Chương 17: Ta ăn ngọt, không ăn đắng
"Ngươi có bệnh, có bệnh nặng."
Khương Lương nhìn thiếu niên trước mặt, trầm giọng nói.
Hắn biết bản thân mới có thêm tiểu sư muội, kém chừng hơn tám trăm tuổi.
Hắn càng biết rằng, tiểu sư thúc của mình thật ra vào tông môn cùng năm với hắn.
Khương Lương cực độ sợ hãi người sống, nhưng người nọ chủ động đi bên cạnh hắn, nói rằng hắn là người mù, không nhìn thấy sự khẩn trương của ngươi, cũng không sợ ngươi nói sai nên đừng sợ.
Khương Lương đã từng nói với tiểu sư thúc rằng: "Ta nhất định sẽ chữa khỏi đôi mắt của ngươi, du cho số trời như thế, ta cũng có thể đi ngược với trời."
Nhưng 800 năm sau, hắn đi ngược số trời, cứu vô số sinh mạng, nhưng lại không thể chữa khỏi đôi mắt mù ngày đó.
Đối với Diêm Dã, hắn tự cảm thấy hổ thẹn.
800 năm sau, người làm hắn bó tay không biện pháp lại thu một đệ tự cũng đồng dạng số mệnh suy bại, trở thành sư muội nhỏ nhất của hắn.
Khương Lương sắc mặt đau khổ, sau đó bật cười trong lòng.
Hóa ra kiếp nạn cả đời hắn lại là cả thầy cả trò hai người.
Hắn quay đầu nhìn Hạ Thiên Vô, phát hiện nàng đang cau mày với vẻ mặt lo lắng: "Sư phụ, tiểu sư thúc nàng, còn có thể cứu chữa sao?"
Lâm Độ trên mặt lộ ra nụ cười, khuôn mặt cười đến buông tuồng bất kham, không quan tâm đến bắt cứ thứ gì, cùng gương mặt 800 năm trước kia trùng hợp lên.
Khương Lương sững sờ hồi lâu mới cúi đầu, hít một hơi thật sâu: "Thật mẹ nó đời trước thiếu thầy trò hai người các ngươi."
Hắn nói, bắt mạch cho Lâm Độ, nhắm hai mắt lại.
Hạ Thiên Vô đã bái sư hơn 90 năm, đây là lần đầu nhìn thấy sư phụ mình bỏ dùng sợi tơ tự mình ra tay, thậm chí để tránh bị quấy nhiễu mà phong bế năm giác quan.
"Sư phụ ngươi đang dùng biện pháp để bù đắp cho phổi của người và những khuyết điểm khác, chính là trái tim này......"
Một người tâm mạch bế tắc, trời sinh không được đầy đủ, thậm chí sống một ngày, trái tim liền suy kiệt một phần.
Cho dù có dùng thiên tài địa bảo bù vào cũng chỉ có thể trì hoãn chứ không thể hoàn toàn tu bổ.
Cố tình trái tim của người này đặc thù, không phải là máu thịt mà đúng như thủy tinh nát vụn sạch, thay thế là không thể, nếu là thân thể kiện toàn, thì người này có lẽ sẽ là người đầu tiên ở tu chân giới không hể gặp trở ngại trên đường tu luyện, trở thành người phi thăng nhanh nhất.
Nhưng một người như vậy, dù sở hữu một trái tim tắc nghẽn, phổi còn chưa hoàn toàn giải xông mở, mới nhập đạo hai tháng, đã là muốn trúc cơ.
Khương Lương nghĩ mãi mà không rõ, người này rốt cuộc là được trời cao ưu ái hay là ghen tị sâu sắc.
"Ngươi vẫn bình thường, không thấy khó chịu gì sao?"
Lâm Độ chớp chớp mắt, "Ý ngươi là tức ngực khó thở, không thể hoạt động mạnh trong thời gian dài, thậm chí động tác lớn hơn một chút trái tim liền đau nhức như bị nổ thành mảnh vụn sao?"
Trên mặt nàng hiện lên nụ cười: "Nếu là cái này thì quả thật có chút không thoải mái."
Thiếu niên cười nhìn thoáng qua vẻ mặt ngưng trọng của hai sư đồ: "Ây da, đều đễ nói, đừng căng thẳng."
"Lâm Độ ta, dung mạo tuấn tú, thiên phú phi thường, người gặp người thích, còn nấu ăn ngon, trên đời này nào có thể để một người chiếm hết chỗ tốt?"
Nàng không biết xấu hổ mà tự đánh trống tự thổi kèn, sau đó tiếp tục giải thích: "Có thể chữa thì chữa, không chữa được thì thôi, sống chết có số, phú quý nhờ trời, ta tên Lâm Độ, tự nhiên có thể tự độ, các ngươi cứ an tâm."
Nàng cũng không trông cậy vào tông môn làm thế nào cứu nàng, nếu không thì hệ thống này giữ lại làm gì.
"Đan dược đã chuẩn bị, mỗi ngày một viên, để thông phổi, bổ không đủ thì ta sẽ lại nghiên cứu chế tạo đan dược khác cho ngươi trì hoãn bệnh suy tim, để các sư huynh ngươi ra ngoài lịch luyện cũng chú ý tìm kiếm phương thuốc, còn có...... Ngươi sợ đau không? Nếu ngươi......"
"Ta không sợ, một chút đau mà thôi." Lâm Độ xua xua tay, "Ta không có yếu ớt như vậy."
"Ồ vậy quên đi, ta nói nếu ngươi sợ đau, ta có thể nghiên cứu chế tạo một loại thuốc tạm thời ngăn chặn sự khó chịu của ngươi, hơn nữa còn giúp ngươi hành động càng thoải mái hơn."
Khương Lương vuốt râu: "Nếu ngươi không cần......"
"Nhưng đã nói như vậy, người này hẳn nên sinh ra an lạc hạnh phúc, đúng không sư huynh, còn phải làm phiền ngài thay ta nghiên cứu chế tạo thuốc," Lâm Độ thay đổi lời nói, chắp tay cười: "Ta ăn ngọt, không ăn đắng."
Có thể thoải mái ai muốn đau đâu.
Hạ Thiên Vô không nhịn được dò hỏi, "Sư phụ, tiểu sư thúc có thể kéo bao lâu?"
Khương Lương thấy Lâm Độ thái độ thản nhiên, cũng không giấu diếm: "Nếu không trì hoãn, chỉ có một năm, nhưng nếu liên tục dùng thiên tài địa bảo kéo dài, cộng thêm tu vi gia tăng, có lẽ có thể vẫn luôn kéo dài chưa biết chừng."
Ba người đều chưa từng chú ý tới, ngoài cửa bếp có một cô nương đang lẳng lặng đứng, một thân váy lụa hồng nhạt rất hợp với ánh sáng xuân, cây kim thoa bướm hồng run rẩy mà run rẩy râu vàng.
Khuôn mặt luôn tươi cười của Nghê Cẩn Huyên giờ phút này không còn chút vui vẻ nào, đôi mắt hạnh hàm tràn đầy vẻ khó tin.
Nàng vẫn luôn biết, tiểu sư thúc là người tài năng nhất trong số các đệ tử mới vào tông, sẽ ở thời điểm các trưởng lão cho nhau chống chế không muốn làm cơm, cầm lấy cái xẻng lấp đầy bụng đám đệ tử còn chưa thể tích cốc như bọn họ, sẽ cười ngâm ngâm mà mặc cho nàng ăn cơm cũng nhìn chằm chằm vào mình, sẽ mua kim thoa cho nàng, làm điểm tâm cho nàng.
Nhưng nàng không biết, Lâm Độ thế mà không chỉ đơn giản là thể nhược, mà là......
Một người sắp chết thường xuyên phải chịu đựng thống khổ như vậy.
"Ta ăn ngọt, không ăn đắng."
Ngữ điệu nhẹ nhàng của thiếu niên từ bên trong truyền ra, Nghê Cẩn Huyên giơ tay lau mặt một cái, ống tay áo hồng nhạt dính đầy những giọt nước nhỏ.
Nàng ngẩng đầu lên, im lặng nắm chặt tay, hạ quyết tâm.
Lúc Lâm Độ đẩy cửa ra phát hiện Nghê Cẩn Huyên đang ngồi trên bàn, một đôi mắt tựa như thỏ, hiếm lạ nói: "Sao vậy? Sư phụ của ngươi hôm nay huấn ngươi? Không nên a."
Nghê Cẩn Huyên hoạt bát nhưng thiên phú cực cao, tuy trong sách nàng xuất thân là một bông hoa trắng nhỏ, nhưng cũng là một bông hoa trắng nhỏ cứng cỏi nỗ lực, lại cực kỳ may mắn, xem như một con cá koi nhỏ, vận rủi đời này chính là thua trên tay Ma Tôn.
Sao hôm nay lại khóc? Tính toán thời gian, lúc Nghê Cẩn Huyên Đằng Vân cảnh ma tôn mới đến.
Nghê Cẩn Huyên lắc đầu: "Khi tới đây ngự kiếm không tốt, bị gió cát làm mờ mắt."
Lâm Độ cười một cái, từ trong ngực móc ra một cuốn truyện như dang dỗ dành trẻ con: "Cầm lấy, buổi tối trốn trong ổ chăn lén xem, đừng để sư phụ ngươi thấy."
Nghê Cẩn Huyên thu sách, ngơ ngác hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thứ hay đấy." Lâm Độ cười khà khà: "Cuốn truyện nổi tiếng nhất dưới chân núi, đừng làm mặt buồn, ngươi cười lên đẹp."
Con thỏ con này không giấu được chuyện gì, cảm xúc đều viết ở trên mặt.
Nghê Cẩn Huyên vừa nghĩ đến rõ ràng là mình muốn chiếu cố tiểu sư thúc, không nghĩ tới lại để tiểu sư thúc an ủi mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lại suy sụp, hàm chứa một bao nước mắt, sau đó dùng sức nặn ra một nụ cười, mặt đều nghẹn đỏ lên.
Lâm Độ bất đắc dĩ mà nhìn nụ cười dúm dó còn khó coi hơn cả khóc: "Làm sao, nếu không nữa thì, hai ngày nữa ta mời ngươi đi xem kịch, được không? Vui vẻ lên chút."
Nghê Cẩn Huyên cố gắng kìm nén cảm xúc, dùng sức gật đầu, sau đó xung phong nhận việc giúp Lâm Độ xới cơm, Lâm Độ muốn bày bát, liền nghe được nàng vừa giơ môi cơm vừa cao giọng nói: "Tiểu sư thúc để ta đi."
Lâm Độ kỳ quái nhìn nàng: "Lại làm sao, đây là hôm nay bị sư phụ ngươi nói? Muốn chăm chỉ làm người?"
Tiểu cô nương lắc đầu, giơ môi xới cơm dùng sức ép cơm trong bát xuống "Tiểu sư thúc ngươi cứ ngồi đó, về sau những việc bẩn thỉu này để ta làm."
(Xới cơm thôi mà ?)
Nàng nói, lại dùng lực ấn mạnh hơn.
Chậu cơm trên tay Lâm Độ phải nặng gần gấp đôi so với ngày trước, dùng sức lắm đũa mới miễn cưỡng cắm vào được.
Nàng trầm mặc mà nhìn cơm sắp bị Nghê Cẩn Huyên ép thành cục gạch: "Cẩn Huyên ngươi hẳn là rất biết làm bánh gạo."
Tương lai có hy vọng đó, đứa nhỏ này, cốt truyện không có nói nhóc này lại là một loli lực điền a.
Đáy thau cơm sắt của nàng đều bị ép rơi ra ngoài.
Khương Lương nhìn thiếu niên trước mặt, trầm giọng nói.
Hắn biết bản thân mới có thêm tiểu sư muội, kém chừng hơn tám trăm tuổi.
Hắn càng biết rằng, tiểu sư thúc của mình thật ra vào tông môn cùng năm với hắn.
Khương Lương cực độ sợ hãi người sống, nhưng người nọ chủ động đi bên cạnh hắn, nói rằng hắn là người mù, không nhìn thấy sự khẩn trương của ngươi, cũng không sợ ngươi nói sai nên đừng sợ.
Khương Lương đã từng nói với tiểu sư thúc rằng: "Ta nhất định sẽ chữa khỏi đôi mắt của ngươi, du cho số trời như thế, ta cũng có thể đi ngược với trời."
Nhưng 800 năm sau, hắn đi ngược số trời, cứu vô số sinh mạng, nhưng lại không thể chữa khỏi đôi mắt mù ngày đó.
Đối với Diêm Dã, hắn tự cảm thấy hổ thẹn.
800 năm sau, người làm hắn bó tay không biện pháp lại thu một đệ tự cũng đồng dạng số mệnh suy bại, trở thành sư muội nhỏ nhất của hắn.
Khương Lương sắc mặt đau khổ, sau đó bật cười trong lòng.
Hóa ra kiếp nạn cả đời hắn lại là cả thầy cả trò hai người.
Hắn quay đầu nhìn Hạ Thiên Vô, phát hiện nàng đang cau mày với vẻ mặt lo lắng: "Sư phụ, tiểu sư thúc nàng, còn có thể cứu chữa sao?"
Lâm Độ trên mặt lộ ra nụ cười, khuôn mặt cười đến buông tuồng bất kham, không quan tâm đến bắt cứ thứ gì, cùng gương mặt 800 năm trước kia trùng hợp lên.
Khương Lương sững sờ hồi lâu mới cúi đầu, hít một hơi thật sâu: "Thật mẹ nó đời trước thiếu thầy trò hai người các ngươi."
Hắn nói, bắt mạch cho Lâm Độ, nhắm hai mắt lại.
Hạ Thiên Vô đã bái sư hơn 90 năm, đây là lần đầu nhìn thấy sư phụ mình bỏ dùng sợi tơ tự mình ra tay, thậm chí để tránh bị quấy nhiễu mà phong bế năm giác quan.
"Sư phụ ngươi đang dùng biện pháp để bù đắp cho phổi của người và những khuyết điểm khác, chính là trái tim này......"
Một người tâm mạch bế tắc, trời sinh không được đầy đủ, thậm chí sống một ngày, trái tim liền suy kiệt một phần.
Cho dù có dùng thiên tài địa bảo bù vào cũng chỉ có thể trì hoãn chứ không thể hoàn toàn tu bổ.
Cố tình trái tim của người này đặc thù, không phải là máu thịt mà đúng như thủy tinh nát vụn sạch, thay thế là không thể, nếu là thân thể kiện toàn, thì người này có lẽ sẽ là người đầu tiên ở tu chân giới không hể gặp trở ngại trên đường tu luyện, trở thành người phi thăng nhanh nhất.
Nhưng một người như vậy, dù sở hữu một trái tim tắc nghẽn, phổi còn chưa hoàn toàn giải xông mở, mới nhập đạo hai tháng, đã là muốn trúc cơ.
Khương Lương nghĩ mãi mà không rõ, người này rốt cuộc là được trời cao ưu ái hay là ghen tị sâu sắc.
"Ngươi vẫn bình thường, không thấy khó chịu gì sao?"
Lâm Độ chớp chớp mắt, "Ý ngươi là tức ngực khó thở, không thể hoạt động mạnh trong thời gian dài, thậm chí động tác lớn hơn một chút trái tim liền đau nhức như bị nổ thành mảnh vụn sao?"
Trên mặt nàng hiện lên nụ cười: "Nếu là cái này thì quả thật có chút không thoải mái."
Thiếu niên cười nhìn thoáng qua vẻ mặt ngưng trọng của hai sư đồ: "Ây da, đều đễ nói, đừng căng thẳng."
"Lâm Độ ta, dung mạo tuấn tú, thiên phú phi thường, người gặp người thích, còn nấu ăn ngon, trên đời này nào có thể để một người chiếm hết chỗ tốt?"
Nàng không biết xấu hổ mà tự đánh trống tự thổi kèn, sau đó tiếp tục giải thích: "Có thể chữa thì chữa, không chữa được thì thôi, sống chết có số, phú quý nhờ trời, ta tên Lâm Độ, tự nhiên có thể tự độ, các ngươi cứ an tâm."
Nàng cũng không trông cậy vào tông môn làm thế nào cứu nàng, nếu không thì hệ thống này giữ lại làm gì.
"Đan dược đã chuẩn bị, mỗi ngày một viên, để thông phổi, bổ không đủ thì ta sẽ lại nghiên cứu chế tạo đan dược khác cho ngươi trì hoãn bệnh suy tim, để các sư huynh ngươi ra ngoài lịch luyện cũng chú ý tìm kiếm phương thuốc, còn có...... Ngươi sợ đau không? Nếu ngươi......"
"Ta không sợ, một chút đau mà thôi." Lâm Độ xua xua tay, "Ta không có yếu ớt như vậy."
"Ồ vậy quên đi, ta nói nếu ngươi sợ đau, ta có thể nghiên cứu chế tạo một loại thuốc tạm thời ngăn chặn sự khó chịu của ngươi, hơn nữa còn giúp ngươi hành động càng thoải mái hơn."
Khương Lương vuốt râu: "Nếu ngươi không cần......"
"Nhưng đã nói như vậy, người này hẳn nên sinh ra an lạc hạnh phúc, đúng không sư huynh, còn phải làm phiền ngài thay ta nghiên cứu chế tạo thuốc," Lâm Độ thay đổi lời nói, chắp tay cười: "Ta ăn ngọt, không ăn đắng."
Có thể thoải mái ai muốn đau đâu.
Hạ Thiên Vô không nhịn được dò hỏi, "Sư phụ, tiểu sư thúc có thể kéo bao lâu?"
Khương Lương thấy Lâm Độ thái độ thản nhiên, cũng không giấu diếm: "Nếu không trì hoãn, chỉ có một năm, nhưng nếu liên tục dùng thiên tài địa bảo kéo dài, cộng thêm tu vi gia tăng, có lẽ có thể vẫn luôn kéo dài chưa biết chừng."
Ba người đều chưa từng chú ý tới, ngoài cửa bếp có một cô nương đang lẳng lặng đứng, một thân váy lụa hồng nhạt rất hợp với ánh sáng xuân, cây kim thoa bướm hồng run rẩy mà run rẩy râu vàng.
Khuôn mặt luôn tươi cười của Nghê Cẩn Huyên giờ phút này không còn chút vui vẻ nào, đôi mắt hạnh hàm tràn đầy vẻ khó tin.
Nàng vẫn luôn biết, tiểu sư thúc là người tài năng nhất trong số các đệ tử mới vào tông, sẽ ở thời điểm các trưởng lão cho nhau chống chế không muốn làm cơm, cầm lấy cái xẻng lấp đầy bụng đám đệ tử còn chưa thể tích cốc như bọn họ, sẽ cười ngâm ngâm mà mặc cho nàng ăn cơm cũng nhìn chằm chằm vào mình, sẽ mua kim thoa cho nàng, làm điểm tâm cho nàng.
Nhưng nàng không biết, Lâm Độ thế mà không chỉ đơn giản là thể nhược, mà là......
Một người sắp chết thường xuyên phải chịu đựng thống khổ như vậy.
"Ta ăn ngọt, không ăn đắng."
Ngữ điệu nhẹ nhàng của thiếu niên từ bên trong truyền ra, Nghê Cẩn Huyên giơ tay lau mặt một cái, ống tay áo hồng nhạt dính đầy những giọt nước nhỏ.
Nàng ngẩng đầu lên, im lặng nắm chặt tay, hạ quyết tâm.
Lúc Lâm Độ đẩy cửa ra phát hiện Nghê Cẩn Huyên đang ngồi trên bàn, một đôi mắt tựa như thỏ, hiếm lạ nói: "Sao vậy? Sư phụ của ngươi hôm nay huấn ngươi? Không nên a."
Nghê Cẩn Huyên hoạt bát nhưng thiên phú cực cao, tuy trong sách nàng xuất thân là một bông hoa trắng nhỏ, nhưng cũng là một bông hoa trắng nhỏ cứng cỏi nỗ lực, lại cực kỳ may mắn, xem như một con cá koi nhỏ, vận rủi đời này chính là thua trên tay Ma Tôn.
Sao hôm nay lại khóc? Tính toán thời gian, lúc Nghê Cẩn Huyên Đằng Vân cảnh ma tôn mới đến.
Nghê Cẩn Huyên lắc đầu: "Khi tới đây ngự kiếm không tốt, bị gió cát làm mờ mắt."
Lâm Độ cười một cái, từ trong ngực móc ra một cuốn truyện như dang dỗ dành trẻ con: "Cầm lấy, buổi tối trốn trong ổ chăn lén xem, đừng để sư phụ ngươi thấy."
Nghê Cẩn Huyên thu sách, ngơ ngác hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thứ hay đấy." Lâm Độ cười khà khà: "Cuốn truyện nổi tiếng nhất dưới chân núi, đừng làm mặt buồn, ngươi cười lên đẹp."
Con thỏ con này không giấu được chuyện gì, cảm xúc đều viết ở trên mặt.
Nghê Cẩn Huyên vừa nghĩ đến rõ ràng là mình muốn chiếu cố tiểu sư thúc, không nghĩ tới lại để tiểu sư thúc an ủi mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lại suy sụp, hàm chứa một bao nước mắt, sau đó dùng sức nặn ra một nụ cười, mặt đều nghẹn đỏ lên.
Lâm Độ bất đắc dĩ mà nhìn nụ cười dúm dó còn khó coi hơn cả khóc: "Làm sao, nếu không nữa thì, hai ngày nữa ta mời ngươi đi xem kịch, được không? Vui vẻ lên chút."
Nghê Cẩn Huyên cố gắng kìm nén cảm xúc, dùng sức gật đầu, sau đó xung phong nhận việc giúp Lâm Độ xới cơm, Lâm Độ muốn bày bát, liền nghe được nàng vừa giơ môi cơm vừa cao giọng nói: "Tiểu sư thúc để ta đi."
Lâm Độ kỳ quái nhìn nàng: "Lại làm sao, đây là hôm nay bị sư phụ ngươi nói? Muốn chăm chỉ làm người?"
Tiểu cô nương lắc đầu, giơ môi xới cơm dùng sức ép cơm trong bát xuống "Tiểu sư thúc ngươi cứ ngồi đó, về sau những việc bẩn thỉu này để ta làm."
(Xới cơm thôi mà ?)
Nàng nói, lại dùng lực ấn mạnh hơn.
Chậu cơm trên tay Lâm Độ phải nặng gần gấp đôi so với ngày trước, dùng sức lắm đũa mới miễn cưỡng cắm vào được.
Nàng trầm mặc mà nhìn cơm sắp bị Nghê Cẩn Huyên ép thành cục gạch: "Cẩn Huyên ngươi hẳn là rất biết làm bánh gạo."
Tương lai có hy vọng đó, đứa nhỏ này, cốt truyện không có nói nhóc này lại là một loli lực điền a.
Đáy thau cơm sắt của nàng đều bị ép rơi ra ngoài.