Chương 29: Chương 29
“Bánh su kem, sô cô la… Mua mỗi thứ một ít.”“Các cậu có muốn mua khoai tây chiên không?”Vừa tiến vào siêu thị, mấy người Hứa Triều Dương đã hóa thân thành kẻ nịnh bợ hèn mọn, say sưa ân cần hiến đồ ăn.Nhưng mà nếu bàn về chuyện shopping thì tất nhiên phụ nữ mới là người trong nghề, rất nhanh mấy người Lưu Hân đã vào tiết tấu mua sắm, đây là thiên tính của phụ nữ, thật ra cũng chẳng mua bao nhiêu, nhưng bị mấy tên say khướt dẫn đi lung tung.Chưa đi được bao xa, mấy tên chết tiệt này cứ vừa đi dạo vừa nhìn mấy cô gái, ánh mắt thật bỉ ổi.“Thích thì cứ đi qua, tại sao lén lút nhìn như vậy, nhìn cứ như mấy kẻ bám đuôi, mấy cậu không để ý ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn chúng ta à?”Đối với những hành động nhìn hèn mọn bỉ ổi của đám bạn, cuối cùng Lâm Ngữ chẳng thể chịu nổi.Lúc đó anh và Triệu Tiểu Lộc ở bên ngoài nói chuyện, bị đả kích trí thông minh nên anh chẳng để ý đến chuyện trai gái hay là ý nghĩ nịnh nọt gì cả, bởi vậy trong 6 người thì anh là một người hoàn toàn tỉnh táo, anh không hề say.Mấy tên nhóc này uống say nên không phát hiện ra, anh anh thấy rất rõ ràng, đi đến chỗ đồ dành cho phụ nữ, tất nhiên phải để mấy cô ấy ra tay, bọn họ cứ đi theo rồi hỏi và lén lút nhìn như vậy rất bỉ ổi.“Ai nhìn lén hả? Lão tam, cậu vô duyên vô cớ phá hoại sự trong sạch của tớ.”“Tớ có lén lút đâu, tớ chỉ nhìn xem mấy cô ấy bao giờ thì mua xong mà thôi.”Bọn bọ trừng mắt cãi lại vài câu, chỉ khi Lâm Ngữ trừng mắt nhìn lại thì mới hậm hực im miệng.“Tìm chỗ nào đó ngồi đi.”Hứa Triều Dương ra mặt giảng hòa, vừa hay ở ngoài khu đồ nữ có dãy ghế, siêu thị rất tâm lý để đàn ông ngồi đây chờ mấy phụ nữ mua sắm.Sau khi bọn họ ngồi xuống thì cảm giác được chuyện shopping là chuyện rất hao tổn thể lực, vừa tán gẫu vừa uể oải chơi điện thoại.“Má ơi, fan hâm mộ của cậu tăng nhanh thế, trước đó còn chưa đến 200.000 người mà?”Chưa chơi được bao lâu, thì Hứa Triều Dương hậm hực oán trách Lâm Ngữ.Hóa ra là anh ấy nhàn rỗi nên sang trang cá nhân của “đối thủ cạnh tranh” của mình xem chút thôi, kết quả lúc ăn cơm còn chưa đến 200.000 fan, bây giờ đã hơn 200.000 rồi.Sau đó lại nhìn trang của bản thân, chỉ có 130.000 fan.Được rồi, trong thời gian ngắn sợ là không thể vượt qua nổi rồi.Dù sao thì làm trong thời gian dài như vậy, anh ấy cũng đã ước lượng được trình độ của bản thân, quay video chơi L0L chỉ là phần nhỏ, với lại video chơi game ít khi hot lắm, chỉ có thể dựa vào thời gian dài đi lên mà thôi, một video có thể tăng mấy ngàn fan hâm mộ là vui rồi, một lần tăng thêm 10000 fan là chuyện mơ mộng hảo huyền.“200.000 fan hâm mộ chả được cái rắm gì cả, sao nói 100.000 fan sẽ được hộp quà bí mật, có người mời quay quảng cáo, kết quả chẳng ai nhắn tin hay gọi điện cho tớ cả.” Hứa Triều Dương vừa nhắc đến thì Lâm Ngữ bực tức nói.Khi Hứa Triều Dương đạt đến 100.000 fan hâm mộ thì đã có người mời anh ấy quay quảng cáo, nói một cách hoa mỹ “video kiếm cơm”, thù lao ít nhất cũng là 1000 đến hơn 10000 tệ, đây là ước định vô thức của những chủ nhà trên Bilibili, nhưng đến tận bây giờ vẫn chẳng có một thương hiệu nào tìm đến anh cả.Lẽ nào quay video thủ công không có tiềm lực quảng cáo à? Người ta quay video cuộc sống hàng ngày vẫn nhận được quảng cáo, tại sao anh quay video thủ công thì không được mời? Chỉ cần đúng chỗ, có đủ tiền thì anh có thể chế tạo đồ chơi, vũ khí trong game, hoặc nhân vật game cũng được mà.Trong lòng cục cưng khổ tâm, cục cưng đau lòng, cục cưng nhất định phải nói ra.“Yên tâm đi, sữa bò sẽ có, bánh mì tất nhiên cũng có.”Nghe thấy Lâm Ngữ nói vậy, tâm lý Hứa Triều Dương mới miễn cưỡng cân bằng lại, vỗ vai an ủi Lâm Ngữ.“Ừm? Thần bài? Lão đại cậu xem đi.” Lúc hai người nói chuyện thì lão lục Phùng Hải cũng nhìn sang điện thoại của Hứa Triều Dương, nhìn thấy ảnh bìa một video thì hứng thú nói.“Wow, tớ cứ thắc mắc tại sao fan hâm mộ của cậu lại tăng nhanh như vậy, hóa ra lại có video mới, để tớ xem nào.”Hứa Triều Dương cũng nhìn xuống điện thoại di động, cũng hứng thú với video này, ấn mở video, Chu Kiệt và Trịnh Vĩ cũng chụm đầu lại xem.Cái video này là Lâm Ngữ làm mấy quân bài cho ba của anh, bởi vậy đoạn đầu video hơi khô khan..