Chương 33: Cho đi quá nhiều
Edit+beta: LQNN203
Phí Nghi Chu nói xong, trong phòng khách rộng lớn của nhà tổ trở nên im lặng một lúc.
Có trời mới biết, Ân Tô Tô vốn đã căng thẳng đến mức cảm thấy váng đầu hoa mắt, bụng quặn thắt, khi nghe anh giới thiệu mình một cách trìu mến như vậy trước mặt các trưởng bối, cô càng xấu hổ hơn.
Có lẽ cảm nhận được cô đang hoảng loạn, Phí Nghi Chu âm thầm khép bàn tay của mình, dùng lực cực kỳ ân cần và ấm áp nhẹ nhàng siết lại.
Ánh mắt Ân Tô Tô nhảy lên, quay đầu lại nhìn anh theo phản xạ.
Phí Nghi Chu lặng lẽ đứng bên cạnh cô, ánh mắt nhìn thẳng ba vị trưởng bối đang ngồi. Đôi mắt anh bình tĩnh, sắc mặt vẫn như thường lệ. Tư thế cả người dường như vô cùng thong dong và thoải mái.
Rõ ràng, so với sự hoảng loạn của cô, anh điềm nhiên như đại dương vô tận không một gợn sóng.
Xanh thẫm, im ắng, u sầu.
Luôn liệu trước mọi thứ, kiên định trong mọi việc.
Chỉ một cái liếc mắt rất ngắn ngủi. Ân Tô Tô không dám nhìn trộm anh quá nhiều mà nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục làm ra vẻ cung kính, dịu dàng và đoan trang.
Ngay sau đó ngoan ngoãn chào các trưởng bối, gọi: "Cháu chào ông nội Phí, dì, chú ạ."
Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói của một ông lão uy nghiêm nhưng hòa ái từ trên đầu truyền đến, cười nói: "Lần trước chúng ta tạm biệt ở núi Thái Bình, đã lâu không gặp rồi. Tô Tô, ta thấy cháu có vẻ sụt cân không ít?"
Ân Tô Tô biết đây là giọng của ông nội Phí, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng và trả lời: "Cảm ơn ông nội Phí đã quan tâm ạ, thời gian này cháu hơi bận công việc."
Nghe xong, ông nội Phí khẽ cau mày, giọng điệu đầy quan tâm, nói: "Dù công việc có bận rộn đến đâu cũng phải nhớ ăn đúng giờ, nghỉ ngơi đàng hoàng. Các cháu bây giờ vẫn còn trẻ, sự nghiệp có thể từ từ, sức khỏe quan trọng hơn bất cứ điều gì khác."
Nghe xong những lời này, Ân Tô Tô không khỏi cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm áp.
Trong ấn tượng của cô, kể từ khi cô rời nhà đến thủ đô dốc sức làm việc, xung quanh rất ít người nhắc nhở cô ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi đàng hoàng, hầu như chỉ nghe được những lời nói giản dị và chân thành này của mẹ qua điện thoại qua điện thoại.
Từ những lời ngắn gọn này, Ân Tô Tô thực sự có thể cảm nhận được, ông lão mà cô mới gặp hai lần này đang quan tâm đến cô từ tận đáy lòng.
Trong lòng cô cảm động, không khỏi đáp lại: "Cháu cảm ơn ông nội Phí đã quan tâm, cháu sẽ ghi nhớ, cố gắng sau này nuôi mình béo hơn."
"Ừ." Phí Dự Chân mỉm cười gật đầu, sau đó hơi nghiêng đầu liếc nhìn con trai và con dâu bên cạnh.
Thân Thái Lệ và Phí Thiện Thanh đang ngồi thẳng, vẫn bình tĩnh nhìn cô gái trẻ trước mặt, khi được ánh mắt ông lão nhắc nhở, bọn họ chợt nhớ ra gì đó.
Phí Thiện Thanh lấy tay che miệng, không tự nhiên hắng giọng, dùng cánh tay chạm vào Thân Thái Lệ bên cạnh.
Thân Thái Lệ cong môi tao nhã về phía Ân Tô Tô, hơi giơ tay phải lên, vẫy nhẹ nhàng với nụ cười trên môi, nói: "Tô Tô, lại đây cháu."
Tim Ân Tô Tô như chứa đầy mười lăm thùng nước - bất ổn. Thấy mẹ Phí gọi cô lại, cô không dám trái lời, chỉ có thể bóp mạnh tay Phí Nghi Chu, như sợ hãi lại như trút giận.
Tất cả là lỗi của anh, khiến cô lo lắng như vậy!
Mẹ anh bảo cô qua, muốn hỏi gì đây?
Hỏi quê cô ở đâu? Hỏi bố mẹ cô làm nghề gì? Hỏi cô về thu nhập hàng năm của gia đình cô? Mặc dù Phí Nghi Chu đã nói từ lâu, con cái Phí gia không cần liên hôn, hôn nhân hoàn toàn có thể tự mình quyết định, nhưng chỉ sợ mẹ Phí không nghĩ tới, người con trai lớn ưu tú nhất nhà mình lại dẫn đến cho bà một cô gái lớn lên ở một thành phố nhỏ lạc hậu?
Có thể, bố mẹ anh sẽ coi thường cô vì xuất thân không bình đẳng.
Tâm lý mặc cảm tự ti giống như sợi tơ do con nhện dệt ra, từng sợi một quấn lấy trái tim của Ân Tô Tô.
Phí Nghi Chu ở bên cạnh cảm giác được cô véo vào tay mình, trong lòng bất giác mềm nhũn ra một chút, không nói gì mà vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô trấn an.
Chỉ trong vài giây, tâm trí Ân Tô Tô đã trải qua vô số suy nghĩ lộn xộn. Không thể để mẹ Phí đợi quá lâu, cô nhìn Phí Nghi Chu lần cuối, cuối cùng cũng buông tay ra, đi về phía ghế sô pha.
"Dì, dì gọi cháu?" Ân Tô Tô cố gắng hết sức để duy trì nụ cười ngọt ngào trên môi, cố gắng hết sức để ép mình bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, điều mà Ân Tô Tô không ngờ tới là quý phu nhân trước mặt không hỏi cô bất kỳ câu hỏi nào có thể khiến cô xấu hổ.
Thân Thái Lệ chỉ cười nhạt, vừa nhìn khuôn mặt của Ân Tô Tô vừa chân thành khen ngợi: "Xem diện mạo, xinh đẹp ngoan ngoãn, trông rất rạng rỡ."
Ân Tô Tô có chút xấu hổ trước lời khen nên ngượng ngùng nói thật: "Cháu cảm ơn dì đã khen, dì mới thật sự rực rỡ đó ạ. Vừa nhìn thấy dì, cháu đã không thể rời mắt."
Thân Thái Lệ bị cô gái nhỏ miệng ngọt này chọc cười, cười nói: "Dì đã già rồi, còn rực rỡ gì nữa? Chỉ cần sức khỏe tốt, không bệnh tật đau đớn, dì đã thỏa mãn."
Ân Tô Tô nghe xong rất nghiêm túc trả lời: "Dì ơi, trông khí sắc dì tốt như vậy, đồng tử đen nhánh, mắt sáng như tuyết, màu môi cũng đặc biệt hồng hào khỏe mạnh. Nhìn thoáng qua có thể biết ngay dì rất khỏe mạnh."
Cuộc trò chuyện tưởng như lúng túng bất ngờ khiến Thân Thái Lệ có chút hứng thú.
Thân Thái Lệ chớp mắt nói: "Dựa vào khuôn mặt mà cháu có thể đoán được sức khỏe của một người sao?"
Ân Tô Tô 囧, cười trả lời: "Mẹ cháu rất quan tâm đến y học cổ truyền. Khi cháu còn nhỏ, ở nhà có một số sách về y học cổ truyền, cháu có lật qua hai cuốn xem. Trong sách nói một người khỏe mạnh nên có một làn da và vẻ ngoài như thế nào. Nhưng mà, cháu chỉ hiểu rất hời hợt chút lông gà vỏ tỏi, ở trước mặt dì chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi ạ."
"Thật là trùng hợp, dì cũng có hứng thú với y học cổ truyền." Thân Thái Lệ mỉm cười nói: "Sau này gặp được mẹ cháu, có cơ hội dì phải cùng bà ấy trao đổi tận tình."
Ân Tô Tô chỉ có thể đáp lại một nụ cười ngọt ngào, giữ im lặng.
Thầm nghĩ, ý tưởng của mẹ Phí sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Lại hàn huyên thêm.
Ngay sau đó, Thân Thái Lệ lấy hai chiếc túi gấm thêu thủ công Tô Châu màu đỏ tinh xảo từ quản gia, đặt vào tay Ân Tô Tô.
Thân Thái Lệ nói: "Tô Tô, đây là lần đầu tiên cháu theo A Ngưng về nhà, dì và chú không chuẩn bị quà đặc biệt gì, đây là chút tâm ý của chúng ta. Cháu nhận đi."
"Cái này......"
Mặc dù Phí Nghi Chu đã dự phòng từ trước nhưng khi hai chiếc phong bì màu đỏ thực sự rơi vào tay, Ân Tô Tô vẫn cảm thấy áy náy trong lòng.
Phí gia hiển hách nên những phong bì đỏ do hai trưởng bối Phí gia cho chắc chắn sẽ không phải là số tiền nhỏ. Cô chỉ là con dâu giả nên không có can đảm nhận, nhanh chóng từ chối, nói: "Không cần đâu thưa chú dì, tâm ý hai người cháu xin nhận ạ, cháu cảm ơn."
Nhưng Thân Thái Lệ nhướng mày, nói đùa: "Cháu không nhận, không phải là chê chúng ta cho không đủ đúng không?"
"Không không không, ý cháu hoàn toàn không phải vậy."
"Vậy nhận lấy."
Không thể từ chối một cách lịch sự, đành phải vâng lời.
Trong lòng Ân Tô Tô thở dài, nhận chiếc phong bì màu đỏ như món quà gặp mặt do Phí Thiện Thanh và Thân Thái Lệ chuẩn bị cho cô với đôi tay run rẩy.
Thấy cuộc giằng co phong bì đỏ giữa Ân Tô Tô và mẹ đã kết thúc, người con trai cả vốn luôn im lặng đã lên tiếng đúng lúc, nhẹ nhàng nói: "Ông nội, bố mẹ, Tô Tô cũng chuẩn bị quà cho mọi người ạ."
"Đứa nhỏ này cũng chú trọng quá, chúng ta cũng không thiếu cái gì, chuẩn bị quà chẳng phải tốn rất nhiều sao?" Thân Thái Lệ nhìn Ân Tô Tô với một nụ cười đặc biệt dịu dàng.
Ân Tô Tô cảm thấy rất chột dạ. Những món quà đó đều là Phí Nghi Chu chuẩn bị cho cô, cô tiêu tiền ở chỗ nào? Ngoài mặt chỉ có thể căng da đầu trả lời: "Món quà nhỏ, không đáng kể ạ."
Phí Nghi Chu hiểu rõ ba vị trưởng bối ruột rà của mình, cũng rất chú ý đến ba món quà được chuẩn bị tận nhà cho Ân Tô Tô.
Thứ được tặng cho Thân Thái Lệ là một bức tranh thủy mặc bằng mực của Từ Thiên Hồng, một bậc thầy hội họa hiện đại nổi tiếng của Trung Quốc.
Thứ được tặng cho Phí Thiện Thanh là một bộ ấm trà sứ tráng hoa từ thời nhà Đường.
Cuối cùng, anh lấy ra bức tượng Phật Di Lặc bằng vàng tặng cho ông lão Phí Dự Chân, bày trước mắt ông.
Khoảnh khắc nhìn thấy tượng Phật Di Lặc bằng vàng, tinh thần của ông lão Phí Dự Chân rõ ràng đã được nâng cao. Ông trực tiếp đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến trước tượng Phật Di Lặc bằng vàng.
Sau khi xem xét cẩn thận, ông lão chậm rãi gật đầu, trên lông mày lộ ra vẻ vui vẻ vô cùng, liên tục nói: "Tốt. Tốt. Tốt lắm!"
Ông lão quay lại nhìn Ân Tô Tô, cảm thán nói: "Lấy được thứ này, nha đầu chắc phải tốn rất nhiều tiền."
Ân Tô Tô biết bức tượng Phật Di Lặc bằng đồng mạ vàng này là vô giá nên không dám nói thêm gì vì sợ lộ nên chỉ có thể đáp: "Đây là bảo vật quốc gia, đương nhiên không thể để nó lưu lạc ở nước ngoài ạ, dù có đập nồi bán sắt cũng phải mang về."
Ông lão nghe vậy, nheo mắt lại, nói không rõ ý tứ: "Cháu có biết không, nếu không đưa tượng Phật Di Lặc bằng đồng mạ vàng này cho ta, vài năm nữa bán lại thì cái giá phải trả sẽ tăng lên gấp nhiều lần."
Dù sao đó cũng không phải tiền của chính cô, Ân Tô Tô nói ra điều cô nghĩ đến, trả lời một cách tự nhiên: "Nếu cháu không tặng ông, nó sẽ chỉ nằm ở một nơi trong tay cháu."
Ông lão hỏi: "Ở đâu?"
Ân Tô Tô thực tế nói: "Cháu sẽ giao nó cho đất nước."
Vừa dứt lời, phòng khách liền im lặng.
Ân Tô Tô thấy thế, tim cô thắt lại, nghĩ mình đã nói sai điều gì đó, cô hoảng sợ nhìn Phí Nghi Chu, muốn cầu cứu.
Tuy nhiên, đôi mắt sâu như biển của người đàn ông nhìn thẳng vào cô, trên mặt không có biểu cảm gì khác thường.
Ngay khi Ân Tô Tô đang bối rối, ông lão đột nhiên cười lớn, dường như đang có tâm trạng vui vẻ.
Phải mất vài giây, ông lão mới mỉm cười đủ, gật đầu, nhìn Ân Tô Tô với vẻ khen ngợi hơn một chút, nói: "Không hổ là người được A Ngưng nhà ta chọn, suy nghĩ cũng giống như chúng ta."
Ân Tô Tô hoang mang:?
Ông lão xua tay, yêu cầu chú Bình đóng nắp hộp kim loại lại, sau đó thuận miệng gọi: "A Ngưng."
Phí Nghi Chu hơi cúi đầu, cung kính cúi đầu: "Ông nội cứ nói."
Phí Dự Chân nói: "Như thường lệ, hãy quyên tặng cho viện bảo tàng Quốc gia."
*
Trong phòng tiệc trên tầng 11 của khách sạn Chiêu Hoa ở phía Bắc thành phố, lúc này y hương tấn ảnh* tỏa sáng rực rỡ.
*Y hương tấn ảnh là một thành ngữ, y là y phục, hương là hương thơm, tấn là mái tóc, ảnh là bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Là một trong những công ty đi đầu trong ngành, Hoàng Sơn Media luôn được nhiều người biết đến cả trong và ngoài ngành. Hôm nay là kỷ niệm 20 năm thành lập Hoàng Sơn, công đoàn đặc biệt tổ chức đại tiệc chiêu đãi tại khách sạn Chiêu Hoa và mời những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp đến dự tiệc.
Trong phòng tiệc, tiếng đàn vĩ cầm êm dịu vang lên trong không khí.
Bên ngoài sảnh tiệc và thảm đỏ bên ngoài khách sạn, thảm đỏ một lần nữa trở thành chiến trường để các sao nam nữ tranh nhau khoe sắc, những ánh đèn nhấp nháy tụ lại thành biển.
Không lâu sau, một chiếc xe thương vụ Bentley màu đỏ Morganti chậm rãi lái từ đầu bên kia đường và dừng lại trước thảm đỏ. Nhân viên an ninh nước ngoài xuống xe trước, đi vòng ra ghế sau, mở cửa, một nữ nghệ sĩ mặc váy dạ hội bó sát màu vàng sáng xuất hiện.
"Diệp Phỉ!"
"Là Diệp Phỉ tới!"
"Diệp Phỉ tiểu thư, xin mời nhìn bên này!"
Giới truyền thông hai bên bỗng nhiên xôn xao, các phóng viên và người quay phim ánh mắt sáng lên, hét lớn, cố gắng thu hút sự chú ý của người đẹp để có thể chụp nhiều ảnh trực diện hơn.
Nữ diễn viên váy dạ hội màu vàng trông rất trẻ, mới ngoài đôi mươi, khí chất trong sáng, mặt mày linh động, chính là Diệp Phỉ, người đoạt giải Kim Lộc cho diễn viên mới xuất sắc nhất năm nay.
Bộ phim đầu tiên của Diệp Phỉ khi vào ngành là vai nữ hai trong kiệt tác của một đạo diễn nổi tiếng, sau khi đoạt giải ngay lập tức nhận được nhiều đại ngôn xa xỉ, thậm chí còn vượt qua nhiều nhân vật nổi tiếng hạng A. Có tin đồn Diệp Phỉ có bối cảnh hùng hậu, là bạn gái của một công tử danh môn trong giới nghệ thuật Thượng Hải, tựa lưng vào gốc đại thụ tận hưởng bóng mát.
Có tác phẩm có nhan sắc, còn có nhà chồng thuộc tầng lớp hào môn thượng lưu mở đường, những người trong ngành đều nói Diệp Phỉ sẽ tỏa sáng rực rỡ, thành tựu trong tương lai vô cùng to lớn.
"Nhà chồng hào môn gì? Những quý công tử đó không cưới thiên kim đại tiểu thư môn đăng hộ đối mà đi cưới một nữ diễn viên nhỏ? Chỉ có nằm mơ."
Trong phòng nghỉ ở hậu trường, Hướng Vũ Lâm đang trang điểm lại, khinh thường hừ một tiếng. Lông mày cô đầy vẻ giễu cợt, lấy cọ trang điểm chậm rãi đánh má hồng lên mặt, sau khi nghe mấy trợ lý và chuyên viên trang điểm xung quanh thảo luận, cô lại mỉa mai nói: "Trong ngành này chẳng lẽ còn thiếu ví dụ về sugar daddy chắc? Xa không nói, Tần Viện của Hoàng Sơn kia kìa, đi theo Triệu Thế Cao nhiều năm như vậy, đã được lên chính thất chưa?"
Trợ lý bên cạnh hạ giọng nói: "Chị Vũ Lâm, chị nhỏ tiếng chút. Nghe nói phòng nghỉ của Tần Viện ở cạnh phòng nghỉ của chúng ta, nếu bị cô ấy nghe thấy..."
"Nghe thấy thì thế nào?" Hướng Vũ Lâm nheo lại đôi mắt đẹp, cười lạnh nói: "Cô xem cô ta thời gian trước mất nhiều thương vụ như vậy, bộ phim cô ta thảo luận cũng thất bại, không biết đã đắc tội nhân vật lớn nào. Cứ tiếp tục cái đà này, cô ta ở trong giới này không còn nhảy nhót được mấy ngày nữa, sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian."
Chuyên gia trang điểm lấy kim chỉ ra, cẩn thận khâu phần vải quanh eo của Hướng Vũ Lâm vào trong để vừa với vòng eo cực kỳ thon gọn của cô. Như chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp: "Ồ đúng rồi. Không phải Triệu Thế Cao và vợ bất hòa với nhau sao? Nghe nói là liên hôn gia tộc, sau khi kết hôn vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, Tần Viện có lẽ nhìn trúng điểm này, cảm thấy sớm muộn gì mình cũng có thể trở thành bà chủ của Hoàng Sơn Media."
Nghe vậy, Hướng Vũ Lâm bật cười như thể vừa nghe thấy một chuyện vui lớn nào đó, thở hổn hển nói: "Nếu cô ta có chút chỉ số thông minh thì đã không nên nghĩ như vậy, Triệu Thế Cao kia rất cáo, cờ đỏ trong nhà chưa ngã, cờ màu đã phấp phới bên ngoài*. Hôm nay là Tần Viện, ngày mai không biết sẽ là Vương Viện hay Lý Viện. Cô ta muốn kết hôn với Triệu Thế Cao chỉ có thể lót gối mơ một giấc đẹp."
*Cờ đỏ trong nhà chưa ngã, cờ màu phấp phới bên ngoài: ý chỉ mấy ông vừa có vợ vừa có gái bên ngoài.
Những lời này khiến mấy người xung quanh mím môi, không ai có thể nhịn được nên đều phá lên cười.
Không ngờ, đúng lúc này, cánh cửa phòng nghỉ đang đóng chặt lại đột nhiên bị từ bên ngoài đẩy ra.
Mấy người giật mình quay lại theo phản xạ.
Nhìn thấy một người phụ nữ cao ráo và xinh đẹp đang đứng ngoài cửa. Một chiếc váy dạ hội gothic màu đen thuần khiết, kết hợp với lối trang điểm màu đỏ thẫm rất cá tính, vừa ngầu vừa chói, khí chất mạnh mẽ.
Nhìn thấy người này, thợ trang điểm và mấy trợ lý sắc mặt hơi thay đổi, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, bọn họ đều nhìn nhau với một loại dự cảm: Sắp có chuyện không hay xảy ra.
So với sự hoảng loạn của các trợ lý và chuyên viên trang điểm, Hướng Vũ Lâm xứng đáng là một mỹ nữ tiền tuyến như Tần Viện, quen nhìn thấy nhiều cảnh tượng xé nát vô số tài nguyên trong ngành. Bị chính chủ bắt quả tang đang nói xấu sau lưng người khác chỉ là chuyện nhỏ.
Nhìn thấy Tần Viện không mời mà đến, Hướng Vũ Lâm cũng không phản ứng nhiều. Cô chỉ ném cọ trang điểm lên bàn, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, chậm rãi cười: "Yo, tôi tưởng ai đột nhiên tới thăm, hóa ra là chị Viện."
Hướng Vũ Lâm nói xong, trầm ngâm ra lệnh cho trợ lý: "Mau lấy cho chị Viện một ly cà phê."
Tần Viện không thèm nể mặt, cười lạnh nói: "Vừa vào liền ngửi thấy mùi khó chịu, tôi còn tưởng có chuột chết, hóa ra là có mấy cái miệng thối."
Nhìn thấy Tần Viện không còn nể mặt nữa, Hướng Vũ Lâm nhướng mày, xoay người trên ghế đối diện với cô ta, bắt tréo chân nhàn nhã nói: "Chị Viện, tôi đề nghị chị nếu muốn nói chuyện phiếm thì đi vào trước, đóng cửa lại, chúng ta từ từ tâm sự."
Sắc mặt Tần Viện lạnh lùng nói: "Sao, cô có lá gan nói xấu sau lưng người khác, lại không có lá gan bị người ta coi là bà tám?"
Hướng Vũ Lâm cười, thản nhiên nhún vai: "Chị Viện, chị hiểu lầm rồi, tôi có gì phải sợ? Không phải tôi đang nghĩ cho chị sao? Mặc dù chuyện giữa chị và chủ tịch Triệu của các chị, trong vòng có 80% người biết, nhưng chẳng phải vẫn còn 20% không biết sao? Chủ tịch Triệu là người có gia đình, nên không cần phải nói cho mọi người biết mình là tiểu tam làm gì phải không?"
Nghe vậy, sắc mặt Tần Viện bỗng nhiên càng khó coi hơn. Giữa mày cô ta hiện lên một tia chột dạ không thể che giấu, nói: "Đừng có nói nhảm ở đây. Chủ tịch Triệu là ông chủ của tôi, tôi chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường với ông ta."
Vừa phản bác, vừa đẩy tay ra sau, đóng cửa lại không để lại dấu vết.
Hướng Vũ Lâm trợn mắt nhìn cô ta. Một khi cửa đóng lại, ngay cả vở kịch hời hợt cũng lười diễn.
Hướng Vũ Lâm nhìn Tần Viện từ trên xuống dưới, sau đó thở dài lắc đầu: "Có đôi khi tôi thật sự không biết nên cười nhạo hay thông cảm cho chị. Theo lý mà nói, chị ở trong vòng này nhiều năm như vậy, không có lý do gì ngu ngốc như vậy."
Sắc mặt Tần Viện càng thêm u ám, tức giận nói: "Cô có ý gì?"
Tần Viện xinh đẹp, khi tức giận mặt mày sắc bén, điều này càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của cô ta. Hướng Vũ Lâm dù bận vẫn ung dung đánh giá Tần Viện. Một lúc sau, cô đứng dậy khỏi ghế, giẫm giày cao gót đi tới gần Tần Viện mấy bước, đến gần bên cạnh Tần Viện.
Hướng Vũ Lâm cúi đầu nói: "Chị Viện, chị là tiền bối của tôi về mặt tài nguyên, đừng trách hậu bối sau này không nhắc nhở chị phải thông minh hơn. Tài nguyên chị mất đi trước đây không phải là tổn thất nhỏ, nếu không kẹp chặt đuôi làm người, chị không sợ sau này không có chỗ cho chị trong giới này sao?"
Tần Viện và Hướng Vũ Lâm tuổi tác tương đương nhau, chỉ cách nhau bốn tuổi, phong cách diễn xuất giống nhau, cơ bản đi theo cùng một lộ trình, đều là đối thủ mạnh ngang nhau.
Sau khi Tần Viện giành được giải tam kim ảnh hậu năm nay, cô ta đã nhanh chóng vượt qua Hướng Vũ Lâm một nửa, Hướng Vũ Lâm đã không ưa cô ta từ lâu. Hiện tại Tần Viện đắc tội người ta, Hướng Vũ Lâm nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này để cười nhạo.
Tần Viện ở đầu bên kia cũng biết Hướng Vũ Lâm đang suy nghĩ gì. Mỉa mai nói: "Cô không cần lo lắng việc tôi có trụ được trong ngành hay không. Mặt khác tôi xin nhắc nhở cô một câu, thay vì hằng ngày khua môi múa mép sau lưng người khác, thà mời một giáo viên giỏi mài giũa kỹ năng diễn xuất của mình thì hơn. Dựa vào việc bồi ăn bồi cười để lấy tài nguyên, chung quy vẫn không bằng mình có kỹ năng mạnh mẽ."
Hướng Vũ Lâm không hề tức giận, cười rạng rỡ: "Chị Viện, chị hiểu lầm rồi. Những lời đó tôi nói ra không phải chỉ để giễu cợt. Chị không nhận ra mình đã tự chuốc họa vào thân sao?"
Tần Viện hếch cằm, giống như một con công kiêu ngạo: "Tôi có giải thưởng có thực lực, không sợ đắc tội bất cứ ai."
Hướng Vũ Lâm buồn cười nháy mắt: "Chị cho rằng chủ tịch Triệu nhất định sẽ bảo vệ chị, cho nên mới có lòng tin."
Ánh mắt Tần Viện hơi lóe lên khi bị nói ra chuyện quan trọng, nhưng tất cả lời nói đều là bác bỏ: "Tôi đã nói rồi, tôi và chủ tịch Triệu chỉ là bạn bè và cấp trên cấp dưới. Nếu còn nói bậy, tôi sẽ kiện cô tội vu khống!"
"OKOK, chị nói thế nào cũng được." Hướng Vũ Lâm uể oải xua tay, "Không quan trọng các người quan hệ thế nào. Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở chị, đừng quá kiêu ngạo. Trên đời này người có tiền có thế nhiều lắm, chủ tịch Triệu quả thực có thể hô mưa gọi gió trong vòng của chúng ta, nhưng chị có bao giờ nghĩ tới chưa? Không có tốt nhất chỉ có tốt hơn, núi này cao còn có núi khác cao hơn?"
Tần Viện vốn là một người kiêu ngạo về tài năng và tài sản của mình, từ khi vào nghề đến nay cô ta hầu như không bị thiệt, đương nhiên cho rằng có Triệu Thế Cao làm ô dù cho mình, cô ta sẽ luôn không có gì phải dè chừng.
Cô ta luôn cho rằng các thương vụ và tài nguyên phim ảnh bị chấm dứt là do vụ bê bối hot search vô tình làm tổn thương Khúc Nhạn Thời, nhưng dù một người có ngốc đến đâu thì sau khi Hướng Vũ Lâm ám chỉ điều này, cũng có thể đoán được manh mối trong đó.
Tần Viện nhìn chằm chằm Hướng Vũ Lâm, có chút do dự hỏi: "Ý của cô là, tôi đắc tội người có địa vị cao hơn chủ tịch Triệu?"
Hướng Vũ Lâm xòe tay ra, giả vờ ngơ ngác: "Tôi không nói gì cả. Chị cứ từ từ đoán đi."
"..." Tần Viện khó hiểu, nhíu mày thật chặt.
Nhìn thấy cô ta đứng đó hồi lâu không có ý định rời đi, Hướng Vũ Lâm cảm thấy khó chịu nên ra lệnh đuổi khách với nụ cười trên môi: "Chị Viện, mười lăm phút nữa yến tiệc sẽ chính thức bắt đầu. Chị là bạn nữ đồng hành với chủ tịch Triệu, nếu lát nữa chủ tịch Triệu không tìm được chị, sợ là ông ta sẽ giận chị."
Nghe vậy, Tần Viện chợt tỉnh táo lại. Cô ta biết rõ tính tình của Triệu Thế Cao, không dám rời xa ông ta quá lâu, cuối cùng hung tợn nhìn Hướng Vũ Lâm một cái mới mở cửa rời đi.
Lộc cộc.
Những bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển và rõ ràng dần dần xa dần cho đến khi biến mất.
Hướng Vũ Lâm liếc mắt nhìn eyeliner mảnh mai, nở nụ cười thích thú khi có người gặp họa, cô che miệng cười hai tiếng, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế. Tiếp tục uống cà phê và trang điểm.
Trợ lý vẻ mặt tò mò, không nhịn được thắc mắc, ngập ngừng hỏi: "Chị Vũ Lâm, chị cứ nói Tần Viện đắc tội nhân vật lớn, chị có biết cô ấy đắc tội ai không?"
Hướng Vũ Lâm vẫn im lặng, liếc nhìn trợ lý từ khóe mắt.
Người trợ lý cảm thấy sợ hãi khi nhận được ánh mắt cảnh cáo này, lập tức cúi đầu, không dám hỏi thêm câu nào.
Không ngờ, Hướng Vũ Lâm sau đó nhẹ giọng nói.
Cô nói: "Còn nhớ vụ tai tiếng hot search giữa Ân Tô Tô và Khúc Nhạn Thời không, có tin tức nói Tần Viện là người đã làm việc đó. Cô ta và Ân Tô Tô trước đây từng hợp tác trong một bộ phim, bất hòa."
Trợ lý gật đầu, vừa suy nghĩ vừa đoán được điều gì đó, ngạc nhiên: "Ý chị là Tần Viện vì đắc tội Ân Tô Tô cho nên mới gặp rắc rối?"
Hướng Vũ Lâm mài giũa móng tay, nheo mắt, trầm ngâm trả lời: "Nhưng một mình Ân Tô Tô thì không có năng lực như vậy. Tôi đoán cô ấy đã bám vào tư bản nào đó."
Người trợ lý gật đầu đồng tình với nhận định của cô: "Quả thật. Ân Tô Tô chỉ là một ngôi sao tuyến 18 ít được biết đến, không chỉ ăn chiếc bánh lớn là "Phàm độ", mà ông chủ của FEI Phạn Entertaiment cũng đích thân đến công ty chúng ta ký hợp đồng, mặt mũi cũng quá lớn. Chắc chắn có người đứng sau ủng hộ cô ấy, hơn nữa còn là siêu khủng."
Hướng Vũ Lâm mỉm cười: "Hiện tại đã hiểu được mọi chuyện chưa."
Người trợ lý gật đầu hiểu ra.
Hướng Vũ Lâm: "Mặc dù tôi không tiếp xúc nhiều với cô ấy nhưng ấn tượng của tôi về Ân Tô Tô thực sự khá tốt. Khi cô ấy không có hậu đài, cô ấy cư xử rất tốt và lịch sự khi gặp tôi. Bây giờ có hậu đài vẫn cung cung kính kính gọi tôi một tiếng chị Vũ Lâm."
Trò chuyện được một lúc, Hướng Vũ Lâm chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi trợ lý: "Lần trước tôi nhờ cô đặt chiếc túi birkin màu mới cho tôi, cô đã đặt chưa?"
"Sáng nay em vừa nhận được điện thoại từ SA, nói hàng đã đến, có thể lấy bất cứ lúc nào." Người trợ lý mỉm cười nói: "Em xem ảnh trên mạng, chiếc màu tím khoai môn rất đẹp, đúng lúc có thể dùng để kết hợp với chiếc váy Chanel mà chị mua ngày hôm qua."
Hướng Vũ Lâm giơ ngón trỏ lên vẫy vẫy: "Cái túi đó tôi không mua cho mình."
Người trợ lý có chút kinh ngạc: "Không mua cho mình, vậy chị muốn tặng cho người khác à?"
Hướng Vũ Lâm mỉm cười, "Trước đây tôi đã xem thông tin của Ân Tô Tô, sắp đến sinh nhật của cô ấy. Đây là quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho cô ấy."
Người trợ lý càng ngạc nhiên hơn: "Ân Tô Tô mới vào nghề được mấy năm mà chị lại tặng quà cho cô ấy dựa trên địa vị của mình. Chẳng phải ngược ngạo sao?"
Hướng Vũ Lâm thông minh hơn nhiều so với Tần Viện đầu óc đơn giản hành sự lỗ mãng. Dù không biết người đứng sau Ân Tô Tô là ai nhưng cô hiểu rằng thêm một kẻ thù cũng không bằng thêm một người bạn.
Hướng Vũ Lâm cười nhạt nói: "Chúng ta đều là cùng một công ty, sư tỷ tôi tặng túi cho sư muội cũng không có gì lạ."
Nghĩ nghĩ, Hướng Vũ Lâm cầm điện thoại di động trên bàn lên. Mở khóa màn hình và vào WeChat.
Những đầu ngón tay thon dài trắng sứ trượt xuống, phải một lúc sau mới tìm được một ghi chú.
Dù sao thì họ cũng học cùng trường, Ân Tô Tô cũng có tên trong danh bạ WeChat của Hướng Vũ Lâm, chỉ là trước đây Ân Tô Tô quá nhạt nhòa, Hướng Vũ Lâm chưa bao giờ để ý đến sư muội nhạt nhòa này, tất nhiên cũng không trò chuyện với cô.
Nhưng hiện tại, đại hoa Hướng Vũ Lâm cô lại muốn khiêm tốn, chủ động tỏ ra thiện chí với sư muội này.
Quả nhiên ứng với câu nói kia, tình thế thay đổi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Hướng Vũ Lâm thầm thở dài một lúc, sau đó nhấn vào hình đại diện của mèo con để vào hộp thoại. Sau khi suy nghĩ một lúc, gõ ra một dòng chữ.
Hướng Vũ Lâm: [Bảo bối Tô Tô^ ^ nghe nói sinh nhật của cô sắp đến rồi. Tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho cô. Lần sau gặp mặt đưa cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ trước nhé.]
Chỉnh sửa xong nhấn nút gửi.
*
Khi nhận được tin nhắn WeChat từ Hướng Vũ Lâm, Ân Tô Tô tạm thời chào ba vị trưởng bối, cô và Phí Nghi Chu đi dạo trong vườn sau ở nhà chính của Phí gia, chờ bữa tối.
Vừa đặt chân đến một hành lang dài, điện thoại di động trong túi xách reo lên, ding ding.
Nhắc nhở có tin nhắn mới.
Cô lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, khi nhìn rõ nội dung tin nhắn, trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc.
Phí Nghi Chu nhận thấy vẻ mặt của cô có chút bất thường, hỏi: "Chỗ làm việc lại có chuyện khẩn cấp?"
Ân Tô Tô lắc đầu, nhanh chóng sắp xếp lại lời nói, gõ vài dòng, trả lời đối phương rồi cất điện thoại vào túi. Thuận miệng cười nói: "Là một tiền bối lớn trong công ty, đột nhiên muốn tặng quà cho tôi, nhưng tôi đã uyển chuyển từ chối."
Phí Nghi chu: "Lý do tặng quà cho em là gì?"
Ân Tô Tô bế tắc, không muốn nhắc đến ngày sinh nhật của mình với anh, cô chỉ nói: "Không có lý do gì đặc biệt cả."
Phí Nghi chu: "Bởi vì ngày mùng một tháng sau là sinh nhật của em?"
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô lại thực sự bị anh làm cho sốc, đôi mắt cô mở to: "Sao anh biết rõ ngày sinh nhật của tôi như vậy?"
Phí Nghi Chu nghiêng người, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, "Có thể tra cứu trên mạng rất nhiều thông tin cơ bản của em."
"..." Ân Tô Tô nghẹn ngào hai giây, nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ, rồi nói tiếp: "Anh xem qua liền nhớ á?"
Giọng điệu của Phí Nghi Chu vừa bình tĩnh vừa lười biếng, anh nói: "Sinh nhật của em vào ngày 1 tháng 9 cũng là ngày mà học sinh trên toàn quốc tập trung khai giảng. Ngày này khiến tôi có ấn tượng sâu sắc."
"..." Ân Tô Tô 囧.
Thực vậy.
Khi còn nhỏ cô ghét sinh nhật nhất vì trong ngày sinh nhật phải quay lại trường để khai giảng. Đêm trước sinh nhật của những bé gái khác nào là được thử những chiếc váy xinh xắn, những đôi giày da nhỏ xinh, cô là người khốn khổ nhất, vào đêm trước tất cả sinh nhật từ sáu đến mười tám tuổi, cô đều thức cả đêm để làm làm bài tập về nhà.
Ân Tô Tô nghĩ về những điều này trong ngày sinh nhật của mình, không nói với Phí Nghi Chu.
Bởi vì nếu nói với anh nhiều hơn về ngày sinh nhật của cô, khó tránh khỏi có vẻ như đang đòi quà.
Cô nghĩ đến những điều khoản giá cao ngất trời trong thỏa thuận, rồi chạm vào hai tấm thẻ ngân hàng khổng lồ đựng trong chiếc phong bì màu đỏ mà cô vừa bỏ túi, cảm thán từ tận đáy lòng:
Kim chủ ba ba thật sự đã cho đi quá nhiều.
Lại đòi anh quà sinh nhật, bản thân cô rất xấu hổ.
Vì thế cô nhanh chóng hắng giọng lần nữa, cho rằng mình rất khéo léo, không hề đột ngột mà chuyển đề tài: "Đúng rồi. Anh thật sự định đem bức tượng Phật kia quyên tặng cho viện bảo tàng sao?"
Phí Nghi Chu thản nhiên nói: "Đúng vậy."
Ân Tô Tô không khỏi sửng sốt: "Đồ vật quý như vậy, nói quyên tặng là quyên tặng?"
Ánh mắt Phí Nghi Chu rơi trên mặt cô, ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ: "Không phải em nói, nếu lấy được tượng Phật Di Lặc bằng vàng cũng sẽ đem đi tặng sao."
Ân Tô Tô im lặng, loay hoay một lúc, nên cắn răng giả vờ đến cùng hay nói cho anh biết những gì trong lòng cô.
Một lúc sau, cô thở dài, cuối cùng nói rất thành thật: "Đó là vì tượng Phật Di Lặc bằng vàng vốn dĩ không phải của tôi, tôi không tốn một xu nào. Kiểu như, nếu anh hỏi tôi muốn một tỷ, tôi sẽ hào sảng mà nói 'Được, khi nào tôi có sẽ đưa cho anh'. Nhưng nếu anh hỏi tôi muốn một trăm nghìn, tôi sẽ không nỡ. Bởi vì tôi không có một tỷ, nhưng tôi thực sự có một trăm nghìn."
Phí Nghi Chu kiên nhẫn nghe cô ví dụ, cảm thấy khá thú vị, không khỏi cười nhẹ. Một lúc sau mới nói: "Ông nội, bố tôi và các anh chị em khác của tôi, nếu gặp di vật văn hóa Trung Quốc được bán đấu giá ở nước ngoài, họ sẽ cố gắng giành lấy và đưa về Trung Quốc để quyên góp cho đất nước."
Ân Tô Tô có chút bối rối, buột miệng: "Đều là đồ có giá hàng triệu, hàng chục triệu thậm chí hàng trăm triệu tỷ. Tốn nhiều tiền như vậy lại đi quyên góp, các anh không cảm thấy đau lòng chút nào sao?"
Phí Nghi Chu lắc đầu, bình tĩnh nói: "Phí gia chúng tôi có một phương châm gia đình từ ông cố truyền lại."
Ân Tô Tô chớp mắt: "Phương châm gia đình gì?"
Phí Nghi Chu trả lời: "Khi còn sống, nếu có khả năng thì sẽ cố gắng hết sức để duy trì hòa bình, thịnh vượng của đất nước và bảo vệ người dân một phương."
"..." Ân Tô Tô ngơ ngẩn, không thể nói được trong một thời gian dài.
Phí Nghi Chu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm, nói tiếp: "Ông nội tôi từ nhỏ đã dạy tôi, phải đặt nước lên trên gia đình, đại nghĩa của gia đình và đất nước là nền tảng của cuộc đời con người. Lấy được các di vật văn hóa và quyên tặng đều nằm trong khả năng của chúng tôi. Nếu có khả năng làm điều gì đó, tại sao lại không làm?"
Buổi tối, gió thổi qua phòng trưng bày đồ cổ, Ân Tô Tô rơi vào im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ kính trọng.
Không phải là một lời khen. Không chứa lời tâng bốc. Đó không phải là sự tôn trọng mà người bình thường hướng tới những danh môn vọng tộc, mà là sự tôn trọng thuần khiết mà một người có tình cảm với gia đình và đất nước dành cho một người khác cũng có tình cảm với gia đình và đất nước.
Ân Tô Tô chân thành nói: "Phí Nghi Chu tiên sinh, ngài thực sự xứng với một tiếng 'tiên sinh' này."
Phí Nghi Chu nhếch khóe môi, nói: "Em quá khen rồi."
Hai người tiếp tục đi dọc theo phòng trưng bày.
Không lâu sau, phía sau hai người vang lên tiếng bước chân, bước chân có chút vội vàng nhưng vững vàng.
Ân Tô Tô quay lại. Đó là Hà Kiến Cần.
Nhìn thấy vị tâm phúc giải ngữ này đang cầm trên tay một vật không rõ, đi thẳng đến chỗ ông chủ, cung kính đưa nó, nói: "Tiên sinh, chiếc xe ngài nhờ tôi mua vừa lúc có hàng. Thương gia vừa đưa chìa khóa cho tôi."
Sau đó Ân Tô Tô mới nhìn rõ thứ mà trợ lý Hà đang cầm là chìa khóa xe.
Pagani, xe thể thao hàng đầu.
Phí Nghi Chu lấy chìa khóa.
Hà Kiến Cần mỉm cười gật đầu với Ân Tô Tô, chào hỏi rồi quay người rời đi.
Ân Tô Tô thò đầu ra nhìn chằm chằm vào chìa khóa xe trong tay Phí Nghi Chu, cô không khỏi cảm thán một cách nửa chế nhạo, khoa trương: "Phí tổng ngài lại mua một chiếc xe khác. Pagani, à, rất không tệ nha, giá trị nhan sắc đủ phong cách, hơn nữa còn có tính năng tuyệt vời, phù hợp với thân phận cao quý và định vị cá nhân không tầm thường của ngài."
Không biết miệng cô là thói quen cúi đầu khom lưng ngày xưa hay là do bẩm sinh bôi mật, vuốt râu vỗ mông ngựa rất tự nhiên, lời nào thốt ra khỏi miệng đều không hề lắp bắp.
Phí Nghi Chu trầm mặc ước chừng ba giây, sau đó lịch sự gật đầu, bình đạm như nước chảy mây bay, đáp: "Tôi không có ưu điểm gì, chỉ có một ít tiền. Cảm ơn lời khen của em, rất chân thành."
Ân Tô Tô: "."
Ân Tô Tô cảm thấy xấu hổ khi nghe ra anh đang cười nhạo mình vuốt mông ngựa, vội vàng hỏi một câu hỏi bình thường khác để che đậy sự xấu hổ của mình: "Lần này anh chọn màu gì?"
"Màu trắng." Phí Nghi Chu nói: "Cùng màu với em bây giờ."
"Ồ." Cô gật đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, chuyện khiến Ân Tô Tô sợ hãi lại xảy ra.
"Tôi thấy em có vẻ thích màu trắng nên dựa vào chiếc xe hiện tại của em mà chọn." Phí Nghi Chu trực tiếp đưa chìa khóa xe cho cô, "Tặng em."
Ân Tô Tô: "...?"
Ân Tô Tô gần như chết lặng, ngơ ngác hỏi: "Anh, anh nói gì vậy? Tặng tôi?"
Phí Nghi Chu thản nhiên đáp: "Ừm."
Ân Tô Tô sửng sốt: "Sao anh lại tặng tôi một chiếc ô tô?" Còn là một chiếc xe siêu sang cao cấp với tỷ lệ hoàn vốn 300%?
"Chiếc CLA đó không gian bên trong có hạn, tôi lái thật sự không tiện." Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, lười biếng nói: "Đổi chiếc này, một là quà sinh nhật, thứ hai là sau này tôi có thể tự nhiên làm tài xế cho em, có thể ở bên em nhiều hơn, càng có lợi cho việc vun đắp mối quan hệ của chúng ta."
Ân Tô Tô: "..."
Còn có thể như thế này?
*****
Editor: E hèm, xin thông báo đến bà con cô bác là tác giả đã viết xong truyện vào ngày hôm qua??, truyện có 107 chương bao gồm cả ngoại truyện. Dự đoán sẽ là một hành trình edit khá dài đây, rất mong sự ủng hộ của mọi người cho đến hơi thở cuối cùng??
Phí Nghi Chu nói xong, trong phòng khách rộng lớn của nhà tổ trở nên im lặng một lúc.
Có trời mới biết, Ân Tô Tô vốn đã căng thẳng đến mức cảm thấy váng đầu hoa mắt, bụng quặn thắt, khi nghe anh giới thiệu mình một cách trìu mến như vậy trước mặt các trưởng bối, cô càng xấu hổ hơn.
Có lẽ cảm nhận được cô đang hoảng loạn, Phí Nghi Chu âm thầm khép bàn tay của mình, dùng lực cực kỳ ân cần và ấm áp nhẹ nhàng siết lại.
Ánh mắt Ân Tô Tô nhảy lên, quay đầu lại nhìn anh theo phản xạ.
Phí Nghi Chu lặng lẽ đứng bên cạnh cô, ánh mắt nhìn thẳng ba vị trưởng bối đang ngồi. Đôi mắt anh bình tĩnh, sắc mặt vẫn như thường lệ. Tư thế cả người dường như vô cùng thong dong và thoải mái.
Rõ ràng, so với sự hoảng loạn của cô, anh điềm nhiên như đại dương vô tận không một gợn sóng.
Xanh thẫm, im ắng, u sầu.
Luôn liệu trước mọi thứ, kiên định trong mọi việc.
Chỉ một cái liếc mắt rất ngắn ngủi. Ân Tô Tô không dám nhìn trộm anh quá nhiều mà nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục làm ra vẻ cung kính, dịu dàng và đoan trang.
Ngay sau đó ngoan ngoãn chào các trưởng bối, gọi: "Cháu chào ông nội Phí, dì, chú ạ."
Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói của một ông lão uy nghiêm nhưng hòa ái từ trên đầu truyền đến, cười nói: "Lần trước chúng ta tạm biệt ở núi Thái Bình, đã lâu không gặp rồi. Tô Tô, ta thấy cháu có vẻ sụt cân không ít?"
Ân Tô Tô biết đây là giọng của ông nội Phí, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng và trả lời: "Cảm ơn ông nội Phí đã quan tâm ạ, thời gian này cháu hơi bận công việc."
Nghe xong, ông nội Phí khẽ cau mày, giọng điệu đầy quan tâm, nói: "Dù công việc có bận rộn đến đâu cũng phải nhớ ăn đúng giờ, nghỉ ngơi đàng hoàng. Các cháu bây giờ vẫn còn trẻ, sự nghiệp có thể từ từ, sức khỏe quan trọng hơn bất cứ điều gì khác."
Nghe xong những lời này, Ân Tô Tô không khỏi cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm áp.
Trong ấn tượng của cô, kể từ khi cô rời nhà đến thủ đô dốc sức làm việc, xung quanh rất ít người nhắc nhở cô ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi đàng hoàng, hầu như chỉ nghe được những lời nói giản dị và chân thành này của mẹ qua điện thoại qua điện thoại.
Từ những lời ngắn gọn này, Ân Tô Tô thực sự có thể cảm nhận được, ông lão mà cô mới gặp hai lần này đang quan tâm đến cô từ tận đáy lòng.
Trong lòng cô cảm động, không khỏi đáp lại: "Cháu cảm ơn ông nội Phí đã quan tâm, cháu sẽ ghi nhớ, cố gắng sau này nuôi mình béo hơn."
"Ừ." Phí Dự Chân mỉm cười gật đầu, sau đó hơi nghiêng đầu liếc nhìn con trai và con dâu bên cạnh.
Thân Thái Lệ và Phí Thiện Thanh đang ngồi thẳng, vẫn bình tĩnh nhìn cô gái trẻ trước mặt, khi được ánh mắt ông lão nhắc nhở, bọn họ chợt nhớ ra gì đó.
Phí Thiện Thanh lấy tay che miệng, không tự nhiên hắng giọng, dùng cánh tay chạm vào Thân Thái Lệ bên cạnh.
Thân Thái Lệ cong môi tao nhã về phía Ân Tô Tô, hơi giơ tay phải lên, vẫy nhẹ nhàng với nụ cười trên môi, nói: "Tô Tô, lại đây cháu."
Tim Ân Tô Tô như chứa đầy mười lăm thùng nước - bất ổn. Thấy mẹ Phí gọi cô lại, cô không dám trái lời, chỉ có thể bóp mạnh tay Phí Nghi Chu, như sợ hãi lại như trút giận.
Tất cả là lỗi của anh, khiến cô lo lắng như vậy!
Mẹ anh bảo cô qua, muốn hỏi gì đây?
Hỏi quê cô ở đâu? Hỏi bố mẹ cô làm nghề gì? Hỏi cô về thu nhập hàng năm của gia đình cô? Mặc dù Phí Nghi Chu đã nói từ lâu, con cái Phí gia không cần liên hôn, hôn nhân hoàn toàn có thể tự mình quyết định, nhưng chỉ sợ mẹ Phí không nghĩ tới, người con trai lớn ưu tú nhất nhà mình lại dẫn đến cho bà một cô gái lớn lên ở một thành phố nhỏ lạc hậu?
Có thể, bố mẹ anh sẽ coi thường cô vì xuất thân không bình đẳng.
Tâm lý mặc cảm tự ti giống như sợi tơ do con nhện dệt ra, từng sợi một quấn lấy trái tim của Ân Tô Tô.
Phí Nghi Chu ở bên cạnh cảm giác được cô véo vào tay mình, trong lòng bất giác mềm nhũn ra một chút, không nói gì mà vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô trấn an.
Chỉ trong vài giây, tâm trí Ân Tô Tô đã trải qua vô số suy nghĩ lộn xộn. Không thể để mẹ Phí đợi quá lâu, cô nhìn Phí Nghi Chu lần cuối, cuối cùng cũng buông tay ra, đi về phía ghế sô pha.
"Dì, dì gọi cháu?" Ân Tô Tô cố gắng hết sức để duy trì nụ cười ngọt ngào trên môi, cố gắng hết sức để ép mình bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, điều mà Ân Tô Tô không ngờ tới là quý phu nhân trước mặt không hỏi cô bất kỳ câu hỏi nào có thể khiến cô xấu hổ.
Thân Thái Lệ chỉ cười nhạt, vừa nhìn khuôn mặt của Ân Tô Tô vừa chân thành khen ngợi: "Xem diện mạo, xinh đẹp ngoan ngoãn, trông rất rạng rỡ."
Ân Tô Tô có chút xấu hổ trước lời khen nên ngượng ngùng nói thật: "Cháu cảm ơn dì đã khen, dì mới thật sự rực rỡ đó ạ. Vừa nhìn thấy dì, cháu đã không thể rời mắt."
Thân Thái Lệ bị cô gái nhỏ miệng ngọt này chọc cười, cười nói: "Dì đã già rồi, còn rực rỡ gì nữa? Chỉ cần sức khỏe tốt, không bệnh tật đau đớn, dì đã thỏa mãn."
Ân Tô Tô nghe xong rất nghiêm túc trả lời: "Dì ơi, trông khí sắc dì tốt như vậy, đồng tử đen nhánh, mắt sáng như tuyết, màu môi cũng đặc biệt hồng hào khỏe mạnh. Nhìn thoáng qua có thể biết ngay dì rất khỏe mạnh."
Cuộc trò chuyện tưởng như lúng túng bất ngờ khiến Thân Thái Lệ có chút hứng thú.
Thân Thái Lệ chớp mắt nói: "Dựa vào khuôn mặt mà cháu có thể đoán được sức khỏe của một người sao?"
Ân Tô Tô 囧, cười trả lời: "Mẹ cháu rất quan tâm đến y học cổ truyền. Khi cháu còn nhỏ, ở nhà có một số sách về y học cổ truyền, cháu có lật qua hai cuốn xem. Trong sách nói một người khỏe mạnh nên có một làn da và vẻ ngoài như thế nào. Nhưng mà, cháu chỉ hiểu rất hời hợt chút lông gà vỏ tỏi, ở trước mặt dì chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi ạ."
"Thật là trùng hợp, dì cũng có hứng thú với y học cổ truyền." Thân Thái Lệ mỉm cười nói: "Sau này gặp được mẹ cháu, có cơ hội dì phải cùng bà ấy trao đổi tận tình."
Ân Tô Tô chỉ có thể đáp lại một nụ cười ngọt ngào, giữ im lặng.
Thầm nghĩ, ý tưởng của mẹ Phí sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Lại hàn huyên thêm.
Ngay sau đó, Thân Thái Lệ lấy hai chiếc túi gấm thêu thủ công Tô Châu màu đỏ tinh xảo từ quản gia, đặt vào tay Ân Tô Tô.
Thân Thái Lệ nói: "Tô Tô, đây là lần đầu tiên cháu theo A Ngưng về nhà, dì và chú không chuẩn bị quà đặc biệt gì, đây là chút tâm ý của chúng ta. Cháu nhận đi."
"Cái này......"
Mặc dù Phí Nghi Chu đã dự phòng từ trước nhưng khi hai chiếc phong bì màu đỏ thực sự rơi vào tay, Ân Tô Tô vẫn cảm thấy áy náy trong lòng.
Phí gia hiển hách nên những phong bì đỏ do hai trưởng bối Phí gia cho chắc chắn sẽ không phải là số tiền nhỏ. Cô chỉ là con dâu giả nên không có can đảm nhận, nhanh chóng từ chối, nói: "Không cần đâu thưa chú dì, tâm ý hai người cháu xin nhận ạ, cháu cảm ơn."
Nhưng Thân Thái Lệ nhướng mày, nói đùa: "Cháu không nhận, không phải là chê chúng ta cho không đủ đúng không?"
"Không không không, ý cháu hoàn toàn không phải vậy."
"Vậy nhận lấy."
Không thể từ chối một cách lịch sự, đành phải vâng lời.
Trong lòng Ân Tô Tô thở dài, nhận chiếc phong bì màu đỏ như món quà gặp mặt do Phí Thiện Thanh và Thân Thái Lệ chuẩn bị cho cô với đôi tay run rẩy.
Thấy cuộc giằng co phong bì đỏ giữa Ân Tô Tô và mẹ đã kết thúc, người con trai cả vốn luôn im lặng đã lên tiếng đúng lúc, nhẹ nhàng nói: "Ông nội, bố mẹ, Tô Tô cũng chuẩn bị quà cho mọi người ạ."
"Đứa nhỏ này cũng chú trọng quá, chúng ta cũng không thiếu cái gì, chuẩn bị quà chẳng phải tốn rất nhiều sao?" Thân Thái Lệ nhìn Ân Tô Tô với một nụ cười đặc biệt dịu dàng.
Ân Tô Tô cảm thấy rất chột dạ. Những món quà đó đều là Phí Nghi Chu chuẩn bị cho cô, cô tiêu tiền ở chỗ nào? Ngoài mặt chỉ có thể căng da đầu trả lời: "Món quà nhỏ, không đáng kể ạ."
Phí Nghi Chu hiểu rõ ba vị trưởng bối ruột rà của mình, cũng rất chú ý đến ba món quà được chuẩn bị tận nhà cho Ân Tô Tô.
Thứ được tặng cho Thân Thái Lệ là một bức tranh thủy mặc bằng mực của Từ Thiên Hồng, một bậc thầy hội họa hiện đại nổi tiếng của Trung Quốc.
Thứ được tặng cho Phí Thiện Thanh là một bộ ấm trà sứ tráng hoa từ thời nhà Đường.
Cuối cùng, anh lấy ra bức tượng Phật Di Lặc bằng vàng tặng cho ông lão Phí Dự Chân, bày trước mắt ông.
Khoảnh khắc nhìn thấy tượng Phật Di Lặc bằng vàng, tinh thần của ông lão Phí Dự Chân rõ ràng đã được nâng cao. Ông trực tiếp đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến trước tượng Phật Di Lặc bằng vàng.
Sau khi xem xét cẩn thận, ông lão chậm rãi gật đầu, trên lông mày lộ ra vẻ vui vẻ vô cùng, liên tục nói: "Tốt. Tốt. Tốt lắm!"
Ông lão quay lại nhìn Ân Tô Tô, cảm thán nói: "Lấy được thứ này, nha đầu chắc phải tốn rất nhiều tiền."
Ân Tô Tô biết bức tượng Phật Di Lặc bằng đồng mạ vàng này là vô giá nên không dám nói thêm gì vì sợ lộ nên chỉ có thể đáp: "Đây là bảo vật quốc gia, đương nhiên không thể để nó lưu lạc ở nước ngoài ạ, dù có đập nồi bán sắt cũng phải mang về."
Ông lão nghe vậy, nheo mắt lại, nói không rõ ý tứ: "Cháu có biết không, nếu không đưa tượng Phật Di Lặc bằng đồng mạ vàng này cho ta, vài năm nữa bán lại thì cái giá phải trả sẽ tăng lên gấp nhiều lần."
Dù sao đó cũng không phải tiền của chính cô, Ân Tô Tô nói ra điều cô nghĩ đến, trả lời một cách tự nhiên: "Nếu cháu không tặng ông, nó sẽ chỉ nằm ở một nơi trong tay cháu."
Ông lão hỏi: "Ở đâu?"
Ân Tô Tô thực tế nói: "Cháu sẽ giao nó cho đất nước."
Vừa dứt lời, phòng khách liền im lặng.
Ân Tô Tô thấy thế, tim cô thắt lại, nghĩ mình đã nói sai điều gì đó, cô hoảng sợ nhìn Phí Nghi Chu, muốn cầu cứu.
Tuy nhiên, đôi mắt sâu như biển của người đàn ông nhìn thẳng vào cô, trên mặt không có biểu cảm gì khác thường.
Ngay khi Ân Tô Tô đang bối rối, ông lão đột nhiên cười lớn, dường như đang có tâm trạng vui vẻ.
Phải mất vài giây, ông lão mới mỉm cười đủ, gật đầu, nhìn Ân Tô Tô với vẻ khen ngợi hơn một chút, nói: "Không hổ là người được A Ngưng nhà ta chọn, suy nghĩ cũng giống như chúng ta."
Ân Tô Tô hoang mang:?
Ông lão xua tay, yêu cầu chú Bình đóng nắp hộp kim loại lại, sau đó thuận miệng gọi: "A Ngưng."
Phí Nghi Chu hơi cúi đầu, cung kính cúi đầu: "Ông nội cứ nói."
Phí Dự Chân nói: "Như thường lệ, hãy quyên tặng cho viện bảo tàng Quốc gia."
*
Trong phòng tiệc trên tầng 11 của khách sạn Chiêu Hoa ở phía Bắc thành phố, lúc này y hương tấn ảnh* tỏa sáng rực rỡ.
*Y hương tấn ảnh là một thành ngữ, y là y phục, hương là hương thơm, tấn là mái tóc, ảnh là bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Là một trong những công ty đi đầu trong ngành, Hoàng Sơn Media luôn được nhiều người biết đến cả trong và ngoài ngành. Hôm nay là kỷ niệm 20 năm thành lập Hoàng Sơn, công đoàn đặc biệt tổ chức đại tiệc chiêu đãi tại khách sạn Chiêu Hoa và mời những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp đến dự tiệc.
Trong phòng tiệc, tiếng đàn vĩ cầm êm dịu vang lên trong không khí.
Bên ngoài sảnh tiệc và thảm đỏ bên ngoài khách sạn, thảm đỏ một lần nữa trở thành chiến trường để các sao nam nữ tranh nhau khoe sắc, những ánh đèn nhấp nháy tụ lại thành biển.
Không lâu sau, một chiếc xe thương vụ Bentley màu đỏ Morganti chậm rãi lái từ đầu bên kia đường và dừng lại trước thảm đỏ. Nhân viên an ninh nước ngoài xuống xe trước, đi vòng ra ghế sau, mở cửa, một nữ nghệ sĩ mặc váy dạ hội bó sát màu vàng sáng xuất hiện.
"Diệp Phỉ!"
"Là Diệp Phỉ tới!"
"Diệp Phỉ tiểu thư, xin mời nhìn bên này!"
Giới truyền thông hai bên bỗng nhiên xôn xao, các phóng viên và người quay phim ánh mắt sáng lên, hét lớn, cố gắng thu hút sự chú ý của người đẹp để có thể chụp nhiều ảnh trực diện hơn.
Nữ diễn viên váy dạ hội màu vàng trông rất trẻ, mới ngoài đôi mươi, khí chất trong sáng, mặt mày linh động, chính là Diệp Phỉ, người đoạt giải Kim Lộc cho diễn viên mới xuất sắc nhất năm nay.
Bộ phim đầu tiên của Diệp Phỉ khi vào ngành là vai nữ hai trong kiệt tác của một đạo diễn nổi tiếng, sau khi đoạt giải ngay lập tức nhận được nhiều đại ngôn xa xỉ, thậm chí còn vượt qua nhiều nhân vật nổi tiếng hạng A. Có tin đồn Diệp Phỉ có bối cảnh hùng hậu, là bạn gái của một công tử danh môn trong giới nghệ thuật Thượng Hải, tựa lưng vào gốc đại thụ tận hưởng bóng mát.
Có tác phẩm có nhan sắc, còn có nhà chồng thuộc tầng lớp hào môn thượng lưu mở đường, những người trong ngành đều nói Diệp Phỉ sẽ tỏa sáng rực rỡ, thành tựu trong tương lai vô cùng to lớn.
"Nhà chồng hào môn gì? Những quý công tử đó không cưới thiên kim đại tiểu thư môn đăng hộ đối mà đi cưới một nữ diễn viên nhỏ? Chỉ có nằm mơ."
Trong phòng nghỉ ở hậu trường, Hướng Vũ Lâm đang trang điểm lại, khinh thường hừ một tiếng. Lông mày cô đầy vẻ giễu cợt, lấy cọ trang điểm chậm rãi đánh má hồng lên mặt, sau khi nghe mấy trợ lý và chuyên viên trang điểm xung quanh thảo luận, cô lại mỉa mai nói: "Trong ngành này chẳng lẽ còn thiếu ví dụ về sugar daddy chắc? Xa không nói, Tần Viện của Hoàng Sơn kia kìa, đi theo Triệu Thế Cao nhiều năm như vậy, đã được lên chính thất chưa?"
Trợ lý bên cạnh hạ giọng nói: "Chị Vũ Lâm, chị nhỏ tiếng chút. Nghe nói phòng nghỉ của Tần Viện ở cạnh phòng nghỉ của chúng ta, nếu bị cô ấy nghe thấy..."
"Nghe thấy thì thế nào?" Hướng Vũ Lâm nheo lại đôi mắt đẹp, cười lạnh nói: "Cô xem cô ta thời gian trước mất nhiều thương vụ như vậy, bộ phim cô ta thảo luận cũng thất bại, không biết đã đắc tội nhân vật lớn nào. Cứ tiếp tục cái đà này, cô ta ở trong giới này không còn nhảy nhót được mấy ngày nữa, sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian."
Chuyên gia trang điểm lấy kim chỉ ra, cẩn thận khâu phần vải quanh eo của Hướng Vũ Lâm vào trong để vừa với vòng eo cực kỳ thon gọn của cô. Như chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp: "Ồ đúng rồi. Không phải Triệu Thế Cao và vợ bất hòa với nhau sao? Nghe nói là liên hôn gia tộc, sau khi kết hôn vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, Tần Viện có lẽ nhìn trúng điểm này, cảm thấy sớm muộn gì mình cũng có thể trở thành bà chủ của Hoàng Sơn Media."
Nghe vậy, Hướng Vũ Lâm bật cười như thể vừa nghe thấy một chuyện vui lớn nào đó, thở hổn hển nói: "Nếu cô ta có chút chỉ số thông minh thì đã không nên nghĩ như vậy, Triệu Thế Cao kia rất cáo, cờ đỏ trong nhà chưa ngã, cờ màu đã phấp phới bên ngoài*. Hôm nay là Tần Viện, ngày mai không biết sẽ là Vương Viện hay Lý Viện. Cô ta muốn kết hôn với Triệu Thế Cao chỉ có thể lót gối mơ một giấc đẹp."
*Cờ đỏ trong nhà chưa ngã, cờ màu phấp phới bên ngoài: ý chỉ mấy ông vừa có vợ vừa có gái bên ngoài.
Những lời này khiến mấy người xung quanh mím môi, không ai có thể nhịn được nên đều phá lên cười.
Không ngờ, đúng lúc này, cánh cửa phòng nghỉ đang đóng chặt lại đột nhiên bị từ bên ngoài đẩy ra.
Mấy người giật mình quay lại theo phản xạ.
Nhìn thấy một người phụ nữ cao ráo và xinh đẹp đang đứng ngoài cửa. Một chiếc váy dạ hội gothic màu đen thuần khiết, kết hợp với lối trang điểm màu đỏ thẫm rất cá tính, vừa ngầu vừa chói, khí chất mạnh mẽ.
Nhìn thấy người này, thợ trang điểm và mấy trợ lý sắc mặt hơi thay đổi, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, bọn họ đều nhìn nhau với một loại dự cảm: Sắp có chuyện không hay xảy ra.
So với sự hoảng loạn của các trợ lý và chuyên viên trang điểm, Hướng Vũ Lâm xứng đáng là một mỹ nữ tiền tuyến như Tần Viện, quen nhìn thấy nhiều cảnh tượng xé nát vô số tài nguyên trong ngành. Bị chính chủ bắt quả tang đang nói xấu sau lưng người khác chỉ là chuyện nhỏ.
Nhìn thấy Tần Viện không mời mà đến, Hướng Vũ Lâm cũng không phản ứng nhiều. Cô chỉ ném cọ trang điểm lên bàn, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, chậm rãi cười: "Yo, tôi tưởng ai đột nhiên tới thăm, hóa ra là chị Viện."
Hướng Vũ Lâm nói xong, trầm ngâm ra lệnh cho trợ lý: "Mau lấy cho chị Viện một ly cà phê."
Tần Viện không thèm nể mặt, cười lạnh nói: "Vừa vào liền ngửi thấy mùi khó chịu, tôi còn tưởng có chuột chết, hóa ra là có mấy cái miệng thối."
Nhìn thấy Tần Viện không còn nể mặt nữa, Hướng Vũ Lâm nhướng mày, xoay người trên ghế đối diện với cô ta, bắt tréo chân nhàn nhã nói: "Chị Viện, tôi đề nghị chị nếu muốn nói chuyện phiếm thì đi vào trước, đóng cửa lại, chúng ta từ từ tâm sự."
Sắc mặt Tần Viện lạnh lùng nói: "Sao, cô có lá gan nói xấu sau lưng người khác, lại không có lá gan bị người ta coi là bà tám?"
Hướng Vũ Lâm cười, thản nhiên nhún vai: "Chị Viện, chị hiểu lầm rồi, tôi có gì phải sợ? Không phải tôi đang nghĩ cho chị sao? Mặc dù chuyện giữa chị và chủ tịch Triệu của các chị, trong vòng có 80% người biết, nhưng chẳng phải vẫn còn 20% không biết sao? Chủ tịch Triệu là người có gia đình, nên không cần phải nói cho mọi người biết mình là tiểu tam làm gì phải không?"
Nghe vậy, sắc mặt Tần Viện bỗng nhiên càng khó coi hơn. Giữa mày cô ta hiện lên một tia chột dạ không thể che giấu, nói: "Đừng có nói nhảm ở đây. Chủ tịch Triệu là ông chủ của tôi, tôi chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường với ông ta."
Vừa phản bác, vừa đẩy tay ra sau, đóng cửa lại không để lại dấu vết.
Hướng Vũ Lâm trợn mắt nhìn cô ta. Một khi cửa đóng lại, ngay cả vở kịch hời hợt cũng lười diễn.
Hướng Vũ Lâm nhìn Tần Viện từ trên xuống dưới, sau đó thở dài lắc đầu: "Có đôi khi tôi thật sự không biết nên cười nhạo hay thông cảm cho chị. Theo lý mà nói, chị ở trong vòng này nhiều năm như vậy, không có lý do gì ngu ngốc như vậy."
Sắc mặt Tần Viện càng thêm u ám, tức giận nói: "Cô có ý gì?"
Tần Viện xinh đẹp, khi tức giận mặt mày sắc bén, điều này càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của cô ta. Hướng Vũ Lâm dù bận vẫn ung dung đánh giá Tần Viện. Một lúc sau, cô đứng dậy khỏi ghế, giẫm giày cao gót đi tới gần Tần Viện mấy bước, đến gần bên cạnh Tần Viện.
Hướng Vũ Lâm cúi đầu nói: "Chị Viện, chị là tiền bối của tôi về mặt tài nguyên, đừng trách hậu bối sau này không nhắc nhở chị phải thông minh hơn. Tài nguyên chị mất đi trước đây không phải là tổn thất nhỏ, nếu không kẹp chặt đuôi làm người, chị không sợ sau này không có chỗ cho chị trong giới này sao?"
Tần Viện và Hướng Vũ Lâm tuổi tác tương đương nhau, chỉ cách nhau bốn tuổi, phong cách diễn xuất giống nhau, cơ bản đi theo cùng một lộ trình, đều là đối thủ mạnh ngang nhau.
Sau khi Tần Viện giành được giải tam kim ảnh hậu năm nay, cô ta đã nhanh chóng vượt qua Hướng Vũ Lâm một nửa, Hướng Vũ Lâm đã không ưa cô ta từ lâu. Hiện tại Tần Viện đắc tội người ta, Hướng Vũ Lâm nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này để cười nhạo.
Tần Viện ở đầu bên kia cũng biết Hướng Vũ Lâm đang suy nghĩ gì. Mỉa mai nói: "Cô không cần lo lắng việc tôi có trụ được trong ngành hay không. Mặt khác tôi xin nhắc nhở cô một câu, thay vì hằng ngày khua môi múa mép sau lưng người khác, thà mời một giáo viên giỏi mài giũa kỹ năng diễn xuất của mình thì hơn. Dựa vào việc bồi ăn bồi cười để lấy tài nguyên, chung quy vẫn không bằng mình có kỹ năng mạnh mẽ."
Hướng Vũ Lâm không hề tức giận, cười rạng rỡ: "Chị Viện, chị hiểu lầm rồi. Những lời đó tôi nói ra không phải chỉ để giễu cợt. Chị không nhận ra mình đã tự chuốc họa vào thân sao?"
Tần Viện hếch cằm, giống như một con công kiêu ngạo: "Tôi có giải thưởng có thực lực, không sợ đắc tội bất cứ ai."
Hướng Vũ Lâm buồn cười nháy mắt: "Chị cho rằng chủ tịch Triệu nhất định sẽ bảo vệ chị, cho nên mới có lòng tin."
Ánh mắt Tần Viện hơi lóe lên khi bị nói ra chuyện quan trọng, nhưng tất cả lời nói đều là bác bỏ: "Tôi đã nói rồi, tôi và chủ tịch Triệu chỉ là bạn bè và cấp trên cấp dưới. Nếu còn nói bậy, tôi sẽ kiện cô tội vu khống!"
"OKOK, chị nói thế nào cũng được." Hướng Vũ Lâm uể oải xua tay, "Không quan trọng các người quan hệ thế nào. Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở chị, đừng quá kiêu ngạo. Trên đời này người có tiền có thế nhiều lắm, chủ tịch Triệu quả thực có thể hô mưa gọi gió trong vòng của chúng ta, nhưng chị có bao giờ nghĩ tới chưa? Không có tốt nhất chỉ có tốt hơn, núi này cao còn có núi khác cao hơn?"
Tần Viện vốn là một người kiêu ngạo về tài năng và tài sản của mình, từ khi vào nghề đến nay cô ta hầu như không bị thiệt, đương nhiên cho rằng có Triệu Thế Cao làm ô dù cho mình, cô ta sẽ luôn không có gì phải dè chừng.
Cô ta luôn cho rằng các thương vụ và tài nguyên phim ảnh bị chấm dứt là do vụ bê bối hot search vô tình làm tổn thương Khúc Nhạn Thời, nhưng dù một người có ngốc đến đâu thì sau khi Hướng Vũ Lâm ám chỉ điều này, cũng có thể đoán được manh mối trong đó.
Tần Viện nhìn chằm chằm Hướng Vũ Lâm, có chút do dự hỏi: "Ý của cô là, tôi đắc tội người có địa vị cao hơn chủ tịch Triệu?"
Hướng Vũ Lâm xòe tay ra, giả vờ ngơ ngác: "Tôi không nói gì cả. Chị cứ từ từ đoán đi."
"..." Tần Viện khó hiểu, nhíu mày thật chặt.
Nhìn thấy cô ta đứng đó hồi lâu không có ý định rời đi, Hướng Vũ Lâm cảm thấy khó chịu nên ra lệnh đuổi khách với nụ cười trên môi: "Chị Viện, mười lăm phút nữa yến tiệc sẽ chính thức bắt đầu. Chị là bạn nữ đồng hành với chủ tịch Triệu, nếu lát nữa chủ tịch Triệu không tìm được chị, sợ là ông ta sẽ giận chị."
Nghe vậy, Tần Viện chợt tỉnh táo lại. Cô ta biết rõ tính tình của Triệu Thế Cao, không dám rời xa ông ta quá lâu, cuối cùng hung tợn nhìn Hướng Vũ Lâm một cái mới mở cửa rời đi.
Lộc cộc.
Những bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển và rõ ràng dần dần xa dần cho đến khi biến mất.
Hướng Vũ Lâm liếc mắt nhìn eyeliner mảnh mai, nở nụ cười thích thú khi có người gặp họa, cô che miệng cười hai tiếng, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế. Tiếp tục uống cà phê và trang điểm.
Trợ lý vẻ mặt tò mò, không nhịn được thắc mắc, ngập ngừng hỏi: "Chị Vũ Lâm, chị cứ nói Tần Viện đắc tội nhân vật lớn, chị có biết cô ấy đắc tội ai không?"
Hướng Vũ Lâm vẫn im lặng, liếc nhìn trợ lý từ khóe mắt.
Người trợ lý cảm thấy sợ hãi khi nhận được ánh mắt cảnh cáo này, lập tức cúi đầu, không dám hỏi thêm câu nào.
Không ngờ, Hướng Vũ Lâm sau đó nhẹ giọng nói.
Cô nói: "Còn nhớ vụ tai tiếng hot search giữa Ân Tô Tô và Khúc Nhạn Thời không, có tin tức nói Tần Viện là người đã làm việc đó. Cô ta và Ân Tô Tô trước đây từng hợp tác trong một bộ phim, bất hòa."
Trợ lý gật đầu, vừa suy nghĩ vừa đoán được điều gì đó, ngạc nhiên: "Ý chị là Tần Viện vì đắc tội Ân Tô Tô cho nên mới gặp rắc rối?"
Hướng Vũ Lâm mài giũa móng tay, nheo mắt, trầm ngâm trả lời: "Nhưng một mình Ân Tô Tô thì không có năng lực như vậy. Tôi đoán cô ấy đã bám vào tư bản nào đó."
Người trợ lý gật đầu đồng tình với nhận định của cô: "Quả thật. Ân Tô Tô chỉ là một ngôi sao tuyến 18 ít được biết đến, không chỉ ăn chiếc bánh lớn là "Phàm độ", mà ông chủ của FEI Phạn Entertaiment cũng đích thân đến công ty chúng ta ký hợp đồng, mặt mũi cũng quá lớn. Chắc chắn có người đứng sau ủng hộ cô ấy, hơn nữa còn là siêu khủng."
Hướng Vũ Lâm mỉm cười: "Hiện tại đã hiểu được mọi chuyện chưa."
Người trợ lý gật đầu hiểu ra.
Hướng Vũ Lâm: "Mặc dù tôi không tiếp xúc nhiều với cô ấy nhưng ấn tượng của tôi về Ân Tô Tô thực sự khá tốt. Khi cô ấy không có hậu đài, cô ấy cư xử rất tốt và lịch sự khi gặp tôi. Bây giờ có hậu đài vẫn cung cung kính kính gọi tôi một tiếng chị Vũ Lâm."
Trò chuyện được một lúc, Hướng Vũ Lâm chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi trợ lý: "Lần trước tôi nhờ cô đặt chiếc túi birkin màu mới cho tôi, cô đã đặt chưa?"
"Sáng nay em vừa nhận được điện thoại từ SA, nói hàng đã đến, có thể lấy bất cứ lúc nào." Người trợ lý mỉm cười nói: "Em xem ảnh trên mạng, chiếc màu tím khoai môn rất đẹp, đúng lúc có thể dùng để kết hợp với chiếc váy Chanel mà chị mua ngày hôm qua."
Hướng Vũ Lâm giơ ngón trỏ lên vẫy vẫy: "Cái túi đó tôi không mua cho mình."
Người trợ lý có chút kinh ngạc: "Không mua cho mình, vậy chị muốn tặng cho người khác à?"
Hướng Vũ Lâm mỉm cười, "Trước đây tôi đã xem thông tin của Ân Tô Tô, sắp đến sinh nhật của cô ấy. Đây là quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho cô ấy."
Người trợ lý càng ngạc nhiên hơn: "Ân Tô Tô mới vào nghề được mấy năm mà chị lại tặng quà cho cô ấy dựa trên địa vị của mình. Chẳng phải ngược ngạo sao?"
Hướng Vũ Lâm thông minh hơn nhiều so với Tần Viện đầu óc đơn giản hành sự lỗ mãng. Dù không biết người đứng sau Ân Tô Tô là ai nhưng cô hiểu rằng thêm một kẻ thù cũng không bằng thêm một người bạn.
Hướng Vũ Lâm cười nhạt nói: "Chúng ta đều là cùng một công ty, sư tỷ tôi tặng túi cho sư muội cũng không có gì lạ."
Nghĩ nghĩ, Hướng Vũ Lâm cầm điện thoại di động trên bàn lên. Mở khóa màn hình và vào WeChat.
Những đầu ngón tay thon dài trắng sứ trượt xuống, phải một lúc sau mới tìm được một ghi chú.
Dù sao thì họ cũng học cùng trường, Ân Tô Tô cũng có tên trong danh bạ WeChat của Hướng Vũ Lâm, chỉ là trước đây Ân Tô Tô quá nhạt nhòa, Hướng Vũ Lâm chưa bao giờ để ý đến sư muội nhạt nhòa này, tất nhiên cũng không trò chuyện với cô.
Nhưng hiện tại, đại hoa Hướng Vũ Lâm cô lại muốn khiêm tốn, chủ động tỏ ra thiện chí với sư muội này.
Quả nhiên ứng với câu nói kia, tình thế thay đổi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Hướng Vũ Lâm thầm thở dài một lúc, sau đó nhấn vào hình đại diện của mèo con để vào hộp thoại. Sau khi suy nghĩ một lúc, gõ ra một dòng chữ.
Hướng Vũ Lâm: [Bảo bối Tô Tô^ ^ nghe nói sinh nhật của cô sắp đến rồi. Tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho cô. Lần sau gặp mặt đưa cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ trước nhé.]
Chỉnh sửa xong nhấn nút gửi.
*
Khi nhận được tin nhắn WeChat từ Hướng Vũ Lâm, Ân Tô Tô tạm thời chào ba vị trưởng bối, cô và Phí Nghi Chu đi dạo trong vườn sau ở nhà chính của Phí gia, chờ bữa tối.
Vừa đặt chân đến một hành lang dài, điện thoại di động trong túi xách reo lên, ding ding.
Nhắc nhở có tin nhắn mới.
Cô lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình, khi nhìn rõ nội dung tin nhắn, trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc.
Phí Nghi Chu nhận thấy vẻ mặt của cô có chút bất thường, hỏi: "Chỗ làm việc lại có chuyện khẩn cấp?"
Ân Tô Tô lắc đầu, nhanh chóng sắp xếp lại lời nói, gõ vài dòng, trả lời đối phương rồi cất điện thoại vào túi. Thuận miệng cười nói: "Là một tiền bối lớn trong công ty, đột nhiên muốn tặng quà cho tôi, nhưng tôi đã uyển chuyển từ chối."
Phí Nghi chu: "Lý do tặng quà cho em là gì?"
Ân Tô Tô bế tắc, không muốn nhắc đến ngày sinh nhật của mình với anh, cô chỉ nói: "Không có lý do gì đặc biệt cả."
Phí Nghi chu: "Bởi vì ngày mùng một tháng sau là sinh nhật của em?"
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô lại thực sự bị anh làm cho sốc, đôi mắt cô mở to: "Sao anh biết rõ ngày sinh nhật của tôi như vậy?"
Phí Nghi Chu nghiêng người, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, "Có thể tra cứu trên mạng rất nhiều thông tin cơ bản của em."
"..." Ân Tô Tô nghẹn ngào hai giây, nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ, rồi nói tiếp: "Anh xem qua liền nhớ á?"
Giọng điệu của Phí Nghi Chu vừa bình tĩnh vừa lười biếng, anh nói: "Sinh nhật của em vào ngày 1 tháng 9 cũng là ngày mà học sinh trên toàn quốc tập trung khai giảng. Ngày này khiến tôi có ấn tượng sâu sắc."
"..." Ân Tô Tô 囧.
Thực vậy.
Khi còn nhỏ cô ghét sinh nhật nhất vì trong ngày sinh nhật phải quay lại trường để khai giảng. Đêm trước sinh nhật của những bé gái khác nào là được thử những chiếc váy xinh xắn, những đôi giày da nhỏ xinh, cô là người khốn khổ nhất, vào đêm trước tất cả sinh nhật từ sáu đến mười tám tuổi, cô đều thức cả đêm để làm làm bài tập về nhà.
Ân Tô Tô nghĩ về những điều này trong ngày sinh nhật của mình, không nói với Phí Nghi Chu.
Bởi vì nếu nói với anh nhiều hơn về ngày sinh nhật của cô, khó tránh khỏi có vẻ như đang đòi quà.
Cô nghĩ đến những điều khoản giá cao ngất trời trong thỏa thuận, rồi chạm vào hai tấm thẻ ngân hàng khổng lồ đựng trong chiếc phong bì màu đỏ mà cô vừa bỏ túi, cảm thán từ tận đáy lòng:
Kim chủ ba ba thật sự đã cho đi quá nhiều.
Lại đòi anh quà sinh nhật, bản thân cô rất xấu hổ.
Vì thế cô nhanh chóng hắng giọng lần nữa, cho rằng mình rất khéo léo, không hề đột ngột mà chuyển đề tài: "Đúng rồi. Anh thật sự định đem bức tượng Phật kia quyên tặng cho viện bảo tàng sao?"
Phí Nghi Chu thản nhiên nói: "Đúng vậy."
Ân Tô Tô không khỏi sửng sốt: "Đồ vật quý như vậy, nói quyên tặng là quyên tặng?"
Ánh mắt Phí Nghi Chu rơi trên mặt cô, ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ: "Không phải em nói, nếu lấy được tượng Phật Di Lặc bằng vàng cũng sẽ đem đi tặng sao."
Ân Tô Tô im lặng, loay hoay một lúc, nên cắn răng giả vờ đến cùng hay nói cho anh biết những gì trong lòng cô.
Một lúc sau, cô thở dài, cuối cùng nói rất thành thật: "Đó là vì tượng Phật Di Lặc bằng vàng vốn dĩ không phải của tôi, tôi không tốn một xu nào. Kiểu như, nếu anh hỏi tôi muốn một tỷ, tôi sẽ hào sảng mà nói 'Được, khi nào tôi có sẽ đưa cho anh'. Nhưng nếu anh hỏi tôi muốn một trăm nghìn, tôi sẽ không nỡ. Bởi vì tôi không có một tỷ, nhưng tôi thực sự có một trăm nghìn."
Phí Nghi Chu kiên nhẫn nghe cô ví dụ, cảm thấy khá thú vị, không khỏi cười nhẹ. Một lúc sau mới nói: "Ông nội, bố tôi và các anh chị em khác của tôi, nếu gặp di vật văn hóa Trung Quốc được bán đấu giá ở nước ngoài, họ sẽ cố gắng giành lấy và đưa về Trung Quốc để quyên góp cho đất nước."
Ân Tô Tô có chút bối rối, buột miệng: "Đều là đồ có giá hàng triệu, hàng chục triệu thậm chí hàng trăm triệu tỷ. Tốn nhiều tiền như vậy lại đi quyên góp, các anh không cảm thấy đau lòng chút nào sao?"
Phí Nghi Chu lắc đầu, bình tĩnh nói: "Phí gia chúng tôi có một phương châm gia đình từ ông cố truyền lại."
Ân Tô Tô chớp mắt: "Phương châm gia đình gì?"
Phí Nghi Chu trả lời: "Khi còn sống, nếu có khả năng thì sẽ cố gắng hết sức để duy trì hòa bình, thịnh vượng của đất nước và bảo vệ người dân một phương."
"..." Ân Tô Tô ngơ ngẩn, không thể nói được trong một thời gian dài.
Phí Nghi Chu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm, nói tiếp: "Ông nội tôi từ nhỏ đã dạy tôi, phải đặt nước lên trên gia đình, đại nghĩa của gia đình và đất nước là nền tảng của cuộc đời con người. Lấy được các di vật văn hóa và quyên tặng đều nằm trong khả năng của chúng tôi. Nếu có khả năng làm điều gì đó, tại sao lại không làm?"
Buổi tối, gió thổi qua phòng trưng bày đồ cổ, Ân Tô Tô rơi vào im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ kính trọng.
Không phải là một lời khen. Không chứa lời tâng bốc. Đó không phải là sự tôn trọng mà người bình thường hướng tới những danh môn vọng tộc, mà là sự tôn trọng thuần khiết mà một người có tình cảm với gia đình và đất nước dành cho một người khác cũng có tình cảm với gia đình và đất nước.
Ân Tô Tô chân thành nói: "Phí Nghi Chu tiên sinh, ngài thực sự xứng với một tiếng 'tiên sinh' này."
Phí Nghi Chu nhếch khóe môi, nói: "Em quá khen rồi."
Hai người tiếp tục đi dọc theo phòng trưng bày.
Không lâu sau, phía sau hai người vang lên tiếng bước chân, bước chân có chút vội vàng nhưng vững vàng.
Ân Tô Tô quay lại. Đó là Hà Kiến Cần.
Nhìn thấy vị tâm phúc giải ngữ này đang cầm trên tay một vật không rõ, đi thẳng đến chỗ ông chủ, cung kính đưa nó, nói: "Tiên sinh, chiếc xe ngài nhờ tôi mua vừa lúc có hàng. Thương gia vừa đưa chìa khóa cho tôi."
Sau đó Ân Tô Tô mới nhìn rõ thứ mà trợ lý Hà đang cầm là chìa khóa xe.
Pagani, xe thể thao hàng đầu.
Phí Nghi Chu lấy chìa khóa.
Hà Kiến Cần mỉm cười gật đầu với Ân Tô Tô, chào hỏi rồi quay người rời đi.
Ân Tô Tô thò đầu ra nhìn chằm chằm vào chìa khóa xe trong tay Phí Nghi Chu, cô không khỏi cảm thán một cách nửa chế nhạo, khoa trương: "Phí tổng ngài lại mua một chiếc xe khác. Pagani, à, rất không tệ nha, giá trị nhan sắc đủ phong cách, hơn nữa còn có tính năng tuyệt vời, phù hợp với thân phận cao quý và định vị cá nhân không tầm thường của ngài."
Không biết miệng cô là thói quen cúi đầu khom lưng ngày xưa hay là do bẩm sinh bôi mật, vuốt râu vỗ mông ngựa rất tự nhiên, lời nào thốt ra khỏi miệng đều không hề lắp bắp.
Phí Nghi Chu trầm mặc ước chừng ba giây, sau đó lịch sự gật đầu, bình đạm như nước chảy mây bay, đáp: "Tôi không có ưu điểm gì, chỉ có một ít tiền. Cảm ơn lời khen của em, rất chân thành."
Ân Tô Tô: "."
Ân Tô Tô cảm thấy xấu hổ khi nghe ra anh đang cười nhạo mình vuốt mông ngựa, vội vàng hỏi một câu hỏi bình thường khác để che đậy sự xấu hổ của mình: "Lần này anh chọn màu gì?"
"Màu trắng." Phí Nghi Chu nói: "Cùng màu với em bây giờ."
"Ồ." Cô gật đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, chuyện khiến Ân Tô Tô sợ hãi lại xảy ra.
"Tôi thấy em có vẻ thích màu trắng nên dựa vào chiếc xe hiện tại của em mà chọn." Phí Nghi Chu trực tiếp đưa chìa khóa xe cho cô, "Tặng em."
Ân Tô Tô: "...?"
Ân Tô Tô gần như chết lặng, ngơ ngác hỏi: "Anh, anh nói gì vậy? Tặng tôi?"
Phí Nghi Chu thản nhiên đáp: "Ừm."
Ân Tô Tô sửng sốt: "Sao anh lại tặng tôi một chiếc ô tô?" Còn là một chiếc xe siêu sang cao cấp với tỷ lệ hoàn vốn 300%?
"Chiếc CLA đó không gian bên trong có hạn, tôi lái thật sự không tiện." Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, lười biếng nói: "Đổi chiếc này, một là quà sinh nhật, thứ hai là sau này tôi có thể tự nhiên làm tài xế cho em, có thể ở bên em nhiều hơn, càng có lợi cho việc vun đắp mối quan hệ của chúng ta."
Ân Tô Tô: "..."
Còn có thể như thế này?
*****
Editor: E hèm, xin thông báo đến bà con cô bác là tác giả đã viết xong truyện vào ngày hôm qua??, truyện có 107 chương bao gồm cả ngoại truyện. Dự đoán sẽ là một hành trình edit khá dài đây, rất mong sự ủng hộ của mọi người cho đến hơi thở cuối cùng??