Chương 41: Có chút lương tâm, nhưng không đáng kể
Lâm Độ không chỉ có được danh sách 217 tu sĩ, mà còn có cả đặc điểm, chuyên môn, công pháp tương ứng của từng người bọn họ.
Chỉ từ hài cốt của thành chủ đến xem, tu vi của hắn không thua gì 217 tu sĩ kia, cũng nói lên, có lẽ ngay từ đầu, nhóm người này thật sự muốn cứu thế.
Nhưng người cứu thế, cuối cùng vì đường sống của bản thân, trở thành người diệt thế.
Một đạo tàn niệm sau khi đưa ra danh sách đã gần đến kiệt lực.
Lâm Độ suy tư một lát: "Thành chủ, chấp niệm của ngài là cứu thế, nhưng thế nhân đã chết, nhưng vãn bối có một thỉnh cầu, 197 người kia vốn là đi ngược ý trời, đối với Động Minh Giới chúng ta là thứ đột nhiên xuất hiện, vì che đậy thiên cơ rất khó nói bọn họ đến tột cùng sẽ làm ra cái gì, ta thấp cổ bé họng, yêu cầu chứng cứ càng mạnh mẽ đanh thép hơn."
Nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một khối Dưỡng Hồn Mộc, thứ này quý giá, chủ yếu là bình thường không dùng được, nếu nàng không phải trận pháp sư, căn bản sẽ không mang.
"Ngài nguyện ý, cứu thế nhân Động Minh Giới chúng ta sao?"
"Người tu đạo chúng ta hiểu rõ sinh tử, cầu chính đạo, trừng ác dương thiện, ích lợi thương sinh, tự nhiên tận lực."
Lâm Độ cung cung kính kính hành lễ, mời tàn niệm hơi thở mỏng manh vào trong Dưỡng Hồn Mộc.
"Tiểu sư thúc?" Nguyên Diệp trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ: "Ngươi đây là?"
"Cũng nên phải có chứng cứ." Lâm Độ chỉ chỉ chính mình: "Ngươi cảm thấy, lời của một tiểu đệ tử, độ đáng tin cao bao nhiêu? Sư Uyên trưởng lão sẽ tin chúng ta, nhưng Trung Châu tông môn lớn nhỏ vô số, bọn họ tin sao?"
Mặc dù yêu liễu ăn người, ai có thể chứng minh 197 con người thật sự đều trốn thoát?
Ai có thể vì 197 người trong miệng bọn họ, tiêu phí thời gian tinh lực đi nghiệm chứng truy lùng, thậm chí nghi kỵ lẫn nhau?
Nguyên Diệp luôn cảm thấy tiểu sư thúc của mình giống như tràn ngập nghi ngờ với thế giới.
Nàng mới vừa rồi dùng Trung Châu đệ nhất tông lấy tín nhiệm của thành chủ, nhưng bản thân lại không tín nhiệm vào uy tín và lực hiệu triệu của đệ nhất đại tông Trung Châu với các tông môn Trung Châu.
Nàng trước suy nghĩ, sau tìm kiếm sự thật, từng bước suy tính sâu xa, giống như đám chú bác nghĩ mọi cách làm hoàng đế tin là có người xấu, nhưng tiểu sư thúc năm nay mới nhiêu tuổi?
Dù là người trong hoàng thất, tuổi này, có lẽ cũng sẽ không nghi kỵ nhân tâm đến thế.
Lâm Độ không biết Nguyên Diệp suy nghĩ cái gì, cho dù biết, nàng cũng sẽ chỉ cười cho qua.
Hai người sóng vai hướng tới nội kho của phủ Thành chủ.
"Tiểu sư thúc, ngươi nói, lời thành chủ này có mấy phần thật giả? Nếu là thật, những người đó vì sao lại không giết hắn?"
"Bởi vì bọn họ không muốn lãng phí."
"Cái gì?"
Lâm Độ lặp lại một lần: "Bọn họ không muốn lãng phí sức mạnh hiến tế ra của tu sĩ cấp cao."
Nếu chưa chi đã chết, vậy thì thành chủ này liền không có giá trị.
Trước khi hiến tế, bọn họ đều muốn mọi người trên thế gian này sống sót.
Lâm Độ phá trận, sau đó cùng Nguyên Diệp quét sạch toàn bộ nội kho.
Các loại tài liệu và linh dược về Lâm Độ, pháp bảo linh khí về Nguyên Diệp, linh tinh đá quý thì chia đôi.
"Chúng ta còn mang theo thành chủ tàn niệm, vơ vét đồ của hắn như vậy có phải không tốt lắm không."
Chờ tới khi ra khỏi phủ Thành chủ, Nguyên Diệp bỗng nhiên cắn rứt lương tâm, nhỏ giọng hỏi.
"Không hề gì, ta để vào một cái nhẫn trữ vật khác, không hắn thấy được." Lâm Độ vươn tay, ngón trỏ cùng ngón tay cái mở ra, hai cái nhẫn bạc bản to lóe ánh sáng mộc mạc.
Nguyên Diệp hổ thẹn không bằng, còn phải là tiểu sư thúc.
Có chút lương tâm, nhưng không nhiều lắm.
Hai người lần nữa tách ra, thời điểm Lâm Độ tiến vào một gian hiệu thuốc phát giác bên trong đã có người, vừa định xoay người rời đi, lại nghe đến một giọng nữ dịu dàng kinh ngạc: "Lâm Độ?"
Lâm Độ quay đầu, Đỗ Thược một thân Tế Thế Tông cửu diệp linh liên(hoa chuông?) thủy sắc đệ tử phục, trên búi tóc cài một nhành thược dược thủy tinh, mặt mày cười vui sướng. .
"Cuối cùng cũng gặp được ngươi, lúc trước muốn cùng ngươi chào hỏi, chỉ là khi đó nhiều người, ngươi thấy đó, không tiện lắm."
Lâm Độ hướng nàng gật đầu, đứng ở khung cửa, nhìn lướt qua đầu hẻm: "Đỗ Thược tỷ tỷ, gần đây có tốt không?"
"Cũng được, ngươi vào đi, hiệu thuốc này ta còn chưa lục soát xong."
Lâm Độ gật đầu: "Tới rồi đây, tỷ tỷ lấy đồ vật của mình trước đi."
Đỗ Thược nghe vậy liền tiếp tục tìm kiếm, không bao lâu, liền nghe được Lâm Độ ở một bên hỏi: "Nội kho của gian hiệu thuốc này có cấm chế, ngươi phá rồi sao?"
Nàng lắc đầu: "Hiệu thuốc này hình như là hiệu thuốc tốt nhất trong thành, thuốc đều được cất trong hàn ngọc hạp, dược tính vẫn còn, ngươi có thiếu thuốc nào sao? Ta cho ngươi."
Lâm Độ cười cười, không có nhận ý tốt của nàng, chỉ là nhấc chân đi vào trong bình phong: "Ta tới thử xem."
Nàng nói, xem xét cấm chế, sau đó một quyền đập lên nơi yếu ớt nhất, cấm chế tiêu tán, nàng thong dong đẩy cửa ra.
"Chúng ta vào đi thôi."
Đỗ Thược ngơ ngẩn nhìn khung cửa bị một quyền đập nát: "Tay ngươi?"
"Linh lực mà thôi, không sao." Lâm Độ đã bắt đầu thành thạo vơ vét của cải.
Đỗ Thược không tin, thò lại gần nhìn, tay phải quả thật không có gì, chỉ có một chút phiếm đỏ nơi khớp xương, huyết sắc trên người nàng không nhiều lắm.
"Ta xem ngươi huyết sắc không tốt, có thể là là tâm mạch có vấn đề, sử dụng linh lực cần đến chú ý, ngàn vạn không thể quá kích."
Y tu điển tịch rườm rà, 5 năm cũng chỉ có thể coi là học đến nhập môn da lông, Đỗ Thược có lòng muốn giúp Lâm Độ, hiện giờ cũng chỉ có thể dặn dò một hai.
Lâm Độ cười đồng ý, hai người đang muốn ra cửa, đột nhiên nghe được tiếng vui cười.
Đỗ Thược chưa phản ứng lại, Lâm Độ liền giơ tay ngăn cản nàng.
Không đợi nàng mở miệng dò hỏi, một đạo linh lực lạnh lẽo chui vào cổ họng nàng, giống như trời tuyết có giọt tuyết rơi xuống đầu lưỡi, rất nhanh tan rã hầu như không còn, nhưng vị lạnh của tuyết vẫn còn đó, dây thanh quản của nàng cũng theo đó không hề phát ra tiếng.
Lâm Độ xem tạp thư không ít, pháp thuật này cũng không đả thương người, có thể mạnh mẽ dùng linh lực giải khai, nàng dùng thần thức truyền âm giải thích: "Đợi chút, chốc nữa gỡ bỏ cho ngươi."
Đỗ Thược bất lực nhìn thiếu niên, kinh giác thiếu niên lúc trước lùn hơn mình nửa cái đầu, chỉ qua một năm ngắn ngủi, đã cao ngang bằng nàng.
Đứa nhỏ này ở tông môn ăn cái gì? Lớn cũng quá nhanh.
Nhưng thực mau, thần sắc Đỗ Thược liền trở nên ngưng trọng.
Giọng nam nói chuyện ngoài kia, tựa hồ là vị hôn phu của nàng, Lê Đống.
Tông môn Lê Đống chỉ có hai danh ngạch, nàng nhưng thật ra không bất ngờ vì sao một nam một nữ hai người lại đi cung nhau.
Nhưng những lời của bọn họ lại làm Đỗ Thược mở to hai mắt nhìn, thậm chí làm nàng quên tự hỏi, vì sao Lâm Độ muốn kéo nàng tránh ở nội kho của hiệu thuốc, mà không phải ra ngoài cùng Lê Đống chạm mặt.
"Ngươi sao rồi? Ăn đan dược xong còn cảm thấy lạnh không?" Thanh âm cô gái lo lắng.
"Còn có chút, không có việc gì, ta là đàn ông, có thể chống đỡ được." Nam tử ra vẻ không sao cả nói: "Nhưng Lâm Độ này thật là có bệnh, ngươi trở về cũng nên nói với chưởng môn, cũng không thể bởi vì là đệ tử Vô Thượng Tông là có thể tùy tiện bắt nạt tiểu môn tiểu phái chúng ta, phải không?"
Nghê Tư nghe vậy cười lạnh nói: "Cái tên Lâm Độ đó quả thật đáng ghét, moi tiền của người ta, còn đông cứng chúng ta, ở dưới gốc cây liễu ăn thịt người thấy chết mà không cứu, may mà chúng ta trốn thoát thuận lợi, trở về ta nhất định để cha ta cho chúng ta đòi cái công đạo."
"Xuýt hà, không biết tại sao, luôn là cảm thấy lạnh, Tư Tư, ngươi không lạnh sao?"
"Ta ngược lại không sao, nếu ngươi lạnh, thì lát nữa đi tìm muội muội ở Tế Thế Tông của ngươi xin chút đan dược? Không phải ngươi nói, nàng đáp ứng sau lần rèn luyện này sẽ tới tông môn đổi Trúc Cơ đan cho ngươi Trúc Cơ sao?"
"Chuyện trước đó ngươi nói, sau khi trở về từ bí cảnh sẽ hướng cha ta cầu hôn, còn giữ lời sao?"
Môn phái nhỏ không có đan tu, đan dược lại khan hiếm, một viên Trúc Cơ đan bên ngoài giá cả cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa còn có tỷ lệ Trúc Cơ thất bại nhất định, trong môn phái chỉ có con gái chưởng môn Nghê Tư ăn nổi.
Lê Đống do dự trong nháy mắt, hắn khẳng định Đỗ Thược sẽ cho hắn, chỉ là lần trước nhắc đến Đỗ Thược lại không nghe ra là hắn đang yêu cầu.
Đỗ Thược đã là Phượng Sơ cảnh đại viên mãn, liền phải Trúc Cơ.
"Chốc nữa gặp được nàng ấy sẽ xin, Tư Tư, chờ ta thuận lợi Trúc Cơ rồi sẽ liền lập tức xin chưởng môn gả ngươi làm đạo lữ, chỉ là ta lo lắng ta tài nguyên không đủ, Trúc Cơ thất bại......"
Lê Đống nói, đè thấp thanh âm, ngữ khí thành khẩn: "Ngươi tin ta, ta thật sự thích ngươi, chỉ là việc cầu hôn, chỉ có ta thuận lợi Trúc Cơ mới có thể có tư cách thẳng sống lưng cầu hôn ngươi, không phải sao?"
Nghê Tư nghe vậy cũng mềm giọng: "Cha ta chỉ quan tâm ta có thích hay không, sẽ không để ý tu vi của ngươi. Chỉ là ngươi nói cũng đúng, vậy trở về ta bảo cha ta cho ngươi tài nguyên tu luyện nhiều chút, để ngươi thuận lợi Trúc Cơ."
Hai người ở gian ngoài nói chuyện, bỗng nhiên bên trong vang lên âm thanh nghèn nghẹt.
"Ai?" Lê Đống nhíu mày, nắm linh kiếm trong tay: "Nghe lén người khác nói chuyện? Không khỏi quá vô đạo đức."
"Đạo đức?" Một giọng điệu thản nhiên cực kì quen thuộc từ bên trong truyền ra, vạt áo màu xanh lam đung đưa từ mép cửa bên trong.
"Lê đạo hữu, bắt cá hai tay, mới gọi là vô đạo đức, ngươi nói đúng không?"
Lâm Độ từ bên trong một mình dạo bước ra, trên mặt là ý cười vui thích.
Chỉ từ hài cốt của thành chủ đến xem, tu vi của hắn không thua gì 217 tu sĩ kia, cũng nói lên, có lẽ ngay từ đầu, nhóm người này thật sự muốn cứu thế.
Nhưng người cứu thế, cuối cùng vì đường sống của bản thân, trở thành người diệt thế.
Một đạo tàn niệm sau khi đưa ra danh sách đã gần đến kiệt lực.
Lâm Độ suy tư một lát: "Thành chủ, chấp niệm của ngài là cứu thế, nhưng thế nhân đã chết, nhưng vãn bối có một thỉnh cầu, 197 người kia vốn là đi ngược ý trời, đối với Động Minh Giới chúng ta là thứ đột nhiên xuất hiện, vì che đậy thiên cơ rất khó nói bọn họ đến tột cùng sẽ làm ra cái gì, ta thấp cổ bé họng, yêu cầu chứng cứ càng mạnh mẽ đanh thép hơn."
Nàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một khối Dưỡng Hồn Mộc, thứ này quý giá, chủ yếu là bình thường không dùng được, nếu nàng không phải trận pháp sư, căn bản sẽ không mang.
"Ngài nguyện ý, cứu thế nhân Động Minh Giới chúng ta sao?"
"Người tu đạo chúng ta hiểu rõ sinh tử, cầu chính đạo, trừng ác dương thiện, ích lợi thương sinh, tự nhiên tận lực."
Lâm Độ cung cung kính kính hành lễ, mời tàn niệm hơi thở mỏng manh vào trong Dưỡng Hồn Mộc.
"Tiểu sư thúc?" Nguyên Diệp trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ: "Ngươi đây là?"
"Cũng nên phải có chứng cứ." Lâm Độ chỉ chỉ chính mình: "Ngươi cảm thấy, lời của một tiểu đệ tử, độ đáng tin cao bao nhiêu? Sư Uyên trưởng lão sẽ tin chúng ta, nhưng Trung Châu tông môn lớn nhỏ vô số, bọn họ tin sao?"
Mặc dù yêu liễu ăn người, ai có thể chứng minh 197 con người thật sự đều trốn thoát?
Ai có thể vì 197 người trong miệng bọn họ, tiêu phí thời gian tinh lực đi nghiệm chứng truy lùng, thậm chí nghi kỵ lẫn nhau?
Nguyên Diệp luôn cảm thấy tiểu sư thúc của mình giống như tràn ngập nghi ngờ với thế giới.
Nàng mới vừa rồi dùng Trung Châu đệ nhất tông lấy tín nhiệm của thành chủ, nhưng bản thân lại không tín nhiệm vào uy tín và lực hiệu triệu của đệ nhất đại tông Trung Châu với các tông môn Trung Châu.
Nàng trước suy nghĩ, sau tìm kiếm sự thật, từng bước suy tính sâu xa, giống như đám chú bác nghĩ mọi cách làm hoàng đế tin là có người xấu, nhưng tiểu sư thúc năm nay mới nhiêu tuổi?
Dù là người trong hoàng thất, tuổi này, có lẽ cũng sẽ không nghi kỵ nhân tâm đến thế.
Lâm Độ không biết Nguyên Diệp suy nghĩ cái gì, cho dù biết, nàng cũng sẽ chỉ cười cho qua.
Hai người sóng vai hướng tới nội kho của phủ Thành chủ.
"Tiểu sư thúc, ngươi nói, lời thành chủ này có mấy phần thật giả? Nếu là thật, những người đó vì sao lại không giết hắn?"
"Bởi vì bọn họ không muốn lãng phí."
"Cái gì?"
Lâm Độ lặp lại một lần: "Bọn họ không muốn lãng phí sức mạnh hiến tế ra của tu sĩ cấp cao."
Nếu chưa chi đã chết, vậy thì thành chủ này liền không có giá trị.
Trước khi hiến tế, bọn họ đều muốn mọi người trên thế gian này sống sót.
Lâm Độ phá trận, sau đó cùng Nguyên Diệp quét sạch toàn bộ nội kho.
Các loại tài liệu và linh dược về Lâm Độ, pháp bảo linh khí về Nguyên Diệp, linh tinh đá quý thì chia đôi.
"Chúng ta còn mang theo thành chủ tàn niệm, vơ vét đồ của hắn như vậy có phải không tốt lắm không."
Chờ tới khi ra khỏi phủ Thành chủ, Nguyên Diệp bỗng nhiên cắn rứt lương tâm, nhỏ giọng hỏi.
"Không hề gì, ta để vào một cái nhẫn trữ vật khác, không hắn thấy được." Lâm Độ vươn tay, ngón trỏ cùng ngón tay cái mở ra, hai cái nhẫn bạc bản to lóe ánh sáng mộc mạc.
Nguyên Diệp hổ thẹn không bằng, còn phải là tiểu sư thúc.
Có chút lương tâm, nhưng không nhiều lắm.
Hai người lần nữa tách ra, thời điểm Lâm Độ tiến vào một gian hiệu thuốc phát giác bên trong đã có người, vừa định xoay người rời đi, lại nghe đến một giọng nữ dịu dàng kinh ngạc: "Lâm Độ?"
Lâm Độ quay đầu, Đỗ Thược một thân Tế Thế Tông cửu diệp linh liên(hoa chuông?) thủy sắc đệ tử phục, trên búi tóc cài một nhành thược dược thủy tinh, mặt mày cười vui sướng. .
"Cuối cùng cũng gặp được ngươi, lúc trước muốn cùng ngươi chào hỏi, chỉ là khi đó nhiều người, ngươi thấy đó, không tiện lắm."
Lâm Độ hướng nàng gật đầu, đứng ở khung cửa, nhìn lướt qua đầu hẻm: "Đỗ Thược tỷ tỷ, gần đây có tốt không?"
"Cũng được, ngươi vào đi, hiệu thuốc này ta còn chưa lục soát xong."
Lâm Độ gật đầu: "Tới rồi đây, tỷ tỷ lấy đồ vật của mình trước đi."
Đỗ Thược nghe vậy liền tiếp tục tìm kiếm, không bao lâu, liền nghe được Lâm Độ ở một bên hỏi: "Nội kho của gian hiệu thuốc này có cấm chế, ngươi phá rồi sao?"
Nàng lắc đầu: "Hiệu thuốc này hình như là hiệu thuốc tốt nhất trong thành, thuốc đều được cất trong hàn ngọc hạp, dược tính vẫn còn, ngươi có thiếu thuốc nào sao? Ta cho ngươi."
Lâm Độ cười cười, không có nhận ý tốt của nàng, chỉ là nhấc chân đi vào trong bình phong: "Ta tới thử xem."
Nàng nói, xem xét cấm chế, sau đó một quyền đập lên nơi yếu ớt nhất, cấm chế tiêu tán, nàng thong dong đẩy cửa ra.
"Chúng ta vào đi thôi."
Đỗ Thược ngơ ngẩn nhìn khung cửa bị một quyền đập nát: "Tay ngươi?"
"Linh lực mà thôi, không sao." Lâm Độ đã bắt đầu thành thạo vơ vét của cải.
Đỗ Thược không tin, thò lại gần nhìn, tay phải quả thật không có gì, chỉ có một chút phiếm đỏ nơi khớp xương, huyết sắc trên người nàng không nhiều lắm.
"Ta xem ngươi huyết sắc không tốt, có thể là là tâm mạch có vấn đề, sử dụng linh lực cần đến chú ý, ngàn vạn không thể quá kích."
Y tu điển tịch rườm rà, 5 năm cũng chỉ có thể coi là học đến nhập môn da lông, Đỗ Thược có lòng muốn giúp Lâm Độ, hiện giờ cũng chỉ có thể dặn dò một hai.
Lâm Độ cười đồng ý, hai người đang muốn ra cửa, đột nhiên nghe được tiếng vui cười.
Đỗ Thược chưa phản ứng lại, Lâm Độ liền giơ tay ngăn cản nàng.
Không đợi nàng mở miệng dò hỏi, một đạo linh lực lạnh lẽo chui vào cổ họng nàng, giống như trời tuyết có giọt tuyết rơi xuống đầu lưỡi, rất nhanh tan rã hầu như không còn, nhưng vị lạnh của tuyết vẫn còn đó, dây thanh quản của nàng cũng theo đó không hề phát ra tiếng.
Lâm Độ xem tạp thư không ít, pháp thuật này cũng không đả thương người, có thể mạnh mẽ dùng linh lực giải khai, nàng dùng thần thức truyền âm giải thích: "Đợi chút, chốc nữa gỡ bỏ cho ngươi."
Đỗ Thược bất lực nhìn thiếu niên, kinh giác thiếu niên lúc trước lùn hơn mình nửa cái đầu, chỉ qua một năm ngắn ngủi, đã cao ngang bằng nàng.
Đứa nhỏ này ở tông môn ăn cái gì? Lớn cũng quá nhanh.
Nhưng thực mau, thần sắc Đỗ Thược liền trở nên ngưng trọng.
Giọng nam nói chuyện ngoài kia, tựa hồ là vị hôn phu của nàng, Lê Đống.
Tông môn Lê Đống chỉ có hai danh ngạch, nàng nhưng thật ra không bất ngờ vì sao một nam một nữ hai người lại đi cung nhau.
Nhưng những lời của bọn họ lại làm Đỗ Thược mở to hai mắt nhìn, thậm chí làm nàng quên tự hỏi, vì sao Lâm Độ muốn kéo nàng tránh ở nội kho của hiệu thuốc, mà không phải ra ngoài cùng Lê Đống chạm mặt.
"Ngươi sao rồi? Ăn đan dược xong còn cảm thấy lạnh không?" Thanh âm cô gái lo lắng.
"Còn có chút, không có việc gì, ta là đàn ông, có thể chống đỡ được." Nam tử ra vẻ không sao cả nói: "Nhưng Lâm Độ này thật là có bệnh, ngươi trở về cũng nên nói với chưởng môn, cũng không thể bởi vì là đệ tử Vô Thượng Tông là có thể tùy tiện bắt nạt tiểu môn tiểu phái chúng ta, phải không?"
Nghê Tư nghe vậy cười lạnh nói: "Cái tên Lâm Độ đó quả thật đáng ghét, moi tiền của người ta, còn đông cứng chúng ta, ở dưới gốc cây liễu ăn thịt người thấy chết mà không cứu, may mà chúng ta trốn thoát thuận lợi, trở về ta nhất định để cha ta cho chúng ta đòi cái công đạo."
"Xuýt hà, không biết tại sao, luôn là cảm thấy lạnh, Tư Tư, ngươi không lạnh sao?"
"Ta ngược lại không sao, nếu ngươi lạnh, thì lát nữa đi tìm muội muội ở Tế Thế Tông của ngươi xin chút đan dược? Không phải ngươi nói, nàng đáp ứng sau lần rèn luyện này sẽ tới tông môn đổi Trúc Cơ đan cho ngươi Trúc Cơ sao?"
"Chuyện trước đó ngươi nói, sau khi trở về từ bí cảnh sẽ hướng cha ta cầu hôn, còn giữ lời sao?"
Môn phái nhỏ không có đan tu, đan dược lại khan hiếm, một viên Trúc Cơ đan bên ngoài giá cả cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa còn có tỷ lệ Trúc Cơ thất bại nhất định, trong môn phái chỉ có con gái chưởng môn Nghê Tư ăn nổi.
Lê Đống do dự trong nháy mắt, hắn khẳng định Đỗ Thược sẽ cho hắn, chỉ là lần trước nhắc đến Đỗ Thược lại không nghe ra là hắn đang yêu cầu.
Đỗ Thược đã là Phượng Sơ cảnh đại viên mãn, liền phải Trúc Cơ.
"Chốc nữa gặp được nàng ấy sẽ xin, Tư Tư, chờ ta thuận lợi Trúc Cơ rồi sẽ liền lập tức xin chưởng môn gả ngươi làm đạo lữ, chỉ là ta lo lắng ta tài nguyên không đủ, Trúc Cơ thất bại......"
Lê Đống nói, đè thấp thanh âm, ngữ khí thành khẩn: "Ngươi tin ta, ta thật sự thích ngươi, chỉ là việc cầu hôn, chỉ có ta thuận lợi Trúc Cơ mới có thể có tư cách thẳng sống lưng cầu hôn ngươi, không phải sao?"
Nghê Tư nghe vậy cũng mềm giọng: "Cha ta chỉ quan tâm ta có thích hay không, sẽ không để ý tu vi của ngươi. Chỉ là ngươi nói cũng đúng, vậy trở về ta bảo cha ta cho ngươi tài nguyên tu luyện nhiều chút, để ngươi thuận lợi Trúc Cơ."
Hai người ở gian ngoài nói chuyện, bỗng nhiên bên trong vang lên âm thanh nghèn nghẹt.
"Ai?" Lê Đống nhíu mày, nắm linh kiếm trong tay: "Nghe lén người khác nói chuyện? Không khỏi quá vô đạo đức."
"Đạo đức?" Một giọng điệu thản nhiên cực kì quen thuộc từ bên trong truyền ra, vạt áo màu xanh lam đung đưa từ mép cửa bên trong.
"Lê đạo hữu, bắt cá hai tay, mới gọi là vô đạo đức, ngươi nói đúng không?"
Lâm Độ từ bên trong một mình dạo bước ra, trên mặt là ý cười vui thích.