Chương 31
Trước khi tới trại huấn luyện Vân Chức có học qua lớp sinh lý ABO, biết kỳ phát tình của Omega đến mỗi tháng một lần, giống như kỳ kinh nguyệt của con gái vậy.
Bọn họ ở trại huấn luyện cũng hơn một tháng rưỡi rồi, vậy mà Vân Chức chưa thấy bộ dáng trải qua kỳ phát tình của Phương Nhất Tỉnh bao giờ.
Đã lâu vậy rồi mà, vô lý quá.
Vân Chức nghĩ vậy, cũng không có tức giận gì.
Cậu lo lắng nhìn bụng của Phương Nhất Tỉnh, sốt sắng hỏi: “Có phải nội tiết của anh không bình thường không, chờ kỳ nghỉ sau em đưa anh đi bác sĩ khám nhé.”
“Không cần, tôi không sao.” Phương Nhất Tỉnh nói.
Anh không phải là Omega thì sao có kỳ phát tình được, đi bệnh viện không phải là hiện nguyên hình trước mặt Vân Chức à.
Nhìn anh không quan tâm gì đến thân thể, Vân Chức gấp đến độ đi vòng quanh người Phương Nhất Tỉnh, “Anh có phải bác sĩ đâu, làm sao biết được có sao không chứ!”
Phương Nhất Tỉnh: “Tuần trước lúc về nhà tôi đã tiêm thuốc ức chế rồi.”
“À, vậy thì được rồi.” Vân Chức nói rồi đưa cho anh cho anh hai ống thuốc ức chế Kim Trạch Lệ cho còn lại, “Tuy anh đã trải qua kỳ phát tình rồi nhưng không thể lơ là được.
Lỡ đâu giống như Viên Viên đột nhiên tin tức tố hỗn loạn dẫn tới kỳ phát tình mà trên người lại không có thuốc ức chế thì lớn chuyện đó.
Hai cái này em đưa cho anh, nhất định phải mang theo bên người đó nha.”
Bên ngoài nhiều Alpha hôi hám đang rình rập mà Phương Omega xinh đẹp lại bất cẩn như thế.
Lý Viên Viên đẩy cửa nhà vệ sinh đi ra, yếu ớt nói: “Cảm ơn thuốc ức chế của Chức Chức nha.
Kỳ phát tình thật biết cách tra tấn người ta mà, tôi về phòng nghỉ ngơi đây.”
Vân Chức nhìn mặt hắn mới ban nãy còn ửng hồng, tiêm thuốc ức chế vào lại trở nên trắng bệch đột nhiên vô cùng sợ hãi việc phân hóa.
Sau khi phân hóa, mỗi tháng kỳ phát tình đều sẽ đến tra tấn cậu.
Hơn nữa nếu dùng thuốc ức chế quá lâu mà không tìm Alpha để đánh dấu, xác suất tin tức tố hỗn loạn sẽ dần tăng cao, thể chất sẽ càng lúc càng kém.
Làm Omega quá khó khăn.
Vân Chức: “Tôi dìu cậu đi.”
Lúc Lý Viên Viên đi ngang qua Phương Nhất Tỉnh chân hắn lại mềm đi, may mắn được Vân Chức kịp thời đỡ lấy.
Lý Viên Viên: QAQ
Tổn thọ quá đi mất, dẫu cho Phương Nhất Tỉnh có là Alpha đi nữa thì hắn cũng đâu cần mỗi lần đi ngang qua người ta là mềm chân đâu.
—
Tuần trước, phòng phát sóng trực tiếp của Vân Chức thu được lượng fan nhiều nhất, nhưng việc này không phải công lao của mỗi mình Vân Chức mà Phương Nhất Tỉnh còn mang theo fan của anh gia nhập vào phòng phát sóng trực tiếp của cậu.
Trước đó tổ tiết mục cũng không nói là không được phát sóng trực tiếp chung nên bọn họ làm thế cũng không tính là vi phạm quy định.
Fan của hai người cộng lại gấp ba lần người xếp thứ hai, chia ra vẫn chiếm được hai vị trí đầu của bảng.
Tổ tiết mục sau khi thảo luận đã quyết định chia đều tài nguyên quảng cáo do nhà đầu tư cung cấp cho hai người.
Sau khi thuyết phục nhà đầu tư, đạo diễn tới tìm Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh, thông báo cho bọn họ lịch trình quay chụp và nhắc nhở những việc cần chú ý.
Tài nguyên của Vân Chức là quảng cáo sữa bò mới cho nhãn hiệu sữa bò lớn nhất Hoa Quốc.
Tài nguyên cung cấp cho Phương Nhất Tỉnh là quảng cáo mỹ phẩm mới nhất của một thương hiệu hàng đầu trong nước, quay cùng với nghệ sĩ Omega Khương Ngưng.
Thời gian xuất phát được định là chiều thứ bảy, hai người sẽ bay đến tỉnh khác để làm việc.
Tổ tiết mục đã phân cho bọn họ mỗi người một trợ lý để lo liệu cho công việc và sinh hoạt bên ngoài.
Cũng không biết cần phải quay bao lâu, Vân Chức chỉ có thể tranh thủ thời gian luyện tập với thành viên nhóm mới, trước tối thứ sáu phải thuần thục vũ đạo cho bài hát ở sân khấu công diễn lần ba.
Sáng thứ bảy, Vân Chức chọn ra hai bộ quần áo cất vào vali nhỏ, cùng trợ lý đến sân bay.
Chuyến bay của Phương Nhất Tỉnh xuất phát sớm hơn cậu mấy tiếng đồng hồ, lúc này chắc đã ở trên máy bay rồi.
Vân Chức nhìn dòng xe bên ngoài đan xen cùng với xe thương vụ, thất thần nghe trợ lý dặn dò.
Khoảng thời gian cậu với Phương Omega xinh đẹp dính với nhau như hình với bóng, bây giờ mới tách khỏi Phương Nhất Tỉnh không bao lâu trong lòng cậu đã bắt đầu thấy vắng vẻ.
Vân Chức ôm ba lô, dựa vào cửa sổ xe thở dài một hơi giống người cha già nhớ thương con cái không có nhà.
Cũng không biết tiền bối Khương Ngưng này là người thế nào, có dễ ở chung không, có cho Phương Omega xinh đẹp một vẻ mặt dễ coi không.
“Vân Chức, chúng ta tới rồi, xuống xe đi.
Nhớ đeo khẩu trang đấy nhé, bị fan nhận ra cũng không cần hoảng đâu, chị ở đây.” Nữ trợ lý Beta ôn nhu nhắc cậu.
Vân Chức đeo khẩu trang đẩy cửa xuống xe, chủ động đi lên cầm lấy vali từ trong tay trợ lý, “Em có thể tự mang ạ.”
Làm sao để con gái kéo vali cho cậu được.
Trợ lý đi mua nước, Vân Chức đã đăng ký thủ tục xong xuôi thì đến khu chỗ ngồi chờ cô trở về.
Bỗng nhiên có gì đó mềm mềm, trơn nhờn còn có chút tê truyền đến từ mắt cá chân.
Vân Chức cúi đầu, nhìn thấy một bé mèo con lông trắng mắt xanh gần bên chân.
Bé mèo trắng nho nhỏ, so với chân của Vân Chức chỉ lớn hơn một chút.
Cũng không biết tiểu tổ tông này từ đây chạy tới đây, làm tổ ở bên chân Vân Chức liếm mắt cá chân trắng nõn lộ ra ngoài của cậu.
Đầu lưỡi nhỏ hồng nhuận hơi nhòn nhọn, bé mèo trắng liếm láp mắt cá chân của Vân Chức xong thì ngẩng đầu nhìn cậu.
Bé mèo trắng không béo cũng chẳng gầy, lông sạch sẽ màu trắng thuần, đôi mắt lúc nhìn người tròn xoe rất lớn, cũng chẳng sợ người lạ chút nào.
Vân Chức nhìn thẻ tên trên cổ nó, nghĩ thầm có lẽ chủ nhân nó vô ý bỏ nó lại sân bay.
Vân Chức đang định bế nó lên đưa đến phòng thất lạc, bé mèo trắng uyển chuyển đi vòng quanh chân Vân Chức, rồi đột nhiên nhảy lên chân trái, ngồi xổm trên giày, nghiêng đầu nhìn lên cậu.
Đứa nhỏ này với đôi giày đá bóng màu trắng của Vân Chức như hòa làm một, không nhìn kỹ thì không thấy được.
Vân Chức bị nhóc đáng yêu này chọc cười, cậu cúi người ghé sát vào, lẩm bẩm một câu với bé mèo trắng: “Ăn vạ đó à, muốn anh làm nhân viên hốt phân tiếp theo của em sao?”
Đương nhiên bé mèo trắng chẳng hiểu Vân Chức nói gì.
Nó đứng lên chân Vân Chức, tiến lại gần cằm của cậu nhè nhẹ liếm một cái.
Đôi mắt xanh của nó nhìn Vân Chức, nhẹ nhàng mềm mại mà “Meo” một tiếng.
Chẳng trách mọi người đều nói mèo là nhóc đáng yêu biết chữa bệnh nhất trên thế giới, Vân Chức thật sự tan chảy rồi.
Bây giờ toàn tâm toàn ý của cậu đều đặt lên bé mèo trắng, Phương Nhất Tỉnh với công việc đều bị cậu vứt ra sau đầu.
Vân Chức bế bé mèo trắng lên, nhịn không được sờ sờ cái bụng nhỏ của nó.
Bé mèo trắng phát ra mấy tiếng ùng ục từ cổ họng, híp mắt ở trong lòng Vân Chức trở mình một cái, toàn bộ cái bụng đều phơi bày trước mặt Vân Chức.
Cái bộ dáng lấy lòng này nháy mắt chọt trúng tim Vân Chức.
Vân Chức vừa ôm sờ nó, vừa đi qua dòng người ở sân bay, đi phòng thông tin gần nhất.
Bé mèo trắng làm cho người ta thích như vậy, người chủ lạc mất nó chắc đang sốt ruột đi tìm.
“Bụng ~ Bụng ơi ~ Hu hu hu ~ meoooo ~”
Trong tiếng người ồn ào ở sân bay và thông báo từ đài phát thanh, Vân Chức dường như nghe thấy tiếng gọi mèo.
Cậu đứng yên, ôm bé mèo trắng nhìn xung quanh.
Một nam sinh cao cỡ Vân Chức nhìn bé mèo trong lòng cậu, khóc nức nở kêu: “Bụng.”
Giọng điệu hơi lạ, không giống cách phát âm bình thường của người Hoa Quốc.
Nam sinh chạy tới gần, Vân Chức nhìn thấy tóc hắn màu vàng nhạt, da rất trắng, mắt màu xanh xám, giống như con lai của Hoa Quốc và M quốc.
Xem ra hắn ta là nhân viên hốt phân của bé mèo trắng rồi.
Vân Chức thả bé mèo xuống, nhưng bé mèo trắng chẳng thèm để ý đến tên nhân viên hốt phân đang kêu réo ầm ĩ kia, chỉ quẳng lại một cái nhìn chán ghét cho nam sinh con lai tóc vàng đó, vùi đầu vào lòng Vân Chức, móng vuốt nhẹ nhàng gãi gãi cái áo len của cậu.
Nam sinh con lai chạy tới trước mặt Vân Chức, chạm phải tầm mắt của Vân Chức đang mang khẩu trang ngây ngốc vài giây.
Sau đó hai má hắn ửng đỏ, khẩn trương mở miệng nhưng vẫn chưa thốt ra được chữ nào.
Nếp gấp hai mí của hắn rất nông, hốc mắt không sâu, đuôi mắt hơi rủ xuống, khi nhìn vào sẽ tạo có cảm giác ngây thơ vô tội.
Đặc biệt khi trong mất lấp lánh ánh nước, trông hắn càng ngây thơ thuần khiết.
Vân Chức biết nam sinh này có khả năng sẽ nói không thạo tiếng Hoa Quốc, săn sóc mở miệng trước: “Chào cậu, cho hỏi đây là mèo của cậu à?”
“Ừm ừm, là, là của tôi, mèo.” Nam sinh con lai đột nhiên giơ tay lau nước mắt trên mặt, gật đầu, vội vàng trả lời.
“Tôi không thể giao nó cho cậu luôn được.” Vân Chức nhìn hắn, chậm rãi nói: “Nếu cậu có thể trả lời tôi vài vấn đề thì tôi mới tin đây là mèo của cậu.”
“Được, tôi trả lời hết.” Nam sinh liếm liếm môi dưới, mắt nhìn thẳng vào Vân Chức, “Em ấy tên là Bụng, Bụng là bạn tốt nhất của tôi.”
Cái tên Bụng này rất hợp với bé mèo trắng thấy người là sẽ cho người ta sờ bụng, với lại trán cậu ta đổ mồ hôi rất nhiều, trông rất sốt ruột.
Vân Chức trong lòng đã tin hắn ta là chủ của bé mèo trắng.
Nhưng cậu cũng chẳng phải người thiếu trách nhiệm, không thể mới như vậy mà đã qua loa giao bé mèo trắng ra được.
Hai tay Vân Chức che bé mèo trắng, lại hỏi nam sinh: “Cậu biết thẻ tên trên cổ nó màu gì chứ, trên đó có khắc chữ gì không?”
“Màu bạc.” Nam sinh lập tức đáp, “Mặt trên không có khắc chữ, Bụng thích vòng cổ màu bạc, không thích khắc chữ lên đó.”
Vân Chức cúi đầu nhìn thẻ tên của bé mèo trắng một cái, xác nhận mặt trên không có bất kỳ chữ gì sau đó mới gật gật đầu, đưa bé mèo trắng cho cậu ta.
Móng vuốt của Bụng còn móc lấy sợi len trên áo Vân Chức, nam sinh nhìn mèo con nhỏ giọng bảo nó đừng nghịch, sau đó cười xin lỗi với Vân Chức, nhận lấy Bụng.
“Rất xin lỗi, để tôi đền lại áo cho.” Nam sinh một tay ôm mèo, một tay click mở giao diện chuyển khoản trên điện thoại.
Vân Chức vội vàng xua tay, “Không cần không cần đâu, áo không có hư, không nhìn ra được.”
Nam sinh nhìn biểu tình kiên quyết của Vân Chức, do dự một chút, thẹn thùng nhìn Vân Chức cười rộ lên, vươn tay ra: “Tôi tên Alex (A Lai Khắc Tư), cậu gọi tôi A Lai cũng được.”
Giới thiệu bản thân xong, A Lai chờ mong nhìn Vân Chức.
“Chào cậu A Lai.” Vân Chức nhớ trợ lý lúc ở trên xe có dặn dò cậu không được lộ ra thông tin cá nhân khi gặp người lạ, né tránh đề tài này: “Lần sau đừng làm lạc Bụng nữa đó, tôi lên máy bay đây, tạm biệt cậu.”
Ánh mắt A Lai lộ ra vẻ buồn rầu, vừa cúi xuống chớp mắt cái, hốc mắt đã rưng rưng.
Hắn ta ngượng ngùng lau đi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Vân Chức, nắm lấy cái chân xù xù lông của Bụng lên để vẫy tay cùng hắn.
“Hẹn gặp lại nha! Bụng với tôi đều cảm ơn cậu!”
Vân Chức nhìn trợ lý đứng cách đó không xa vẫy tay với cậu, kéo vali tạm biệt bọn họ lần cuối, đôi mắt trên khẩu trang của cậu cong cong, “Hẹn gặp lại Bụng và A Lai nhé ~”
Vân Chức cùng nữ trợ lý bước nhanh biến mất trong dòng người.
A Lai đứng tại chỗ ôm Bụng, nhìn Vân Chức càng lúc càng xa.
Vừa lúc đó màn hình điện tử bên cạnh ở sân bay quảng cáo chương trình tuyển tú đang hot gần đây, động tác ending của Vân Chức từ ca khúc chủ đề hiện ra.
Ánh mắt A Lai tùy ý nhìn màn hình điện tử, thấy được cặp mắt màu hổ phách nhạt rất dễ nhận biết kia.
Tầm mắt hắn ta dừng lại ở hình ảnh đó, Omega trên ảnh chụp cong mắt, lộ ra răng nanh đáng yêu cùng hai cái lúm đồng tiền nhỏ ở bên miệng, nụ cười vô cùng ngọt ngào.
A Lai xoa bụng bé mèo, cũng nở nụ cười.
Không nói tên cho hắn, hắn vẫn có thể tìm được.
Bọn họ ở trại huấn luyện cũng hơn một tháng rưỡi rồi, vậy mà Vân Chức chưa thấy bộ dáng trải qua kỳ phát tình của Phương Nhất Tỉnh bao giờ.
Đã lâu vậy rồi mà, vô lý quá.
Vân Chức nghĩ vậy, cũng không có tức giận gì.
Cậu lo lắng nhìn bụng của Phương Nhất Tỉnh, sốt sắng hỏi: “Có phải nội tiết của anh không bình thường không, chờ kỳ nghỉ sau em đưa anh đi bác sĩ khám nhé.”
“Không cần, tôi không sao.” Phương Nhất Tỉnh nói.
Anh không phải là Omega thì sao có kỳ phát tình được, đi bệnh viện không phải là hiện nguyên hình trước mặt Vân Chức à.
Nhìn anh không quan tâm gì đến thân thể, Vân Chức gấp đến độ đi vòng quanh người Phương Nhất Tỉnh, “Anh có phải bác sĩ đâu, làm sao biết được có sao không chứ!”
Phương Nhất Tỉnh: “Tuần trước lúc về nhà tôi đã tiêm thuốc ức chế rồi.”
“À, vậy thì được rồi.” Vân Chức nói rồi đưa cho anh cho anh hai ống thuốc ức chế Kim Trạch Lệ cho còn lại, “Tuy anh đã trải qua kỳ phát tình rồi nhưng không thể lơ là được.
Lỡ đâu giống như Viên Viên đột nhiên tin tức tố hỗn loạn dẫn tới kỳ phát tình mà trên người lại không có thuốc ức chế thì lớn chuyện đó.
Hai cái này em đưa cho anh, nhất định phải mang theo bên người đó nha.”
Bên ngoài nhiều Alpha hôi hám đang rình rập mà Phương Omega xinh đẹp lại bất cẩn như thế.
Lý Viên Viên đẩy cửa nhà vệ sinh đi ra, yếu ớt nói: “Cảm ơn thuốc ức chế của Chức Chức nha.
Kỳ phát tình thật biết cách tra tấn người ta mà, tôi về phòng nghỉ ngơi đây.”
Vân Chức nhìn mặt hắn mới ban nãy còn ửng hồng, tiêm thuốc ức chế vào lại trở nên trắng bệch đột nhiên vô cùng sợ hãi việc phân hóa.
Sau khi phân hóa, mỗi tháng kỳ phát tình đều sẽ đến tra tấn cậu.
Hơn nữa nếu dùng thuốc ức chế quá lâu mà không tìm Alpha để đánh dấu, xác suất tin tức tố hỗn loạn sẽ dần tăng cao, thể chất sẽ càng lúc càng kém.
Làm Omega quá khó khăn.
Vân Chức: “Tôi dìu cậu đi.”
Lúc Lý Viên Viên đi ngang qua Phương Nhất Tỉnh chân hắn lại mềm đi, may mắn được Vân Chức kịp thời đỡ lấy.
Lý Viên Viên: QAQ
Tổn thọ quá đi mất, dẫu cho Phương Nhất Tỉnh có là Alpha đi nữa thì hắn cũng đâu cần mỗi lần đi ngang qua người ta là mềm chân đâu.
—
Tuần trước, phòng phát sóng trực tiếp của Vân Chức thu được lượng fan nhiều nhất, nhưng việc này không phải công lao của mỗi mình Vân Chức mà Phương Nhất Tỉnh còn mang theo fan của anh gia nhập vào phòng phát sóng trực tiếp của cậu.
Trước đó tổ tiết mục cũng không nói là không được phát sóng trực tiếp chung nên bọn họ làm thế cũng không tính là vi phạm quy định.
Fan của hai người cộng lại gấp ba lần người xếp thứ hai, chia ra vẫn chiếm được hai vị trí đầu của bảng.
Tổ tiết mục sau khi thảo luận đã quyết định chia đều tài nguyên quảng cáo do nhà đầu tư cung cấp cho hai người.
Sau khi thuyết phục nhà đầu tư, đạo diễn tới tìm Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh, thông báo cho bọn họ lịch trình quay chụp và nhắc nhở những việc cần chú ý.
Tài nguyên của Vân Chức là quảng cáo sữa bò mới cho nhãn hiệu sữa bò lớn nhất Hoa Quốc.
Tài nguyên cung cấp cho Phương Nhất Tỉnh là quảng cáo mỹ phẩm mới nhất của một thương hiệu hàng đầu trong nước, quay cùng với nghệ sĩ Omega Khương Ngưng.
Thời gian xuất phát được định là chiều thứ bảy, hai người sẽ bay đến tỉnh khác để làm việc.
Tổ tiết mục đã phân cho bọn họ mỗi người một trợ lý để lo liệu cho công việc và sinh hoạt bên ngoài.
Cũng không biết cần phải quay bao lâu, Vân Chức chỉ có thể tranh thủ thời gian luyện tập với thành viên nhóm mới, trước tối thứ sáu phải thuần thục vũ đạo cho bài hát ở sân khấu công diễn lần ba.
Sáng thứ bảy, Vân Chức chọn ra hai bộ quần áo cất vào vali nhỏ, cùng trợ lý đến sân bay.
Chuyến bay của Phương Nhất Tỉnh xuất phát sớm hơn cậu mấy tiếng đồng hồ, lúc này chắc đã ở trên máy bay rồi.
Vân Chức nhìn dòng xe bên ngoài đan xen cùng với xe thương vụ, thất thần nghe trợ lý dặn dò.
Khoảng thời gian cậu với Phương Omega xinh đẹp dính với nhau như hình với bóng, bây giờ mới tách khỏi Phương Nhất Tỉnh không bao lâu trong lòng cậu đã bắt đầu thấy vắng vẻ.
Vân Chức ôm ba lô, dựa vào cửa sổ xe thở dài một hơi giống người cha già nhớ thương con cái không có nhà.
Cũng không biết tiền bối Khương Ngưng này là người thế nào, có dễ ở chung không, có cho Phương Omega xinh đẹp một vẻ mặt dễ coi không.
“Vân Chức, chúng ta tới rồi, xuống xe đi.
Nhớ đeo khẩu trang đấy nhé, bị fan nhận ra cũng không cần hoảng đâu, chị ở đây.” Nữ trợ lý Beta ôn nhu nhắc cậu.
Vân Chức đeo khẩu trang đẩy cửa xuống xe, chủ động đi lên cầm lấy vali từ trong tay trợ lý, “Em có thể tự mang ạ.”
Làm sao để con gái kéo vali cho cậu được.
Trợ lý đi mua nước, Vân Chức đã đăng ký thủ tục xong xuôi thì đến khu chỗ ngồi chờ cô trở về.
Bỗng nhiên có gì đó mềm mềm, trơn nhờn còn có chút tê truyền đến từ mắt cá chân.
Vân Chức cúi đầu, nhìn thấy một bé mèo con lông trắng mắt xanh gần bên chân.
Bé mèo trắng nho nhỏ, so với chân của Vân Chức chỉ lớn hơn một chút.
Cũng không biết tiểu tổ tông này từ đây chạy tới đây, làm tổ ở bên chân Vân Chức liếm mắt cá chân trắng nõn lộ ra ngoài của cậu.
Đầu lưỡi nhỏ hồng nhuận hơi nhòn nhọn, bé mèo trắng liếm láp mắt cá chân của Vân Chức xong thì ngẩng đầu nhìn cậu.
Bé mèo trắng không béo cũng chẳng gầy, lông sạch sẽ màu trắng thuần, đôi mắt lúc nhìn người tròn xoe rất lớn, cũng chẳng sợ người lạ chút nào.
Vân Chức nhìn thẻ tên trên cổ nó, nghĩ thầm có lẽ chủ nhân nó vô ý bỏ nó lại sân bay.
Vân Chức đang định bế nó lên đưa đến phòng thất lạc, bé mèo trắng uyển chuyển đi vòng quanh chân Vân Chức, rồi đột nhiên nhảy lên chân trái, ngồi xổm trên giày, nghiêng đầu nhìn lên cậu.
Đứa nhỏ này với đôi giày đá bóng màu trắng của Vân Chức như hòa làm một, không nhìn kỹ thì không thấy được.
Vân Chức bị nhóc đáng yêu này chọc cười, cậu cúi người ghé sát vào, lẩm bẩm một câu với bé mèo trắng: “Ăn vạ đó à, muốn anh làm nhân viên hốt phân tiếp theo của em sao?”
Đương nhiên bé mèo trắng chẳng hiểu Vân Chức nói gì.
Nó đứng lên chân Vân Chức, tiến lại gần cằm của cậu nhè nhẹ liếm một cái.
Đôi mắt xanh của nó nhìn Vân Chức, nhẹ nhàng mềm mại mà “Meo” một tiếng.
Chẳng trách mọi người đều nói mèo là nhóc đáng yêu biết chữa bệnh nhất trên thế giới, Vân Chức thật sự tan chảy rồi.
Bây giờ toàn tâm toàn ý của cậu đều đặt lên bé mèo trắng, Phương Nhất Tỉnh với công việc đều bị cậu vứt ra sau đầu.
Vân Chức bế bé mèo trắng lên, nhịn không được sờ sờ cái bụng nhỏ của nó.
Bé mèo trắng phát ra mấy tiếng ùng ục từ cổ họng, híp mắt ở trong lòng Vân Chức trở mình một cái, toàn bộ cái bụng đều phơi bày trước mặt Vân Chức.
Cái bộ dáng lấy lòng này nháy mắt chọt trúng tim Vân Chức.
Vân Chức vừa ôm sờ nó, vừa đi qua dòng người ở sân bay, đi phòng thông tin gần nhất.
Bé mèo trắng làm cho người ta thích như vậy, người chủ lạc mất nó chắc đang sốt ruột đi tìm.
“Bụng ~ Bụng ơi ~ Hu hu hu ~ meoooo ~”
Trong tiếng người ồn ào ở sân bay và thông báo từ đài phát thanh, Vân Chức dường như nghe thấy tiếng gọi mèo.
Cậu đứng yên, ôm bé mèo trắng nhìn xung quanh.
Một nam sinh cao cỡ Vân Chức nhìn bé mèo trong lòng cậu, khóc nức nở kêu: “Bụng.”
Giọng điệu hơi lạ, không giống cách phát âm bình thường của người Hoa Quốc.
Nam sinh chạy tới gần, Vân Chức nhìn thấy tóc hắn màu vàng nhạt, da rất trắng, mắt màu xanh xám, giống như con lai của Hoa Quốc và M quốc.
Xem ra hắn ta là nhân viên hốt phân của bé mèo trắng rồi.
Vân Chức thả bé mèo xuống, nhưng bé mèo trắng chẳng thèm để ý đến tên nhân viên hốt phân đang kêu réo ầm ĩ kia, chỉ quẳng lại một cái nhìn chán ghét cho nam sinh con lai tóc vàng đó, vùi đầu vào lòng Vân Chức, móng vuốt nhẹ nhàng gãi gãi cái áo len của cậu.
Nam sinh con lai chạy tới trước mặt Vân Chức, chạm phải tầm mắt của Vân Chức đang mang khẩu trang ngây ngốc vài giây.
Sau đó hai má hắn ửng đỏ, khẩn trương mở miệng nhưng vẫn chưa thốt ra được chữ nào.
Nếp gấp hai mí của hắn rất nông, hốc mắt không sâu, đuôi mắt hơi rủ xuống, khi nhìn vào sẽ tạo có cảm giác ngây thơ vô tội.
Đặc biệt khi trong mất lấp lánh ánh nước, trông hắn càng ngây thơ thuần khiết.
Vân Chức biết nam sinh này có khả năng sẽ nói không thạo tiếng Hoa Quốc, săn sóc mở miệng trước: “Chào cậu, cho hỏi đây là mèo của cậu à?”
“Ừm ừm, là, là của tôi, mèo.” Nam sinh con lai đột nhiên giơ tay lau nước mắt trên mặt, gật đầu, vội vàng trả lời.
“Tôi không thể giao nó cho cậu luôn được.” Vân Chức nhìn hắn, chậm rãi nói: “Nếu cậu có thể trả lời tôi vài vấn đề thì tôi mới tin đây là mèo của cậu.”
“Được, tôi trả lời hết.” Nam sinh liếm liếm môi dưới, mắt nhìn thẳng vào Vân Chức, “Em ấy tên là Bụng, Bụng là bạn tốt nhất của tôi.”
Cái tên Bụng này rất hợp với bé mèo trắng thấy người là sẽ cho người ta sờ bụng, với lại trán cậu ta đổ mồ hôi rất nhiều, trông rất sốt ruột.
Vân Chức trong lòng đã tin hắn ta là chủ của bé mèo trắng.
Nhưng cậu cũng chẳng phải người thiếu trách nhiệm, không thể mới như vậy mà đã qua loa giao bé mèo trắng ra được.
Hai tay Vân Chức che bé mèo trắng, lại hỏi nam sinh: “Cậu biết thẻ tên trên cổ nó màu gì chứ, trên đó có khắc chữ gì không?”
“Màu bạc.” Nam sinh lập tức đáp, “Mặt trên không có khắc chữ, Bụng thích vòng cổ màu bạc, không thích khắc chữ lên đó.”
Vân Chức cúi đầu nhìn thẻ tên của bé mèo trắng một cái, xác nhận mặt trên không có bất kỳ chữ gì sau đó mới gật gật đầu, đưa bé mèo trắng cho cậu ta.
Móng vuốt của Bụng còn móc lấy sợi len trên áo Vân Chức, nam sinh nhìn mèo con nhỏ giọng bảo nó đừng nghịch, sau đó cười xin lỗi với Vân Chức, nhận lấy Bụng.
“Rất xin lỗi, để tôi đền lại áo cho.” Nam sinh một tay ôm mèo, một tay click mở giao diện chuyển khoản trên điện thoại.
Vân Chức vội vàng xua tay, “Không cần không cần đâu, áo không có hư, không nhìn ra được.”
Nam sinh nhìn biểu tình kiên quyết của Vân Chức, do dự một chút, thẹn thùng nhìn Vân Chức cười rộ lên, vươn tay ra: “Tôi tên Alex (A Lai Khắc Tư), cậu gọi tôi A Lai cũng được.”
Giới thiệu bản thân xong, A Lai chờ mong nhìn Vân Chức.
“Chào cậu A Lai.” Vân Chức nhớ trợ lý lúc ở trên xe có dặn dò cậu không được lộ ra thông tin cá nhân khi gặp người lạ, né tránh đề tài này: “Lần sau đừng làm lạc Bụng nữa đó, tôi lên máy bay đây, tạm biệt cậu.”
Ánh mắt A Lai lộ ra vẻ buồn rầu, vừa cúi xuống chớp mắt cái, hốc mắt đã rưng rưng.
Hắn ta ngượng ngùng lau đi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Vân Chức, nắm lấy cái chân xù xù lông của Bụng lên để vẫy tay cùng hắn.
“Hẹn gặp lại nha! Bụng với tôi đều cảm ơn cậu!”
Vân Chức nhìn trợ lý đứng cách đó không xa vẫy tay với cậu, kéo vali tạm biệt bọn họ lần cuối, đôi mắt trên khẩu trang của cậu cong cong, “Hẹn gặp lại Bụng và A Lai nhé ~”
Vân Chức cùng nữ trợ lý bước nhanh biến mất trong dòng người.
A Lai đứng tại chỗ ôm Bụng, nhìn Vân Chức càng lúc càng xa.
Vừa lúc đó màn hình điện tử bên cạnh ở sân bay quảng cáo chương trình tuyển tú đang hot gần đây, động tác ending của Vân Chức từ ca khúc chủ đề hiện ra.
Ánh mắt A Lai tùy ý nhìn màn hình điện tử, thấy được cặp mắt màu hổ phách nhạt rất dễ nhận biết kia.
Tầm mắt hắn ta dừng lại ở hình ảnh đó, Omega trên ảnh chụp cong mắt, lộ ra răng nanh đáng yêu cùng hai cái lúm đồng tiền nhỏ ở bên miệng, nụ cười vô cùng ngọt ngào.
A Lai xoa bụng bé mèo, cũng nở nụ cười.
Không nói tên cho hắn, hắn vẫn có thể tìm được.