ đẹp.”
Ngu Ninh hiểu được ý của Amy: “Em biết rồi.”
“Ngày mai chị sẽ gửi đoạn ghi âm đã được cắt cho em, tốt nhất là em đăng nó lên vào lúc rạng sáng.” Amy xoa bóp điểm giữa cặp mày của mình: “Đánh cho cô ta không trở tay kịp. Trước khi đăng, em nhớ nói cho chị một tiếng, chị sắp xếp người mua hot search* cho em.”
*Hot search: ý chỉ những chủ đề có nhiều lượt tìm kiếm trong một khoảng thời gian ngắn ở trên trang mạng Weibo.
Ngu Ninh đáp: “Chị Amy, có thể làm mơ hồ đoạn nhắc đến đội trưởng trong bản ghi âm không?”
Amy tựa lưng vào ghế, châm một điếu thuốc: “Người trong đoạn video là ai, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.”
“Chị Amy yên tâm, không phải là em mềm lòng.” Ngu Ninh cũng không che giấu gì: “Em biết câu chuyện người nông dân và rắn, ai đối xử tốt với em, ai đối xử tệ với em, em biết rõ lắm. Chỉ là bản ghi âm do chúng ta phát ra với bản ghi âm do dân mạng tự tìm được sẽ tạo ra cảm giác khác nhau ở trong lòng bọn họ. Chẳng qua em không muốn xảy ra chuyện giống như vậy nữa thôi.”
Amy cảm thấy khá hứng thú: “Nói suy nghĩ của em cho chị nghe thử.”
Ngu Ninh không sợ những chuyện này, nhưng lại lười lãng phí thời gian của mình vào những chuyện này mãi, “Năm năm tuyển sinh ba năm mô phỏng”* còn chưa đủ để giết thời gian sao?
*Năm năm tuyển sinh ba năm mô phỏng là bộ đề bài tập dành cho các học sinh cấp ba chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.