Chương 11: "Rất để ý?"
Edit+beta: LQNN203
Lời này của Phí Nghi Chu nói ra, trong mắt Ân Tô Tô hiện lên vẻ ngạc nhiên. Cô không hiểu lời nói của anh cũng như ẩn ý đằng sau.
Muốn hỏi anh tại sao, nhưng mấp máy môi lại nuốt trở về.
Trên thực tế có thể đoán được câu trả lời của anh.
Trong trí nhớ của mình, cô đã hỏi anh "tại sao" hai lần, một lần hỏi anh tại sao muốn gặp cô, một lần hỏi anh tại sao lại quan tâm đến cô, câu trả lời cô nhận được đều giống nhau, "không có lý do gì đặc biệt, chỉ là muốn làm theo mong muốn của bản thân."
Ân Tô Tô nghĩ lần này cũng là lý do tương tự.
Đối với đại thiếu gia cao quý này, anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không cần bất kỳ lý do nào.
Hai bên đều im lặng, không gian tầng hai tráng lệ cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Ân Tô Tô gần như có thể nghe thấy tiếng thở hơi gấp của chính mình và nhịp tim rõ ràng rối loạn.
Thình thịch, thình thịch.
Lúc này, tiếng bước chân xa xa truyền đến từ hướng cầu thang xoắn ốc dài. Nghiêm Lực Khiêm và quản lý cửa hàng Steven đi phía trước, theo sau là bốn SA*, hai nam và hai nữ, tất cả đều trang nghiêm, mặc đồng phục và đeo găng tay không dính bụi trần. Hai cô gái đi theo ở cuối, còn hai người đàn ông xách một chiếc giá treo áo tinh xảo, bước đi chậm rãi và thận trọng.
*SA viết tắt của Service assistant: Cố vấn dịch vụ, nhân viên tư vấn bán hàng.
Trên giá treo treo ba bộ váy rực rỡ, một bộ màu trắng trăng non, một bộ màu xanh đậm và một bộ màu đen tuyền.
Mấy người cung kính đi tới trước Phí Nghi Chu, đứng yên, vững vàng đặt giá treo áo xuống.
Với nụ cười dịu dàng và thanh lịch trên khuôn mặt, giám đốc Nghiêm Lực Khiêm của khu vực Trung Quốc Đại lục giới thiệu: "Phí tiên sinh, ba chiếc váy thời trang cao cấp này là sản phẩm mới được nhà thiết kế thiết kế lấy cảm hứng từ các yếu tố phong cách Trung Quốc, sắp sửa được trưng bày lần đầu tiên tại triển lãm thu đông, hiện đang được lưu trữ ở đây. Ngài xem bộ nào phù hợp với cô Ân? Nếu không thích, chúng tôi sẽ chọn lại cho ngài."
Phí Nghi Chu liếc nhìn ba bộ váy, nhìn thoáng qua rồi nhìn Ân Tô Tô bên cạnh. Anh hỏi cô: "Cô có thích bộ nào trong số này không?"
Những sản phẩm mới của các bậc thầy chưa được trưng bày trên sàn diễn đều là những báu vật vô cùng đắt giá trong làng thời trang, một nghệ sĩ quèn như Ân Tô Tô, đừng nói là mượn để mặc, thậm chí nhìn còn chưa từng nhìn thấy mấy lần, nào có tư cách kén chọn.
Thực ra lúc này cô rất căng thẳng, nhưng sợ người trong cửa hàng nhìn thấy nên phải giả vờ bình tĩnh. Cô giơ tay lên, tùy ý chỉ vào cái màu xanh đậm rồi nói: "Tôi chọn cái này."
"Được." Steven cười rạng rỡ, tự mình tháo chiếc váy màu xanh đậm đưa cho hai nữ SA, ra lệnh bằng tiếng Anh: "Đi thử lễ phục giúp cô Ân."
Hai nữ SA gật đầu, đi theo Ân Tô Tô vào phòng thay đồ với nụ cười trên môi.
Phòng thay đồ của các cửa hàng thông thường của Bulgari vốn đã khá lớn, nhưng các cửa hàng ý tưởng thậm chí còn rộng hơn. Bởi vì mục tiêu phục vụ của nó đều là tầng lớp thượng lưu thực sự nên mọi chi tiết đều được thiết kế tỉ mỉ, bao gồm tháp nước hoa, bàn trang điểm với hoa tươi trang trí hái mỗi ngày và ba tấm gương toàn thân có thể soi mọi hướng.
SA giúp Ân Tô Tô cởi quần áo, giá của chiếc váy tương đương với một ngôi nhà sang trọng ở thành phố hạng ba, lại bị SA trải dưới chân cô.
Ân Tô Tô bước vào đó, thấy SA nhẹ nhàng nhấc chiếc váy lên, cảm thấy eo mình bị quấn chặt lại.
"Cô Ân, cô thật xinh đẹp. Chiếc váy dài này rất hợp với cô." SA người đẹp mà miệng cũng ngọt, liên tục khen ngợi Ân Tô Tô trước gương: "Cô có làn da trắng, màu này khiến nước da của cô trông đặc biệt đẹp."
Ân Tô Tô cũng đang nhìn vào gương.
Bản thân trong gương có làn da trắng ngần, thon thả nhưng không hề giống củi đốt, những đường nét trên cánh tay của cô có thể mơ hồ nhìn thấy được từ những đường nét chuyển động liên tục. Mái tóc dài của cô được buộc lại một cách ngẫu nhiên, trang điểm nhẹ, quả thực rất bắt mắt.
Nhưng hầu hết người đẹp thực sự đều không nhận ra điều đó. Thành thật mà nói, Ân Tô Tô chưa bao giờ nghĩ mình xinh đẹp. Dù từ nhỏ đến lớn mọi người xung quanh vẫn luôn khen ngợi vẻ đẹp của cô.
Ân Tô Tô không lo lắng về ngoại hình của mình, cô cũng không nghĩ mình có gì không ổn, tuy nhiên trong làng giải trí có quá nhiều người đẹp.
Khuôn mặt như vậy thì quá đủ để quay phim rồi, nhưng cũng không đẹp đến mức khiến ai cũng hờn giận.
Nếu muốn mặt trăng lạnh lùng cao ngạo cúi đầu vì cô, càng không đến mức...
Trong lúc đang xuất thần, giọng nói của SA lại lọt vào tai. Nhẹ nhàng nói với cô: "Cô Ân, Phí tiên sinh là khách quý của chúng tôi. Nếu các cô muốn mua chiếc váy này, chúng tôi sẽ cung cấp cho cô dịch vụ bảo dưỡng tận nơi suốt đời. Hơn nữa, một khi chiếc váy được bán đi, nó sẽ không còn được trình bày tại triển lãm nữa, có nghĩa là cô sẽ trở thành chủ sở hữu duy nhất của nó."
Ân Tô Tô tỉnh táo lại, không trực tiếp trả lời lời SA mà chỉ cười nhẹ, nói: "Chúng ta ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Tà váy rất dài, SA từ phía sau giữ đuôi cho cô, phòng thay đồ chỉ cách vài chục mét nên Ân Tô Tô khi đi lại phải cực kỳ cẩn thận, sợ vô tình giẫm hư chiếc váy đắt tiền này.
Phía khu vực ghế sô pha chờ, Phí Nghi Chu đang trả lời tin nhắn công việc, ánh mắt lạnh lùng.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, anh ngước lên mà không cần người khác nhắc nhở.
Chiếc váy được làm bằng sa tanh mờ, nền xanh đậm thêu hoa văn mờ nhạt của bát tiên, phần đuôi được trang trí bằng lông chim, nhìn tổng thể phức tạp nhưng thanh lịch. Kiểu dáng đuôi cá thon gọn đến mức tôn lên một cách hoàn hảo hình dáng đường cong của cô gái, khiến chiếc cổ của cô càng thon thả hơn, đường nét vai và cổ mịn màng, thon gọn.
Không cần trang điểm đậm, hai sợi tóc đen nhánh rủ xuống gò má, khóe môi cong nhẹ nhẹ nhàng bình thản, đã có một khuôn mặt tuyệt đẹp.
Thiết kế lấy cảm hứng từ các yếu tố phong cách dân tộc tự nhiên tập trung vào sự nội liễm, chiếc váy được cắt may vừa vặn, phần ngực không quá thấp. Nhưng khe núi màu tuyết cuồn cuộn vẫn lờ mờ hiện ra, không hề báo trước đập vào mắt Phí Nghi Chu.
Phí gia các thế hệ trước đã nuôi dạy con trai cả một cách nghiêm khắc nhất, khả năng tự chủ của anh luôn không chê vào đâu được.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy một luồng nhiệt bốc lên vô cớ, ngay cả ngón trỏ trên đầu gối cũng nhảy lên không kiểm soát.
Ân Tô Tô biết Phí Nghi Chu đang nhìn cô, nhưng đôi mắt cô hơi cụp xuống, không rõ lý do không dám nhìn anh.
May mắn thay, cảnh tượng lộ liễu và thậm chí rõ ràng đó đã bị gián đoạn bởi một giọng nói không lâu sau đó.
Steven hỏi: "Phí tiên sinh, ngài thấy cô Ân mặc chiếc váy này được chứ?"
Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn đi nơi khác, gật đầu, ra lệnh: "Mang bộ trang sức đó tới đi." Nói xong, anh cúi người cầm cốc cà phê đá trên bàn lên nhấp một ngụm.
Chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống thực quản, nhẹ nhàng dập tắt sự bồn chồn trong cơ thể.
Trong chốc lát, một hộp quà bằng gỗ nguyên khối đã được giao cho Ân Tô Tô.
Nữ SA cúi xuống, kiểm tra lại đôi găng tay trên tay rồi từ từ mở hộp quà ra.
Trong chớp mắt, ánh sáng rực rỡ bộc phát, phản chiếu ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, ánh sáng xen kẽ đan xen, giống như khởi đầu của một giấc mơ.
SA cẩn thận thận trọng cầm lên một chiếc hoa tai kim cương, lúc này, Phí Nghi Chu từ trên ghế sô pha đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh nói: "Để tôi làm."
Vừa dứt lời, động tác của nữ SA ngừng lại, mọi người có mặt đều sững sờ.
"Vâng." SA sau sự kinh ngạc bình tĩnh lại, nhanh chóng dùng hai tay nhẹ nhàng đưa đôi hoa tai cho Phí Nghi Chu.
Anh cầm lấy, bước đến gần Ân Tô Tô, cụp mắt xuống bình tĩnh nhìn cô.
Tấm lưng trắng như tuyết của Ân Tô Tô thẳng tắp, cô giữ tư thế đứng duyên dáng, bất động, cố gắng hết sức để che đậy nỗi hoảng loạn tột độ trong lòng.
Rất gần.
Quá gần.
Thật gần, hơi thở của cô tràn ngập hơi thở của người đàn ông này, hơi thở lạnh lùng và xa xôi như vậy, lúc này thật thân mật, hòa quyện với hơi thở của cô.
Hơn nữa, anh cao ráo, vai rộng và đôi chân dài, bình thường ở rất xa, áp lực cũng không mạnh, nhưng bây giờ lại gần đến mức khiến người ta khó thở.
Cô hoàn toàn bị mắc kẹt dưới hình bóng của anh.
Bàn tay mảnh mai của Phí Nghi Chu hơi giơ lên, một tay cầm chiếc hoa tai kim cương, tay kia vì cần thiết để ổn định nên nhẹ nhàng đỡ cằm Ân Tô Tô.
Khuôn mặt ăn ảnh tự nhiên này cực kỳ nhỏ nhắn, Phí Nghi Chu cao 1m9, lòng bàn tay rộng tự nhiên, khi so sánh cả hai với nhau, Ân Tô Tô trông đặc biệt mong manh, cổ, khuôn mặt và số phận của cô đều nằm giữa năm ngón tay của anh.
Móng tay của bàn tay rũ bên cạnh đã lún vào lòng bàn tay, biểu hiện vừa hoảng loạn vừa bất an.
Ân Tô Tô lén hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải bình tĩnh.
Phí Nghi Chu nhận thấy sự lo lắng của cô gái trước mặt, anh ngừng đeo khuyên tai cho cô, thấp giọng hỏi ở âm lượng chỉ cô nghe được: "Rất để ý?"
Đôi mắt của Ân Tô Tô đột nhiên lóe lên, cô vô thức quay đầu lại nhìn anh.
Từ khoảng cách này, cô nhận thấy lông mi của anh đen và dày, đồng tử có màu sáng, nhẹ như dòng suối cạn không bị dính bụi trong núi rừng. Khác với cảm giác lạnh lùng khi nhìn anh từ xa, khi nhìn gần, mới phát hiện anh đẹp vô cùng.
Ân Tô Tô cũng vô thức hạ giọng: "Để ý gì cơ?"
Phí Nghi Chu: "Tôi chạm vào cô."
Chỉ trong vài giây, toàn bộ khuôn mặt của Ân Tô Tô dường như đã được nhúng vào thùng thuốc nhuộm, tai cô chuyển sang màu đỏ thẫm. Rõ ràng có rất nhiều người đang đứng xung quanh, bọn họ kề tai nói thầm, như thể họ đã rơi vào một không gian xa lạ, cách ly với mọi thứ xung quanh.
Ân Tô Tô cảm thấy cổ họng mình đau rát, vì vậy cô hắng giọng, sau một lúc mới thốt ra được vài lời nhẹ nhàng: "Tôi chỉ nghĩ, ngài không cần phải tự mình làm việc này."
Ẩn ý là cô không thể chịu đựng được.
"Chỉ cần cô Ân không phiền." Nghe vậy, sắc mặt Phí Nghi Chu hơi dịu đi khó mà phát hiện, nhẹ giọng nói: "Được phục vụ quý cô xinh đẹp này là vinh hạnh của tôi."
Giọng điệu của anh không nóng không lạnh, khó có thể biết được anh đang nói từ tận đáy lòng hay chỉ là tỏ ra lịch sự.
Ân Tô Tô quay mặt sang hướng khác, khẽ mím môi, không trả lời, chấp nhận sự phục vụ tối cao chưa từng có này.
Có thể thấy, con trai cả nhà họ Phí không thường xuyên làm những việc như vậy, bởi vì khi anh đeo khuyên tai cho cô, động tác của anh lộ ra một tia mới lạ, trong khoảng thời gian này, đầu ngón tay gầy guộc chai sạn dường như như có như không, xoa xoa dái tai mỏng manh của cô mấy lần, khiến cô khẽ run lên.
Sau đó là vòng tay, nhẫn và dây chuyền.
Một lúc sau, toàn bộ bộ trang sức đã được đeo vào người Ân Tô Tô đúng như ý muốn của Phí Nghi Chu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, như được ân xá, lấy cớ cho anh xem đồ trang sức, lùi lại vài bước, vội vàng tránh xa người đàn ông ra, bình tĩnh đóng vai quầy trưng bày trang sức hình người.
Steven cẩn thận quan sát biểu tình của Phí Nghi Chu rồi hỏi: "Phí tiên sinh, bộ trang sức này ngài có muốn trực tiếp mang đi hay không, hay lát nữa chúng tôi sẽ chuyển đến nơi ở của ngài?"
Phí Nghi Chu nhìn thẳng cô gái trước mặt, trầm ngâm một lát rồi nói: "Trang sức và lễ phục là quà của tôi tặng cô Ân, chỉ cần gửi đến nhà cô Ân là được."
Quản lý cửa hàng: "Vâng."
Người quản lý cửa hàng nhanh chóng nở nụ cười với Ân Tô Tô, dò hỏi: "Cô Ân, cô có tiện để lại địa chỉ không?"
Ân Tô Tô: "..."
Nói không trước mặt nhiều người là làm mất thể diện của đại thiếu gia, EQ của Ân Tô Tô không hề thấp đến vậy. Cô cong môi về phía Nghiêm Lực Khiêm và Steven, nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn nói vài lời riêng với Phí tiên sinh, được không?"
Hai người đều là những người rất thông minh, nghe nói cũng không hỏi gì, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Phí Nghi Chu, nhận được sự đồng ý liền xoay người đi xuống lầu, không đợi nửa giây.
Khi mọi người đã đi hết, Ân Tô tô không thể nhịn được nữa. Cô quay lại nhìn Phí Nghi Chu và nói thẳng: "Phí tiên sinh, cảm ơn lòng tốt của ngài. Tôi không thể nhận bất kỳ đồ trang sức hay lễ phục nào."
Lần này Phí Nghi Chu hiếm khi bối rối, anh hơi nhướng mày hỏi cô: "Tại sao?"
Tình thế hiện tại thật sự rất ầm ĩ, Ân Tô Tô đỡ trán không kiềm chế được biểu cảm, cô hừ một tiếng, bất lực đáp: "Tôi bình thường đi dự sự kiện, không cần trang sức và quần áo đắt tiền như vậy, đưa những thứ này cho tôi thì tương đương với lãng phí. Hơn nữa, tôi không tìm được lý do hợp lý nào để thuyết phục mình nhận quà của ngài."
"Vậy tôi sẽ cho cô một lý do."
"Cái gì?"
"Ba ngày nữa tôi có một sự kiện." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Không biết có vinh dự thứ hai mời cô Ân làm bạn nữ đồng hành cùng tôi tham gia sự kiện hay không?"
Lời này của Phí Nghi Chu nói ra, trong mắt Ân Tô Tô hiện lên vẻ ngạc nhiên. Cô không hiểu lời nói của anh cũng như ẩn ý đằng sau.
Muốn hỏi anh tại sao, nhưng mấp máy môi lại nuốt trở về.
Trên thực tế có thể đoán được câu trả lời của anh.
Trong trí nhớ của mình, cô đã hỏi anh "tại sao" hai lần, một lần hỏi anh tại sao muốn gặp cô, một lần hỏi anh tại sao lại quan tâm đến cô, câu trả lời cô nhận được đều giống nhau, "không có lý do gì đặc biệt, chỉ là muốn làm theo mong muốn của bản thân."
Ân Tô Tô nghĩ lần này cũng là lý do tương tự.
Đối với đại thiếu gia cao quý này, anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không cần bất kỳ lý do nào.
Hai bên đều im lặng, không gian tầng hai tráng lệ cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Ân Tô Tô gần như có thể nghe thấy tiếng thở hơi gấp của chính mình và nhịp tim rõ ràng rối loạn.
Thình thịch, thình thịch.
Lúc này, tiếng bước chân xa xa truyền đến từ hướng cầu thang xoắn ốc dài. Nghiêm Lực Khiêm và quản lý cửa hàng Steven đi phía trước, theo sau là bốn SA*, hai nam và hai nữ, tất cả đều trang nghiêm, mặc đồng phục và đeo găng tay không dính bụi trần. Hai cô gái đi theo ở cuối, còn hai người đàn ông xách một chiếc giá treo áo tinh xảo, bước đi chậm rãi và thận trọng.
*SA viết tắt của Service assistant: Cố vấn dịch vụ, nhân viên tư vấn bán hàng.
Trên giá treo treo ba bộ váy rực rỡ, một bộ màu trắng trăng non, một bộ màu xanh đậm và một bộ màu đen tuyền.
Mấy người cung kính đi tới trước Phí Nghi Chu, đứng yên, vững vàng đặt giá treo áo xuống.
Với nụ cười dịu dàng và thanh lịch trên khuôn mặt, giám đốc Nghiêm Lực Khiêm của khu vực Trung Quốc Đại lục giới thiệu: "Phí tiên sinh, ba chiếc váy thời trang cao cấp này là sản phẩm mới được nhà thiết kế thiết kế lấy cảm hứng từ các yếu tố phong cách Trung Quốc, sắp sửa được trưng bày lần đầu tiên tại triển lãm thu đông, hiện đang được lưu trữ ở đây. Ngài xem bộ nào phù hợp với cô Ân? Nếu không thích, chúng tôi sẽ chọn lại cho ngài."
Phí Nghi Chu liếc nhìn ba bộ váy, nhìn thoáng qua rồi nhìn Ân Tô Tô bên cạnh. Anh hỏi cô: "Cô có thích bộ nào trong số này không?"
Những sản phẩm mới của các bậc thầy chưa được trưng bày trên sàn diễn đều là những báu vật vô cùng đắt giá trong làng thời trang, một nghệ sĩ quèn như Ân Tô Tô, đừng nói là mượn để mặc, thậm chí nhìn còn chưa từng nhìn thấy mấy lần, nào có tư cách kén chọn.
Thực ra lúc này cô rất căng thẳng, nhưng sợ người trong cửa hàng nhìn thấy nên phải giả vờ bình tĩnh. Cô giơ tay lên, tùy ý chỉ vào cái màu xanh đậm rồi nói: "Tôi chọn cái này."
"Được." Steven cười rạng rỡ, tự mình tháo chiếc váy màu xanh đậm đưa cho hai nữ SA, ra lệnh bằng tiếng Anh: "Đi thử lễ phục giúp cô Ân."
Hai nữ SA gật đầu, đi theo Ân Tô Tô vào phòng thay đồ với nụ cười trên môi.
Phòng thay đồ của các cửa hàng thông thường của Bulgari vốn đã khá lớn, nhưng các cửa hàng ý tưởng thậm chí còn rộng hơn. Bởi vì mục tiêu phục vụ của nó đều là tầng lớp thượng lưu thực sự nên mọi chi tiết đều được thiết kế tỉ mỉ, bao gồm tháp nước hoa, bàn trang điểm với hoa tươi trang trí hái mỗi ngày và ba tấm gương toàn thân có thể soi mọi hướng.
SA giúp Ân Tô Tô cởi quần áo, giá của chiếc váy tương đương với một ngôi nhà sang trọng ở thành phố hạng ba, lại bị SA trải dưới chân cô.
Ân Tô Tô bước vào đó, thấy SA nhẹ nhàng nhấc chiếc váy lên, cảm thấy eo mình bị quấn chặt lại.
"Cô Ân, cô thật xinh đẹp. Chiếc váy dài này rất hợp với cô." SA người đẹp mà miệng cũng ngọt, liên tục khen ngợi Ân Tô Tô trước gương: "Cô có làn da trắng, màu này khiến nước da của cô trông đặc biệt đẹp."
Ân Tô Tô cũng đang nhìn vào gương.
Bản thân trong gương có làn da trắng ngần, thon thả nhưng không hề giống củi đốt, những đường nét trên cánh tay của cô có thể mơ hồ nhìn thấy được từ những đường nét chuyển động liên tục. Mái tóc dài của cô được buộc lại một cách ngẫu nhiên, trang điểm nhẹ, quả thực rất bắt mắt.
Nhưng hầu hết người đẹp thực sự đều không nhận ra điều đó. Thành thật mà nói, Ân Tô Tô chưa bao giờ nghĩ mình xinh đẹp. Dù từ nhỏ đến lớn mọi người xung quanh vẫn luôn khen ngợi vẻ đẹp của cô.
Ân Tô Tô không lo lắng về ngoại hình của mình, cô cũng không nghĩ mình có gì không ổn, tuy nhiên trong làng giải trí có quá nhiều người đẹp.
Khuôn mặt như vậy thì quá đủ để quay phim rồi, nhưng cũng không đẹp đến mức khiến ai cũng hờn giận.
Nếu muốn mặt trăng lạnh lùng cao ngạo cúi đầu vì cô, càng không đến mức...
Trong lúc đang xuất thần, giọng nói của SA lại lọt vào tai. Nhẹ nhàng nói với cô: "Cô Ân, Phí tiên sinh là khách quý của chúng tôi. Nếu các cô muốn mua chiếc váy này, chúng tôi sẽ cung cấp cho cô dịch vụ bảo dưỡng tận nơi suốt đời. Hơn nữa, một khi chiếc váy được bán đi, nó sẽ không còn được trình bày tại triển lãm nữa, có nghĩa là cô sẽ trở thành chủ sở hữu duy nhất của nó."
Ân Tô Tô tỉnh táo lại, không trực tiếp trả lời lời SA mà chỉ cười nhẹ, nói: "Chúng ta ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Tà váy rất dài, SA từ phía sau giữ đuôi cho cô, phòng thay đồ chỉ cách vài chục mét nên Ân Tô Tô khi đi lại phải cực kỳ cẩn thận, sợ vô tình giẫm hư chiếc váy đắt tiền này.
Phía khu vực ghế sô pha chờ, Phí Nghi Chu đang trả lời tin nhắn công việc, ánh mắt lạnh lùng.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, anh ngước lên mà không cần người khác nhắc nhở.
Chiếc váy được làm bằng sa tanh mờ, nền xanh đậm thêu hoa văn mờ nhạt của bát tiên, phần đuôi được trang trí bằng lông chim, nhìn tổng thể phức tạp nhưng thanh lịch. Kiểu dáng đuôi cá thon gọn đến mức tôn lên một cách hoàn hảo hình dáng đường cong của cô gái, khiến chiếc cổ của cô càng thon thả hơn, đường nét vai và cổ mịn màng, thon gọn.
Không cần trang điểm đậm, hai sợi tóc đen nhánh rủ xuống gò má, khóe môi cong nhẹ nhẹ nhàng bình thản, đã có một khuôn mặt tuyệt đẹp.
Thiết kế lấy cảm hứng từ các yếu tố phong cách dân tộc tự nhiên tập trung vào sự nội liễm, chiếc váy được cắt may vừa vặn, phần ngực không quá thấp. Nhưng khe núi màu tuyết cuồn cuộn vẫn lờ mờ hiện ra, không hề báo trước đập vào mắt Phí Nghi Chu.
Phí gia các thế hệ trước đã nuôi dạy con trai cả một cách nghiêm khắc nhất, khả năng tự chủ của anh luôn không chê vào đâu được.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy một luồng nhiệt bốc lên vô cớ, ngay cả ngón trỏ trên đầu gối cũng nhảy lên không kiểm soát.
Ân Tô Tô biết Phí Nghi Chu đang nhìn cô, nhưng đôi mắt cô hơi cụp xuống, không rõ lý do không dám nhìn anh.
May mắn thay, cảnh tượng lộ liễu và thậm chí rõ ràng đó đã bị gián đoạn bởi một giọng nói không lâu sau đó.
Steven hỏi: "Phí tiên sinh, ngài thấy cô Ân mặc chiếc váy này được chứ?"
Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn đi nơi khác, gật đầu, ra lệnh: "Mang bộ trang sức đó tới đi." Nói xong, anh cúi người cầm cốc cà phê đá trên bàn lên nhấp một ngụm.
Chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống thực quản, nhẹ nhàng dập tắt sự bồn chồn trong cơ thể.
Trong chốc lát, một hộp quà bằng gỗ nguyên khối đã được giao cho Ân Tô Tô.
Nữ SA cúi xuống, kiểm tra lại đôi găng tay trên tay rồi từ từ mở hộp quà ra.
Trong chớp mắt, ánh sáng rực rỡ bộc phát, phản chiếu ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, ánh sáng xen kẽ đan xen, giống như khởi đầu của một giấc mơ.
SA cẩn thận thận trọng cầm lên một chiếc hoa tai kim cương, lúc này, Phí Nghi Chu từ trên ghế sô pha đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh nói: "Để tôi làm."
Vừa dứt lời, động tác của nữ SA ngừng lại, mọi người có mặt đều sững sờ.
"Vâng." SA sau sự kinh ngạc bình tĩnh lại, nhanh chóng dùng hai tay nhẹ nhàng đưa đôi hoa tai cho Phí Nghi Chu.
Anh cầm lấy, bước đến gần Ân Tô Tô, cụp mắt xuống bình tĩnh nhìn cô.
Tấm lưng trắng như tuyết của Ân Tô Tô thẳng tắp, cô giữ tư thế đứng duyên dáng, bất động, cố gắng hết sức để che đậy nỗi hoảng loạn tột độ trong lòng.
Rất gần.
Quá gần.
Thật gần, hơi thở của cô tràn ngập hơi thở của người đàn ông này, hơi thở lạnh lùng và xa xôi như vậy, lúc này thật thân mật, hòa quyện với hơi thở của cô.
Hơn nữa, anh cao ráo, vai rộng và đôi chân dài, bình thường ở rất xa, áp lực cũng không mạnh, nhưng bây giờ lại gần đến mức khiến người ta khó thở.
Cô hoàn toàn bị mắc kẹt dưới hình bóng của anh.
Bàn tay mảnh mai của Phí Nghi Chu hơi giơ lên, một tay cầm chiếc hoa tai kim cương, tay kia vì cần thiết để ổn định nên nhẹ nhàng đỡ cằm Ân Tô Tô.
Khuôn mặt ăn ảnh tự nhiên này cực kỳ nhỏ nhắn, Phí Nghi Chu cao 1m9, lòng bàn tay rộng tự nhiên, khi so sánh cả hai với nhau, Ân Tô Tô trông đặc biệt mong manh, cổ, khuôn mặt và số phận của cô đều nằm giữa năm ngón tay của anh.
Móng tay của bàn tay rũ bên cạnh đã lún vào lòng bàn tay, biểu hiện vừa hoảng loạn vừa bất an.
Ân Tô Tô lén hít một hơi thật sâu, buộc bản thân phải bình tĩnh.
Phí Nghi Chu nhận thấy sự lo lắng của cô gái trước mặt, anh ngừng đeo khuyên tai cho cô, thấp giọng hỏi ở âm lượng chỉ cô nghe được: "Rất để ý?"
Đôi mắt của Ân Tô Tô đột nhiên lóe lên, cô vô thức quay đầu lại nhìn anh.
Từ khoảng cách này, cô nhận thấy lông mi của anh đen và dày, đồng tử có màu sáng, nhẹ như dòng suối cạn không bị dính bụi trong núi rừng. Khác với cảm giác lạnh lùng khi nhìn anh từ xa, khi nhìn gần, mới phát hiện anh đẹp vô cùng.
Ân Tô Tô cũng vô thức hạ giọng: "Để ý gì cơ?"
Phí Nghi Chu: "Tôi chạm vào cô."
Chỉ trong vài giây, toàn bộ khuôn mặt của Ân Tô Tô dường như đã được nhúng vào thùng thuốc nhuộm, tai cô chuyển sang màu đỏ thẫm. Rõ ràng có rất nhiều người đang đứng xung quanh, bọn họ kề tai nói thầm, như thể họ đã rơi vào một không gian xa lạ, cách ly với mọi thứ xung quanh.
Ân Tô Tô cảm thấy cổ họng mình đau rát, vì vậy cô hắng giọng, sau một lúc mới thốt ra được vài lời nhẹ nhàng: "Tôi chỉ nghĩ, ngài không cần phải tự mình làm việc này."
Ẩn ý là cô không thể chịu đựng được.
"Chỉ cần cô Ân không phiền." Nghe vậy, sắc mặt Phí Nghi Chu hơi dịu đi khó mà phát hiện, nhẹ giọng nói: "Được phục vụ quý cô xinh đẹp này là vinh hạnh của tôi."
Giọng điệu của anh không nóng không lạnh, khó có thể biết được anh đang nói từ tận đáy lòng hay chỉ là tỏ ra lịch sự.
Ân Tô Tô quay mặt sang hướng khác, khẽ mím môi, không trả lời, chấp nhận sự phục vụ tối cao chưa từng có này.
Có thể thấy, con trai cả nhà họ Phí không thường xuyên làm những việc như vậy, bởi vì khi anh đeo khuyên tai cho cô, động tác của anh lộ ra một tia mới lạ, trong khoảng thời gian này, đầu ngón tay gầy guộc chai sạn dường như như có như không, xoa xoa dái tai mỏng manh của cô mấy lần, khiến cô khẽ run lên.
Sau đó là vòng tay, nhẫn và dây chuyền.
Một lúc sau, toàn bộ bộ trang sức đã được đeo vào người Ân Tô Tô đúng như ý muốn của Phí Nghi Chu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, như được ân xá, lấy cớ cho anh xem đồ trang sức, lùi lại vài bước, vội vàng tránh xa người đàn ông ra, bình tĩnh đóng vai quầy trưng bày trang sức hình người.
Steven cẩn thận quan sát biểu tình của Phí Nghi Chu rồi hỏi: "Phí tiên sinh, bộ trang sức này ngài có muốn trực tiếp mang đi hay không, hay lát nữa chúng tôi sẽ chuyển đến nơi ở của ngài?"
Phí Nghi Chu nhìn thẳng cô gái trước mặt, trầm ngâm một lát rồi nói: "Trang sức và lễ phục là quà của tôi tặng cô Ân, chỉ cần gửi đến nhà cô Ân là được."
Quản lý cửa hàng: "Vâng."
Người quản lý cửa hàng nhanh chóng nở nụ cười với Ân Tô Tô, dò hỏi: "Cô Ân, cô có tiện để lại địa chỉ không?"
Ân Tô Tô: "..."
Nói không trước mặt nhiều người là làm mất thể diện của đại thiếu gia, EQ của Ân Tô Tô không hề thấp đến vậy. Cô cong môi về phía Nghiêm Lực Khiêm và Steven, nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn nói vài lời riêng với Phí tiên sinh, được không?"
Hai người đều là những người rất thông minh, nghe nói cũng không hỏi gì, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Phí Nghi Chu, nhận được sự đồng ý liền xoay người đi xuống lầu, không đợi nửa giây.
Khi mọi người đã đi hết, Ân Tô tô không thể nhịn được nữa. Cô quay lại nhìn Phí Nghi Chu và nói thẳng: "Phí tiên sinh, cảm ơn lòng tốt của ngài. Tôi không thể nhận bất kỳ đồ trang sức hay lễ phục nào."
Lần này Phí Nghi Chu hiếm khi bối rối, anh hơi nhướng mày hỏi cô: "Tại sao?"
Tình thế hiện tại thật sự rất ầm ĩ, Ân Tô Tô đỡ trán không kiềm chế được biểu cảm, cô hừ một tiếng, bất lực đáp: "Tôi bình thường đi dự sự kiện, không cần trang sức và quần áo đắt tiền như vậy, đưa những thứ này cho tôi thì tương đương với lãng phí. Hơn nữa, tôi không tìm được lý do hợp lý nào để thuyết phục mình nhận quà của ngài."
"Vậy tôi sẽ cho cô một lý do."
"Cái gì?"
"Ba ngày nữa tôi có một sự kiện." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Không biết có vinh dự thứ hai mời cô Ân làm bạn nữ đồng hành cùng tôi tham gia sự kiện hay không?"