Chương 30: Không nhịn được
Edit+beta: LQNN203
Giọng điệu của Phí đại công tử khi nói lời này vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, không hề có chút thái độ tùy tiện, dường như anh không phải đang cầu cô một nụ hôn mà là đang lịch sự yêu cầu cô một chuyện bình thường.
Ân Tô Tô mở to mắt kinh ngạc, đôi mắt trong veo tròn xoe, hơi nóng từ trong lòng lan ra, quét qua vành tai và má cô. Cô hoảng đến mức theo bản năng lùi lại, cố gắng tránh xa anh.
Nhưng Phí Nghi Chu lại không cho cô cơ hội này.
Anh đưa tay ra sau ôm lấy eo cô, nhốt cô trong không gian chật hẹp chỉ thuộc về anh, má họ chạm nhau, chóp mũi chạm nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Ân Tô Tô trốn không được mà thoát cũng không xong, như thể có một con mèo con đang ẩn náu trong lòng, kéo theo một cuộn len tinh nghịch chạy khắp nơi, biến mọi suy nghĩ của cô thành một mớ hỗn độn.
Kết quả là nhịp tim của cô trở nên nhanh hơn, gò má ửng hồng cũng trở nên thanh tú và lộng lẫy hơn, giống như Eva bị bắt quả tang đang ăn trái cấm.
Dưới cái nhìn thẳng thắn và lộ liễu của người đàn ông, cuối cùng cô đã mất đi sức mạnh, không thể duy trì tư thế nữ tính ngoan ngoãn mà cô thường giả vờ nữa. Cô đỏ mặt nhẹ mắng: "Anh đừng đùa như vậy, cũng đừng lúc nào cũng nói những lời như vậy trêu chọc tôi."
Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn thẳng cô, hai tay không hề buông lỏng, nhưng ngữ khí lại lười biếng thờ ơ, nói: "Em cho rằng trêu đùa chính là trêu đùa, nhưng nếu không phải thì em có muốn đồng ý không?"
Hơi thở trên cơ thể anh mát lạnh như khu rừng sau cơn mưa, đọng lại trong hơi thở của cô, mang theo một ma lực mê hoặc.
Ân Tô Tô nhìn anh chằm chằm, hai má đỏ bừng, lời nói không còn trôi chảy mà lắp bắp run rẩy: "À thì, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện giới thiệu đối tượng vẫn là nên hỏi Tiểu Phù nhà tôi trước. Nhân duyên không thể ép buộc, nói trước không được."
Mặc dù Tiểu Phù nhà cô thỉnh thoảng vẫn nói muốn có bạn trai, nhưng các cô gái trẻ bây giờ hôm nay thế này ngày mai thế khác, sở thích không rõ ràng, nếu cả hai bên đều không có ý gì thì việc làm của cô sẽ trở nên vô ích.
Chất lượng của Trần Chí Sinh là chất lượng cao, nhưng Tiểu Phù có thể không bị thu hút.
Phí Nghi Chu nhìn Ân Tô Tô không rời mắt, nhìn thấy bộ dạng rụt rè của cô, trong mắt anh không khỏi tràn ra nụ cười thích thú.
Anh vốn không thích ép buộc nên chắc chắn sẽ không ép cô làm gì cả. Yêu cầu cô hôn anh chỉ là tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô gái này.
Phong thái quyến rũ này quả nhiên không hề làm anh thất vọng chút nào.
Cứ như vậy. Như thể bị hấp dẫn.
Tựa hồ anh khó có thể rời mắt.
Cách đó vài ngón tay, Ân Tô Tô không thể nhìn thấy tâm trạng của Phí Nghi Chu. Cô chỉ cảm thấy lo lắng và xấu hổ vì dáng vẻ vừa bá đạo vừa dịu dàng và đôi mắt chuyên chú lạ thường của anh.
Nói xong, đợi nửa ngày không thấy Thái tử gia có phản ứng, cô xấu hổ cắn môi, đành phải nói lại, dùng giọng thăm dò nhắc nhở: "Phí tiên sinh..."
Phí Nghi Chu ôm chặt lấy vòng eo mềm mại thon thả của cô, hơi nhướng mày, cô chưa kịp nói thêm gì đã bị ngắt lời: "Lại quên mất nên gọi tôi là gì sao?"
Ân Tô Tô dần tỉnh táo trở lại, mặt cô đỏ hơn một chút, cô dừng lại, vài giây sau nhẹ nhàng thì thầm: "Tiên sinh, tôi đã nói tôi không giới thiệu ai cho A Sinh nữa, không cần anh đồng ý cho anh ấy yêu đương. Nên anh cũng không thể yêu cầu tôi hôn anh."
Những lời cuối cùng nói ra, giọng nói của cô gần như không thể nghe được, giống như tiếng muỗi vo ve.
Phí Nghi Chu yên lặng kiên định nhìn cô. Đột nhiên anh mỉm cười, cảm thấy có chút bất lực, cũng cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
Anh nói: "Lý do thoái thác mà tôi nói với bố mẹ và em trai em gái tôi là em và tôi yêu nhau đã lâu, bí mật hẹn hò được hơn mấy tháng. Nhưng nhìn em xem, da mặt mỏng như vậy, chỉ hai câu nói cũng sẽ xấu hổ đỏ mặt, người nhà tôi đều là người khôn khéo, làm sao có thể thuyết phục họ tin lời của tôi?"
"Ặc..." Sau khi nghe những lời này, Ân Tô Tô chớp mắt nhìn anh, ngạc nhiên thốt lên: "Bí mật hẹn hò được vài tháng? Anh nói vậy với họ sao?"
"Ừ." Phí Nghi Chu khẽ gật đầu.
"Vậy sao anh không nói với tôi sớm?" Ân Tô Tô khẽ cau mày, giọng điệu có chút lo lắng, "Sắp về gặp người nhà anh, mọi lời nói của chúng ta phải nhất quán, không được có sự khác biệt. Lỡ như tôi vô tình nói sai bị lộ tẩy thì sao?"
Ân Tô Tô trước giờ luôn tận tâm với công việc của mình. Trong lòng cô có cán cân có thể ước lượng rõ ràng, một khi đã nhận lời ủy thác của người ta thì phải làm hết sức mình, nếu cô đã đồng ý gả cho Phí Nghi Chu ứng phó với ông nội Phí thì phải cố gắng hoàn thiện từng chi tiết, làm được tốt nhất.
Tuyệt đối không thể bị người của Phí gia nhìn ra manh mối.
Nếu không, cô sẽ rất xấu hổ khi lấy nhiều tài nguyên và tài sản như vậy từ anh làm thù lao.
Phí Nghi Chu chú ý mặt mày cô có chút lo lắng, nói: "Yên tâm, cho dù có bị lộ, tất cả những gì tôi đã hứa với em cũng sẽ không nuốt lời."
Ân Tô Tô lắc đầu: "Tôi không phải sợ anh thất hứa."
Phí Nghi Chu hỏi: "Vậy em sợ cái gì?"
"Tôi sợ anh sẽ không thể báo cáo kết quả cho trưởng bối nhà anh." Ân Tô Tô có vẻ nghiêm túc. "Nếu ông nội Phí và bố mẹ anh phát hiện chúng ta hợp lực để lừa dối họ, họ sẽ rất thất vọng về anh. Anh không nghĩ tới sao."
Đứa trẻ ngoan nhất sẽ nhận được những kỳ vọng cao nhất từ người lớn, cũng sẽ phải chịu đựng những yêu cầu khắt khe nhất.
Anh là một người tuyệt vời như vậy, huống chi từ khi còn nhỏ đã như thế.
Ân Tô Tô nghĩ trong lòng.
Ánh mắt Phí Nghi Chu quan sát khuôn mặt cô, hơi kinh ngạc nhìn ra sự lo lắng xuất phát từ trong lòng cô không hề giả dối chút nào.
Vào lúc đó, tâm trạng của anh nhẹ nhõm hơn với phát hiện này. Anh nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: "Em nói đúng, để che giấu mọi chuyện một cách liền mạch, chúng ta nên thống nhất lý do thoái thác."
"Đúng vậy." Ân Tô Tô quay lại nhìn ngoài cửa sổ xe, "Trong lúc trợ lý Hà vẫn chưa quay lại, chúng ta hãy xem lại kịch bản một lần nữa. Như vậy đi, bây giờ tôi sẽ đặt câu hỏi, anh trả lời."
Phí Nghi Chu khẽ mỉm cười: "Được."
Ân Tô Tô: "Chúng ta gặp nhau khi nào?"
Phí Nghi Chu trầm mặc, nhìn chằm chằm cô, sâu xa trả lời: "Chín năm trước."
"..." Câu trả lời này khiến Ân Tô Tô nghẹn lời, ngạc nhiên trố mắt: "Không phải. Có thể thực tế hơn không, cần thiết phải kéo dài thời gian lâu như vậy?"
Sắc mặt Phí Nghi Chu bình tĩnh, thong dong nói: "Chúng ta quen nhau càng lâu, càng chứng tỏ chúng ta hiểu nhau đủ rõ và cũng sâu sắc. Quyết định kết hôn là dựa trên nền tảng tình cảm sâu sắc và sự cân nhắc kỹ lưỡng của cả hai, không phải nhất thời xúc động."
Ân Tô Tô im lặng.
Câu trả lời của anh thực sự có lý.
Ân Tô Tô lúc này không tìm ra được điều gì sai nên chỉ thầm nhớ câu trả lời này. Sau đó lại hỏi: "Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?"
Phí Nghi Chu nhìn cô bằng ánh mắt có vẻ xa xăm, vô cớ khiến người ta khó hiểu: "Chúng ta gặp nhau ở một buổi biểu diễn từ thiện, em ở trên sân khấu, tôi ở dưới sân khấu, em là diễn viên, tôi là khán giả."
Ân Tô Tô chăm chú lắng nghe và tập trung ghi nhớ, đột nhiên trong đầu cô chợt nảy ra điều gì đó, cô không khỏi khịt một tiếng, xin lỗi nói: "Khoan đã, từ từ từ. Ngại quá phải cắt ngang lời anh. Tôi chợt nhận ra, chín năm trước tôi mới mười bảy tuổi, nếu nói với người lớn rằng chúng ta biết nhau lúc đó, chẳng phải là yêu sớm sao?"
Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn cô chăm chú, sau đó trầm ngâm một lát, hỏi: "Vậy theo em, thời gian này nên như thế nào mới hợp lý?"
Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc, trong đầu cô nảy ra ý, trả lời: "Vậy đi. Chỉ cần nói chúng ta đã biết nhau hai ba năm, gặp nhau trong một bữa tiệc. Câu chuyện như vậy thật giả nửa nọ nửa kia, độ tin cậy sẽ cao hơn, anh thấy sao?"
Đôi mắt Phí Nghi Chu lướt qua đôi lông mày mỏng và cong, đôi mắt như quả hạnh, chiếc mũi cao và nhỏ của cô, cuối cùng rơi xuống đôi môi hồng hào đầy đặn của cô.
Màu sắc trong mắt anh hơi sẫm lại, nhưng anh vẫn đáp lại lời nói của cô bằng giọng điệu thản nhiên, nói: "Tôi thấy cũng được."
"Được, vậy quyết định vậy đi."
Ân Tô Tô đáp lại, cụp mắt vuốt cằm tiếp tục suy nghĩ, vắt óc suy nghĩ, cố gắng hết sức để lấp đầy mọi sơ hở có thể có và hoàn thành câu chuyện của hai người. Đột nhiên, cô lại nghĩ tới gì đó, vội vàng hỏi: "Vậy nếu nhà anh có người đột nhiên hỏi tôi, giữa tôi và anh là ai theo đuổi ai, tôi nên trả lời thế nào?"
Không phải Ân Tô Tô nghĩ quá nhiều. Bỏ qua các trưởng bối, không thể quên người con trai cả này có sáu anh chị em. Trưởng bối danh môn có thể không buôn chuyện, nhưng những người trẻ tuổi xấp xỉ tuổi của cô thì không thể biết được.
Tất cả các chi tiết phải được nghiên cứu tại chỗ.
Nghe vậy, Phí Nghi Chu trầm mặc hai giây, cũng không có trả lời rõ ràng, chỉ nói: "Những câu hỏi mà em cảm thấy khó trả lời hoặc không chắc chắn, có thể đẩy cho tôi."
Ân Tô Tô suy nghĩ, cho rằng đó là một ý kiến hay. Mắt cô to tròn sáng ngời, vui vẻ nhanh chóng đề nghị: "Vậy đi. Hai người chúng ta thống nhất một ám hiệu, mỗi khi gặp câu hỏi không biết trả lời, tôi sẽ ra ám hiệu với anh, để anh giúp tôi nói."
Phí Nghi Chu: "Ừm."
"OK." Ân Tô Tô cụp mắt xuống và nghĩ ngợi, cô giơ đầu ngón tay trắng nõn lên, vô thức gõ nhẹ vào gò má đỏ bừng trong lúc lầm bầm: "Thống nhất ám hiệu. Vậy nên thống nhất loại ám hiệu nào?"
Phí Nghi Chu im lặng nhìn cô. Nhìn từ góc từ trên xuống, có thể thấy gáy của cô trắng như tuyết. Cô gái hơi cúi đầu tạo thành một đường cong uyển chuyển uyển chuyển giữa gáy và lưng, trên vai trái phía sau có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, nhỏ hơn hạt gạo. Hình dáng tròn trịa như chu sa, dừng trên làn da trắng sứ và hồng hào. Giống như mận đỏ điểm xuyết bởi tuyết, toát lên một chút gợi cảm quyến rũ.
Ánh mắt Phí Nghi Chu rơi trên nốt ruồi nhỏ nhắn thanh tú kia, ngơ ngác nhìn nó. Tựa như chính mình cũng không hề nhận ra, đột nhiên giơ tay phải lên vuốt ve nốt chu sa nhỏ màu đỏ tươi bằng ngón tay giữa một cách nhẹ nhàng, trìu mến và mơ hồ.
"..."
Sự đụng chạm nhẹ nhàng và thân mật nhưng lại vô cùng đột ngột. Ân Tô Tô bất ngờ giật mình, giơ tay lên như phản xạ, cố gắng che đi nốt ruồi nhỏ sau gáy.
Không ngờ vừa đặt tay lên người, thứ chạm vào không phải làn da của chính mình mà là những ngón tay thon dài với khớp rõ ràng của người đàn ông.
Mặt cô đỏ bừng, xinh đẹp như bị ánh nắng thiêu đốt hôn say đắm, cô không thể tin được ngẩng đầu nhìn Phí Nghi Chu, mặt tái nhợt vì kinh ngạc: "Sao anh lại sờ gáy tôi?"
Vừa dứt lời, có thể thấy rõ dòng nước ngầm hỗn loạn trong mắt người đàn ông.
Ân Tô Tô ngây ngẩn cả người.
Ân Tô Tô nhớ rõ rằng đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy những cảm xúc trần trụi và thẳng thắn như vậy trong mắt người đàn ông luôn kiên định và cao thượng này.
Những cảm xúc mãnh liệt và dâng trào như vậy, dùng một câu "ánh mắt một người đàn ông nhìn một người phụ nữ" là không đủ để miêu tả.
Giống như một con sư tử trên đồng cỏ, ngủ yên trước khi đi săn. Đôi khi đi lang thang không chút để tâm, đôi khi nằm trên mặt đất chợp mắt, chỉ chờ cơ hội tốt nhất để giết chết con mồi chỉ bằng một đòn.
Tuy nhiên, sắc thái cảm xúc rõ ràng như vậy vẫn chỉ tồn tại trong mắt Phí Nghi Chu vài giây, rồi lặng lẽ rút đi.
Anh rút ngón tay đang chạm vào nốt ruồi của cô ra, đồng thời cũng bỏ cánh tay đang ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, tôi không nhịn được."
"... Không nhịn được?" Ân Tô Tô chậm rãi lặp lại, bối rối và xấu hổ. Cô không hiểu lời này có ý gì.
Sau đó lại nghe Phí Phí Chu tiếp tục nói: "Nốt ruồi nhỏ trên vai trái em rất đẹp, tôi xem đến mê mẩn không nhịn được liền đưa tay sờ thử. Mong em thứ lỗi."
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô nhìn vẻ ngoài lạnh lùng, đẹp như tranh vẽ và nho nhã lễ độ của anh, đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.
Hóa ra khả năng phi thường của Thái tử gia này vượt xa khả năng kiếm tiền vô hạn, chỉ bằng vài lời nói là có thể san phẳng luôn khoảng cách giai cấp.
Điều đáng kinh ngạc nhất ở anh là sau khi vào vai một tên lưu manh, anh có thể nghiêm túc thừa nhận mình là một tên lưu manh và xin lỗi sâu sắc về điều đó, khiến cô tức giận muốn bộc phát, nhưng giống như nắm đấm đánh vào bông, sức mạnh nắm tay đều bị cạn kiệt.
Ân Tô Tô không nói nên lời. Im lặng mấy giây, cuối cùng cô cũng chỉ có thể cười ngượng nghịu nhưng lễ phép đáp lại anh: "Được rồi."
Khóe miệng Phí Nghi Chu cong lên một chút, anh nhìn cô một lúc rồi đột nhiên đề nghị: "Dùng nốt ruồi nhỏ sau vai của em làm ám hiệu, thế nào?"
"Ý anh là gì?" Ân Tô Tô cau mày bối rối, "Làm thế nào một nốt ruồi nhỏ có thể được sử dụng làm ám hiệu?"
Phí Nghi Chu: "Nếu gặp phải vấn đề không muốn trả lời, em chỉ cần chạm vào nốt ruồi nhỏ trên vai, tôi sẽ biết đến lượt tôi đến giải cứu."
"Dùng một động tác này làm ám hiệu cũng quá mạo hiểm rồi." Ân Tô Tô không đồng ý với đề xuất của anh, cảm thấy không đáng tin cậy. Nói thêm: "Lỡ như anh bận nói chuyện với người khác hoặc làm việc khác không chú ý đến động tác của tôi, chẳng phải tôi toang luôn sao?"
"Sẽ không." Phí Nghi Chu đáp.
"Hả?" Ân Tô Tô bối rối.
"Tôi hứa với em, tôi sẽ không rời mắt khỏi em một giây."
"..."
Giọng điệu của Phí Nghi Chu bình tĩnh, lời này giống như lời tán tỉnh thân mật giữa những người yêu nhau, lúc này phát ra từ miệng anh, vừa mờ ám vừa thân mật, khiến cô cảm thấy bối rối, nhưng cũng khiến cô cảm thấy lời hứa này chắc chắn đáng tin cậy.
Không biết tại sao, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, dù anh ở đâu, khoảnh khắc có anh ở đó, cô sẽ cảm thấy an tâm từ trong ra ngoài.
Chỉ vì những lời nói ngắn gọn và bình tĩnh của anh, Ân Tô Tô thở gấp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhịp tim hỗn loạn đến mức mất hết kiểm soát. Những đợt sóng lớn dâng lên trong lòng cô, cuồn cuộn ngập trời, gần như nuốt chửng lý trí cô.
Một giây đó. Chỉ trong giây phút đó thôi. Cô chợt có ảo tưởng rằng anh và cô thực sự đã quen nhau được mấy năm và có duyên phận sâu sắc.
Cứ như thể họ là một cặp tình nhân định mệnh phải xa nhau do trời xui đất khiến, cuối cùng đã đoàn tụ vào thời điểm này.
Ngay khi Ân Tô Tô đang choáng váng, trợ lý Hà đi lấy tượng Phật cũng bước ra từ cửa hàng đồ cổ.
Hà Kiến Cần là thư lý cấp cao của tập đoàn Phí thị, toàn thân có khí chất ưu tú trầm ổn nội liễm. Trên tay anh ta cầm một chiếc hộp khóa kim loại hình vuông, mặc vest, ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn giống như nam diễn viên chính trong phim Hollywood.
Ân Tô Tô nhìn qua cửa sổ xe, bình tĩnh nhìn trợ lý Hà đang đi về phía chiếc Maybach nơi họ đang ở. Cô dùng một tay chống cằm, trong đầu hiện lên một câu hỏi.
Trong lúc đang lang thang, đầu óc cô có chút bế tắc, không hiểu sao cô lại hỏi thẳng câu hỏi này.
Cô hỏi Phí Nghi Chu: "Lúc tập đoàn Phí thị các anh tuyển người, có phải là xem mặt trước không?"
Suy nghĩ của cô gái trẻ luôn có sự khác biệt lạ thường, tràn đầy tinh thần phấn chấn và sức sống không thể kiềm chế. Nghe cô nói xong, Phí Nghi Chu có chút không hiểu, nhưng cũng cảm thấy thú vị, thế là thay vì trả lời lại hỏi: "Sao em lại hỏi câu này?"
Ân Tô Tô quay đầu lại nhìn anh với đôi mắt sáng ngời: "Bởi vì tôi phát hiện những người xung quanh anh có giá trị nhan sắc rất cao. Bây giờ là thời đại thẩm mỹ xuống cấp, những anh chàng đẹp trai này chưa bước chân vào giới làm minh tinh, thực sự là tổn thất nội bộ giới giải trí chúng tôi."
Phí Nghi Chu nghe xong, hơi nhướng mày: "Khẩu vị em không nhỏ nhỉ. Đầu tiên muốn đào A Sinh của tôi, bây giờ lại muốn đào trợ lý Hà của tôi?"
"... Khụ." Ân Tô Tô cười cứng nhắc, vẫy tay với anh, "Ngài nói đùa, tôi chỉ tùy tiện cảm thán thôi."
Sau khi trò chuyện một lúc với đại công tử có vẻ có tâm trạng rất tốt, trợ lý Hà cũng mở cửa bước vào xe.
Hà Kiến Cần cung kính nói: "Tiên sinh, đồ đã mang đến rồi. Chuyên gia mà chúng ta mời đã xem xét tại chỗ và kiểm tra cẩn thận, là hàng thật."
"Ừm." Phí Nghi Chu dựa lưng vào ghế, đôi chân dài tao nhã bắt tréo, tư thế ngồi thoải mái mà trang nghiêm: "Vất vả rồi."
Ân Tô Tô nghe hai người nói chuyện mà không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay trợ lý Hà, cảm thấy đặc biệt tò mò và mới lạ----
Tượng Phật Di Lặc bằng đồng mạ vàng là đồ cổ quốc bảo không cần bàn cãi.
Nhất định là vô giá.
Cô thầm nghĩ: Đi theo ông chủ lớn này thực ra cũng khá tốt, có thể kiếm tiền, có tài nguyên, có trai đẹp để ngắm, hơn nữa còn có thể mở mang tầm mắt và thu thập kiến thức bất cứ lúc nào.
Coi như trải nghiệm cuộc sống của gia đình hào môn.
Cách đó không xa, Phí Nghi Chu chú ý tới ánh mắt của cô, trầm ngâm nói: "Muốn mở ra nhìn không?"
Ân Tô Tô lắc đầu, thận trọng nói: "Đây là quà anh tặng ông nội? Chắc chắn đã được đóng gói cẩn thận, mở ra lần nữa sẽ rất phiền phức. Cuối tuần cùng anh về nhà, lúc anh đưa cho ông nội Phí, tôi cọ chút anh sáng của ông nội Phí, cùng mọi người xem là được."
Phí Nghi Chu cười nói: "Đến lúc đó em sẽ đưa cho ông nội."
"Tại sao?"
"Bởi vì đây vốn là thứ tôi chuẩn bị cho em."
Ân Tô Tô mở to mắt: "Hả?"
Phí Nghi Chu: "Còn có quà cho bố mẹ tôi, tôi đã đặt mua cho em rồi."
Ân Tô Tô rất cảm động. Cô vốn định tối nay đi trung tâm thương mại mua đồ cho các trưởng bối Phí gia, không ngờ kim chủ ba ba lại ân cần như vậy, đã làm hết mọi việc cho cô.
Lúc này, Trần Chí Sinh đã hút thuốc xong ở bên ngoài cũng quay lại ghế lái.
Khi khởi động động cơ Maybach, anh ta nhìn sếp của mình qua gương chiếu hậu trung tâm, hỏi: "Sếp, tiếp theo đi đâu?"
Phí Nghi Chu nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, lịch thiệp nói: "Tối nay tôi phải tham gia một bữa tiệc, có lẽ không thể cùng em ăn tối."
"... Ồ, được, tôi hiểu." Ân Tô Tô trả lời như thường lệ, nhưng trong lòng cô thực sự có chút ngạc nhiên khó hiểu.
Hành trình của sếp là bí mật, tại sao lại báo cáo cho cô?
Phí Nghi Chu lại tiếp tục hỏi ý kiến cô: "Hay em đi cùng tôi?"
Ân Tô Tô im lặng đỏ mặt hai giây, sau đó mỉm cười và trả lời: "Tiên sinh, ngài biết tôi không muốn để người khác biết quan hệ của chúng ta mà."
Phí Nghi Chu nhìn cô chằm chằm, biết rõ còn cố ý hỏi: "Em và tôi là quan hệ gì?"
Ân Tô Tô: "Quan hệ sắp kết hôn."
"Vậy nếu tôi chỉ nói em là bạn tôi, em cũng không muốn đi cùng tôi?" Anh làm ra nhượng bộ mà đề nghị.
"Không được không được." Đầu Ân Tô Tô vẫn lắc như trống bỏi.
Sự kết hợp giữa một nữ minh tinh và một quý công tử, trong mắt công chúng thực sự rất đáng tưởng tượng miên man.
Ai có thể tin rằng họ chỉ là bạn bè bình thường?
Những người khác sẽ chỉ tùy tiện suy đoán, nếu có tin đồn nhảm nào đó nổ ra, đối với cô thì không sao, nhưng người thân và bạn bè ở nhà nhìn thấy cô sẽ không hay.
Phí Nghi Chu lại mở miệng nói: "Cá nhân tôi hy vọng em có thể đi cùng tôi."
Ân Tô Tô: "..."
Hai má cô lập tức nóng bừng, tim thắt lại, cô không dám hỏi anh tại sao mà chỉ mím môi, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tiên sinh, điều kiện đầu tiên chúng ta thỏa thuận chính là phải giữ bí mật cho nhau. Trước đó anh muốn tôi làm rất nhiều chuyện, tôi đều không từ chối..."
Nói đến đây, cô không tiếp tục. Nhưng Phí Nghi Chu đã biết ý của cô.
Cô muốn nói, anh muốn cô kết hôn giả với anh, muốn cô làm quen với sự vuốt ve, đụng chạm của anh, muốn cô ôm anh, cô đều đồng ý và hợp tác.
Hy vọng anh sẽ không đưa ra những yêu cầu khó xử hơn với cô.
Nhìn thấy Ân Tô Tô từ chối không muốn thỏa hiệp, đại công tử cuối cùng bất đắc dĩ quay đầu đi, nói với giọng trêu chọc: "Xem ra hôm nay tôi không may mắn cọ chút ánh sáng của Ân tiểu thư rồi."
Ân Tô Tô bị lời nói của Thái tử gia làm nghẹn ngào, không khỏi ngước lên.
Nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt dịu dàng của anh, thật sự là đang đùa giỡn với cô, cô không còn sợ anh nữa, lấy hết can đảm quay lại dáng vẻ nghịch ngợm: "Trên đời này có ai có tư cách để Phí đại công tử cọ ánh sáng? Ngài thật sự cọ chết tôi mất."
Cô nói những lời này một cách sống động và uyển chuyển, chút hờn dỗi lại có chút tự hào và vui mừng trên đuôi lông mày cô, một hình ảnh như vậy đập vào mắt, khiến đôi mắt như biển sâu của Phí Nghi Chu nhảy ra niềm vui thuần khiết.
Anh mỉm cười không nói gì, cuối cùng trả lời Trần Chí Sinh: "Trước tiên đưa cô Ân trở lại ngõ Chương Thụ."
Không lâu sau, chiếc Maybach màu đen lái ra khỏi phố Văn Miếu, chìm trong dòng xe cộ tấp nập.
Khi lái xe đi tiếp, bốn người trong xe im lặng một lúc.
Một lúc sau, đến ngõ Chương Thụ.
Ân Tô Tô đã quấn chặt mình kín mít. Cô duỗi hai ngón tay thon dài, cầm gọng kính râm rồi nâng lên một chút, để lộ một đôi mắt đen trong veo.
Đôi mắt kia nhìn về phía Phí Nghi Chu, khẽ mỉm cười, khuôn miệng bị khẩu trang che lại, lễ phép nói: "Tiên sinh, tôi lên trước, tạm biệt."
Phí Nghi Chu nhẹ nhàng gật đầu: "Tạm biệt."
Cô gái mỉm cười ngọt ngào với anh, mở cửa bước xuống xe rồi rời đi không ngoảnh lại.
Phí Nghi Chu nhìn bóng dáng mảnh khảnh. Khi Ân Tô Tô biến mất khỏi tầm mắt, ánh sáng dịu dàng trong mắt anh cũng biến mất, dần dần được thay thế bằng sự thờ ơ trước đây.
Lúc này, Hà Kiến Cần xem điện thoại, cung kính nói: "Tiên sinh, thiếu gia Vân Lãng đã trở về từ Dubai, máy bay vừa hạ cánh."
Phí Nghi Chu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ xe, ánh mắt trống rỗng, lạnh lùng cười, chậm rãi trả lời: "Mấy ngày trước nghe thấy tiểu lục nói chuyện điện thoại với nó, còn nói gần đây bận chân không chạm đất, phải đợi đến tháng sau mới về. Đột nhiên không bận nữa?"
Trợ lý Hà cũng cười, im lặng.
Việc Phí Nghi Chu muốn đưa Ân Tô Tô về nhà tổ đã lan truyền trên dưới Phí gia, mọi người đều khiếp sợ, khó tin nhưng không ai muốn bỏ lỡ sự kiện quan trọng này.
Thất thiếu gia vội vàng từ Dubai trở về, đương nhiên là vì lý do này.
Suy cho cùng, con trai cả của Phí gia đã độc thân nhiều năm, có nhiều tiểu thư danh tiếng như cá diếc qua sông muốn kết thân với anh, nhưng anh chưa bao giờ thực hiện tâm nguyện của bất kỳ ai trong số họ.
Hiện tại đột nhiên tuyên bố sắp kết hôn, tất cả mọi người đều muốn tận mắt nhìn xem nữ minh tinh này là thần thánh phương nào mà có năng lực thu được Phí Nghi Chu vào túi.
Đinh một tiếng.
Điện thoại di động của Hà Kiến Cần lại reo lên, cho biết đã nhận được tin nhắn mới.
Anh ta cụp mắt kiểm tra rồi lại nói nửa đùa nửa thật: "Thất thiếu gia nhờ tôi truyền đạt, để cảm ơn ngài đã cứu sư tử của ngài ấy, ngài ấy đặc biệt học được một chút tay nghề từ đầu bếp ở Dubai, tối mai sẽ đích thân làm một bàn đồ ăn ngon. Muốn cho ngài hãnh diện."
Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Vậy anh cũng truyền đạt cho nó, nếu thật sự muốn tôi hãnh diện, tự mình tới mời."
Hà Kiến Cần trả lời: "Tôi sẽ trả lời thất thiếu gia ngay lập tức."
Phí Nghi Chu trầm mặc một lát, đột nhiên lại mở đôi môi mỏng: "Đúng rồi."
Hà Kiến Cần: "Ngài cứ nói."
Ngữ khí Phí Nghi Chu trầm thấp: "Đi tra xem vết thương trên mặt cô ấy là thế nào."
Cái danh giải ngữ của Hà Kiến Cần không phải nói không. Anh ta đương nhiên biết chữ "cô ấy" trong miệng Phí Nghi Chu đang ám chỉ Ân Tô Tô, gật đầu đồng ý.
Bên ngoài cửa sổ xe.
Mặt trời đã lặn đến gần đường chân trời. Phí Nghi Chu nhìn xe cộ qua lại, trong lòng vô cớ cảm thấy khó chịu.
Ngón trỏ khẽ giật, như một sợi chỉ dẫn đến một con đường tăm tối, khơi dậy một chút dục vọng nào đó trong sâu thẳm trái tim.
Phí Nghi Chu lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp, đặt vào giữa môi, dùng bật lửa châm lửa.
Hút thuốc. Cảm giác quen thuộc này dần lắng xuống.
Nhưng lại cảm thấy hơi phiền muộn vô cớ.
Mỗi lần anh gặp Ân Tô Tô, đều là một ván cờ giữa anh và chính mình. Lý trí đối kháng với trái tim say mê, kiềm chế đối kháng với mất kiểm soát.
Sau khi xa cô chỉ vài phút, anh bắt đầu nhớ cô, bắt đầu mong chờ lần gặp mặt tiếp theo với cô, bắt đầu tưởng tượng về quần áo, cách trang điểm và mái tóc của cô khi họ gặp lại nhau, nụ cười ngọt ngào có chút nịnh nọt của cô khi gặp lại, cùng với dáng vẻ xù lông khi bị trêu chọc tới phát điên.
Thậm chí đôi khi sẽ nghĩ, cô có thể là một món quà quý giá mà Thượng đế đã vô tình đánh mất trên trần gian, là phúc đức mà anh tu mấy đời, ba kiếp may mắn mới có thể chạm vào.
Làm sao có thể sốt ruột đòi hỏi quá nhiều?
Suy cho cùng, đã rất may mắn khi được gặp cô vào chín năm trước.
*****
Editor: Đừng quên ấn sao tặng tui nhó~
Giọng điệu của Phí đại công tử khi nói lời này vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, không hề có chút thái độ tùy tiện, dường như anh không phải đang cầu cô một nụ hôn mà là đang lịch sự yêu cầu cô một chuyện bình thường.
Ân Tô Tô mở to mắt kinh ngạc, đôi mắt trong veo tròn xoe, hơi nóng từ trong lòng lan ra, quét qua vành tai và má cô. Cô hoảng đến mức theo bản năng lùi lại, cố gắng tránh xa anh.
Nhưng Phí Nghi Chu lại không cho cô cơ hội này.
Anh đưa tay ra sau ôm lấy eo cô, nhốt cô trong không gian chật hẹp chỉ thuộc về anh, má họ chạm nhau, chóp mũi chạm nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Ân Tô Tô trốn không được mà thoát cũng không xong, như thể có một con mèo con đang ẩn náu trong lòng, kéo theo một cuộn len tinh nghịch chạy khắp nơi, biến mọi suy nghĩ của cô thành một mớ hỗn độn.
Kết quả là nhịp tim của cô trở nên nhanh hơn, gò má ửng hồng cũng trở nên thanh tú và lộng lẫy hơn, giống như Eva bị bắt quả tang đang ăn trái cấm.
Dưới cái nhìn thẳng thắn và lộ liễu của người đàn ông, cuối cùng cô đã mất đi sức mạnh, không thể duy trì tư thế nữ tính ngoan ngoãn mà cô thường giả vờ nữa. Cô đỏ mặt nhẹ mắng: "Anh đừng đùa như vậy, cũng đừng lúc nào cũng nói những lời như vậy trêu chọc tôi."
Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn thẳng cô, hai tay không hề buông lỏng, nhưng ngữ khí lại lười biếng thờ ơ, nói: "Em cho rằng trêu đùa chính là trêu đùa, nhưng nếu không phải thì em có muốn đồng ý không?"
Hơi thở trên cơ thể anh mát lạnh như khu rừng sau cơn mưa, đọng lại trong hơi thở của cô, mang theo một ma lực mê hoặc.
Ân Tô Tô nhìn anh chằm chằm, hai má đỏ bừng, lời nói không còn trôi chảy mà lắp bắp run rẩy: "À thì, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện giới thiệu đối tượng vẫn là nên hỏi Tiểu Phù nhà tôi trước. Nhân duyên không thể ép buộc, nói trước không được."
Mặc dù Tiểu Phù nhà cô thỉnh thoảng vẫn nói muốn có bạn trai, nhưng các cô gái trẻ bây giờ hôm nay thế này ngày mai thế khác, sở thích không rõ ràng, nếu cả hai bên đều không có ý gì thì việc làm của cô sẽ trở nên vô ích.
Chất lượng của Trần Chí Sinh là chất lượng cao, nhưng Tiểu Phù có thể không bị thu hút.
Phí Nghi Chu nhìn Ân Tô Tô không rời mắt, nhìn thấy bộ dạng rụt rè của cô, trong mắt anh không khỏi tràn ra nụ cười thích thú.
Anh vốn không thích ép buộc nên chắc chắn sẽ không ép cô làm gì cả. Yêu cầu cô hôn anh chỉ là tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô gái này.
Phong thái quyến rũ này quả nhiên không hề làm anh thất vọng chút nào.
Cứ như vậy. Như thể bị hấp dẫn.
Tựa hồ anh khó có thể rời mắt.
Cách đó vài ngón tay, Ân Tô Tô không thể nhìn thấy tâm trạng của Phí Nghi Chu. Cô chỉ cảm thấy lo lắng và xấu hổ vì dáng vẻ vừa bá đạo vừa dịu dàng và đôi mắt chuyên chú lạ thường của anh.
Nói xong, đợi nửa ngày không thấy Thái tử gia có phản ứng, cô xấu hổ cắn môi, đành phải nói lại, dùng giọng thăm dò nhắc nhở: "Phí tiên sinh..."
Phí Nghi Chu ôm chặt lấy vòng eo mềm mại thon thả của cô, hơi nhướng mày, cô chưa kịp nói thêm gì đã bị ngắt lời: "Lại quên mất nên gọi tôi là gì sao?"
Ân Tô Tô dần tỉnh táo trở lại, mặt cô đỏ hơn một chút, cô dừng lại, vài giây sau nhẹ nhàng thì thầm: "Tiên sinh, tôi đã nói tôi không giới thiệu ai cho A Sinh nữa, không cần anh đồng ý cho anh ấy yêu đương. Nên anh cũng không thể yêu cầu tôi hôn anh."
Những lời cuối cùng nói ra, giọng nói của cô gần như không thể nghe được, giống như tiếng muỗi vo ve.
Phí Nghi Chu yên lặng kiên định nhìn cô. Đột nhiên anh mỉm cười, cảm thấy có chút bất lực, cũng cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
Anh nói: "Lý do thoái thác mà tôi nói với bố mẹ và em trai em gái tôi là em và tôi yêu nhau đã lâu, bí mật hẹn hò được hơn mấy tháng. Nhưng nhìn em xem, da mặt mỏng như vậy, chỉ hai câu nói cũng sẽ xấu hổ đỏ mặt, người nhà tôi đều là người khôn khéo, làm sao có thể thuyết phục họ tin lời của tôi?"
"Ặc..." Sau khi nghe những lời này, Ân Tô Tô chớp mắt nhìn anh, ngạc nhiên thốt lên: "Bí mật hẹn hò được vài tháng? Anh nói vậy với họ sao?"
"Ừ." Phí Nghi Chu khẽ gật đầu.
"Vậy sao anh không nói với tôi sớm?" Ân Tô Tô khẽ cau mày, giọng điệu có chút lo lắng, "Sắp về gặp người nhà anh, mọi lời nói của chúng ta phải nhất quán, không được có sự khác biệt. Lỡ như tôi vô tình nói sai bị lộ tẩy thì sao?"
Ân Tô Tô trước giờ luôn tận tâm với công việc của mình. Trong lòng cô có cán cân có thể ước lượng rõ ràng, một khi đã nhận lời ủy thác của người ta thì phải làm hết sức mình, nếu cô đã đồng ý gả cho Phí Nghi Chu ứng phó với ông nội Phí thì phải cố gắng hoàn thiện từng chi tiết, làm được tốt nhất.
Tuyệt đối không thể bị người của Phí gia nhìn ra manh mối.
Nếu không, cô sẽ rất xấu hổ khi lấy nhiều tài nguyên và tài sản như vậy từ anh làm thù lao.
Phí Nghi Chu chú ý mặt mày cô có chút lo lắng, nói: "Yên tâm, cho dù có bị lộ, tất cả những gì tôi đã hứa với em cũng sẽ không nuốt lời."
Ân Tô Tô lắc đầu: "Tôi không phải sợ anh thất hứa."
Phí Nghi Chu hỏi: "Vậy em sợ cái gì?"
"Tôi sợ anh sẽ không thể báo cáo kết quả cho trưởng bối nhà anh." Ân Tô Tô có vẻ nghiêm túc. "Nếu ông nội Phí và bố mẹ anh phát hiện chúng ta hợp lực để lừa dối họ, họ sẽ rất thất vọng về anh. Anh không nghĩ tới sao."
Đứa trẻ ngoan nhất sẽ nhận được những kỳ vọng cao nhất từ người lớn, cũng sẽ phải chịu đựng những yêu cầu khắt khe nhất.
Anh là một người tuyệt vời như vậy, huống chi từ khi còn nhỏ đã như thế.
Ân Tô Tô nghĩ trong lòng.
Ánh mắt Phí Nghi Chu quan sát khuôn mặt cô, hơi kinh ngạc nhìn ra sự lo lắng xuất phát từ trong lòng cô không hề giả dối chút nào.
Vào lúc đó, tâm trạng của anh nhẹ nhõm hơn với phát hiện này. Anh nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: "Em nói đúng, để che giấu mọi chuyện một cách liền mạch, chúng ta nên thống nhất lý do thoái thác."
"Đúng vậy." Ân Tô Tô quay lại nhìn ngoài cửa sổ xe, "Trong lúc trợ lý Hà vẫn chưa quay lại, chúng ta hãy xem lại kịch bản một lần nữa. Như vậy đi, bây giờ tôi sẽ đặt câu hỏi, anh trả lời."
Phí Nghi Chu khẽ mỉm cười: "Được."
Ân Tô Tô: "Chúng ta gặp nhau khi nào?"
Phí Nghi Chu trầm mặc, nhìn chằm chằm cô, sâu xa trả lời: "Chín năm trước."
"..." Câu trả lời này khiến Ân Tô Tô nghẹn lời, ngạc nhiên trố mắt: "Không phải. Có thể thực tế hơn không, cần thiết phải kéo dài thời gian lâu như vậy?"
Sắc mặt Phí Nghi Chu bình tĩnh, thong dong nói: "Chúng ta quen nhau càng lâu, càng chứng tỏ chúng ta hiểu nhau đủ rõ và cũng sâu sắc. Quyết định kết hôn là dựa trên nền tảng tình cảm sâu sắc và sự cân nhắc kỹ lưỡng của cả hai, không phải nhất thời xúc động."
Ân Tô Tô im lặng.
Câu trả lời của anh thực sự có lý.
Ân Tô Tô lúc này không tìm ra được điều gì sai nên chỉ thầm nhớ câu trả lời này. Sau đó lại hỏi: "Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?"
Phí Nghi Chu nhìn cô bằng ánh mắt có vẻ xa xăm, vô cớ khiến người ta khó hiểu: "Chúng ta gặp nhau ở một buổi biểu diễn từ thiện, em ở trên sân khấu, tôi ở dưới sân khấu, em là diễn viên, tôi là khán giả."
Ân Tô Tô chăm chú lắng nghe và tập trung ghi nhớ, đột nhiên trong đầu cô chợt nảy ra điều gì đó, cô không khỏi khịt một tiếng, xin lỗi nói: "Khoan đã, từ từ từ. Ngại quá phải cắt ngang lời anh. Tôi chợt nhận ra, chín năm trước tôi mới mười bảy tuổi, nếu nói với người lớn rằng chúng ta biết nhau lúc đó, chẳng phải là yêu sớm sao?"
Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn cô chăm chú, sau đó trầm ngâm một lát, hỏi: "Vậy theo em, thời gian này nên như thế nào mới hợp lý?"
Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc, trong đầu cô nảy ra ý, trả lời: "Vậy đi. Chỉ cần nói chúng ta đã biết nhau hai ba năm, gặp nhau trong một bữa tiệc. Câu chuyện như vậy thật giả nửa nọ nửa kia, độ tin cậy sẽ cao hơn, anh thấy sao?"
Đôi mắt Phí Nghi Chu lướt qua đôi lông mày mỏng và cong, đôi mắt như quả hạnh, chiếc mũi cao và nhỏ của cô, cuối cùng rơi xuống đôi môi hồng hào đầy đặn của cô.
Màu sắc trong mắt anh hơi sẫm lại, nhưng anh vẫn đáp lại lời nói của cô bằng giọng điệu thản nhiên, nói: "Tôi thấy cũng được."
"Được, vậy quyết định vậy đi."
Ân Tô Tô đáp lại, cụp mắt vuốt cằm tiếp tục suy nghĩ, vắt óc suy nghĩ, cố gắng hết sức để lấp đầy mọi sơ hở có thể có và hoàn thành câu chuyện của hai người. Đột nhiên, cô lại nghĩ tới gì đó, vội vàng hỏi: "Vậy nếu nhà anh có người đột nhiên hỏi tôi, giữa tôi và anh là ai theo đuổi ai, tôi nên trả lời thế nào?"
Không phải Ân Tô Tô nghĩ quá nhiều. Bỏ qua các trưởng bối, không thể quên người con trai cả này có sáu anh chị em. Trưởng bối danh môn có thể không buôn chuyện, nhưng những người trẻ tuổi xấp xỉ tuổi của cô thì không thể biết được.
Tất cả các chi tiết phải được nghiên cứu tại chỗ.
Nghe vậy, Phí Nghi Chu trầm mặc hai giây, cũng không có trả lời rõ ràng, chỉ nói: "Những câu hỏi mà em cảm thấy khó trả lời hoặc không chắc chắn, có thể đẩy cho tôi."
Ân Tô Tô suy nghĩ, cho rằng đó là một ý kiến hay. Mắt cô to tròn sáng ngời, vui vẻ nhanh chóng đề nghị: "Vậy đi. Hai người chúng ta thống nhất một ám hiệu, mỗi khi gặp câu hỏi không biết trả lời, tôi sẽ ra ám hiệu với anh, để anh giúp tôi nói."
Phí Nghi Chu: "Ừm."
"OK." Ân Tô Tô cụp mắt xuống và nghĩ ngợi, cô giơ đầu ngón tay trắng nõn lên, vô thức gõ nhẹ vào gò má đỏ bừng trong lúc lầm bầm: "Thống nhất ám hiệu. Vậy nên thống nhất loại ám hiệu nào?"
Phí Nghi Chu im lặng nhìn cô. Nhìn từ góc từ trên xuống, có thể thấy gáy của cô trắng như tuyết. Cô gái hơi cúi đầu tạo thành một đường cong uyển chuyển uyển chuyển giữa gáy và lưng, trên vai trái phía sau có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, nhỏ hơn hạt gạo. Hình dáng tròn trịa như chu sa, dừng trên làn da trắng sứ và hồng hào. Giống như mận đỏ điểm xuyết bởi tuyết, toát lên một chút gợi cảm quyến rũ.
Ánh mắt Phí Nghi Chu rơi trên nốt ruồi nhỏ nhắn thanh tú kia, ngơ ngác nhìn nó. Tựa như chính mình cũng không hề nhận ra, đột nhiên giơ tay phải lên vuốt ve nốt chu sa nhỏ màu đỏ tươi bằng ngón tay giữa một cách nhẹ nhàng, trìu mến và mơ hồ.
"..."
Sự đụng chạm nhẹ nhàng và thân mật nhưng lại vô cùng đột ngột. Ân Tô Tô bất ngờ giật mình, giơ tay lên như phản xạ, cố gắng che đi nốt ruồi nhỏ sau gáy.
Không ngờ vừa đặt tay lên người, thứ chạm vào không phải làn da của chính mình mà là những ngón tay thon dài với khớp rõ ràng của người đàn ông.
Mặt cô đỏ bừng, xinh đẹp như bị ánh nắng thiêu đốt hôn say đắm, cô không thể tin được ngẩng đầu nhìn Phí Nghi Chu, mặt tái nhợt vì kinh ngạc: "Sao anh lại sờ gáy tôi?"
Vừa dứt lời, có thể thấy rõ dòng nước ngầm hỗn loạn trong mắt người đàn ông.
Ân Tô Tô ngây ngẩn cả người.
Ân Tô Tô nhớ rõ rằng đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy những cảm xúc trần trụi và thẳng thắn như vậy trong mắt người đàn ông luôn kiên định và cao thượng này.
Những cảm xúc mãnh liệt và dâng trào như vậy, dùng một câu "ánh mắt một người đàn ông nhìn một người phụ nữ" là không đủ để miêu tả.
Giống như một con sư tử trên đồng cỏ, ngủ yên trước khi đi săn. Đôi khi đi lang thang không chút để tâm, đôi khi nằm trên mặt đất chợp mắt, chỉ chờ cơ hội tốt nhất để giết chết con mồi chỉ bằng một đòn.
Tuy nhiên, sắc thái cảm xúc rõ ràng như vậy vẫn chỉ tồn tại trong mắt Phí Nghi Chu vài giây, rồi lặng lẽ rút đi.
Anh rút ngón tay đang chạm vào nốt ruồi của cô ra, đồng thời cũng bỏ cánh tay đang ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, tôi không nhịn được."
"... Không nhịn được?" Ân Tô Tô chậm rãi lặp lại, bối rối và xấu hổ. Cô không hiểu lời này có ý gì.
Sau đó lại nghe Phí Phí Chu tiếp tục nói: "Nốt ruồi nhỏ trên vai trái em rất đẹp, tôi xem đến mê mẩn không nhịn được liền đưa tay sờ thử. Mong em thứ lỗi."
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô nhìn vẻ ngoài lạnh lùng, đẹp như tranh vẽ và nho nhã lễ độ của anh, đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.
Hóa ra khả năng phi thường của Thái tử gia này vượt xa khả năng kiếm tiền vô hạn, chỉ bằng vài lời nói là có thể san phẳng luôn khoảng cách giai cấp.
Điều đáng kinh ngạc nhất ở anh là sau khi vào vai một tên lưu manh, anh có thể nghiêm túc thừa nhận mình là một tên lưu manh và xin lỗi sâu sắc về điều đó, khiến cô tức giận muốn bộc phát, nhưng giống như nắm đấm đánh vào bông, sức mạnh nắm tay đều bị cạn kiệt.
Ân Tô Tô không nói nên lời. Im lặng mấy giây, cuối cùng cô cũng chỉ có thể cười ngượng nghịu nhưng lễ phép đáp lại anh: "Được rồi."
Khóe miệng Phí Nghi Chu cong lên một chút, anh nhìn cô một lúc rồi đột nhiên đề nghị: "Dùng nốt ruồi nhỏ sau vai của em làm ám hiệu, thế nào?"
"Ý anh là gì?" Ân Tô Tô cau mày bối rối, "Làm thế nào một nốt ruồi nhỏ có thể được sử dụng làm ám hiệu?"
Phí Nghi Chu: "Nếu gặp phải vấn đề không muốn trả lời, em chỉ cần chạm vào nốt ruồi nhỏ trên vai, tôi sẽ biết đến lượt tôi đến giải cứu."
"Dùng một động tác này làm ám hiệu cũng quá mạo hiểm rồi." Ân Tô Tô không đồng ý với đề xuất của anh, cảm thấy không đáng tin cậy. Nói thêm: "Lỡ như anh bận nói chuyện với người khác hoặc làm việc khác không chú ý đến động tác của tôi, chẳng phải tôi toang luôn sao?"
"Sẽ không." Phí Nghi Chu đáp.
"Hả?" Ân Tô Tô bối rối.
"Tôi hứa với em, tôi sẽ không rời mắt khỏi em một giây."
"..."
Giọng điệu của Phí Nghi Chu bình tĩnh, lời này giống như lời tán tỉnh thân mật giữa những người yêu nhau, lúc này phát ra từ miệng anh, vừa mờ ám vừa thân mật, khiến cô cảm thấy bối rối, nhưng cũng khiến cô cảm thấy lời hứa này chắc chắn đáng tin cậy.
Không biết tại sao, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, dù anh ở đâu, khoảnh khắc có anh ở đó, cô sẽ cảm thấy an tâm từ trong ra ngoài.
Chỉ vì những lời nói ngắn gọn và bình tĩnh của anh, Ân Tô Tô thở gấp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhịp tim hỗn loạn đến mức mất hết kiểm soát. Những đợt sóng lớn dâng lên trong lòng cô, cuồn cuộn ngập trời, gần như nuốt chửng lý trí cô.
Một giây đó. Chỉ trong giây phút đó thôi. Cô chợt có ảo tưởng rằng anh và cô thực sự đã quen nhau được mấy năm và có duyên phận sâu sắc.
Cứ như thể họ là một cặp tình nhân định mệnh phải xa nhau do trời xui đất khiến, cuối cùng đã đoàn tụ vào thời điểm này.
Ngay khi Ân Tô Tô đang choáng váng, trợ lý Hà đi lấy tượng Phật cũng bước ra từ cửa hàng đồ cổ.
Hà Kiến Cần là thư lý cấp cao của tập đoàn Phí thị, toàn thân có khí chất ưu tú trầm ổn nội liễm. Trên tay anh ta cầm một chiếc hộp khóa kim loại hình vuông, mặc vest, ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn giống như nam diễn viên chính trong phim Hollywood.
Ân Tô Tô nhìn qua cửa sổ xe, bình tĩnh nhìn trợ lý Hà đang đi về phía chiếc Maybach nơi họ đang ở. Cô dùng một tay chống cằm, trong đầu hiện lên một câu hỏi.
Trong lúc đang lang thang, đầu óc cô có chút bế tắc, không hiểu sao cô lại hỏi thẳng câu hỏi này.
Cô hỏi Phí Nghi Chu: "Lúc tập đoàn Phí thị các anh tuyển người, có phải là xem mặt trước không?"
Suy nghĩ của cô gái trẻ luôn có sự khác biệt lạ thường, tràn đầy tinh thần phấn chấn và sức sống không thể kiềm chế. Nghe cô nói xong, Phí Nghi Chu có chút không hiểu, nhưng cũng cảm thấy thú vị, thế là thay vì trả lời lại hỏi: "Sao em lại hỏi câu này?"
Ân Tô Tô quay đầu lại nhìn anh với đôi mắt sáng ngời: "Bởi vì tôi phát hiện những người xung quanh anh có giá trị nhan sắc rất cao. Bây giờ là thời đại thẩm mỹ xuống cấp, những anh chàng đẹp trai này chưa bước chân vào giới làm minh tinh, thực sự là tổn thất nội bộ giới giải trí chúng tôi."
Phí Nghi Chu nghe xong, hơi nhướng mày: "Khẩu vị em không nhỏ nhỉ. Đầu tiên muốn đào A Sinh của tôi, bây giờ lại muốn đào trợ lý Hà của tôi?"
"... Khụ." Ân Tô Tô cười cứng nhắc, vẫy tay với anh, "Ngài nói đùa, tôi chỉ tùy tiện cảm thán thôi."
Sau khi trò chuyện một lúc với đại công tử có vẻ có tâm trạng rất tốt, trợ lý Hà cũng mở cửa bước vào xe.
Hà Kiến Cần cung kính nói: "Tiên sinh, đồ đã mang đến rồi. Chuyên gia mà chúng ta mời đã xem xét tại chỗ và kiểm tra cẩn thận, là hàng thật."
"Ừm." Phí Nghi Chu dựa lưng vào ghế, đôi chân dài tao nhã bắt tréo, tư thế ngồi thoải mái mà trang nghiêm: "Vất vả rồi."
Ân Tô Tô nghe hai người nói chuyện mà không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay trợ lý Hà, cảm thấy đặc biệt tò mò và mới lạ----
Tượng Phật Di Lặc bằng đồng mạ vàng là đồ cổ quốc bảo không cần bàn cãi.
Nhất định là vô giá.
Cô thầm nghĩ: Đi theo ông chủ lớn này thực ra cũng khá tốt, có thể kiếm tiền, có tài nguyên, có trai đẹp để ngắm, hơn nữa còn có thể mở mang tầm mắt và thu thập kiến thức bất cứ lúc nào.
Coi như trải nghiệm cuộc sống của gia đình hào môn.
Cách đó không xa, Phí Nghi Chu chú ý tới ánh mắt của cô, trầm ngâm nói: "Muốn mở ra nhìn không?"
Ân Tô Tô lắc đầu, thận trọng nói: "Đây là quà anh tặng ông nội? Chắc chắn đã được đóng gói cẩn thận, mở ra lần nữa sẽ rất phiền phức. Cuối tuần cùng anh về nhà, lúc anh đưa cho ông nội Phí, tôi cọ chút anh sáng của ông nội Phí, cùng mọi người xem là được."
Phí Nghi Chu cười nói: "Đến lúc đó em sẽ đưa cho ông nội."
"Tại sao?"
"Bởi vì đây vốn là thứ tôi chuẩn bị cho em."
Ân Tô Tô mở to mắt: "Hả?"
Phí Nghi Chu: "Còn có quà cho bố mẹ tôi, tôi đã đặt mua cho em rồi."
Ân Tô Tô rất cảm động. Cô vốn định tối nay đi trung tâm thương mại mua đồ cho các trưởng bối Phí gia, không ngờ kim chủ ba ba lại ân cần như vậy, đã làm hết mọi việc cho cô.
Lúc này, Trần Chí Sinh đã hút thuốc xong ở bên ngoài cũng quay lại ghế lái.
Khi khởi động động cơ Maybach, anh ta nhìn sếp của mình qua gương chiếu hậu trung tâm, hỏi: "Sếp, tiếp theo đi đâu?"
Phí Nghi Chu nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, lịch thiệp nói: "Tối nay tôi phải tham gia một bữa tiệc, có lẽ không thể cùng em ăn tối."
"... Ồ, được, tôi hiểu." Ân Tô Tô trả lời như thường lệ, nhưng trong lòng cô thực sự có chút ngạc nhiên khó hiểu.
Hành trình của sếp là bí mật, tại sao lại báo cáo cho cô?
Phí Nghi Chu lại tiếp tục hỏi ý kiến cô: "Hay em đi cùng tôi?"
Ân Tô Tô im lặng đỏ mặt hai giây, sau đó mỉm cười và trả lời: "Tiên sinh, ngài biết tôi không muốn để người khác biết quan hệ của chúng ta mà."
Phí Nghi Chu nhìn cô chằm chằm, biết rõ còn cố ý hỏi: "Em và tôi là quan hệ gì?"
Ân Tô Tô: "Quan hệ sắp kết hôn."
"Vậy nếu tôi chỉ nói em là bạn tôi, em cũng không muốn đi cùng tôi?" Anh làm ra nhượng bộ mà đề nghị.
"Không được không được." Đầu Ân Tô Tô vẫn lắc như trống bỏi.
Sự kết hợp giữa một nữ minh tinh và một quý công tử, trong mắt công chúng thực sự rất đáng tưởng tượng miên man.
Ai có thể tin rằng họ chỉ là bạn bè bình thường?
Những người khác sẽ chỉ tùy tiện suy đoán, nếu có tin đồn nhảm nào đó nổ ra, đối với cô thì không sao, nhưng người thân và bạn bè ở nhà nhìn thấy cô sẽ không hay.
Phí Nghi Chu lại mở miệng nói: "Cá nhân tôi hy vọng em có thể đi cùng tôi."
Ân Tô Tô: "..."
Hai má cô lập tức nóng bừng, tim thắt lại, cô không dám hỏi anh tại sao mà chỉ mím môi, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tiên sinh, điều kiện đầu tiên chúng ta thỏa thuận chính là phải giữ bí mật cho nhau. Trước đó anh muốn tôi làm rất nhiều chuyện, tôi đều không từ chối..."
Nói đến đây, cô không tiếp tục. Nhưng Phí Nghi Chu đã biết ý của cô.
Cô muốn nói, anh muốn cô kết hôn giả với anh, muốn cô làm quen với sự vuốt ve, đụng chạm của anh, muốn cô ôm anh, cô đều đồng ý và hợp tác.
Hy vọng anh sẽ không đưa ra những yêu cầu khó xử hơn với cô.
Nhìn thấy Ân Tô Tô từ chối không muốn thỏa hiệp, đại công tử cuối cùng bất đắc dĩ quay đầu đi, nói với giọng trêu chọc: "Xem ra hôm nay tôi không may mắn cọ chút ánh sáng của Ân tiểu thư rồi."
Ân Tô Tô bị lời nói của Thái tử gia làm nghẹn ngào, không khỏi ngước lên.
Nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt dịu dàng của anh, thật sự là đang đùa giỡn với cô, cô không còn sợ anh nữa, lấy hết can đảm quay lại dáng vẻ nghịch ngợm: "Trên đời này có ai có tư cách để Phí đại công tử cọ ánh sáng? Ngài thật sự cọ chết tôi mất."
Cô nói những lời này một cách sống động và uyển chuyển, chút hờn dỗi lại có chút tự hào và vui mừng trên đuôi lông mày cô, một hình ảnh như vậy đập vào mắt, khiến đôi mắt như biển sâu của Phí Nghi Chu nhảy ra niềm vui thuần khiết.
Anh mỉm cười không nói gì, cuối cùng trả lời Trần Chí Sinh: "Trước tiên đưa cô Ân trở lại ngõ Chương Thụ."
Không lâu sau, chiếc Maybach màu đen lái ra khỏi phố Văn Miếu, chìm trong dòng xe cộ tấp nập.
Khi lái xe đi tiếp, bốn người trong xe im lặng một lúc.
Một lúc sau, đến ngõ Chương Thụ.
Ân Tô Tô đã quấn chặt mình kín mít. Cô duỗi hai ngón tay thon dài, cầm gọng kính râm rồi nâng lên một chút, để lộ một đôi mắt đen trong veo.
Đôi mắt kia nhìn về phía Phí Nghi Chu, khẽ mỉm cười, khuôn miệng bị khẩu trang che lại, lễ phép nói: "Tiên sinh, tôi lên trước, tạm biệt."
Phí Nghi Chu nhẹ nhàng gật đầu: "Tạm biệt."
Cô gái mỉm cười ngọt ngào với anh, mở cửa bước xuống xe rồi rời đi không ngoảnh lại.
Phí Nghi Chu nhìn bóng dáng mảnh khảnh. Khi Ân Tô Tô biến mất khỏi tầm mắt, ánh sáng dịu dàng trong mắt anh cũng biến mất, dần dần được thay thế bằng sự thờ ơ trước đây.
Lúc này, Hà Kiến Cần xem điện thoại, cung kính nói: "Tiên sinh, thiếu gia Vân Lãng đã trở về từ Dubai, máy bay vừa hạ cánh."
Phí Nghi Chu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ xe, ánh mắt trống rỗng, lạnh lùng cười, chậm rãi trả lời: "Mấy ngày trước nghe thấy tiểu lục nói chuyện điện thoại với nó, còn nói gần đây bận chân không chạm đất, phải đợi đến tháng sau mới về. Đột nhiên không bận nữa?"
Trợ lý Hà cũng cười, im lặng.
Việc Phí Nghi Chu muốn đưa Ân Tô Tô về nhà tổ đã lan truyền trên dưới Phí gia, mọi người đều khiếp sợ, khó tin nhưng không ai muốn bỏ lỡ sự kiện quan trọng này.
Thất thiếu gia vội vàng từ Dubai trở về, đương nhiên là vì lý do này.
Suy cho cùng, con trai cả của Phí gia đã độc thân nhiều năm, có nhiều tiểu thư danh tiếng như cá diếc qua sông muốn kết thân với anh, nhưng anh chưa bao giờ thực hiện tâm nguyện của bất kỳ ai trong số họ.
Hiện tại đột nhiên tuyên bố sắp kết hôn, tất cả mọi người đều muốn tận mắt nhìn xem nữ minh tinh này là thần thánh phương nào mà có năng lực thu được Phí Nghi Chu vào túi.
Đinh một tiếng.
Điện thoại di động của Hà Kiến Cần lại reo lên, cho biết đã nhận được tin nhắn mới.
Anh ta cụp mắt kiểm tra rồi lại nói nửa đùa nửa thật: "Thất thiếu gia nhờ tôi truyền đạt, để cảm ơn ngài đã cứu sư tử của ngài ấy, ngài ấy đặc biệt học được một chút tay nghề từ đầu bếp ở Dubai, tối mai sẽ đích thân làm một bàn đồ ăn ngon. Muốn cho ngài hãnh diện."
Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Vậy anh cũng truyền đạt cho nó, nếu thật sự muốn tôi hãnh diện, tự mình tới mời."
Hà Kiến Cần trả lời: "Tôi sẽ trả lời thất thiếu gia ngay lập tức."
Phí Nghi Chu trầm mặc một lát, đột nhiên lại mở đôi môi mỏng: "Đúng rồi."
Hà Kiến Cần: "Ngài cứ nói."
Ngữ khí Phí Nghi Chu trầm thấp: "Đi tra xem vết thương trên mặt cô ấy là thế nào."
Cái danh giải ngữ của Hà Kiến Cần không phải nói không. Anh ta đương nhiên biết chữ "cô ấy" trong miệng Phí Nghi Chu đang ám chỉ Ân Tô Tô, gật đầu đồng ý.
Bên ngoài cửa sổ xe.
Mặt trời đã lặn đến gần đường chân trời. Phí Nghi Chu nhìn xe cộ qua lại, trong lòng vô cớ cảm thấy khó chịu.
Ngón trỏ khẽ giật, như một sợi chỉ dẫn đến một con đường tăm tối, khơi dậy một chút dục vọng nào đó trong sâu thẳm trái tim.
Phí Nghi Chu lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp, đặt vào giữa môi, dùng bật lửa châm lửa.
Hút thuốc. Cảm giác quen thuộc này dần lắng xuống.
Nhưng lại cảm thấy hơi phiền muộn vô cớ.
Mỗi lần anh gặp Ân Tô Tô, đều là một ván cờ giữa anh và chính mình. Lý trí đối kháng với trái tim say mê, kiềm chế đối kháng với mất kiểm soát.
Sau khi xa cô chỉ vài phút, anh bắt đầu nhớ cô, bắt đầu mong chờ lần gặp mặt tiếp theo với cô, bắt đầu tưởng tượng về quần áo, cách trang điểm và mái tóc của cô khi họ gặp lại nhau, nụ cười ngọt ngào có chút nịnh nọt của cô khi gặp lại, cùng với dáng vẻ xù lông khi bị trêu chọc tới phát điên.
Thậm chí đôi khi sẽ nghĩ, cô có thể là một món quà quý giá mà Thượng đế đã vô tình đánh mất trên trần gian, là phúc đức mà anh tu mấy đời, ba kiếp may mắn mới có thể chạm vào.
Làm sao có thể sốt ruột đòi hỏi quá nhiều?
Suy cho cùng, đã rất may mắn khi được gặp cô vào chín năm trước.
*****
Editor: Đừng quên ấn sao tặng tui nhó~