Chương 5: Không cần cảm ơn
[Tên chương do editor đặt]
Lúc Trình Khánh đem bữa sáng tới, Tần Tư Dữ đang ngồi ở trên sô pha, Quý Mộ Ngôn thì ngồi ở bàn ăn, không khí giữa hai người rất kỳ lạ, nhưng anh ta không tiện hỏi nhiều, đặt đồ ăn sáng xuống thì thấy Tần Tư Dữ đang xoa eo, đau đến mức hít hà.
Trình Khánh hoảng sợ, nhanh chóng chạy qua: "Trời ơi cây rụng tiền của tôi, eo cậu sao đấy?"
"Không có gì." Tần Tư Dữ buông tay: "Cậu hẹn lịch với thợ mát xa cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ đi."
Trình Khánh thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, hỏi: "Sao cậu lại bị thương thế?"
Tần Tư Dữ nhìn thoáng qua Quý Mộ Ngôn, hừ lạnh, không nói tiếng nào.
Quý Mộ Ngôn cũng không quay đầu lại, lưng thẳng tắp, từ bóng lưng cậu cũng nhìn ra được hai chữ ghét bỏ.
Trình Khánh không nhịn được, hỏi: "Các cậu làm sao thế?"
Tần Tư Dữ nhướng mày: "Anh đi mà hỏi thằng nhóc vong ân bội nghĩa kia kìa."
"........." Quý Mộ Ngôn quay đầu, sắc mặt lạnh lùng như hôm qua nhưnng Trình Khánh cứ cảm thấy mặt cậu toàn là sát khí, ánh mắt sắc bén như dao.
"Ái chà còn dám trừng mắt với tôi." Eo Tần Tư Dữ lại đau: "Vừa làm nũng vừa khó ở, để cậu úp mặt vào tường thì cậu giận dỗi, tôi mà còn chiều cậu nữa thì cậu muốn lật tung nóc nhà đúng không?"
Quý Mộ Ngôn nhớ tới câu "nhìn mặt tôi mà suy nghĩ", bên tai đỏ lên, sắc mặt lạnh lùng tới mức sắp có vụn băng.
Tần Tư Dữ cảm nhận được sự đau đầu lúc làm gia trưởng, hắn muốn tìm sự tán đồng của Trình Khánh: "Cậu nhìn xem, nói cậu ta vài câu mà cậu ta còn không thèm nghe kìa."
Trình Khánh đảo mắt nhìn quanh hai vòng, anh ta không hiểu rõ Quý Mộ Ngôn nhưng lại rất rõ ràng lúc Tần Tư Dữ súc sinh lên thì có thể chọc người ta giận đến mức nào. Anh ta chép miệng hỏi Tần Tư Dữ: "Có phải cậu làm chuyện gì quá đáng không?"
Quý Mộ Ngôn quay đầu lại nhìn Trình Khánh, trên mặt tràn đầy sự đồng tình.
Trình Khánh đột nhiên có cảm giác mình trở thành gà mẹ che chở con.
Tần Tư Dữ tức cười: "Đại diện Trình, rốt cuộc là cậu theo phe nào?"
Trình Khánh vừa nghe thấy mấy chữ "Đại diện Trình" là thấy linh hồn chấn động, quá khứ đầy máu và nước mắt chốc lát hiện ra nhắc nhở anh ta, một khi Tần Tư Dữ gọi anh ta như vậy có nghĩa là anh ta sắp gặp phải tai ương, bèn nhanh chóng nói chuyện khác. "Không ăn là cơm nguội đấy, ăn cơm trước ăn cơm trước."
Hai người lăn lộn từ sáng sớm tới giờ đã sớm đói bụng, quyết định lấp đầy bụng đã, ăn no mới có sức cãi nhau.
Ban đầu Tần Tư Dữ cho rằng bữa sáng như vậy quá đơn giản, Quý Mộ Ngôn kén cá chọn canh sẽ không thích ăn, kết quả Quý Mộ Ngôn chỉ cúi đầu ăn cơm, cực kỳ yên tĩnh, cái gì cũng không nói.
Tần Tư Dữ đã hiểu.
Khi có điều kiện thì Quý Mộ Ngôn mới kén ăn còn lại thì sao cũng được.
Cũng dễ nuôi, mỗi tội là vong ân phụ nghĩa.
Quý Mộ Ngôn cảm nhận thấy ánh mắt của Tần Tư Dữ, ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt viết rõ: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"......" Tần Tư Dữ gắp bánh quẩy, ăn sáng.
Trình Khánh nhân lúc ăn sáng đã hẹn thợ mát xa cho Tần Tư Dữ.
Cơm nước xong, Tần Tư Dữ nhìn con sói con không có lương tâm, nhớ tới lời trưởng bối hai nhà giao phó, nói với Quý Mộ Ngôn: "Lát nữa tôi đi mát xa, cậu đi xem phòng với Trình Khánh, chọn được rồi thì bảo Trình Khánh, hôm nay có thể ở luôn.
Nói xong Tần Tư Dữ đi ra cửa, chuẩn bị đi mát xa.
Quý Mộ Ngôn vừa thấy tần Tư Dữ phải đi, cảm thấy nóng nảy.
Chứng khao khát da thịt của cậu còn chưa khỏi, hiện tại chỉ có Tần Tư Dữ có thể giúp cậu, tuy rằng cậu thích ở một mình, cũng không thích Tần Tư Dữ lắm, nhưng mấy chuyện này so với sự khó chịu lúc phát bệnh thì không đáng nhắc tới, sau khi chuyện ngày hôm qua phát sinh, cậu không bao giờ muốn chịu đựng sự đau đớn đó nữa.
Dưới tình thế cấp bách, Quý Mộ Ngôn người nhanh hơn não, vài bước đuổi kịp Tần Tư Dữ, nắm lấy góc áo hắn.
Tần Tư Dữ dừng chân, quay đầu nhìn thấy ngón tay tinh xảo đang nắm lấy góc áo mình, đầu ngón tay lộ ra màu hồng nhạt, hắn nhướng mày hỏi: "Làm gì vậy?"
Quý Mộ Ngôn cắn môi, ngượng ngùng tới mức toàn thân run rẩy, hốc mắt phiếm hồng, cậu ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Tôi... Tôi muốn ở lại đây."
Tần Tư Dữ nhắm mắt.
Chậc, lại làm nũng.
Chắc là tuổi tác của hắn lớn rồi, dễ mềm lòng, lửa giận trong lòng nhanh chóng biến mất: "Được rồi, vậy cậu cứ ở lại đây đi."
Tần Tư Dữ lại hỏi: "Tôi đi mát xa không ở nhà với cậu được, cậu muốn ở nhà nghỉ ngơi hay là để Trình Khánh đưa cậu tới công ty luyện đàn?"
Quý Mộ Ngôn nghỉ ngơi đủ rồi: "Tôi muốn đi luyện đàn."
Tần Tư Dữ gật đầu, giao Quý Mộ Ngôn cho Trình Khánh, lái xe ra ngoài.
Trình Khánh đưa Quý Mộ Ngôn đến phòng đàn của công ty thì có việc cần xử lí nên rời đi trước.
Quý Mộ Ngôn luyện đàn hai tiếng liền.
Cứ luyện mãi như thế cơ thể cũng không chịu nổi, Quý Mộ Ngôn quyết định nghỉ ngơi một chút.
Cậu uống miếng nước, đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi rửa tay xong, cậu nhìn thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh nhìn ấy khiến cậu không thoải mái.
Quý Mộ Ngôn nhíu mày, cậu không thích giao tiếp với người khác, rửa tay xong lập tức đi ra ngoài.
Thế nhưng, gã đàn ông kia không có mắt, đuổi theo cậu.
Ánh mắt gã tham lam, tầm mắt lướt qua eo và mông Quý Mộ Ngôn, giả vờ lịch sự, giơ tay ra trước mặt Quý Mộ Ngôn: "Xin chào, làm quen chút đi, anh tên Tề Tùng."
Tề Tùng chú ý tới Quý Mộ Ngôn từ sớm.
Cho dù đứng trong giới giải trí toàn gương mặt đẹp, Quý Mộ Ngôn vẫn rất chói mắt.
Ngũ quan tinh xảo, khí chất lạnh lùng, cảm giác rất xa cách nhưng lại có một đôi mắt hoa đào, lúc hơi cúi đầu, đuôi mắt cong lên như thể hoa đào nở rộ.
Tề Tùng thích nhất loại mỹ nhân lạnh lùng cấm dục nhưng xương cốt lại lộ ra hơi thở dụ hoặc, mỹ nhân như vậy lúc ở trên giường chắc chắn rất kích thích.
Tề Tùng lập tức quyết định, gã phải có được Quý Mộ Ngôn.
Quý Mộ Ngôn không thèm nhìn gã, lơ đẹp gã, trực tiếp bước ra ngoài.
Tề Tùng chưa bao giờ bị lạnh nhạt như vậy, sắc mặt trầm xuống, một lần nữa đuổi theo Quý Mộ Ngôn, chắn trước người cậu.
Quý Mộ Ngôn dừng chân, bấy giờ mới nghiêm túc nhìn "kẻ không có mắt" này.
Quý Mộ Ngôn quá hợp khẩu vị Tề Tùng, gã làm trò trước mặt người đẹp nên không lộ ra vẻ tức giận, trên mặt treo lên nụ cười: "Đừng đi vội chứ, cùng nhau tâm sự kết bạn đi nào."
Quý Mộ Ngôn lạnh lùng liếc một cái, mặt vô cảm nói: "Tôi không có hứng thú với anh."
Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Kiên nhẫn của Tề tùng hao hết, gã nghiêng người dựa trên cửa, chặn đường ra của Quý Mộ Ngôn, lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu, nói ám chỉ: "Có việc gì có thể tới tìm anh."
Quý Mộ Ngôn nhíu mày nhìn danh thiếp như thể đang nhìn thứ đồ bẩn thỉu nào đó.
Tề Tùng thấy Quý Mộ Ngôn không nhận, tưởng cậu đang do dự, liền nói: "Bố anh là đổng sự của Hoàn Vũ, cái vị trí kia của ông già sớm muộn gì cũng là của anh, em mới tiến vào giới này chắc không hiểu rõ lắm, vòng luẩn quẩn này nếu như không có ai chống lưng, rất dễ bị ức hiếp. Anh ấy mà, thích em, cũng muốn thương yêu em, chỉ cần em theo anh, em muốn tài nguyên gì anh cũng cho."
Gã cũng trải qua tình cảnh này nhiều rồi, thuần thục lắm, chỉ cần dùng chút thủ đoạn đạp người xuống thấp lại cho chút ngọt ngào, sớm muộn gì con mồi cũng khuất phục thôi.
Giới giải trí mệnh danh là giới ăn thịt người, cá lớn nuốt cá bé.
Quý Mộ Ngôn không giao động, giọng nói lạnh đạm: "Mày có nhiều tiền?"
Tề Tùng bày ra bộ dáng bố mày giàu nhất: "Anh đây nhiều tiền đến mức cưng không tưởng tượng được."
Quý Mộ Ngôn lạnh lùng nhìn Tề Tùng, ánh mắt toàn là sự ghét bỏ, chỉ nói một chữ: "Cút!"
"......" Sắc mặt Tề Tùng đen lại, mắng: "Mẹ nó đừng có không biết xấu hổ, anh coi trong cưng là cho cưng mặt mũi, còn tự đem bản thân mình thành bảo bối à, chỉ cần anh nói một câu thôi là cưng không sống nổi trong giới này đâu."
Quý Mộ Ngôn lạnh lùng nhìn Tề Tùng, giống như cười nhạo.
Tề Tùng hoàn toàn bị chọc giận, tức muốn hộc máu, giơ tay ra định nắm lấy cánh tay cậu.
Trong vài giây ngắn ngủi, Quý Mộ Ngôn nhanh chóng lùi lại một bước, né cánh tay Tề Tùng, bắt lấy tay gã bẻ vặn ra sau lưng.
Động tác của Quý Mộ ngôn nhanh chóng lại tàn nhẫn, Tề Tùng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị bắt.
"Con mẹ mày..." Tề Tùng há mồm muốn mắng người.
Quý Mộ Ngôn dùng thêm sức, Tề Tùng hét lên như heo bị chọc tiết.
Tề Tùng ăn đau, Quý Mộ Ngôn nhanh chóng vặn cả hai cánh tay gã ra sau lưng, một chân đá mạnh vào mông gã.
Tề Tùng lảo đảo về phía trước vài bước, mặt đạp vào sàn nhà vệ sinh.
Quý Mộ Ngôn nhìn từ cao xuống, lạnh lùng nói: "Còn dám không?"
Tề Tùng đau đến nhe răng trợn mắt, miệng vẫn hùng hổ: "Mẹ mày..."
Quý Mộ Ngôn không chút lưu tình cho gã thêm một đạp.
Tề Tùng đau đến kêu lên, nước mắt nước mũi chảy ra, gã ta hoành nhành ngang ngược lâu như thế chưa bao giờ chịu ấm ức như bây giờ!
"Mẹ, mày có tin là tao sẽ phong sát mày không! Khiến mày không thể lăn lộn trong giới này nữa!!" Tề Tùng gào lên.
"Ồ." Quý Mộ Ngôn không thèm để ý, giọng nói đầy trào phúng: "Tao chờ."
Quý Mộ Ngôn đạp lên cẳng chân Tề Tùng, chậm rãi dùng sức, đau đớn xuyên tim làm Tề Tùng quỷ khóc sói gào.
Quý Mộ Ngôn tích chữ như vàng: "Xin lỗi."
Tề Tùng đau đến hít khí lạnh: "Con mẹ mày.... A!"
Quý Mộ Ngôn dùng thêm sức, cậu chọn vị trí đặc thù, Tề Tùng cảm giác chân mình sắp đứt đoạn, sợ hãi làm gã hèn. "Xin.... A!"
Quý Mộ Ngôn không hài lòng, tiếp tục dùng sức, bày ra tư thế nếu như không làm cậu hài lòng thì cậu sẽ tiếp tục.
Tề Tùng hoàn toàn luống cuống, trước mặt đau đớn thì tự tôn là đồ bỏ đi, gã khóc lóc thảm thiết xin tha: "Bố ơi, ông ơi, tổ tông ơi, con biết sai thật rồi, con là cháu của ông, cầu xin ông buông ta cho con!"
Lúc này Quý Mộ Ngôn mới vừa lòng một chút, cảm thấy khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của Tề Tùng khá ổn, cực kỳ có tâm nhặt điện thoại của Tề Tùng lên, chụp cho gã một tấm ảnh, còn lấy ảnh đó làm ảnh khóa màn hình.
Tề Tùng nằm trên mặt đất cựa quậy, định bò dậy, gã không cam lòng ngoan độc nhìn Quý Mộ Ngôn, vừa lúc bị Quý Mộ Ngôn bắt gặp.
Tề Tùng: "..........."
Vì để đáp lại ánh mắt này của gã, Quý Mộ Ngôn rất tốt tính up ảnh chụp ban nãy lên vòng bạn bè của Tề Tùng.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Mộ Ngôn: Không cần cảm ơn.
Editor có lời muốn nói
Hôm nay bé Ngôn nhà ta cao hai mét mốt!!!
Lúc Trình Khánh đem bữa sáng tới, Tần Tư Dữ đang ngồi ở trên sô pha, Quý Mộ Ngôn thì ngồi ở bàn ăn, không khí giữa hai người rất kỳ lạ, nhưng anh ta không tiện hỏi nhiều, đặt đồ ăn sáng xuống thì thấy Tần Tư Dữ đang xoa eo, đau đến mức hít hà.
Trình Khánh hoảng sợ, nhanh chóng chạy qua: "Trời ơi cây rụng tiền của tôi, eo cậu sao đấy?"
"Không có gì." Tần Tư Dữ buông tay: "Cậu hẹn lịch với thợ mát xa cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ đi."
Trình Khánh thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm, hỏi: "Sao cậu lại bị thương thế?"
Tần Tư Dữ nhìn thoáng qua Quý Mộ Ngôn, hừ lạnh, không nói tiếng nào.
Quý Mộ Ngôn cũng không quay đầu lại, lưng thẳng tắp, từ bóng lưng cậu cũng nhìn ra được hai chữ ghét bỏ.
Trình Khánh không nhịn được, hỏi: "Các cậu làm sao thế?"
Tần Tư Dữ nhướng mày: "Anh đi mà hỏi thằng nhóc vong ân bội nghĩa kia kìa."
"........." Quý Mộ Ngôn quay đầu, sắc mặt lạnh lùng như hôm qua nhưnng Trình Khánh cứ cảm thấy mặt cậu toàn là sát khí, ánh mắt sắc bén như dao.
"Ái chà còn dám trừng mắt với tôi." Eo Tần Tư Dữ lại đau: "Vừa làm nũng vừa khó ở, để cậu úp mặt vào tường thì cậu giận dỗi, tôi mà còn chiều cậu nữa thì cậu muốn lật tung nóc nhà đúng không?"
Quý Mộ Ngôn nhớ tới câu "nhìn mặt tôi mà suy nghĩ", bên tai đỏ lên, sắc mặt lạnh lùng tới mức sắp có vụn băng.
Tần Tư Dữ cảm nhận được sự đau đầu lúc làm gia trưởng, hắn muốn tìm sự tán đồng của Trình Khánh: "Cậu nhìn xem, nói cậu ta vài câu mà cậu ta còn không thèm nghe kìa."
Trình Khánh đảo mắt nhìn quanh hai vòng, anh ta không hiểu rõ Quý Mộ Ngôn nhưng lại rất rõ ràng lúc Tần Tư Dữ súc sinh lên thì có thể chọc người ta giận đến mức nào. Anh ta chép miệng hỏi Tần Tư Dữ: "Có phải cậu làm chuyện gì quá đáng không?"
Quý Mộ Ngôn quay đầu lại nhìn Trình Khánh, trên mặt tràn đầy sự đồng tình.
Trình Khánh đột nhiên có cảm giác mình trở thành gà mẹ che chở con.
Tần Tư Dữ tức cười: "Đại diện Trình, rốt cuộc là cậu theo phe nào?"
Trình Khánh vừa nghe thấy mấy chữ "Đại diện Trình" là thấy linh hồn chấn động, quá khứ đầy máu và nước mắt chốc lát hiện ra nhắc nhở anh ta, một khi Tần Tư Dữ gọi anh ta như vậy có nghĩa là anh ta sắp gặp phải tai ương, bèn nhanh chóng nói chuyện khác. "Không ăn là cơm nguội đấy, ăn cơm trước ăn cơm trước."
Hai người lăn lộn từ sáng sớm tới giờ đã sớm đói bụng, quyết định lấp đầy bụng đã, ăn no mới có sức cãi nhau.
Ban đầu Tần Tư Dữ cho rằng bữa sáng như vậy quá đơn giản, Quý Mộ Ngôn kén cá chọn canh sẽ không thích ăn, kết quả Quý Mộ Ngôn chỉ cúi đầu ăn cơm, cực kỳ yên tĩnh, cái gì cũng không nói.
Tần Tư Dữ đã hiểu.
Khi có điều kiện thì Quý Mộ Ngôn mới kén ăn còn lại thì sao cũng được.
Cũng dễ nuôi, mỗi tội là vong ân phụ nghĩa.
Quý Mộ Ngôn cảm nhận thấy ánh mắt của Tần Tư Dữ, ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt viết rõ: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"......" Tần Tư Dữ gắp bánh quẩy, ăn sáng.
Trình Khánh nhân lúc ăn sáng đã hẹn thợ mát xa cho Tần Tư Dữ.
Cơm nước xong, Tần Tư Dữ nhìn con sói con không có lương tâm, nhớ tới lời trưởng bối hai nhà giao phó, nói với Quý Mộ Ngôn: "Lát nữa tôi đi mát xa, cậu đi xem phòng với Trình Khánh, chọn được rồi thì bảo Trình Khánh, hôm nay có thể ở luôn.
Nói xong Tần Tư Dữ đi ra cửa, chuẩn bị đi mát xa.
Quý Mộ Ngôn vừa thấy tần Tư Dữ phải đi, cảm thấy nóng nảy.
Chứng khao khát da thịt của cậu còn chưa khỏi, hiện tại chỉ có Tần Tư Dữ có thể giúp cậu, tuy rằng cậu thích ở một mình, cũng không thích Tần Tư Dữ lắm, nhưng mấy chuyện này so với sự khó chịu lúc phát bệnh thì không đáng nhắc tới, sau khi chuyện ngày hôm qua phát sinh, cậu không bao giờ muốn chịu đựng sự đau đớn đó nữa.
Dưới tình thế cấp bách, Quý Mộ Ngôn người nhanh hơn não, vài bước đuổi kịp Tần Tư Dữ, nắm lấy góc áo hắn.
Tần Tư Dữ dừng chân, quay đầu nhìn thấy ngón tay tinh xảo đang nắm lấy góc áo mình, đầu ngón tay lộ ra màu hồng nhạt, hắn nhướng mày hỏi: "Làm gì vậy?"
Quý Mộ Ngôn cắn môi, ngượng ngùng tới mức toàn thân run rẩy, hốc mắt phiếm hồng, cậu ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Tôi... Tôi muốn ở lại đây."
Tần Tư Dữ nhắm mắt.
Chậc, lại làm nũng.
Chắc là tuổi tác của hắn lớn rồi, dễ mềm lòng, lửa giận trong lòng nhanh chóng biến mất: "Được rồi, vậy cậu cứ ở lại đây đi."
Tần Tư Dữ lại hỏi: "Tôi đi mát xa không ở nhà với cậu được, cậu muốn ở nhà nghỉ ngơi hay là để Trình Khánh đưa cậu tới công ty luyện đàn?"
Quý Mộ Ngôn nghỉ ngơi đủ rồi: "Tôi muốn đi luyện đàn."
Tần Tư Dữ gật đầu, giao Quý Mộ Ngôn cho Trình Khánh, lái xe ra ngoài.
Trình Khánh đưa Quý Mộ Ngôn đến phòng đàn của công ty thì có việc cần xử lí nên rời đi trước.
Quý Mộ Ngôn luyện đàn hai tiếng liền.
Cứ luyện mãi như thế cơ thể cũng không chịu nổi, Quý Mộ Ngôn quyết định nghỉ ngơi một chút.
Cậu uống miếng nước, đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi rửa tay xong, cậu nhìn thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh nhìn ấy khiến cậu không thoải mái.
Quý Mộ Ngôn nhíu mày, cậu không thích giao tiếp với người khác, rửa tay xong lập tức đi ra ngoài.
Thế nhưng, gã đàn ông kia không có mắt, đuổi theo cậu.
Ánh mắt gã tham lam, tầm mắt lướt qua eo và mông Quý Mộ Ngôn, giả vờ lịch sự, giơ tay ra trước mặt Quý Mộ Ngôn: "Xin chào, làm quen chút đi, anh tên Tề Tùng."
Tề Tùng chú ý tới Quý Mộ Ngôn từ sớm.
Cho dù đứng trong giới giải trí toàn gương mặt đẹp, Quý Mộ Ngôn vẫn rất chói mắt.
Ngũ quan tinh xảo, khí chất lạnh lùng, cảm giác rất xa cách nhưng lại có một đôi mắt hoa đào, lúc hơi cúi đầu, đuôi mắt cong lên như thể hoa đào nở rộ.
Tề Tùng thích nhất loại mỹ nhân lạnh lùng cấm dục nhưng xương cốt lại lộ ra hơi thở dụ hoặc, mỹ nhân như vậy lúc ở trên giường chắc chắn rất kích thích.
Tề Tùng lập tức quyết định, gã phải có được Quý Mộ Ngôn.
Quý Mộ Ngôn không thèm nhìn gã, lơ đẹp gã, trực tiếp bước ra ngoài.
Tề Tùng chưa bao giờ bị lạnh nhạt như vậy, sắc mặt trầm xuống, một lần nữa đuổi theo Quý Mộ Ngôn, chắn trước người cậu.
Quý Mộ Ngôn dừng chân, bấy giờ mới nghiêm túc nhìn "kẻ không có mắt" này.
Quý Mộ Ngôn quá hợp khẩu vị Tề Tùng, gã làm trò trước mặt người đẹp nên không lộ ra vẻ tức giận, trên mặt treo lên nụ cười: "Đừng đi vội chứ, cùng nhau tâm sự kết bạn đi nào."
Quý Mộ Ngôn lạnh lùng liếc một cái, mặt vô cảm nói: "Tôi không có hứng thú với anh."
Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Kiên nhẫn của Tề tùng hao hết, gã nghiêng người dựa trên cửa, chặn đường ra của Quý Mộ Ngôn, lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu, nói ám chỉ: "Có việc gì có thể tới tìm anh."
Quý Mộ Ngôn nhíu mày nhìn danh thiếp như thể đang nhìn thứ đồ bẩn thỉu nào đó.
Tề Tùng thấy Quý Mộ Ngôn không nhận, tưởng cậu đang do dự, liền nói: "Bố anh là đổng sự của Hoàn Vũ, cái vị trí kia của ông già sớm muộn gì cũng là của anh, em mới tiến vào giới này chắc không hiểu rõ lắm, vòng luẩn quẩn này nếu như không có ai chống lưng, rất dễ bị ức hiếp. Anh ấy mà, thích em, cũng muốn thương yêu em, chỉ cần em theo anh, em muốn tài nguyên gì anh cũng cho."
Gã cũng trải qua tình cảnh này nhiều rồi, thuần thục lắm, chỉ cần dùng chút thủ đoạn đạp người xuống thấp lại cho chút ngọt ngào, sớm muộn gì con mồi cũng khuất phục thôi.
Giới giải trí mệnh danh là giới ăn thịt người, cá lớn nuốt cá bé.
Quý Mộ Ngôn không giao động, giọng nói lạnh đạm: "Mày có nhiều tiền?"
Tề Tùng bày ra bộ dáng bố mày giàu nhất: "Anh đây nhiều tiền đến mức cưng không tưởng tượng được."
Quý Mộ Ngôn lạnh lùng nhìn Tề Tùng, ánh mắt toàn là sự ghét bỏ, chỉ nói một chữ: "Cút!"
"......" Sắc mặt Tề Tùng đen lại, mắng: "Mẹ nó đừng có không biết xấu hổ, anh coi trong cưng là cho cưng mặt mũi, còn tự đem bản thân mình thành bảo bối à, chỉ cần anh nói một câu thôi là cưng không sống nổi trong giới này đâu."
Quý Mộ Ngôn lạnh lùng nhìn Tề Tùng, giống như cười nhạo.
Tề Tùng hoàn toàn bị chọc giận, tức muốn hộc máu, giơ tay ra định nắm lấy cánh tay cậu.
Trong vài giây ngắn ngủi, Quý Mộ Ngôn nhanh chóng lùi lại một bước, né cánh tay Tề Tùng, bắt lấy tay gã bẻ vặn ra sau lưng.
Động tác của Quý Mộ ngôn nhanh chóng lại tàn nhẫn, Tề Tùng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị bắt.
"Con mẹ mày..." Tề Tùng há mồm muốn mắng người.
Quý Mộ Ngôn dùng thêm sức, Tề Tùng hét lên như heo bị chọc tiết.
Tề Tùng ăn đau, Quý Mộ Ngôn nhanh chóng vặn cả hai cánh tay gã ra sau lưng, một chân đá mạnh vào mông gã.
Tề Tùng lảo đảo về phía trước vài bước, mặt đạp vào sàn nhà vệ sinh.
Quý Mộ Ngôn nhìn từ cao xuống, lạnh lùng nói: "Còn dám không?"
Tề Tùng đau đến nhe răng trợn mắt, miệng vẫn hùng hổ: "Mẹ mày..."
Quý Mộ Ngôn không chút lưu tình cho gã thêm một đạp.
Tề Tùng đau đến kêu lên, nước mắt nước mũi chảy ra, gã ta hoành nhành ngang ngược lâu như thế chưa bao giờ chịu ấm ức như bây giờ!
"Mẹ, mày có tin là tao sẽ phong sát mày không! Khiến mày không thể lăn lộn trong giới này nữa!!" Tề Tùng gào lên.
"Ồ." Quý Mộ Ngôn không thèm để ý, giọng nói đầy trào phúng: "Tao chờ."
Quý Mộ Ngôn đạp lên cẳng chân Tề Tùng, chậm rãi dùng sức, đau đớn xuyên tim làm Tề Tùng quỷ khóc sói gào.
Quý Mộ Ngôn tích chữ như vàng: "Xin lỗi."
Tề Tùng đau đến hít khí lạnh: "Con mẹ mày.... A!"
Quý Mộ Ngôn dùng thêm sức, cậu chọn vị trí đặc thù, Tề Tùng cảm giác chân mình sắp đứt đoạn, sợ hãi làm gã hèn. "Xin.... A!"
Quý Mộ Ngôn không hài lòng, tiếp tục dùng sức, bày ra tư thế nếu như không làm cậu hài lòng thì cậu sẽ tiếp tục.
Tề Tùng hoàn toàn luống cuống, trước mặt đau đớn thì tự tôn là đồ bỏ đi, gã khóc lóc thảm thiết xin tha: "Bố ơi, ông ơi, tổ tông ơi, con biết sai thật rồi, con là cháu của ông, cầu xin ông buông ta cho con!"
Lúc này Quý Mộ Ngôn mới vừa lòng một chút, cảm thấy khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của Tề Tùng khá ổn, cực kỳ có tâm nhặt điện thoại của Tề Tùng lên, chụp cho gã một tấm ảnh, còn lấy ảnh đó làm ảnh khóa màn hình.
Tề Tùng nằm trên mặt đất cựa quậy, định bò dậy, gã không cam lòng ngoan độc nhìn Quý Mộ Ngôn, vừa lúc bị Quý Mộ Ngôn bắt gặp.
Tề Tùng: "..........."
Vì để đáp lại ánh mắt này của gã, Quý Mộ Ngôn rất tốt tính up ảnh chụp ban nãy lên vòng bạn bè của Tề Tùng.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Mộ Ngôn: Không cần cảm ơn.
Editor có lời muốn nói
Hôm nay bé Ngôn nhà ta cao hai mét mốt!!!