Chương 37: Đỗ Phàm Nhân
Quảng trường của trường Quân Đội Đế Đô cực kỳ rộng lớn. Nó có sức chứa hơn hai ngàn người, nơi này cũng được xem là hầm trú ẩn khẩn cấp của Đế Đô, cả một hệ thống an toàn cao cấp được thiết lập bên trong một khi có tình thế khẩn cấp nó sẽ được bật lên sau đó hoàn toàn khép kín lại.
Khi sáu người đi đến quảng trường thì nó đã cực kỳ đông đúc, phụ huy cùng học sinh chen chúc lẫn nhau đi vào bên trong, có thể nói đối với trường Quân Đội thì thân phận chẳng là gì cả. Bọn họ đều phải tự giành lấy chỗ ngồi cho mình, có những chỗ ngồi khá tốt nhưng cũng có những chỗ ngồi rất khó để xem hết ở bên dưới.
Quảng trường được làm theo kiểu một vòng tròn từ từ lên cao, ghế ngồi có một khoảng cách vừa đủ, người bên dưới sẽ không bị người bên trên đụng vào nhưng có vài nơi người bên trên rất khó nhiều bao quát dưới sân.
Lúc bọn họ đi vào hầu như những nơi có thể xem bên dưới rõ nhất đã bị giành hết, không còn cách nào đành nhìn quanh xem có nơi nào ngồi cùng một hàng hay không. Đáng tiếc các chỗ ngồi đều bị lẻ tẻ ra, người ngồi đều đi đông đúc với gia đình cùng bạn bè nên chỗ ngồi hiện tại không thể cùng một hàng.
"Nơi này đi vừa bên dưới ba, bên trên bốn." Phạm Văn nhìn một vòng cuối cùng đi đến một chỗ ngồi vừa hay vẫn gần nhau tuy cái trên cái dưới.
"Được." Phạm Tuy gật đầu rồi ngồi hàng trên. Cha mẹ Phạm cũng nối theo mà ngồi xuống.
Bên trên còn cái ghế cuối bọn họ ăn ý để lại cho cha của Đỗ Kỳ Khanh, ba người trẻ tuổi thì ngồi phía dưới.
Nguyễn Hàn Minh không để bọn họ đẩy mình vào ghế giữa, cậu đưa tay đẩy Đỗ Kỳ Khanh vào ghế trong rồi ngồi ra bên ngoài ghế bên trái. Phạm Văn nhìn nhìn một hồi thì cũng ngồi xuống cái ghế bên phải.
Đỗ Kỳ Khanh cứng cồng khi ngồi giữa hai người, chuyện cậu ta nhào vào lòng người khác đã khiến cậu ta xấu hổ đến độ không dám nhìn thẳng mặt, vậy mà giờ đây lại phải ngồi bên cạnh như vậy. Nếu có một cái lỗ chắc cậu ta sẽ chui vào luôn mà không tiếp tục ngồi ở nơi này.
Ba người lớn bên trên cười tủm tỉm nhìn bọn trẻ, đến hiện tại bọn họ có thể xác định tuy con trai chưa thực sự thích người ta nhưng vẫn có chút cảm tình, phần nhiều có thể do hai người có chỉ số phù hợp cao nên mới dẫn đến sự tiếp xúc gần gũi một cách vô thức.
Bọn họ cũng không phải mấy lão già cổ hữu chỉ cần chỉ số cao liền bất chấp ý nguyện của người khác. Bọn họ sẽ không nói gì cũng không bắt ép, con cháu có phúc của con cháu lỡ như bọn họ nhúng tay vào hai đứa nhỏ liền không thể tự nhiên như bây giờ thì phải làm sao.
Bọn họ sẽ để cả hai tự phát triển tình cảm với nhau nếu thực sự chấp nhận nhau thì lúc đó bọn họ liền không ngừng ngại mà đi dạm hỏi.
Phạm Văn hoàn toàn không biết tính toán của người lớn trong nhà, không hiểu tại sao cậu ta lại hồi hộp khi ngồi bên cạnh Đỗ Kỳ Khanh, cảm xúc kỳ lạ kể từ lần đầu tiếp xúc đến hiện tại khiến cho cậu ta không tài nào hiểu nổi nhưng cũng không chán ghét nó. Mỗi khi tiếp xúc cậu ta cũng không có cảm giác ghét bỏ giống như khi tiếp xúc với Support khác, có lẽ bởi vì cách họ nhìn cậu ta khiến cậu ta chán ghét chứ chẳng liên quan gì đến thuộc tính cả.
Tiếng chuông trong quảng trường kêu lên, loa thông báo lại một lần nữa vang lên:
"Đã đến giờ diễn ra buổi lễ xin các vị hãy mau chóng ổn định chỗ ngồi. Xin nhắc lại đã đến giờ diễn ra buổi lễ xin các vị hãy mau chóng ổn định chỗ ngồi."
Loa thông báo lập lại hai lần, những người trong quảng trường đang tụ tập nói chuyện cũng nhanh chóng ngồi về chỗ. Đỗ Kỳ Khanh cũng lo lắng nhìn vào quan não không biết cha cậu ta thế nào đã đến chưa, chẳng thấy có tin nhắn nào được gửi đến cả.
Phạm Văn nhìn cậu ta khẽ an ủi: "Bác sẽ không sao đâu, chắc đã đến rồi, đừng lo lắng."
Vừa dứt lời hai người liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, hơi thở dồn dập giống như vừa gấp gáp chạy tới.
"Tiểu Khanh."
"Cha." Đỗ Kỳ Khanh nhìn sang liền vui vẻ gọi.
Cha của Đỗ Kỳ Khanh tên Đỗ Phàm Nhân hiện đang nhậm chức bộ trưởng bộ ngoại giao, bởi vì gia thế không lớn, tính cách lại chính trực nên phần lớn chẳng ai thích kết giao với gia đình ông, cũng vì vậy mà khi bị quốc vương từ hôn bọn họ chẳng thể làm gì cả. Cũng vì vậy mà khiến hai vợ chồng Đỗ gia càng dành nhiều tình yêu cho đứa nhỏ của mình.
"Xin lỗi cha đến trễ." Đỗ Phàm Nhân mỉm cười hối lỗi.
"Không sao ạ." Đỗ Kỳ Khanh lắc đầu nói. Cậu ta biết cha mình rất bận rộn nhưng bởi vì cậu ta mà ông đã trích ra chút thời gian nghỉ ngơi hiếm có của mình để đến đây. Điều này khiến cậu ta thật hạnh phúc.
"Chào bác ạ." Thấy hai người đã nói xong Phạm Văn cùng Nguyễn Hàn Minh cùng lên tiếng.
Nguyễn Hàn Minh nể mặt người bạn nhỏ cùng phòng mới lên tiếng chào hỏi nếu không một người cậu hoàn toàn không biết thì làm sao phải lên tiếng nói.
"Cậu Nhân, lên đây ngồi đi buổi lễ sắp diễn ra rồi." Phạm Tuy nhìn thấy mái vòm đang từ từ được thu lại, ánh sáng từ ánh mặt trời chiếu vào bên trong quảng trường.
"Vâng, được ạ." Đỗ Phàm Nhân nghe thấy vậy liền vội vàng đáp lời sau đó đi ra hàng ghế trên mà ngồi bên cạnh ông.
"Xin lỗi cháu đến trễ, cảm ơn ông đã cho đứa nhỏ nhà cháu đi cùng."
"Có gì đâu, ba đứa nhỏ là bạn của nhau mà." Phạm Tuy mỉm cười nói rồi chỉ cậu: "Đứa nhỏ kia rất khó tính, nó chịu làm bạn với tiểu Khanh liền nói lên con của cậu rất tốt, là một đứa nhỏ ngoan."
Đỗ Phàm Nhân theo ngón tay ông nhìn đứa nhỏ phía bên trên đang kiên nhẫn ngồi nghe con ông ta nói. Rõ ràng khuôn mặt tỏ vẻ nhàm chán như thế, hai mắt cũng lười nhác nhưng mỗi khi con ông ta hỏi đứa nhỏ đó liền mỉm cười trả lời còn đưa tay vuốt vài cọng tóc trên trán con ông ta.
Không chỉ vậy, làm bộ trưởng bộ ngoại giao ông ta đã tiếp xúc biết bao nhiêu người kể cả là những chủng tộc bên ngoài hành tinh này. Ở vũ trụ này không chỉ có nhân loại cùng trùng tộc tồn tại mà rất đa dạng nhiều loại chủng tộc sinh sống
Mỗi khi có hiệp ước hoặc liên minh thì ông luôn phải đứng ra diễn giải, vì vậy mà ông tiếp xúc khí tức trên người của bọn họ. Giống như Phạm Huyền Lân khí tức trên người anh cực kỳ hung bạo, chỉ có ra chiến trường hai tay nhiễm đầy máu tươi của kẻ thù thì mới có thể có khí tức này.
Vậy mà hiện tại ông lại cảm nhận khí tức không khác gì đó trên người một đứa nhỏ còn chưa ra trường, tuy không phải rất giống nhưng lại không biết nó khác nơi nào nhưng cái cảm giác áp bách phát ra một cách tự nhiên này khiến ông ta phải nghi hoặc cùng nghiền ngẫm.
"Đừng lo lắng, đứa nhỏ nhà tôi rất tốt. Nó sẽ không làm hại đến con của cậu đâu." Phạm Tuy nhìn ra sự căng thẳng của ông ta liền mỉm cười khuyên giải. Làm một cựu tướng quân sao ông lại không thấy được chứ, nhưng thứ ông cảm nhận được càng nhiều hơn ngoại trừ sự áp bách đó còn là một linh hồn sáng bóng không nhiễm tạp chất của thời đại này.
"Cháu... Cháu chỉ lo đứa nhỏ kia một ngày nào đó sẽ không chỉ dừng ở nơi này..." Đỗ Phàm Nhân không nói hết câu nhưng ý nghĩ của ông ta làm sao Phạm Tuy không đón ra được.
Sự mạnh mẽ của Nguyễn Hàn Minh cho dù là bây giờ cũng đã không có ai theo kịp thậm chí không có người sánh bằng, nếu như trong tương lai cậu lựa chọn vào quân đội cùng Phạm Huyền Lân thì thật tốt nhưng những người cùng lứa chẳng ai có thể đi bên cạnh cậu.
"Đừng nghĩ nhiều, con cháu cứ để chúng nó tự do." Phạm Tuy nhìn cậu rồi thở dài, đúng vậy cứ để tự lo. Ông chỉ mong cháu trai đừng làm mất vợ nó là được.
"Ông nói đúng." Đỗ Phàm Nhân gật đầu, bởi vì ông ta mà con ông ta mới đến tình cảnh này, dù yêu thương thế nào cũng không thể bù đắp được tổn thương mà đứa nhỏ phải chịu. Chỉ mong lần này ông đã quyết định đúng, để con mình tự chọn con đường của bản thân.
Khi sáu người đi đến quảng trường thì nó đã cực kỳ đông đúc, phụ huy cùng học sinh chen chúc lẫn nhau đi vào bên trong, có thể nói đối với trường Quân Đội thì thân phận chẳng là gì cả. Bọn họ đều phải tự giành lấy chỗ ngồi cho mình, có những chỗ ngồi khá tốt nhưng cũng có những chỗ ngồi rất khó để xem hết ở bên dưới.
Quảng trường được làm theo kiểu một vòng tròn từ từ lên cao, ghế ngồi có một khoảng cách vừa đủ, người bên dưới sẽ không bị người bên trên đụng vào nhưng có vài nơi người bên trên rất khó nhiều bao quát dưới sân.
Lúc bọn họ đi vào hầu như những nơi có thể xem bên dưới rõ nhất đã bị giành hết, không còn cách nào đành nhìn quanh xem có nơi nào ngồi cùng một hàng hay không. Đáng tiếc các chỗ ngồi đều bị lẻ tẻ ra, người ngồi đều đi đông đúc với gia đình cùng bạn bè nên chỗ ngồi hiện tại không thể cùng một hàng.
"Nơi này đi vừa bên dưới ba, bên trên bốn." Phạm Văn nhìn một vòng cuối cùng đi đến một chỗ ngồi vừa hay vẫn gần nhau tuy cái trên cái dưới.
"Được." Phạm Tuy gật đầu rồi ngồi hàng trên. Cha mẹ Phạm cũng nối theo mà ngồi xuống.
Bên trên còn cái ghế cuối bọn họ ăn ý để lại cho cha của Đỗ Kỳ Khanh, ba người trẻ tuổi thì ngồi phía dưới.
Nguyễn Hàn Minh không để bọn họ đẩy mình vào ghế giữa, cậu đưa tay đẩy Đỗ Kỳ Khanh vào ghế trong rồi ngồi ra bên ngoài ghế bên trái. Phạm Văn nhìn nhìn một hồi thì cũng ngồi xuống cái ghế bên phải.
Đỗ Kỳ Khanh cứng cồng khi ngồi giữa hai người, chuyện cậu ta nhào vào lòng người khác đã khiến cậu ta xấu hổ đến độ không dám nhìn thẳng mặt, vậy mà giờ đây lại phải ngồi bên cạnh như vậy. Nếu có một cái lỗ chắc cậu ta sẽ chui vào luôn mà không tiếp tục ngồi ở nơi này.
Ba người lớn bên trên cười tủm tỉm nhìn bọn trẻ, đến hiện tại bọn họ có thể xác định tuy con trai chưa thực sự thích người ta nhưng vẫn có chút cảm tình, phần nhiều có thể do hai người có chỉ số phù hợp cao nên mới dẫn đến sự tiếp xúc gần gũi một cách vô thức.
Bọn họ cũng không phải mấy lão già cổ hữu chỉ cần chỉ số cao liền bất chấp ý nguyện của người khác. Bọn họ sẽ không nói gì cũng không bắt ép, con cháu có phúc của con cháu lỡ như bọn họ nhúng tay vào hai đứa nhỏ liền không thể tự nhiên như bây giờ thì phải làm sao.
Bọn họ sẽ để cả hai tự phát triển tình cảm với nhau nếu thực sự chấp nhận nhau thì lúc đó bọn họ liền không ngừng ngại mà đi dạm hỏi.
Phạm Văn hoàn toàn không biết tính toán của người lớn trong nhà, không hiểu tại sao cậu ta lại hồi hộp khi ngồi bên cạnh Đỗ Kỳ Khanh, cảm xúc kỳ lạ kể từ lần đầu tiếp xúc đến hiện tại khiến cho cậu ta không tài nào hiểu nổi nhưng cũng không chán ghét nó. Mỗi khi tiếp xúc cậu ta cũng không có cảm giác ghét bỏ giống như khi tiếp xúc với Support khác, có lẽ bởi vì cách họ nhìn cậu ta khiến cậu ta chán ghét chứ chẳng liên quan gì đến thuộc tính cả.
Tiếng chuông trong quảng trường kêu lên, loa thông báo lại một lần nữa vang lên:
"Đã đến giờ diễn ra buổi lễ xin các vị hãy mau chóng ổn định chỗ ngồi. Xin nhắc lại đã đến giờ diễn ra buổi lễ xin các vị hãy mau chóng ổn định chỗ ngồi."
Loa thông báo lập lại hai lần, những người trong quảng trường đang tụ tập nói chuyện cũng nhanh chóng ngồi về chỗ. Đỗ Kỳ Khanh cũng lo lắng nhìn vào quan não không biết cha cậu ta thế nào đã đến chưa, chẳng thấy có tin nhắn nào được gửi đến cả.
Phạm Văn nhìn cậu ta khẽ an ủi: "Bác sẽ không sao đâu, chắc đã đến rồi, đừng lo lắng."
Vừa dứt lời hai người liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, hơi thở dồn dập giống như vừa gấp gáp chạy tới.
"Tiểu Khanh."
"Cha." Đỗ Kỳ Khanh nhìn sang liền vui vẻ gọi.
Cha của Đỗ Kỳ Khanh tên Đỗ Phàm Nhân hiện đang nhậm chức bộ trưởng bộ ngoại giao, bởi vì gia thế không lớn, tính cách lại chính trực nên phần lớn chẳng ai thích kết giao với gia đình ông, cũng vì vậy mà khi bị quốc vương từ hôn bọn họ chẳng thể làm gì cả. Cũng vì vậy mà khiến hai vợ chồng Đỗ gia càng dành nhiều tình yêu cho đứa nhỏ của mình.
"Xin lỗi cha đến trễ." Đỗ Phàm Nhân mỉm cười hối lỗi.
"Không sao ạ." Đỗ Kỳ Khanh lắc đầu nói. Cậu ta biết cha mình rất bận rộn nhưng bởi vì cậu ta mà ông đã trích ra chút thời gian nghỉ ngơi hiếm có của mình để đến đây. Điều này khiến cậu ta thật hạnh phúc.
"Chào bác ạ." Thấy hai người đã nói xong Phạm Văn cùng Nguyễn Hàn Minh cùng lên tiếng.
Nguyễn Hàn Minh nể mặt người bạn nhỏ cùng phòng mới lên tiếng chào hỏi nếu không một người cậu hoàn toàn không biết thì làm sao phải lên tiếng nói.
"Cậu Nhân, lên đây ngồi đi buổi lễ sắp diễn ra rồi." Phạm Tuy nhìn thấy mái vòm đang từ từ được thu lại, ánh sáng từ ánh mặt trời chiếu vào bên trong quảng trường.
"Vâng, được ạ." Đỗ Phàm Nhân nghe thấy vậy liền vội vàng đáp lời sau đó đi ra hàng ghế trên mà ngồi bên cạnh ông.
"Xin lỗi cháu đến trễ, cảm ơn ông đã cho đứa nhỏ nhà cháu đi cùng."
"Có gì đâu, ba đứa nhỏ là bạn của nhau mà." Phạm Tuy mỉm cười nói rồi chỉ cậu: "Đứa nhỏ kia rất khó tính, nó chịu làm bạn với tiểu Khanh liền nói lên con của cậu rất tốt, là một đứa nhỏ ngoan."
Đỗ Phàm Nhân theo ngón tay ông nhìn đứa nhỏ phía bên trên đang kiên nhẫn ngồi nghe con ông ta nói. Rõ ràng khuôn mặt tỏ vẻ nhàm chán như thế, hai mắt cũng lười nhác nhưng mỗi khi con ông ta hỏi đứa nhỏ đó liền mỉm cười trả lời còn đưa tay vuốt vài cọng tóc trên trán con ông ta.
Không chỉ vậy, làm bộ trưởng bộ ngoại giao ông ta đã tiếp xúc biết bao nhiêu người kể cả là những chủng tộc bên ngoài hành tinh này. Ở vũ trụ này không chỉ có nhân loại cùng trùng tộc tồn tại mà rất đa dạng nhiều loại chủng tộc sinh sống
Mỗi khi có hiệp ước hoặc liên minh thì ông luôn phải đứng ra diễn giải, vì vậy mà ông tiếp xúc khí tức trên người của bọn họ. Giống như Phạm Huyền Lân khí tức trên người anh cực kỳ hung bạo, chỉ có ra chiến trường hai tay nhiễm đầy máu tươi của kẻ thù thì mới có thể có khí tức này.
Vậy mà hiện tại ông lại cảm nhận khí tức không khác gì đó trên người một đứa nhỏ còn chưa ra trường, tuy không phải rất giống nhưng lại không biết nó khác nơi nào nhưng cái cảm giác áp bách phát ra một cách tự nhiên này khiến ông ta phải nghi hoặc cùng nghiền ngẫm.
"Đừng lo lắng, đứa nhỏ nhà tôi rất tốt. Nó sẽ không làm hại đến con của cậu đâu." Phạm Tuy nhìn ra sự căng thẳng của ông ta liền mỉm cười khuyên giải. Làm một cựu tướng quân sao ông lại không thấy được chứ, nhưng thứ ông cảm nhận được càng nhiều hơn ngoại trừ sự áp bách đó còn là một linh hồn sáng bóng không nhiễm tạp chất của thời đại này.
"Cháu... Cháu chỉ lo đứa nhỏ kia một ngày nào đó sẽ không chỉ dừng ở nơi này..." Đỗ Phàm Nhân không nói hết câu nhưng ý nghĩ của ông ta làm sao Phạm Tuy không đón ra được.
Sự mạnh mẽ của Nguyễn Hàn Minh cho dù là bây giờ cũng đã không có ai theo kịp thậm chí không có người sánh bằng, nếu như trong tương lai cậu lựa chọn vào quân đội cùng Phạm Huyền Lân thì thật tốt nhưng những người cùng lứa chẳng ai có thể đi bên cạnh cậu.
"Đừng nghĩ nhiều, con cháu cứ để chúng nó tự do." Phạm Tuy nhìn cậu rồi thở dài, đúng vậy cứ để tự lo. Ông chỉ mong cháu trai đừng làm mất vợ nó là được.
"Ông nói đúng." Đỗ Phàm Nhân gật đầu, bởi vì ông ta mà con ông ta mới đến tình cảnh này, dù yêu thương thế nào cũng không thể bù đắp được tổn thương mà đứa nhỏ phải chịu. Chỉ mong lần này ông đã quyết định đúng, để con mình tự chọn con đường của bản thân.