Chương 15: Thiên hạ đệ nhất đứa con hiếu thảo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Độ nói muốn đi nhà sách, thừa dịp dám người đang ở bên trong và bị kệ sách ngăn trở, nàng đi tới trước quầy của chủ tiệm: "Ông chủ, có thu sách truyện không?"
Chủ tiệm mặc một thân thủy mặc đại tụ, một tay cầm sách dựa vào ghế tre, hai mắt nửa mở, nghe vậy lười biếng trả lời: " Sách truyện? Truyện gì thế?"
Lâm Độ đem tâm huyết của mình đưa qua.
Người ngồi trên ghế tre nhấc lên mí mắt, nhẩm đọc từng câu từng chữ: "Sau khi bị......mỹ nhân nhặt được bên đường cưỡng hiếp?"
Đôi mắt vốn còn hơi nhập nhèm lập tức trợn tròn, không thể tin nổi mà nhìn thiếu niên cao nhồng rõ ràng mới có mười mấy tuổi trước mắt: "Ngươi viết?"
Lâm Độ xua tay, giả vờ giả vịt nói: "Làm sao có thể, ta chỉ là thay sư phụ chạy chân thôi, thân là đồ đệ, ta đương nhiên muốn hoàn thành ước mơ của sư phụ."
"Ngài xem, sách này có thể xuất bản không? Sư phụ ta già rồi chỉ chút sở thích này, coi như ta tự chi tiền cũng không thể để ông cụ ra đi trong tiếc nuối."
Tự nhiên bị đệ tử nhà mình đổ nồi- Diêm Dã giờ phút này hắt hơi một cái, đang suy tư chính mình một cái Thái Thanh cảnh tu sĩ, chẳng lẽ còn có thể cảm lạnh?
Ông chủ vô cùng cảm động: "Ngươi thật là hiếu thảo."
Lâm Độ gật đầu, thiên hạ đệ nhất đứa con hiếu thảo, ngoài ta còn có ai.
Người đàn ông cúi đầu mở trang thứ nhất, lọt vào tầm mắt là dòng chữ "chó bò" xiên xẹo, khóe miệng giật giật: "Này thật là do sư phụ ngươi viết."
Lâm Độ a một tiếng, "Sư phụ ta không nhìn được, chữ viết khó tránh khỏi gồ ghề, có thể đọc là được, có thể đọc là được."
Nàng mới chỉ tập viết bút lông ở trường tiểu học, có thể sử dụng bút lông viết được như vậy đã không tồi.
Ông chủ tiếp tục cúi đầu đọc sách, nhưng thực mau, tiếng giở sách lúc càng nhanh, biểu cảm cũng theo đó thay đổi khó lường, từ cười gian khặc khặc đến cười kiểu bà thím, tiếp theo từ từ mở to hai mắt, kìm nén phẫn nộ, cuối cùng mắt hàm lệ nóng, nhịn không được đập bàn đứng lên: "Sao đã hết rồi? Đại sư huynh cứ vậy mà chết? Nữ tu kia cứ vậy có được Kim Đan phi thăng thành tiên?"
"Cái này, sư phụ ta nói, nếu như có người xem tự nhiên sẽ có phần tiếp, ngài xem, cái này có thể xuất bản sao?"
"Có thể, có thể, có thể, lâu lắm rồi ta mới thấy một cuốn sách khiến người ta không thể tự giải thoát như vậy, sư phụ ngươi thật đúng là thiên tài, chỉ là cái nhan đề này...... Có chút không đứng đắn."
Ông chủ sờ sờ cằm: "Chỉ sợ chính đạo nhân sĩ sẽ không mua đâu."
Lâm Độ nhướng mày, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú phi phàm, ngữ điệu nhạt nhẽo nội dung lại vô cùng phóng túng.
"Không thử thì làm sao biết được? Thất tình lục dục vốn là nhân chi thường tình, tu chân giả chẳng lẽ thật sự không có dục niệm? Trở nên mạnh hơn là dục niệm, tình yêu cũng là dục niệm, dục niệm còn phân biệt đắt rẻ sang hèn hay sao?"
Nàng rõ ràng là ngụy biện tà thuyết, nhưng chủ tiệm lại bị thuyết phục, "Được rồi, làm ơn làm ơn, ở đây chúng ta chia 3:7, ngài họ gì?"
"Lâm, song mộc lâm."(2 chữ mộc [木] ghép thành chữ lâm[林])
"Lâm tiểu sư phó, cái này in ra xong ta sẽ gửi hàng mẫu, địa chỉ của ngài."
Lâm Độ hơi hơi mỉm cười, "Không cần, ít ngày nữa ta sẽ tự xuống núi tới gặp."
Nàng lưu loát ấn dấu tay của mình lên khế ước, quay đầu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của mấy đồng môn đi từ bên trong ra: "Đi? Đi Hương Mãn Lâu ăn?"
Một đám người hi hi ha ha đi rồi, ông chủ ngồi trên ghế tre híp mắt nhìn bóng dáng đoàn người đi xa, lắc lắc bản khế ước mới vừa ấn dấu vân tay, nhìn dấu tay trên đó, cuối cùng nhẹ nhàng cười.
Thú vị, hắn rõ ràng đã đưa bút ra, nhưng thời điểm tên đồ đệ hiếu thảo kia nhận lấy bút, do dự một chút, khẽ vung tay đổi thành dấu tay.
Là không muốn để lại bút tích của mình?
Ngươi nói sư phụ này, thật sự không phải bản thân?
Ông chủ nhà sách không nghĩ tới, ít ngày nữa chính là bảy ngày sau.
Lúc người nọ bước vào cửa hàng hắn suýt nữa không nhận ra, không còn một thân qua loa thanh y cùng tùy tiện búi lên đạo kế.
đạo kế: búi tóc kiểu đạo sĩ
Thiếu niên một thân vân văn bạch hạc cẩm bào xanh biếc, trên đỉnh đầu cài một cây trâm ngắn bằng bạch ngọc, trước trán buộc một chiếc khăn lưới có nút ngọc để cố định, tấm mặt mày tuyệt hảo cùng đường nét mịn màn của khuôn mặt rốt cuộc rõ ràng lộ ra, mặc dù màu da tái nhợt như tờ giấy, nhưng thật sự là một thiếu niên anh tuấn kiệt xuất.
"Mọi việc thế nào rồi ông chủ? Việc in ấn xong chưa?"
Giọng điệu lười biếng vang lên, chủ tiệm lúc này mới dám khẳng định đây chính là đứa con hiếu thảo ngày đó.
"Năm ngày trước liền lên, ngài đoán xem?"
Hắn vừa muốn nói gì đó, liền thấy một thanh chính nam tu lén lút lại đây, nhìn trái ngó phải, thấy Lâm Độ đứng đó thì chậm chạp không dám tiến lên.
"Ngươi muốn cái kia đúng không? Hai mươi khối hạ phẩm linh thạch một quyển, không cần từ ống tay áo lấy ra, bỏ tiền đó rồi mang đi đi."
Người nọ cổ tay áo chỉ lộ ra cái mép sách, nghe được ông chủ nói như vậy lập tức bỏ sau đó dứt khoát chạy lấy người.
Lâm Độ trầm ngâm một lát: "Không phải là quyển sách ta đưa tới đó chứ?"
"Ừ" Chủ tiệm gật đầu, thong dong vung lên ống tay áo, đem hai mươi khối ẩn chứa nhàn nhạt linh khí hình bầu dục trên quầy thu vào trong túi.
"Xấu hổ đến vậy sao?" Lâm Độ giơ tay sờ sờ cằm.
"Nhưng ngươi có đôi lời rất đúng, tên này tuy rằng khó mà đến được nơi thanh nhã, nhưng cũng thật sự hấp dẫn người, từ khi lên kệ, lượng tiêu thụ vô cùng tốt, chỉ có điều mọi người đều lén lút mua."
Ông chủ tấm tắc bảo lạ: "Không hổ là ngươi, sư phụ à, là hiểu sâu biết rộng, thấu hiểu lòng người."
Lâm Độ cười cười: "Mang cho ta năm bản, ta muốn đem tặng."
"Dễ nói, chúng ta sẽ chia cho ngài một phần theo tháng, chẳng qua là sách này tạm thời có hơi cung không đủ cầu, ngài chừa cho ta chút được không? Ba bản có được không?"
Lâm Độ cầm ba quyển sách ra khỏi nhà sách, sau đó cùng bọn Mặc Lân hội hợp.
Hôm nay là tiệc chia tay bọn họ tiễn Mặc Lân xuống núi rèn luyện, đề xuất là Lâm Độ, một nhóm người vui vẻ tìm đồ ăn ngon.
Vì thế đại sư huynh liền thu được quà chia tay từ tiểu sư thúc.
"Dọc đường khó tránh khỏi có lúc nhàm chán, tới, quyển sách này ngươi cầm, nghe nói là cuốn sách bán chạy nhất gần đây, bán chạy như vậy, tất nhiên thâm hàm đại ý."
Lâm Độ đưa cuốn sách cho Mặc Lân, ánh mắt chân thành.
Mặc Lân tiếp nhận quyển sách: "Sớm biết rằng tiểu sư thúc thích đọc sách, ngày nào cũng đi thư viện của tông môn, ta nhất định sẽ nghiên cứu kĩ càng."
"Vây là đúng." Lâm Độ đặc biệt hài lòng: "Khi đọc một câu chuyện, quan trọng nhất chính là nhập tâm, chỉ khi nhập vai vào nhân vật chính từ đó mới có thể suy ngẫm lại bản thân, thu được nhiều hơn."
Mặc Lân gật gật đầu, không nhìn ra tiểu sư thúc tuy rằng niên thiếu lại có kinh nghiệm đọc sách như vậy, hắn một bên cảm khái một bên nhìn thoáng qua bìa sách.
《 Sau khi bị mỹ nhân nhặt được bên đường cưỡng hiếp 》
Sắc mặt của thanh niên tuấn mỹ trong nháy mắt trở nên kỳ quái, hắn ngẩng đầu nhìn người đang bắt đầu tiếp tục ăn điểm tâm bữa cơm, lại cúi đầu nhìn tựa đề.
"Tiểu sư thúc...... Ngươi đưa nhầm sách cho ta sao?"
"Không đâu." Lâm Độ nhặt lên một miếng bánh gạo cắt chiên: "Cái bánh gạo cắt chiên này một phần không đủ, thêm một phần đi, chúng ta có tới năm người cơ."
Mặc Lân lặng lẽ cất cuốn sách đi, duỗi tay gọi hầu bàn.
_________
bánh gạo cắt chiên/lư đả cổn
Lâm Độ nói muốn đi nhà sách, thừa dịp dám người đang ở bên trong và bị kệ sách ngăn trở, nàng đi tới trước quầy của chủ tiệm: "Ông chủ, có thu sách truyện không?"
Chủ tiệm mặc một thân thủy mặc đại tụ, một tay cầm sách dựa vào ghế tre, hai mắt nửa mở, nghe vậy lười biếng trả lời: " Sách truyện? Truyện gì thế?"
Lâm Độ đem tâm huyết của mình đưa qua.
Người ngồi trên ghế tre nhấc lên mí mắt, nhẩm đọc từng câu từng chữ: "Sau khi bị......mỹ nhân nhặt được bên đường cưỡng hiếp?"
Đôi mắt vốn còn hơi nhập nhèm lập tức trợn tròn, không thể tin nổi mà nhìn thiếu niên cao nhồng rõ ràng mới có mười mấy tuổi trước mắt: "Ngươi viết?"
Lâm Độ xua tay, giả vờ giả vịt nói: "Làm sao có thể, ta chỉ là thay sư phụ chạy chân thôi, thân là đồ đệ, ta đương nhiên muốn hoàn thành ước mơ của sư phụ."
"Ngài xem, sách này có thể xuất bản không? Sư phụ ta già rồi chỉ chút sở thích này, coi như ta tự chi tiền cũng không thể để ông cụ ra đi trong tiếc nuối."
Tự nhiên bị đệ tử nhà mình đổ nồi- Diêm Dã giờ phút này hắt hơi một cái, đang suy tư chính mình một cái Thái Thanh cảnh tu sĩ, chẳng lẽ còn có thể cảm lạnh?
Ông chủ vô cùng cảm động: "Ngươi thật là hiếu thảo."
Lâm Độ gật đầu, thiên hạ đệ nhất đứa con hiếu thảo, ngoài ta còn có ai.
Người đàn ông cúi đầu mở trang thứ nhất, lọt vào tầm mắt là dòng chữ "chó bò" xiên xẹo, khóe miệng giật giật: "Này thật là do sư phụ ngươi viết."
Lâm Độ a một tiếng, "Sư phụ ta không nhìn được, chữ viết khó tránh khỏi gồ ghề, có thể đọc là được, có thể đọc là được."
Nàng mới chỉ tập viết bút lông ở trường tiểu học, có thể sử dụng bút lông viết được như vậy đã không tồi.
Ông chủ tiếp tục cúi đầu đọc sách, nhưng thực mau, tiếng giở sách lúc càng nhanh, biểu cảm cũng theo đó thay đổi khó lường, từ cười gian khặc khặc đến cười kiểu bà thím, tiếp theo từ từ mở to hai mắt, kìm nén phẫn nộ, cuối cùng mắt hàm lệ nóng, nhịn không được đập bàn đứng lên: "Sao đã hết rồi? Đại sư huynh cứ vậy mà chết? Nữ tu kia cứ vậy có được Kim Đan phi thăng thành tiên?"
"Cái này, sư phụ ta nói, nếu như có người xem tự nhiên sẽ có phần tiếp, ngài xem, cái này có thể xuất bản sao?"
"Có thể, có thể, có thể, lâu lắm rồi ta mới thấy một cuốn sách khiến người ta không thể tự giải thoát như vậy, sư phụ ngươi thật đúng là thiên tài, chỉ là cái nhan đề này...... Có chút không đứng đắn."
Ông chủ sờ sờ cằm: "Chỉ sợ chính đạo nhân sĩ sẽ không mua đâu."
Lâm Độ nhướng mày, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú phi phàm, ngữ điệu nhạt nhẽo nội dung lại vô cùng phóng túng.
"Không thử thì làm sao biết được? Thất tình lục dục vốn là nhân chi thường tình, tu chân giả chẳng lẽ thật sự không có dục niệm? Trở nên mạnh hơn là dục niệm, tình yêu cũng là dục niệm, dục niệm còn phân biệt đắt rẻ sang hèn hay sao?"
Nàng rõ ràng là ngụy biện tà thuyết, nhưng chủ tiệm lại bị thuyết phục, "Được rồi, làm ơn làm ơn, ở đây chúng ta chia 3:7, ngài họ gì?"
"Lâm, song mộc lâm."(2 chữ mộc [木] ghép thành chữ lâm[林])
"Lâm tiểu sư phó, cái này in ra xong ta sẽ gửi hàng mẫu, địa chỉ của ngài."
Lâm Độ hơi hơi mỉm cười, "Không cần, ít ngày nữa ta sẽ tự xuống núi tới gặp."
Nàng lưu loát ấn dấu tay của mình lên khế ước, quay đầu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của mấy đồng môn đi từ bên trong ra: "Đi? Đi Hương Mãn Lâu ăn?"
Một đám người hi hi ha ha đi rồi, ông chủ ngồi trên ghế tre híp mắt nhìn bóng dáng đoàn người đi xa, lắc lắc bản khế ước mới vừa ấn dấu vân tay, nhìn dấu tay trên đó, cuối cùng nhẹ nhàng cười.
Thú vị, hắn rõ ràng đã đưa bút ra, nhưng thời điểm tên đồ đệ hiếu thảo kia nhận lấy bút, do dự một chút, khẽ vung tay đổi thành dấu tay.
Là không muốn để lại bút tích của mình?
Ngươi nói sư phụ này, thật sự không phải bản thân?
Ông chủ nhà sách không nghĩ tới, ít ngày nữa chính là bảy ngày sau.
Lúc người nọ bước vào cửa hàng hắn suýt nữa không nhận ra, không còn một thân qua loa thanh y cùng tùy tiện búi lên đạo kế.
đạo kế: búi tóc kiểu đạo sĩ
Thiếu niên một thân vân văn bạch hạc cẩm bào xanh biếc, trên đỉnh đầu cài một cây trâm ngắn bằng bạch ngọc, trước trán buộc một chiếc khăn lưới có nút ngọc để cố định, tấm mặt mày tuyệt hảo cùng đường nét mịn màn của khuôn mặt rốt cuộc rõ ràng lộ ra, mặc dù màu da tái nhợt như tờ giấy, nhưng thật sự là một thiếu niên anh tuấn kiệt xuất.
"Mọi việc thế nào rồi ông chủ? Việc in ấn xong chưa?"
Giọng điệu lười biếng vang lên, chủ tiệm lúc này mới dám khẳng định đây chính là đứa con hiếu thảo ngày đó.
"Năm ngày trước liền lên, ngài đoán xem?"
Hắn vừa muốn nói gì đó, liền thấy một thanh chính nam tu lén lút lại đây, nhìn trái ngó phải, thấy Lâm Độ đứng đó thì chậm chạp không dám tiến lên.
"Ngươi muốn cái kia đúng không? Hai mươi khối hạ phẩm linh thạch một quyển, không cần từ ống tay áo lấy ra, bỏ tiền đó rồi mang đi đi."
Người nọ cổ tay áo chỉ lộ ra cái mép sách, nghe được ông chủ nói như vậy lập tức bỏ sau đó dứt khoát chạy lấy người.
Lâm Độ trầm ngâm một lát: "Không phải là quyển sách ta đưa tới đó chứ?"
"Ừ" Chủ tiệm gật đầu, thong dong vung lên ống tay áo, đem hai mươi khối ẩn chứa nhàn nhạt linh khí hình bầu dục trên quầy thu vào trong túi.
"Xấu hổ đến vậy sao?" Lâm Độ giơ tay sờ sờ cằm.
"Nhưng ngươi có đôi lời rất đúng, tên này tuy rằng khó mà đến được nơi thanh nhã, nhưng cũng thật sự hấp dẫn người, từ khi lên kệ, lượng tiêu thụ vô cùng tốt, chỉ có điều mọi người đều lén lút mua."
Ông chủ tấm tắc bảo lạ: "Không hổ là ngươi, sư phụ à, là hiểu sâu biết rộng, thấu hiểu lòng người."
Lâm Độ cười cười: "Mang cho ta năm bản, ta muốn đem tặng."
"Dễ nói, chúng ta sẽ chia cho ngài một phần theo tháng, chẳng qua là sách này tạm thời có hơi cung không đủ cầu, ngài chừa cho ta chút được không? Ba bản có được không?"
Lâm Độ cầm ba quyển sách ra khỏi nhà sách, sau đó cùng bọn Mặc Lân hội hợp.
Hôm nay là tiệc chia tay bọn họ tiễn Mặc Lân xuống núi rèn luyện, đề xuất là Lâm Độ, một nhóm người vui vẻ tìm đồ ăn ngon.
Vì thế đại sư huynh liền thu được quà chia tay từ tiểu sư thúc.
"Dọc đường khó tránh khỏi có lúc nhàm chán, tới, quyển sách này ngươi cầm, nghe nói là cuốn sách bán chạy nhất gần đây, bán chạy như vậy, tất nhiên thâm hàm đại ý."
Lâm Độ đưa cuốn sách cho Mặc Lân, ánh mắt chân thành.
Mặc Lân tiếp nhận quyển sách: "Sớm biết rằng tiểu sư thúc thích đọc sách, ngày nào cũng đi thư viện của tông môn, ta nhất định sẽ nghiên cứu kĩ càng."
"Vây là đúng." Lâm Độ đặc biệt hài lòng: "Khi đọc một câu chuyện, quan trọng nhất chính là nhập tâm, chỉ khi nhập vai vào nhân vật chính từ đó mới có thể suy ngẫm lại bản thân, thu được nhiều hơn."
Mặc Lân gật gật đầu, không nhìn ra tiểu sư thúc tuy rằng niên thiếu lại có kinh nghiệm đọc sách như vậy, hắn một bên cảm khái một bên nhìn thoáng qua bìa sách.
《 Sau khi bị mỹ nhân nhặt được bên đường cưỡng hiếp 》
Sắc mặt của thanh niên tuấn mỹ trong nháy mắt trở nên kỳ quái, hắn ngẩng đầu nhìn người đang bắt đầu tiếp tục ăn điểm tâm bữa cơm, lại cúi đầu nhìn tựa đề.
"Tiểu sư thúc...... Ngươi đưa nhầm sách cho ta sao?"
"Không đâu." Lâm Độ nhặt lên một miếng bánh gạo cắt chiên: "Cái bánh gạo cắt chiên này một phần không đủ, thêm một phần đi, chúng ta có tới năm người cơ."
Mặc Lân lặng lẽ cất cuốn sách đi, duỗi tay gọi hầu bàn.
_________
bánh gạo cắt chiên/lư đả cổn