Chương 29: Tự tố cáo mình
Nguyễn Hàn Minh sau khi chia tay cùng Đỗ Kỳ Khanh thì đi thẳng về phía lớp học. Sự kiện tân sinh ngày hôm qua đã trở nên rầm gộ khắp cả trường, một trăm học viên mới chỉ duy nhất một người có thể đi vào ký túc xá, mà người đi vào lại là một học sinh bị rất nhiều người khinh thường vì chỉ là một Normal yếu kém.
Chuyện này có nghĩa là thế nào, là tất cả tân sinh đều bị mất mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mà bọn họ châm trọc đi vào bên trong, là những người tự xem mình là tài năng thua hoàn toàn với người vào trường bằng quan hệ.
Cũng bởi vì chuyện này mà rất nhiều học sinh khóa trên hoàn toàn không biết Nguyễn Hàn Minh rốt cuộc có thật sự là Normal hay sao. Chỉ có nhóm tân sinh không hề biết gì chỉ nghĩ cậu có chút tinh thần lực dù cho là một người thường, bởi vì ngày hôm qua nhà trường đã phát loa thông báo rằng xảy ra sự cố trong khi kiểm tra nên kết quả sẽ không được tính.
Nhưng chỉ những kẻ khóa trên mới biết được, chắc chắn không phải lỗi kiểm tra, bởi vì một khi là lỗi kiểm tra thì Nguyễn Hàn Minh cũng không thể đi vào, như vậy có thể chứng minh giá trị tinh thần lực của cậu có thể cao đến gần bằng giáo viên thả tinh thần lực ra ngoài.
Khi Mạnh Hàn Minh đi vào lớp thì trong lớp liền trở nên im lặng, tuy vẫn là những con mắt ghen tị khinh thường đó nhưng đã không còn bất kỳ tiếng nói nào lọt vào tai cậu nữa, cậu cũng hài lòng với hiện trạng này mà chậm rãi đi đến chỗ ngoài. Vài phút sau tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy chủ nhiệm ngày hôm qua từ bên ngoài, sắc mặt thầy âm trầm, cả người đều tỏ vẻ không quá vui vẻ.
Thầy ấy chính là người đã thả tinh thần lực làm khảo nghiệm cho tân sinh, nhưng ngày hôm qua bởi vì sơ xuất mà phóng hết tinh thần lực của mình khiến cho lớp chắn quá dày, rõ ràng thầy ấy đã làm giống như những năm trước nhưng không hiểu sao lại có thể kiểm tra ra kết quả như thế này. Tối hôm qua thầy ấy bị hiệu trưởng kêu lên giảng giải cả máy tiếng đồng hồ, lân đầu tiên trong mười hai năm dạy học cùng kế nhiệm việc khảo nghiệm tân sinh thầy ấy cảm thấy mất mặt như thế.
Tâm trạng không tốt thầy chủ nhiệm không còn dễ dàng như ngày hôm qua, nhìn quanh cả lớp liền chọn ra mục tiêu mà thầy ấy chán ghét nhất, không những làm một kẻ mặt dày mà ngày hôm qua chỉ duy nhất người này có thể đi vào lớp chắn dày đó.
"Nguyễn Hàn Minh, phóng thích tinh thần lực của trò về phái tôi."
Nguyễn Hàn Minh nghe thấy tên mình liền thoáng ngẩn đầu nhìn thấy sự ác ý trong mắt thầy chủ nhiệm liền nhàm chán mà cụp mắt xuống không thèm trả lời.
Bị cậu trực tiếp không nhìn thầy chủ nhiệm càng thêm tức giận mà nghiến răng, dù sao năm nay thầy ấy cũng chỉ năm mươi tuổi, tính tình vẫn hoàn toàn không thể lão luyện như những người lớn tuổi hơn vì vậy chẳng thể giấu diếm được sự khinh thường của mình đối với học sinh trong lớp này:
"Trò Nguyễn Hàn Minh, tôi là thầy của trò mong trò tôn trọng tôi."
"Nếu như ông tôn trọng tôi thì tôi sẽ tôn trọng ông." Nguyễn Hàn Minh nghe vậy liền nhếch môi cười chậm rãi thốt lên từng tiếng.
"Trò... Trò, tôi sẽ tố cáo hành vi của trò lên thầy hiệu trưởng để xem một kẻ dùng quan hệ để vào trường này như trò có thể ở lại đây thay không." Thầy giáo chủ nhiệm nghe cậu trêu chọc liền tức giận không thôi.
"Ồ, không phiền ông tố cáo, tôi tự tố cáo." Nói xong không để thầy ấy kịp phản ứng Nguyễn Hàn Minh liền bấm vào quan não. Ngày hôm qua Phạm Huyền Lân đã cho cậu số của Bùi Lam, anh nói nếu ai ức hiếp cậu thì trực tiếp gọi cho thầy hiệu trưởng, vì vậy cậu cần gì chờ người ta đi mét, chính cậu cũng có thể mét mà.
"Trò..." Thầy chủ nhiệm thấy cậu hành động nhanh chóng liền lên tiếng hồng ngăn chặn nhưng đã không kịp nữa.
"Alo." Bên trong quan vang lên giọng nói khàn khàn cùng khuôn mặt đẹp lão của Bùi Lam.
"Chào thầy, cháu có chuyện muốn tố cáo." Nguyễn Hàn Minh thấy ông bắt mấy liền nhanh chóng nói lại hết những chuyện vừa xảy ra kể cả những gì cậu đã nói không sai một chữ. Kể xong cậu trầm mặt xoay màn hình của quang não về phía thầy chủ nhiệm.
"Cậu Cường, mọi chuyện có phải vậy không." Bùi Lam híp mắt nhìn thầy giáo trẻ tuổi trên bục giảng.
Thầy giáo chủ nhiệm nghe thấy ông hỏi mồ hôi liền túa ra, thầy ấy biết lần này mình xong rồi bởi vì chuyện này là lỗi của thầy ấy, bằng chứng rất rõ ràng việc chèn ép học sinh của mình. Vì biết rõ nên thầy ấy không thể chống chế được đành run rẫy gật đầu: "Phải... Phải ạ."
"Vậy cậu cho tôi biết ngày hôm qua cậu đã dậy cho học sinh lớp cậu cách phóng thích tinh thần lực chưa." Bùi Lam chậm rãi hỏi.
"Tôi... Tôi..." Thầy chủ nhiệm lấp bấp không thể trả lời, bởi vì ngày hôm qua thầy ấy thật sự chưa hướng dẫn gì cả, khái niệm còn chưa nêu lên thì huống gì thực thành. Nhóm tân sinh chỉ biết phóng thích tinh thần lực theo bản năng nhưng nó hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.
"Để tôi trả lời thay cậu, bởi vì chưa dạy nên ngày hôm qua cả lớp của ngài ngoại trừ Nguyễn Hàn Minh đều không biết phóng tinh thần lực là cái gì, theo camera đo lường được mức độ dao động của học sinh lớp thầy là kém nhất trong các lớp." Bùi Lam hừ lạnh nói sau đó ông lớn tiếng quát: "Hiện tại cậu mau chóng đến phòng hiệu trưởng gập tôi."
"Rõ." Thầy chủ nhiệm toát hết mồ hôi lạnh run trả lời sau đó thất thỉu chạy ra khỏi lớp học.
"Cả lớp trật tự một lát sẽ có giáo viên mới đến tiếp quản lớp." Bùi Lam dặn dò xong liền cúp máy.
Nguyễn Hàn Minh nhìn màn hình đã tắt cũng không máy quan tâm mà tiếp tục cụp mắt xuống bàn bắt đầu rèn luyện sức mạnh linh hồn của mình. Mấy ngày này cuối cùng phép thuật của cậu cũng có thể đột phá được, tuy từ đây đến lúc trở về như trước kia thì còn một khoảng rất xa nhưng với tốc độ này thì cũng khiến cậu hài lòng lắm rồi, nó nhanh hơn rất nhiều khi cậu ở thế giời trước.
Những học sinh bên trong lớp học lại không bình tĩnh được như vậy, bọn họ chứng kiến mọi chuyện liền không khỏi kinh ngạc, không ngờ có người thực sự tố cáo giáo viên của mình trực tiếp như cậy, không những thế cậu còn tường thuật lại đầu đuôi không sót một chữ nào. Tuy bọn họ cũng cảm thấy thầy giáo đối với bọn họ không tốt nhưng chẳng ai dám tố cáo thầy ấy cả. Dù sao có thể làm giáo viên trong trường Quân Sự Đế Đô thì cũng phải có năng lực rất mạnh, bọn họ sợ mình bị trả thù.
Cũng vì sự kiện lần này mà toàn thể học sinh của lớp 306 không một ai dám lớn tiếng nói xấu cậu nữa, bọn họ khăm phục vì sự dũng cảm này của cậu. Làm một học sinh bọn họ biết được nếu như người dậy học mình là một giáo viên mắt cao hơn đầu, khinh thường chính học trò mình hoặc là một người thiên vị thì những năm học sau đó của bọn họ sẽ khó khăn đến cở nào, không những vậy bọn họ có thể bị đuổi ra khỏi trường mà chưa biết nguyên do tại sao.
Bởi vì biết được nên bọn họ cảm thấy mình đã hiếu Nguyễn Hàn Minh một ân tinh, đối với những đứa nhỏ chỉ vừa mười tám tuổi này thì việc yêu thích hoặc căm ghét thể hiện cực kỳ đơn thuần.
Tuy lớp học không có giáo viên nhưng không có bất kỳ tiếng ồn nào, bởi vì việc này mà cả lớp bắt đầu lên tra xét quang não về tinh thần lực cùng cách giải phóng tinh thần lực. Bọn họ biết lớp cảu mình đã thua thiệt trước các lớp khác vì vậy nếu không chăm chỉ học tập thì sẽ rớt khỏi đợt kiểm tra đầu tiên cảu trường học Quân Đội này.
Nữa tiếng sau một cô giáo Support bước vào, cô giáo này cả người ốm yếu, khuôn mặt xinh đẹp, cả người toát ra một lớp tinh thần lực mỏng manh nhưng cực kỳ xáo động. Cô ấy đứng trên bục giản sau đó tự giới thiệu về mình:
"Xin chào các em, cô là Hồ Ánh Tuyết, sau này sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em."
"Xin chào lão sư ạ." Cả lớp đồng thanh nói. Nguyễn Hàn Minh tuy không lên tiếng nhưng vẫn ngước mắt nhìn thoáng qua rồi tiếp tục cụp mắt xuống rèn luyện.
Buổi học nhanh chóng diễn ra, giáo viên mới này hoàn toàn khác với giào viên trước, cô cực kỳ nghiêm túc giảng giải cho học sinh làm thế nào để điều chỉnh tinh thần lực cùng phòng thích tinh thần lực một cách tự nhiên nhất, kiến thức về tinh thần lực cũng được cố ấy nêu ra những ý chính để học sinh có thể dễ dàng nhớ rõ. Buổi học nhanh chóng ngừng lại khi tiếng chuông nghĩ giải lao vang lên.
Chuyện này có nghĩa là thế nào, là tất cả tân sinh đều bị mất mặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mà bọn họ châm trọc đi vào bên trong, là những người tự xem mình là tài năng thua hoàn toàn với người vào trường bằng quan hệ.
Cũng bởi vì chuyện này mà rất nhiều học sinh khóa trên hoàn toàn không biết Nguyễn Hàn Minh rốt cuộc có thật sự là Normal hay sao. Chỉ có nhóm tân sinh không hề biết gì chỉ nghĩ cậu có chút tinh thần lực dù cho là một người thường, bởi vì ngày hôm qua nhà trường đã phát loa thông báo rằng xảy ra sự cố trong khi kiểm tra nên kết quả sẽ không được tính.
Nhưng chỉ những kẻ khóa trên mới biết được, chắc chắn không phải lỗi kiểm tra, bởi vì một khi là lỗi kiểm tra thì Nguyễn Hàn Minh cũng không thể đi vào, như vậy có thể chứng minh giá trị tinh thần lực của cậu có thể cao đến gần bằng giáo viên thả tinh thần lực ra ngoài.
Khi Mạnh Hàn Minh đi vào lớp thì trong lớp liền trở nên im lặng, tuy vẫn là những con mắt ghen tị khinh thường đó nhưng đã không còn bất kỳ tiếng nói nào lọt vào tai cậu nữa, cậu cũng hài lòng với hiện trạng này mà chậm rãi đi đến chỗ ngoài. Vài phút sau tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy chủ nhiệm ngày hôm qua từ bên ngoài, sắc mặt thầy âm trầm, cả người đều tỏ vẻ không quá vui vẻ.
Thầy ấy chính là người đã thả tinh thần lực làm khảo nghiệm cho tân sinh, nhưng ngày hôm qua bởi vì sơ xuất mà phóng hết tinh thần lực của mình khiến cho lớp chắn quá dày, rõ ràng thầy ấy đã làm giống như những năm trước nhưng không hiểu sao lại có thể kiểm tra ra kết quả như thế này. Tối hôm qua thầy ấy bị hiệu trưởng kêu lên giảng giải cả máy tiếng đồng hồ, lân đầu tiên trong mười hai năm dạy học cùng kế nhiệm việc khảo nghiệm tân sinh thầy ấy cảm thấy mất mặt như thế.
Tâm trạng không tốt thầy chủ nhiệm không còn dễ dàng như ngày hôm qua, nhìn quanh cả lớp liền chọn ra mục tiêu mà thầy ấy chán ghét nhất, không những làm một kẻ mặt dày mà ngày hôm qua chỉ duy nhất người này có thể đi vào lớp chắn dày đó.
"Nguyễn Hàn Minh, phóng thích tinh thần lực của trò về phái tôi."
Nguyễn Hàn Minh nghe thấy tên mình liền thoáng ngẩn đầu nhìn thấy sự ác ý trong mắt thầy chủ nhiệm liền nhàm chán mà cụp mắt xuống không thèm trả lời.
Bị cậu trực tiếp không nhìn thầy chủ nhiệm càng thêm tức giận mà nghiến răng, dù sao năm nay thầy ấy cũng chỉ năm mươi tuổi, tính tình vẫn hoàn toàn không thể lão luyện như những người lớn tuổi hơn vì vậy chẳng thể giấu diếm được sự khinh thường của mình đối với học sinh trong lớp này:
"Trò Nguyễn Hàn Minh, tôi là thầy của trò mong trò tôn trọng tôi."
"Nếu như ông tôn trọng tôi thì tôi sẽ tôn trọng ông." Nguyễn Hàn Minh nghe vậy liền nhếch môi cười chậm rãi thốt lên từng tiếng.
"Trò... Trò, tôi sẽ tố cáo hành vi của trò lên thầy hiệu trưởng để xem một kẻ dùng quan hệ để vào trường này như trò có thể ở lại đây thay không." Thầy giáo chủ nhiệm nghe cậu trêu chọc liền tức giận không thôi.
"Ồ, không phiền ông tố cáo, tôi tự tố cáo." Nói xong không để thầy ấy kịp phản ứng Nguyễn Hàn Minh liền bấm vào quan não. Ngày hôm qua Phạm Huyền Lân đã cho cậu số của Bùi Lam, anh nói nếu ai ức hiếp cậu thì trực tiếp gọi cho thầy hiệu trưởng, vì vậy cậu cần gì chờ người ta đi mét, chính cậu cũng có thể mét mà.
"Trò..." Thầy chủ nhiệm thấy cậu hành động nhanh chóng liền lên tiếng hồng ngăn chặn nhưng đã không kịp nữa.
"Alo." Bên trong quan vang lên giọng nói khàn khàn cùng khuôn mặt đẹp lão của Bùi Lam.
"Chào thầy, cháu có chuyện muốn tố cáo." Nguyễn Hàn Minh thấy ông bắt mấy liền nhanh chóng nói lại hết những chuyện vừa xảy ra kể cả những gì cậu đã nói không sai một chữ. Kể xong cậu trầm mặt xoay màn hình của quang não về phía thầy chủ nhiệm.
"Cậu Cường, mọi chuyện có phải vậy không." Bùi Lam híp mắt nhìn thầy giáo trẻ tuổi trên bục giảng.
Thầy giáo chủ nhiệm nghe thấy ông hỏi mồ hôi liền túa ra, thầy ấy biết lần này mình xong rồi bởi vì chuyện này là lỗi của thầy ấy, bằng chứng rất rõ ràng việc chèn ép học sinh của mình. Vì biết rõ nên thầy ấy không thể chống chế được đành run rẫy gật đầu: "Phải... Phải ạ."
"Vậy cậu cho tôi biết ngày hôm qua cậu đã dậy cho học sinh lớp cậu cách phóng thích tinh thần lực chưa." Bùi Lam chậm rãi hỏi.
"Tôi... Tôi..." Thầy chủ nhiệm lấp bấp không thể trả lời, bởi vì ngày hôm qua thầy ấy thật sự chưa hướng dẫn gì cả, khái niệm còn chưa nêu lên thì huống gì thực thành. Nhóm tân sinh chỉ biết phóng thích tinh thần lực theo bản năng nhưng nó hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.
"Để tôi trả lời thay cậu, bởi vì chưa dạy nên ngày hôm qua cả lớp của ngài ngoại trừ Nguyễn Hàn Minh đều không biết phóng tinh thần lực là cái gì, theo camera đo lường được mức độ dao động của học sinh lớp thầy là kém nhất trong các lớp." Bùi Lam hừ lạnh nói sau đó ông lớn tiếng quát: "Hiện tại cậu mau chóng đến phòng hiệu trưởng gập tôi."
"Rõ." Thầy chủ nhiệm toát hết mồ hôi lạnh run trả lời sau đó thất thỉu chạy ra khỏi lớp học.
"Cả lớp trật tự một lát sẽ có giáo viên mới đến tiếp quản lớp." Bùi Lam dặn dò xong liền cúp máy.
Nguyễn Hàn Minh nhìn màn hình đã tắt cũng không máy quan tâm mà tiếp tục cụp mắt xuống bàn bắt đầu rèn luyện sức mạnh linh hồn của mình. Mấy ngày này cuối cùng phép thuật của cậu cũng có thể đột phá được, tuy từ đây đến lúc trở về như trước kia thì còn một khoảng rất xa nhưng với tốc độ này thì cũng khiến cậu hài lòng lắm rồi, nó nhanh hơn rất nhiều khi cậu ở thế giời trước.
Những học sinh bên trong lớp học lại không bình tĩnh được như vậy, bọn họ chứng kiến mọi chuyện liền không khỏi kinh ngạc, không ngờ có người thực sự tố cáo giáo viên của mình trực tiếp như cậy, không những thế cậu còn tường thuật lại đầu đuôi không sót một chữ nào. Tuy bọn họ cũng cảm thấy thầy giáo đối với bọn họ không tốt nhưng chẳng ai dám tố cáo thầy ấy cả. Dù sao có thể làm giáo viên trong trường Quân Sự Đế Đô thì cũng phải có năng lực rất mạnh, bọn họ sợ mình bị trả thù.
Cũng vì sự kiện lần này mà toàn thể học sinh của lớp 306 không một ai dám lớn tiếng nói xấu cậu nữa, bọn họ khăm phục vì sự dũng cảm này của cậu. Làm một học sinh bọn họ biết được nếu như người dậy học mình là một giáo viên mắt cao hơn đầu, khinh thường chính học trò mình hoặc là một người thiên vị thì những năm học sau đó của bọn họ sẽ khó khăn đến cở nào, không những vậy bọn họ có thể bị đuổi ra khỏi trường mà chưa biết nguyên do tại sao.
Bởi vì biết được nên bọn họ cảm thấy mình đã hiếu Nguyễn Hàn Minh một ân tinh, đối với những đứa nhỏ chỉ vừa mười tám tuổi này thì việc yêu thích hoặc căm ghét thể hiện cực kỳ đơn thuần.
Tuy lớp học không có giáo viên nhưng không có bất kỳ tiếng ồn nào, bởi vì việc này mà cả lớp bắt đầu lên tra xét quang não về tinh thần lực cùng cách giải phóng tinh thần lực. Bọn họ biết lớp cảu mình đã thua thiệt trước các lớp khác vì vậy nếu không chăm chỉ học tập thì sẽ rớt khỏi đợt kiểm tra đầu tiên cảu trường học Quân Đội này.
Nữa tiếng sau một cô giáo Support bước vào, cô giáo này cả người ốm yếu, khuôn mặt xinh đẹp, cả người toát ra một lớp tinh thần lực mỏng manh nhưng cực kỳ xáo động. Cô ấy đứng trên bục giản sau đó tự giới thiệu về mình:
"Xin chào các em, cô là Hồ Ánh Tuyết, sau này sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em."
"Xin chào lão sư ạ." Cả lớp đồng thanh nói. Nguyễn Hàn Minh tuy không lên tiếng nhưng vẫn ngước mắt nhìn thoáng qua rồi tiếp tục cụp mắt xuống rèn luyện.
Buổi học nhanh chóng diễn ra, giáo viên mới này hoàn toàn khác với giào viên trước, cô cực kỳ nghiêm túc giảng giải cho học sinh làm thế nào để điều chỉnh tinh thần lực cùng phòng thích tinh thần lực một cách tự nhiên nhất, kiến thức về tinh thần lực cũng được cố ấy nêu ra những ý chính để học sinh có thể dễ dàng nhớ rõ. Buổi học nhanh chóng ngừng lại khi tiếng chuông nghĩ giải lao vang lên.