Chương 43
Editor: QinggWei
Ngay khi cơ thể dán vào cửa, Trì Kinh Hồng liền nóng lòng cởi áo len của cô, không biết áo khoác của cô đã bị anh ném ở đâu ngoài cửa.
Tay của Trì Hồng Nhạn bị Trì Kinh Hồng kéo lên đỉnh đầu. Chiếc áo len của cô có chút rộng, Trì Kinh Hồng dứt khoát chui đầu vào trong, hôn lên ngực cô. Một giây trước, anh còn nhu thuận như con cún nhỏ nhưng giây sau lại giống như một con báo đang giận dữ, tiếng thở dốc của anh qua chiếc áo len khiến cô không nhịn được bật cười. Nếu anh bị ngạt thở thì sao đây? Còn có, áo len của cô không có nút, xem ra Trì Kinh Hồng đã mắc chứng sợ nút áo rồi.
“Kinh Hồng, áo của em không có nút! Anh không cần cởi nút đâu.” Cô chỉ vào chiếc áo cười khúc khích bên tai anh.
Rốt cuộc, đầu anh cũng thò ra khỏi áo len của cô, hai tai Trì Kinh Hồng đỏ bừng như muốn rỉ máu, Trì Hồng Nhạn cười khanh khách, sau đó cô cắn nhẹ vành tai anh, thân thể Trì Kinh Hồng run lên một chút. Anh cởi áo len của cô, hiện tại trên người cô chỉ còn lại một chiếc áo ngực ngang người. Tay anh nắm lấy móc cài.
“Kinh Hồng, về phòng em đi.” Cô đè tay anh lại.
Mái tóc đen của cô xõa trên tấm ga giường màu lam nhạt, xung quanh thoang thoảng mùi sách cũ, Trì Kinh Hồng vùi đầu vào tóc cô, cuối cùng, giờ phút này không còn là giấc mơ, cô đang ở dưới anh.
Mồ hôi thấm qua mái tóc cô, những sợi lông tơ mịn trên mặt cô hơi phát sáng, làn da của cô ửng màu hồng phấn thoạt nhìn như hình dáng của sinh vật nhỏ vừa mới sinh ra từ cơ thể mẹ.
Tay anh dừng ở móc cài áo ngực, cô đặt tay lên lưng anh: “Kinh Hồng.”
Tay Trì Kinh Hồng đình trệ trong chốc lát, khàn giọng nói: “Trì Hồng Nhạn, em chắc sẽ không nghĩ lâm trận rồi chạy trốn đấy chứ?”
Lắc đầu, giọng nói của Trì Hồng Nhạn run lên: “Kinh Hồng, chúng ta sẽ bị Thượng đế trừng phạt sao?”
“Đến lúc đó, em sợ không?”
Trì Hồng Nhạn lắc đầu.
“Hồng Nhạn, em sẽ không bị trừng phạt đâu. Người nhận trừng phạt sẽ là anh, bởi vì…” Tay Trì Kinh Hồng dừng ở móc cài áo ngực của cô, anh kéo mạnh ra, chiếc móc cài đã được gỡ bỏ.
“Bởi vì, là anh đã cưỡng ép em.”
Anh tiến vào trong cơ thể cô, Trì Kinh Hồng cảm thấy mọi giác quan của anh đều run lên, hẳn là, Trì Hồng Nhạn, cô thật sự là phù thủy, nếu không làm sao có thể khiến anh mê luyến cô đến vậy, loại mê luyến mà ngay cả anh cũng không giải thích được, mê luyến hơi thở của cô, mùi vị của cô, từng cái nhăn mày, nụ cười nhíu mắt, hơn nữa là mê luyến cả cơ thể cô, mê luyến mỗi tất da tất thịt trên người cô.
Nhẫn nhịn, anh đưa đẩy từng chút một, nhẹ nhàng di chuyển, anh sợ làm cô đau, sợ cô không chịu nổi anh.
“Không đau, Kinh Hồng.” Cô thở bên tai anh. Cô đã không còn là cô gái mới chập chững bước vào đời lúc trước nữa.
Không đau? Lời này giống như một cú giật điện! Hẳn là không đau! Trì Kinh Hồng điên cuồng chuyển động trong cơ thể Trì Hồng Nhạn, anh ghét Trì Hồng Nhạn nói với anh rằng nó không đau. Anh ghen tị với người đàn ông đã khiến cô cái gì cũng biết kia.
“Đau… đau… đau, Kinh Hồng!” Trì Hồng Nhạn hơi co người, lớn tiếng hít thở, hai tay cô bấu mạnh vào người anh.
” Anh xin lỗi, anh xin lỗi.” Anh chậm lại, ôn nhu dịu dàng hôn cô.
“Anh để ý ư?” Trì Hồng Nhạn chống tay trên đầu Kinh Hồng, thở hổn hển.
“Có quỷ mới không để ý!” Anh khẽ cắn cô.
Thật chết người! Tại sao lại cắn cô? Trì Hồng Nhạn cúi người, móng tay cô hung hăng đâm vào da Trì Kinh Hồng, giọng nói của cô bắt đầu vỡ vụn: “Đồ xấu xa!”
Đúng là đồ xấu xa, Trì Hồng Nhạn đè giọng: “Xấu xa… đồ xấu xa, em… không để ý đến anh nữa… cũng…”
Trì Hồng Nhạn ngừng lại, hừ lạnh một tiếng: “Không để ý sao? Trì Hồng Nhạn em dám không để ý anh ư?”
“Để ý, em để ý.” Trì Hồng Nhạn vội vàng ôm lấy Trì Kinh Hồng, cô thì thầm vào tai anh: “Em để ý muốn chết đi được.”
“Để ý thế nào?”
Thực ngây thơ, Trì Hồng Nhạn bật cười: “Để ý đến nỗi hận không thể biến anh thành một người đàn ông to béo, để mọi người nhìn thấy liền mất hết khẩu vị.”
Anh cười đến ngột thở trước ngực cô, hơi thở nóng rực của anh kích thích từng lỗ chân lông cô: “Còn muốn em nói thêm hay không, hả?”
“Không, hiện tại, anh càng thích làm hơn.”
……..
Trong phòng tắm.
“Hồng Nhạn, muốn anh yêu em như thế này không?” Tay anh trườn trên người cô như một con rắn.
“Thích không? Hửm?” Tay anh lướt tới đùi trong của cô.
“…..”
“Thích không? Hồng… Nhạn” Anh kéo dài giọng nói, bàn tay lướt từng chút một lên trên, giọng nói mị hoặc, cười như yêu tinh với sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành.
“Thích…. Thích….” Cô rốt cuộc cũng không nhịn được.
Trò chơi khiêu khích giữa họ cô đã hoàn toàn thất bại, hai người trong bồn tắm bắt đầu liều chết triền miên.
………
Cuối cùng, hai người đã kiệt sức, họ nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng cô, cô gác đầu lên tay anh.
“Kinh Hồng, chúng ta sau này sẽ làm sao bây giờ?”
“Khi anh ta quay lại, em hãy rời khỏi anh ta, anh cũng rời khỏi cô ấy. Sau đó, chúng ta sẽ đến sống ở nơi mà em muốn. Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ của mình ở đó.”
Thật là tốt! Nó thật sự rất tốt!
“Hồng Nhạn, em nghĩ như vậy có được không?”
“Vâng! Đến lúc đó, chúng ta sẽ đến một nơi không ai biết đến chúng ta và bắt đầu lại một lần nữa.”
Hôn lễ! Tổ chức hôn lễ với Trì Kinh Hồng, đây là điều mà cô đã chờ đợi từ rất lâu rồi! Giống như ở thời điểm tình cảm bắt đầu nhen nhóm cô đã hi vọng mặc chiếc váy cưới màu trắng, cô nắm tay chú rể của mình. Cô dâu tên là Trì Hồng Nhạn còn chú rể tên Trì Kinh Hồng. Hai người cùng đeo một chiếc nhẫn trên tay, thật tuyệt làm sao!
“Kinh Hồng.”
“Ừ!”
“Sống chung với nhau thì anh phải lo lắng một điều đấy.”
“Lo lắng cái gì cơ?”
“Lo lắng về thẻ tín dụng của anh, cái… cái kia, mỗi năm đầu em đều sẽ dâng lên một ý nghĩ nóng một hai lần, chẳng hạn như…” Giọng Trì Hồng Nhạn càng ngày càng nhỏ đi.
“Chẳng hạn như gì?”
“Chẳng hạn như, năm ngoái em đã theo một người đàn ông Trung Đông mua một cái chai có trị giá 60.000 euro, sau khi trở về người làm trong nhà nói với em rằng cái chai này thường được người Ả Rập sử dụng để trồng một số loại hoa rẻ tiền nhất ở Trung Đông, nó còn không đáng giá bằng một chai nước.”
Trì Kinh Hồng nở nụ cười: “Em cứ yên tâm đi theo anh đi! Chỉ cần ý nghĩa nóng của em hàng năm không dâng lên quá mười lần, anh nghĩ anh có đủ khả năng để gánh cho em.”
“Ngoài ra, anh không biết kiếm tiền cho lắm.”
“Không biết kiếm tiền sao?… Vậy anh mỗi ngày ở nhà lau nhà cho em!”
“Kinh Hồng!”
“Ừ!”
“Đời này, chúng ta coi như đã làm người nhẫn tâm! Kiếp sau đầu thai thành heo đi, tốt nhất là vừa sinh ra liền bị nhốt trong chuồng, chờ làm bữa ngon trên bàn người ta!”
“Tốt lắm, đến lúc đó em sẽ là Bà Trư, còn anh sẽ là Ông Trư.”
Đời này, cô cùng Trì Kinh Hồng thế nào cũng không chia rời.
Một lát sau.
“Hồng Nhạn!”
“Vâng!”
“Em mệt rồi sao?”
“Không mệt! Sao lại hỏi vậy?”
Trì Kinh Hồng kéo tay cô đi đến hạ bộ của anh, giọng khàn khàn cười nói: “Giờ thì em biết tại sao anh lại hỏi chuyện này rồi đấy.”
Bàn tay cô dừng lại ở đó, dùng móng tay nhẹ nhàng sờ, ngữ khí ái muội nói: “Kinh Hồng, nó đã trưởng thành rồi.”
Trì Kinh Hồng rên rỉ, Trì Hồng Nhạn thật sự không dè dặt. Anh trở mình lại, đè lên người cô.
“Tốt lắm, nếu đã không mệt. Vậy thì liền cần em tới hỏi thăm Trì Kinh Hồng trưởng thành.”
……
Một lát sau.
“Kinh Hồng… Kinh Hồng… Em mệt rồi!”
“Nhưng anh không mệt.”
……..
Lại một lát sau.
“Kinh Hồng… Em… Em thật sự rất mệt rồi.”
“Hồng Nhạn, em mệt cái gì? Người dùng sức lực đều là anh.”
……
Lại một lát sau.
“Em thật sự mệt rồi?”
“Vâng! Thật sự mệt rồi!”
“Hồng Nhạn, thể lực của em thật đúng là yếu.”
“Trì Kinh Hồng, không cho anh dùng kế khích tướng với em, em ghét người khác dùng kế kích tướng với mình lắm.”
“Nếu em cảm thấy anh đang dùng kế khích tướng vậy liền tính anh đã dùng tốt nó rồi.”
………
“Trì Kinh Hồng, bây giờ anh còn cảm thấy em thể lực yếu không?”
“Không có, không có, em có thể làm một nữ kim cang.”
Trì Kinh Hồng cười rầu rĩ.
Kết quả trước khi trời còn chưa sáng, Trì Kinh Hồng đã bị Trì Hồng Nhạn kéo dậy đi nấu mì với lý do chính đáng, tất cả đều là lỗi của anh.
Trong căn bếp lộ ra ánh sáng nhỏ, Trì Hồng Nhạn áp mặt vào lưng người đàn ông đang nấu mì cho cô, về sau, cô sẽ không bao giờ cách xa anh nữa, thậm chí hết thảy mọi người trên thế giới đều chỉ trích họ, mọi người đều nói rằng họ sai, ngay cả khi cô phụ lời dạy của ông, ngay cả khi khiến cho Tống Thư Nhiên thương tâm, Lệ Xuân Hiểu đau lòng cũng sẽ không tách khỏi Trì Kinh Hồng.
Kiếp sau, hãy để cô xuống mười tám tầng địa ngục đi!
- Hết chương 43-
Ngay khi cơ thể dán vào cửa, Trì Kinh Hồng liền nóng lòng cởi áo len của cô, không biết áo khoác của cô đã bị anh ném ở đâu ngoài cửa.
Tay của Trì Hồng Nhạn bị Trì Kinh Hồng kéo lên đỉnh đầu. Chiếc áo len của cô có chút rộng, Trì Kinh Hồng dứt khoát chui đầu vào trong, hôn lên ngực cô. Một giây trước, anh còn nhu thuận như con cún nhỏ nhưng giây sau lại giống như một con báo đang giận dữ, tiếng thở dốc của anh qua chiếc áo len khiến cô không nhịn được bật cười. Nếu anh bị ngạt thở thì sao đây? Còn có, áo len của cô không có nút, xem ra Trì Kinh Hồng đã mắc chứng sợ nút áo rồi.
“Kinh Hồng, áo của em không có nút! Anh không cần cởi nút đâu.” Cô chỉ vào chiếc áo cười khúc khích bên tai anh.
Rốt cuộc, đầu anh cũng thò ra khỏi áo len của cô, hai tai Trì Kinh Hồng đỏ bừng như muốn rỉ máu, Trì Hồng Nhạn cười khanh khách, sau đó cô cắn nhẹ vành tai anh, thân thể Trì Kinh Hồng run lên một chút. Anh cởi áo len của cô, hiện tại trên người cô chỉ còn lại một chiếc áo ngực ngang người. Tay anh nắm lấy móc cài.
“Kinh Hồng, về phòng em đi.” Cô đè tay anh lại.
Mái tóc đen của cô xõa trên tấm ga giường màu lam nhạt, xung quanh thoang thoảng mùi sách cũ, Trì Kinh Hồng vùi đầu vào tóc cô, cuối cùng, giờ phút này không còn là giấc mơ, cô đang ở dưới anh.
Mồ hôi thấm qua mái tóc cô, những sợi lông tơ mịn trên mặt cô hơi phát sáng, làn da của cô ửng màu hồng phấn thoạt nhìn như hình dáng của sinh vật nhỏ vừa mới sinh ra từ cơ thể mẹ.
Tay anh dừng ở móc cài áo ngực, cô đặt tay lên lưng anh: “Kinh Hồng.”
Tay Trì Kinh Hồng đình trệ trong chốc lát, khàn giọng nói: “Trì Hồng Nhạn, em chắc sẽ không nghĩ lâm trận rồi chạy trốn đấy chứ?”
Lắc đầu, giọng nói của Trì Hồng Nhạn run lên: “Kinh Hồng, chúng ta sẽ bị Thượng đế trừng phạt sao?”
“Đến lúc đó, em sợ không?”
Trì Hồng Nhạn lắc đầu.
“Hồng Nhạn, em sẽ không bị trừng phạt đâu. Người nhận trừng phạt sẽ là anh, bởi vì…” Tay Trì Kinh Hồng dừng ở móc cài áo ngực của cô, anh kéo mạnh ra, chiếc móc cài đã được gỡ bỏ.
“Bởi vì, là anh đã cưỡng ép em.”
Anh tiến vào trong cơ thể cô, Trì Kinh Hồng cảm thấy mọi giác quan của anh đều run lên, hẳn là, Trì Hồng Nhạn, cô thật sự là phù thủy, nếu không làm sao có thể khiến anh mê luyến cô đến vậy, loại mê luyến mà ngay cả anh cũng không giải thích được, mê luyến hơi thở của cô, mùi vị của cô, từng cái nhăn mày, nụ cười nhíu mắt, hơn nữa là mê luyến cả cơ thể cô, mê luyến mỗi tất da tất thịt trên người cô.
Nhẫn nhịn, anh đưa đẩy từng chút một, nhẹ nhàng di chuyển, anh sợ làm cô đau, sợ cô không chịu nổi anh.
“Không đau, Kinh Hồng.” Cô thở bên tai anh. Cô đã không còn là cô gái mới chập chững bước vào đời lúc trước nữa.
Không đau? Lời này giống như một cú giật điện! Hẳn là không đau! Trì Kinh Hồng điên cuồng chuyển động trong cơ thể Trì Hồng Nhạn, anh ghét Trì Hồng Nhạn nói với anh rằng nó không đau. Anh ghen tị với người đàn ông đã khiến cô cái gì cũng biết kia.
“Đau… đau… đau, Kinh Hồng!” Trì Hồng Nhạn hơi co người, lớn tiếng hít thở, hai tay cô bấu mạnh vào người anh.
” Anh xin lỗi, anh xin lỗi.” Anh chậm lại, ôn nhu dịu dàng hôn cô.
“Anh để ý ư?” Trì Hồng Nhạn chống tay trên đầu Kinh Hồng, thở hổn hển.
“Có quỷ mới không để ý!” Anh khẽ cắn cô.
Thật chết người! Tại sao lại cắn cô? Trì Hồng Nhạn cúi người, móng tay cô hung hăng đâm vào da Trì Kinh Hồng, giọng nói của cô bắt đầu vỡ vụn: “Đồ xấu xa!”
Đúng là đồ xấu xa, Trì Hồng Nhạn đè giọng: “Xấu xa… đồ xấu xa, em… không để ý đến anh nữa… cũng…”
Trì Hồng Nhạn ngừng lại, hừ lạnh một tiếng: “Không để ý sao? Trì Hồng Nhạn em dám không để ý anh ư?”
“Để ý, em để ý.” Trì Hồng Nhạn vội vàng ôm lấy Trì Kinh Hồng, cô thì thầm vào tai anh: “Em để ý muốn chết đi được.”
“Để ý thế nào?”
Thực ngây thơ, Trì Hồng Nhạn bật cười: “Để ý đến nỗi hận không thể biến anh thành một người đàn ông to béo, để mọi người nhìn thấy liền mất hết khẩu vị.”
Anh cười đến ngột thở trước ngực cô, hơi thở nóng rực của anh kích thích từng lỗ chân lông cô: “Còn muốn em nói thêm hay không, hả?”
“Không, hiện tại, anh càng thích làm hơn.”
……..
Trong phòng tắm.
“Hồng Nhạn, muốn anh yêu em như thế này không?” Tay anh trườn trên người cô như một con rắn.
“Thích không? Hửm?” Tay anh lướt tới đùi trong của cô.
“…..”
“Thích không? Hồng… Nhạn” Anh kéo dài giọng nói, bàn tay lướt từng chút một lên trên, giọng nói mị hoặc, cười như yêu tinh với sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành.
“Thích…. Thích….” Cô rốt cuộc cũng không nhịn được.
Trò chơi khiêu khích giữa họ cô đã hoàn toàn thất bại, hai người trong bồn tắm bắt đầu liều chết triền miên.
………
Cuối cùng, hai người đã kiệt sức, họ nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng cô, cô gác đầu lên tay anh.
“Kinh Hồng, chúng ta sau này sẽ làm sao bây giờ?”
“Khi anh ta quay lại, em hãy rời khỏi anh ta, anh cũng rời khỏi cô ấy. Sau đó, chúng ta sẽ đến sống ở nơi mà em muốn. Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ của mình ở đó.”
Thật là tốt! Nó thật sự rất tốt!
“Hồng Nhạn, em nghĩ như vậy có được không?”
“Vâng! Đến lúc đó, chúng ta sẽ đến một nơi không ai biết đến chúng ta và bắt đầu lại một lần nữa.”
Hôn lễ! Tổ chức hôn lễ với Trì Kinh Hồng, đây là điều mà cô đã chờ đợi từ rất lâu rồi! Giống như ở thời điểm tình cảm bắt đầu nhen nhóm cô đã hi vọng mặc chiếc váy cưới màu trắng, cô nắm tay chú rể của mình. Cô dâu tên là Trì Hồng Nhạn còn chú rể tên Trì Kinh Hồng. Hai người cùng đeo một chiếc nhẫn trên tay, thật tuyệt làm sao!
“Kinh Hồng.”
“Ừ!”
“Sống chung với nhau thì anh phải lo lắng một điều đấy.”
“Lo lắng cái gì cơ?”
“Lo lắng về thẻ tín dụng của anh, cái… cái kia, mỗi năm đầu em đều sẽ dâng lên một ý nghĩ nóng một hai lần, chẳng hạn như…” Giọng Trì Hồng Nhạn càng ngày càng nhỏ đi.
“Chẳng hạn như gì?”
“Chẳng hạn như, năm ngoái em đã theo một người đàn ông Trung Đông mua một cái chai có trị giá 60.000 euro, sau khi trở về người làm trong nhà nói với em rằng cái chai này thường được người Ả Rập sử dụng để trồng một số loại hoa rẻ tiền nhất ở Trung Đông, nó còn không đáng giá bằng một chai nước.”
Trì Kinh Hồng nở nụ cười: “Em cứ yên tâm đi theo anh đi! Chỉ cần ý nghĩa nóng của em hàng năm không dâng lên quá mười lần, anh nghĩ anh có đủ khả năng để gánh cho em.”
“Ngoài ra, anh không biết kiếm tiền cho lắm.”
“Không biết kiếm tiền sao?… Vậy anh mỗi ngày ở nhà lau nhà cho em!”
“Kinh Hồng!”
“Ừ!”
“Đời này, chúng ta coi như đã làm người nhẫn tâm! Kiếp sau đầu thai thành heo đi, tốt nhất là vừa sinh ra liền bị nhốt trong chuồng, chờ làm bữa ngon trên bàn người ta!”
“Tốt lắm, đến lúc đó em sẽ là Bà Trư, còn anh sẽ là Ông Trư.”
Đời này, cô cùng Trì Kinh Hồng thế nào cũng không chia rời.
Một lát sau.
“Hồng Nhạn!”
“Vâng!”
“Em mệt rồi sao?”
“Không mệt! Sao lại hỏi vậy?”
Trì Kinh Hồng kéo tay cô đi đến hạ bộ của anh, giọng khàn khàn cười nói: “Giờ thì em biết tại sao anh lại hỏi chuyện này rồi đấy.”
Bàn tay cô dừng lại ở đó, dùng móng tay nhẹ nhàng sờ, ngữ khí ái muội nói: “Kinh Hồng, nó đã trưởng thành rồi.”
Trì Kinh Hồng rên rỉ, Trì Hồng Nhạn thật sự không dè dặt. Anh trở mình lại, đè lên người cô.
“Tốt lắm, nếu đã không mệt. Vậy thì liền cần em tới hỏi thăm Trì Kinh Hồng trưởng thành.”
……
Một lát sau.
“Kinh Hồng… Kinh Hồng… Em mệt rồi!”
“Nhưng anh không mệt.”
……..
Lại một lát sau.
“Kinh Hồng… Em… Em thật sự rất mệt rồi.”
“Hồng Nhạn, em mệt cái gì? Người dùng sức lực đều là anh.”
……
Lại một lát sau.
“Em thật sự mệt rồi?”
“Vâng! Thật sự mệt rồi!”
“Hồng Nhạn, thể lực của em thật đúng là yếu.”
“Trì Kinh Hồng, không cho anh dùng kế khích tướng với em, em ghét người khác dùng kế kích tướng với mình lắm.”
“Nếu em cảm thấy anh đang dùng kế khích tướng vậy liền tính anh đã dùng tốt nó rồi.”
………
“Trì Kinh Hồng, bây giờ anh còn cảm thấy em thể lực yếu không?”
“Không có, không có, em có thể làm một nữ kim cang.”
Trì Kinh Hồng cười rầu rĩ.
Kết quả trước khi trời còn chưa sáng, Trì Kinh Hồng đã bị Trì Hồng Nhạn kéo dậy đi nấu mì với lý do chính đáng, tất cả đều là lỗi của anh.
Trong căn bếp lộ ra ánh sáng nhỏ, Trì Hồng Nhạn áp mặt vào lưng người đàn ông đang nấu mì cho cô, về sau, cô sẽ không bao giờ cách xa anh nữa, thậm chí hết thảy mọi người trên thế giới đều chỉ trích họ, mọi người đều nói rằng họ sai, ngay cả khi cô phụ lời dạy của ông, ngay cả khi khiến cho Tống Thư Nhiên thương tâm, Lệ Xuân Hiểu đau lòng cũng sẽ không tách khỏi Trì Kinh Hồng.
Kiếp sau, hãy để cô xuống mười tám tầng địa ngục đi!
- Hết chương 43-