Chương 3
05.
Vào thứ Hai, tôi lại đến Lục thị.
Trong nguyên tác, có tình huống khiến Lục Thần nhìn Lăng Lệ bằng con mắt khác.
Nhân vật phụ lo sợ sau này sẽ có tình huống tương tự xảy ra, quyết định tự mình vào Lục thị, theo dõi chặt chẽ Lục Thần, không cho người khác cơ hội tiếp cận anh.
Chỉ là không ngờ, tôi vừa vào phòng thư ký, đã phát hiện Lăng Lệ, người đã nhận tiền của tôi, vẫn còn ở đây làm thư ký.
Mắt tôi híp lại, chỉ tay vào cô ta, tức giận nói: "Cô gái ti tiện này, tại sao còn ở đây?"
[Mẹ ơi, cô gái ngoan của tôi, may mà cô không chạy đi, không thì sau này không thể tiếp tục kịch bản nữa.]
Lăng Lệ nhìn tôi với đôi mắt đầy áy náy, cúi người về phía tôi và xin lỗi.
"Xin lỗi cô Lê, tôi đã đặt vé máy bay và chuẩn bị rời khỏi thành phố A rồi."
"Không biết Lục tổng từ đâu biết được tin tôi muốn rời đi, anh ta giữ mẹ tôi lại bệnh viện, còn ép tôi tiếp tục quay lại làm việc. Thật ra tôi chẳng hề muốn quay lại chút nào, nhưng tôi không có cách nào khác."
Cô ấy vừa nói, nước mắt lăn tròn trong mắt cứ thế tuôn rơi, trông thật đáng thương.
Ngay cả tôi, nhân vật phụ nữ độc ác này, cũng thấy thương cho cô ấy.
Lăng Lệ tiến lên nắm chặt cổ tay tôi: "Cô Lê, cô giúp tôi với, tôi không muốn ở lại A thành nữa."
[Tiên sư, sức mạnh của cô ấy thật lớn, cổ tay tôi sắp gãy rồi.]
[Dù cô ta nắm chết tôi đi nữa thì cũng vô ích thôi, tôi chỉ là một nhân vật phụ, lại còn là nhân vật phản diện nữa, không thể nào đối đầu với Lục Thần với ánh hào quang của nam chính được!]
"Các người đang làm gì thế?" Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Tôi quay lại, thấy Lục Thần đang đứng ở cửa phòng tổng giám đốc nhìn chúng tôi đang giằng co.
Tôi lập tức vùng thoát khỏi Lăng Lệ, chạy nhẹ về phía anh ấy: "Lục ca ca, anh hãy sa thải người phụ nữ này đi."
Lục Thần nhìn người đang làm rối lên đó, ánh mắt chứa đầy sự không kiên nhẫn: "Lê Thu Thu, Lục thị không phải là nơi cô có thể chỉ tay năm ngón."
"Lục ca ca, em nói cho anh biết này, Lục thị có em không có cô ta, có cô ta không có em, anh chọn đi."
Tôi buộc Lục Thần phải lựa chọn.
Người đàn ông không chần chừ một chút nào: "Lăng Lệ là trợ thủ đắc lực của tôi, tôi không thể sa thải cô ấy, nếu ai phải đi thì chính là cô."
Trong kịch bản gốc, nữ phụ bước vào Lục thị, ngoài bị nhục mạ thì cuối cùng bị Lục Thần đuổi ra khỏi công ty.
Dù sớm hay muộn thì kết quả cũng là rời khỏi Lục thị, sớm một chút hay muộn một chút cũng như nhau.
Vì vậy, khi nghe thấy lời của Lục Thần, tôi mừng rỡ.
Nhưng trên mặt lại tỏ ra rất đau khổ: "Lục ca ca, anh lại vì người phụ nữ này mà đuổi em đi! Huhuhu, em không muốn quan tâm đến anh nữa."
Tôi bỏ chạy thục mạng, vừa chạy vừa trong lòng phàn nàn.
[Tôi là con gái nhà họ Lê, được nuôi dưỡng nghiêm ngặt theo phong cách người kế thừa, đến lại đến làm thư ký phục vụ trà nước cho anh, anh không xứng]
[Lục Thần loại chủ tịch này, ai thích phục vụ thì phục vụ, dù sao tôi cũng không làm. Hi hi~ về nhà thôi~]
Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến tiếng gào thét: "Lê Thu Thu!"
Tại sao thằng quỷ này lại la hét tên tôi?
Tôi tỏ ra như không nghe thấy, bước chân vui vẻ càng bước dài hơn.
06.
Tôi không theo kịch bản làm một trợ lý không mấy quan trọng ở tập đoàn Lục thị mà chạy về công ty nhà mình làm giám đốc
"Giám đốc Tiểu Lê, dự án hợp tác lần này với tập đoàn Việt thị, phía đối tác đã yêu cầu cô đi đàm phán."
Người nói chuyện là Phó Tổng Tề của công ty, một người phụ nữ mạnh mẽ vừa có sắc đẹp vừa có năng lực.
Nghe lời cô ấy, tôi rất ngạc nhiên: "Chỉ định tôi đi đàm phán? Nhưng tôi mới nhậm chức không bao lâu, người của tập đoàn Việt thị hẳn là vẫn chưa biết tôi."
Tề Linh lại không cảm thấy có gì lạ: "Cô là người thừa kế của họ Lê, mỗi hành động của cô đều nằm trong tầm ngắm của người ngoài. Lần hợp tác này, sau khi cô nhập chức, là dự án đầu tiên cô đảm nhiệm, cũng là một bài kiểm tra thực lực của cô."
Để có thể đạt được kết quả tốt và cho mọi người trong công ty thấy, tôi đã làm việc không ngừng nghỉ, thức thâu đêm suốt sáng, và cuối cùng thành công trong việc giành lấy dự án.
Chúng tôi có 1 bữa tiệc sau khi cuộc đàm phán kết thúc. Lúc này bỗng nhiên 1 người xuất hiện.
Trưởng nhóm dự án của Việt thị giới thiệu người đó cho tôi: "Giám đốc Lê, đây là ông chủ lớn của chúng tôi, Việt tổng. Ngài ấy tình cờ ở gần đây nên tôi mời ngài ấy ăn cùng, cô không phiền chứ?"
"Được ăn cùng Việt tổng là vinh hạnh của tôi."
Dù câu nói có vẻ lịch sự nhưng giọng điệu của tôi có phần không mấy thiện cảm, nghe có vẻ hơi mỉa mai.
Không còn cách nào, tôi vẫn đang mang danh nghĩa là một kẻ si tình với nam chính, cần phải cực kỳ ghét bỏ kẻ thù của nam chính.
[Tôi không hề mỉa mai, tôi thực sự không phiền, được ở cùng anh, không cần ăn cũng được. Dù sao... ngắm trai đẹp cũng đủ no rồi ~]
Việt Kỳ Trạch đột nhiên nắm chặt tay rồi nhẹ nhàng cười phá lên.
[Anh ấy cười đẹp quá, tôi thực sự muốn thấy anh ấy cười thường xuyên, nhưng tôi cần phải theo kịch bản, không thể ở bên cạnh Việt Kỳ Trạch mà phải đi đến chỗ Lục Thần để tạo ấn tượng. Vẻ đẹp rạng ngời này, tôi chỉ có thể bỏ lỡ.]
Tôi vừa than vãn, vừa lén nhìn kẻ phản diện..
[Cơ hội gặp gỡ kẻ phản diện không có nhiều, tôi nên nhìn trộm anh ấy thêm vài lần.]
Trong bữa ăn này, nhìn bề ngoài có vẻ tôi không mấy vui vẻ lắm. Nhưng thực tế, có mỹ nam đồng hành, bữa ăn của tôi rất thú vị.
Vào thứ Hai, tôi lại đến Lục thị.
Trong nguyên tác, có tình huống khiến Lục Thần nhìn Lăng Lệ bằng con mắt khác.
Nhân vật phụ lo sợ sau này sẽ có tình huống tương tự xảy ra, quyết định tự mình vào Lục thị, theo dõi chặt chẽ Lục Thần, không cho người khác cơ hội tiếp cận anh.
Chỉ là không ngờ, tôi vừa vào phòng thư ký, đã phát hiện Lăng Lệ, người đã nhận tiền của tôi, vẫn còn ở đây làm thư ký.
Mắt tôi híp lại, chỉ tay vào cô ta, tức giận nói: "Cô gái ti tiện này, tại sao còn ở đây?"
[Mẹ ơi, cô gái ngoan của tôi, may mà cô không chạy đi, không thì sau này không thể tiếp tục kịch bản nữa.]
Lăng Lệ nhìn tôi với đôi mắt đầy áy náy, cúi người về phía tôi và xin lỗi.
"Xin lỗi cô Lê, tôi đã đặt vé máy bay và chuẩn bị rời khỏi thành phố A rồi."
"Không biết Lục tổng từ đâu biết được tin tôi muốn rời đi, anh ta giữ mẹ tôi lại bệnh viện, còn ép tôi tiếp tục quay lại làm việc. Thật ra tôi chẳng hề muốn quay lại chút nào, nhưng tôi không có cách nào khác."
Cô ấy vừa nói, nước mắt lăn tròn trong mắt cứ thế tuôn rơi, trông thật đáng thương.
Ngay cả tôi, nhân vật phụ nữ độc ác này, cũng thấy thương cho cô ấy.
Lăng Lệ tiến lên nắm chặt cổ tay tôi: "Cô Lê, cô giúp tôi với, tôi không muốn ở lại A thành nữa."
[Tiên sư, sức mạnh của cô ấy thật lớn, cổ tay tôi sắp gãy rồi.]
[Dù cô ta nắm chết tôi đi nữa thì cũng vô ích thôi, tôi chỉ là một nhân vật phụ, lại còn là nhân vật phản diện nữa, không thể nào đối đầu với Lục Thần với ánh hào quang của nam chính được!]
"Các người đang làm gì thế?" Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Tôi quay lại, thấy Lục Thần đang đứng ở cửa phòng tổng giám đốc nhìn chúng tôi đang giằng co.
Tôi lập tức vùng thoát khỏi Lăng Lệ, chạy nhẹ về phía anh ấy: "Lục ca ca, anh hãy sa thải người phụ nữ này đi."
Lục Thần nhìn người đang làm rối lên đó, ánh mắt chứa đầy sự không kiên nhẫn: "Lê Thu Thu, Lục thị không phải là nơi cô có thể chỉ tay năm ngón."
"Lục ca ca, em nói cho anh biết này, Lục thị có em không có cô ta, có cô ta không có em, anh chọn đi."
Tôi buộc Lục Thần phải lựa chọn.
Người đàn ông không chần chừ một chút nào: "Lăng Lệ là trợ thủ đắc lực của tôi, tôi không thể sa thải cô ấy, nếu ai phải đi thì chính là cô."
Trong kịch bản gốc, nữ phụ bước vào Lục thị, ngoài bị nhục mạ thì cuối cùng bị Lục Thần đuổi ra khỏi công ty.
Dù sớm hay muộn thì kết quả cũng là rời khỏi Lục thị, sớm một chút hay muộn một chút cũng như nhau.
Vì vậy, khi nghe thấy lời của Lục Thần, tôi mừng rỡ.
Nhưng trên mặt lại tỏ ra rất đau khổ: "Lục ca ca, anh lại vì người phụ nữ này mà đuổi em đi! Huhuhu, em không muốn quan tâm đến anh nữa."
Tôi bỏ chạy thục mạng, vừa chạy vừa trong lòng phàn nàn.
[Tôi là con gái nhà họ Lê, được nuôi dưỡng nghiêm ngặt theo phong cách người kế thừa, đến lại đến làm thư ký phục vụ trà nước cho anh, anh không xứng]
[Lục Thần loại chủ tịch này, ai thích phục vụ thì phục vụ, dù sao tôi cũng không làm. Hi hi~ về nhà thôi~]
Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến tiếng gào thét: "Lê Thu Thu!"
Tại sao thằng quỷ này lại la hét tên tôi?
Tôi tỏ ra như không nghe thấy, bước chân vui vẻ càng bước dài hơn.
06.
Tôi không theo kịch bản làm một trợ lý không mấy quan trọng ở tập đoàn Lục thị mà chạy về công ty nhà mình làm giám đốc
"Giám đốc Tiểu Lê, dự án hợp tác lần này với tập đoàn Việt thị, phía đối tác đã yêu cầu cô đi đàm phán."
Người nói chuyện là Phó Tổng Tề của công ty, một người phụ nữ mạnh mẽ vừa có sắc đẹp vừa có năng lực.
Nghe lời cô ấy, tôi rất ngạc nhiên: "Chỉ định tôi đi đàm phán? Nhưng tôi mới nhậm chức không bao lâu, người của tập đoàn Việt thị hẳn là vẫn chưa biết tôi."
Tề Linh lại không cảm thấy có gì lạ: "Cô là người thừa kế của họ Lê, mỗi hành động của cô đều nằm trong tầm ngắm của người ngoài. Lần hợp tác này, sau khi cô nhập chức, là dự án đầu tiên cô đảm nhiệm, cũng là một bài kiểm tra thực lực của cô."
Để có thể đạt được kết quả tốt và cho mọi người trong công ty thấy, tôi đã làm việc không ngừng nghỉ, thức thâu đêm suốt sáng, và cuối cùng thành công trong việc giành lấy dự án.
Chúng tôi có 1 bữa tiệc sau khi cuộc đàm phán kết thúc. Lúc này bỗng nhiên 1 người xuất hiện.
Trưởng nhóm dự án của Việt thị giới thiệu người đó cho tôi: "Giám đốc Lê, đây là ông chủ lớn của chúng tôi, Việt tổng. Ngài ấy tình cờ ở gần đây nên tôi mời ngài ấy ăn cùng, cô không phiền chứ?"
"Được ăn cùng Việt tổng là vinh hạnh của tôi."
Dù câu nói có vẻ lịch sự nhưng giọng điệu của tôi có phần không mấy thiện cảm, nghe có vẻ hơi mỉa mai.
Không còn cách nào, tôi vẫn đang mang danh nghĩa là một kẻ si tình với nam chính, cần phải cực kỳ ghét bỏ kẻ thù của nam chính.
[Tôi không hề mỉa mai, tôi thực sự không phiền, được ở cùng anh, không cần ăn cũng được. Dù sao... ngắm trai đẹp cũng đủ no rồi ~]
Việt Kỳ Trạch đột nhiên nắm chặt tay rồi nhẹ nhàng cười phá lên.
[Anh ấy cười đẹp quá, tôi thực sự muốn thấy anh ấy cười thường xuyên, nhưng tôi cần phải theo kịch bản, không thể ở bên cạnh Việt Kỳ Trạch mà phải đi đến chỗ Lục Thần để tạo ấn tượng. Vẻ đẹp rạng ngời này, tôi chỉ có thể bỏ lỡ.]
Tôi vừa than vãn, vừa lén nhìn kẻ phản diện..
[Cơ hội gặp gỡ kẻ phản diện không có nhiều, tôi nên nhìn trộm anh ấy thêm vài lần.]
Trong bữa ăn này, nhìn bề ngoài có vẻ tôi không mấy vui vẻ lắm. Nhưng thực tế, có mỹ nam đồng hành, bữa ăn của tôi rất thú vị.