Chương 29
Editor: Linh LeKhi Ngô Bảo Châu bước ra từ nhà vệ sinh thì thấy ngay một cảnh như thế này. Đèn laser trên trần nhà đột nhiên lóe lên kèm theo âm thanh chói tai của tiếng dây điện đứt ra đột ngột. Có hai thân ảnh màu đen đứng dưới đèn laser, ngơ ngác nhìn vật thể kia rơi xuống.
Nhiều người hét lên. Thấy vật thể kia sắp rơi xuống đầu hai người họ, một dáng người thon dài chạy tới, ôm lấy một trong hai thân ảnh màu đen kia, hai người cùng nhau ngã xuống đất, anh bảo vệ cô ở trong lồng ngực, mảnh vỡ của chiếc đèn kia rơi đầy trên người anh.
Ngô Bảo Châu chạy đến, gương mặt của hai người đang ngã trên sàn tái nhợt, hai người tái mặt nhìn nhau, như thể vừa trải qua một thảm họa tận thế.
Dường như trong mắt hai người đó chỉ có nhau.
Thấy rõ hai người đang nằm trên mặt đất, theo bản năng, Ngô Bảo Châu lùi lại một bước.
Trì Kinh Hồng và Tracy! Cảm giác đầu tiên của Ngô Bảo Châu là, không, không nên như thế! Tại sao sự lựa chọn đầu tiên của Trì Kinh Hồng không phải là Xuân Hiểu, nếu cô không nhầm, người đang đứng bên kia mới là vợ anh ta.
Một bên, Lệ Xuân Hiểu đứng ngây ra như phỗng, trong mắt chứa đầy vẻ không tin nổi.
Ngô Bảo Châu bước tới, ôm lấy Lệ Xuân Hiểu, để con bé tựa đầu lên vai cô và vỗ nhẹ lưng nó: “ Không sao đâu! Không sao có chuyện gì rồi!”
Ông chủ và người quản lý quán bar lần lượt chạy đến. Trước hết, họ kiểm tra xem mảnh vỡ của đèn có làm Trì Kinh Hồng bị thương không. Cuối cùng, khi đã xác định không có gì vấn đề gì lớn, họ mới đỡ hai người đang nằm trên mặt đất lên.
Anh đẩy những người đang muốn đỡ Tracy ra, đưa tay ôm cô ấy vào lòng, không để ý đến bất kỳ ai.
“ Để anh xem có bị thương không. Anh đưa em đến bệnh viện xem có bị thương không nhé?”
Lệ Xuân Hiểu thu mình trong vòng tay và run rẩy, chỉ mong rằng những tạp âm tại hiện trường có thể khiến cô không nghe thấy những gì Trì Kinh Hồng vừa nói. Nhìn vào người đàn ông đang không coi ai ra gì kia, Ngô Bảo Châu nổi giận.
“ Trì Kinh Hồng, Tống Thư Nhiên yêu cầu tôi chăm sóc Tracy, tôi tất nhiên sẽ chăm sóc cô ấy.” Cô bước tới và kéo Tracy đang tái nhợt mặt mày tới bên cạnh mình.
Ghé vào tai Trì Kinh Hồng, cô lạnh lùng nói, “ Trì Kinh Hồng, tốt hơn hết cậu nên nhìn cho kỹ ai mới là vợ cậu.”
Trì Kinh Hồng không nói một lời, chỉ nhìn ngơ ngác nhìn cô kéo Tracy đi, sau đó, nhặt chiếc túi đang rơi trên mặt đất của Lệ Xuân Hiểu lên, kéo tay cô ấy, thanh âm mỏi mệt nói, không sao đâu, Xuân Hiểu, đi thôi!
Lúc này, Tần Tiếu Quân như vừa tỉnh lại từ cơn choáng váng, cô ấy đứng chặn trước mặt Trì Kinh Hồng.
“ Trì Kinh Hồng, giải thích về việc vừa xảy ra đi.”
“ Giải thích cái gì? Đó là tai nạn ngoài ý muốn thôi!” Trì Kinh Hồng lạnh lùng trả lời.
“ Tai nạn? Như vậy, kể cả việc anh che chắn cho người phụ nữ ấy cũng là ngoài ý muốn?”
“ Cô thích nghĩ sao thì cứ thế đi.” Trì Kinh Hồng mặt không biểu cảm.
“ Đủ rồi. Hai người.” Lệ Xuân Hiểu, người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, lớn tiếng hét: “ Tiếu Quân, cậu ở lại đây, Trì Kinh Hồng, anh và em cùng đi ra ngoài.”
Ở bên ngoài quán bar, Lệ Xuân Hiểu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
“ Trì Kinh Hồng, anh quá đáng rồi đấy. Đã bao giờ anh coi em là vợ của mình chưa? Nếu có, anh sẽ không thờ ơ với mối nguy hiểm tiềm tàng quanh em như thế.”
“ Chẳng lẽ em?” Trì Kinh Hồng dựa người vào tường quán bar, mắt nhìn chằm chằm vào ánh đèn neon nhấp nháy: “ Chẳng lẽ em muốn anh không quan tâm mà đứng nhìn chiếc đèn cứ thế rơi xuống người cô ấy ư? Như thế sẽ không quá đáng đối với em sao?
“ Nhưng, chiếc đèn đó cũng có thể rơi trúng người e!”
“ Không phải là không tới chỗ em à?”
“ Kinh Hồng, nếu đổi lại là em đứng ở vị trí đó, anh vẫn sẽ làm như thế chứ?” Lệ Xuân Hiểu không biết cô còn có thể hèn mọn đến mức độ nào.
Cô mong chờ anh cho cô một câu trả lời khẳng định.
“ Xuân Hiểu, anh đang rất mệt.” Trì Kinh Hồng chạm tay vào tóc cô, giọng nói lộ ra sự hoang vắng: “ Chúng ta về thôi.”
Lệ Xuân Hiểu đẩy tay Trì Kinh Hồng ra, cười khach khách, vừa cười vừa lau nước mắt.
“ Trì Kinh Hồng, anh rốt cuộc mệt mỏi vì điều gì? Xem chồng mình ở ngay trước mặt mình biểu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, em còn chưa mệt mỏi. Anh rốt cuộc là mệt vì cái gì đây? Hả? Nói cho em biết đi.”
“ Về thôi. Xuân Hiểu.” Trì Kinh Hồng lại nắm lấy tay cô.
Lệ Xuân Hiểu hung hăng gạt tay anh ra, liều mạng lắc đầu: “ Em không về, anh tự về đi.”
Tần Tiếu Quân đã nhìn thấy một cảnh như thế này khi bước ra từ quán bar. Lệ Xuân Hiểu dựa người vào tường, anh đèn neon từ biển hiệu của “ Milan Milan” chiếu vào người cô ấy. Đôi mắt cô ấy nhìn thẳng, không có điểm dừng cụ thể. Bộ váy hoa lệ, dung mạo xinh đẹp vẫn không thể che giấu nỗi cô đơn của cô ấy.
Từ trước tới nay, Lệ Xuân Hiểu luôn là viên ngọc trong tay Lệ Cương. Cả cái bến Thượng Hải này đều biết rằng Lệ Cương đã dốc hết mọi thứ cho cô con gái này.
Từ trước tới nay, Lệ Xuân Hiểu có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Không ai dám nhắc tới ba từ con gái riêng này trước mặt cô ấy, vì cô ấy có người bố một tay che trời.
Tuy nhiên, Tần Tiếu Quân biết rằng trong lòng Lệ Xuân Xuân Hiểu luôn bài xích thân phận con gái Lệ Cương này, cô ấy luôn không gần gũi với bố mình, cho tới khi...
Cho tới khi Trì Kinh Hồng xuất hiện, Lệ Xuân Hiểu, người luôn không biết yêu một người là như thế nào, đã đưa ra bộ yêu cầu bá đạo với bố mình, bố à, con muốn bố biến Trì Kinh Hồng thành người yêu của Lệ Xuân Hiểu.
Tần Tiếu Quân vẫn nhớ rẳng lúc đó cô ấy nói với cô, Tiếu Quân, đó là cách duy nhất mà mình có thể nghĩ được. Mình không biết làm thế nào để có thể yêu một người, nhưng mình không thể chờ thêm được nữa mà biến anh ấy thành người yêu của mình.
Bước tới, Tần Tiếu Quân ôm Lệ Xuân Hiểu vào lòng.
Cô ấy khóc “ oa” lên một tiếng.
“ Tiếu Quân, liệu có phải là Kinh Hồng thích Tracy không? Nếu không, làm sao anh ấy có thể làm một việc như thế, làm sao mà anh ấy thích Tracy được chứ? Họ mới chỉ biết nhau có vài ngày! Còn mình thì biết anh ấy lâu như vậy rồi! Tại sao anh ấy lại có thể? Mình trông xinh đẹp hơn cô ấy, trẻ hơn cô ấy. Người phụ nữ đó có gì đáng thích cơ chứ? Còn nữa, người phụ nữ đó còn là vợ của Tống Thư Nhiên nữa. Trì Kinh Hồng làm sao có thể?”
“ Cậu hiểu nhầm rồi, Xuân Hiểu.” Tần Tiếu Quân vuốt tóc Lệ Xuân Hiểu: “ Mình nghĩ, cậu hiểu nhầm rồi, Trì Kinh Hồng chỉ là nhầm lẫn thôi. Lúc đó, ánh đèn trong quán bar không đủ sáng, cậu cùng Tracy mặc quần áo cùng màu, lại đứng gần nhau, cho nên, Trì Kinh Hồng đã coi cô ta là cậu.”
“ Thật sao?” Lệ Xuân Hiểu ngẩng mặt lên. “ Kinh Hông, anh ấy có thực sự là nhầm lần không? Cậu có chắc không?”
“ Hừm! Mình chắc chắn!” Tần Tiếu Quân vỗ nhẹ vào mặt Lệ Xuân Hiểu an ủi: “ Lúc đó, tới mình còn nghĩ người bị Trì Kinh Hồng ôm ngã là cậu! Còn nữa, làm sao Trì Kinh Hồng có thể thích Tracy được chứ? Anh ấy là một người lãnh đạm, cậu hiểu anh ấy mà, còn nữa, người phụ nữ đó không xinh đẹp như cậu, dáng người cô ta thì như một cái bàn giật quần áo ấy.”
Tần Tiếu Quân hung tợn nói, nhớ tới phần da lưng bị lộ ra ngoài của Tracy từ chiếc váy đen, vẫn có chút hút mắt, nhưng cô sẽ không thừa nhận điều đó.
“ Cho nên, làm sao mà Trì Kinh Hồng có thể thích cô ta được kia chứ? Lúc đó, anh ấy chỉ coi cô ta là cậu.”
“ Nhưng tại sao anh ấy lại không giải thích với mình?”
Cô thở dài một hơi: “ Theo như mình được biết, đàn ông thường không thích người phụ nữ của mình vướng víu bởi những tiểu tiết. Dây thần kinh của đàn ông luôn chỉ là những nét phác thảo. Làm sao có thể hiểu hết được tâm tư của phụ nữ chúng ta được chứ? Còn nữa, Trì Kinh Hồng lúc đó là cố gắng cứu người. Thử hỏi, vốn là làm chuyện tốt nhưng lại bị cậu nói thành như vậy nhất định sẽ rất khó chịu đến nhường nào. Còn nữa, đừng quên, anh ấy đã sợ bóng sợ gió vì lo cho cậu. Anh ấy cũng có thể bị thương nhẹ cũng nên. Cậu không quan tâm anh ấy còn ở đây ăn giấm chua, cậu thử nói xem, như thế có phải là quá đáng không?”
Lệ Xuân Hiểu lúc này đúng là thấy mình có hơi quá đáng thật. Cái đèn kia kiệu có làm Kinh Hồng bị thương không? Chẳng trách lúc đó thần sắc anh lộ ra vẻ mệt mỏi như thế, chẳng trách lúc đó anh nói mình mệt mỏi.
Nghĩ đến đây, Lệ Xuân Hiểu vỗ vỗ đầu, đúng là điên rồi mà, chẳng trách Phật dạy ghen tuông là điều cấm kỵ.
Nhanh chóng nhấc điện thoại lên, gọi vào điện thoại của Kinh Hồng, vội nói: “ Kinh Hồng, em cho anh một cơ hội, ba mươi phút nữa lập tức xuất hiện trước mặt em, sau đó, em sẽ tha thứ cho anh.”
Ba mươi phút là quá đủ. Kinh Hồng vừa mới rời đi chưa lâu.
Tần Tiếu Quân kinh ngạc nhìn vào bóng lưng Lệ Xuân Hiểu đang gọi điện thoại. Cô không biết rằng mình còn có khả năng dỗ dành người khác đến vậy. Cô không dám nói với nha đầu ngốc kia rằng, lúc Trì Kinh Hồng và Tracy ngã xuống đất, trong một khoảnh khắc, anh ấy nói với cô ta, đừng sợ, đừng làm anh sợ. Khi chiếc đèn phát ra âm thanh chói tai, anh ấy lấy mình tay che tai cô ta lại. Những việc đó trong mắt Tần Tiếu Quân như là bản năng, một loại bản năng trong tình huống khẩn cấp. Giống như việc tại sao anh lại lao tới người phụ nữ đó với tốc độ nhanh như thế.
Cái bản năng đó của Trì Kinh Hồng đó như nói lên, mọi thứ thuộc về người phụ nữ đó đều được đặt lên trên sinh mệnh của anh. Vì thế mà, anh mới có thể dùng tốc độ nhanh đến vậy lao tới, vì thế mà, anh mới có thể sợ cô ta sợ hãi, vì thế mà, khi âm thanh chói tai gần như có thể làm thùng màng nhĩ đó vang lên, anh chọn cách che tai cô tai lại thay vì tự che cho mình.
Khi ý nghĩ đó trở nên rõ ràng, Tần Tiếu Quân cảm thấy bất lực. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với hai người đó trong khoảng thời gian mà người khác không biết?
Xe của Trì Kinh Hồng chầm chậm đi tới trong sự chờ đợi mỏi mắt của Lệ Xuân Hiểu, Lệ Xuân Hiểu bỗng chốc tươi cười như hoa. Cô ấy che miệng lại và làm như thể miễm cưỡng bước lên xe của Trì Kinh Hồng.
Cô ấy thậm chí không quay lại nói lời tạm biệt với cô, cứ như thế nghênh ngang rời đi. Chứ như thể cô ấy đã hoàn toàn quên mất người tỷ tỷ tri âm này.
Tần Tiếu Quân hung hăng thở hắt ra, thật đúng là đồ trọng sắc khinh bạn. Vừa mới lúc nãy còn bày ra bộ dạng không muốn sống. Trì Kinh Hồng đúng thật là thuốc độc của Lệ Xuân Hiểu!
Trì Kinh Hồng là thuốc độc của Lệ Xuân Hiểu! Tầm Tiếu Quân thì thào, vậy thì ai sẽ là thuốc độc của Trì Kinh Hồng? Có phải là người phụ nữ tên Tracy đó?
Tần Tiếu Quân biết, người phụ nữ tên Tracy đó tuyệt đối sẽ không giống như những gì cô ta thể hiện ra bên ngoài. Nhìn như thể không tranh với đời, phiêu dật lãnh đạm, nhưng người phụ nữ kia chắc chắn có tâm tư rất thâm sâu.
Trong quán bar, khi Lệ Xuân Hiểu vào nhà vệ sinh, ở một góc khuất ít người chú ý, cô thấy Tracy đứng quay lưng về phía mình. Cô không nhịn được mà đi lại gần hơn, sau đó.
Sau đó, Tần Tiếu Quân nhìn thấy một việc làm cô cảm thấy kỳ lạ, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Tracy đang cầm chiếc áo mà Trì Kinh Hồng vừa khoác lên người cô ta. Cô ta vùi đầu vào trong chiếc áo đó, khuôn mặt ghé vào chỗ cổ áo cọ cọ, cô ta nhắm nghiền mắt, nửa người ẩn trong bóng tối.
Vào lúc đó, Tần Tiếu Quân thấy người phụ nữ tên Tracy này giống như một phù thủy tới từ rừng sâu, một phù thủy biết thần chú. Trước tiên, cô ta gieo cho Tống Thư Nhiên một nỗi tương tư. Hiện tại, có phải cô ta cũng cho Trì Kinh Hồng một sự mê hoặc nào đó không?
Không, cô sẽ không để cho cô ta thành công. Cô không cho phép người phụ nữ tên Tracy đó có bất kỳ tâm tư nào về việc phá hoại hạnh phúc của Lệ Xuân Hiểu. Lệ Xuân Hiểu đã khó khăn biết bao nhiêu khi đi trên con đường này, tất thảy cô đều nhìn thấy.
- --------------------------
Hết chương 29.
Nhiều người hét lên. Thấy vật thể kia sắp rơi xuống đầu hai người họ, một dáng người thon dài chạy tới, ôm lấy một trong hai thân ảnh màu đen kia, hai người cùng nhau ngã xuống đất, anh bảo vệ cô ở trong lồng ngực, mảnh vỡ của chiếc đèn kia rơi đầy trên người anh.
Ngô Bảo Châu chạy đến, gương mặt của hai người đang ngã trên sàn tái nhợt, hai người tái mặt nhìn nhau, như thể vừa trải qua một thảm họa tận thế.
Dường như trong mắt hai người đó chỉ có nhau.
Thấy rõ hai người đang nằm trên mặt đất, theo bản năng, Ngô Bảo Châu lùi lại một bước.
Trì Kinh Hồng và Tracy! Cảm giác đầu tiên của Ngô Bảo Châu là, không, không nên như thế! Tại sao sự lựa chọn đầu tiên của Trì Kinh Hồng không phải là Xuân Hiểu, nếu cô không nhầm, người đang đứng bên kia mới là vợ anh ta.
Một bên, Lệ Xuân Hiểu đứng ngây ra như phỗng, trong mắt chứa đầy vẻ không tin nổi.
Ngô Bảo Châu bước tới, ôm lấy Lệ Xuân Hiểu, để con bé tựa đầu lên vai cô và vỗ nhẹ lưng nó: “ Không sao đâu! Không sao có chuyện gì rồi!”
Ông chủ và người quản lý quán bar lần lượt chạy đến. Trước hết, họ kiểm tra xem mảnh vỡ của đèn có làm Trì Kinh Hồng bị thương không. Cuối cùng, khi đã xác định không có gì vấn đề gì lớn, họ mới đỡ hai người đang nằm trên mặt đất lên.
Anh đẩy những người đang muốn đỡ Tracy ra, đưa tay ôm cô ấy vào lòng, không để ý đến bất kỳ ai.
“ Để anh xem có bị thương không. Anh đưa em đến bệnh viện xem có bị thương không nhé?”
Lệ Xuân Hiểu thu mình trong vòng tay và run rẩy, chỉ mong rằng những tạp âm tại hiện trường có thể khiến cô không nghe thấy những gì Trì Kinh Hồng vừa nói. Nhìn vào người đàn ông đang không coi ai ra gì kia, Ngô Bảo Châu nổi giận.
“ Trì Kinh Hồng, Tống Thư Nhiên yêu cầu tôi chăm sóc Tracy, tôi tất nhiên sẽ chăm sóc cô ấy.” Cô bước tới và kéo Tracy đang tái nhợt mặt mày tới bên cạnh mình.
Ghé vào tai Trì Kinh Hồng, cô lạnh lùng nói, “ Trì Kinh Hồng, tốt hơn hết cậu nên nhìn cho kỹ ai mới là vợ cậu.”
Trì Kinh Hồng không nói một lời, chỉ nhìn ngơ ngác nhìn cô kéo Tracy đi, sau đó, nhặt chiếc túi đang rơi trên mặt đất của Lệ Xuân Hiểu lên, kéo tay cô ấy, thanh âm mỏi mệt nói, không sao đâu, Xuân Hiểu, đi thôi!
Lúc này, Tần Tiếu Quân như vừa tỉnh lại từ cơn choáng váng, cô ấy đứng chặn trước mặt Trì Kinh Hồng.
“ Trì Kinh Hồng, giải thích về việc vừa xảy ra đi.”
“ Giải thích cái gì? Đó là tai nạn ngoài ý muốn thôi!” Trì Kinh Hồng lạnh lùng trả lời.
“ Tai nạn? Như vậy, kể cả việc anh che chắn cho người phụ nữ ấy cũng là ngoài ý muốn?”
“ Cô thích nghĩ sao thì cứ thế đi.” Trì Kinh Hồng mặt không biểu cảm.
“ Đủ rồi. Hai người.” Lệ Xuân Hiểu, người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, lớn tiếng hét: “ Tiếu Quân, cậu ở lại đây, Trì Kinh Hồng, anh và em cùng đi ra ngoài.”
Ở bên ngoài quán bar, Lệ Xuân Hiểu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
“ Trì Kinh Hồng, anh quá đáng rồi đấy. Đã bao giờ anh coi em là vợ của mình chưa? Nếu có, anh sẽ không thờ ơ với mối nguy hiểm tiềm tàng quanh em như thế.”
“ Chẳng lẽ em?” Trì Kinh Hồng dựa người vào tường quán bar, mắt nhìn chằm chằm vào ánh đèn neon nhấp nháy: “ Chẳng lẽ em muốn anh không quan tâm mà đứng nhìn chiếc đèn cứ thế rơi xuống người cô ấy ư? Như thế sẽ không quá đáng đối với em sao?
“ Nhưng, chiếc đèn đó cũng có thể rơi trúng người e!”
“ Không phải là không tới chỗ em à?”
“ Kinh Hồng, nếu đổi lại là em đứng ở vị trí đó, anh vẫn sẽ làm như thế chứ?” Lệ Xuân Hiểu không biết cô còn có thể hèn mọn đến mức độ nào.
Cô mong chờ anh cho cô một câu trả lời khẳng định.
“ Xuân Hiểu, anh đang rất mệt.” Trì Kinh Hồng chạm tay vào tóc cô, giọng nói lộ ra sự hoang vắng: “ Chúng ta về thôi.”
Lệ Xuân Hiểu đẩy tay Trì Kinh Hồng ra, cười khach khách, vừa cười vừa lau nước mắt.
“ Trì Kinh Hồng, anh rốt cuộc mệt mỏi vì điều gì? Xem chồng mình ở ngay trước mặt mình biểu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, em còn chưa mệt mỏi. Anh rốt cuộc là mệt vì cái gì đây? Hả? Nói cho em biết đi.”
“ Về thôi. Xuân Hiểu.” Trì Kinh Hồng lại nắm lấy tay cô.
Lệ Xuân Hiểu hung hăng gạt tay anh ra, liều mạng lắc đầu: “ Em không về, anh tự về đi.”
Tần Tiếu Quân đã nhìn thấy một cảnh như thế này khi bước ra từ quán bar. Lệ Xuân Hiểu dựa người vào tường, anh đèn neon từ biển hiệu của “ Milan Milan” chiếu vào người cô ấy. Đôi mắt cô ấy nhìn thẳng, không có điểm dừng cụ thể. Bộ váy hoa lệ, dung mạo xinh đẹp vẫn không thể che giấu nỗi cô đơn của cô ấy.
Từ trước tới nay, Lệ Xuân Hiểu luôn là viên ngọc trong tay Lệ Cương. Cả cái bến Thượng Hải này đều biết rằng Lệ Cương đã dốc hết mọi thứ cho cô con gái này.
Từ trước tới nay, Lệ Xuân Hiểu có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Không ai dám nhắc tới ba từ con gái riêng này trước mặt cô ấy, vì cô ấy có người bố một tay che trời.
Tuy nhiên, Tần Tiếu Quân biết rằng trong lòng Lệ Xuân Xuân Hiểu luôn bài xích thân phận con gái Lệ Cương này, cô ấy luôn không gần gũi với bố mình, cho tới khi...
Cho tới khi Trì Kinh Hồng xuất hiện, Lệ Xuân Hiểu, người luôn không biết yêu một người là như thế nào, đã đưa ra bộ yêu cầu bá đạo với bố mình, bố à, con muốn bố biến Trì Kinh Hồng thành người yêu của Lệ Xuân Hiểu.
Tần Tiếu Quân vẫn nhớ rẳng lúc đó cô ấy nói với cô, Tiếu Quân, đó là cách duy nhất mà mình có thể nghĩ được. Mình không biết làm thế nào để có thể yêu một người, nhưng mình không thể chờ thêm được nữa mà biến anh ấy thành người yêu của mình.
Bước tới, Tần Tiếu Quân ôm Lệ Xuân Hiểu vào lòng.
Cô ấy khóc “ oa” lên một tiếng.
“ Tiếu Quân, liệu có phải là Kinh Hồng thích Tracy không? Nếu không, làm sao anh ấy có thể làm một việc như thế, làm sao mà anh ấy thích Tracy được chứ? Họ mới chỉ biết nhau có vài ngày! Còn mình thì biết anh ấy lâu như vậy rồi! Tại sao anh ấy lại có thể? Mình trông xinh đẹp hơn cô ấy, trẻ hơn cô ấy. Người phụ nữ đó có gì đáng thích cơ chứ? Còn nữa, người phụ nữ đó còn là vợ của Tống Thư Nhiên nữa. Trì Kinh Hồng làm sao có thể?”
“ Cậu hiểu nhầm rồi, Xuân Hiểu.” Tần Tiếu Quân vuốt tóc Lệ Xuân Hiểu: “ Mình nghĩ, cậu hiểu nhầm rồi, Trì Kinh Hồng chỉ là nhầm lẫn thôi. Lúc đó, ánh đèn trong quán bar không đủ sáng, cậu cùng Tracy mặc quần áo cùng màu, lại đứng gần nhau, cho nên, Trì Kinh Hồng đã coi cô ta là cậu.”
“ Thật sao?” Lệ Xuân Hiểu ngẩng mặt lên. “ Kinh Hông, anh ấy có thực sự là nhầm lần không? Cậu có chắc không?”
“ Hừm! Mình chắc chắn!” Tần Tiếu Quân vỗ nhẹ vào mặt Lệ Xuân Hiểu an ủi: “ Lúc đó, tới mình còn nghĩ người bị Trì Kinh Hồng ôm ngã là cậu! Còn nữa, làm sao Trì Kinh Hồng có thể thích Tracy được chứ? Anh ấy là một người lãnh đạm, cậu hiểu anh ấy mà, còn nữa, người phụ nữ đó không xinh đẹp như cậu, dáng người cô ta thì như một cái bàn giật quần áo ấy.”
Tần Tiếu Quân hung tợn nói, nhớ tới phần da lưng bị lộ ra ngoài của Tracy từ chiếc váy đen, vẫn có chút hút mắt, nhưng cô sẽ không thừa nhận điều đó.
“ Cho nên, làm sao mà Trì Kinh Hồng có thể thích cô ta được kia chứ? Lúc đó, anh ấy chỉ coi cô ta là cậu.”
“ Nhưng tại sao anh ấy lại không giải thích với mình?”
Cô thở dài một hơi: “ Theo như mình được biết, đàn ông thường không thích người phụ nữ của mình vướng víu bởi những tiểu tiết. Dây thần kinh của đàn ông luôn chỉ là những nét phác thảo. Làm sao có thể hiểu hết được tâm tư của phụ nữ chúng ta được chứ? Còn nữa, Trì Kinh Hồng lúc đó là cố gắng cứu người. Thử hỏi, vốn là làm chuyện tốt nhưng lại bị cậu nói thành như vậy nhất định sẽ rất khó chịu đến nhường nào. Còn nữa, đừng quên, anh ấy đã sợ bóng sợ gió vì lo cho cậu. Anh ấy cũng có thể bị thương nhẹ cũng nên. Cậu không quan tâm anh ấy còn ở đây ăn giấm chua, cậu thử nói xem, như thế có phải là quá đáng không?”
Lệ Xuân Hiểu lúc này đúng là thấy mình có hơi quá đáng thật. Cái đèn kia kiệu có làm Kinh Hồng bị thương không? Chẳng trách lúc đó thần sắc anh lộ ra vẻ mệt mỏi như thế, chẳng trách lúc đó anh nói mình mệt mỏi.
Nghĩ đến đây, Lệ Xuân Hiểu vỗ vỗ đầu, đúng là điên rồi mà, chẳng trách Phật dạy ghen tuông là điều cấm kỵ.
Nhanh chóng nhấc điện thoại lên, gọi vào điện thoại của Kinh Hồng, vội nói: “ Kinh Hồng, em cho anh một cơ hội, ba mươi phút nữa lập tức xuất hiện trước mặt em, sau đó, em sẽ tha thứ cho anh.”
Ba mươi phút là quá đủ. Kinh Hồng vừa mới rời đi chưa lâu.
Tần Tiếu Quân kinh ngạc nhìn vào bóng lưng Lệ Xuân Hiểu đang gọi điện thoại. Cô không biết rằng mình còn có khả năng dỗ dành người khác đến vậy. Cô không dám nói với nha đầu ngốc kia rằng, lúc Trì Kinh Hồng và Tracy ngã xuống đất, trong một khoảnh khắc, anh ấy nói với cô ta, đừng sợ, đừng làm anh sợ. Khi chiếc đèn phát ra âm thanh chói tai, anh ấy lấy mình tay che tai cô ta lại. Những việc đó trong mắt Tần Tiếu Quân như là bản năng, một loại bản năng trong tình huống khẩn cấp. Giống như việc tại sao anh lại lao tới người phụ nữ đó với tốc độ nhanh như thế.
Cái bản năng đó của Trì Kinh Hồng đó như nói lên, mọi thứ thuộc về người phụ nữ đó đều được đặt lên trên sinh mệnh của anh. Vì thế mà, anh mới có thể dùng tốc độ nhanh đến vậy lao tới, vì thế mà, anh mới có thể sợ cô ta sợ hãi, vì thế mà, khi âm thanh chói tai gần như có thể làm thùng màng nhĩ đó vang lên, anh chọn cách che tai cô tai lại thay vì tự che cho mình.
Khi ý nghĩ đó trở nên rõ ràng, Tần Tiếu Quân cảm thấy bất lực. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với hai người đó trong khoảng thời gian mà người khác không biết?
Xe của Trì Kinh Hồng chầm chậm đi tới trong sự chờ đợi mỏi mắt của Lệ Xuân Hiểu, Lệ Xuân Hiểu bỗng chốc tươi cười như hoa. Cô ấy che miệng lại và làm như thể miễm cưỡng bước lên xe của Trì Kinh Hồng.
Cô ấy thậm chí không quay lại nói lời tạm biệt với cô, cứ như thế nghênh ngang rời đi. Chứ như thể cô ấy đã hoàn toàn quên mất người tỷ tỷ tri âm này.
Tần Tiếu Quân hung hăng thở hắt ra, thật đúng là đồ trọng sắc khinh bạn. Vừa mới lúc nãy còn bày ra bộ dạng không muốn sống. Trì Kinh Hồng đúng thật là thuốc độc của Lệ Xuân Hiểu!
Trì Kinh Hồng là thuốc độc của Lệ Xuân Hiểu! Tầm Tiếu Quân thì thào, vậy thì ai sẽ là thuốc độc của Trì Kinh Hồng? Có phải là người phụ nữ tên Tracy đó?
Tần Tiếu Quân biết, người phụ nữ tên Tracy đó tuyệt đối sẽ không giống như những gì cô ta thể hiện ra bên ngoài. Nhìn như thể không tranh với đời, phiêu dật lãnh đạm, nhưng người phụ nữ kia chắc chắn có tâm tư rất thâm sâu.
Trong quán bar, khi Lệ Xuân Hiểu vào nhà vệ sinh, ở một góc khuất ít người chú ý, cô thấy Tracy đứng quay lưng về phía mình. Cô không nhịn được mà đi lại gần hơn, sau đó.
Sau đó, Tần Tiếu Quân nhìn thấy một việc làm cô cảm thấy kỳ lạ, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Tracy đang cầm chiếc áo mà Trì Kinh Hồng vừa khoác lên người cô ta. Cô ta vùi đầu vào trong chiếc áo đó, khuôn mặt ghé vào chỗ cổ áo cọ cọ, cô ta nhắm nghiền mắt, nửa người ẩn trong bóng tối.
Vào lúc đó, Tần Tiếu Quân thấy người phụ nữ tên Tracy này giống như một phù thủy tới từ rừng sâu, một phù thủy biết thần chú. Trước tiên, cô ta gieo cho Tống Thư Nhiên một nỗi tương tư. Hiện tại, có phải cô ta cũng cho Trì Kinh Hồng một sự mê hoặc nào đó không?
Không, cô sẽ không để cho cô ta thành công. Cô không cho phép người phụ nữ tên Tracy đó có bất kỳ tâm tư nào về việc phá hoại hạnh phúc của Lệ Xuân Hiểu. Lệ Xuân Hiểu đã khó khăn biết bao nhiêu khi đi trên con đường này, tất thảy cô đều nhìn thấy.
- --------------------------
Hết chương 29.