Chương : 49
Edit: Ngân Nhi
Diệp Tuệ không biết trong đầu Thẩm Thuật đang nghĩ gì, tuy vậy cô vẫn quyết định sẽ đem phát hiện vừa rồi của mình nói cho anh nghe.
cô hỏi: “anh đoán xem lúc nãy em nhìn cái gì?”
Thẩm Thuật ngẩn người, anh đã đứng ngăn không cho cô nhìn người họa sĩ kia rồi, thế mà bây giờ cô lại chủ động đề cập đến người họa sĩ đó với anh.
“anh biết không, ở đằng kia có một con ma rất xinh đẹp.” Diệp Tuệ nói xong lại à một tiếng, nhớ ra là anh không nhìn thấy ma, “À quên mất, anh có nhìn thấy đâu.”
thì ra là cô đang nhìn ma, Thẩm Thuật mỉm cười, nhướn mày lên ý bảo cô nói tiếp.
“Chỗ người vẽ tranh kia kìa, em nhìn thấy một con ma rất xinh đi lên từ dưới nước, bước đến đứng bên cạnh cậu ta.” Diệp Tuệ nói, “Em nghĩ rằng hai người họ chắc chắn là từng trải qua một khoảng thời gian bên nhau.”
Có xinh đẹp đến đâu thì Thẩm Thuật cũng không có hứng thú, huống hồ anh còn chẳng nhìn thấy ma.
Nếu cô đã nói là đang nhìn con ma xinh đẹp đó, vậy thì anh sẽ đứng sang một bên cho cô có thể nhìn thấy được người họa sĩ bên hồ.
Diệp Tuệ lại nhìn về hướng đó, cô thở dài tiếc nuối, hôm nay người họa sĩ dọn quán hơi sớm, con ma dưới nước xinh xắn ấy cũng đi mất rồi.
“cô ấy đi rồi.” Diệp Tuệ lại nhấn mạnh một lần nữa, “thật sự rất đẹp.”
Thẩm Thuật hỏi: “Em thích nhìn người đẹp hả?”
Diệp Tuệ đáp: “Có ai mà không thích nhìn người đẹp chứ, cảnh đẹp ý vui mà.”
Thẩm Thuật nghĩ đến câu “Phụ nữ ai cũng thích được khen”, anh cảm thấy đây là cơ hội tốt, phải tận dụng mới được. Nhưng làm thế nào để có thể khen Diệp Tuệ một cách hợp tình hợp lý đây?
Thẩm Thuật suy tư một phút đồng hồ, cuối cùng nói ra một câu: “Vậy em tự soi gương đi.”
Đại Lý rất đẹp khi về đêm, hai người bốn mắt nhìn nhau, gió khẽ thổi qua, lá cây xào xạc, từ đằng xa truyền đến những tiếng cười đùa vui vẻ. Dưới bóng cây, tựa như một thế giới nho nhỏ tách biệt.
Thẩm Thuật vừa dứt lời, bầu không khí nơi đây chợt yên tĩnh lạ thường, nhiệt độ từ từ giảm xuống, cảm giác như đang ở Bắc Cực.
Chẳng ai nói câu gì, cứ yên lặng mãi một lúc, cả hai đều cảm thấy lúng túng. sự lặng lẽ của Diệp Tuệ, đối với Thẩm Thuật giống như những mũi tên đâm vào người vậy.
Mấy lời sến súa kia từ đâu mà có thế? Diệp Tuệ cảm thấy, bây giờ Thẩm Thuật lại bắt đầu biết nói đùa rồi đấy, đã vậy thì cô cũng phải tỏ vẻ hưởng ứng thôi.
cô rất nể tình cười ha ha hai tiếng, vỗ vai anh nói: “Truyện cười này hơi lạnh đó.”
Tiếng cười của cô lại tiếp tục như những mũi tên đâm vào người Thẩm Thuật.
Cục diện này có thể gọi là cuộc thi “Các cách nói đùa của thẳng nam”, thí sinh Thẩm Thuật bị Diệp Tuệ lấn át hoàn toàn, cuối cùng ngã xuống trên đài pk.
không phải nói phụ nữ ai cũng thích được khen sao? Thẩm Thuật không hiểu, rõ ràng anh đã nói đúng mà, sai chỗ nào chứ?
anh ho khan, tỏ vẻ bình thản nói: “Đúng thật nhỉ.”
Thẩm Thuật trêu vợ thất bại, tiếp tục đi dạo với Diệp Tuệ, cô đang rất vui, hoàn toàn không chú ý đến anh.
Bỗng từng cơn gió to thổi về hướng hai người, cái mũ Diệp Tuệ đang đội trong nháy mắt đã bị gió thổi đi.
Mái tóc dài mềm mại xõa tung trên không trung, tạo thành một độ cong rất đẹp, cuối cùng hạ xuống bờ vai, nhìn vô cùng tự nhiên.
Người đi đường theo bản năng liếc nhìn Diệp Tuệ mấy lần, mặc dù mặt cô vẫn đeo khẩu trang và kính râm, nhưng vẫn có người cảm thấy bóng dáng cô nhìn quen quen.
Diệp Tuệ hoảng hốt, nhưng mũ của cô không biết đã bị gió thổi đi đâu mất rồi.
Thẩm Thuật theo phản xạ đưa tay ra nắm chặt cánh tay cô, kéo cô vào lòng mình, ánh mắt người đi đường vì thế mà chỉ nhìn thấy người đàn ông kia đang ôm một cô gái có mái tóc đen dài.
Diệp Tuệ còn chưa kịp hiểu ra làm sao thì cả người đã bị Thẩm Thuật kéo vào lòng rồi, ban nãy đầu óc anh trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là không thể để Diệp Tuệ bị người ta nhận ra.
Lúc anh ý thức được là mình đang ôm cô, anh không khỏi cảm thấy căng thẳng, mặt cô dán chặt vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim anh đập loạn.
Diệp Tuệ hơi hoảng loạn, chỉ biết đứng im không nhúc nhích, mặt hình như đang nóng lên.
Hành động này của Thẩm Thuật, thật khiến cho người ta cảm thấy quá bất ngờ!
Nếu so với hình ảnh một đứa bé đáng thương mà cô hình dung về anh thì quả thực là như hai người khác nhau vậy.
Mấy câu nói lãng mạn mà Thẩm Thuật học được chẳng xi nhê gì với Diệp Tuệ cả, nhưng hành động bảo vệ cô theo bản năng này thì lại rất có tác dụng.
Hình như có một chút chút gì đó rung động rồi.
Thẩm Thuật suy nghĩ đến sức khỏe của cô, quyết định quay về khách sạn sớm.
Ba con ma trong phòng đã bị anh dọa chạy mất rồi, Diệp Tuệ an tâm đi tắm rửa sạch sẽ, vừa ra khỏi nhà tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
cô đi ra mở cửa, thấy Thẩm Thuật mặc đồ ngủ đứng bên ngoài, cô tưởng là anh có chuyện muốn nói nên không chút đề phòng gì mà mở rộng cửa ra.
Thẩm Thuật đi vài bước vào trong phòng, sau đó dừng lại, đột ngột xoay người nói với cô: “Tối nay anh sẽ ngủ ở đây.”
Diệp Tuệ ngơ ngác, không kịp phản ứng lại, anh sợ cô hiểu lầm nên lập tức nói thêm một câu: “Vì em sợ ma mà, anh sẽ ngủ trên salon.”
Thẩm Thuật lấy chăn dự phòng trong tủ ra đặt lên ghế, nhìn bóng lưng anh đang trải chăn, Diệp Tuệ không muốn nói với anh rằng ma đã bị anh dọa chạy mất rồi, chẳng còn con ma nào hết.
Diệp Tuệ cười nói: “Cảm ơn anh.”
Chờ cô chui vào chăn rồi, anh mới nói: “anh tắt đèn đây.”
Tạch một tiếng, đèn trên trần nhà tắt hết, cả phòng chìm trong bóng tối, tấm rèm cửa dày nặng gần như cũng cản lại hết ánh sáng từ bên ngoài.
Lúc Diệp Tuệ quay đầu nhìn Thẩm Thuật, cô chỉ có thể nhìn thấy đường viền gương mặt anh, không nhìn rõ biểu cảm.
Tuy rằng trong phòng không có ma nữa, nhưng anh vẫn nằm ngủ trên ghế salon cách cô không xa, khiến cho cô cảm thấy rất an tâm.
Khi cô nhắm mắt lại sắp ngủ, anh lại đột ngột mở miệng gọi cô: “Diệp Tuệ.”
Diệp Tuệ khẽ mở mắt ra, ậm ừ đáp lại.
anh hỏi cô: “Em có thích ở trong một căn nhà nhìn ra biển không? Ví dụ như ở Đại Lý chẳng hạn.”
Diệp Tuệ đang buồn ngủ, ý thức mơ hồ, nhưng cô vẫn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề mà anh hỏi: “Thích chứ, nơi này phong cảnh rất đẹp, khiến cho tâm trạng thoải mái.”
cô còn muốn nói thêm, nhưng giọng nói lại dần dần nhỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.
Thẩm Thuật thử gọi tên cô, nhưng giọng anh rất nhỏ, hồi lâu sau vẫn không thấy cô trả lời.
Xác nhận Diệp Tuệ đã ngủ rồi, anh liền vén chăn rời khỏi ghế salon, đi tới bên giường cô.
Ánh sáng rất mờ, đường nét trên mặt Diệp Tuệ không rõ ràng lắm, nhưng góc nào nhìn cũng đẹp quá đáng, không điểm nào là Thẩm Thuật không thích cả.
anh đứng ngắm cô một lúc, sau đó khom lưng xuống bên cạnh giường cô, khẽ cúi người, động tác rất nhẹ nhàng.
Sau đó…
anh mở ngăn kéo của chiếc tủ đầu giường, cầm một quyển chứng nhận quyền sử dụng đất (sổ đỏ) rồi bỏ vào trong đó.
Trước khi tới Đại Lý, Thẩm Thuật đã mua một căn biệt thự có view nhìn ra biển, vừa rồi khi chuẩn bị ngủ, anh hỏi Diệp Tuệ là để xác nhận suy nghĩ của cô, chắc chắn rằng cô sẽ thích.
Ngày mai anh có thể tìm cơ hội để cô phát hiện ra món quà này.
Thẩm Thuật đã từng tra cứu trên mạng về Đại Lý, trong đó có các quảng cáo bất động sản của nhiều công ty, nhờ đó bắt đầu nảy sinh ý định mua nhà cho Diệp Tuệ.
Nếu yêu cô ấy thì hãy tặng cô ấy một căn nhà, biệt thự Nhĩ Hải chờ bạn đến mua.
Câu quảng cáo này đã đánh trúng tâm tư của Thẩm Thuật, anh biết, Diệp Tuệ chắc chắn sẽ thích. anh thỏa mãn để quyển chứng nhận quyền sử dụng đất vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, sau đó yên tâm đi ngủ.
Hôm sau, Diệp Tuệ dậy rất sớm, cùng Thẩm Thuật dạo chơi đã đời ở Song Lang cổ trấn, đến chiều hai người lại ở trong khách sạn chờ xem mặt trời lặn.
Diệp Tuệ chơi rất vui, nhưng không phát hiện ra sự hồi hộp căng thẳng của Thẩm Thuật, chỉ biết đi theo anh cả ngày.
Từ sáng đến giờ trong đầu Thẩm Thuật chỉ nghĩ đến một chuyện, đó là làm thế nào để Diệp Tuệ phát hiện ra trong ngăn kéo tủ đầu giường có quyển chứng nhận quyền sử dụng đất.
Mặt nước phía xa nhuộm một tầng viền vàng theo ráng chiều, hai người cùng nhau nhìn lên trời, xem mặt trời từ từ hạ xuống.
Cuối cùng Diệp Tuệ cũng thẳng thắn nói với Thẩm Thuật chuyện cô có thể nhìn thấy ma, đồng thời kể lại toàn bộ mấy chuyện lúc trước.
“Lần trước lúc bọn mình ngồi trên xe bus ý, em suýt nữa thì bị hù chết, lúc đó trong xe toàn là ma thôi, có mỗi anh với em là con người, anh bảo em có sợ không cơ chứ?”
Thẩm Thuật nghĩ lại lần đó, thì ra tối hôm ấy Diệp Tuệ đi theo mấy con ma đến tận trạm cuối cùng, cô nhát gan như vậy, chắc chắn phải sợ rồi.
Diệp Tuệ nói: “anh có đọc tin tức về tập đoàn Kiến Quốc không?”
Thẩm Thuật gật đầu, làm bộ như không biết gì cả.
Diệp Tuệ nói ra sự thật: “thật ra thì cái người được thừa kế di sản trăm tỷ của ông ấy chính là em đó.”
“Lần đấy em cùng anh tới bệnh viện là để giúp Trần Nguyệt Nga gặp Tôn Kiến Quốc, hai người là mối tình đầu của nhau…” Diệp Tuệ kể lại mối tình của họ cho anh nghe.
Dưới ánh hoàng hôn, Thẩm Thuật yên lặng nghe cô kể chuyện.
Kể xong, Diệp Tuệ không khỏi bồi hồi: “Tình yêu của họ thật khiến cho người ta ngưỡng mộ.”
Thẩm Thuật nói: “Nếu có một người giống như Tôn Kiến Quốc, gây dựng một tập đoàn sản xuất kẹo vì em, còn đưa công ty lên top đầu cả nước, thì em có thích anh ta không?”
Diệp Tuệ nghiêm túc trả lời: “Chuyện thích hay không không thể dùng tiền để cân nhắc được, nếu cả hai yêu nhau thật lòng, thì dù anh ấy có nghèo rớt mùng tơi, em cũng sẽ luôn ở bên anh ấy.”
Diệp Tuệ nghĩ đến tình huống của cô và anh, liền khích lệ Thẩm Thuật: “Nhưng mà dù hiện tại không có tiền, chỉ cần cùng nhau cố gắng, tương lai chắc chắn sẽ kiếm được tiền thôi, đúng không?”
Thế nhưng, Thẩm Thuật lại tự động đem ý của câu này chuyển thành là, việc anh mua một căn biệt thự ở Nhĩ Hải là một hành động cực kỳ nông cạn.
Cũng may là cô vẫn chưa phát hiện ra quyển chứng nhận kia, trước khi cô phát hiện ra, anh phải nhanh chóng lấy nó về.
“À đúng rồi, em còn có một chuyện muốn nói với anh.” Giọng điệu cô tỏ ra áy náy, “Trước giờ em luôn kiếm cớ đến gần anh, là bởi vì nếu chạm vào anh thì em sẽ không nhìn thấy ma nữa.”
Thẩm Thuật: “…”
Mặt trời đã ngả về hướng Tây, choang một cái, Thẩm Thuật hình như vừa nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn, thì ra Diệp Tuệ đến gần anh chỉ bởi vì anh có khả năng chắn ma thôi.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn mất, bầu trời chuyển thành màu đen.
Diệp Tuệ đi với Thẩm Thuật cả ngày, chân mỏi nhừ, ăn cơm tối xong, cô chỉ ở trong khách sạn chứ không đi đâu nữa.
Thẩm Thuật vẫn để mắt đến cái tủ đầu giường, đề phòng cô phát hiện ra quyển chứng nhận nhà đất bên trong. Đợi khi cô ngủ rồi, anh mới rón rén đi tới bên giường cô.
anh lấy quyển chứng nhận đi, chậm rãi đóng ngăn kéo lại, thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Diệp Tuệ bỗng trở mình, nghe thấy tiếng động bên cạnh, cô mở mắt ra, vừa vặn đối diện với tầm mắt anh.
Vì đang ngái ngủ nên tiếng nói của cô còn mang theo âm mũi, thấy động tác của Thẩm Thuật, cô hơi nghi ngờ hỏi: “anh đang làm gì thế?”
- --
Lời tác giả:
Diệp Tuệ động viên Thẩm Thuật: Ít tiền cũng không sao, sau này bọn mình cùng nhau kiếm tiền.
Thẩm Thuật: không thể để cô ấy nghĩ rằng mình là một người suy nghĩ nông cạn được.
Hai người với lối suy nghĩ không cùng tần số, nói chuyện mà không hiểu được ý của nhau.
Lời editor: Mệt hai ông bà này quá ))
Diệp Tuệ không biết trong đầu Thẩm Thuật đang nghĩ gì, tuy vậy cô vẫn quyết định sẽ đem phát hiện vừa rồi của mình nói cho anh nghe.
cô hỏi: “anh đoán xem lúc nãy em nhìn cái gì?”
Thẩm Thuật ngẩn người, anh đã đứng ngăn không cho cô nhìn người họa sĩ kia rồi, thế mà bây giờ cô lại chủ động đề cập đến người họa sĩ đó với anh.
“anh biết không, ở đằng kia có một con ma rất xinh đẹp.” Diệp Tuệ nói xong lại à một tiếng, nhớ ra là anh không nhìn thấy ma, “À quên mất, anh có nhìn thấy đâu.”
thì ra là cô đang nhìn ma, Thẩm Thuật mỉm cười, nhướn mày lên ý bảo cô nói tiếp.
“Chỗ người vẽ tranh kia kìa, em nhìn thấy một con ma rất xinh đi lên từ dưới nước, bước đến đứng bên cạnh cậu ta.” Diệp Tuệ nói, “Em nghĩ rằng hai người họ chắc chắn là từng trải qua một khoảng thời gian bên nhau.”
Có xinh đẹp đến đâu thì Thẩm Thuật cũng không có hứng thú, huống hồ anh còn chẳng nhìn thấy ma.
Nếu cô đã nói là đang nhìn con ma xinh đẹp đó, vậy thì anh sẽ đứng sang một bên cho cô có thể nhìn thấy được người họa sĩ bên hồ.
Diệp Tuệ lại nhìn về hướng đó, cô thở dài tiếc nuối, hôm nay người họa sĩ dọn quán hơi sớm, con ma dưới nước xinh xắn ấy cũng đi mất rồi.
“cô ấy đi rồi.” Diệp Tuệ lại nhấn mạnh một lần nữa, “thật sự rất đẹp.”
Thẩm Thuật hỏi: “Em thích nhìn người đẹp hả?”
Diệp Tuệ đáp: “Có ai mà không thích nhìn người đẹp chứ, cảnh đẹp ý vui mà.”
Thẩm Thuật nghĩ đến câu “Phụ nữ ai cũng thích được khen”, anh cảm thấy đây là cơ hội tốt, phải tận dụng mới được. Nhưng làm thế nào để có thể khen Diệp Tuệ một cách hợp tình hợp lý đây?
Thẩm Thuật suy tư một phút đồng hồ, cuối cùng nói ra một câu: “Vậy em tự soi gương đi.”
Đại Lý rất đẹp khi về đêm, hai người bốn mắt nhìn nhau, gió khẽ thổi qua, lá cây xào xạc, từ đằng xa truyền đến những tiếng cười đùa vui vẻ. Dưới bóng cây, tựa như một thế giới nho nhỏ tách biệt.
Thẩm Thuật vừa dứt lời, bầu không khí nơi đây chợt yên tĩnh lạ thường, nhiệt độ từ từ giảm xuống, cảm giác như đang ở Bắc Cực.
Chẳng ai nói câu gì, cứ yên lặng mãi một lúc, cả hai đều cảm thấy lúng túng. sự lặng lẽ của Diệp Tuệ, đối với Thẩm Thuật giống như những mũi tên đâm vào người vậy.
Mấy lời sến súa kia từ đâu mà có thế? Diệp Tuệ cảm thấy, bây giờ Thẩm Thuật lại bắt đầu biết nói đùa rồi đấy, đã vậy thì cô cũng phải tỏ vẻ hưởng ứng thôi.
cô rất nể tình cười ha ha hai tiếng, vỗ vai anh nói: “Truyện cười này hơi lạnh đó.”
Tiếng cười của cô lại tiếp tục như những mũi tên đâm vào người Thẩm Thuật.
Cục diện này có thể gọi là cuộc thi “Các cách nói đùa của thẳng nam”, thí sinh Thẩm Thuật bị Diệp Tuệ lấn át hoàn toàn, cuối cùng ngã xuống trên đài pk.
không phải nói phụ nữ ai cũng thích được khen sao? Thẩm Thuật không hiểu, rõ ràng anh đã nói đúng mà, sai chỗ nào chứ?
anh ho khan, tỏ vẻ bình thản nói: “Đúng thật nhỉ.”
Thẩm Thuật trêu vợ thất bại, tiếp tục đi dạo với Diệp Tuệ, cô đang rất vui, hoàn toàn không chú ý đến anh.
Bỗng từng cơn gió to thổi về hướng hai người, cái mũ Diệp Tuệ đang đội trong nháy mắt đã bị gió thổi đi.
Mái tóc dài mềm mại xõa tung trên không trung, tạo thành một độ cong rất đẹp, cuối cùng hạ xuống bờ vai, nhìn vô cùng tự nhiên.
Người đi đường theo bản năng liếc nhìn Diệp Tuệ mấy lần, mặc dù mặt cô vẫn đeo khẩu trang và kính râm, nhưng vẫn có người cảm thấy bóng dáng cô nhìn quen quen.
Diệp Tuệ hoảng hốt, nhưng mũ của cô không biết đã bị gió thổi đi đâu mất rồi.
Thẩm Thuật theo phản xạ đưa tay ra nắm chặt cánh tay cô, kéo cô vào lòng mình, ánh mắt người đi đường vì thế mà chỉ nhìn thấy người đàn ông kia đang ôm một cô gái có mái tóc đen dài.
Diệp Tuệ còn chưa kịp hiểu ra làm sao thì cả người đã bị Thẩm Thuật kéo vào lòng rồi, ban nãy đầu óc anh trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là không thể để Diệp Tuệ bị người ta nhận ra.
Lúc anh ý thức được là mình đang ôm cô, anh không khỏi cảm thấy căng thẳng, mặt cô dán chặt vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim anh đập loạn.
Diệp Tuệ hơi hoảng loạn, chỉ biết đứng im không nhúc nhích, mặt hình như đang nóng lên.
Hành động này của Thẩm Thuật, thật khiến cho người ta cảm thấy quá bất ngờ!
Nếu so với hình ảnh một đứa bé đáng thương mà cô hình dung về anh thì quả thực là như hai người khác nhau vậy.
Mấy câu nói lãng mạn mà Thẩm Thuật học được chẳng xi nhê gì với Diệp Tuệ cả, nhưng hành động bảo vệ cô theo bản năng này thì lại rất có tác dụng.
Hình như có một chút chút gì đó rung động rồi.
Thẩm Thuật suy nghĩ đến sức khỏe của cô, quyết định quay về khách sạn sớm.
Ba con ma trong phòng đã bị anh dọa chạy mất rồi, Diệp Tuệ an tâm đi tắm rửa sạch sẽ, vừa ra khỏi nhà tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
cô đi ra mở cửa, thấy Thẩm Thuật mặc đồ ngủ đứng bên ngoài, cô tưởng là anh có chuyện muốn nói nên không chút đề phòng gì mà mở rộng cửa ra.
Thẩm Thuật đi vài bước vào trong phòng, sau đó dừng lại, đột ngột xoay người nói với cô: “Tối nay anh sẽ ngủ ở đây.”
Diệp Tuệ ngơ ngác, không kịp phản ứng lại, anh sợ cô hiểu lầm nên lập tức nói thêm một câu: “Vì em sợ ma mà, anh sẽ ngủ trên salon.”
Thẩm Thuật lấy chăn dự phòng trong tủ ra đặt lên ghế, nhìn bóng lưng anh đang trải chăn, Diệp Tuệ không muốn nói với anh rằng ma đã bị anh dọa chạy mất rồi, chẳng còn con ma nào hết.
Diệp Tuệ cười nói: “Cảm ơn anh.”
Chờ cô chui vào chăn rồi, anh mới nói: “anh tắt đèn đây.”
Tạch một tiếng, đèn trên trần nhà tắt hết, cả phòng chìm trong bóng tối, tấm rèm cửa dày nặng gần như cũng cản lại hết ánh sáng từ bên ngoài.
Lúc Diệp Tuệ quay đầu nhìn Thẩm Thuật, cô chỉ có thể nhìn thấy đường viền gương mặt anh, không nhìn rõ biểu cảm.
Tuy rằng trong phòng không có ma nữa, nhưng anh vẫn nằm ngủ trên ghế salon cách cô không xa, khiến cho cô cảm thấy rất an tâm.
Khi cô nhắm mắt lại sắp ngủ, anh lại đột ngột mở miệng gọi cô: “Diệp Tuệ.”
Diệp Tuệ khẽ mở mắt ra, ậm ừ đáp lại.
anh hỏi cô: “Em có thích ở trong một căn nhà nhìn ra biển không? Ví dụ như ở Đại Lý chẳng hạn.”
Diệp Tuệ đang buồn ngủ, ý thức mơ hồ, nhưng cô vẫn nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề mà anh hỏi: “Thích chứ, nơi này phong cảnh rất đẹp, khiến cho tâm trạng thoải mái.”
cô còn muốn nói thêm, nhưng giọng nói lại dần dần nhỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.
Thẩm Thuật thử gọi tên cô, nhưng giọng anh rất nhỏ, hồi lâu sau vẫn không thấy cô trả lời.
Xác nhận Diệp Tuệ đã ngủ rồi, anh liền vén chăn rời khỏi ghế salon, đi tới bên giường cô.
Ánh sáng rất mờ, đường nét trên mặt Diệp Tuệ không rõ ràng lắm, nhưng góc nào nhìn cũng đẹp quá đáng, không điểm nào là Thẩm Thuật không thích cả.
anh đứng ngắm cô một lúc, sau đó khom lưng xuống bên cạnh giường cô, khẽ cúi người, động tác rất nhẹ nhàng.
Sau đó…
anh mở ngăn kéo của chiếc tủ đầu giường, cầm một quyển chứng nhận quyền sử dụng đất (sổ đỏ) rồi bỏ vào trong đó.
Trước khi tới Đại Lý, Thẩm Thuật đã mua một căn biệt thự có view nhìn ra biển, vừa rồi khi chuẩn bị ngủ, anh hỏi Diệp Tuệ là để xác nhận suy nghĩ của cô, chắc chắn rằng cô sẽ thích.
Ngày mai anh có thể tìm cơ hội để cô phát hiện ra món quà này.
Thẩm Thuật đã từng tra cứu trên mạng về Đại Lý, trong đó có các quảng cáo bất động sản của nhiều công ty, nhờ đó bắt đầu nảy sinh ý định mua nhà cho Diệp Tuệ.
Nếu yêu cô ấy thì hãy tặng cô ấy một căn nhà, biệt thự Nhĩ Hải chờ bạn đến mua.
Câu quảng cáo này đã đánh trúng tâm tư của Thẩm Thuật, anh biết, Diệp Tuệ chắc chắn sẽ thích. anh thỏa mãn để quyển chứng nhận quyền sử dụng đất vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, sau đó yên tâm đi ngủ.
Hôm sau, Diệp Tuệ dậy rất sớm, cùng Thẩm Thuật dạo chơi đã đời ở Song Lang cổ trấn, đến chiều hai người lại ở trong khách sạn chờ xem mặt trời lặn.
Diệp Tuệ chơi rất vui, nhưng không phát hiện ra sự hồi hộp căng thẳng của Thẩm Thuật, chỉ biết đi theo anh cả ngày.
Từ sáng đến giờ trong đầu Thẩm Thuật chỉ nghĩ đến một chuyện, đó là làm thế nào để Diệp Tuệ phát hiện ra trong ngăn kéo tủ đầu giường có quyển chứng nhận quyền sử dụng đất.
Mặt nước phía xa nhuộm một tầng viền vàng theo ráng chiều, hai người cùng nhau nhìn lên trời, xem mặt trời từ từ hạ xuống.
Cuối cùng Diệp Tuệ cũng thẳng thắn nói với Thẩm Thuật chuyện cô có thể nhìn thấy ma, đồng thời kể lại toàn bộ mấy chuyện lúc trước.
“Lần trước lúc bọn mình ngồi trên xe bus ý, em suýt nữa thì bị hù chết, lúc đó trong xe toàn là ma thôi, có mỗi anh với em là con người, anh bảo em có sợ không cơ chứ?”
Thẩm Thuật nghĩ lại lần đó, thì ra tối hôm ấy Diệp Tuệ đi theo mấy con ma đến tận trạm cuối cùng, cô nhát gan như vậy, chắc chắn phải sợ rồi.
Diệp Tuệ nói: “anh có đọc tin tức về tập đoàn Kiến Quốc không?”
Thẩm Thuật gật đầu, làm bộ như không biết gì cả.
Diệp Tuệ nói ra sự thật: “thật ra thì cái người được thừa kế di sản trăm tỷ của ông ấy chính là em đó.”
“Lần đấy em cùng anh tới bệnh viện là để giúp Trần Nguyệt Nga gặp Tôn Kiến Quốc, hai người là mối tình đầu của nhau…” Diệp Tuệ kể lại mối tình của họ cho anh nghe.
Dưới ánh hoàng hôn, Thẩm Thuật yên lặng nghe cô kể chuyện.
Kể xong, Diệp Tuệ không khỏi bồi hồi: “Tình yêu của họ thật khiến cho người ta ngưỡng mộ.”
Thẩm Thuật nói: “Nếu có một người giống như Tôn Kiến Quốc, gây dựng một tập đoàn sản xuất kẹo vì em, còn đưa công ty lên top đầu cả nước, thì em có thích anh ta không?”
Diệp Tuệ nghiêm túc trả lời: “Chuyện thích hay không không thể dùng tiền để cân nhắc được, nếu cả hai yêu nhau thật lòng, thì dù anh ấy có nghèo rớt mùng tơi, em cũng sẽ luôn ở bên anh ấy.”
Diệp Tuệ nghĩ đến tình huống của cô và anh, liền khích lệ Thẩm Thuật: “Nhưng mà dù hiện tại không có tiền, chỉ cần cùng nhau cố gắng, tương lai chắc chắn sẽ kiếm được tiền thôi, đúng không?”
Thế nhưng, Thẩm Thuật lại tự động đem ý của câu này chuyển thành là, việc anh mua một căn biệt thự ở Nhĩ Hải là một hành động cực kỳ nông cạn.
Cũng may là cô vẫn chưa phát hiện ra quyển chứng nhận kia, trước khi cô phát hiện ra, anh phải nhanh chóng lấy nó về.
“À đúng rồi, em còn có một chuyện muốn nói với anh.” Giọng điệu cô tỏ ra áy náy, “Trước giờ em luôn kiếm cớ đến gần anh, là bởi vì nếu chạm vào anh thì em sẽ không nhìn thấy ma nữa.”
Thẩm Thuật: “…”
Mặt trời đã ngả về hướng Tây, choang một cái, Thẩm Thuật hình như vừa nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn, thì ra Diệp Tuệ đến gần anh chỉ bởi vì anh có khả năng chắn ma thôi.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn mất, bầu trời chuyển thành màu đen.
Diệp Tuệ đi với Thẩm Thuật cả ngày, chân mỏi nhừ, ăn cơm tối xong, cô chỉ ở trong khách sạn chứ không đi đâu nữa.
Thẩm Thuật vẫn để mắt đến cái tủ đầu giường, đề phòng cô phát hiện ra quyển chứng nhận nhà đất bên trong. Đợi khi cô ngủ rồi, anh mới rón rén đi tới bên giường cô.
anh lấy quyển chứng nhận đi, chậm rãi đóng ngăn kéo lại, thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Diệp Tuệ bỗng trở mình, nghe thấy tiếng động bên cạnh, cô mở mắt ra, vừa vặn đối diện với tầm mắt anh.
Vì đang ngái ngủ nên tiếng nói của cô còn mang theo âm mũi, thấy động tác của Thẩm Thuật, cô hơi nghi ngờ hỏi: “anh đang làm gì thế?”
- --
Lời tác giả:
Diệp Tuệ động viên Thẩm Thuật: Ít tiền cũng không sao, sau này bọn mình cùng nhau kiếm tiền.
Thẩm Thuật: không thể để cô ấy nghĩ rằng mình là một người suy nghĩ nông cạn được.
Hai người với lối suy nghĩ không cùng tần số, nói chuyện mà không hiểu được ý của nhau.
Lời editor: Mệt hai ông bà này quá ))