Chương 1
01.
Tôi xuyên không thành nhân vật phản diện độc ác trong một câu chuyện ngược, mắc một căn bệnh "nếu không làm theo cốt truyện gốc thì sẽ chết".
Bây giờ, tôi ngồi ở quán cà phê, bàn gần cửa sổ, đối diện là nữ chính với vẻ ngoài xinh đẹp.
[Ôi, nếu không phải vì theo kịch bản, tôi cũng không muốn ném tiền vào cô, tự mình giữ lấy tiền không phải thơm lắm sao?]
Sau đó, tôi nói ra câu nói kinh điển: "Cho cô năm triệu, rời xa Lục ca ca."
Tôi lấy từ túi xách ra một tấm thẻ, ném ra trước mặt Lăng Lệ.
[So với việc sau này Lục Thần, tên nam chính chó chết kia sẽ xâm phạm cô, ép cô phá thai lại đóng băng tài sản của cô, khiến cô không thể kịp thời trả viện phí cho mẹ, dẫn đến cái chết của mẹ nuôi. Việc ném tiền của tôi đang làm, thực chất lại giống như như thần tiên làm phúc vậy!]
Lăng Lệ cắn môi, ánh mắt tràn đầy giận dữ.
Trong lòng tôi nghĩ đến mẹ nuôi của Lăng Lệ đang mắc bệnh nặng, rồi nhìn lại tấm thẻ trên bàn.
[Năm triệu có vẻ không đủ, có nên thêm cho cô ta một chút không? Mà thêm có ích gì, dù sao theo kịch bản, cô ấy cũng không lấy số tiền này.]
Trong khi tôi đang tự suy nghĩ 1 hồi thì Lăng Lệ đối diện đột nhiên sững người lại, lửa giận trong mắt tắt ngóm, thay vào đó là sự nghi hoặc, rồi đầy kinh ngạc, và sau đó tức giận trở lại
[Cái quái gì thế này?Tại sao biểu cảm của nữ chính lại thay đổi nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?]
Đột nhiên Lăng Lệ vươn tay, chộp lấy tấm thẻ ngân hàng trên bàn: "Tôi và Lục Thần thực sự yêu nhau tôi có thể rời xa anh ấy, nhưng cần phải tăng số tiền."
?
Không đúng, cô ấy không phải là nên cầm ly cà phê lên và tạt vào mặt tôi, rồi nói rằng tình yêu đích thực là vô giá, và cô ấy tuyệt đối không lấy số tiền 5 triệu này sao?
[Huhu... Tôi không muốn cho, có được không]
Tất nhiên là không được rồi, ai bảo tôi lại là nhân vật phản diện ác độc, được xây dựng hình tượng si mê nam chính, nếu đối phương đồng ý rời bỏ nam chính thì dù là 10 triệu hay 1 tỷ tôi cũng phả bán nồi bán chảo để gom đủ.]
Không còn cách nào, tôi chỉ có thể thêm vào năm triệu nữa.
Tôi rút thêm một tấm thẻ từ túi, đặt lên bàn và đẩy về phía Lăng Lệ.
"Thêm năm triệu nữa cho cô, hãy rời xa anh Lục ngay lập tức."
Lăng Lệ mỉm cười hạnh phúc: "Được, tôi không cần Lục Thần nữa, tặng anh ấy cho cô."
[Nhân vật nam chính trong truyện ngược, nếu đụng vào thì nhẹ thì phá sản, nặng thì cả nhà chết sạch. Cô không cần anh ấy, tôi cũng chẳng cần.]
[Và cô không được chạy đâu nhé! Nếu cô chạy mất, tôi phải làm sao? Tôi còn phải theo kịch bản cơ mà!]
Nếu tôi không diễn theo kịch bản, tôi sẽ chết mất thôi!
Lăng Lệ: Xin lỗi, tôi không muốn theo kịch bản phá thai và mất người thân.
02.
"Lục ca ca, em đến mang cơm hộp tình yêu cho anh nè."
Tôi đi giày cao gót, uốn éo eo, cầm hộp cơm màu hồng, bước vào văn phòng của nam chính.
Người đàn ông đang xử lý công việc nghe thấy tiếng bước chân đã nhíu mày, có thể thấy rõ là cảm thấy khó chịu với người vừa đến.
Lục Thần ngẩng đầu nhìn, ánh mắt quét qua, sự chán ghét trong mắt không hề che giấu.
Anh ta có vẻ ngoài khá ổn, trên mũi đeo một cặp kính vàng, mang lại cảm giác của một kẻ si tình phong lưu.
Nhưng nếu không nhắc đến cảm giác đó, anh ta - nam chính trong truyện ngược - là một kẻ thực sự bại hoại.
Tôi tìm cách làm hắn ta vui lòng, đưa hộp cơm đến trước mặt Lục Thần: "Lục ca ca, nghe nói anh lại bận rộn công việc quên ăn cơm, em đã đặc biệt xuống bếp nấu cho anh, anh ăn nhanh đi."
[Tôi mua đồ ăn ngoài, nào ngờ đắt đến ba mươi đồng một suất, rồi cho vào hộp đựng. Chỉ bằng anh, một tên đàn ông vô dụng, cũng muốn ăn cơm do tôi tự tay nấu sao!]
Không hiểu sao, tôi cảm thấy xung quanh nhiệt độ càng lúc càng giảm.
Nghĩ một chút thì tôi hiểu ra, tổng giám đốc chính là điều hòa không khí cỡ lớn.
Anh ta không vui, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống.
[Tôi nói câu nào làm anh ta khó chịu rồi phải không? Hiểu rồi, là anh ta không thích tôi đến đưa cơm cho anh ta, sau này có lẽ không cần diễn cảnh đưa cơm từ thiện nữa.]
Tôi lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thần, càng nhìn càng tức giận: [Trưng cái bản mặt lạnh lùng đó để mà làm gì? Lát nữa tôi sẽ tìm mấy em trai trẻ đẹp ngon thơm ngọt nước và đặc biệt luôn nở nụ cười để an ủi trái tim đang tổn thương của mình]
Lục Thần bắt đầu thay đổi sắc mặt, từ lạnh lùng chuyển sang giận dữ.
[Sao lại tức giận thế nhỉ? Chắc hẳn là đã biết chuyện mình dùng tiền để Lăng Lệ rời bỏ rồi đúng không! Đúng, chắc chắn là vậy.]
Ánh mắt Lục Thần thay đổi, giọng nói lạnh như băng: "Lê Thu Thu, cô dám dùng tiền để đuổi Lăng Lệ, cô..."
"Lục ca ca, anh la mắng em, anh lại vì chuyện này mà la mắng em! Em mới là hôn thê của anh, còn Lăng Lệ cô ta thì đang thèm khát anh, em có quyền đuổi đi những người đàn bà dám có tâm địa không lành với anh."
[Đuổi cái gì chứ, tôi chẳng muốn đuổi chút nào, người như anh, nam chính của một tác phẩm ngược tâm, ngoài nữ chính thì còn ai sẽ thèm khát chứ? Tôi không thèm, tôi đi tìm trai trẻ đây]
Hừ, Lục ca ca, em giận rồi, không muốn để ý đến anh nữa."
Nói xong, không đợi Lục Thần phản hồi, tôi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Lục Thần: "......"
Tôi xuyên không thành nhân vật phản diện độc ác trong một câu chuyện ngược, mắc một căn bệnh "nếu không làm theo cốt truyện gốc thì sẽ chết".
Bây giờ, tôi ngồi ở quán cà phê, bàn gần cửa sổ, đối diện là nữ chính với vẻ ngoài xinh đẹp.
[Ôi, nếu không phải vì theo kịch bản, tôi cũng không muốn ném tiền vào cô, tự mình giữ lấy tiền không phải thơm lắm sao?]
Sau đó, tôi nói ra câu nói kinh điển: "Cho cô năm triệu, rời xa Lục ca ca."
Tôi lấy từ túi xách ra một tấm thẻ, ném ra trước mặt Lăng Lệ.
[So với việc sau này Lục Thần, tên nam chính chó chết kia sẽ xâm phạm cô, ép cô phá thai lại đóng băng tài sản của cô, khiến cô không thể kịp thời trả viện phí cho mẹ, dẫn đến cái chết của mẹ nuôi. Việc ném tiền của tôi đang làm, thực chất lại giống như như thần tiên làm phúc vậy!]
Lăng Lệ cắn môi, ánh mắt tràn đầy giận dữ.
Trong lòng tôi nghĩ đến mẹ nuôi của Lăng Lệ đang mắc bệnh nặng, rồi nhìn lại tấm thẻ trên bàn.
[Năm triệu có vẻ không đủ, có nên thêm cho cô ta một chút không? Mà thêm có ích gì, dù sao theo kịch bản, cô ấy cũng không lấy số tiền này.]
Trong khi tôi đang tự suy nghĩ 1 hồi thì Lăng Lệ đối diện đột nhiên sững người lại, lửa giận trong mắt tắt ngóm, thay vào đó là sự nghi hoặc, rồi đầy kinh ngạc, và sau đó tức giận trở lại
[Cái quái gì thế này?Tại sao biểu cảm của nữ chính lại thay đổi nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?]
Đột nhiên Lăng Lệ vươn tay, chộp lấy tấm thẻ ngân hàng trên bàn: "Tôi và Lục Thần thực sự yêu nhau tôi có thể rời xa anh ấy, nhưng cần phải tăng số tiền."
?
Không đúng, cô ấy không phải là nên cầm ly cà phê lên và tạt vào mặt tôi, rồi nói rằng tình yêu đích thực là vô giá, và cô ấy tuyệt đối không lấy số tiền 5 triệu này sao?
[Huhu... Tôi không muốn cho, có được không]
Tất nhiên là không được rồi, ai bảo tôi lại là nhân vật phản diện ác độc, được xây dựng hình tượng si mê nam chính, nếu đối phương đồng ý rời bỏ nam chính thì dù là 10 triệu hay 1 tỷ tôi cũng phả bán nồi bán chảo để gom đủ.]
Không còn cách nào, tôi chỉ có thể thêm vào năm triệu nữa.
Tôi rút thêm một tấm thẻ từ túi, đặt lên bàn và đẩy về phía Lăng Lệ.
"Thêm năm triệu nữa cho cô, hãy rời xa anh Lục ngay lập tức."
Lăng Lệ mỉm cười hạnh phúc: "Được, tôi không cần Lục Thần nữa, tặng anh ấy cho cô."
[Nhân vật nam chính trong truyện ngược, nếu đụng vào thì nhẹ thì phá sản, nặng thì cả nhà chết sạch. Cô không cần anh ấy, tôi cũng chẳng cần.]
[Và cô không được chạy đâu nhé! Nếu cô chạy mất, tôi phải làm sao? Tôi còn phải theo kịch bản cơ mà!]
Nếu tôi không diễn theo kịch bản, tôi sẽ chết mất thôi!
Lăng Lệ: Xin lỗi, tôi không muốn theo kịch bản phá thai và mất người thân.
02.
"Lục ca ca, em đến mang cơm hộp tình yêu cho anh nè."
Tôi đi giày cao gót, uốn éo eo, cầm hộp cơm màu hồng, bước vào văn phòng của nam chính.
Người đàn ông đang xử lý công việc nghe thấy tiếng bước chân đã nhíu mày, có thể thấy rõ là cảm thấy khó chịu với người vừa đến.
Lục Thần ngẩng đầu nhìn, ánh mắt quét qua, sự chán ghét trong mắt không hề che giấu.
Anh ta có vẻ ngoài khá ổn, trên mũi đeo một cặp kính vàng, mang lại cảm giác của một kẻ si tình phong lưu.
Nhưng nếu không nhắc đến cảm giác đó, anh ta - nam chính trong truyện ngược - là một kẻ thực sự bại hoại.
Tôi tìm cách làm hắn ta vui lòng, đưa hộp cơm đến trước mặt Lục Thần: "Lục ca ca, nghe nói anh lại bận rộn công việc quên ăn cơm, em đã đặc biệt xuống bếp nấu cho anh, anh ăn nhanh đi."
[Tôi mua đồ ăn ngoài, nào ngờ đắt đến ba mươi đồng một suất, rồi cho vào hộp đựng. Chỉ bằng anh, một tên đàn ông vô dụng, cũng muốn ăn cơm do tôi tự tay nấu sao!]
Không hiểu sao, tôi cảm thấy xung quanh nhiệt độ càng lúc càng giảm.
Nghĩ một chút thì tôi hiểu ra, tổng giám đốc chính là điều hòa không khí cỡ lớn.
Anh ta không vui, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống.
[Tôi nói câu nào làm anh ta khó chịu rồi phải không? Hiểu rồi, là anh ta không thích tôi đến đưa cơm cho anh ta, sau này có lẽ không cần diễn cảnh đưa cơm từ thiện nữa.]
Tôi lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thần, càng nhìn càng tức giận: [Trưng cái bản mặt lạnh lùng đó để mà làm gì? Lát nữa tôi sẽ tìm mấy em trai trẻ đẹp ngon thơm ngọt nước và đặc biệt luôn nở nụ cười để an ủi trái tim đang tổn thương của mình]
Lục Thần bắt đầu thay đổi sắc mặt, từ lạnh lùng chuyển sang giận dữ.
[Sao lại tức giận thế nhỉ? Chắc hẳn là đã biết chuyện mình dùng tiền để Lăng Lệ rời bỏ rồi đúng không! Đúng, chắc chắn là vậy.]
Ánh mắt Lục Thần thay đổi, giọng nói lạnh như băng: "Lê Thu Thu, cô dám dùng tiền để đuổi Lăng Lệ, cô..."
"Lục ca ca, anh la mắng em, anh lại vì chuyện này mà la mắng em! Em mới là hôn thê của anh, còn Lăng Lệ cô ta thì đang thèm khát anh, em có quyền đuổi đi những người đàn bà dám có tâm địa không lành với anh."
[Đuổi cái gì chứ, tôi chẳng muốn đuổi chút nào, người như anh, nam chính của một tác phẩm ngược tâm, ngoài nữ chính thì còn ai sẽ thèm khát chứ? Tôi không thèm, tôi đi tìm trai trẻ đây]
Hừ, Lục ca ca, em giận rồi, không muốn để ý đến anh nữa."
Nói xong, không đợi Lục Thần phản hồi, tôi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Lục Thần: "......"