Chương 9: Thiếu nhân tình
Edit+beta: LQNN203
Buổi tối, điện thoại của Lâm Dĩ Vi rung lên không ngừng, tràn ngập tin nhắn và tin nhắn thoại của Tô An Địch----
"Chị, chị đi đâu thế, em lo cho chị quá."
"Nói em biết chị đang ở đâu đi?"
"Chị đã rời đi với ai?"
"Xem thì trả lời em, em lo cho chị."
"Em biết mình không đúng, nhưng em không thể làm khác được, chị tha thứ cho em một lần, được không?"
"Vậy không làm phiền chị nữa, ngủ ngon."
"Chị, trả lời em một chút đi."
...
Lâm Dĩ Vi không cảm xúc chặn cô ta.
Bây giờ Tô An Địch đã hoàn toàn mất uy tín với cô, cô không muốn nói chuyện với cô ta nữa, dù nói thêm một lời cũng lãng phí.
Giường của Tạ Bạc nói chung là cứng, nhưng Lâm Dĩ Vi đã quen ngủ trên tấm ván gỗ cứng ở nhà mợ, đối với cô mà nói giường của Tạ Bạc đã mềm mại, thoải mái như thiên đường.
Lâm Dĩ Vi hiếm khi khó ngủ, nhất là sau khi hôm nay gặp phải nguy hiểm ly kỳ như vậy, cô nghĩ mình nhất định sẽ mất ngủ đến tận đêm khuya.
Không ngờ dính trên gối liền ngủ mất.
Trong chăn là mùi lan Nam Phi trộn lẫn với gỗ thông và cây bách tỏa ra từ cơ thể Tạ Bạc, lạnh lẽo và sảng khoái, đến mức Lâm Dĩ Vi có thể ngửi thấy trong mơ.
Cô lại mơ thấy anh.
Mơ thấy tình cảnh đêm đó, ánh mắt chưa đã thèm vẫn cố gắng chịu đựng của người đàn ông đó.
Sáu giờ rưỡi, đồng hồ báo thức reo đúng giờ, xâm phạm giấc mơ kiều diễm nhưng hỗn loạn của cô.
Lâm Dĩ Vi từ trên giường ngồi dậy, thả lỏng toàn thân, duỗi người.
Ngủ thật thoải mái.
Cô mơ màng nhón chân xuống đất, xỏ vào đôi dép nam to hơn chân mình rất nhiều, sau đó chợt nhớ ra...
Cô vẫn còn ở trong nhà Tạ Bạc.
Lâm Dĩ Vi nhanh chóng mặc quần áo, đi ra khỏi phòng ngủ chính, nhìn thấy cửa phòng ngủ dành cho khách đối diện đang hé mở, có ánh nắng dịu dàng xuyên qua.
Ma xui quỷ khiến cô mở cửa ra, nhìn thấy Tạ Bạc nằm trên giường lộn xộn, quấn một tấm chăn mỏng quanh eo, cơ bắp trên lưng lộ rõ, bờ vai rộng và vòng eo hẹp.
Một điểm sáng tình cờ chiếu lên mặt anh, hàng mi dài và đẹp như sáng lên, làn da trắng hơn cả con gái.
Lâm Dĩ Vi thấy dáng vẻ anh ngủ không hề bá đạo và vô lý như lúc thức.
Lâm Dĩ Vi sợ anh tỉnh lại không dám ở lại nữa, cô lặng lẽ ra khỏi phòng, đơn giản dọn dẹp nhà cửa coi như báo đáp anh đã thu nhận cô.
Không muốn nợ bất kỳ ân huệ nào, đặc biệt là...
Không muốn nợ Tạ Bạc anh bất cứ ân huệ nào.
...
Tạ Bạc thức dậy đã mười giờ sáng, cô đã sớm rời đi.
Đêm qua trằn trọc không ngủ được, nghĩ đến cô ngủ ở phòng cách vách khiến lòng anh xao xuyến.
Anh có một sự khao khát thể xác không thể diễn tả được đối với Lâm Dĩ Vi.
Vào nhà vệ sinh phát tiết một lần, cuối cùng cũng vượt qua được.
Khi bước ra khỏi phòng, anh có thể cảm nhận rõ ràng ngôi nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tạ Bạc có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ, tuyệt đối cấm người khác chạm vào đồ đạc của mình.
Nhưng lần này, anh không bận tâm lắm.
Bản năng sinh học là một thứ vô cùng thần kỳ, trải qua một lần trải nghiệm, Tạ Bạc đương nhiên đã nhận cô gái này vào lãnh thổ của mình, cô có thể làm bất cứ việc gì trong lãnh địa của anh, kể cả việc sử dụng đồ đạc cá nhân của anh.
Những người khác sẽ không bao giờ cho phép.
Tạ Bạc lười biếng bước về phòng ngủ chính, phòng ngủ chính cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, áo sơ mi được gấp gọn gàng, đặt ở giữa giường.
Anh rời khỏi phòng, một lúc sau lại quay lại nhặt chiếc áo sơ mi của mình lên, đặt dưới mũi và ngửi thật sâu.
Lại đáng xấu hổ nữa rồi.
Anh vào phòng tắm, ở trong phòng tắm mà cô sử dụng một lúc lâu.
"Mẹ kiếp."
...
Ký túc xá nữ từ sáng sớm đã đông đúc, có người vừa đi vừa tô son, có người mặc đồ ngủ xách chậu đến khu sinh hoạt chung lấy nước, Lâm Dĩ Vi đi đến cửa phòng ký túc xá, nghe thấy Thẩm Tư Đồng đang xỉa xói về cô----
"Đêm qua ở ngoài cả đêm không về."
"Loại người như cậu ta, không biết đã ngủ trên giường của lão già nào đó."
"Vốn dĩ là như vậy, nhất định là được bao nuôi, nếu không, làm sao có thể gánh nổi học phí cùng sinh hoạt phí cao như vậy, còn mặc quần áo tồi tàn như vậy..."
Lâm Dĩ Vi đứng ở cửa một lúc, Trì Tây Ngữ từ đối diện đi ra, cười nói: "Vi Vi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
"Được, tôi vào thu dọn cặp sách, đợi tôi hai phút."
"Ừm."
Lâm Dĩ Vi bước vào phòng ký túc xá, cuộc trò chuyện của các cô gái im lặng trong giây lát, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý, như thể cô có ba cái tai.
Cô im lặng thu dọn cặp sách, ra ngoài còn cố tình làm đổ gương trang điểm của Thẩm Tư Đồng, chiếc gương rơi xuống sàn vỡ thành từng mảnh, các mảnh thủy tinh bay tứ tung, làm tiêu tan cơn tức giận dồn nén trong lồng ngực cô.
"Trời ạ, Lâm Dĩ Vi, cậu làm gì vậy!"
"Xin lỗi, không cẩn thận." Lâm Dĩ Vi nói, nhưng trên mặt lại không có chút ý tứ xin lỗi.
"Cậu... cậu dọn dẹp sạch cho tôi!"
Lâm Dĩ Vi liếc nhìn Thẩm Tư Đồng một cách lạnh lùng: "Trì Tây Ngữ đang đợi tôi."
"Trì Tây Ngữ là cái thá gì! Có gì đặc biệt hơn người! Tôi..."
Còn chưa nói xong, Trì Tây Ngữ đã nhẹ nhàng đẩy cửa: "Thẩm Tư Đồng, cậu nói gì thế?"
Nhìn thấy cô ta đứng ở cửa, Thẩm Tư Đồng chợt cảm thấy mình như một con quạ bị nhổ lông, vẻ kiêu ngạo của cô ta không còn nữa, chỉ sửng sốt, lắp bắp: "A, tôi... không nói gì cả."
Cô ta vẫn không dám đối đầu trực diện với Trì Tây Ngữ nên đã ngượng ngùng xin lỗi cô ta.
Nhưng khi Lâm Dĩ Vi bước ra ngoài, cô ta thì thầm với cô gái bên cạnh: "Tôi nói cậu ta đang hẹn hò với kẻ có tiền, hiện tại lại bắt quàng với Trì Tây Ngữ. Người như cậu ta cả đời chỉ có thể dựa vào người khác."
Lâm Dĩ Vi giả vờ như không nghe thấy, mỉm cười với Trì Tây Ngữ rồi khoác tay cô ta bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá.
Cây dây leo mềm yếu chỉ có thể lợi dụng hoàn cảnh, chỉ có thể dựa vào, chỉ có thể chịu đựng ánh mắt xem thường, bám chặt vào một thế lực càng mạnh mẽ hơn.
Nếu một ngày nào đó, cô có thể trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ không có ai dám bắt nạt cô nữa, thậm chí cô còn có đủ sức mạnh để bảo vệ những người cô quan tâm.
Ước mơ của anh trai cô là được đi du học tại Học viện Mỹ thuật Hoàng gia ở London. Giờ đây, ước mơ của anh cũng là của cô...
Lâm Dĩ Vi muốn trở thành một mỹ thuật gia hàng đầu, cô muốn trở thành người nổi tiếng, cô muốn kiếm được nhiều tiền, sẽ không còn dựa vào bố thí của người khác để tồn tại.
Vì thế, cô không quan tâm mình nhận được bao nhiêu ánh mắt xem thường từ người khác, người khác nói gì sau lưng cô, hay cô có sạch sẽ hay không.
Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì.
...
Lâm Dĩ Vi gia nhập thành công nhóm chị em của Trì Tây Ngữ.
Những "chị em" do Trì Tây Ngữ để bên người đều có vai trò khác nhau, Hứa Thiến Hi và những người khác, gia cảnh có hơi thua kém cô ta, không có ý kiến độc lập nhưng có thể ủng hộ, cho nên họ là nhóm khen ngợi của Trì Tây Ngữ, khi gặp khó khăn, bọn họ sẽ không ngần ngại đứng lên, ra tay bênh vực cô ta.
Xung quanh cô ta còn có một vài cô gái trông không nổi bật, thích trang điểm đậm nhưng lại rất nhếch nhác, so với họ thì Trì Tây Ngữ sạch sẽ và thuần khiết như bông hoa phù dung trong làn nước trong, nên những cô gái này chính là lá xanh bổ sung cho bông hoa...
Về phần Lâm Dĩ Vi, Lâm Dĩ Vi có hoàn cảnh gia đình kém cỏi nhất trong nhóm chị em, nhưng dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn, yếu đuối nhưng không dễ bắt nạt, cô cũng có một sự kiên cường không chịu buông tha.
Loại người này thích hợp giúp cô ta làm việc.
Đôi khi, có thể thỏa mãn cảm giác ưu việt của cô ta, chẳng hạn như sau khi huấn luyện quân sự ngày hôm đó, Trì Tây Ngữ và một số chị em đang thảo luận về tác dụng lâu dài của mỹ phẩm tương ứng.
Hai má Lâm Dĩ Vi ửng hồng, không những không trang điểm mà thậm chí còn không bôi kem chống nắng.
Trì Tây Ngữ cười nói: "Vi Vi, sao cậu không dùng kem chống nắng? Da cậu trắng như vậy, rám nắng thật đáng tiếc."
Trên thực tế, Lâm Dĩ Vi cố ý không trang điểm.
Chỉ sau vài ngày làm quen, cô đã nắm được tính cách của Trì Tây Ngữ, cô ta là trung tâm tuyệt đối, cô ta không thích bất kỳ ai trong nhóm bạn thân xung quanh mình hơn mình.
Vì vậy, trước mặt Trì Tây Ngữ, Lâm Dĩ Vi luôn không trang điểm.
"Tôi không có mỹ phẩm." Lâm Dĩ Vi nở một nụ cười đơn giản và vô hại với cô ta, "Mỹ phẩm hơi đắt tiền, tôi không đủ tiền mua."
Mấy cô gái "chậc" lưỡi bàn luận: "Vẫn phải có mỹ phẩm cơ bản chứ."
"Đúng vậy. Cậu ở đây với chúng tôi, mặc bộ quần áo bẩn thỉu như vậy, lại không trang điểm. Thật là khác thường."
"Đẳng cấp bị hạ thấp."
Trì Tây Ngữ liếc nhìn bọn họ: "Đủ rồi đó các cậu, điều kiện của Vi Vi không tốt, các cậu không thể nói với cậu ấy như vậy."
Hứa Thiến Hi: "Đúng vậy, các cậu quá không có phép tắc. Tây Tây khi kết bạn không bao giờ coi trọng gia cảnh, gì mà đẳng cấp bị hạ thấp, các cậu ở cùng Tây Tây, đẳng cấp của ai có thể cao hơn Tây Tây?"
Các cô gái nhanh chóng phụ họa, im lặng.
Lâm Dĩ Vi đã quen với cảnh tượng này.
Dù là người coi thường cô hay người bảo vệ cô... đều có kịch bản ngầm từ trước, cùng nhau dàn dựng một vở kịch về tình chị em.
Trì Tây Ngữ lấy ra nửa lọ kem nền dạng lỏng màu nâu còn lại đưa cho Lâm Dĩ Vi: "Cho cậu này."
"Không không không, cái này quá đắt!"
"Có gì đắt đâu, tôi nhiều lọ lắm xài không hết, cho cậu thì cậu nhận đi."
Lâm Dĩ Vi vẻ mặt kinh ngạc, cẩn thận cầm lấy lọ kem nền dạng lỏng: "Tây Tây, cậu thật tốt bụng, tôi chưa bao giờ dùng loại nào tốt như vậy, thật sự muốn tặng cho tôi sao?"
Khả năng quản lý biểu cảm của cô rất tốt, khiến Trì Tây Ngữ rất hưởng thụ, trong lòng cô ta tràn đầy vui mừng: "Đúng vậy, chúng ta là chị em mà."
"Vậy tôi không khách sáo." Lâm Dĩ Vi mở nắp ra, nóng lòng muốn rót ra ngoài, trét lên mặt.
Nhóm nữ sinh cười ha ha: "Trời ơi!"
"Làm ơn đi Lâm Dĩ Vi, đó không phải là cách sử dụng kem nền!"
"Cậu muốn tôi cười chết mất à."
Trì Tây Ngữ nhẹ nhàng vỗ nhẹ lớp kem nền dạng lỏng trên mặt rồi nói: "Cậu phải mua bông tán hoặc bọt biển vỗ nhẹ từng chút một, nếu không sẽ bị dính phấn trông rất khó xem."
"Ồ, tôi không biết, tôi chưa bao giờ sử dụng trước đây."
"Không sao, tôi sẽ dạy cậu từ từ."
Trì Tây Ngữ đặc biệt thích thú với kiểu từ thiện trịch thượng này, đồng thời cũng tận hưởng sự thỏa mãn về mặt đạo đức có được từ tình bạn không bình đẳng, thậm chí còn thích trau dồi...
Lâm Dĩ Vi xinh đẹp như vậy, ban đầu cô ta có chút phòng bị và cảm giác nguy hiểm, nhưng nhìn thấy cô vụng về và không hiểu gì cả, tâm lý phòng bị của Trì Tây Ngữ dần dần tiêu tan.
Một kẻ quê mùa như cô sẽ không bao giờ có thể đạt tới cấp bậc của cô ta.
Không còn thù địch nữa nên Trì Tây Ngữ bắt đầu có mối quan hệ chân thành với cô.
Lâm Dĩ Vi biết rõ điều này.
Nhưng lúc này điều này vẫn chưa đủ, cô cần Trì Tây Ngữ tin tưởng cô nhiều hơn, thậm chí... tin tưởng một mình cô, chia sẻ mọi bí mật với cô.
Như vậy, cô có thể tìm ra tất cả sự thật.
...
Ngày huấn luyện quân sự thứ ba, Tạ Bạc cuối cùng cũng đến.
Trong quá trình huấn luyện quân sự, Lâm Dĩ Vi có thể cảm nhận được sự kích động ngày càng tăng của các cô gái xung quanh cô trên toàn bộ sân thể dục nhựa.
"Đẹp trai quá!"
"Trời ơi, hôm nay tôi không trang điểm làm sao bây giờ?"
"Đừng lo lắng anh ấy không thể nhìn thấy cậu đâu."
"Ha ha ha ha ha."
Lâm Dĩ Vi liếc nhìn sân thể dục nhựa phía xa.
Cách hơn nửa sân thể dục, Tạ Bạc chìm trong lớp ngụy trang xanh như đại dương, không biết những cô gái hét lên "đẹp trai quá" "đẹp trai quá" đó có khả năng thiên lý nhãn gì.
Tuy nhiên, từ cuộc thảo luận của các cô gái, Lâm Dĩ Vi có lẽ cũng biết được sự xuất sắc của Tạ Bạc.
Anh được nhận vào Đại học Phỉ Các với số điểm khoa học tự nhiên đứng đầu thành phố Thanh Cảng, vốn dĩ với số điểm này, các trường danh tiếng trên toàn quốc đều có thể tùy ý lựa chọn, nhưng anh nhất quyết ở lại Thanh Cảng.
Vì vậy, không chỉ Lâm Dĩ Vi nhập học với học bổng toàn phần mà cả Tạ Bạc cũng vậy.
Khi còn học cấp 3, anh bắt đầu điều hành một câu lạc bộ đua xe mà không có sự hỗ trợ của bố, kiếm được rất nhiều tiền, đồng thời có nhiều dự án đầu tư thành công và điều hành một số công ty nhỏ, thể hiện sự nhạy bén trong kinh doanh.
Lâm Dĩ Vi không hề có hứng thú với những điều này.
Mãi cho đến khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc, khi đám Trì Tây Ngữ đến quán nước giải khát mua trà sữa rồi đi thẳng đến sân bóng rổ, Lâm Dĩ Vi cuối cùng cũng nhìn thấy anh.
Anh và mấy thiếu niên đang chơi bóng rổ ở rìa sân bóng rổ, khi Lâm Dĩ Vi nhìn sang, chàng thiếu niên tình cờ thực hiện một cú nhảy.
Ánh nắng xuyên qua giếng trời chiếu lên làn da trắng lạnh của anh, đôi tay duỗi thẳng đầy cơ bắp, sau khi bàn thắng chạm đất, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười rạng rỡ tựa như bị ánh nắng thiêu đốt hôn lên.
Lâm Dĩ Vi không còn cười nhạo những cô gái hét lên "đẹp trai quá" "đẹp trai quá".
Anh đẹp trai đến mức khiến người vô cùng... muốn ngủ.
Lâm Dĩ Vi đi ở phía sau các cô gái.
Lúc đầu cô cũng lo lắng, nhưng cũng may có quá nhiều người đang xem Tạ Bạc thi đấu trong sân bóng rổ nên anh không để ý đến cô.
Các cô gái mỗi người cầm một cốc trà sữa, trong đó có Lâm Dĩ Vi, còn Trì Tây Ngữ thì hai cốc, vị đào xuân giống hệt của cô, một cốc là cho Tạ Bạc.
Khi cô ta bước tới, hầu hết các cô gái đều nhường đường cho cô ta.
Không có gì ngạc nhiên khi trong nhóm cô gái đi đưa nước, Tạ Bạc chỉ nhận cốc trà sữa đào xuân của Trì Tây Ngữ.
"Cảm ơn."
Anh mỉm cười với cô ta, trong mắt anh như có dòng nước suối tan chảy, thật dịu dàng.
Trì Tây Ngữ từng nói Tạ Bạc chỉ nở nụ cười dịu dàng và trìu mến như vậy với cô ta.
Nhưng Lâm Dĩ Vi cảm thấy Tạ Bạc đã từng cười như vậy với rất nhiều cô gái, cô còn từng nhìn thấy hơn một lần.
Ngả ngớn và phóng đãng.
Thực sự rất hư hỏng.
Tạ Bạc cầm lấy trà sữa, đưa tay sờ sờ đầu Trì Tây Ngữ, nhỏ giọng nói với cô ta điều gì đó.
Trì Tây Ngữ choáng váng, hai má đỏ bừng, toàn thân nổi bọt hồng.
Một nửa số cô gái tỏ ra thích thú với cái sờ đầu này, trong khi nửa còn lại trợn mắt.
Lâm Dĩ Vi chú ý tới lúc Trì Tây Ngữ quay người, Tạ Bạc liền đưa cốc trà sữa đào xuân cho người bạn bên cạnh.
Lâm Dĩ Vi thì thầm với Hứa Thiến Hi: "Tạ Bạc đã đưa trà sữa của cậu ấy cho người khác."
"Có gì đâu." Hứa Thiến Hi tựa hồ không có gì ngạc nhiên, nhún vai giải thích: "Nhìn mấy cô gái kia kìa, Tạ Bạc chỉ nhận trà sữa của Tây Tây, uống hay không cũng không quan trọng, hơn nữa anh ấy vốn dĩ không thích uống đồ uống ngọt như trà sữa."
"Vậy tại sao không đưa nước khoáng?"
Hứa Thiến Hi có chút không kiên nhẫn liếc cô một cái: "Đồ ngốc, ai nói anh ấy thích cái gì thì Tây Tây của chúng ta nhất định phải đưa anh ấy cái đó. Đưa anh ấy thứ anh ấy không thích, nhưng anh ấy lại nhận. Điều này cho thấy Tây Tây đặc biệt đến mức nào, cậu nhìn một đống cô gái đưa nước khoáng bên kia đi, anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn họ."
Lâm Dĩ Vi có lẽ đã hiểu đây cũng là một... trò chơi quyền lực.
"Họ sẽ kết hôn chứ?" Cô lại hỏi Hứa Thiến Hi, muốn biết nhiều hơn về Trì Tây Ngữ.
"Đương nhiên, hai nhà Tạ Trì liên hôn, trưởng bối hai nhà ngầm hiểu ý. Bởi vì bây giờ còn nhỏ, tầng giấy cửa sổ này chưa bị xuyên thủng, nhưng mọi người đều ngầm hiểu, cậu xem anh ấy đối tốt với Tây Tây bao nhiêu."
"Nhưng bên ngoài anh ta cũng có rất nhiều hoa đào."
"Không sao, dù sao thì cuối cùng anh ấy cũng chỉ có một người vợ duy nhất, đó là Tây Tây. Tạ Bạc là người thông minh, biết lựa chọn điều gì có lợi cho mình hơn, chỉ có một Tạ gia ở thành phố Thanh Cảng thôi, tương tự, chỉ có một Trì gia có thể xứng với anh ấy, không ai có thể xứng."
Lâm Dĩ Vi tiêu hóa thông tin: "Nói như vậy, Tạ Bạc nếu không phải Tây Tây là không thể."
"Đương nhiên, anh ấy đối với Tây Tây rất tốt. Đương nhiên, không phải chỉ cân nhắc mặt lợi hại, bọn họ còn là thanh mai trúc mã."
Hứa Thiến Hi nói chuyện càng lúc càng nhiệt tình, đơn giản chia sẻ với Lâm Dĩ Vi tất cả những tin đồn mà cô ta biết được về những gia đình hào môn---
"Cậu không biết sao, tại sao anh trai anh ấy tên là Tạ Gia Lân, Tạ Gia Hoài... Chỉ có anh ấy, là người duy nhất có một chữ Bạc."
"Tại sao?"
Hứa Thiến Hi ghé sát vào tai cô thì thầm: "Mẹ anh ấy là gái tiếp rượu ở khu đèn đỏ, chuốc say bố anh ấy mới có anh ấy. Đây không phải là bí mật trong giới, lúc nhỏ anh ấy rất đáng thương. Các anh trai của anh ấy bắt nạt anh ấy, bố đối xử lạnh lùng với anh ấy, có lần tôi nghe nói con chó của anh trai anh ấy suýt cắn đứt ngón tay anh ấy, bao nhiêu năm qua, anh ấy luôn rất thận trọng trong từng bước đi, chính vì vậy mà anh ấy đã đạt được kết quả coi trọng từ bố anh ấy như ngày hôm nay."
Đôi mắt của Lâm Dĩ Vi mở to vì kinh ngạc.
Lúc đầu, cô cảm thấy việc một người cao ngạo như vậy được đặt tên Bạc khá thích hợp.
Hoá ra Bạc không chỉ là bạc tình bạc nghĩa, mà còn...
Giống như đi trên băng mỏng.
*
Trì Tây Ngữ hẹn Tạ Bạc đi ăn tối, lúc này về ký túc xá tắm rửa, trang điểm, thay quần áo.
Lâm Dĩ Vi có chút thời gian rảnh, đang định đi thư viện đọc sách một lát, đi ngang qua nhà vệ sinh, trong tay còn nửa cốc trà sữa, không nỡ vứt đi.
Giá của loại trà sữa này không hề rẻ, tên của loại trà sữa này cũng rất độc đáo và tao nhã, gọi là "Sương trắng xuân tửu", mùi hương thoang thoảng của hoa quế hòa quyện với vị rượu gạo hơi ngà ngà.
Đám Trì Tây Ngữ phung phí không hề rẻ, Lâm Dĩ Vi hầu hết thời điểm phải trả tiền để giao lưu với họ.
Khi uống trà sữa, những cô gái này thường uống chưa đến 1/3 rồi vứt đi, nhằm kiểm soát lượng đường và giảm cân mà vẫn tận hưởng niềm vui.
Lâm Dĩ Vi không đủ khả năng chi trả cho những thứ xa xỉ như họ, cô sẽ uống sạch sẽ cốc trà sữa có giá hơn 20 tệ.
Khi đi vệ sinh, cô để trà sữa trên ghế ở hành lang ngoài cửa, sợ người dọn dẹp lấy mất nên cũng để cặp sách bên cạnh trà sữa.
Lúc đi ra, rửa tay lau khô, quay người lại thì thấy Tạ Bạc đang ngồi trên bục cao trong hành lang, vác cặp sách trên vai, nhướng mày nhìn cô.
Trong miệng còn ngậm ống hút trà sữa của cô----
"Em thật giỏi, ngủ với tôi còn làm bạn với vị hôn thê của tôi."
Buổi tối, điện thoại của Lâm Dĩ Vi rung lên không ngừng, tràn ngập tin nhắn và tin nhắn thoại của Tô An Địch----
"Chị, chị đi đâu thế, em lo cho chị quá."
"Nói em biết chị đang ở đâu đi?"
"Chị đã rời đi với ai?"
"Xem thì trả lời em, em lo cho chị."
"Em biết mình không đúng, nhưng em không thể làm khác được, chị tha thứ cho em một lần, được không?"
"Vậy không làm phiền chị nữa, ngủ ngon."
"Chị, trả lời em một chút đi."
...
Lâm Dĩ Vi không cảm xúc chặn cô ta.
Bây giờ Tô An Địch đã hoàn toàn mất uy tín với cô, cô không muốn nói chuyện với cô ta nữa, dù nói thêm một lời cũng lãng phí.
Giường của Tạ Bạc nói chung là cứng, nhưng Lâm Dĩ Vi đã quen ngủ trên tấm ván gỗ cứng ở nhà mợ, đối với cô mà nói giường của Tạ Bạc đã mềm mại, thoải mái như thiên đường.
Lâm Dĩ Vi hiếm khi khó ngủ, nhất là sau khi hôm nay gặp phải nguy hiểm ly kỳ như vậy, cô nghĩ mình nhất định sẽ mất ngủ đến tận đêm khuya.
Không ngờ dính trên gối liền ngủ mất.
Trong chăn là mùi lan Nam Phi trộn lẫn với gỗ thông và cây bách tỏa ra từ cơ thể Tạ Bạc, lạnh lẽo và sảng khoái, đến mức Lâm Dĩ Vi có thể ngửi thấy trong mơ.
Cô lại mơ thấy anh.
Mơ thấy tình cảnh đêm đó, ánh mắt chưa đã thèm vẫn cố gắng chịu đựng của người đàn ông đó.
Sáu giờ rưỡi, đồng hồ báo thức reo đúng giờ, xâm phạm giấc mơ kiều diễm nhưng hỗn loạn của cô.
Lâm Dĩ Vi từ trên giường ngồi dậy, thả lỏng toàn thân, duỗi người.
Ngủ thật thoải mái.
Cô mơ màng nhón chân xuống đất, xỏ vào đôi dép nam to hơn chân mình rất nhiều, sau đó chợt nhớ ra...
Cô vẫn còn ở trong nhà Tạ Bạc.
Lâm Dĩ Vi nhanh chóng mặc quần áo, đi ra khỏi phòng ngủ chính, nhìn thấy cửa phòng ngủ dành cho khách đối diện đang hé mở, có ánh nắng dịu dàng xuyên qua.
Ma xui quỷ khiến cô mở cửa ra, nhìn thấy Tạ Bạc nằm trên giường lộn xộn, quấn một tấm chăn mỏng quanh eo, cơ bắp trên lưng lộ rõ, bờ vai rộng và vòng eo hẹp.
Một điểm sáng tình cờ chiếu lên mặt anh, hàng mi dài và đẹp như sáng lên, làn da trắng hơn cả con gái.
Lâm Dĩ Vi thấy dáng vẻ anh ngủ không hề bá đạo và vô lý như lúc thức.
Lâm Dĩ Vi sợ anh tỉnh lại không dám ở lại nữa, cô lặng lẽ ra khỏi phòng, đơn giản dọn dẹp nhà cửa coi như báo đáp anh đã thu nhận cô.
Không muốn nợ bất kỳ ân huệ nào, đặc biệt là...
Không muốn nợ Tạ Bạc anh bất cứ ân huệ nào.
...
Tạ Bạc thức dậy đã mười giờ sáng, cô đã sớm rời đi.
Đêm qua trằn trọc không ngủ được, nghĩ đến cô ngủ ở phòng cách vách khiến lòng anh xao xuyến.
Anh có một sự khao khát thể xác không thể diễn tả được đối với Lâm Dĩ Vi.
Vào nhà vệ sinh phát tiết một lần, cuối cùng cũng vượt qua được.
Khi bước ra khỏi phòng, anh có thể cảm nhận rõ ràng ngôi nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tạ Bạc có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ, tuyệt đối cấm người khác chạm vào đồ đạc của mình.
Nhưng lần này, anh không bận tâm lắm.
Bản năng sinh học là một thứ vô cùng thần kỳ, trải qua một lần trải nghiệm, Tạ Bạc đương nhiên đã nhận cô gái này vào lãnh thổ của mình, cô có thể làm bất cứ việc gì trong lãnh địa của anh, kể cả việc sử dụng đồ đạc cá nhân của anh.
Những người khác sẽ không bao giờ cho phép.
Tạ Bạc lười biếng bước về phòng ngủ chính, phòng ngủ chính cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, áo sơ mi được gấp gọn gàng, đặt ở giữa giường.
Anh rời khỏi phòng, một lúc sau lại quay lại nhặt chiếc áo sơ mi của mình lên, đặt dưới mũi và ngửi thật sâu.
Lại đáng xấu hổ nữa rồi.
Anh vào phòng tắm, ở trong phòng tắm mà cô sử dụng một lúc lâu.
"Mẹ kiếp."
...
Ký túc xá nữ từ sáng sớm đã đông đúc, có người vừa đi vừa tô son, có người mặc đồ ngủ xách chậu đến khu sinh hoạt chung lấy nước, Lâm Dĩ Vi đi đến cửa phòng ký túc xá, nghe thấy Thẩm Tư Đồng đang xỉa xói về cô----
"Đêm qua ở ngoài cả đêm không về."
"Loại người như cậu ta, không biết đã ngủ trên giường của lão già nào đó."
"Vốn dĩ là như vậy, nhất định là được bao nuôi, nếu không, làm sao có thể gánh nổi học phí cùng sinh hoạt phí cao như vậy, còn mặc quần áo tồi tàn như vậy..."
Lâm Dĩ Vi đứng ở cửa một lúc, Trì Tây Ngữ từ đối diện đi ra, cười nói: "Vi Vi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
"Được, tôi vào thu dọn cặp sách, đợi tôi hai phút."
"Ừm."
Lâm Dĩ Vi bước vào phòng ký túc xá, cuộc trò chuyện của các cô gái im lặng trong giây lát, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý, như thể cô có ba cái tai.
Cô im lặng thu dọn cặp sách, ra ngoài còn cố tình làm đổ gương trang điểm của Thẩm Tư Đồng, chiếc gương rơi xuống sàn vỡ thành từng mảnh, các mảnh thủy tinh bay tứ tung, làm tiêu tan cơn tức giận dồn nén trong lồng ngực cô.
"Trời ạ, Lâm Dĩ Vi, cậu làm gì vậy!"
"Xin lỗi, không cẩn thận." Lâm Dĩ Vi nói, nhưng trên mặt lại không có chút ý tứ xin lỗi.
"Cậu... cậu dọn dẹp sạch cho tôi!"
Lâm Dĩ Vi liếc nhìn Thẩm Tư Đồng một cách lạnh lùng: "Trì Tây Ngữ đang đợi tôi."
"Trì Tây Ngữ là cái thá gì! Có gì đặc biệt hơn người! Tôi..."
Còn chưa nói xong, Trì Tây Ngữ đã nhẹ nhàng đẩy cửa: "Thẩm Tư Đồng, cậu nói gì thế?"
Nhìn thấy cô ta đứng ở cửa, Thẩm Tư Đồng chợt cảm thấy mình như một con quạ bị nhổ lông, vẻ kiêu ngạo của cô ta không còn nữa, chỉ sửng sốt, lắp bắp: "A, tôi... không nói gì cả."
Cô ta vẫn không dám đối đầu trực diện với Trì Tây Ngữ nên đã ngượng ngùng xin lỗi cô ta.
Nhưng khi Lâm Dĩ Vi bước ra ngoài, cô ta thì thầm với cô gái bên cạnh: "Tôi nói cậu ta đang hẹn hò với kẻ có tiền, hiện tại lại bắt quàng với Trì Tây Ngữ. Người như cậu ta cả đời chỉ có thể dựa vào người khác."
Lâm Dĩ Vi giả vờ như không nghe thấy, mỉm cười với Trì Tây Ngữ rồi khoác tay cô ta bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá.
Cây dây leo mềm yếu chỉ có thể lợi dụng hoàn cảnh, chỉ có thể dựa vào, chỉ có thể chịu đựng ánh mắt xem thường, bám chặt vào một thế lực càng mạnh mẽ hơn.
Nếu một ngày nào đó, cô có thể trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ không có ai dám bắt nạt cô nữa, thậm chí cô còn có đủ sức mạnh để bảo vệ những người cô quan tâm.
Ước mơ của anh trai cô là được đi du học tại Học viện Mỹ thuật Hoàng gia ở London. Giờ đây, ước mơ của anh cũng là của cô...
Lâm Dĩ Vi muốn trở thành một mỹ thuật gia hàng đầu, cô muốn trở thành người nổi tiếng, cô muốn kiếm được nhiều tiền, sẽ không còn dựa vào bố thí của người khác để tồn tại.
Vì thế, cô không quan tâm mình nhận được bao nhiêu ánh mắt xem thường từ người khác, người khác nói gì sau lưng cô, hay cô có sạch sẽ hay không.
Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì.
...
Lâm Dĩ Vi gia nhập thành công nhóm chị em của Trì Tây Ngữ.
Những "chị em" do Trì Tây Ngữ để bên người đều có vai trò khác nhau, Hứa Thiến Hi và những người khác, gia cảnh có hơi thua kém cô ta, không có ý kiến độc lập nhưng có thể ủng hộ, cho nên họ là nhóm khen ngợi của Trì Tây Ngữ, khi gặp khó khăn, bọn họ sẽ không ngần ngại đứng lên, ra tay bênh vực cô ta.
Xung quanh cô ta còn có một vài cô gái trông không nổi bật, thích trang điểm đậm nhưng lại rất nhếch nhác, so với họ thì Trì Tây Ngữ sạch sẽ và thuần khiết như bông hoa phù dung trong làn nước trong, nên những cô gái này chính là lá xanh bổ sung cho bông hoa...
Về phần Lâm Dĩ Vi, Lâm Dĩ Vi có hoàn cảnh gia đình kém cỏi nhất trong nhóm chị em, nhưng dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn, yếu đuối nhưng không dễ bắt nạt, cô cũng có một sự kiên cường không chịu buông tha.
Loại người này thích hợp giúp cô ta làm việc.
Đôi khi, có thể thỏa mãn cảm giác ưu việt của cô ta, chẳng hạn như sau khi huấn luyện quân sự ngày hôm đó, Trì Tây Ngữ và một số chị em đang thảo luận về tác dụng lâu dài của mỹ phẩm tương ứng.
Hai má Lâm Dĩ Vi ửng hồng, không những không trang điểm mà thậm chí còn không bôi kem chống nắng.
Trì Tây Ngữ cười nói: "Vi Vi, sao cậu không dùng kem chống nắng? Da cậu trắng như vậy, rám nắng thật đáng tiếc."
Trên thực tế, Lâm Dĩ Vi cố ý không trang điểm.
Chỉ sau vài ngày làm quen, cô đã nắm được tính cách của Trì Tây Ngữ, cô ta là trung tâm tuyệt đối, cô ta không thích bất kỳ ai trong nhóm bạn thân xung quanh mình hơn mình.
Vì vậy, trước mặt Trì Tây Ngữ, Lâm Dĩ Vi luôn không trang điểm.
"Tôi không có mỹ phẩm." Lâm Dĩ Vi nở một nụ cười đơn giản và vô hại với cô ta, "Mỹ phẩm hơi đắt tiền, tôi không đủ tiền mua."
Mấy cô gái "chậc" lưỡi bàn luận: "Vẫn phải có mỹ phẩm cơ bản chứ."
"Đúng vậy. Cậu ở đây với chúng tôi, mặc bộ quần áo bẩn thỉu như vậy, lại không trang điểm. Thật là khác thường."
"Đẳng cấp bị hạ thấp."
Trì Tây Ngữ liếc nhìn bọn họ: "Đủ rồi đó các cậu, điều kiện của Vi Vi không tốt, các cậu không thể nói với cậu ấy như vậy."
Hứa Thiến Hi: "Đúng vậy, các cậu quá không có phép tắc. Tây Tây khi kết bạn không bao giờ coi trọng gia cảnh, gì mà đẳng cấp bị hạ thấp, các cậu ở cùng Tây Tây, đẳng cấp của ai có thể cao hơn Tây Tây?"
Các cô gái nhanh chóng phụ họa, im lặng.
Lâm Dĩ Vi đã quen với cảnh tượng này.
Dù là người coi thường cô hay người bảo vệ cô... đều có kịch bản ngầm từ trước, cùng nhau dàn dựng một vở kịch về tình chị em.
Trì Tây Ngữ lấy ra nửa lọ kem nền dạng lỏng màu nâu còn lại đưa cho Lâm Dĩ Vi: "Cho cậu này."
"Không không không, cái này quá đắt!"
"Có gì đắt đâu, tôi nhiều lọ lắm xài không hết, cho cậu thì cậu nhận đi."
Lâm Dĩ Vi vẻ mặt kinh ngạc, cẩn thận cầm lấy lọ kem nền dạng lỏng: "Tây Tây, cậu thật tốt bụng, tôi chưa bao giờ dùng loại nào tốt như vậy, thật sự muốn tặng cho tôi sao?"
Khả năng quản lý biểu cảm của cô rất tốt, khiến Trì Tây Ngữ rất hưởng thụ, trong lòng cô ta tràn đầy vui mừng: "Đúng vậy, chúng ta là chị em mà."
"Vậy tôi không khách sáo." Lâm Dĩ Vi mở nắp ra, nóng lòng muốn rót ra ngoài, trét lên mặt.
Nhóm nữ sinh cười ha ha: "Trời ơi!"
"Làm ơn đi Lâm Dĩ Vi, đó không phải là cách sử dụng kem nền!"
"Cậu muốn tôi cười chết mất à."
Trì Tây Ngữ nhẹ nhàng vỗ nhẹ lớp kem nền dạng lỏng trên mặt rồi nói: "Cậu phải mua bông tán hoặc bọt biển vỗ nhẹ từng chút một, nếu không sẽ bị dính phấn trông rất khó xem."
"Ồ, tôi không biết, tôi chưa bao giờ sử dụng trước đây."
"Không sao, tôi sẽ dạy cậu từ từ."
Trì Tây Ngữ đặc biệt thích thú với kiểu từ thiện trịch thượng này, đồng thời cũng tận hưởng sự thỏa mãn về mặt đạo đức có được từ tình bạn không bình đẳng, thậm chí còn thích trau dồi...
Lâm Dĩ Vi xinh đẹp như vậy, ban đầu cô ta có chút phòng bị và cảm giác nguy hiểm, nhưng nhìn thấy cô vụng về và không hiểu gì cả, tâm lý phòng bị của Trì Tây Ngữ dần dần tiêu tan.
Một kẻ quê mùa như cô sẽ không bao giờ có thể đạt tới cấp bậc của cô ta.
Không còn thù địch nữa nên Trì Tây Ngữ bắt đầu có mối quan hệ chân thành với cô.
Lâm Dĩ Vi biết rõ điều này.
Nhưng lúc này điều này vẫn chưa đủ, cô cần Trì Tây Ngữ tin tưởng cô nhiều hơn, thậm chí... tin tưởng một mình cô, chia sẻ mọi bí mật với cô.
Như vậy, cô có thể tìm ra tất cả sự thật.
...
Ngày huấn luyện quân sự thứ ba, Tạ Bạc cuối cùng cũng đến.
Trong quá trình huấn luyện quân sự, Lâm Dĩ Vi có thể cảm nhận được sự kích động ngày càng tăng của các cô gái xung quanh cô trên toàn bộ sân thể dục nhựa.
"Đẹp trai quá!"
"Trời ơi, hôm nay tôi không trang điểm làm sao bây giờ?"
"Đừng lo lắng anh ấy không thể nhìn thấy cậu đâu."
"Ha ha ha ha ha."
Lâm Dĩ Vi liếc nhìn sân thể dục nhựa phía xa.
Cách hơn nửa sân thể dục, Tạ Bạc chìm trong lớp ngụy trang xanh như đại dương, không biết những cô gái hét lên "đẹp trai quá" "đẹp trai quá" đó có khả năng thiên lý nhãn gì.
Tuy nhiên, từ cuộc thảo luận của các cô gái, Lâm Dĩ Vi có lẽ cũng biết được sự xuất sắc của Tạ Bạc.
Anh được nhận vào Đại học Phỉ Các với số điểm khoa học tự nhiên đứng đầu thành phố Thanh Cảng, vốn dĩ với số điểm này, các trường danh tiếng trên toàn quốc đều có thể tùy ý lựa chọn, nhưng anh nhất quyết ở lại Thanh Cảng.
Vì vậy, không chỉ Lâm Dĩ Vi nhập học với học bổng toàn phần mà cả Tạ Bạc cũng vậy.
Khi còn học cấp 3, anh bắt đầu điều hành một câu lạc bộ đua xe mà không có sự hỗ trợ của bố, kiếm được rất nhiều tiền, đồng thời có nhiều dự án đầu tư thành công và điều hành một số công ty nhỏ, thể hiện sự nhạy bén trong kinh doanh.
Lâm Dĩ Vi không hề có hứng thú với những điều này.
Mãi cho đến khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc, khi đám Trì Tây Ngữ đến quán nước giải khát mua trà sữa rồi đi thẳng đến sân bóng rổ, Lâm Dĩ Vi cuối cùng cũng nhìn thấy anh.
Anh và mấy thiếu niên đang chơi bóng rổ ở rìa sân bóng rổ, khi Lâm Dĩ Vi nhìn sang, chàng thiếu niên tình cờ thực hiện một cú nhảy.
Ánh nắng xuyên qua giếng trời chiếu lên làn da trắng lạnh của anh, đôi tay duỗi thẳng đầy cơ bắp, sau khi bàn thắng chạm đất, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười rạng rỡ tựa như bị ánh nắng thiêu đốt hôn lên.
Lâm Dĩ Vi không còn cười nhạo những cô gái hét lên "đẹp trai quá" "đẹp trai quá".
Anh đẹp trai đến mức khiến người vô cùng... muốn ngủ.
Lâm Dĩ Vi đi ở phía sau các cô gái.
Lúc đầu cô cũng lo lắng, nhưng cũng may có quá nhiều người đang xem Tạ Bạc thi đấu trong sân bóng rổ nên anh không để ý đến cô.
Các cô gái mỗi người cầm một cốc trà sữa, trong đó có Lâm Dĩ Vi, còn Trì Tây Ngữ thì hai cốc, vị đào xuân giống hệt của cô, một cốc là cho Tạ Bạc.
Khi cô ta bước tới, hầu hết các cô gái đều nhường đường cho cô ta.
Không có gì ngạc nhiên khi trong nhóm cô gái đi đưa nước, Tạ Bạc chỉ nhận cốc trà sữa đào xuân của Trì Tây Ngữ.
"Cảm ơn."
Anh mỉm cười với cô ta, trong mắt anh như có dòng nước suối tan chảy, thật dịu dàng.
Trì Tây Ngữ từng nói Tạ Bạc chỉ nở nụ cười dịu dàng và trìu mến như vậy với cô ta.
Nhưng Lâm Dĩ Vi cảm thấy Tạ Bạc đã từng cười như vậy với rất nhiều cô gái, cô còn từng nhìn thấy hơn một lần.
Ngả ngớn và phóng đãng.
Thực sự rất hư hỏng.
Tạ Bạc cầm lấy trà sữa, đưa tay sờ sờ đầu Trì Tây Ngữ, nhỏ giọng nói với cô ta điều gì đó.
Trì Tây Ngữ choáng váng, hai má đỏ bừng, toàn thân nổi bọt hồng.
Một nửa số cô gái tỏ ra thích thú với cái sờ đầu này, trong khi nửa còn lại trợn mắt.
Lâm Dĩ Vi chú ý tới lúc Trì Tây Ngữ quay người, Tạ Bạc liền đưa cốc trà sữa đào xuân cho người bạn bên cạnh.
Lâm Dĩ Vi thì thầm với Hứa Thiến Hi: "Tạ Bạc đã đưa trà sữa của cậu ấy cho người khác."
"Có gì đâu." Hứa Thiến Hi tựa hồ không có gì ngạc nhiên, nhún vai giải thích: "Nhìn mấy cô gái kia kìa, Tạ Bạc chỉ nhận trà sữa của Tây Tây, uống hay không cũng không quan trọng, hơn nữa anh ấy vốn dĩ không thích uống đồ uống ngọt như trà sữa."
"Vậy tại sao không đưa nước khoáng?"
Hứa Thiến Hi có chút không kiên nhẫn liếc cô một cái: "Đồ ngốc, ai nói anh ấy thích cái gì thì Tây Tây của chúng ta nhất định phải đưa anh ấy cái đó. Đưa anh ấy thứ anh ấy không thích, nhưng anh ấy lại nhận. Điều này cho thấy Tây Tây đặc biệt đến mức nào, cậu nhìn một đống cô gái đưa nước khoáng bên kia đi, anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn họ."
Lâm Dĩ Vi có lẽ đã hiểu đây cũng là một... trò chơi quyền lực.
"Họ sẽ kết hôn chứ?" Cô lại hỏi Hứa Thiến Hi, muốn biết nhiều hơn về Trì Tây Ngữ.
"Đương nhiên, hai nhà Tạ Trì liên hôn, trưởng bối hai nhà ngầm hiểu ý. Bởi vì bây giờ còn nhỏ, tầng giấy cửa sổ này chưa bị xuyên thủng, nhưng mọi người đều ngầm hiểu, cậu xem anh ấy đối tốt với Tây Tây bao nhiêu."
"Nhưng bên ngoài anh ta cũng có rất nhiều hoa đào."
"Không sao, dù sao thì cuối cùng anh ấy cũng chỉ có một người vợ duy nhất, đó là Tây Tây. Tạ Bạc là người thông minh, biết lựa chọn điều gì có lợi cho mình hơn, chỉ có một Tạ gia ở thành phố Thanh Cảng thôi, tương tự, chỉ có một Trì gia có thể xứng với anh ấy, không ai có thể xứng."
Lâm Dĩ Vi tiêu hóa thông tin: "Nói như vậy, Tạ Bạc nếu không phải Tây Tây là không thể."
"Đương nhiên, anh ấy đối với Tây Tây rất tốt. Đương nhiên, không phải chỉ cân nhắc mặt lợi hại, bọn họ còn là thanh mai trúc mã."
Hứa Thiến Hi nói chuyện càng lúc càng nhiệt tình, đơn giản chia sẻ với Lâm Dĩ Vi tất cả những tin đồn mà cô ta biết được về những gia đình hào môn---
"Cậu không biết sao, tại sao anh trai anh ấy tên là Tạ Gia Lân, Tạ Gia Hoài... Chỉ có anh ấy, là người duy nhất có một chữ Bạc."
"Tại sao?"
Hứa Thiến Hi ghé sát vào tai cô thì thầm: "Mẹ anh ấy là gái tiếp rượu ở khu đèn đỏ, chuốc say bố anh ấy mới có anh ấy. Đây không phải là bí mật trong giới, lúc nhỏ anh ấy rất đáng thương. Các anh trai của anh ấy bắt nạt anh ấy, bố đối xử lạnh lùng với anh ấy, có lần tôi nghe nói con chó của anh trai anh ấy suýt cắn đứt ngón tay anh ấy, bao nhiêu năm qua, anh ấy luôn rất thận trọng trong từng bước đi, chính vì vậy mà anh ấy đã đạt được kết quả coi trọng từ bố anh ấy như ngày hôm nay."
Đôi mắt của Lâm Dĩ Vi mở to vì kinh ngạc.
Lúc đầu, cô cảm thấy việc một người cao ngạo như vậy được đặt tên Bạc khá thích hợp.
Hoá ra Bạc không chỉ là bạc tình bạc nghĩa, mà còn...
Giống như đi trên băng mỏng.
*
Trì Tây Ngữ hẹn Tạ Bạc đi ăn tối, lúc này về ký túc xá tắm rửa, trang điểm, thay quần áo.
Lâm Dĩ Vi có chút thời gian rảnh, đang định đi thư viện đọc sách một lát, đi ngang qua nhà vệ sinh, trong tay còn nửa cốc trà sữa, không nỡ vứt đi.
Giá của loại trà sữa này không hề rẻ, tên của loại trà sữa này cũng rất độc đáo và tao nhã, gọi là "Sương trắng xuân tửu", mùi hương thoang thoảng của hoa quế hòa quyện với vị rượu gạo hơi ngà ngà.
Đám Trì Tây Ngữ phung phí không hề rẻ, Lâm Dĩ Vi hầu hết thời điểm phải trả tiền để giao lưu với họ.
Khi uống trà sữa, những cô gái này thường uống chưa đến 1/3 rồi vứt đi, nhằm kiểm soát lượng đường và giảm cân mà vẫn tận hưởng niềm vui.
Lâm Dĩ Vi không đủ khả năng chi trả cho những thứ xa xỉ như họ, cô sẽ uống sạch sẽ cốc trà sữa có giá hơn 20 tệ.
Khi đi vệ sinh, cô để trà sữa trên ghế ở hành lang ngoài cửa, sợ người dọn dẹp lấy mất nên cũng để cặp sách bên cạnh trà sữa.
Lúc đi ra, rửa tay lau khô, quay người lại thì thấy Tạ Bạc đang ngồi trên bục cao trong hành lang, vác cặp sách trên vai, nhướng mày nhìn cô.
Trong miệng còn ngậm ống hút trà sữa của cô----
"Em thật giỏi, ngủ với tôi còn làm bạn với vị hôn thê của tôi."