Chương 10
Edit + Beta: Shino
- -----oOo------
Đúng như tên gọi《Kế Hoạch 101 Ngày Dưỡng Omega Thành Idol》, đây là một chương trình tài năng dành cho fan để phát triển thần tượng. Việc các thực tập sinh có thể ra mắt hay không phụ thuộc vào sức chiến đấu của fan.
Trước đây, các idol thường được công ty bao trọn gói và đào tạo trong một thời gian trước khi nhóm ra mắt, sau khi ra mắt, họ thu hút người hâm mộ thông qua việc tham gia nhiều chương trình tạp kỹ và các sân khấu hát. Đến khi có đủ số lượng fan, bọn họ mới được cung cấp tài nguyên.
Mà《Kế Hoạch 101 Ngày Dưỡng Omega Thành Idol》gần như là tìm một con đường khác. Hầu hết các thí sinh đều là trang giấy trắng, tương lai của bọn họ được tạo nên từ thiên phú và sự nỗ lực của từng người cũng như nỗ lực của fan.
Kế hoạch của chương trình chính xác là để nắm bắt cảm giác của fan về thành tựu phát triển thần tượng và tuyển chọn 101 thanh thiếu niên có đặc điểm riêng và mong muốn được ra mắt.
Ba tháng sau, năm thực tập sinh có thực lực cùng sức ảnh hưởng của fan tốt nhất sẽ được ra mắt với tư cách là một nhóm, cũng sẽ được tổ tiết mục cung cấp cho các loại tài nguyên.
Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh dựa theo chỉ dẫn của nhân viên công tác, đi qua vài dãy hành lang trắng tinh có khắc phù điêu phong cách Châu Âu, mở phòng thu âm.
Bên trong có rải rác hai ba mươi thực tập sinh ngồi, nghe được lại có người tới, bọn họ dừng nói chuyện phiếm và nhìn về hướng cửa.
Sau khi nhìn thấy Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh, các thực tập sinh bất giác nín thở.
Vân Chức hôm nay mặc một chiếc áo len trắng cùng với quần sooc màu be, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, màu trắng chói mắt, làn da trắng nõn, đôi môi không tô son đỏ tươi tự nhiên, đôi mắt mơ màng ẩm mượt.
Vẻ bề ngoài xinh đẹp lại mềm mại này thỏa mãn thẩm mỹ của tất cả mọi người.
Bên cạnh cậu, Phương Nhất Tỉnh đang mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh đậm, hai hàng cúc trên cổ không cài, bộ quần áo màu xanh đậm làm nổi bật chiếc cổ dài, vạt áo buông thõng xuống, đôi chân dài gọn gàng được bao bọc bởi quần tây đen.
Mái tóc màu bạc ở giữa được buộc ngẫu nhiên sau đầu, một vài sợi tóc chưa đủ dài nằm rải rác trên sườn mặt.
Vẻ đẹp của cả hai cứ như được một vị thần lập dị chăm chút tỉ mỉ, một người đẹp đến mức gây thương nhớ, một người đẹp đến mức ngỡ ngàng.
Mặt khác nhóm thực tập sinh bắt đầu hoài nghi có phải mình đi nhầm chỗ rồi không. Bọn họ không xứng cùng hai người có giá trị nhan sắc nghịch thiên này đứng chung một chỗ đâu trời ạ.
Khi tỉnh táo lại, trong lòng họ đã có sẵn một suy nghĩ rằng có thể xách túi ra đi mà không cần cất hành lý.
Một Omega tóc đỏ ngồi giữa kim tự tháp buộc miệng chửi thề một câu: “Mẹ nói, hai người đó lớn lên đẹp như vậy đã là phạm quy rồi! Thi thố cái gì nữa, tôi về nhà trồng ruộng cho rồi!”
Những người ở bên cạnh gật đầu phụ họa theo, sự xuất hiện của hai người mới gây chấn động mạnh, khuôn mặt đang cười của bọn họ dần sụp đổ.
Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh lúc này đã đến đáy kim tự tháp.
Vân Chức nghe được tóc đỏ nói thế, lỗ tai dần dần đỏ lên, cười chào hỏi với mọi người, “Chào mọi người, tôi là Vân Chức.”
Nói xong, nhìn về phía Phương Nhất Tỉnh.
Phương Nhất Tỉnh thanh âm lãnh đạm ngay sau đó vang lên, “Tôi là Phương Nhất Tỉnh.”
“Xin chào, xin chào, xin chào.” Đùa đấy, hầu hết mọi người ở đây ai cũng thân thiện hết á.
Vân Chức ngồi ở bên cạnh tóc đỏ.
Ở cự ly gần thưởng thức góc nghiêng của Vân Chức, tóc đỏ có cảm giác trái tim mình đã chịu một đòn nghiêm trọng!
Cảm nhận được tóc đỏ đang nhìn mình chằm chằm, Vân Chức quay đầu nghi hoặc nhìn hắn, đôi mắt màu hổ phách to tròn, lông mi dài cong vút như lông quạ lướt xuống rất nhanh.
Người đẹp hàng thật giá thật! Đáng yêu quá đi mất!
Bất quá tóc đỏ mới hai mươi tuổi đầu đã đơn phương nhận Vân Chức làm con trai!
“Cậu ăn kẹo được không?” Tóc đỏ sờ sờ túi, trong lòng bàn tay lấy ra một viên kẹo đưa cho Vân Chức.
Vân Chức theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua Phương Nhất Tỉnh, lại lễ phép nói cảm ơn với tóc đỏ, “Cảm ơn, nhưng không cần đâu.”
Chị em còn ngồi bên cạnh cậu, cậu nhận đồ ăn vặt của người khác, lỡ chị em ghen tị thì phải làm sao bây giờ!
“A a,” tóc đỏ phản ứng lại rất nhanh, lại sờ sờ túi một hồi lâu, lấy ra hai viên kẹo, hắn cầm một viên, đem hai viên còn lại đưa qua lần nữa.
Lần này, Vân Chức nhìn hắn cười sau đó nói cảm ơn, không do dự mà nhận lấy.
“Cho nè.” Vân Chức quay đầu đem một viên đặt ở trước mặt Phương Nhất Tỉnh, “Bạn bên cạnh cho á.”
Phương Nhất Tỉnh mang tai nghe, tầm mắt từ đàn điện tử khóa trên màn hình điện thoại, rơi xuống viên kẹo trái cây nho nhỏ kia.
Anh cầm lấy kẹo, xé vỏ ngoài, giây tiếp theo đã quay đầu đem viên kẹo để ở trên miệng Vân Chức.
Đôi mắt Vân Chức trợn to, ngơ ngác nhìn Phương Nhất Tỉnh, một tia hương vị dâu tây chua chua ngọt ngọt từ đầu môi thấm vào trong.
“A? Em không phải ——” Vân Chức há miệng thở dốc vừa muốn nói chuyện, Phương Nhất Tỉnh liền đem kẹo bỏ vào trong miệng cậu.
Khi chạm vào chiếc môi dưới mềm mại kia, Phương Nhất Tỉnh thu tay, vô thức nắm chặt vỏ kẹo. Vỏ kẹo làm từ nhựa rõ ràng đè ép rất tốt giọng cười náo nhiệt của mấy chục người ở trong truyền đến lỗ tai Phương Nhất Tỉnh.
Hầu kết của anh lăn lên trượt xuống một chút, ma xui quỷ khiến đem vỏ kẹo bỏ vào túi bên kia.
Vân Chức cắn kẹo, dở khóc dở cười mà lấy tai nghe của Phương Nhất Tỉnh ra một bên, nhìn anh nói: “Em muốn cho anh kẹo mà. Chứ có nhờ anh giúp xé vỏ ra đâu.”
“Cũng đâu phải con nít đâu ạ.” Cậu cười lẩm bẩm một câu.
Phương Nhất Tỉnh cũng phản ứng lại, không nhịn được mà bật cười.
Hương dâu tây ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, Vân Chức vui sướng ngậm kẹo, cúi đầu đem một viên kẹo khác lột vỏ ra, đưa tới bên miệng Phương Nhất Tỉnh, há há mồm, “A ——”
Thanh âm mềm mại kia thúc giục anh.
Phương Nhất Tỉnh cười bất đắc dĩ, há mồm cắn viên kẹo.
Vân Chức cười càng vui vẻ.
Tóc đỏ ngồi bên cạnh thấy tất cả không sót một chi tiết nào, há to miệng, một biểu tình khiếp sợ rõ ràng.
Rõ ràng đều là chị em Omega với nhau, tại sao hắn lại cảm nhận được một bầu không khí vi diệu từ chỗ hai người này nhỉ. Không giống tình cảm chị chị em em thân thiết, mà giống với kiểu cưng chiều nhau của mối tình đầu hơn!
Ở trong sảnh lớn, vừa vặn camera giám sát đang lia đến khu vực này, lão sư cười đến ngoác cả mồm.
Khứu giác mẫn cảm của đạo diễn lập tức quay đầu cùng vây lại xem với ông, xem xong kích động nói với phía biên tập viên: “Đoạn này đem ra phát sóng cho tôi! Một lão già là tôi đây còn có thể gặm được đường thì mấy tiểu cô nương kia chắc chắn gặm đường đến điên luôn! Hai người này tên là Vân Chức với Phương Nhất Tỉnh đúng không, diện mạo của hai người bọn họ trong góc quay nào cũng đẹp xuất sắc, gương mặt của họ trên màn ảnh rất đẹp! Chỗ nào cũng có thể chụp!”
Mới vừa bị chương trình tuyển tú phát sóng cùng thời điểm đoạt tài nguyên, đạo diễn tức khắc rất có lòng tin với việc này, nói lớn: “Để hai nhóc này giúp ta tranh nhà đầu tư với《Ca Sĩ Quốc Dân》đi, ta không tin ta không thể trở thành chương trình nổi tiếng hàng đầu!”
- Hết chương 10-
- -----oOo------
Đúng như tên gọi《Kế Hoạch 101 Ngày Dưỡng Omega Thành Idol》, đây là một chương trình tài năng dành cho fan để phát triển thần tượng. Việc các thực tập sinh có thể ra mắt hay không phụ thuộc vào sức chiến đấu của fan.
Trước đây, các idol thường được công ty bao trọn gói và đào tạo trong một thời gian trước khi nhóm ra mắt, sau khi ra mắt, họ thu hút người hâm mộ thông qua việc tham gia nhiều chương trình tạp kỹ và các sân khấu hát. Đến khi có đủ số lượng fan, bọn họ mới được cung cấp tài nguyên.
Mà《Kế Hoạch 101 Ngày Dưỡng Omega Thành Idol》gần như là tìm một con đường khác. Hầu hết các thí sinh đều là trang giấy trắng, tương lai của bọn họ được tạo nên từ thiên phú và sự nỗ lực của từng người cũng như nỗ lực của fan.
Kế hoạch của chương trình chính xác là để nắm bắt cảm giác của fan về thành tựu phát triển thần tượng và tuyển chọn 101 thanh thiếu niên có đặc điểm riêng và mong muốn được ra mắt.
Ba tháng sau, năm thực tập sinh có thực lực cùng sức ảnh hưởng của fan tốt nhất sẽ được ra mắt với tư cách là một nhóm, cũng sẽ được tổ tiết mục cung cấp cho các loại tài nguyên.
Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh dựa theo chỉ dẫn của nhân viên công tác, đi qua vài dãy hành lang trắng tinh có khắc phù điêu phong cách Châu Âu, mở phòng thu âm.
Bên trong có rải rác hai ba mươi thực tập sinh ngồi, nghe được lại có người tới, bọn họ dừng nói chuyện phiếm và nhìn về hướng cửa.
Sau khi nhìn thấy Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh, các thực tập sinh bất giác nín thở.
Vân Chức hôm nay mặc một chiếc áo len trắng cùng với quần sooc màu be, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, màu trắng chói mắt, làn da trắng nõn, đôi môi không tô son đỏ tươi tự nhiên, đôi mắt mơ màng ẩm mượt.
Vẻ bề ngoài xinh đẹp lại mềm mại này thỏa mãn thẩm mỹ của tất cả mọi người.
Bên cạnh cậu, Phương Nhất Tỉnh đang mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh đậm, hai hàng cúc trên cổ không cài, bộ quần áo màu xanh đậm làm nổi bật chiếc cổ dài, vạt áo buông thõng xuống, đôi chân dài gọn gàng được bao bọc bởi quần tây đen.
Mái tóc màu bạc ở giữa được buộc ngẫu nhiên sau đầu, một vài sợi tóc chưa đủ dài nằm rải rác trên sườn mặt.
Vẻ đẹp của cả hai cứ như được một vị thần lập dị chăm chút tỉ mỉ, một người đẹp đến mức gây thương nhớ, một người đẹp đến mức ngỡ ngàng.
Mặt khác nhóm thực tập sinh bắt đầu hoài nghi có phải mình đi nhầm chỗ rồi không. Bọn họ không xứng cùng hai người có giá trị nhan sắc nghịch thiên này đứng chung một chỗ đâu trời ạ.
Khi tỉnh táo lại, trong lòng họ đã có sẵn một suy nghĩ rằng có thể xách túi ra đi mà không cần cất hành lý.
Một Omega tóc đỏ ngồi giữa kim tự tháp buộc miệng chửi thề một câu: “Mẹ nói, hai người đó lớn lên đẹp như vậy đã là phạm quy rồi! Thi thố cái gì nữa, tôi về nhà trồng ruộng cho rồi!”
Những người ở bên cạnh gật đầu phụ họa theo, sự xuất hiện của hai người mới gây chấn động mạnh, khuôn mặt đang cười của bọn họ dần sụp đổ.
Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh lúc này đã đến đáy kim tự tháp.
Vân Chức nghe được tóc đỏ nói thế, lỗ tai dần dần đỏ lên, cười chào hỏi với mọi người, “Chào mọi người, tôi là Vân Chức.”
Nói xong, nhìn về phía Phương Nhất Tỉnh.
Phương Nhất Tỉnh thanh âm lãnh đạm ngay sau đó vang lên, “Tôi là Phương Nhất Tỉnh.”
“Xin chào, xin chào, xin chào.” Đùa đấy, hầu hết mọi người ở đây ai cũng thân thiện hết á.
Vân Chức ngồi ở bên cạnh tóc đỏ.
Ở cự ly gần thưởng thức góc nghiêng của Vân Chức, tóc đỏ có cảm giác trái tim mình đã chịu một đòn nghiêm trọng!
Cảm nhận được tóc đỏ đang nhìn mình chằm chằm, Vân Chức quay đầu nghi hoặc nhìn hắn, đôi mắt màu hổ phách to tròn, lông mi dài cong vút như lông quạ lướt xuống rất nhanh.
Người đẹp hàng thật giá thật! Đáng yêu quá đi mất!
Bất quá tóc đỏ mới hai mươi tuổi đầu đã đơn phương nhận Vân Chức làm con trai!
“Cậu ăn kẹo được không?” Tóc đỏ sờ sờ túi, trong lòng bàn tay lấy ra một viên kẹo đưa cho Vân Chức.
Vân Chức theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua Phương Nhất Tỉnh, lại lễ phép nói cảm ơn với tóc đỏ, “Cảm ơn, nhưng không cần đâu.”
Chị em còn ngồi bên cạnh cậu, cậu nhận đồ ăn vặt của người khác, lỡ chị em ghen tị thì phải làm sao bây giờ!
“A a,” tóc đỏ phản ứng lại rất nhanh, lại sờ sờ túi một hồi lâu, lấy ra hai viên kẹo, hắn cầm một viên, đem hai viên còn lại đưa qua lần nữa.
Lần này, Vân Chức nhìn hắn cười sau đó nói cảm ơn, không do dự mà nhận lấy.
“Cho nè.” Vân Chức quay đầu đem một viên đặt ở trước mặt Phương Nhất Tỉnh, “Bạn bên cạnh cho á.”
Phương Nhất Tỉnh mang tai nghe, tầm mắt từ đàn điện tử khóa trên màn hình điện thoại, rơi xuống viên kẹo trái cây nho nhỏ kia.
Anh cầm lấy kẹo, xé vỏ ngoài, giây tiếp theo đã quay đầu đem viên kẹo để ở trên miệng Vân Chức.
Đôi mắt Vân Chức trợn to, ngơ ngác nhìn Phương Nhất Tỉnh, một tia hương vị dâu tây chua chua ngọt ngọt từ đầu môi thấm vào trong.
“A? Em không phải ——” Vân Chức há miệng thở dốc vừa muốn nói chuyện, Phương Nhất Tỉnh liền đem kẹo bỏ vào trong miệng cậu.
Khi chạm vào chiếc môi dưới mềm mại kia, Phương Nhất Tỉnh thu tay, vô thức nắm chặt vỏ kẹo. Vỏ kẹo làm từ nhựa rõ ràng đè ép rất tốt giọng cười náo nhiệt của mấy chục người ở trong truyền đến lỗ tai Phương Nhất Tỉnh.
Hầu kết của anh lăn lên trượt xuống một chút, ma xui quỷ khiến đem vỏ kẹo bỏ vào túi bên kia.
Vân Chức cắn kẹo, dở khóc dở cười mà lấy tai nghe của Phương Nhất Tỉnh ra một bên, nhìn anh nói: “Em muốn cho anh kẹo mà. Chứ có nhờ anh giúp xé vỏ ra đâu.”
“Cũng đâu phải con nít đâu ạ.” Cậu cười lẩm bẩm một câu.
Phương Nhất Tỉnh cũng phản ứng lại, không nhịn được mà bật cười.
Hương dâu tây ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, Vân Chức vui sướng ngậm kẹo, cúi đầu đem một viên kẹo khác lột vỏ ra, đưa tới bên miệng Phương Nhất Tỉnh, há há mồm, “A ——”
Thanh âm mềm mại kia thúc giục anh.
Phương Nhất Tỉnh cười bất đắc dĩ, há mồm cắn viên kẹo.
Vân Chức cười càng vui vẻ.
Tóc đỏ ngồi bên cạnh thấy tất cả không sót một chi tiết nào, há to miệng, một biểu tình khiếp sợ rõ ràng.
Rõ ràng đều là chị em Omega với nhau, tại sao hắn lại cảm nhận được một bầu không khí vi diệu từ chỗ hai người này nhỉ. Không giống tình cảm chị chị em em thân thiết, mà giống với kiểu cưng chiều nhau của mối tình đầu hơn!
Ở trong sảnh lớn, vừa vặn camera giám sát đang lia đến khu vực này, lão sư cười đến ngoác cả mồm.
Khứu giác mẫn cảm của đạo diễn lập tức quay đầu cùng vây lại xem với ông, xem xong kích động nói với phía biên tập viên: “Đoạn này đem ra phát sóng cho tôi! Một lão già là tôi đây còn có thể gặm được đường thì mấy tiểu cô nương kia chắc chắn gặm đường đến điên luôn! Hai người này tên là Vân Chức với Phương Nhất Tỉnh đúng không, diện mạo của hai người bọn họ trong góc quay nào cũng đẹp xuất sắc, gương mặt của họ trên màn ảnh rất đẹp! Chỗ nào cũng có thể chụp!”
Mới vừa bị chương trình tuyển tú phát sóng cùng thời điểm đoạt tài nguyên, đạo diễn tức khắc rất có lòng tin với việc này, nói lớn: “Để hai nhóc này giúp ta tranh nhà đầu tư với《Ca Sĩ Quốc Dân》đi, ta không tin ta không thể trở thành chương trình nổi tiếng hàng đầu!”
- Hết chương 10-