Chương 16: Theo đuổi
Edit+beta: LQNN203
Trong điện thoại, Lê Độ cảm thấy bất lực, giải thích với Tạ Bạc: "Anh cũng biết tính tình của đại tiểu thư đó rồi đó, đêm qua cô ấy ở trong câu lạc bộ cả đêm, bản thân không ngủ được cũng không cho em ngủ, sống chết phải hỏi anh ở đâu. Em không còn cách nào khác ngoài việc nói cho cô ấy biết địa chỉ chung cư Ramon. Bạc gia, em xin lỗi."
Tạ Bạc không trách Lê Độ, cúp điện thoại, bế Lâm Dĩ Vi ra khỏi giường: "Nếu không muốn bị cô ấy nhìn thấy thì tốt nhất em nên rời đi ngay bây giờ."
Lâm Dĩ Vi còn đang mơ hồ, nghe được anh nói Trì Tây Ngữ tới, cô đột nhiên tỉnh lại, vội vàng xỏ dép vào, cầm cặp muốn rời đi.
Tạ Bạc kéo cô lại, cười nói: "Cứ như vậy đi ra ngoài sao?"
Lúc này Lâm Dĩ Vi mới chú ý mình vẫn đang mặc áo sơ mi trắng của Tạ Bạc.
Lớp mỏng rất dài, che đến nửa đùi, giống như một chiếc váy ngủ.
Chiếc áo sơ mi này gần như đã trở thành chiếc áo ngủ mặc định của cô trong chung cư Ramon.
Quần áo của cô quá rách nát không thể mặc được, Tạ Bạc tìm trong tủ một bộ đồ thể thao rộng thùng thình màu đen trắng rồi ném lên đầu cô.
Tuy hơi to nhưng kiểu dáng thể thao miễn cưỡng có thể mặc được.
Lâm Dĩ Vi vội vàng thay quần áo, muốn bảo Tạ Bạc ra ngoài.
Tên cẩu nam nhân này hiển nhiên không có ý định rời đi, anh dựa vào bức tường xám đen, nâng cằm lên, nhìn cô một cách ngả ngớn bằng đôi mắt đen xuyên qua cặp kính không gọng màu bạc ánh trăng.
"Tạ Bạc, anh đeo chiếc kính này, trông đặc biệt hư hỏng."
Tạ Bạc cười lạnh: "Tôi đang theo đuổi phong cách mặt người dạ thú."
"Anh còn biết thừa nhận."
"Tại sao không."
Lâm Dĩ Vi không lãng phí thời gian nữa, quay lưng về phía anh, mặc áo ngực vào.
Hai người họ... đêm đó đã không còn chút dè dặt nào về nhau nữa.
Tạ Bạc nghiêng cằm, trầm trồ khen ngợi vòng eo mịn màng của cô cùng cặp xương bướm uyển chuyển như sắp bay, đẹp vô cùng.
"Trì Tây Ngữ đến đây kiểm tra, hình như anh không hề lo lắng chút nào." Cô nhanh chóng mặc áo khoác thể thao vào.
Anh bước tới, kéo khóa áo cho cô: "Tôi lo lắng cái gì, cô ấy không phải bạn gái tôi."
"Anh biết rõ cô ấy thích anh."
"Cô ấy thích tôi, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với cảm xúc của cô ấy?" Tạ Bạc cười nói, "Đạo lý ở đâu ra?"
"Sau này anh sẽ cưới cô ấy."
"Em phải biết rằng trong cuộc hôn nhân kinh doanh này, tình cảm giữa tôi và cô ấy là ít quan trọng nhất. Cho dù cô ấy có hận tôi đến chết, khi cần thiết cô ấy vẫn phải cưới tôi. Không có lựa chọn thứ hai." Tạ Bạc chậm rãi kéo khóa cho cô, "Phải gắn bó với cô ấy suốt đời. Ít nhất hiện tại có thể giữ khoảng cách một chút, không đến mức phiền chán."
Lâm Dĩ Vi không còn gì để nói, dần dần hiểu ra tại sao Trì Tây Ngữ lại lén lút làm nhiều thủ đoạn như vậy, sắp xếp cho cô ẩn núp bên cạnh Diệp An Ninh để điều tra, nhưng Trì Tây Ngữ lại chưa bao giờ tức giận với bất kỳ cô gái nào xung quanh Tạ Bạc.
Bởi vì cô ta biết hiện tại cô ta không có thân phận, không có lập trường, không có tư cách.
Một phút trước khi bước vào cánh cửa hôn nhân, Trì Tây Ngữ không có tư cách khua tay múa chân đến đời tư của Tạ Bạc.
"Nhưng anh đối xử với Trì Tây Ngữ rất tốt, nói không quan tâm đến cảm xúc của cô ấy, thực ra anh rất bảo vệ thể diện của cô ấy." Lâm Dĩ Vi nhìn ra được, Tạ Bạc trước mặt người khác đối xử rất tốt với Trì Tây Ngữ.
Anh mỉm cười: "Vì lợi ích hai bên trong tương lai, bảo vệ thể diện cô ấy chính là bảo vệ thể diện của chính tôi."
Đột nhiên, anh nắm lấy cổ áo cô, kéo cô lại gần mình, "Cùng lý do đó, nếu có người xâm phạm lợi ích của cô ấy, chính là làm tổn hại đến lợi ích của tôi. Tôi sẽ không bỏ qua."
Giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa.
Lâm Dĩ Vi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của anh, cảm thấy ớn lạnh.
Nhạy bén như anh cũng đã cảm nhận được cô không có ý tốt khi đến bên cạnh Trì Tây Ngữ.
Nhưng Lâm Dĩ Vi lại không sợ.
Nếu Trì Tây Ngữ làm tổn thương Lâm Gia, cô sẽ bắt cô ta phải trả giá, dù cho có nguy cơ tan xương nát thịt.
"Anh kéo trúng tóc tôi, đau..." Cô trông vẫn mềm mại yếu đuối như cũ, nhỏ giọng nói, "Nhẹ chút."
Tạ Bạc cúi đầu nhìn thấy một lọn tóc của cô cuộn tròn trong khóa kéo.
"Còn rất nhiều việc phải làm." Trong mắt anh tuy có vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn cẩn thận kéo khóa xuống, gỡ từng sợi tóc của cô, chỉnh lại mái bên trái của cô: "Em nên đi rồi."
Lâm Dĩ Vi xách cặp đi ra khỏi phòng, đúng lúc màn hình liên lạc video ở cửa chợt sáng lên.
Trì Tây Ngữ tết tóc thành búi đôi đáng yêu xuất hiện trên màn hình nội bộ, phong cách trang điểm tinh tế.
"..."
Đến nhanh thật.
Tạ Bạc dùng đôi bàn tay to ấn đầu Lâm Dĩ Vi, ấn cô vào ngực anh, tránh khỏi tầm nhìn của máy liên lạc video, trả lời cuộc gọi.
"Tạ Bạc, quả nhiên anh ở nhà?"
"Ừm, làm sao em tìm được đến đây?"
"Hôm qua anh vừa tỉnh lại liền xuất viện, em thực sự rất lo lắng cho anh, em phải mất rất lâu mới tìm được Lê Độ hỏi thăm, cậu ấy mới cho em biết địa chỉ nhà anh, sao anh lại ở đây, em tưởng anh sống ở biệt thự bên kia."
"Chỗ này gần trường học và câu lạc bộ."
"Cũng đúng." Cô gái dùng đôi mắt to ươn ướt nhìn anh trên màn hình, "Em rất lo lắng cho anh, muốn lên gặp anh."
Lâm Dĩ Vi chỉ có thể bám vào ngực người đàn ông, không dám cử động, cô cảm nhận được bàn tay không ngoan của người đàn ông đang vuốt ve cằm cô, giống như đang vuốt ve một con mèo con.
"Tạ Bạc, em có thể lên được không, em muốn gặp anh."
"Đây là nơi ở riêng của anh, không tiện lắm, xin lỗi."
Trong khi từ chối cô ta, bàn tay của Tạ Bạc hơi di chuyển xuống, đầu ngón tay đo từng inch xương quai xanh cô gái, khiến cô ngứa ngáy, dùng sức đẩy bàn tay nghịch ngợm của anh ra.
Vẻ mặt Trì Tây Ngữ lộ vẻ thất vọng: "Vậy anh có khỏe không, đầu còn đau không?"
"Em nhìn thấy anh rồi, anh không sao, ngoan ngoãn trở về đi, bên ngoài lạnh."
Những lời quan tâm hiếm hoi của anh đã khiến tâm trạng thất vọng của Trì Tây Ngữ phấn chấn lên một chút, cô ta gật đầu mạnh mẽ: "Được, vậy em không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi cho tốt, hẹn gặp ở trường."
"Tạm biệt."
Tạ Bạc cúp máy.
"Sao anh không để cô ấy lên, khi cô ấy lên, tôi chỉ cần đi thang máy khác xuống thôi." Lâm Dĩ Vi biết rất rõ tính tình Trì Tây Ngữ, "Cô ấy chắc chắn đang canh bên ngoài, không biết sẽ ở lại bao lâu, khi đi xuống tôi nhất định sẽ đụng phải cô ấy."
"Tôi đã nói đây là nơi ở riêng của tôi, nếu đến đây một lần thì sẽ có lần thứ hai, rất phiền phức."
"Vậy tôi phải rời đi thế nào?"
"Biết lái xe không?" Tạ Bạc mở tủ ra, trong tủ treo ba bốn chiếc chìa khóa ô tô hạng sang, "Thích cái nào thì chọn rồi tự lái về."
Lâm Dĩ Vi hơi do dự nói: "Không biết."
"Sinh viên rồi còn không biết lái xe?"
"Tôi không có thời gian học."
Kỳ thật cô không có điều kiện này, học phí học lái xe không hề rẻ, cô dành toàn bộ thời gian trong mùa hè để kiếm sinh hoạt phí cho ngày khai giảng.
Nhưng cô lại có chút tự tôn và kiêu ngạo của riêng mình, đặc biệt là trước mặt Tạ Bạc... cô không muốn bị anh coi thường.
"Khi nào có thời gian tôi sẽ học lái xe." Cô yếu ớt nói thêm, "Học lái xe có gì to tát đâu."
Tạ Bạc sao có thể không nhìn thấy trong mắt cô hiện lên vẻ tự tôn đáng thương, anh tiện tay cầm lấy mấy chiếc chìa khóa, thản nhiên nói: "Khi nào em có thời gian tôi sẽ dạy em."
Nói xong, anh đẩy Lâm Dĩ Vi ra khỏi cửa, đi thang máy xuống gara riêng dưới lòng đất ở tầng ba.
Có một hàng xe hơi sang trọng mà cô khó có thể đọc tên, nhưng thoạt nhìn trông rất đắt tiền, hoành tráng như một triển lãm xe hơi hạng sang lớn.
Tạ Bạc lái chiếc xe thể thao mui trần yêu thích của mình, nói với Lâm Dĩ Vi: "Lên xe, đưa em đi."
"Tôi... tôi không đi xe mui trần."
Làm sao cô có thể ngồi trên xe thể thao với anh với tư cách cao sang như vậy, đừng nói là Trì Tây Ngữ, cho dù trên đường bị người quen nào nhìn thấy, cô cũng đều xong đời.
Tạ Bạc có chút không kiên nhẫn: "Vậy em thích chiếc nào thì chọn đi."
Lâm Dĩ Vi chọn tới chọn lui, chọn một chiếc SUV có kính đen tuyền: "Chiếc này đi."
Rolls-Royce Cullinan, rất biết chọn.
Tạ Bạc mở cửa xe cho cô, cười hỏi: "Em thích chiếc này?"
Không phải cô thích mà cô nghĩ như vậy sẽ an toàn hơn, không quá khoa trương.
"Cũng tạm, anh lái chậm thôi, tôi bị say xe."
"Say xe?" Lên xe, anh thắt dây an toàn, "Em đang đùa tôi à?"
"Làm sao, ngồi xe anh không thể bị say xe?"
"..."
Tạ Bạc từ trước đến nay đều muốn chở cô đi chơi một lần, lâu như vậy anh chưa bao giờ có ham muốn mãnh liệt như thế, muốn được chở một cô gái nào đó đi chơi...
Không ngờ cô gái này lại bị say xe.
Thật nhàm chán.
Tạ Bạc nổ máy, lái chiếc SUV ra ngoài, Lâm Dĩ Vi dọc đường nhắc nhở anh: "Chậm lại, chậm lại."
"Tốc độ của chiếc xe mẹ nó đã giảm xuống còn 40 rồi."
"Chậm thôi, 30 là được."
"..."
Khi lái xe ra khỏi chung cư Ramon, Lâm Dĩ Vi nhìn thấy Trì Tây Ngữ đang đứng ở cửa.
Trì Tây Ngữ nhìn chằm chằm chiếc SUV đi ngang qua hồi lâu, hiển nhiên là nhận ra xe của Tạ Bạc.
Lâm Dĩ Vi có chút hoảng hốt, vội vàng cúi đầu, sợ bị cô ta phát hiện ra cái gì.
Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn WeChat từ Trì Tây Ngữ----
Tây Tây: "Tôi nghi ngờ tối hôm qua Diệp An Ninh ở cùng Tạ Bạc, trong căn hộ của anh ấy."
Gió nhẹ: "Mình không rõ lắm."
Ngay sau đó, Trì Tây Ngữ đã gửi một tin nhắn thoại kéo dài 20 giây, tức giận nói----
Tây Tây: "Cậu không rõ lắm? Tôi kêu cậu ở bên cạnh Diệp An Ninh chính là giúp tôi để mắt tới cô ta và Tạ Bạc, bây giờ lại nói với tôi cậu không rõ lắm! Tôi cần cậu có ích lợi gì!"
Cô ta rõ ràng đang rất tức giận.
Lâm Dĩ Vi chỉ có thể soạn tin nhắn xin lỗi: "Thực xin lỗi, Tây Tây."
Trì Tây Ngữ ý thức mình xúc động, cô ta hoà hoãn và nói với Lâm Dĩ Vi: "Vi Vi, tôi cũng không phải trách cậu, lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, cậu phải tìm cách giúp tôi để mắt đến họ."
Gió nhẹ: "Được."
Lâm Dĩ Vi liếc nhìn Tạ Bạc đang lái xe.
Gió từ cửa sổ ô tô thổi bay vài sợi tóc trên trán anh, sườn mặt thanh tú, đôi mắt hoa đào lãnh đạm.
Nếu gặp một người không phải là người yêu của mình, người nào yêu trước chắc chắn sẽ là người thương tích đầy mình, chỉ cần nhìn Trì Tây Ngữ là sẽ biết.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Anh chú ý đến ánh mắt của cô, tò mò hỏi.
"Anh quản tôi." Lâm Dĩ Vi lười để ý đến anh.
"Thái độ gì đấy?" Anh giơ tay phải nhéo nhẹ cằm cô, "Không ai dám nói chuyện với tôi như vậy, kể cả Trì Tây Ngữ."
Lâm Dĩ Vi đẩy tay anh ra, nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, "Tôi là người như vậy, không có giáo dưỡng, cũng không phải thục nữ."
Anh khẽ hừ một tiếng: "Có câu nói, người được thiên vị thì không có gì phải sợ."
"Tôi không nghĩ muốn được anh thiên vị, Tạ Bạc, anh bớt giảng những lời như vậy đi."
Khóe môi Tạ Bạc hiện lên một nụ cười tà ác: "Nhìn xem, em không hề sợ."
"..."
Lâm Dĩ Vi vội vã đến ngày cuối cùng trước đánh giá, giao bức tranh đã hoàn thành cho Trì Tây Ngữ, hoàn thành nhiệm vụ cô ta giao.
Bức tranh này đã giúp Trì Tây Ngữ đạt điểm cao trong bài đánh giá, có cơ hội chọn giáo sư Mạch ---- giáo sư quyền lực nhất trường làm giảng viên cho nhóm của cô ta.
Lâm Dĩ Vi đã nghe về giáo sư Mạch từ Lâm Gia.
Ông là lão nghệ thuật gia quyền lực nhất thành phố Thanh Cảng, có sinh viên trên toàn thế giới, Lâm Gia nói rằng nếu có cơ hội được nhận vào Học viện Nghệ thuật Phỉ Các, cô phải chọn giáo sư Mạch làm giảng viên cho mình.
Học viện Mỹ thuật Hoàng gia ở London từng nhận một học trò của giáo sư Mạch, nghe nói đã nhận được học bổng toàn phần, thư giới thiệu của giáo sư Mạch rất quan trọng, Lâm Gia hy vọng cô có thể lấy được.
Tất nhiên, Trì Tây Ngữ chọn giáo sư Mạch vì ý của bố cô ta, dù thế nào đi nữa cũng phải chọn giáo sư này.
Các giáo viên khác đều không được, chỉ có thể chọn giáo sư Mạch.
Lâm Dĩ Vi nghe Trì Tây Ngữ vô tình hay cố ý đề cập đến việc giáo sư Mạch và gia đình cô ta từng hợp tác, nhiều tác phẩm đoạt giải của Trì Tây Ngữ đều được giáo sư Mạch giới thiệu.
Cô thậm chí còn mạnh dạn đoán... Giáo sư Mạch có thể biết "sự thật" về bức tranh của Trì Tây Ngữ.
Cho nên Trì Tây Ngữ đã chọn giáo sư Mạch, Lâm Dĩ Vi cũng không ngần ngại chọn nhóm của giáo sư Mạch.
Chỉ khi ở trong nhóm của giáo sư Mạch, cô mới có cơ hội tìm ra thêm sự thật.
Sau khi chia nhóm ngày hôm đó kết thúc, giáo sư Mạch cố tình giữ Lâm Dĩ Vi ở lại và trò chuyện một mình với cô rất lâu.
Trì Tây Ngữ cảm thấy có chút bất an, điểm bài tập của cô ta rõ ràng cao hơn Lâm Dĩ Vi, tại sao giáo sư Mạch chỉ giữ một mình cô lại nói chuyện.
Vì vậy khi Lâm Dĩ Vi bước ra khỏi văn phòng, cô ta nhanh chóng ôm lấy cô: "Vi Vi, đợi cậu đã lâu. Giáo sư Mạch nói gì với cậu vậy? Không phải là ông ấy đã phát hiện ra phong cách hội họa của chúng ta giống nhau..."
"Đừng lo, không phải vậy..." Lâm Dĩ Vi thở dài, buồn bã nói, "Ông ấy nhìn ra tranh của mình là bản sao tranh của người khác, nên mới tra hỏi mình, mắng mình rất nặng."
"Cái gì, cậu đã sao chép á?!"
"Ừm, là bởi vì mình không có đủ thời gian." Lâm Dĩ Vi hạ giọng nói, "Sau khi mình vẽ cho cậu xong, mình không có thời gian vẽ cho mình."
Trì Tây Ngữ chợt cảm thấy áy náy: "Ra là vậy, thực xin lỗi, hại cậu bị giáo sư Mạch phê bình."
"Không sao đâu, ông ấy chỉ bảo mình đừng làm thế nữa, cũng không nói hủy kết quả của mình."
"À, thế thì tốt."
Lâm Dĩ Vi nửa thật nửa giả xử lý cho qua.
Giáo sư Mạch quả thực đã nhìn ra tranh của cô là bản sao.
Nhưng tranh cô sao chép không phải tranh của người khác mà là của Lâm Gia.
Giáo sư Mạch nhìn thoáng qua có thể nhận ra, điều này cho thấy ông cực kỳ quen thuộc với phong cách của Lâm Gia.
Lâm Dĩ Vi nói đây là bức tranh cô từng xem ở một cuộc triển lãm nghệ thuật nào đó, nói rất mơ hồ, ứng phó cho qua.
Nhưng cô chắc chắn ít nhất một điều---
Giáo sư Mạch có lẽ biết Lâm Gia!
...
"Vi Vi, có chuyện tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ." Trì Tây Ngữ nắm tay cô, cắt ngang trầm tư của Lâm Dĩ Vi.
"Giữa chúng ta không cần phải nói giúp đỡ gì." Lâm Dĩ Vi nở nụ cười ấm áp chuyên nghiệp, "Chỉ cần giao phó cho mình là được."
"Vậy tôi nói thẳng với cậu luôn."
"Ừm."
"Cậu biết không, ngày đó tôi thực sự tức giận. Diệp An Ninh quả thực đã qua đêm ở căn hộ của Tạ Bạc!"
"Diệp An Ninh nói cô ta không làm vậy."
"Cô ta chắc chắn không nói thật với cậu!"
Lâm Dĩ Vi không có ấn tượng tốt hay xấu về Diệp An Ninh, nhìn chung cô ấy là một cô gái trẻ giản dị, dễ tin tưởng người khác.
Lâm Dĩ Vi không muốn làm tổn thương cô ấy.
"Tây Tây, mình nghĩ cậu không nên quá chú trọng tới Diệp An Ninh. Cho dù không có Diệp An Ninh thì vẫn còn có Chu An Ninh, Hoàng An Ninh và Lý An Ninh, nhiều cô gái thích anh ta như vậy, cậu cũng không quản nổi..."
Trì Tây Ngữ nghi ngờ trừng mắt nhìn cô: "Tôi không cần cậu nói tôi nên hay không nên làm gì! Cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được."
"Mình xin lỗi." Lâm Dĩ Vi xin lỗi.
Trì Tây Ngữ là một cô gái có tính cách cực kỳ bất ổn, ngu ngốc và đa nghi, Lâm Dĩ Vi không nên nói như vậy.
Làm theo những gì cô ta nói và lấy được lòng tin của cô ta là điều nên làm lúc này.
"Cậu muốn mình làm gì, Tây Tây, mình đều nghe theo cậu."
Trên mặt Trì Tây Ngữ lộ ra nụ cười, cô ta nhìn khuôn mặt Lâm Dĩ Vi, ánh mắt đó... khiến cô có chút tê dại.
"Tây Tây..."
"Cậu sẽ không phản bội tôi phải không?"
"Tuyệt đối không."
"Cậu và Diệp An Ninh giống nhau, nhưng cậu xinh đẹp hơn cô ta." Đầu ngón tay cô ta nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, "Tôi muốn cậu theo đuổi Tạ Bạc."
"............"
Cô ta điên rồi.
Lâm Dĩ Vi nghĩ.
Trong điện thoại, Lê Độ cảm thấy bất lực, giải thích với Tạ Bạc: "Anh cũng biết tính tình của đại tiểu thư đó rồi đó, đêm qua cô ấy ở trong câu lạc bộ cả đêm, bản thân không ngủ được cũng không cho em ngủ, sống chết phải hỏi anh ở đâu. Em không còn cách nào khác ngoài việc nói cho cô ấy biết địa chỉ chung cư Ramon. Bạc gia, em xin lỗi."
Tạ Bạc không trách Lê Độ, cúp điện thoại, bế Lâm Dĩ Vi ra khỏi giường: "Nếu không muốn bị cô ấy nhìn thấy thì tốt nhất em nên rời đi ngay bây giờ."
Lâm Dĩ Vi còn đang mơ hồ, nghe được anh nói Trì Tây Ngữ tới, cô đột nhiên tỉnh lại, vội vàng xỏ dép vào, cầm cặp muốn rời đi.
Tạ Bạc kéo cô lại, cười nói: "Cứ như vậy đi ra ngoài sao?"
Lúc này Lâm Dĩ Vi mới chú ý mình vẫn đang mặc áo sơ mi trắng của Tạ Bạc.
Lớp mỏng rất dài, che đến nửa đùi, giống như một chiếc váy ngủ.
Chiếc áo sơ mi này gần như đã trở thành chiếc áo ngủ mặc định của cô trong chung cư Ramon.
Quần áo của cô quá rách nát không thể mặc được, Tạ Bạc tìm trong tủ một bộ đồ thể thao rộng thùng thình màu đen trắng rồi ném lên đầu cô.
Tuy hơi to nhưng kiểu dáng thể thao miễn cưỡng có thể mặc được.
Lâm Dĩ Vi vội vàng thay quần áo, muốn bảo Tạ Bạc ra ngoài.
Tên cẩu nam nhân này hiển nhiên không có ý định rời đi, anh dựa vào bức tường xám đen, nâng cằm lên, nhìn cô một cách ngả ngớn bằng đôi mắt đen xuyên qua cặp kính không gọng màu bạc ánh trăng.
"Tạ Bạc, anh đeo chiếc kính này, trông đặc biệt hư hỏng."
Tạ Bạc cười lạnh: "Tôi đang theo đuổi phong cách mặt người dạ thú."
"Anh còn biết thừa nhận."
"Tại sao không."
Lâm Dĩ Vi không lãng phí thời gian nữa, quay lưng về phía anh, mặc áo ngực vào.
Hai người họ... đêm đó đã không còn chút dè dặt nào về nhau nữa.
Tạ Bạc nghiêng cằm, trầm trồ khen ngợi vòng eo mịn màng của cô cùng cặp xương bướm uyển chuyển như sắp bay, đẹp vô cùng.
"Trì Tây Ngữ đến đây kiểm tra, hình như anh không hề lo lắng chút nào." Cô nhanh chóng mặc áo khoác thể thao vào.
Anh bước tới, kéo khóa áo cho cô: "Tôi lo lắng cái gì, cô ấy không phải bạn gái tôi."
"Anh biết rõ cô ấy thích anh."
"Cô ấy thích tôi, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với cảm xúc của cô ấy?" Tạ Bạc cười nói, "Đạo lý ở đâu ra?"
"Sau này anh sẽ cưới cô ấy."
"Em phải biết rằng trong cuộc hôn nhân kinh doanh này, tình cảm giữa tôi và cô ấy là ít quan trọng nhất. Cho dù cô ấy có hận tôi đến chết, khi cần thiết cô ấy vẫn phải cưới tôi. Không có lựa chọn thứ hai." Tạ Bạc chậm rãi kéo khóa cho cô, "Phải gắn bó với cô ấy suốt đời. Ít nhất hiện tại có thể giữ khoảng cách một chút, không đến mức phiền chán."
Lâm Dĩ Vi không còn gì để nói, dần dần hiểu ra tại sao Trì Tây Ngữ lại lén lút làm nhiều thủ đoạn như vậy, sắp xếp cho cô ẩn núp bên cạnh Diệp An Ninh để điều tra, nhưng Trì Tây Ngữ lại chưa bao giờ tức giận với bất kỳ cô gái nào xung quanh Tạ Bạc.
Bởi vì cô ta biết hiện tại cô ta không có thân phận, không có lập trường, không có tư cách.
Một phút trước khi bước vào cánh cửa hôn nhân, Trì Tây Ngữ không có tư cách khua tay múa chân đến đời tư của Tạ Bạc.
"Nhưng anh đối xử với Trì Tây Ngữ rất tốt, nói không quan tâm đến cảm xúc của cô ấy, thực ra anh rất bảo vệ thể diện của cô ấy." Lâm Dĩ Vi nhìn ra được, Tạ Bạc trước mặt người khác đối xử rất tốt với Trì Tây Ngữ.
Anh mỉm cười: "Vì lợi ích hai bên trong tương lai, bảo vệ thể diện cô ấy chính là bảo vệ thể diện của chính tôi."
Đột nhiên, anh nắm lấy cổ áo cô, kéo cô lại gần mình, "Cùng lý do đó, nếu có người xâm phạm lợi ích của cô ấy, chính là làm tổn hại đến lợi ích của tôi. Tôi sẽ không bỏ qua."
Giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa.
Lâm Dĩ Vi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của anh, cảm thấy ớn lạnh.
Nhạy bén như anh cũng đã cảm nhận được cô không có ý tốt khi đến bên cạnh Trì Tây Ngữ.
Nhưng Lâm Dĩ Vi lại không sợ.
Nếu Trì Tây Ngữ làm tổn thương Lâm Gia, cô sẽ bắt cô ta phải trả giá, dù cho có nguy cơ tan xương nát thịt.
"Anh kéo trúng tóc tôi, đau..." Cô trông vẫn mềm mại yếu đuối như cũ, nhỏ giọng nói, "Nhẹ chút."
Tạ Bạc cúi đầu nhìn thấy một lọn tóc của cô cuộn tròn trong khóa kéo.
"Còn rất nhiều việc phải làm." Trong mắt anh tuy có vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn cẩn thận kéo khóa xuống, gỡ từng sợi tóc của cô, chỉnh lại mái bên trái của cô: "Em nên đi rồi."
Lâm Dĩ Vi xách cặp đi ra khỏi phòng, đúng lúc màn hình liên lạc video ở cửa chợt sáng lên.
Trì Tây Ngữ tết tóc thành búi đôi đáng yêu xuất hiện trên màn hình nội bộ, phong cách trang điểm tinh tế.
"..."
Đến nhanh thật.
Tạ Bạc dùng đôi bàn tay to ấn đầu Lâm Dĩ Vi, ấn cô vào ngực anh, tránh khỏi tầm nhìn của máy liên lạc video, trả lời cuộc gọi.
"Tạ Bạc, quả nhiên anh ở nhà?"
"Ừm, làm sao em tìm được đến đây?"
"Hôm qua anh vừa tỉnh lại liền xuất viện, em thực sự rất lo lắng cho anh, em phải mất rất lâu mới tìm được Lê Độ hỏi thăm, cậu ấy mới cho em biết địa chỉ nhà anh, sao anh lại ở đây, em tưởng anh sống ở biệt thự bên kia."
"Chỗ này gần trường học và câu lạc bộ."
"Cũng đúng." Cô gái dùng đôi mắt to ươn ướt nhìn anh trên màn hình, "Em rất lo lắng cho anh, muốn lên gặp anh."
Lâm Dĩ Vi chỉ có thể bám vào ngực người đàn ông, không dám cử động, cô cảm nhận được bàn tay không ngoan của người đàn ông đang vuốt ve cằm cô, giống như đang vuốt ve một con mèo con.
"Tạ Bạc, em có thể lên được không, em muốn gặp anh."
"Đây là nơi ở riêng của anh, không tiện lắm, xin lỗi."
Trong khi từ chối cô ta, bàn tay của Tạ Bạc hơi di chuyển xuống, đầu ngón tay đo từng inch xương quai xanh cô gái, khiến cô ngứa ngáy, dùng sức đẩy bàn tay nghịch ngợm của anh ra.
Vẻ mặt Trì Tây Ngữ lộ vẻ thất vọng: "Vậy anh có khỏe không, đầu còn đau không?"
"Em nhìn thấy anh rồi, anh không sao, ngoan ngoãn trở về đi, bên ngoài lạnh."
Những lời quan tâm hiếm hoi của anh đã khiến tâm trạng thất vọng của Trì Tây Ngữ phấn chấn lên một chút, cô ta gật đầu mạnh mẽ: "Được, vậy em không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi cho tốt, hẹn gặp ở trường."
"Tạm biệt."
Tạ Bạc cúp máy.
"Sao anh không để cô ấy lên, khi cô ấy lên, tôi chỉ cần đi thang máy khác xuống thôi." Lâm Dĩ Vi biết rất rõ tính tình Trì Tây Ngữ, "Cô ấy chắc chắn đang canh bên ngoài, không biết sẽ ở lại bao lâu, khi đi xuống tôi nhất định sẽ đụng phải cô ấy."
"Tôi đã nói đây là nơi ở riêng của tôi, nếu đến đây một lần thì sẽ có lần thứ hai, rất phiền phức."
"Vậy tôi phải rời đi thế nào?"
"Biết lái xe không?" Tạ Bạc mở tủ ra, trong tủ treo ba bốn chiếc chìa khóa ô tô hạng sang, "Thích cái nào thì chọn rồi tự lái về."
Lâm Dĩ Vi hơi do dự nói: "Không biết."
"Sinh viên rồi còn không biết lái xe?"
"Tôi không có thời gian học."
Kỳ thật cô không có điều kiện này, học phí học lái xe không hề rẻ, cô dành toàn bộ thời gian trong mùa hè để kiếm sinh hoạt phí cho ngày khai giảng.
Nhưng cô lại có chút tự tôn và kiêu ngạo của riêng mình, đặc biệt là trước mặt Tạ Bạc... cô không muốn bị anh coi thường.
"Khi nào có thời gian tôi sẽ học lái xe." Cô yếu ớt nói thêm, "Học lái xe có gì to tát đâu."
Tạ Bạc sao có thể không nhìn thấy trong mắt cô hiện lên vẻ tự tôn đáng thương, anh tiện tay cầm lấy mấy chiếc chìa khóa, thản nhiên nói: "Khi nào em có thời gian tôi sẽ dạy em."
Nói xong, anh đẩy Lâm Dĩ Vi ra khỏi cửa, đi thang máy xuống gara riêng dưới lòng đất ở tầng ba.
Có một hàng xe hơi sang trọng mà cô khó có thể đọc tên, nhưng thoạt nhìn trông rất đắt tiền, hoành tráng như một triển lãm xe hơi hạng sang lớn.
Tạ Bạc lái chiếc xe thể thao mui trần yêu thích của mình, nói với Lâm Dĩ Vi: "Lên xe, đưa em đi."
"Tôi... tôi không đi xe mui trần."
Làm sao cô có thể ngồi trên xe thể thao với anh với tư cách cao sang như vậy, đừng nói là Trì Tây Ngữ, cho dù trên đường bị người quen nào nhìn thấy, cô cũng đều xong đời.
Tạ Bạc có chút không kiên nhẫn: "Vậy em thích chiếc nào thì chọn đi."
Lâm Dĩ Vi chọn tới chọn lui, chọn một chiếc SUV có kính đen tuyền: "Chiếc này đi."
Rolls-Royce Cullinan, rất biết chọn.
Tạ Bạc mở cửa xe cho cô, cười hỏi: "Em thích chiếc này?"
Không phải cô thích mà cô nghĩ như vậy sẽ an toàn hơn, không quá khoa trương.
"Cũng tạm, anh lái chậm thôi, tôi bị say xe."
"Say xe?" Lên xe, anh thắt dây an toàn, "Em đang đùa tôi à?"
"Làm sao, ngồi xe anh không thể bị say xe?"
"..."
Tạ Bạc từ trước đến nay đều muốn chở cô đi chơi một lần, lâu như vậy anh chưa bao giờ có ham muốn mãnh liệt như thế, muốn được chở một cô gái nào đó đi chơi...
Không ngờ cô gái này lại bị say xe.
Thật nhàm chán.
Tạ Bạc nổ máy, lái chiếc SUV ra ngoài, Lâm Dĩ Vi dọc đường nhắc nhở anh: "Chậm lại, chậm lại."
"Tốc độ của chiếc xe mẹ nó đã giảm xuống còn 40 rồi."
"Chậm thôi, 30 là được."
"..."
Khi lái xe ra khỏi chung cư Ramon, Lâm Dĩ Vi nhìn thấy Trì Tây Ngữ đang đứng ở cửa.
Trì Tây Ngữ nhìn chằm chằm chiếc SUV đi ngang qua hồi lâu, hiển nhiên là nhận ra xe của Tạ Bạc.
Lâm Dĩ Vi có chút hoảng hốt, vội vàng cúi đầu, sợ bị cô ta phát hiện ra cái gì.
Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn WeChat từ Trì Tây Ngữ----
Tây Tây: "Tôi nghi ngờ tối hôm qua Diệp An Ninh ở cùng Tạ Bạc, trong căn hộ của anh ấy."
Gió nhẹ: "Mình không rõ lắm."
Ngay sau đó, Trì Tây Ngữ đã gửi một tin nhắn thoại kéo dài 20 giây, tức giận nói----
Tây Tây: "Cậu không rõ lắm? Tôi kêu cậu ở bên cạnh Diệp An Ninh chính là giúp tôi để mắt tới cô ta và Tạ Bạc, bây giờ lại nói với tôi cậu không rõ lắm! Tôi cần cậu có ích lợi gì!"
Cô ta rõ ràng đang rất tức giận.
Lâm Dĩ Vi chỉ có thể soạn tin nhắn xin lỗi: "Thực xin lỗi, Tây Tây."
Trì Tây Ngữ ý thức mình xúc động, cô ta hoà hoãn và nói với Lâm Dĩ Vi: "Vi Vi, tôi cũng không phải trách cậu, lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, cậu phải tìm cách giúp tôi để mắt đến họ."
Gió nhẹ: "Được."
Lâm Dĩ Vi liếc nhìn Tạ Bạc đang lái xe.
Gió từ cửa sổ ô tô thổi bay vài sợi tóc trên trán anh, sườn mặt thanh tú, đôi mắt hoa đào lãnh đạm.
Nếu gặp một người không phải là người yêu của mình, người nào yêu trước chắc chắn sẽ là người thương tích đầy mình, chỉ cần nhìn Trì Tây Ngữ là sẽ biết.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Anh chú ý đến ánh mắt của cô, tò mò hỏi.
"Anh quản tôi." Lâm Dĩ Vi lười để ý đến anh.
"Thái độ gì đấy?" Anh giơ tay phải nhéo nhẹ cằm cô, "Không ai dám nói chuyện với tôi như vậy, kể cả Trì Tây Ngữ."
Lâm Dĩ Vi đẩy tay anh ra, nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, "Tôi là người như vậy, không có giáo dưỡng, cũng không phải thục nữ."
Anh khẽ hừ một tiếng: "Có câu nói, người được thiên vị thì không có gì phải sợ."
"Tôi không nghĩ muốn được anh thiên vị, Tạ Bạc, anh bớt giảng những lời như vậy đi."
Khóe môi Tạ Bạc hiện lên một nụ cười tà ác: "Nhìn xem, em không hề sợ."
"..."
Lâm Dĩ Vi vội vã đến ngày cuối cùng trước đánh giá, giao bức tranh đã hoàn thành cho Trì Tây Ngữ, hoàn thành nhiệm vụ cô ta giao.
Bức tranh này đã giúp Trì Tây Ngữ đạt điểm cao trong bài đánh giá, có cơ hội chọn giáo sư Mạch ---- giáo sư quyền lực nhất trường làm giảng viên cho nhóm của cô ta.
Lâm Dĩ Vi đã nghe về giáo sư Mạch từ Lâm Gia.
Ông là lão nghệ thuật gia quyền lực nhất thành phố Thanh Cảng, có sinh viên trên toàn thế giới, Lâm Gia nói rằng nếu có cơ hội được nhận vào Học viện Nghệ thuật Phỉ Các, cô phải chọn giáo sư Mạch làm giảng viên cho mình.
Học viện Mỹ thuật Hoàng gia ở London từng nhận một học trò của giáo sư Mạch, nghe nói đã nhận được học bổng toàn phần, thư giới thiệu của giáo sư Mạch rất quan trọng, Lâm Gia hy vọng cô có thể lấy được.
Tất nhiên, Trì Tây Ngữ chọn giáo sư Mạch vì ý của bố cô ta, dù thế nào đi nữa cũng phải chọn giáo sư này.
Các giáo viên khác đều không được, chỉ có thể chọn giáo sư Mạch.
Lâm Dĩ Vi nghe Trì Tây Ngữ vô tình hay cố ý đề cập đến việc giáo sư Mạch và gia đình cô ta từng hợp tác, nhiều tác phẩm đoạt giải của Trì Tây Ngữ đều được giáo sư Mạch giới thiệu.
Cô thậm chí còn mạnh dạn đoán... Giáo sư Mạch có thể biết "sự thật" về bức tranh của Trì Tây Ngữ.
Cho nên Trì Tây Ngữ đã chọn giáo sư Mạch, Lâm Dĩ Vi cũng không ngần ngại chọn nhóm của giáo sư Mạch.
Chỉ khi ở trong nhóm của giáo sư Mạch, cô mới có cơ hội tìm ra thêm sự thật.
Sau khi chia nhóm ngày hôm đó kết thúc, giáo sư Mạch cố tình giữ Lâm Dĩ Vi ở lại và trò chuyện một mình với cô rất lâu.
Trì Tây Ngữ cảm thấy có chút bất an, điểm bài tập của cô ta rõ ràng cao hơn Lâm Dĩ Vi, tại sao giáo sư Mạch chỉ giữ một mình cô lại nói chuyện.
Vì vậy khi Lâm Dĩ Vi bước ra khỏi văn phòng, cô ta nhanh chóng ôm lấy cô: "Vi Vi, đợi cậu đã lâu. Giáo sư Mạch nói gì với cậu vậy? Không phải là ông ấy đã phát hiện ra phong cách hội họa của chúng ta giống nhau..."
"Đừng lo, không phải vậy..." Lâm Dĩ Vi thở dài, buồn bã nói, "Ông ấy nhìn ra tranh của mình là bản sao tranh của người khác, nên mới tra hỏi mình, mắng mình rất nặng."
"Cái gì, cậu đã sao chép á?!"
"Ừm, là bởi vì mình không có đủ thời gian." Lâm Dĩ Vi hạ giọng nói, "Sau khi mình vẽ cho cậu xong, mình không có thời gian vẽ cho mình."
Trì Tây Ngữ chợt cảm thấy áy náy: "Ra là vậy, thực xin lỗi, hại cậu bị giáo sư Mạch phê bình."
"Không sao đâu, ông ấy chỉ bảo mình đừng làm thế nữa, cũng không nói hủy kết quả của mình."
"À, thế thì tốt."
Lâm Dĩ Vi nửa thật nửa giả xử lý cho qua.
Giáo sư Mạch quả thực đã nhìn ra tranh của cô là bản sao.
Nhưng tranh cô sao chép không phải tranh của người khác mà là của Lâm Gia.
Giáo sư Mạch nhìn thoáng qua có thể nhận ra, điều này cho thấy ông cực kỳ quen thuộc với phong cách của Lâm Gia.
Lâm Dĩ Vi nói đây là bức tranh cô từng xem ở một cuộc triển lãm nghệ thuật nào đó, nói rất mơ hồ, ứng phó cho qua.
Nhưng cô chắc chắn ít nhất một điều---
Giáo sư Mạch có lẽ biết Lâm Gia!
...
"Vi Vi, có chuyện tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ." Trì Tây Ngữ nắm tay cô, cắt ngang trầm tư của Lâm Dĩ Vi.
"Giữa chúng ta không cần phải nói giúp đỡ gì." Lâm Dĩ Vi nở nụ cười ấm áp chuyên nghiệp, "Chỉ cần giao phó cho mình là được."
"Vậy tôi nói thẳng với cậu luôn."
"Ừm."
"Cậu biết không, ngày đó tôi thực sự tức giận. Diệp An Ninh quả thực đã qua đêm ở căn hộ của Tạ Bạc!"
"Diệp An Ninh nói cô ta không làm vậy."
"Cô ta chắc chắn không nói thật với cậu!"
Lâm Dĩ Vi không có ấn tượng tốt hay xấu về Diệp An Ninh, nhìn chung cô ấy là một cô gái trẻ giản dị, dễ tin tưởng người khác.
Lâm Dĩ Vi không muốn làm tổn thương cô ấy.
"Tây Tây, mình nghĩ cậu không nên quá chú trọng tới Diệp An Ninh. Cho dù không có Diệp An Ninh thì vẫn còn có Chu An Ninh, Hoàng An Ninh và Lý An Ninh, nhiều cô gái thích anh ta như vậy, cậu cũng không quản nổi..."
Trì Tây Ngữ nghi ngờ trừng mắt nhìn cô: "Tôi không cần cậu nói tôi nên hay không nên làm gì! Cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được."
"Mình xin lỗi." Lâm Dĩ Vi xin lỗi.
Trì Tây Ngữ là một cô gái có tính cách cực kỳ bất ổn, ngu ngốc và đa nghi, Lâm Dĩ Vi không nên nói như vậy.
Làm theo những gì cô ta nói và lấy được lòng tin của cô ta là điều nên làm lúc này.
"Cậu muốn mình làm gì, Tây Tây, mình đều nghe theo cậu."
Trên mặt Trì Tây Ngữ lộ ra nụ cười, cô ta nhìn khuôn mặt Lâm Dĩ Vi, ánh mắt đó... khiến cô có chút tê dại.
"Tây Tây..."
"Cậu sẽ không phản bội tôi phải không?"
"Tuyệt đối không."
"Cậu và Diệp An Ninh giống nhau, nhưng cậu xinh đẹp hơn cô ta." Đầu ngón tay cô ta nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, "Tôi muốn cậu theo đuổi Tạ Bạc."
"............"
Cô ta điên rồi.
Lâm Dĩ Vi nghĩ.