Chương 14: Trạm cao cấp
Edit+beta: LQNN203
Nửa giờ sau, Tạ Bạc xông vào phòng 307 của câu lạc bộ Bạch Nhân.
Anh không dẫn theo ai cả, bên cạnh chỉ có Lê Độ.
Trái ngược hoàn toàn với cách đơn thương độc mã của anh, Trì Tây Thành lại có rất nhiều vệ sĩ mặc vest, đi giày da tụ tập trong phòng bao, trông rất cường hãn.
Hắn kéo tóc Lâm Dĩ Vi, bắt cô quỳ xuống tấm thảm cạnh ghế sô pha, tóc cô rối tung, trên cánh tay gầy gò trắng nõn có từng vết đỏ tươi.
Cơ bắp ở đuôi mắt của Tạ Bạc khẽ run lên.
Trì Tây Thành ngồi trên ghế sô pha da, cười nhìn Tạ Bạc, châm chọc nói: "Không phải chứ Tạ Bạc, mày coi thường tao như vậy, chỉ có Lê Độ đi cùng?"
Tạ Bạc bình thản ngồi trên chiếc sô pha da đen đối diện hắn, dưới cặp kính không gọng là đôi mắt đen điềm tĩnh, quả nhiên là hình ảnh một cậu ấm hiền lành, nhẹ nhàng.
"Đủ rồi."
Anh chính là có tự tin như vậy, chỉ dẫn theo một người, cũng đã cho Trì Tây Thành đủ mặt mũi.
Trì Tây Thành ghét nhất chính là vẻ mặt bình tĩnh không vội vàng của anh, thật sự chỉ cần nhìn cũng khiến hắn tức giận.
Ai không phải là đại thiếu gia, dựa vào cái gì mà Tạ Bạc anh lại có lòng tin như vậy, giống như một tay có thể bao trùm toàn bộ thành phố Thanh Cảng vậy?
Là con ngoài giá thú, chảnh cái gì mà chảnh!
Hắn đưa tay bóp cổ Lâm Dĩ Vi, khiến cô khó thở, hai má đỏ bừng.
Tạ Bạc trầm giọng nói: "Trì Tây Thành, động tay với phụ nữ thật là bỉ ổi."
"Hóa ra mày không phải cái gì cũng không quan tâm!"
Trì Tây Thành tà ác cười, túm tóc Lâm Dĩ Vi kéo cô lại gần mình, "Thì ra Tạ công tử cũng có người quan tâm, một người tàn nhẫn như vậy... Tôi thật sự rất tò mò, công phu của cô lợi hại cỡ nào mà có thể mê hoặc được hắn?"
Lâm Dĩ Vi ho khan, nhìn Tạ Bạc qua những sợi tóc rũ xuống.
Tròng kính màu bạc ánh trăng không gọng của anh tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô, không thể đọc được cảm xúc.
Trì Tây Thành nhéo mặt Lâm Dĩ Vi, ép cô nhìn hắn, nhưng ánh mắt Lâm Dĩ Vi bướng bỉnh chỉ tập trung vào Tạ Bạc.
"Tạ Bạc, mày xem tao vẫn cho mày mặt mũi, để cô ta sống sót chờ mày đến cứu này."
"Mày dám."
Cho dù anh rơi vào hôn mê, cho dù anh hôn mê là do Trì Tây Thành lên kế hoạch...
Nhưng bất kỳ sự cố nào trong một vụ tai nạn đua xe đều có thể được biện minh, bào chữa và phủ nhận một cách hợp lý.
Chỉ cần không thừa nhận, sẽ không đắc tội Tạ gia.
Nếu Trì Tây Thành thật sự động vào người của Tạ Bạc, thật sự chọc giận anh, ân oán giữa hai người là chuyện nhỏ, nhưng nếu hai nhà Trì Tạ bởi vậy mà sinh hiềm khích, nháo ra ngoài bị paparazzi truyền thông biết, sẽ ảnh hưởng công việc kinh doanh của hai nhà.
Mọi chuyện liền trở nên nghiêm trọng.
Đây cũng là lý do Tạ Bạc dám đơn thương độc mã.
Trì Tây Thành nắm lấy cổ áo Lâm Dĩ Vi kéo mạnh, cổ áo của cô bị xé toạc.
Trong mắt cô gái tràn ngập nhục nhã, nhưng cô không khóc, chỉ lấy tay che lại.
Dù Trì Tây Thành có ức hiếp cô thế nào cô cũng không bao giờ khóc.
Nước mắt không rơi vì kẻ thù, nước mắt... là dành cho người thân và người yêu.
"Mày đừng nhìn cô gái này bề ngoài mềm mại dịu dàng, nhưng tính tình thực sự rất cứng rắn! Dù tao có ức hiếp cô ta thế nào, cô ta cũng không khóc." Trì Tây Thành cười tà ác, nói với Tạ Bạc: "Là cái tính tình đê tiện đó."
Ánh mắt Tạ Bạc lạnh lùng nhìn hắn: "Trì Tây Thành, mày lại động vào cô ấy thử xem."
Trì Tây Thành biết kiên nhẫn của anh đã đến giới hạn, quả nhiên không còn xé quần áo Lâm Dĩ Vi nữa, buông tay ra, vỗ nhẹ vào má cô: "Khuôn mặt này của cô, vậy mà khiến cho Tạ công tử chúng ta trải qua vô số phụ nữ vì cô mà khuynh đảo, thật là hồng nhan họa thủy."
Lâm Dĩ Vi giãy giụa, nhổ nước bọt vào hắn, Trì Tây Thành tức giận giơ tay tát cô một cái, Tạ Bạc trầm giọng nói----
"Trì Tây Thành!"
"Cô ta không hiểu luật của vòng này."
Tạ Bạc bỗng nhiên nắm chặt nắm tay, mu bàn tay nổi gân xanh, mạch máu trên thái dương giật giật: "Người của tao, tao sẽ tự mình dạy dỗ, không đến lượt mày động tay."
Trì Tây Thành cười nói: "Tạ công tử, tao có thể trả lại cô ấy cho mày, nhưng có điều kiện, tao muốn câu lạc bộ đua xe DS của mày."
Tạ Bạc không chút do dự cự tuyệt: "Không thể."
"Cô nghe xem." Hắn mỉm cười nhỏ giọng nói với Lâm Dĩ Vi: "Trong mắt hắn cô chẳng là gì cả. Ít nhất tôi còn sẵn sàng từ bỏ 3% cổ phần của mình để đổi lấy cô, hiện tại đã biết ai là người thương cô hơn chưa?"
Lâm Dĩ Vi hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Tạ Bạc bỗng nhiên cười lạnh: "Không phải chứ Trì Tây Thành, mày sẽ không cho rằng tao tới đây là cùng mày đàm phán điều kiện chứ."
"Tạ Bạc, mày kiêu ngạo cái gì, bây giờ mày đang ở trên địa bàn của tao, bị người của tao vây quanh."
Trì Tây Thành ném Lâm Dĩ Vi ra, bình tĩnh ngồi trên sô pha, "Thôi bỏ đi, tao không có hứng thú lắm với câu lạc bộ đua xe của mày, không bằng thế này đi, Tạ Bạc, mày cung kính rót cho tao một tách trà, tao liền trả cô ta cho mày."
Lâm Dĩ Vi nhìn Tạ Bạc.
Đuôi mắt của người đàn ông cong lên thành một nụ cười, nhưng đôi mắt đen của anh lại chứa đầy sự ớn lạnh sâu sắc.
Tim cô thắt chặt, sợ anh sẽ từ chối, bởi vì điều này đối với anh còn khó chấp nhận hơn là trực tiếp trao đổi lợi ích... là sỉ nhục.
Nhưng, Tạ Bạc cuối cùng cũng đứng dậy, đi về phía Trì Tây Thành, đôi tay dài và xinh đẹp nâng ấm trà lên, chậm rãi rót một tách trà Phổ Nhị đang bốc khói: "Từ từ dùng, Trì công tử."
Trì Tây Thành đắc ý cười, đang định nói mày cũng có ngày hôm nay, bỗng nhiên, tách trà nóng không thương tiếc hất thẳng vào mặt hắn.
Nhiệt độ cao khiến Trì Tây Thành kinh ngạc hét lên, vô thức cúi đầu run rẩy.
Tạ Bạc nhân cơ hội nắm lấy tay Lâm Dĩ Vi, kéo cô lại phía sau anh.
Nhìn thấy đòn tấn công bất ngờ của anh, mấy tên vệ sĩ nhanh chóng vây quanh anh.
Lê Độ lập tức đứng chắn trước mặt Tạ Bạc, cười nói: "Trì công tử, có bao nhiêu người nhìn thấy chúng tôi vào phòng bao của anh. Nếu hôm nay Tạ công tử mà rụng dù chỉ một sợi tóc, anh đừng mong có được cuộc sống tốt đẹp."
Trì Tây Thành che mặt bị bỏng, tức giận đến lỗ mũi cũng phải bốc khói.
Nhưng hắn thật sự không dám công khai làm gì Tạ Bạc, vẻ mặt u ám giơ tay giải tán đám vệ sĩ.
Tạ Bạc cởi áo khoác đua của mình ra, khoác lên cho Lâm Dĩ Vi, quấn chặt lấy cô.
Áo dính đầy nhiệt độ cơ thể và mùi hương của anh, khiến người ta yên tâm.
Tạ Bạc giao cô cho Lê Độ, Lê Độ dẫn cô đến ghế sô pha, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu Lâm tiểu thư, có Bạc gia ở đây, sẽ không có ai dám ức hiếp cô đâu."
Lâm Dĩ Vi run rẩy vì sợ hãi kéo dài, khó mà bình tĩnh lại.
Trì Tây Thành dùng khăn giấy lau nước trà trên mặt: "Quá đáng quá đi Tạ Bác, mày thật sự đi quá xa rồi. Cái gì mày cũng không cho tao, cũng không muốn cúi đầu, chỉ muốn cướp người trong tay tao, đạo lý đâu ra!"
"Đây là đạo lý của tao." Tạ Bạc hừ lạnh một tiếng, đưa điện thoại ra, "Hơn nữa, cũng không phải là tao không chuẩn bị lòng thành của mình, Trì công tử xem cho kỹ."
Trì Tây Thành nghi hoặc cầm điện thoại bấm vào nội dung video, đó là một cảnh trong bữa tiệc cách đây không lâu của hắn.
Tất nhiên, nội dung của video vô cùng hỗn loạn, khó coi...
Ở mỗi "trạm cao cấp" như vậy, ai vào bàn cũng sẽ bị tịch thu điện thoại di động, không ngờ... không ngờ lại có cá lọt lưới.
"Từ đâu mày lấy được!" Sắc mặt Trì Tây Thành đột nhiên thay đổi, "Mày tm* Tạ Bạc, mày dám gài tao!"
*Là từ chửi bậy.
Tạ Bạc bình tĩnh ngồi lại trên sô pha, chỉnh lại mái tóc rối bù của Lâm Dĩ Vi, động tác uyển chuyển như đang trang điểm cho búp bê----
"Trì Tây Thành, nếu như tao có thể tới đây gặp mày, tự nhiên có thủ đoạn và át chủ bài của mình, tao đã sớm khuyên mày đừng làm kẻ địch của tao."
Nếu đoạn video này bị đưa ra ánh sáng, e rằng sẽ gây náo động, danh tiếng của thiếu gia nhà họ Trì và tập đoàn Trì thị sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Bố hắn sẽ đánh chết hắn.
Không cường điệu chút nào, thực sự sẽ đánh chết.
Trì Tây Thành tức giận, đột nhiên đứng dậy, đập vỡ chai bia, chĩa đầu nhọn vào mặt Tạ Bạc.
Lâm Dĩ Vi vội vàng nắm lấy quần áo của anh.
Tạ Bạc cho cô một ánh mắt trấn an, quay đầu nhìn Trì Tây Thành: "Có gan động vào tao thử xem."
Trong lúc Trì Tây Thành do dự, Tạ Bạc đã giật lấy chai bia từ tay Trì Tây Thành với tốc độ nhanh như chớp, đập vào đầu hắn một cách không thương tiếc.
Trong phút chốc, máu chảy xuống trán hắn.
Tạ Bạc chậm rãi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Trì Tây Thành, lau máu cho hắn: "Nhìn xem, điểm khác biệt duy nhất giữa tao và mày chính là khi mày không làm được, tao lại không có chút kiêng kỵ."
Nói xong, anh ném chai bia đi, lấy lại điện thoại: "Tạm thời tao sẽ giữ lại video, nếu Trì công tử trong khoảng thời gian này đủ ngoan, có lẽ tao sẽ cân nhắc xóa đi."
"Và..." Anh liếc nhìn Lâm Dĩ Vi, "Chuyện của cô ấy, tao không muốn em gái mày biết."
Nói xong anh đưa mắt ra hiệu với Lê Độ.
Lê Độ nhanh chóng đỡ Lâm Dĩ Vi đứng dậy, đi theo Tạ Bạc, ba người bước ra khỏi phòng bao của câu lạc bộ Bạch Nhân.
Trong lúc chờ thang máy, Lâm Dĩ Vi không thể nhịn được nữa, chân cô yếu đi, khó có thể đứng vững, cô rũ rượi ngồi trên mặt đất.
Hù chết mất!
"Bạc gia, cô ấy không đi được..." Lê Độ lúng túng nói: "Có nên gọi bác sĩ không?"
Tạ Bạc quay lại nhìn cô, thấy cô gái toàn thân run rẩy như trấu, thậm chí khóc cũng không ra, sắc mặt tái nhợt.
"Bị dọa rồi?" Anh bước đến gần cô, từ trên cao nhìn cô.
Lâm Dĩ Vi che ngực, ôm thật chặt.
Sau khi nghẹn ngào mấy lần, cuối cùng cũng kêu lên được.
Cô rất sợ...
Tạ Bạc ban đầu muốn chế giễu cô vài câu, liên tục nói không cần anh bảo vệ, nhưng khi đối mặt với Trì Tây Thành lại sợ như vậy.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, anh cũng không nói gì, ngồi xổm xuống ôm ngang cô gái lên.
Lâm Dĩ Vi vô thức ôm lấy cổ anh, tựa má vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Một chút yên tâm.
Lê Độ nhanh chóng nhấn nút thang máy.
Khi bước ra khỏi câu lạc bộ Bạch Nhân, gió mùa thu buốt lạnh, cái lạnh thấu xương.
Tạ Bạc đặt Lâm Dĩ Vi vào ghế sau của chiếc Rolls-Royce Phantom rồi ngồi vào theo.
"Trở lại trường học sao? Bạc gia." Lê Độ ngồi vào ghế lái.
Tạ Bạc vừa ngồi vào, Lâm Dĩ Vi liền tiến tới ôm lấy anh, giống như con mèo bám dính lấy chủ nhân.
Những lúc như thế này cô mới biết cư xử.
Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, nói----
"Tới chung cư Ramon."
Nửa giờ sau, Tạ Bạc xông vào phòng 307 của câu lạc bộ Bạch Nhân.
Anh không dẫn theo ai cả, bên cạnh chỉ có Lê Độ.
Trái ngược hoàn toàn với cách đơn thương độc mã của anh, Trì Tây Thành lại có rất nhiều vệ sĩ mặc vest, đi giày da tụ tập trong phòng bao, trông rất cường hãn.
Hắn kéo tóc Lâm Dĩ Vi, bắt cô quỳ xuống tấm thảm cạnh ghế sô pha, tóc cô rối tung, trên cánh tay gầy gò trắng nõn có từng vết đỏ tươi.
Cơ bắp ở đuôi mắt của Tạ Bạc khẽ run lên.
Trì Tây Thành ngồi trên ghế sô pha da, cười nhìn Tạ Bạc, châm chọc nói: "Không phải chứ Tạ Bạc, mày coi thường tao như vậy, chỉ có Lê Độ đi cùng?"
Tạ Bạc bình thản ngồi trên chiếc sô pha da đen đối diện hắn, dưới cặp kính không gọng là đôi mắt đen điềm tĩnh, quả nhiên là hình ảnh một cậu ấm hiền lành, nhẹ nhàng.
"Đủ rồi."
Anh chính là có tự tin như vậy, chỉ dẫn theo một người, cũng đã cho Trì Tây Thành đủ mặt mũi.
Trì Tây Thành ghét nhất chính là vẻ mặt bình tĩnh không vội vàng của anh, thật sự chỉ cần nhìn cũng khiến hắn tức giận.
Ai không phải là đại thiếu gia, dựa vào cái gì mà Tạ Bạc anh lại có lòng tin như vậy, giống như một tay có thể bao trùm toàn bộ thành phố Thanh Cảng vậy?
Là con ngoài giá thú, chảnh cái gì mà chảnh!
Hắn đưa tay bóp cổ Lâm Dĩ Vi, khiến cô khó thở, hai má đỏ bừng.
Tạ Bạc trầm giọng nói: "Trì Tây Thành, động tay với phụ nữ thật là bỉ ổi."
"Hóa ra mày không phải cái gì cũng không quan tâm!"
Trì Tây Thành tà ác cười, túm tóc Lâm Dĩ Vi kéo cô lại gần mình, "Thì ra Tạ công tử cũng có người quan tâm, một người tàn nhẫn như vậy... Tôi thật sự rất tò mò, công phu của cô lợi hại cỡ nào mà có thể mê hoặc được hắn?"
Lâm Dĩ Vi ho khan, nhìn Tạ Bạc qua những sợi tóc rũ xuống.
Tròng kính màu bạc ánh trăng không gọng của anh tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô, không thể đọc được cảm xúc.
Trì Tây Thành nhéo mặt Lâm Dĩ Vi, ép cô nhìn hắn, nhưng ánh mắt Lâm Dĩ Vi bướng bỉnh chỉ tập trung vào Tạ Bạc.
"Tạ Bạc, mày xem tao vẫn cho mày mặt mũi, để cô ta sống sót chờ mày đến cứu này."
"Mày dám."
Cho dù anh rơi vào hôn mê, cho dù anh hôn mê là do Trì Tây Thành lên kế hoạch...
Nhưng bất kỳ sự cố nào trong một vụ tai nạn đua xe đều có thể được biện minh, bào chữa và phủ nhận một cách hợp lý.
Chỉ cần không thừa nhận, sẽ không đắc tội Tạ gia.
Nếu Trì Tây Thành thật sự động vào người của Tạ Bạc, thật sự chọc giận anh, ân oán giữa hai người là chuyện nhỏ, nhưng nếu hai nhà Trì Tạ bởi vậy mà sinh hiềm khích, nháo ra ngoài bị paparazzi truyền thông biết, sẽ ảnh hưởng công việc kinh doanh của hai nhà.
Mọi chuyện liền trở nên nghiêm trọng.
Đây cũng là lý do Tạ Bạc dám đơn thương độc mã.
Trì Tây Thành nắm lấy cổ áo Lâm Dĩ Vi kéo mạnh, cổ áo của cô bị xé toạc.
Trong mắt cô gái tràn ngập nhục nhã, nhưng cô không khóc, chỉ lấy tay che lại.
Dù Trì Tây Thành có ức hiếp cô thế nào cô cũng không bao giờ khóc.
Nước mắt không rơi vì kẻ thù, nước mắt... là dành cho người thân và người yêu.
"Mày đừng nhìn cô gái này bề ngoài mềm mại dịu dàng, nhưng tính tình thực sự rất cứng rắn! Dù tao có ức hiếp cô ta thế nào, cô ta cũng không khóc." Trì Tây Thành cười tà ác, nói với Tạ Bạc: "Là cái tính tình đê tiện đó."
Ánh mắt Tạ Bạc lạnh lùng nhìn hắn: "Trì Tây Thành, mày lại động vào cô ấy thử xem."
Trì Tây Thành biết kiên nhẫn của anh đã đến giới hạn, quả nhiên không còn xé quần áo Lâm Dĩ Vi nữa, buông tay ra, vỗ nhẹ vào má cô: "Khuôn mặt này của cô, vậy mà khiến cho Tạ công tử chúng ta trải qua vô số phụ nữ vì cô mà khuynh đảo, thật là hồng nhan họa thủy."
Lâm Dĩ Vi giãy giụa, nhổ nước bọt vào hắn, Trì Tây Thành tức giận giơ tay tát cô một cái, Tạ Bạc trầm giọng nói----
"Trì Tây Thành!"
"Cô ta không hiểu luật của vòng này."
Tạ Bạc bỗng nhiên nắm chặt nắm tay, mu bàn tay nổi gân xanh, mạch máu trên thái dương giật giật: "Người của tao, tao sẽ tự mình dạy dỗ, không đến lượt mày động tay."
Trì Tây Thành cười nói: "Tạ công tử, tao có thể trả lại cô ấy cho mày, nhưng có điều kiện, tao muốn câu lạc bộ đua xe DS của mày."
Tạ Bạc không chút do dự cự tuyệt: "Không thể."
"Cô nghe xem." Hắn mỉm cười nhỏ giọng nói với Lâm Dĩ Vi: "Trong mắt hắn cô chẳng là gì cả. Ít nhất tôi còn sẵn sàng từ bỏ 3% cổ phần của mình để đổi lấy cô, hiện tại đã biết ai là người thương cô hơn chưa?"
Lâm Dĩ Vi hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Tạ Bạc bỗng nhiên cười lạnh: "Không phải chứ Trì Tây Thành, mày sẽ không cho rằng tao tới đây là cùng mày đàm phán điều kiện chứ."
"Tạ Bạc, mày kiêu ngạo cái gì, bây giờ mày đang ở trên địa bàn của tao, bị người của tao vây quanh."
Trì Tây Thành ném Lâm Dĩ Vi ra, bình tĩnh ngồi trên sô pha, "Thôi bỏ đi, tao không có hứng thú lắm với câu lạc bộ đua xe của mày, không bằng thế này đi, Tạ Bạc, mày cung kính rót cho tao một tách trà, tao liền trả cô ta cho mày."
Lâm Dĩ Vi nhìn Tạ Bạc.
Đuôi mắt của người đàn ông cong lên thành một nụ cười, nhưng đôi mắt đen của anh lại chứa đầy sự ớn lạnh sâu sắc.
Tim cô thắt chặt, sợ anh sẽ từ chối, bởi vì điều này đối với anh còn khó chấp nhận hơn là trực tiếp trao đổi lợi ích... là sỉ nhục.
Nhưng, Tạ Bạc cuối cùng cũng đứng dậy, đi về phía Trì Tây Thành, đôi tay dài và xinh đẹp nâng ấm trà lên, chậm rãi rót một tách trà Phổ Nhị đang bốc khói: "Từ từ dùng, Trì công tử."
Trì Tây Thành đắc ý cười, đang định nói mày cũng có ngày hôm nay, bỗng nhiên, tách trà nóng không thương tiếc hất thẳng vào mặt hắn.
Nhiệt độ cao khiến Trì Tây Thành kinh ngạc hét lên, vô thức cúi đầu run rẩy.
Tạ Bạc nhân cơ hội nắm lấy tay Lâm Dĩ Vi, kéo cô lại phía sau anh.
Nhìn thấy đòn tấn công bất ngờ của anh, mấy tên vệ sĩ nhanh chóng vây quanh anh.
Lê Độ lập tức đứng chắn trước mặt Tạ Bạc, cười nói: "Trì công tử, có bao nhiêu người nhìn thấy chúng tôi vào phòng bao của anh. Nếu hôm nay Tạ công tử mà rụng dù chỉ một sợi tóc, anh đừng mong có được cuộc sống tốt đẹp."
Trì Tây Thành che mặt bị bỏng, tức giận đến lỗ mũi cũng phải bốc khói.
Nhưng hắn thật sự không dám công khai làm gì Tạ Bạc, vẻ mặt u ám giơ tay giải tán đám vệ sĩ.
Tạ Bạc cởi áo khoác đua của mình ra, khoác lên cho Lâm Dĩ Vi, quấn chặt lấy cô.
Áo dính đầy nhiệt độ cơ thể và mùi hương của anh, khiến người ta yên tâm.
Tạ Bạc giao cô cho Lê Độ, Lê Độ dẫn cô đến ghế sô pha, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu Lâm tiểu thư, có Bạc gia ở đây, sẽ không có ai dám ức hiếp cô đâu."
Lâm Dĩ Vi run rẩy vì sợ hãi kéo dài, khó mà bình tĩnh lại.
Trì Tây Thành dùng khăn giấy lau nước trà trên mặt: "Quá đáng quá đi Tạ Bác, mày thật sự đi quá xa rồi. Cái gì mày cũng không cho tao, cũng không muốn cúi đầu, chỉ muốn cướp người trong tay tao, đạo lý đâu ra!"
"Đây là đạo lý của tao." Tạ Bạc hừ lạnh một tiếng, đưa điện thoại ra, "Hơn nữa, cũng không phải là tao không chuẩn bị lòng thành của mình, Trì công tử xem cho kỹ."
Trì Tây Thành nghi hoặc cầm điện thoại bấm vào nội dung video, đó là một cảnh trong bữa tiệc cách đây không lâu của hắn.
Tất nhiên, nội dung của video vô cùng hỗn loạn, khó coi...
Ở mỗi "trạm cao cấp" như vậy, ai vào bàn cũng sẽ bị tịch thu điện thoại di động, không ngờ... không ngờ lại có cá lọt lưới.
"Từ đâu mày lấy được!" Sắc mặt Trì Tây Thành đột nhiên thay đổi, "Mày tm* Tạ Bạc, mày dám gài tao!"
*Là từ chửi bậy.
Tạ Bạc bình tĩnh ngồi lại trên sô pha, chỉnh lại mái tóc rối bù của Lâm Dĩ Vi, động tác uyển chuyển như đang trang điểm cho búp bê----
"Trì Tây Thành, nếu như tao có thể tới đây gặp mày, tự nhiên có thủ đoạn và át chủ bài của mình, tao đã sớm khuyên mày đừng làm kẻ địch của tao."
Nếu đoạn video này bị đưa ra ánh sáng, e rằng sẽ gây náo động, danh tiếng của thiếu gia nhà họ Trì và tập đoàn Trì thị sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Bố hắn sẽ đánh chết hắn.
Không cường điệu chút nào, thực sự sẽ đánh chết.
Trì Tây Thành tức giận, đột nhiên đứng dậy, đập vỡ chai bia, chĩa đầu nhọn vào mặt Tạ Bạc.
Lâm Dĩ Vi vội vàng nắm lấy quần áo của anh.
Tạ Bạc cho cô một ánh mắt trấn an, quay đầu nhìn Trì Tây Thành: "Có gan động vào tao thử xem."
Trong lúc Trì Tây Thành do dự, Tạ Bạc đã giật lấy chai bia từ tay Trì Tây Thành với tốc độ nhanh như chớp, đập vào đầu hắn một cách không thương tiếc.
Trong phút chốc, máu chảy xuống trán hắn.
Tạ Bạc chậm rãi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Trì Tây Thành, lau máu cho hắn: "Nhìn xem, điểm khác biệt duy nhất giữa tao và mày chính là khi mày không làm được, tao lại không có chút kiêng kỵ."
Nói xong, anh ném chai bia đi, lấy lại điện thoại: "Tạm thời tao sẽ giữ lại video, nếu Trì công tử trong khoảng thời gian này đủ ngoan, có lẽ tao sẽ cân nhắc xóa đi."
"Và..." Anh liếc nhìn Lâm Dĩ Vi, "Chuyện của cô ấy, tao không muốn em gái mày biết."
Nói xong anh đưa mắt ra hiệu với Lê Độ.
Lê Độ nhanh chóng đỡ Lâm Dĩ Vi đứng dậy, đi theo Tạ Bạc, ba người bước ra khỏi phòng bao của câu lạc bộ Bạch Nhân.
Trong lúc chờ thang máy, Lâm Dĩ Vi không thể nhịn được nữa, chân cô yếu đi, khó có thể đứng vững, cô rũ rượi ngồi trên mặt đất.
Hù chết mất!
"Bạc gia, cô ấy không đi được..." Lê Độ lúng túng nói: "Có nên gọi bác sĩ không?"
Tạ Bạc quay lại nhìn cô, thấy cô gái toàn thân run rẩy như trấu, thậm chí khóc cũng không ra, sắc mặt tái nhợt.
"Bị dọa rồi?" Anh bước đến gần cô, từ trên cao nhìn cô.
Lâm Dĩ Vi che ngực, ôm thật chặt.
Sau khi nghẹn ngào mấy lần, cuối cùng cũng kêu lên được.
Cô rất sợ...
Tạ Bạc ban đầu muốn chế giễu cô vài câu, liên tục nói không cần anh bảo vệ, nhưng khi đối mặt với Trì Tây Thành lại sợ như vậy.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, anh cũng không nói gì, ngồi xổm xuống ôm ngang cô gái lên.
Lâm Dĩ Vi vô thức ôm lấy cổ anh, tựa má vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Một chút yên tâm.
Lê Độ nhanh chóng nhấn nút thang máy.
Khi bước ra khỏi câu lạc bộ Bạch Nhân, gió mùa thu buốt lạnh, cái lạnh thấu xương.
Tạ Bạc đặt Lâm Dĩ Vi vào ghế sau của chiếc Rolls-Royce Phantom rồi ngồi vào theo.
"Trở lại trường học sao? Bạc gia." Lê Độ ngồi vào ghế lái.
Tạ Bạc vừa ngồi vào, Lâm Dĩ Vi liền tiến tới ôm lấy anh, giống như con mèo bám dính lấy chủ nhân.
Những lúc như thế này cô mới biết cư xử.
Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, nói----
"Tới chung cư Ramon."