Chương 6: "Tô Tô"
Edit+beta: LQNN203
Món mà Ân Tô Tô mang đi cho bữa tối tối qua là những lát thịt nấm mà Hứa Tiểu Phù gọi cho cô. Lúc này, Ân Tô Tô thực sự nghi ngờ rằng nấm hôm qua chưa được nấu chín.
Dẫn tới cô bị đầu độc và bị ảo giác thính giác.
Nếu không, làm sao cô có thể nghe được câu nói "Tôi muốn gặp cô" từ đại công tử Phí thị?
Sau khi nghe Phí Nghi Chu giải thích về chuyến thăm đột ngột của anh, cả người Ân Tô Tô ngây ngốc. Cô vô thức sờ lên trán mình, xác nhận nhiệt độ cơ thể bình thường, không sốt.
May mắn, trước khi cô có thể bị mắc kẹt quá lâu, giọng nói của Phí Nghi Chu lại vang lên.
"Người bên FEI Phạn nói, tối hôm qua khi gọi điện cho cô, cuộc đầu tiên thì cô bắt máy, nhưng giữa chừng cúp máy, gọi lại cũng không ai trả lời." Giọng điệu của anh vẫn như thường lệ, vẫn lạnh lùng như cũ. Lúc này, anh dừng lại rồi nói tiếp: "Tối qua cô rất bận sao?"
Tâm tư của vị cao nhân này không bao giờ được bộc lộ ra ngoài, chỉ có âm thanh hơi cao lên của câu cuối cùng mới bộc lộ sự khác biệt nhỏ nhất. Không biết đó chỉ là sự nghi hoặc đơn thuần hay nghi hoặc xen lẫn quan tâm.
Sau khi nghe những gì anh nói, ký ức của Ân Tô Tô quay trở lại vài giờ trước, rồi cô chợt bừng tỉnh.
Cô "a" lên, ngơ ngác nói: "Tối qua tôi đúng là có nhận được một cuộc gọi. Người kia nói mình là nhân viên của đoàn làm phim "Phàm độ", mời tôi đến thử vai."
Phí Nghi Chu: "Sao lại cúp máy giữa chừng, gọi lại lại không nghe?"
Không khí xung quanh anh bình tĩnh đến đáng sợ, vô tình có thể khiến người ta hoảng sợ, hơn nữa, Ân Tô Tô vẫn đang đắm chìm trong cơn sốc, đầu óc cô bị chập mạch, khi anh hỏi, cô vô thức bộc lộ suy nghĩ thật của mình: "Lúc đó tôi nghĩ thầm, "Phàm độ" là tác phẩm siêu lớn, không thể tìm một diễn viên web drama như tôi, nên tôi cho rằng đó là cuộc gọi lừa đảo."
Phí Nghi Chu hoàn toàn không hiểu được tư duy logic của cô, khi anh nói lần nữa, trong giọng điệu lộ ra một tia bất lực cùng kiên nhẫn mà chính anh cũng không để ý: "Cho dù sợ gặp phải lừa đảo, vẫn có thể hỏi thêm vài câu để hiểu rõ tình hình mà."
Ân Tô Tô 囧, chột dạ thấp giọng tranh luận: "Tôi đã có định kiến đó là một cuộc gọi lừa đảo, ai muốn nghe thêm từ kẻ lừa đảo chứ. Nếu tôi bị lừa đến miền Bắc Myanmar bán thận thì làm sao?"
Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh, nhất thời không nói nên lời.
Anh không biết nên khen ngợi sự thận trọng và tỉnh táo của cô hay cười nhạo cô quá nhát gan. Chỉ cảm thấy cái đầu rũ xuống của cô trông linh động không thể giải thích được, giống như con mèo Ashera* được tiểu lục Phí Văn Mạn nuôi dưỡng.
*Mèo Ashera là giống mèo nhân tạo được tạo ra trong phòng thí nghiệm bởi công ty Lifestyle Pets (Mỹ). Họ đã tạo ra mèo Ashera từ ba giống mèo đặc biệt nhất trên thế giới là mèo rừng châu Phi, mèo báo châu Á và mèo nhà. Công ty này tạo ra số lượng mèo không nhiều, chỉ khoảng 100 cá thể mỗi năm và được mệnh danh là giống mèo đắt đỏ nhất thế giới.
Ân Tô Tô không để ý ánh mắt của Phí Nghi Chu đang nhìn cô. Sau một thoáng cảm thấy chột dạ, đầu óc cô quay lại, sự chú ý của cô quay trở lại trọng tâm cuộc trò chuyện ---- làm sao đại lão này biết cô được mời thử vai cho "Phàm độ"?
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô không khỏi hắng giọng. Cô đang soạn thảo trong đầu, cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, hỏi: "Phí tiên sinh, làm sao ngài biết tối qua tôi nhận được điện thoại của đoàn phim "Phàm độ"?"
Phí Nghi Chu không hề né tránh, thẳng thừng nói: "Người đầu tư vào bộ phim này là em trai tôi."
Như mọi người đã biết, ông chủ của công ty giải trí FEI Phạn là Phí Văn Phạn, con trai thứ tư của Phí gia, tất nhiên Ân Tô Tô, người trong cuộc cũng biết điều này.
Ân Tô Tô đoán một cách hợp lý: "Em trai ngài nói với ngài sao?"
"Không phải."
Vẻ mặt Phí Nghi Chu không phải là đang cười, khóe miệng cũng không có một đường cong. Nhưng không biết vì lý do gì, Ân Tô Tô cảm thấy lúc này anh không còn lạnh lùng nữa, mềm mại hơn bình thường.
Ân Tô Tô: "Vậy?"
Phí Nghi Chu đáp: "Để cô thử vai là ý của tôi."
Khi nghe câu trả lời này, vẻ mặt của Ân Tô Tô ngưng tụ rõ rệt, nụ cười rạng rỡ và ngọt ngào của cô cũng cứng đờ.
Trong thế giới người trưởng thành cần phải kìm nén sự tò mò, đặc biệt là khi tiếp xúc với những nhân vật như Phí Nghi Chu, đồng thời nên thận trọng trong lời nói và hành động. Ân Tô Tô hiểu, cô đã cố gắng chịu đựng hết lần này đến lần khác nhưng cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.
Cô không nói nên lời, bối rối hỏi: "Phí tiên sinh, tại sao ngài lại làm như vậy?"
Vừa ra tay đã là nữ chính trong tác phẩm của Khương Thành Văn, món quà lớn như vậy chẳng lẽ chỉ là để cảm ơn cô đã bán kim cương cho anh? Ai có thể ngờ rằng, con trai cả nổi tiếng của Phí gia còn là một nhà từ thiện, thích làm việc thiện?
Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào mắt Ân Tô Tô.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng rực rỡ, đôi mắt của cô gái hơi mở to vì kinh ngạc, trong con ngươi màu nâu nhạt lấp lánh những đốm sáng lẻ tẻ, đặc biệt trong trẻo.
Phí Nghi Chu nhếch môi, thản nhiên nói: "Có lẽ cô Ân có thể hiểu được, đây là lòng thành của tôi khi muốn kết bạn với cô."
*
Giới giải trí ngợp trong vàng son ngư long hỗn tạp, đừng nhìn những người được gọi là ảnh hậu hàng đầu, có hàng triệu người hâm mộ và vinh quang vô hạn, nhưng trong mắt giới thượng lưu, họ không khác gì những con vẹt ngộ nghĩnh.
Khi Phí tứ thiếu mở công ty giải trí, ban đầu anh ta chỉ muốn chơi cho vui, không muốn làm gì lớn lao. Nhưng nhà họ Phí cao quý như vậy, một con mèo mang họ này còn có giá trị gấp ngàn lần chứ đừng nói đến tứ thiếu gia của một gia đình giàu có.
Phí Văn Phạn những năm gần đây làm trong làng giải trí, có thể nói khắp nơi đều gặp được người tốt, bốn phương đều có đèn xanh. Ngoài ra, anh ta còn có tầm nhìn xa trông rộng, những dự án anh ta đầu tư thường đạt được thành công cả về mặt truyền miệng lẫn phòng vé, theo thời gian, tất cả các dự án của FEI Phạn Entertainment đều trở nên nổi tiếng với những người trong ngành.
Những người đang bạo muốn mượn đó để giành giải thưởng, những người đã lụi tàn muốn mượn đó để trở nên nổi tiếng, còn những người mới ra mắt thì muốn mượn đó để vươn lên dẫn đầu.
Dự án cấp S mới nhất của FEI Phạn Entertainment "Phàm độ" là dự án mà mọi công ty đều muốn tranh.
"Mới có hai giờ rưỡi mà đã có tám công ty ở đây rồi."
Trước khi thấy người đã nghe thấy giọng nói, Cao Trấn Kiệt đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc FEI Phạn, ngồi xuống ghế sô pha.
Giữa mày anh ta có dấu hiệu mệt mỏi, tay trái nhéo lông mày, tay phải ném thẳng một chồng thông tin diễn viên dày đặc lên bàn, cáu kỉnh nói: "Theo tôi thấy, chặt một cây lớn miễn cho quạ kêu, phải nhanh chóng định ra nữ chính."
Phí tứ gia nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Ban ngày ban mặt, cậu oán hận còn lớn hơn quỷ nữa."
Cao Trấn Kiệt khịt mũi, tức giận gần chết: "Lúc trước tôi và cậu vì tán gái mới cùng nhau lập công ty, bây giờ thì sao? Bảy giờ rưỡi sáng nay tôi đã phải dậy, liên tục gặp tám nữ diễn viên và người đại diện của họ cho đến bây giờ, ngộp trong nước hoa khiến mũi tôi dị ứng, cậu thì rảnh rỗi rồi, ngồi trong văn phòng uống Bích Loa Xuân, để một mình tôi mệt như chó."
Phí Văn Phạn trêu: "Lúc trước là cậu chủ động muốn phụ trách tuyển chọn vai. Hơn nữa, nhìn thấy nhiều người đẹp như vậy không hợp ý cậu sao? Có nhìn trúng ai không?"
Cao Trấn Kiệt, quý công tử của giới Hồng Kông và Phí Văn Phạn học tại một trường cấp hai ở Hoa Kỳ, đã là bạn bè nhiều năm.
Nghe Phí Văn Phạn nói xong, anh ta thở dài nói: "Không phải cậu nói anh cả của cậu đã có sắp xếp sao?"
Phí Văn Phạn thuận tay ném chiếc vòng tay Phật lên bàn, không mặn không nhạt nói: "Anh cả của tôi nói, chỉ là đề cử thôi, thành hay không không sao cả."
Cao Trấn Kiệt ho khan một tiếng, giơ tay ra hiệu đầu hàng: "Vậy nếu không thành, cậu tự đi giải thích với anh cả cậu, ngàn vạn đừng đẩy tôi chặn đao."
Trong giọng điệu của Phí Văn Phạn có chút giễu cợt: "Người sắp tới rồi, gặp mặt rồi nói."
Không thể nói là không tò mò.
Từ lúc Phí Văn Phạn có thể nhớ được, anh cả của anh ta trông không giống người bình thường.
Kể từ ngày Phí Nghi Chu được sinh ra, liền có được thân phận người thừa kế độc nhất của Phí thị, mỗi lời nói cử động, nhớ nhung suy nghĩ, đều trải qua dạy dỗ nghiêm khắc. Anh tự khắc chế, xa cách, đạm mạc, cấm dục, thần kinh lãnh cảm có thể ngăn cản tất cả tình sắc. Dụ hoặc, sẽ không trầm mê hưởng lạc, cũng sẽ không bị dục niệm chi phối.
Phí Văn Phạn không biết cuộc sống cá nhân của Phí Nghi Chu, cũng không biết liệu Phí Nghi Chu có bạn gái cố định hay không.
Điều duy nhất Phí Nghi Chu có thể chắc chắn là, nếu Phí lão đại cao quý có thể hạ mình xin một vai, thì địa vị của Ân Tô Tô trong lòng Phí Nghi Chu tuyệt đối không phải là tầm thường.
*
Vài phút sau, chiếc Maybach đen tuyền lái đến gần Công ty Giải trí FEI Phạn.
Ân Tô Tô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, rõ ràng là đang hoang mang.
Phí Nghi Chu chú ý đến sự thay đổi cảm xúc rất nhỏ của cô, nghiêng đầu nhìn cô: "Rất căng thẳng?"
Là một trong những công ty giải trí nổi tiếng nhất Trung Quốc, FEI Phạn Entertainment cũng là điểm nóng chụp lén của các paparazzi. Ân Tô Tô đang bận kiểm tra xem xung quanh có camera giấu kín không, nên cô trả lời không cần suy nghĩ: "Vâng."
Nghe vậy, Phí Nghi Chu khẽ nhếch khóe môi, trên môi nở nụ cười an ủi: "Không cần căng thẳng, em trai tôi dễ hòa đồng hơn tôi rất nhiều."
Những lời này khiến Ân Tô Tô giật mình.
Cô quay đầu nhìn anh, vô thức muốn nói "Hóa ra ngài cũng biết mình không dễ hòa hợp sao". Lời nói vừa đến bên miệng, lại bị nuốt xuống trong bụng một cách lặng lẽ.
Ân Tô Tô cẩn thận chú ý đến lễ phép, nhẹ nhàng nói: "Phí tiên sinh, phiền ngài bảo tài xế tấp vào lề để tôi tự đến đó là được."
Phí Nghi Chu: "Nơi này có thang máy, tôi có thể đi cùng cô."
Ân Tô Tô cười khô khan, xua tay từ chối: "Không cần, thực sự không cần."
Ánh mắt Phí Nghi Chu bình tĩnh, chăm chú nhìn cô, hiểu được suy nghĩ của cô: "Cô sợ bị phóng viên giải trí chụp ảnh đi cùng tôi à?"
Ân Tô Tô không nói gì, chấp nhận suy đoán của anh.
Thực lực của paparazzi không nên coi thường, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Cô ra mắt cách đây 5 năm và có chưa đến 700.000 người hâm mộ trên toàn mạng, muốn lưu lượng không có lưu lượng, muốn tác phẩm không có tác phẩm, điều đáng chú ý duy nhất ở cô là cô chưa từng dính scandal nào, danh tiếng tốt.
Nếu danh tiếng của cô cũng sa sút, năm năm qua của cô thực sự sẽ trở nên công cốc.
Xe của anh trước đó đã lái đến ngõ Chương Thụ, rất có thể cô vừa lên xe đã bị chụp ảnh, nếu bị chụp ảnh lần nữa, ảnh hưởng sẽ chỉ nặng hơn.
Ân Tô Tô không muốn mạo hiểm.
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Phí Nghi Chu không chỉ xua tan nỗi lo lắng của cô mà còn khiến cô mở to mắt nhìn.
Anh nói: "Chiếc xe này là do tôi mới đặt mua, đã ký thỏa thuận bảo mật với người bán xe, không ai biết chủ xe là ai. Đi thẳng thang máy lên lầu sẽ không xuất hiện vấn đề khiến cô lo lắng."
Ân Tô Tô chớp mắt, không phải vì khả năng vung tiền như rác một cách tùy tiện của anh mà vì sự trùng hợp kỳ diệu này.
Ân Tô Tô rất ngạc nhiên, thuận miệng trả lời anh: "Vậy trùng hợp quá."
"Không phải trùng hợp." Phí Nghi Chu bình tĩnh sửa lại, đôi mắt đen như sương, "Tôi vốn muốn đến đón cô, nhưng lại sợ gây phiền phức cho cô, cho nên mới cố ý đặt chiếc xe này."
Ân Tô Tô lại bị sốc, đôi môi được tô son tinh xảo hơi hé mở, cô muốn nói điều gì đó nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Phí Nghi Chu: "Cho nên có thể cho tôi đi cùng được không?"
Với địa vị của anh, đã nói như vậy mà còn từ chối, có vẻ như không thức thời lắm. Hơn nữa, cô đã mất đi lý do để từ chối.
Chiếc Maybach lái êm ái và lao thẳng vào thang máy.
Khi thang máy đi lên, đầu Ân Tô Tô mất kiểm soát, cô liên tục nhớ lại những lời nói ra từ miệng Phí Nghi Chu sau cuộc gặp ngày hôm nay.
Tầng lầu của FEI Phạn không cao, không lâu sau, thang máy dừng lại.
Biết vị khách quý nào đang ở trong thang máy, ngoài cửa thang máy đã có rất nhiều người chờ đợi. Dẫn đầu là Phí Văn Phạn mặc một bộ vest có độ nét cao được làm thủ công, màu xanh sapphire sáng khiến anh ta trông rất đẹp trai, khuôn mặt như một viên ngọc quý, mặt mày giãn ra mỉm cười, còn chói hơn cả ánh nắng bên ngoài.
Ân Tô Tô trong xe không khỏi huýt sáo trong lòng khi nhìn thấy Phí Văn Phạn.
Nghe chị lương nói Hướng Vũ Lâm, chị cả của Hoa Nhất, có tình ý với Phí Văn Phạn, trong tối ngoài sáng tán tỉnh, thể hiện tình cảm mấy lần mới có thể hẹn gặp Tứ thiếu gia đi chơi golf.
Thực sự không trách chị cả có bộ não tình yêu được, người phụ nữ nào lại không thích một anh chàng đẹp trai như vua kim cương chứ?
Phí Văn Phạn chào Phí Nghi Chu, giọng điệu xen lẫn phàn nàn, nhưng tư thế lại quy củ và cung kính: "Kevin nhìn thấy một chiếc ô tô lao thẳng vào thang máy, không dám cản, chỉ có thể gọi em giúp đỡ. Anh cả, sao anh lại đích thân tới đây?"
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Ân Tô Tô cũng bước xuống xe. Cô thận trọng đứng sau trợ lý Hà Kiến Cần, ngước mắt lên và lặng lẽ nhìn, thấy bóng dáng của Khương Thành Văn đằng sau Phí Văn Phạn.
Tâm trạng dần dần chuyển từ méo mó sang dâng trào.
Khương Thành Văn, một nhà giáo quốc dân, một trong những đại diện của "đạo diễn thế hệ thứ năm" và là người đi đầu trong làng điện ảnh Trung Quốc, đã làm đạo diễn những bộ phim chiếm vị trí quan trọng trong lịch sử điện ảnh Trung Quốc. Nhìn vào toàn bộ làng giải trí, hầu như tất cả các diễn viên đều coi "được hợp tác với đạo diễn Khương một lần" là mục tiêu cả đời.
"Phí tiên sinh, đã lâu không gặp." Khương Thành Văn bước tới, mỉm cười và chào hỏi Phí Nghi Chu, "Chúng tôi thực sự rất vui khi dự án của mình có thể thu hút sự chú ý của anh."
"Thầy Khương." Con trai lớn của Phí gia đã khắc sâu lễ nghĩa vào xương cốt, nhẹ nhàng cong môi, khiêm tốn nói: "Hôm nay đến đây là để giới thiệu cho chú một người."
Trước khi đến đây, lão Khương đã nghe Phí Văn Phạn nói đại khái, cũng không ngạc nhiên.
Trong giới tư sản đề cử người là chuyện thường tình, Khương Thành Văn cũng không có gì ngạc nhiên, thần sắc trong mắt trở nên nhạt hơn, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.
Trong số tất cả những nhân vật lớn trong phòng, Ân Tô Tô là người kín đáo nhất. Cô cố ý đứng ở phía sau, nghe Phí Nghi Chu nói, nhịp tim cô nhảy lên mấy lần.
Những gì xảy ra hôm nay thật bất ngờ và không thực tế.
Cô bị anh không trâu bắt chó đi cày, mặc váy hoa đưa đến gặp lão Khương, cô còn chưa kịp báo cho chị Lương và công ty...
"Cô Ân." Phí Nghi Chu quay đầu nhìn cô, "Lại đây."
Má của Ân Tô Tô đột nhiên trở nên nóng và khô.
Bởi vì lời nói của Phí Nghi Chu mà ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô.
Ân Tô Tô hít một hơi thật sâu, quản lý tốt biểu cảm, bước về phía trước với một nụ cười.
Dù đã xem ảnh nhưng Phí Văn Phạn vẫn choáng váng trước vẻ đẹp của Ân Tô Tô. Anh ta chủ động nhường chỗ ngồi cạnh Phí Nghi Chu.
Ân Tô Tô lại ngửi thấy mùi thơm lạnh lẽo trong xe của Phí Nghi Chu. Hơn nữa, càng đến gần, mùi hương lạnh lẽo trong hơi thở của anh càng dày đặc.
Đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ không đúng lúc:
Hóa ra đây không phải là mùi nước hoa ô tô. Người tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng và lạnh lẽo này chính là Phí Nghi Chu.
Trong khi suy nghĩ của cô đang lang thang, Ân Tô Tô khẽ cúi đầu trước Khương Thành Văn, vô cùng khách sáo nói: "Chào đạo diễn Khương, ngưỡng mộ ngài đã lâu. Tên tôi là Ân Tô Tô."
"Tô Tô là bạn của tôi." Phí Nghi Chu trầm giọng nói: "Hy vọng thầy Khương sẽ chiếu cố nhiều."
Ân Tô Tô hơi giật mình.
Lòng như có một hòn đá được ném lên không trung, khi rơi xuống nó rung chuyển, rồi lăn tăn thành từng vòng tròn trên toàn bộ mặt hồ của trái tim.
Tô Tô...
Mặt Ân Tô Tô trở nên nóng bừng vô cớ.
Trước đây cô chưa bao giờ biết rằng một ngày nào đó một cái tên bình thường như vậy lại có thể được gọi một cách mỹ miều và êm ái như vậy.
Món mà Ân Tô Tô mang đi cho bữa tối tối qua là những lát thịt nấm mà Hứa Tiểu Phù gọi cho cô. Lúc này, Ân Tô Tô thực sự nghi ngờ rằng nấm hôm qua chưa được nấu chín.
Dẫn tới cô bị đầu độc và bị ảo giác thính giác.
Nếu không, làm sao cô có thể nghe được câu nói "Tôi muốn gặp cô" từ đại công tử Phí thị?
Sau khi nghe Phí Nghi Chu giải thích về chuyến thăm đột ngột của anh, cả người Ân Tô Tô ngây ngốc. Cô vô thức sờ lên trán mình, xác nhận nhiệt độ cơ thể bình thường, không sốt.
May mắn, trước khi cô có thể bị mắc kẹt quá lâu, giọng nói của Phí Nghi Chu lại vang lên.
"Người bên FEI Phạn nói, tối hôm qua khi gọi điện cho cô, cuộc đầu tiên thì cô bắt máy, nhưng giữa chừng cúp máy, gọi lại cũng không ai trả lời." Giọng điệu của anh vẫn như thường lệ, vẫn lạnh lùng như cũ. Lúc này, anh dừng lại rồi nói tiếp: "Tối qua cô rất bận sao?"
Tâm tư của vị cao nhân này không bao giờ được bộc lộ ra ngoài, chỉ có âm thanh hơi cao lên của câu cuối cùng mới bộc lộ sự khác biệt nhỏ nhất. Không biết đó chỉ là sự nghi hoặc đơn thuần hay nghi hoặc xen lẫn quan tâm.
Sau khi nghe những gì anh nói, ký ức của Ân Tô Tô quay trở lại vài giờ trước, rồi cô chợt bừng tỉnh.
Cô "a" lên, ngơ ngác nói: "Tối qua tôi đúng là có nhận được một cuộc gọi. Người kia nói mình là nhân viên của đoàn làm phim "Phàm độ", mời tôi đến thử vai."
Phí Nghi Chu: "Sao lại cúp máy giữa chừng, gọi lại lại không nghe?"
Không khí xung quanh anh bình tĩnh đến đáng sợ, vô tình có thể khiến người ta hoảng sợ, hơn nữa, Ân Tô Tô vẫn đang đắm chìm trong cơn sốc, đầu óc cô bị chập mạch, khi anh hỏi, cô vô thức bộc lộ suy nghĩ thật của mình: "Lúc đó tôi nghĩ thầm, "Phàm độ" là tác phẩm siêu lớn, không thể tìm một diễn viên web drama như tôi, nên tôi cho rằng đó là cuộc gọi lừa đảo."
Phí Nghi Chu hoàn toàn không hiểu được tư duy logic của cô, khi anh nói lần nữa, trong giọng điệu lộ ra một tia bất lực cùng kiên nhẫn mà chính anh cũng không để ý: "Cho dù sợ gặp phải lừa đảo, vẫn có thể hỏi thêm vài câu để hiểu rõ tình hình mà."
Ân Tô Tô 囧, chột dạ thấp giọng tranh luận: "Tôi đã có định kiến đó là một cuộc gọi lừa đảo, ai muốn nghe thêm từ kẻ lừa đảo chứ. Nếu tôi bị lừa đến miền Bắc Myanmar bán thận thì làm sao?"
Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh, nhất thời không nói nên lời.
Anh không biết nên khen ngợi sự thận trọng và tỉnh táo của cô hay cười nhạo cô quá nhát gan. Chỉ cảm thấy cái đầu rũ xuống của cô trông linh động không thể giải thích được, giống như con mèo Ashera* được tiểu lục Phí Văn Mạn nuôi dưỡng.
*Mèo Ashera là giống mèo nhân tạo được tạo ra trong phòng thí nghiệm bởi công ty Lifestyle Pets (Mỹ). Họ đã tạo ra mèo Ashera từ ba giống mèo đặc biệt nhất trên thế giới là mèo rừng châu Phi, mèo báo châu Á và mèo nhà. Công ty này tạo ra số lượng mèo không nhiều, chỉ khoảng 100 cá thể mỗi năm và được mệnh danh là giống mèo đắt đỏ nhất thế giới.
Ân Tô Tô không để ý ánh mắt của Phí Nghi Chu đang nhìn cô. Sau một thoáng cảm thấy chột dạ, đầu óc cô quay lại, sự chú ý của cô quay trở lại trọng tâm cuộc trò chuyện ---- làm sao đại lão này biết cô được mời thử vai cho "Phàm độ"?
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô không khỏi hắng giọng. Cô đang soạn thảo trong đầu, cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, hỏi: "Phí tiên sinh, làm sao ngài biết tối qua tôi nhận được điện thoại của đoàn phim "Phàm độ"?"
Phí Nghi Chu không hề né tránh, thẳng thừng nói: "Người đầu tư vào bộ phim này là em trai tôi."
Như mọi người đã biết, ông chủ của công ty giải trí FEI Phạn là Phí Văn Phạn, con trai thứ tư của Phí gia, tất nhiên Ân Tô Tô, người trong cuộc cũng biết điều này.
Ân Tô Tô đoán một cách hợp lý: "Em trai ngài nói với ngài sao?"
"Không phải."
Vẻ mặt Phí Nghi Chu không phải là đang cười, khóe miệng cũng không có một đường cong. Nhưng không biết vì lý do gì, Ân Tô Tô cảm thấy lúc này anh không còn lạnh lùng nữa, mềm mại hơn bình thường.
Ân Tô Tô: "Vậy?"
Phí Nghi Chu đáp: "Để cô thử vai là ý của tôi."
Khi nghe câu trả lời này, vẻ mặt của Ân Tô Tô ngưng tụ rõ rệt, nụ cười rạng rỡ và ngọt ngào của cô cũng cứng đờ.
Trong thế giới người trưởng thành cần phải kìm nén sự tò mò, đặc biệt là khi tiếp xúc với những nhân vật như Phí Nghi Chu, đồng thời nên thận trọng trong lời nói và hành động. Ân Tô Tô hiểu, cô đã cố gắng chịu đựng hết lần này đến lần khác nhưng cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.
Cô không nói nên lời, bối rối hỏi: "Phí tiên sinh, tại sao ngài lại làm như vậy?"
Vừa ra tay đã là nữ chính trong tác phẩm của Khương Thành Văn, món quà lớn như vậy chẳng lẽ chỉ là để cảm ơn cô đã bán kim cương cho anh? Ai có thể ngờ rằng, con trai cả nổi tiếng của Phí gia còn là một nhà từ thiện, thích làm việc thiện?
Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào mắt Ân Tô Tô.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng rực rỡ, đôi mắt của cô gái hơi mở to vì kinh ngạc, trong con ngươi màu nâu nhạt lấp lánh những đốm sáng lẻ tẻ, đặc biệt trong trẻo.
Phí Nghi Chu nhếch môi, thản nhiên nói: "Có lẽ cô Ân có thể hiểu được, đây là lòng thành của tôi khi muốn kết bạn với cô."
*
Giới giải trí ngợp trong vàng son ngư long hỗn tạp, đừng nhìn những người được gọi là ảnh hậu hàng đầu, có hàng triệu người hâm mộ và vinh quang vô hạn, nhưng trong mắt giới thượng lưu, họ không khác gì những con vẹt ngộ nghĩnh.
Khi Phí tứ thiếu mở công ty giải trí, ban đầu anh ta chỉ muốn chơi cho vui, không muốn làm gì lớn lao. Nhưng nhà họ Phí cao quý như vậy, một con mèo mang họ này còn có giá trị gấp ngàn lần chứ đừng nói đến tứ thiếu gia của một gia đình giàu có.
Phí Văn Phạn những năm gần đây làm trong làng giải trí, có thể nói khắp nơi đều gặp được người tốt, bốn phương đều có đèn xanh. Ngoài ra, anh ta còn có tầm nhìn xa trông rộng, những dự án anh ta đầu tư thường đạt được thành công cả về mặt truyền miệng lẫn phòng vé, theo thời gian, tất cả các dự án của FEI Phạn Entertainment đều trở nên nổi tiếng với những người trong ngành.
Những người đang bạo muốn mượn đó để giành giải thưởng, những người đã lụi tàn muốn mượn đó để trở nên nổi tiếng, còn những người mới ra mắt thì muốn mượn đó để vươn lên dẫn đầu.
Dự án cấp S mới nhất của FEI Phạn Entertainment "Phàm độ" là dự án mà mọi công ty đều muốn tranh.
"Mới có hai giờ rưỡi mà đã có tám công ty ở đây rồi."
Trước khi thấy người đã nghe thấy giọng nói, Cao Trấn Kiệt đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc FEI Phạn, ngồi xuống ghế sô pha.
Giữa mày anh ta có dấu hiệu mệt mỏi, tay trái nhéo lông mày, tay phải ném thẳng một chồng thông tin diễn viên dày đặc lên bàn, cáu kỉnh nói: "Theo tôi thấy, chặt một cây lớn miễn cho quạ kêu, phải nhanh chóng định ra nữ chính."
Phí tứ gia nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Ban ngày ban mặt, cậu oán hận còn lớn hơn quỷ nữa."
Cao Trấn Kiệt khịt mũi, tức giận gần chết: "Lúc trước tôi và cậu vì tán gái mới cùng nhau lập công ty, bây giờ thì sao? Bảy giờ rưỡi sáng nay tôi đã phải dậy, liên tục gặp tám nữ diễn viên và người đại diện của họ cho đến bây giờ, ngộp trong nước hoa khiến mũi tôi dị ứng, cậu thì rảnh rỗi rồi, ngồi trong văn phòng uống Bích Loa Xuân, để một mình tôi mệt như chó."
Phí Văn Phạn trêu: "Lúc trước là cậu chủ động muốn phụ trách tuyển chọn vai. Hơn nữa, nhìn thấy nhiều người đẹp như vậy không hợp ý cậu sao? Có nhìn trúng ai không?"
Cao Trấn Kiệt, quý công tử của giới Hồng Kông và Phí Văn Phạn học tại một trường cấp hai ở Hoa Kỳ, đã là bạn bè nhiều năm.
Nghe Phí Văn Phạn nói xong, anh ta thở dài nói: "Không phải cậu nói anh cả của cậu đã có sắp xếp sao?"
Phí Văn Phạn thuận tay ném chiếc vòng tay Phật lên bàn, không mặn không nhạt nói: "Anh cả của tôi nói, chỉ là đề cử thôi, thành hay không không sao cả."
Cao Trấn Kiệt ho khan một tiếng, giơ tay ra hiệu đầu hàng: "Vậy nếu không thành, cậu tự đi giải thích với anh cả cậu, ngàn vạn đừng đẩy tôi chặn đao."
Trong giọng điệu của Phí Văn Phạn có chút giễu cợt: "Người sắp tới rồi, gặp mặt rồi nói."
Không thể nói là không tò mò.
Từ lúc Phí Văn Phạn có thể nhớ được, anh cả của anh ta trông không giống người bình thường.
Kể từ ngày Phí Nghi Chu được sinh ra, liền có được thân phận người thừa kế độc nhất của Phí thị, mỗi lời nói cử động, nhớ nhung suy nghĩ, đều trải qua dạy dỗ nghiêm khắc. Anh tự khắc chế, xa cách, đạm mạc, cấm dục, thần kinh lãnh cảm có thể ngăn cản tất cả tình sắc. Dụ hoặc, sẽ không trầm mê hưởng lạc, cũng sẽ không bị dục niệm chi phối.
Phí Văn Phạn không biết cuộc sống cá nhân của Phí Nghi Chu, cũng không biết liệu Phí Nghi Chu có bạn gái cố định hay không.
Điều duy nhất Phí Nghi Chu có thể chắc chắn là, nếu Phí lão đại cao quý có thể hạ mình xin một vai, thì địa vị của Ân Tô Tô trong lòng Phí Nghi Chu tuyệt đối không phải là tầm thường.
*
Vài phút sau, chiếc Maybach đen tuyền lái đến gần Công ty Giải trí FEI Phạn.
Ân Tô Tô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, rõ ràng là đang hoang mang.
Phí Nghi Chu chú ý đến sự thay đổi cảm xúc rất nhỏ của cô, nghiêng đầu nhìn cô: "Rất căng thẳng?"
Là một trong những công ty giải trí nổi tiếng nhất Trung Quốc, FEI Phạn Entertainment cũng là điểm nóng chụp lén của các paparazzi. Ân Tô Tô đang bận kiểm tra xem xung quanh có camera giấu kín không, nên cô trả lời không cần suy nghĩ: "Vâng."
Nghe vậy, Phí Nghi Chu khẽ nhếch khóe môi, trên môi nở nụ cười an ủi: "Không cần căng thẳng, em trai tôi dễ hòa đồng hơn tôi rất nhiều."
Những lời này khiến Ân Tô Tô giật mình.
Cô quay đầu nhìn anh, vô thức muốn nói "Hóa ra ngài cũng biết mình không dễ hòa hợp sao". Lời nói vừa đến bên miệng, lại bị nuốt xuống trong bụng một cách lặng lẽ.
Ân Tô Tô cẩn thận chú ý đến lễ phép, nhẹ nhàng nói: "Phí tiên sinh, phiền ngài bảo tài xế tấp vào lề để tôi tự đến đó là được."
Phí Nghi Chu: "Nơi này có thang máy, tôi có thể đi cùng cô."
Ân Tô Tô cười khô khan, xua tay từ chối: "Không cần, thực sự không cần."
Ánh mắt Phí Nghi Chu bình tĩnh, chăm chú nhìn cô, hiểu được suy nghĩ của cô: "Cô sợ bị phóng viên giải trí chụp ảnh đi cùng tôi à?"
Ân Tô Tô không nói gì, chấp nhận suy đoán của anh.
Thực lực của paparazzi không nên coi thường, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Cô ra mắt cách đây 5 năm và có chưa đến 700.000 người hâm mộ trên toàn mạng, muốn lưu lượng không có lưu lượng, muốn tác phẩm không có tác phẩm, điều đáng chú ý duy nhất ở cô là cô chưa từng dính scandal nào, danh tiếng tốt.
Nếu danh tiếng của cô cũng sa sút, năm năm qua của cô thực sự sẽ trở nên công cốc.
Xe của anh trước đó đã lái đến ngõ Chương Thụ, rất có thể cô vừa lên xe đã bị chụp ảnh, nếu bị chụp ảnh lần nữa, ảnh hưởng sẽ chỉ nặng hơn.
Ân Tô Tô không muốn mạo hiểm.
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Phí Nghi Chu không chỉ xua tan nỗi lo lắng của cô mà còn khiến cô mở to mắt nhìn.
Anh nói: "Chiếc xe này là do tôi mới đặt mua, đã ký thỏa thuận bảo mật với người bán xe, không ai biết chủ xe là ai. Đi thẳng thang máy lên lầu sẽ không xuất hiện vấn đề khiến cô lo lắng."
Ân Tô Tô chớp mắt, không phải vì khả năng vung tiền như rác một cách tùy tiện của anh mà vì sự trùng hợp kỳ diệu này.
Ân Tô Tô rất ngạc nhiên, thuận miệng trả lời anh: "Vậy trùng hợp quá."
"Không phải trùng hợp." Phí Nghi Chu bình tĩnh sửa lại, đôi mắt đen như sương, "Tôi vốn muốn đến đón cô, nhưng lại sợ gây phiền phức cho cô, cho nên mới cố ý đặt chiếc xe này."
Ân Tô Tô lại bị sốc, đôi môi được tô son tinh xảo hơi hé mở, cô muốn nói điều gì đó nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Phí Nghi Chu: "Cho nên có thể cho tôi đi cùng được không?"
Với địa vị của anh, đã nói như vậy mà còn từ chối, có vẻ như không thức thời lắm. Hơn nữa, cô đã mất đi lý do để từ chối.
Chiếc Maybach lái êm ái và lao thẳng vào thang máy.
Khi thang máy đi lên, đầu Ân Tô Tô mất kiểm soát, cô liên tục nhớ lại những lời nói ra từ miệng Phí Nghi Chu sau cuộc gặp ngày hôm nay.
Tầng lầu của FEI Phạn không cao, không lâu sau, thang máy dừng lại.
Biết vị khách quý nào đang ở trong thang máy, ngoài cửa thang máy đã có rất nhiều người chờ đợi. Dẫn đầu là Phí Văn Phạn mặc một bộ vest có độ nét cao được làm thủ công, màu xanh sapphire sáng khiến anh ta trông rất đẹp trai, khuôn mặt như một viên ngọc quý, mặt mày giãn ra mỉm cười, còn chói hơn cả ánh nắng bên ngoài.
Ân Tô Tô trong xe không khỏi huýt sáo trong lòng khi nhìn thấy Phí Văn Phạn.
Nghe chị lương nói Hướng Vũ Lâm, chị cả của Hoa Nhất, có tình ý với Phí Văn Phạn, trong tối ngoài sáng tán tỉnh, thể hiện tình cảm mấy lần mới có thể hẹn gặp Tứ thiếu gia đi chơi golf.
Thực sự không trách chị cả có bộ não tình yêu được, người phụ nữ nào lại không thích một anh chàng đẹp trai như vua kim cương chứ?
Phí Văn Phạn chào Phí Nghi Chu, giọng điệu xen lẫn phàn nàn, nhưng tư thế lại quy củ và cung kính: "Kevin nhìn thấy một chiếc ô tô lao thẳng vào thang máy, không dám cản, chỉ có thể gọi em giúp đỡ. Anh cả, sao anh lại đích thân tới đây?"
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Ân Tô Tô cũng bước xuống xe. Cô thận trọng đứng sau trợ lý Hà Kiến Cần, ngước mắt lên và lặng lẽ nhìn, thấy bóng dáng của Khương Thành Văn đằng sau Phí Văn Phạn.
Tâm trạng dần dần chuyển từ méo mó sang dâng trào.
Khương Thành Văn, một nhà giáo quốc dân, một trong những đại diện của "đạo diễn thế hệ thứ năm" và là người đi đầu trong làng điện ảnh Trung Quốc, đã làm đạo diễn những bộ phim chiếm vị trí quan trọng trong lịch sử điện ảnh Trung Quốc. Nhìn vào toàn bộ làng giải trí, hầu như tất cả các diễn viên đều coi "được hợp tác với đạo diễn Khương một lần" là mục tiêu cả đời.
"Phí tiên sinh, đã lâu không gặp." Khương Thành Văn bước tới, mỉm cười và chào hỏi Phí Nghi Chu, "Chúng tôi thực sự rất vui khi dự án của mình có thể thu hút sự chú ý của anh."
"Thầy Khương." Con trai lớn của Phí gia đã khắc sâu lễ nghĩa vào xương cốt, nhẹ nhàng cong môi, khiêm tốn nói: "Hôm nay đến đây là để giới thiệu cho chú một người."
Trước khi đến đây, lão Khương đã nghe Phí Văn Phạn nói đại khái, cũng không ngạc nhiên.
Trong giới tư sản đề cử người là chuyện thường tình, Khương Thành Văn cũng không có gì ngạc nhiên, thần sắc trong mắt trở nên nhạt hơn, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.
Trong số tất cả những nhân vật lớn trong phòng, Ân Tô Tô là người kín đáo nhất. Cô cố ý đứng ở phía sau, nghe Phí Nghi Chu nói, nhịp tim cô nhảy lên mấy lần.
Những gì xảy ra hôm nay thật bất ngờ và không thực tế.
Cô bị anh không trâu bắt chó đi cày, mặc váy hoa đưa đến gặp lão Khương, cô còn chưa kịp báo cho chị Lương và công ty...
"Cô Ân." Phí Nghi Chu quay đầu nhìn cô, "Lại đây."
Má của Ân Tô Tô đột nhiên trở nên nóng và khô.
Bởi vì lời nói của Phí Nghi Chu mà ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô.
Ân Tô Tô hít một hơi thật sâu, quản lý tốt biểu cảm, bước về phía trước với một nụ cười.
Dù đã xem ảnh nhưng Phí Văn Phạn vẫn choáng váng trước vẻ đẹp của Ân Tô Tô. Anh ta chủ động nhường chỗ ngồi cạnh Phí Nghi Chu.
Ân Tô Tô lại ngửi thấy mùi thơm lạnh lẽo trong xe của Phí Nghi Chu. Hơn nữa, càng đến gần, mùi hương lạnh lẽo trong hơi thở của anh càng dày đặc.
Đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ không đúng lúc:
Hóa ra đây không phải là mùi nước hoa ô tô. Người tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng và lạnh lẽo này chính là Phí Nghi Chu.
Trong khi suy nghĩ của cô đang lang thang, Ân Tô Tô khẽ cúi đầu trước Khương Thành Văn, vô cùng khách sáo nói: "Chào đạo diễn Khương, ngưỡng mộ ngài đã lâu. Tên tôi là Ân Tô Tô."
"Tô Tô là bạn của tôi." Phí Nghi Chu trầm giọng nói: "Hy vọng thầy Khương sẽ chiếu cố nhiều."
Ân Tô Tô hơi giật mình.
Lòng như có một hòn đá được ném lên không trung, khi rơi xuống nó rung chuyển, rồi lăn tăn thành từng vòng tròn trên toàn bộ mặt hồ của trái tim.
Tô Tô...
Mặt Ân Tô Tô trở nên nóng bừng vô cớ.
Trước đây cô chưa bao giờ biết rằng một ngày nào đó một cái tên bình thường như vậy lại có thể được gọi một cách mỹ miều và êm ái như vậy.